Sự Tái Sinh Của Curtis

Chương 32



Mười một tháng sau.

“Jordan à, cuộc đời em chưa bao giờ căng thẳng như lúc này cả.”

Dời tay ra khỏi hông Alec, Jordan đặt chúng lên vai anh xã nhà mình và kéo cậu ra khỏi gương. “Được rồi, lại đây nào.”

Những ngón tay run rẩy của cậu mãi không chịu hợp tác, Jordan đành phải giành lấy việc đeo khuyên mày cho cậu.

“Anh cũng không nghĩ mình từng thấy em căng thẳng như thế này đâu. Hít thở sâu nào, kẻo em xỉu luôn trước khi limousine đến đấy.”

“Nhìn em ổn chứ?”

Trong gương là hình ảnh Tyler Curtis với một tạo hình hoàn toàn khác. Tủ quần áo tuyền màu đen mà Frank Brooks luôn luôn ép cậu mặc nay đã không còn nữa. Thay vào đó, những trang phục với màu sắc tươi sáng và trẻ trung vốn dùng để chuẩn bị cho buổi debut của cậu bây giờ tha hồ được trưng dụng. Quần vẫn là quần da bó như trước, nhưng ống quần đã rộng rãi hơn với những sọc dọc đen và xám xen kẽ, giữa chất gothic lại điểm thêm chút phong cách retro, chúng ôm gọn lấy đôi chân cậu, từ hông kéo xuống đến mắt cá nhân, nhẹ nhàng bó lại trong đôi giày khóa cổ cao sáng màu. Sơ mi xám vừa vặn, nổi bật với họa tiết đỏ từ trung tâm xuống đến gần mép áo, cổ áo và tay áo viền đen. Một chiếc jacket khoác bên ngoài theo kiểu thủy thủ với hàng khóa kéo trên túi, tô điểm cho chiếc sơ mi xám bên trong. Và cuối cùng, chiếc thắt lưng đinh tán nhẹ nhàng làm nốt nhiệm vụ của mình.

Kiểu đầu đặc trưng của Curtis giờ không còn ngắn tua tủa như trước nữa, tóc cậu bây giờ đã dài hơn rất nhiều, những nếp vuốt như được truyền thêm một tầng sinh khí mới. Vài điểm hightlight màu xanh tối phân bố hài hòa trên bề mặt tóc theo những nếp vuốt ngược ra sau, không phải theo kiểu đầu đinh thông dụng bất di bất dịch của Tyler Curtis từ trước đến giờ. Hiện tại, cậu vẫn mang phong cách gothic nhưng đậm chất cá nhân và style vô cùng cá tính. Đôi mắt vàng hổ phách đã trở thành thương hiệu, cậu không còn bước ra ngoài đám đông với nỗi e dè vì màu mắt ấy nữa. Hơn một năm qua Alec càng ngày càng tự tin. Vào chính bản thân cậu, vào công việc mà cậu đang làm. Cậu hoàn toàn thả lỏng với con người thật của mình và chẳng ngại ngần thể hiện ra. Quần áo và phục trang không còn bó buộc trong khuôn khổ của Tyler Curtis, từ những chiếc quần jean cổ điển đến những chiếc áo sơ mi thoải mái, thời trang của cậu ngày càng đi gần hơn với màu sắc của chính Alec Tyler. Phong cách thẩm mỹ độc đáo này giờ là của một nghệ sĩ thực thụ và một chàng trai trẻ thông minh tài năng.

Cài xong khuy mày, Jordan dời tay ra phía sau đầu cậu và dìm Alec vào một nụ hôn cuồng nhiệt hòng xua đi căng thẳng. Hôm nay Jordan ăn mặc rất trang trọng, bộ vest đen thủy thủ và caravat đỏ ton sur ton với họa tiết trên sơ mi Alec.

“Cưng à, thật ra thì quần áo em đang mặc cũng không khác với phong cách ngày thường là mấy đâu.”

Anh nắm tay Alec, lướt qua chiếc gương lớn trong phòng tắm và kéo cậu vào phòng ngủ.

“Không tốt à?”

Jordan lắc đầu, trợn mắt. “Sao lại không! Em mặc quần bó bao giờ cũng tuyệt vời hết, em yêu! Anh cực lực ủng hộ! Niềm vui lớn của đời anh chính là mỗi ngày được chứng kiến em rời phòng tắm trong những bộ trang phục khác nhau và tha hồ tơ tưởng đến hình ảnh mình cởi chúng ra…”

Alec đặt ngón trỏ lên miệng anh, cười khẽ. “Suỵt! Con bé nghe thấy bây giờ!”

Bỏ anh lại trong phòng ngủ tự mang giày, cậu đi loanh quanh trong đại sảnh, lượm lặt những cuốn sách vương vãi và xếp gọn chúng vào một chiếc túi nhỏ. Cậu còn thêm vào một bọc kẹo và hai chai nước trái cây.

Xong việc, cậu chống hai tay lên hông, đặt chiếc túi xuống sô pha. “Chú đã bảo con điều gì về bút màu và nội thất nào?”

Tamara chớp mắt. “Không được vẽ lên ạ.”

“Đúng thế! Nào, cất hết đi, đến giờ rồi!” Những chiếc bút màu được xếp vào hộp, rồi chiếc hộp được cất gọn vào túi.

“Alec?”

“Sao vậy?”

“Giày con đau.”

“Sắc đẹp đồng nghĩa với đau đớn. Bao giờ con lớn, con sẽ hiểu. Nào, vào toilet trước đã.”

Tiếng gõ cửa vang lên gián đoạn cuộc trò chuyện, Alec trông thấy Jordan bước ra khỏi phòng ngủ đi mở cửa. Tamara lập tức nhảy khỏi sô pha tới chỗ Bec.

“Tamara! Toilet! Con phải đi ngay!”

“Con không cần!”

Bế cô bé bước về hướng phòng tắm, Alec vẫy vẫy một tay lên chào Bec rồi tiếp tục, “Con cố đi đi, lát nữa lên xe chú không muốn con khóc đòi đi tè đâu.”

Tamara, năm tuổi, luôn được làm mọi việc theo ý thích, nhưng bé hiểu rất rõ rằng cãi nhau với Alec là không có khả năng.

“Con không tè đâu, con không biết tự kéo vớ lên mà!”

Alec đảo mắt, đẩy cô nhóc vào phòng tắm. “Ôi Chúa ơi! Thôi được rồi, con cứ vào đó đi, bao giờ xong thì ra đây chú kéo vớ cho con. Nhanh lên nào.”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Alec trong lễ cưới, Tamara đã dính lấy cậu không buông. Mỗi cuối tuần thứ hai trong tháng, Jordan lại chở cô bé đến nhà chơi và ở lại, gần như bé đã thành con gái nuôi của hai người. Chú thỏ pony được tặng hôm Giáng Sinh đã thành đồ chơi yêu thích, những cuối tuần được đến nhà hai người được khoanh tròn lên lịch đếm từng ngày. Những kỳ nghỉ ở trường là thời gian ưa thích của bé, bởi bé sẽ được ở chơi lâu hơn mà chẳng hề vòi mẹ. Và bây giờ thì, bé đang ở Los Angeles, trong một khách sạn năm sao, chẳng hề biết mình sắp sửa xuất hiện trên thảm đỏ lần đầu tiên trong đời. Dù rất thích Jordan nhưng Alec mới là thần tượng tuyệt đối của bé cơ.

Nghe thấy tiếng xả nước trong toilet và nhìn Tamara bước ra ngoài với đôi vớ tuột ở mắt cá chân, Alec lập tức chạy đến sửa lại cho bé.

“Con đi chưa?”

“Rồi ạ.”

Điệp vụ kéo vớ hoàn thành, Alec nắm lấy tay nhóc con.

“Nào, khi chúng ta đến nơi và bước ra khỏi xe, con không được buông tay chú đâu đấy. Ở đó có rất nhiều người nên nếu con chạy đi là chú không tìm được đâu. Dính chặt vào chú như keo ấy, hiểu chứ?”

Bất kể những khó khăn gặp phải trong việc làm bố trẻ con bán thời gian, sự có mặt của Tamara vẫn là điểm nghỉ cần thiết giúp Alec giải phóng đầu óc khỏi những lo âu về buổi trao giải và hai đề cử đêm nay. Thắng hay thua, cũng đều là lần đầu tiên cậu trở lại sân khấu sau hơn một năm vắng bóng, dù cậu không trực tiếp hát nhưng vẫn phải ngồi sau chiếc piano và trình diễn trước một dàn toàn sao hạng A. Tyler Curtis trở lại cuộc chơi một cách hoàn toàn bất ngờ và khiến đám đông chẳng thể nói thêm được điều gì. Nếu chiến thắng cả hai hạng mục, cậu sẽ khiến toàn thể nền công nghiệp giải trí bùng nổ. Là nghệ sĩ trẻ tuổi nhất đêm nay nhận được đến hai đề cử, mọi người đều trông mong Tyler Curtis sẽ làm nên thành tích rạng rỡ.

Nổi bật như một trái ớt cay đỏ rực trong bộ váy dài ôm sát và mái tóc bồng bềnh thậm chí còn đỏ hơn lúc trước, nỗi căng thẳng của Bec chẳng kém Alec một chút nào. Bắt gặp ánh mắt cậu nhìn sang khi đang cố gắng kiểm tra lại bản thân lần nữa trong chiếc gương lớn trên tường, Bec chớp mắt.

“Trông em lộng lẫy quá! Chị thì sao, có lộng lẫy không?”

Tamara đã nhanh nhảu trả lời thay cậu. Trong bốn người hôm nay, xem ra bé con là nhân vật duy nhất chẳng có chút căng thẳng nào.

“Cô đẹp lắm ạ! Con thì sao, có đẹp không?”

Bec cúi xuống buộc lại nơ cho bé, nhóc con đang mặc bộ váy tím nhạt phối nơ hồng, trông chẳng khác nào một nghệ sĩ năm tuổi thực thụ.

“Xinh lắm! Hai ta là những cô nàng đẹp nhất đêm nay nha!”

Tiếng gõ cửa vang lên làm Alec khẽ giật mình.

Tay trái cậu bấu chặt lấy tay Jordan, tay phải che miệng, oằn người xuống thều thào qua những kẽ ngón tay. “Em muốn bệnh quá.”

Tamara hớn hở chạy ra mở cửa. Đứng bên ngoài là một người đàn ông mặc đồng phục khách sạn, anh ta mỉm cười với bé con rồi cung kính nói. “Bất cứ khi nào ngài sẵn sàng, ngài Curtis.”

Thay vì bị chèn ép giữa một rừng ký giả và fan hâm mộ, chiếc limousine đã được sắp xếp đỗ ở cửa sau khách sạn, tại lối đi dành riêng cho nhân viên. Cửa đã được mở sẵn, Bec leo lên trước, theo sau là Tamara, đến Alec, và Jordan cuối cùng.

Lúc cánh cửa đóng lại đằng sau họ, Issaac trở về chỗ ngồi và bắt đầu lái xe đến khu vực trao giải. Khoảng cách càng gần, căng thẳng của Alec lại càng tăng cao. Theo lời đồn đại của báo chí và giới truyền thông, khả năng Tyler Curtis đoạt giải ở cả hai hạng mục đêm nay là vô cùng lớn, kể cả những nghệ sĩ còn lại trong danh sách đề cử cũng đã giơ tay đầu hàng. Giới giải trí và toàn thể fan hâm mộ đều háo hức trông chờ giây phút được nhìn thấy Tyler Curtis phát biểu cảm tưởng khi nhận giải, nhưng quan trọng hơn hết, họ càng mong được nhìn thấy sự xuất hiện của chính bản thân cậu. Tất cả đều muốn trở thành người đầu tiên chứng kiến thần tượng Tyler Curtis trở lại sau hơn một năm trời vắng bóng và lọt vào danh sách ký giả may mắn được phỏng vấn cậu trên thảm đỏ.

Sau mười lăm phút, chiếc limousine từ từ tiến vào giữa một hàng dài những chiếc xe sang trọng. Alec bấu cứng lấy đùi Jordan, cảm giác máu trong người mình đã hoàn toàn lạnh đi.

“Ôi chúa ơi, đến nơi rồi! Em muốn về nhà quá!”

Choàng một tay lên vai Alec, Jordan nhích lại gần cậu. “Nếu cái này có thể khiến em thấy đỡ hơn, thì, thật ra anh cũng đang căng thẳng bỏ mẹ đây!”

Tay nhét chocolate vào miệng hết miếng này đến miếng khác, chân đu đưa một cách hạnh phúc, Tamara chen vào. “Jordan, không được chửi thề!”

Alec giành lại hộp chocolate từ tay bé con và nhét vào tủ lạnh. “Con ăn như lợn ấy!” Nói rồi, cậu rút mảnh khăn giấy từ chiếc hộp gần đó sang lau miệng và hai tay cho bé. “Há mồm ra chú xem nào?”

Nhóc con cười nhăn răng, khoe ra hai hàm răng dính đầy chocolate. Và chúng là thứ tiếp theo bị cậu lau đi.

“Tủ lạnh đầy đồ ăn đâu có nghĩa là con được phép ăn tất chứ!”

Cậu ném khăn giấy vào sọt rác, đặt lại tay lên đùi Jordan, đảo mắt. “Lại khiến em nhớ đến nguyên nhân chúng ta quyết định có con.”

Liếc sang Tamara, Jordan nhún vai. “Thì em có rồi đấy.”

Anh vùi mặt vào cổ Alec, hôn khắp lượt từ cổ, đến tai, ra sau gáy cậu. Sự im lặng bất thường của Bec cho biết cô cũng đang căng thẳng. Hôm nay cô đã trải qua hàng giờ với những chuyên gia trang điểm và stylist đỉnh nhất, nỗi háo hức ban đầu dần dần chuyển thành căng cứng thần kinh khi thời gian càng lúc càng đến gần buổi lễ. Ngay cả Tamara cũng nhận được ưu đãi như một ngôi sao nhỏ, các stylist đã bỏ công rất nhiều với mái tóc đen dài của bé. Khi chiếc limousine tiếp cận mỗi lúc một gần với thảm đó, nỗi căng thẳng của mọi người, ngoại trừ Tamara, càng dâng lên đỉnh điểm. Qua cửa sổ ngăn giữa khoang lái và chỗ ngồi phía sau limousine, Issaac bình tĩnh thông báo rằng họ sẽ là người tiếp theo bước xuống.

Ngón tay của Alec gần như khoan thẳng vào đùi Jordan. “Ôi không!”

“Em sẽ không sao đâu, cưng à.”

Chiếc limousine ngay phía trước họ đã mở cửa, nghệ sĩ trên xe bước xuống và nó dần dần chuyển bánh về phía xa. Ban tổ chức đã thiết kế một chiếu nghỉ ngay bên cạnh thảm đỏ, nhân viên ở đó lập tức chạy đến mở cửa chiếc tiếp theo, chính là xe của họ. Giây phút Bec bước ra khỏi xe, ký giả và đám đông vỡ òa lên kích động. Nếu Bec Braxton có mặt trên limo nghĩa là Tyler Curtis cũng đang ở bên trong. Tamara bước ra sau, nhóc con vẫy tay hào hứng như thể vị khách mà mọi người trông đợi chính là nhóc. Sự xuất hiện của Jordan tiếp theo đó khiến đám đông càng thêm điên loạn. Và khi Alec chỉ mới đặt được một chân ra ngoài, tất cả đã òa lên như ong vỡ tổ. Chiếc limosine vừa rời đi, cậu đã bật xong chế độ “Tyler Curtis”, mỉm cười như không hề có chút căng thẳng nào, như một năm qua vẫn chưa từng vắng mặt. Mọi người gần như điên cuồng. Ký giả nháo nhào chen lấn để được đặt câu hỏi với cậu và các fan hâm mộ ở khu vực phía sau cuống lên tìm một góc để nhìn. Mọi người đều háo hức muốn nhìn tận mắt thần tượng mà họ vẫn luôn trông đợi trở lại hoàn toàn khỏe mạnh. Không một người nào có thể thể hiện phong cách retro, gothic, rock một cách tràn đầy cảm hứng và độc đáo như Alec. Hình ảnh của cậu khiến tất cả điên cuồng. Tyler Curtis đêm nay thật nóng bỏng, gợi cảm và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Một nữ ký giả chen chúc giữa rừng người để tìm đến vị trí gần nhất bên cạnh cậu. Tạm thời tách ra khỏi Jordan, Alec hít một hơi sâu và cúi xuống trước micophone cùng với Tamara vẫn đang được cậu bế trên tay. Gần như có thể nghe thấy tiếng gào thét và vỗ tay bao trùm khắp nơi, Alec cúi đến gần hơn để bắt lấy từng từ.

Những nụ cười hứng khởi truyền từ gương mặt ký giả này đến ký giả khác. “Tyler Curtis! Hãy nhìn đám đông mà xem!”

Cậu gật đầu, vẫy tay với các fan trong khu vực đang đứng, gây ra một tràng sấm sét cổ vũ to hơn nữa.

“Tôi biết! Họ thật tuyệt vời, phải không?”

“Trông cậu rực rỡ như cổ tích! Hình ảnh mới rất tuyệt! Cho hỏi stylist nào đã giúp cậu đêm nay?”

“Là tôi! Tự mình gài đến từng cái khuy giày và mọi thứ! Ôi, khoan đã nào, chúng là khóa giày cơ!” Từ hai bên, từ phía trên, rồi phía dưới, những chiếc camera nháy lên liên tục bắt lấy từng hình ảnh. “Quý cô bé nhỏ xinh đẹp trong tay cậu là ai đây?”

Nhóc con cúi xuống và nắm lấy chiếc microphone. “Tamara ạ!”

“Xin chào Tamara! Đêm nay ai mặc áo đẹp cho cháu thế?” Cô bé chỉ vào Alec. “Chú ạ!”

Nữ ký giả bật cười, đứng thẳng lên và tiếp tục đặt hết mọi chú ý vào Alec. “Hai đề cử, mọi người đều tin rằng cậu vô cùng xứng đáng, cảm giác của cậu thế nào?”

Nắm lấy bàn tay Jordan khi nhận ra anh đã tiến lại gần hơn, Alec đợi đến khi anh hoàn toàn yên vị bên cạnh cậu mới trả lời. “Thật ra tôi đang vô cùng căng thẳng, giành được giải thưởng là việc mà tất cả mọi người đều mong muốn. Tôi chỉ có thể chờ đợi!”

Ký giả nở nụ cười thật tươi với Jordan. “Jordan, thật vui khi được nhìn thấy anh! Trông anh hệt như một hoàng tử trong mơ!”

Mỉm cười, anh nhìn về phía Alec, một bên lông mày nhếch lên. Tung hứng nghệ sĩ và người nhà của lên mây là việc thường thấy nhất ở Hollywood hiện nay.

“Dường như cuộc sống hôn nhân khiến hai người càng thêm rạng rỡ!”

Cái nhếch môi của Jordan bật lên thành tiếng cười khe khẽ. “Đúng là như vậy thật.”

“Anh tin tưởng vào chiến thắng của Tyler chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Nữ ký giả tiếp tục lớn gan với một câu hỏi đầy tính cá nhân. “Sức khỏe của anh thế nào?”

“Tôi rất tốt, cảm ơn cô.”

Alec lùi lại một bước để báo hiệu buổi phỏng vấn đã hết thúc, nữ ký giả lập tức nhận ra điều đó, đành ngoan ngoãn gật đầu. Cô ta hiển nhiên biết mình đã vượt qua giới hạn, chỉ có thể âm thầm nhận lệnh.

“Cảm ơn cậu, Tyler. Trông cậu rất tuyệt vời, chúc cậu may mắn trong buổi lễ hôm nay.”

“Cảm ơn cô. Bảo trọng.”

Vẫy tay lần cuối với đám đông, cả bốn người bước nhanh về phía lối vào, càng lúc càng xa những âm thanh ồn ã bên ngoài.

Lịch sự chào hỏi một vài nghệ sĩ chưa từng quen biết nhưng vẫn tỏ ra thái độ như đã thân thiết với cậu từ lâu, Alec nắm chặt tay Jordan và dẫn cả bốn vào ghế ngồi theo hướng dẫn của nhân viên.

“Ôi không! Ngay mặt tiền! Ngượng chết đi được!”

Vừa ngồi xuống, Tamara đã quyết định rời bỏ chiếc ghế và leo lên đùi Alec. Jordan ngồi ngay bên phải cậu còn Bec chọn chiếc ghế Tamara đã bỏ qua. Xung quanh đều là những gương mặt nổi tiếng, khiến nỗi sợ hãi của Bec càng tăng lên tột độ.

Cô siết chặt tay Alec và thì thầm vào tai cậu. “Chị sẽ làm hỏng mọi thứ mất, chị thề đấy!”

Cậu cũng thì thầm đáp lại. “Họ có đèn chiếu trước sân khấu mà. Lúc lên đó chị sẽ không nhìn thấy gì đâu. Tốt nhất là cứ tưởng tượng chị đang hát một mình trong phòng trống vậy. Tin em đi, em cũng sợ chết khiếp như chị thôi.”

Toàn bộ khu vực đều kín chỗ ngồi. Những tiếng trò chuyện xôn xao dần trở thành tiếng thì thầm khe khẽ khi âm thanh tuyên bố lễ trao giải bắt đầu vang lên.

—————-

T/N: Cố lên, còn 1 chương nữa thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.