Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 25: Hoàng Đế Của Chúng Ta Tức Giận Rồi!





Sáng sớm hôm sau, bầu không khí ở phim trường có phần đình trệ.
Tần Kiêu không hiểu lắm, sao bỗng dưng tên nhóc kia khó ở vậy? Dạy cậu ấy thứ gì cũng không chủ động phối hợp, nói một câu mà cãi lại đến mười câu, giọng điệu trong trẻo còn mang theo pháo đốt và gai gỗ.
Trình Tây Vân vô cùng xinh đẹp dựa nghiêng người ở đầu giường, toát lên sự lả lơi phong tình, cặp chân dài trắng như tuyết mở rộng duỗi ra xuống cuối giường, hai chân gác lên nhau, ngón chân chà lên nhau đến đỏ hồng.
Cô đầy hứng thú quan sát hai người bọn họ, hận không thể vừa cắn hạt dưa vừa hóng drama.
“Đợi lát nữa lúc vừa bắt đầu quay, đừng nóng vội cởi quần áo, phải chú ý từ từ thôi, khơi ra bầu không khí——-”
“Ơ kìa em đã nói em hiểu rồi, sao anh cứ nhắc đi nhắc lại thế? Người đã có tuổi dài dòng thế sao?”
“Không phải đoạn này.” Tần Kiêu cong đốt ngón tay, gõ lên kịch bản mấy lần, “Tôi nói là chỗ này, cậu hoàn toàn không chú ý lắng nghe.”
“Tại sao em lại không chú ý lắng nghe?” Kha Ninh giậm chân, “Chẳng phải chỗ này anh từng nói qua rồi sao?
Hai người này cứ xì xào bàn luận không ngớt, bây giờ Trình Tây Vân không nhìn nổi nữa.

Cô không kiên nhẫn nghe đàn ông cãi nhau cho lắm, dứt khoát đứng dậy đi tới, gia nhập chiến trường.
“Nói nhiều như vậy cũng vô dụng, thằng nhóc kia nghe không hiểu được đâu.”
Trình Tây Vân miễn cưỡng khoác tay lên vai Tần Kiêu, liếc Kha Ninh một cái rồi thở dài với hắn: “Hay theo ý tôi đi, hai chúng ta diễn thử một lần cho cậu ấy nhìn.”
Ý của cô là diễn cùng Tần Kiêu một lần để Kha Ninh đứng quan sát học trực tiếp luôn, chứ không cứ cãi nhau thế này, không những cứ NG không có kết quả, có khi bộ phim này quay đến sang năm mất.
Tần Kiêu không hé răng, dù sao… giữa nam nữ vẫn có sự kiêng dè, nếu chuyện này không thực hiện cẩn thận thì giống như hắn đang cố ý lợi dụng cơ thể của diễn viên nữ.
Hắn vỗ vai đạo diễn đang đứng bên cạnh điều chỉnh vị trí các máy quay, hỏi vài câu để trưng cầu ý kiến.
Thật ra đạo diễn rất đồng tình với Trình Tây Vân, nhún vai tỏ vẻ: “Tây Vân đã tự nói vậy, cô ấy nói không có vấn đề gì là được rồi.”

“Đến đây đi, anh Kiêu.” Trình Tây Vân xốc tấm chăn mỏng khoác lên người, đi lên giường nằm xuống trước.
Tần Kiêu hiểu ý đi tới chỗ cô.
Hắn cúi đầu nằm trên người Trình Tây Vân, ban đầu, Trình Tây Vân còn có chút thẹn thùng, chỉ là dù sao cũng là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, cô rất nhanh chóng thả lỏng, thể hiện bản chất lẳng lơ quyến rũ của mình.
Đây là một cảnh nóng hoàn chỉnh của bộ phim.
Tầm mắt Tần Kiêu di chuyển trên gương mặt của Trình Tây Vân, Trình Tây Vân cũng nhìn hắn bằng ánh mắt triền miên.

Hắn đưa tay ra, chậm rãi đan những ngón tay vào mái tóc mềm mại của cô, nâng sau gáy cô lên rồi hôn xuống.
Hơi thở của dục vọng mạnh mẽ lan tỏa giữa hai người, nam chính dẫn dắt tất cả, nữ chính phối hợp không chê vào đâu được.

Bọn họ giống như hai đám lửa dây dưa hừng hực thiêu đốt, người bên ngoài xem đến nín thở.
Kha Ninh cũng là một trong số những người đứng xem.
Cậu lẳng lặng đứng bên mép giường, đôi bàn tay giấu sau lưng siết chặt, không nói một lời nhìn Tần Kiêu và Trình Tây Vân.
Trong lòng rất không thoải mái…
Cậu thuyết phục bản thân mình phải nghiêm túc quan sát, học hỏi, giống như đang thưởng thức nghệ thuật, thưởng thức cái đẹp.
Hai người họ Tần và Trình, một người đàn ông khỏe mạnh và một người phụ nữ dịu dàng, nội tiết tố mãnh liệt của nam giới bao trùm lên hương vị hoa lệ của nữ giới, giống như một cảnh phim khiêu dâm có giá trị thưởng thức cao nhất.
… Thế nhưng cho dù vậy, Kha Ninh vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.
Cậu cảm thấy gai mắt, không muốn nhìn thêm một phút nào nữa, đến khi Trình Tây Vân bắt đầu chạm tay xuống háng Tần Kiêu, cậu muốn đẩy mạnh cô ra, sau đó hét lớn một tiếng “Không được chạm vào!”.

Trình Tây Vân thở dốc càng kịch liệt hơn, giống như bị Tần Kiêu làm cho sướng ngây ngất, cho dù Tần Kiêu không thật sự làm gì với cô cả.
“A…”
Trên giường vang lên tiếng rên rỉ gợi cảm, bật ra từ cánh môi đỏ của người phụ nữ, giống như sợi tơ dài mảnh phất phơ trong không khí, cuốn theo chiều gió chui vào lỗ tai Kha Ninh sinh ra kén.
Rõ ràng xem cảnh diễn này cương luôn mới là biểu hiện bình thường, nhưng Kha Ninh hoàn toàn không có cảm giác này.

Cậu chỉ cảm thấy bản thân bất thường——-Cậu không cương nổi, sự đố kỵ và tức giận đang không ngừng bành trướng trong lòng cậu, sắp sửa nổ tung.
Bên này, Tần Kiêu áp sát vào cổ Trình Tây Vân, vùi mặt vào ngửi, người bên ngoài khó mà phát hiện được, thật ra con ngươi của hắn đã trượt xuống đuôi mắt, phát ra cái nhìn bí ẩn, xuyên qua những khe tóc rủ xuống của người phụ nữ, âm thầm dòm ngó biểu cảm của Kha Ninh.
Cậu nhóc kia, trên mặt không có sóng lớn nhưng gân xanh trên cổ lại nhô lên.
Có chút thú vị.

Tần Kiêu nghĩ thầm.
Không biết suy nghĩ xấu xa đến mức nào mà thúc giục hắn nảy sinh một vài tâm tư cố ý, động tác diễn âm thầm triệt để hơn, đột nhiên hắn va chạm với cơ thể phụ nữ dưới thân một cái.
“A!” Khiến Trình Tây Vân run rẩy.
Khóe miệng Tần Kiêu nhếch lên, không nhìn kỹ thì không thấy được, độ cong chỉ nhếch lên trong một cái chớp mắt, cũng không phải vì người dưới thân, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn tập trung vào ánh mắt đang liếc về một nơi——–
Tên nhóc Kha Ninh cắn chặt môi, dáng vẻ tức giận trông rất đáng yêu.
Tần Kiêu thu hết vào tầm mắt, cảm thấy cực kỳ thú vị, vì thế ăn tủy trong xương mới biết liếm nó thôi cũng ngon, mỗi một động tác làm quyết liệt hơn, giống như đang khiêu khích, đang trêu chọc Kha Ninh.

Lúc chính bản thân hắn nhận ra cảm xúc chệch khỏi đường ray này thì đã khó mà dừng lại được nữa.
Niềm vui thú ác độc này có thể mang đến khoái cảm, trong lòng phấn chấn không nhịn được, khiến hắn không khỏi tăng thêm sức mạnh với người dưới thân, thậm chí nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng Kha Ninh đang nằm dưới thân hắn.
“Ôi! Chậm thôi…”
Tiếng thét chói tai của Trình Tây Vân giống như một cây kim, trong nháy mắt đâm thủng tưởng tượng của Tần Kiêu.

Hắn từ từ thoát khỏi vấn vương vừa xong mới thấy rõ người dưới thân mình là Trình Tây Vân chứ không phải Kha Ninh.
Còn Kha Ninh đang đứng gần đó xem, cậu nhìn chòng chọc cảnh tượng Tần Kiêu và Trình Tây Vân đang đắm chìm trong cảnh diễn thử, suy nghĩ của cậu đã vặn vẹo đến mức thít chặt.
Cậu cảm thấy bản thân trở nên quái dị, cuối cùng còn nảy sinh một vài suy nghĩ không nên tồn tại, là bệnh sinh lý, thậm chí là biến thái.
——–Người dưới thân Tần Kiêu phải là cậu mới đúng, chỉ có thể là cậu.

Cậu muốn trở thành người phụ nữ như Trình Tây Vân, được Tần Kiêu đè lên cơ thể, làm ra những chuyện xấu hổ khó mở miệng.
Ý nghĩ bậy bạ thế này cứ bành trướng giống như nấm mốc lan rộng, mãi đến khi Tần Kiêu và Trình Tây Vân kết thúc, tâm trạng xoắn xuýt của Kha Ninh mới trở lại bình thường.

Cậu thở phào nhẹ nhõm rất to….
Tần Kiêu đưa cho Trình Tây Vân cái chăn mỏng để đắp lên, bảo cô tạm thời nghỉ ngơi, sau đó tiện đà xuống giường đi qua chỗ Kha Ninh: “Thế nào? Học được chưa?”
“…”
Kha Ninh không nói lời nào.
Cậu chỉ cúi thấp đầu cụp mắt, lông mi dài rủ xuống, trông như một chú hươu sao nhỏ ủ rũ, thất vọng mất mát lắc đầu một cái.
Không học được,
Làm sao có thể học được đây?

Cảnh diễn thử vừa xong dài đến mười phút, cậu nhìn mà đôi mắt cay cay, cậu nhìn vào vai diễn của Trình Tây Vân chứ không phải của Tần Kiêu.
———-Cậu ảo tưởng người đang làm tình với Tần Kiêu là mình chứ không phải Trình Tây Vân.
Trên giường, Trình Tây Vân chống nửa người dậy, tức giận vuốt tóc trên trán: “Chị bảo này em trai, chị và anh Kiêu đã diễn thế này rồi… Sao em còn không học được? Ầy em thật là, trẻ ngốc khó dạy!”
Đến cả đạo diễn cũng cáu bẳn đỡ trán, nhưng thân dưới của y vẫn còn đang cương, không rảnh để mắng người, vì vậy phi vào phòng vệ sinh như một làn khói để giải quyết “phiền toái”.
“Xin lỗi…” Kha Ninh lẩm bẩm nói, không biết đang nói với ai.
Tất cả mọi người xung quanh không ai hiểu được, đây là giờ phút cậu cảm thấy u ám nhất, suy sụp nhất.

Không ai hiểu cậu, không ai quan tâm sự giải thích của cậu, không ai có thể biết sự xót xa ghen tị của cậu, dường như những ý niệm tà ác đang càn quấy rối tung trong lòng cậu.
Có phải đây gọi là dục vọng chiếm hữu không?
Cậu mới phát hiện ra bản thân mình lại có dục vọng chiếm hữu khổng lồ với Tần Kiêu, thậm chí vì suy nghĩ này mà cậu còn tự biến bản thân mình thành một kẻ quái gở khác biệt.
Muốn khóc lóc om sòm chửi người, muốn hét to để trút hết nỗi lòng ra, muốn giải phóng bản thân khỏi ý đồ độc chiếm… Còn muốn làm một chú gấu Koala ngày ngày đu bám trên cổ Tần Kiêu, bắt hắn hứa sau này không được tiếp tục cho ai ôm cái cây này nữa!
Tần Kiêu hơi khom người xuống, nhìn cậu nói: “Anh bạn nhỏ này, hết giận chưa?”
Kha Ninh phồng hai má lên, bực bội hằm hằm nhìn hắn: “Chưa đâu nhá!”
Hoàng đế của chúng ta tức giận rồi!
Tần ái khanh đứng thẳng lưng lên, dựa vào ưu thế chiều cao, hắn có thể nhìn rõ xuống đỉnh đầu Kha Ninh.

Cậu đang xù lông, giữa đầu có một cái xoáy tóc đáng yêu, bởi vì đang cáu nên mấy cọng tóc nhỏ dựng ngược hết cả lên.
Hắn duỗi tay, cố tình nhấn mấy cọng tóc này xuống, còn xoa nhẹ mấy cái: “Thế rốt cuộc tại sao cậu tức giận?”
“Em… giận chính bản thân mình.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.