Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 27: Tôi Có Đạo Đức Nghề Nghiệp





Trên vai Kha Ninh dán thêm một cái băng urgo, dùng để che đậy dấu răng mà Tần Kiêu để lại trên người cậu đêm qua.
Dấu răng này chỉ dài khoảng 2cm, đỏ hồng tấy lên, là minh chứng cho sự mất khống chế của Tần Kiêu đêm qua, chuyên gia trang điểm thoa hai lớp kem che khuyết điểm dày cũng không thể giấu hết hẳn được.
Lúc quay, đạo diễn phát hiện ra vết đỏ này, cực kỳ tức giận: “Cuộc sống riêng tư của cậu tôi không quan tâm, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải quan tâm đến bộ phim mình đang diễn chứ? Máy quay của phim nghệ thuật là thứ rõ ràng nhất, cậu tưởng khán giả bị mù sao?”
“Xin lỗi đạo diễn, em… sau này nhất định em sẽ chú ý hơn.” Kha Ninh liên tục hối lỗi, không dám ngẩng đầu lên.
May mà Trình Tây Vân giải vây giúp cậu, vừa bắt đầu quay, cô liền hạ miệng lên vết đỏ của Kha Ninh.

Như thế này sẽ khiến khán giả hiểu dấu răng này là do nữ chính để lại trên người nam chính, có vết đầu răng nhọn và màu son môi đỏ thẫm tạo thành, là dấu ấn độc quyền mà ả gái điếm lẳng lơ để lại trên người trong lòng của cô ta, khiến cho cảnh phim này càng trở nên tuyệt vời hơn.
“Chơi bạo phết nhỉ em trai, ai cắn em thế?” Trình Tây Vân nhìn về phía màn ảnh, tì trên vai Kha Ninh khẽ giọng hỏi.
Kha Ninh vô cùng xấu hổ, dựa vào sự che chắn của mái tóc dài, khuôn miệng khẽ mấp máy: “Chị, chị lại trêu em…”
Hai người bọn họ gần như trần như nhộng, chỉ mặc đồ lót để che khuất những bộ phận nhạy cảm, từ xa nhìn lại trông không khác trần truồng là bao.

Sau khi bị đạo diễn mắng một trận, Kha Ninh phát huy không tệ, cho dù bọn họ không làm thật nhưng dựa vào sự ăn ý và kỹ thuật diễn, cảnh quay này dần dần có cảm xúc hẳn lên.
Anh chàng quay phim xem mà quần jean phồng lên một tí, nếu không phải ánh sáng trong phim trường tối tăm mờ ảo không rõ, đũng quần căng phồng như tay nải sẽ khiến người khác chú ý mất.
Tần Kiêu ngồi bên cạnh đạo diễn, nhìn qua màn hình quay phim, lẳng lặng quan sát Kha Ninh và Trình Tây Vân trần trụi dây dưa.
Trong khoảng thời gian đổi vị trí các máy quay, hắn nói nhỏ với đạo diễn vài câu: “Cậu đừng mắng em ấy, là lỗi của tôi.”
Đạo diễn chưa kịp phản ứng lại: “Hả? Gì cơ?”
“Dấu vết trên người cậu ấy là do tôi không kiểm soát được lực, không cẩn thận lưu lại.”
Tần Kiêu nói với đạo diễn chuyện hắn âm thầm phụ đạo cho Kha Ninh, nhưng không nói quá chi tiết, ví dụ như trong lúc học hắn và Kha Ninh đã vượt quá phạm vi của “đề cương môn học” rồi.
Đạo diễn liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười: “Mẹ nó, thầy Tần quả nhiên cao thủ, ngăn cơn sóng dữ, một hòa thượng nhỏ như thế cũng có thể bị anh dạy dỗ thành con hồ ly nhỏ, đúng là không đơn giản.”
Với cảnh giường chiếu vừa xong, Kha Ninh thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt.

Cậu phát huy sức nóng của cảnh quay tới mức cực hạn, ai xem cũng không thể thoát khỏi việc toàn thân toát mồ hôi nóng.
So với chàng ngốc cứ ngây ngô non nớt hồi mới quay, tên nhóc này đã tiến bộ rất nhiều, nhưng đạo diễn không ngờ đây là kết quả do Tần Kiêu lén lút “dạy bảo” cho cậu mỗi tối.
Không biết xuất phát từ tâm lý nào mà Tần Kiêu có phần lảng tránh chuyện này, cũng không muốn nhắc đến quá nhiều với người khác, kể cả đạo diễn, hắn chỉ nói: “Vốn dĩ cậu ấy học rất nhanh, tôi cũng không hướng dẫn được bao nhiêu.”
Đạo diễn là người hiểu biết rộng, y phát hiện ra câu này có điểm bất thường.

Mặc dù mang thái độ thích nghe ngóng hóng hớt nhưng y vẫn nhắc nhở một câu: “Lão già cầm thú này, anh hơn người ta đến bảy, tám tuổi đấy.

Chơi đùa là hướng dẫn à? Chíp hôi anh cũng ăn, đúng là cái đồ vô tâm nhà anh!”

“Không ăn, tôi có đạo đức nghề nghiệp.” Lúc Tần Kiêu nói câu này hắn có phần chột dạ.
Không phải chỉ bây giờ mới thấy chột dạ mà đã tích lũy rất lâu, hắn chào cờ buổi sáng đã biết mình lệch khỏi quỹ đạo, thậm chí không thể tiếp tục tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một điều phối viên cảnh nóng nữa.
Đạo diễn liếc xéo hắn một cái, mang theo vài phần vô liêm sỉ và mỉa mai: “Ờ không ăn, chỉ cắn một miếng thôi chứ gì?”
Tần Kiêu khẽ nhếch môi lên, muốn cãi lại nhưng không tài nào cãi nổi.
Hắn vẫn biết mình phải vạch ra ranh giới rõ ràng với diễn viên, thế nhưng vừa nhìn thấy Kha Ninh, ranh giới trong đầu hắn không có tác dụng.

Hắn như bị chuốc thuốc mê, làm nảy sinh những nội tâm xấu xa nhất trong lòng, không nhịn được muốn làm những chuyện quá giới hạn với Kha Ninh.
“Anh Kiêu à anh Kiêu, cái giới này phức tạp không phải anh không biết, có khác gì cái chảo nhuộm khổng lồ không? Thằng nhóc Kha Ninh kia tốt xấu gì cũng rất sạch sẽ, anh coi người ta là món đồ chơi mà được à? Nhìn thấy mới mẻ nên bày ra vui đùa một chút, anh vã quá thì đi tìm đứa nào mà chơi đùa, đừng có làm với diễn viên của em, cậu ấy vẫn còn rất trong sáng.”
Dù sao cũng là một kẻ lão làng trong giới, đạo diễn nói câu nào đâm thẳng vào trọng tâm câu ấy, vừa sắc bén vừa thẳng thắn.

Tần Kiêu không biết bản thân mình nghe vào được bao nhiêu, chỉ thấy huyệt thái dương nhói một cái.
Đạo diễn đang gióng cho hắn một hồi chuông cảnh báo.

——Hắn và Kha Ninh là gì của nhau?
Dai dẳng chìm trong bóng tối, chẳng khác nào quay cuồng trong rãnh nước bẩn, là hắn hại Kha Ninh rơi vào trạng thái vô định này, mơ hồ mù mịt không thấy ánh mặt trời… Nhưng hắn thật sự không hề dựa vào thủ đoạn quyến rũ mà mình am hiểu để trêu đùa người khác.
“Cậu hiểu lầm rồi.” Tần Kiêu miễn cưỡng mở miệng nói: “Không phải tôi chơi đùa với em ấy, tôi chỉ là——–”
Đạo diễn thở phì phò: “Có chơi đùa hay không anh tự rõ trong lòng chứ? Em không tin anh không hề có chút tâm tư nào!”
Tần Kiêu tắt tiếng, nội tâm hắn ngập tràn sự áy náy cảm giác giống như một khối bột lên men, không ngừng phồng lên, cứ to ra, đúng lúc này đạt đến giới hạn.
Hắn khó mà phủ nhận được bản thân mình đê hèn, khó mà tính toán được có bao nhiêu yếu tố nằm ngoài tầm kiểm soát có liên quan đến những chuyện hắn làm với Kha Ninh, thế nhưng… bọn họ thật sự có thể tiến thêm một bước sao?
Nếu Kha Ninh biết rõ những gì hắn từng làm liệu có còn thích hắn nữa không?
Tần Kiêu thở dài, nhìn Kha Ninh đang ngồi một bên đợi cảnh quay tiếp theo, chỉ thấy cậu nhóc kia lười biếng dựa nghiêng người lên ghế, trông rất đáng yêu.
Chỉ có điều khi Kha Ninh cũng quay đầu sang nhìn, đúng lúc va phải ánh mắt của hắn, hắn lại rời mắt đi trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.