Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 33: “đừng Nói Gì Cả”





Nhà đầu tư của đoàn làm phim tên Lý Vệ, tối nay gã hào phóng đặt tiệc xã giao, mời tất cả người trong đoàn cùng liên hoan một bữa, đặt chỗ trong một khách sạn cao cấp trong thành phố, trên bàn bày rất nhiều rượu.
Vì nể mặt vị kim chủ(*) này nên đạo diễn, Kha Ninh, Trình Tây Vân, ngay cả Tần Kiêu và rất nhiều nhân viên công tác trong đoàn đều có mặt đông đủ.
(*) Chỉ người có vị thế trong xã hội và quyền lực trên thương trường, có khả năng tài chính tốt hoặc chỉ người có tiền bao nuôi tình nhân.
“Tôi đã xem phim của Kha Ninh rồi, diễn tốt lắm, ngoại hình cũng đẹp, tương lai chắc chắn sẽ rất hot.”
Lý Vệ ôm lấy bả vai Kha Ninh rót rượu cho cậu, ánh mắt đánh giá chú cừu non đáng yêu này một lượt.
Kiểu tiệc xã giao thế này, bề ngoài thì là các nhà đầu tư hào phóng khao đoàn làm phim một bữa, thật ra nó chẳng khác nào một buổi “tuyển phi”.

Một khi nhà đầu tư vừa ý diễn viên nào, có khi tiệc chưa tàn đã dẫn người đi luôn.
Lần đầu tiên Kha Ninh rơi vào tình huống này trong giới phim điện ảnh, cậu không có kinh nghiệm ứng phó, bị tên lưu manh hám sắc Lý Vệ này tấn công nên cứ liên tục trốn ra sau, sau lưng áp sát lên ghế dựa.
“Ngài Lý, tôi, tôi không uống giỏi lắm đâu…”
“Hôm nay vui, vui thì phải uống vài chén chứ.”
Nếu ai đã lọt vào mắt xanh của Lý Vệ thì gã sẽ không chịu nhả ra, gã quyết tâm muốn ăn được người đẹp này vào trong miệng.

Kha Ninh càng từ chối gã càng phấn khích, cương quyết muốn giơ ly rượu trong tay lên miệng Kha Ninh.
“Tôi thật sự không biết uống rượu…” Kha Ninh giơ tay che miệng, đầu bất đắc dĩ nghiêng sang một phía, bị dồn ép nên vành mắt đã hơi đỏ hồng.
Năm lần bảy lượt bị từ chối, sắc mặt Lý Vệ dần sa sầm: “Cậu không uống là không nể mặt tôi.”

Khi câu này được nói ra, sự giả tạo của quy tắc ngầm suýt chút nữa bị bê lên bàn tiệc luôn.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự xấu hổ và gượng gạo tràn ngập xung quanh.
Một bàn người và Kha Ninh đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, bởi vì mọi người đều không thể đắc tội với các nhà đầu tư.

Cho dù bọn họ thầm lên tiếng thông cảm trong lòng với Kha Ninh nhưng cũng chỉ ngồi lặng thinh trân mắt nhìn nhau.
Bị ép đến mức không còn cách nào khác, Kha Ninh chỉ có thể nhận ly rượu uống hai ngụm.

Sắc mặt Lý Vệ trở nên hòa hoãn ngay, gã cầm chai rượu bên cạnh tiếp tục rót đầy, ép Kha Ninh phải uống thêm mấy ly nữa.
Hết ly này đến ly khác, tửu lượng của Kha Ninh vốn đã không tốt, mặc dù cậu chưa đến nỗi say mèm nhưng đã đủ mơ màng, đôi mắt phải chớp đến mấy lần mới có thể tập trung.
Trình Tây Vân ngồi bên cạnh quả thực không nhìn nổi nữa, cô và Kha Ninh tốt xấu gì cũng coi như bạn bè, bây giờ cậu nhóc này bị đưa lên thớt bắt nạt… Nhà đầu tư chứ gì? Không thèm đếm xỉa thì cứ không thèm đếm xỉa đi!
Khi cô đang định đứng phắt dậy ngăn cản thì không ngờ, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai cô, nhẹ nhàng ấn cô ngồi về chỗ.
Quay đầu lại thì là Tần Kiêu.
“Anh Kiêu?” Trình Tây Vân rất kinh ngạc.
Vốn dĩ Tần Kiêu ngồi ở bàn ăn bên kia, đang ăn giữa chừng thì không chịu nổi sự ầm ĩ của nơi này nên đi ra ngoài ra hút điếu thuốc, tiện thể nhận một cuộc gọi rất lâu.

Khi quay lại đã nhìn thấy Kha Ninh khốn đốn ngồi uống rượu trên ghế.

————Người rót rượu cho cậu là Lý Vệ.
Tần Kiêu đứng ở cửa phòng bao nhìn, gã Lý Vệ kia hắn có quen, trước đây vì từng hợp tác trong một bộ phim nào đó, cũng coi như có chút giao tình trên bàn rượu.
Cho nên hắn cũng biết tên Lý Vệ này không khác gì một kẻ lưu manh, danh tiếng thối nát trong giới, đặc biệt thích kiểu mềm mềm non nớt, chuyên bắt ngôi sao trẻ đến khách sạn, chơi bời không biết tiết chế, có lần còn suýt chút nữa giết chết một người mẫu.
Nhìn Kha Ninh bị Lý Vệ táy máy tay chân, sắc mặt Tần Kiêu càng u ám, tròng mắt đen như nổi sóng to gió lớn.
Hắn rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, phun ra một làn khói trắng thật dài, nửa điếu thuốc còn lại thì dập tắt vào trong gạt tàn thuốc, đi về phía Kha Ninh đang ngồi.
Tiện thể ấn Trình Tây Vân đang định đứng bật dậy về chỗ của cô, vỗ vỗ bả vai cô rồi khẽ giọng nói: “Để tôi qua đó.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đi sang bên kia bàn ăn, rất không khách khí chen vào giữa vị trí của Lý Vệ và Kha Ninh, khom lưng dựng bả vai cậu dậy, lập tức ngửi được mùi hương thoang thoảng của rượu.
Nhóc con này bị rót không ít.
Lý Vệ bị cắt ngang ngẩng đầu nhìn thấy là hắn: “Ơ kìa, đây không phải anh Kiêu sao?”
“Chủ tịch Lý, tôi uống với anh.” Tần Kiêu cầm nửa ly rượu còn lại của Kha Ninh, lịch sự nâng lên với Lý Vệ, sau đó uống cạn một hơi.
Chất cồn nóng rát chảy xuống cổ họng, mang theo sự kích thích đậm đặc dữ dội, may mà tửu lượng của Tần Kiêu đã được luyện từ nhỏ, tầm hai chai trở lại hắn vẫn có thể chống đỡ được.
“Anh Kiêu được đấy.” Lý Vệ là người hay lăn lộn trên bàn rượu, vừa nhìn là biết Tần Kiêu cố ý thách thức gã, vì thế vẻ ngoài vẫn tươi cười nhưng bên trong đã âm thầm phật lòng.
Đàn ông thích nhất là sĩ diện, trên bàn ăn còn đang có nhiều ánh mắt dõi theo thế này, sao có thể làm cháu trai đây? Lý Vệ một tay cầm lấy ly của mình, một tay cầm chai rượu rót đầy rồi cũng rót luôn cho cả Tần Kiêu.
Hai người cứ như vậy đấu rượu.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, Kha Ninh nhìn đến bất an, cậu lo lắng Tần Kiêu uống nhiều rượu sẽ gây ảnh hưởng đến sức khỏe, bèn lặng lẽ kéo vạt áo hắn: “Anh Kiêu…”
Tần Kiêu cúi thấp đầu, không một tiếng động làm một khẩu hình———-

“Đừng nói gì cả.”
Một cái nhìn này, một câu nói này của hắn, mang theo sức mạnh yên lòng sâu xa, cuối cùng thần kỳ khiến Kha Ninh yên tâm hơn, không tiếp tục lo sợ bất an như vậy nữa.
Bên trong ly rượu liên tục được rót đầy vang đỏ, hết ly này đến ly khác, Kha Ninh ngẩng đầu nhìn tấm lưng vững chãi dày dặn của Tần Kiêu, đếm từng ly hắn uống đỡ giúp cậu.
Đến cuối cùng, Lý Vệ say đến mức ngã đầu luôn xuống mặt bàn, Tần Kiêu tửu lượng rất tốt nên vẫn còn trụ được, chỉ có điều huyệt thái dương đau nhức, nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.
Đặt ly rượu rỗng xuống mặt bàn, Kha Ninh đỡ Tần Kiêu loạng choạng ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, đỏ mặt nói với hắn: “Anh Kiêu, cảm ơn anh.”
Tần Kiêu trầm giọng ừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu.
Kha Ninh là kiểu người uống rượu sẽ đỏ mặt, dù chỉ dính vài giọt thôi.

Gương mặt cậu đỏ hồng như quả chín mọng, thế nhưng giờ phút này mặt cậu đỏ không phải vì cồn.
Trông cậu rất đáng yêu, hai gò má phúng phính hồng hồng, đôi mắt mở to như chú nai con nhìn Tần Kiêu, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn.
“Về chưa?” Tần Kiêu liếc nhìn Lý Vệ say ngây ngất, quay đầu hỏi Kha Ninh, “Báo một câu với trợ lý của em đi, nói em đi cùng tôi để cô ấy không cần lo lắng.”
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa Kha Ninh rời khỏi cái ổ sói này, nếu không biết đâu lát nữa chú cừu non này lại bị kim chủ nào vừa mắt muốn đưa vào miệng.
“Cơm chưa ăn xong…” Kha Ninh quay đầu, ngây ngốc nhìn miếng sườn xào chua ngọt còn đang ăn dở, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tiếc nuối.
“Còn ăn nữa hả?” Tần Kiêu duỗi tay khẽ bóp bụng dưới mềm mềm của cậu một cái, trêu: “Ăn nữa cái bụng nhỏ của em trồi ra ngoài đấy.”
“Hì hì.”
Kha Ninh nuối tiếc chào tạm biệt bàn đầy thức ăn ngon rồi chạy đi tìm trợ lý của mình chào hỏi.
Tần Kiêu dẫn theo cậu đón một chiếc xe ở ven đường, gỡ chiếc mũ bản thân đang đội rồi đội lên đầu cậu, tránh để dáng vẻ say rượu của cậu bị người ta chụp được.

Hai người cùng nhau về khách sạn.

Bọn họ ngồi ghế sau của taxi, Kha Ninh nhờ có men rượu say đến mơ màng, rất tự nhiên dựa đầu lên bả vai Tần Kiêu.

Dường như sau khi trải qua sự việc tối nay, cậu đã hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào người đàn ông này.
Trên người Tần Kiêu thoảng mùi rượu, bị gió đêm tràn vào khoang xe qua cửa sổ tản bớt đi, Kha Ninh lặng lẽ ngửi.
“Anh Kiêu, tửu lượng của anh tốt thật, có phải ngàn chén không say không?”
“Luyện được đấy.”
“Trước đây anh có thường xuyên uống rượu không?”
“Ừm, trước đây… thường xuyên cần phải uống rượu.”
Giọng đàn ông vang lên trên đỉnh đầu Kha Ninh, cực kỳ trầm thấp giống như giấy ráp được mài qua, hòa lẫn với tiếng thét gào của gió đêm, loáng thoáng tiến vào trong tai của Kha Ninh.
Nhưng dường như Kha Ninh cũng không có lòng suy nghĩ tự hỏi, vì sao trước đây Tần Kiêu… thường xuyên cần phải uống rượu.

Cậu say khướt nên đầu óc mơ hồ, đã bị cồn khiến cho buồn ngủ.
Cậu dựa đầu lên vai Tần Kiêu, dần dần ngủ thiếp đi.

Không gian hàng ghế sau rất yên tĩnh, ánh đèn neon đỏ trên đường chiếu rọi hắt vào bên trong cửa sổ, luân phiêu phản chiếu ánh sáng và bóng tối bên trong không gian chật hẹp này.
Tần Kiêu cúi đầu nhìn cậu, không một tiếng động giơ cánh tay ấm áp lên, ôm nhóc con đang ngủ vào trong khuỷu tay mình.
Ánh sáng trước mắt loang lổ, người trong lồng ngực nỉ non, tựa như đang nói mê, hắn thoáng nghe thấy một câu “Tần Kiêu”, giọng điệu của cậu đã thay đổi.
Ngoài ra còn có một câu “Thích anh lắm”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.