Sử Thi Về Ma Pháp Giáo Sĩ

Chương 14: Đánh Người Muốn Đánh



Hơn 1 giờ vật vã bên trong bãi quái Lv 19, phía chân trời bình minh đã ló dạng.

Kiểm tra lại hành trang một lượt, sau hơn 1 giờ Bách Liễu Thần đã kiếm thêm được một cái trang bị lục sắc 1x, thanh kinh nghiệm cũng đã đạt đến 43,01 %.

Logout ra khỏi trò chơi bên ngoài trời đã tối hẳn, ánh đèn đường vàng vọt chiếu qua cửa sổ tạo thành một vệt sáng trên nền nhà, cùng với đồ nội thất cũ kĩ và khung cảnh tối tăm bên trong tạo ra cảm giác nghèo, bần cùng, chán nản, tuyệt vọng đến cùng cực cho người nhìn, đến Vũ Hạo cũng phải cảm thán.

Vệ sinh cá nhân một chút rồi bước ra khỏi phòng đi tìm cái gì đó đớp.

Tùy tiện đi vào một tiệm cơm gà xối mở gọi một phần, 20 nghìn một phần là giá cả rất hữu nghị nhưng thức ăn thì lại không khen vào đâu được, thịt gà rất bỡ, có lẽ là đã để 2-3 ngày cùng chiên đi chiên lại vài lần rồi, đúng là tiền nào của đó mà.

Chậm rải bước đi trên đường, những chiếc xe lao vút qua để lại từng luồn khí thải, điến hiện tại hắn vẫn không cách nào nhớ được mặt vợ Vũ Hạo tiền nhiệm.

Nghĩ một lúc đầu Vũ Hạo lại thấy đầu mình bắt đầu ong ong lên, thế là hắn quyết định không nghĩ nữa, ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy gói mì tôm nhưng không có tôm cùng một bình sữa 2 lít rồi quay đầu đi bộ về nhà.

Về đến nhà login vào Á đặc Tư Đại Lục, lúc này trời đã sáng hẳn và đã không còn trông thấy đám boss đặc thù chỉ xuất hiện vào ban đêm đâu nữa.

Khu Rừng Của Kẻ Đi Săn lần nữa tái kích hoạt, Bách Liễu Thần tựa như một con U Linh chạy nhanh về phía trước bắt đầu tìm kiếm mục tiêu cho mình.

Không bao lâu trước mặt hắn xuất hiện một con Độc Giác Trư to tướng đang nhàn nhã nằm trong một vũng bùn, đây là một con quái dạng phòng ngự nên thân hình có chút lớn hơn những con quái buổi tối Bách Liễu Thần chém giết nhưng vì có trạng thái buff vào ban đêm nên việc những con quái loại hình nhanh nhẹn hay tấn công mà có số lượng Hp nhiều hơn Độc Giác Trư là chuyện bình thường.

Nhíu mày nhìn vũng bùm Độc Giác Trư đang ngâm mình trong đó, vũng bùng này dễ cũng có rộng cả chục m, bước chân xuống kiểu gì cũng phát ra mấy tiếng động "bọp bẹp" đấy là còn chưa biết nó sâu bao nhiêu nữa, khả năng hắn tiếp cận Độc Giác Trư mà không bị phát hiện là rất thấp, mà cho dù hắn thành công tiếp cận thì cái vũng bùn này cũng sẽ hạn chế khả năng hoạt động của hắn.

Không buồn tính toán gì thêm, Bách Liễu Thần không đủ kiên nhẫn mà chọn cách trực tiếp mà đơn giản nhất là dụ nó ra khỏi vũng bùn đó.

Căn răn một cái tiếc đứt ruột mà kích hoạt Phi Vũ Phi, trong một giây 4 cái lông vũ bay ra, hiện tại với điểm nhanh nhẹn Bách Liễu Thần chỉ có thể phi ra tối đa 4 cái.

4 cái Phi Vũ tựa 4 mũi tên vun vút lao đi trong không trung hướng về mông Độc Giác Trư chào hỏi tới, "phập, phập, phập, phập" 4 tiếng cắm vào mông Độc Giác Trư.

Hiệu ứng nội tại của Phi Vũ kích hoạt, Độc Giác Trư tựa như bị một chiếc xe tải đang lao hết tốc lực hút vào mông mà hai chân sau nhắc lên mặt cắm xuống bùn ủi thẳng về phía trước cả gần 1m, 4 cái sát thương lần lượt là 98, 98, 104, 101, từ trên đầu nó bốc lên.

Ngóc đầu lên ngơ ngác quay về phía sau nhìn thì thấy một "con vật lạ" đang nhìn nó mỉm cười khoái trá.

Gầm lên một tiếng giận dữ, Độc Giác Trư liền lao nhanh về phía "con vật lạ" dám cả gan đánh lén nó này, trên đường chạy của nó, với thân hình quá khổ nó liền khiến cho không ít bùn dưới bước chân nó bắn lên hai bên bờ.

Gần đến mục tiêu Độc Giác Trư liền cuối thấp đầu xuống hướng chiếc xừng như cái cù mốc của mình về phía trước sẵn sàng xiên chết mục tiêu của mình.

Nhàn nhã đứng đó chờ đợi Độc Giác Trư lao đến, gần đến chổ thì Bách Liễu Thần nhanh nhẹ nhảy qua một bên khiến nó tông hụt rồi theo đà vượt qua Bách Liễu Thần tiếp tục lao đi húc đổ liên tiếp 3 cái cây rồi mới dừng lại.

Bách Liễu Thần luc này lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách với Độc Giác Trư, khi độc giác trư quay lại thì Khu Rừng Của Kẻ Đi săn tái kích hoạt, thân ảnh của Bách Liễu thần liền quỷ dị trước mắt nó biến mất, sau đó không để nó đợi bao lâu thì một thanh Ảnh Tiễn đã hướng bên hong nó dò xét tới.

Một cái sát thương vật lý 370 hiện lên trên đầu Độc Giác Trư, sau đó là Lôi Điểu Kích hoạt một cái sát thương ma pháp, Độc Giác Trư liền bị Lôi Điểu Tại chổ khống chế 2 giây.

Chớp lấy thời cơ, 3 cái sát thương vật lý 381, 374, 373 hiện lên, thanh Hp của Độc Giác Trư liền nhanh muốn thấy đấy.

Hiệu ứng khống chế cứng qua đi, từ mũi Độc Giác Trư thở "phì" ra hai luồng hơi nóng, nó cuối đầu xuống rồi dùng chiếc sừng của mình hướng đến thân ảnh mỏng manh của Bách Liễu Thần từ phía dưới mốc lên một cái.

Lúc thấy nó cuối đầu xuống Bách Liễu Thần đã đoán trước nên liền bước một bước qua bên trái hiểm hiểm tránh né qua một đòn của Độc Giác Trư, sau đó hắn bước đến phía trước một bức, lật tay trở đầu Ảnh Tiễn lại mà hướng cổ nó đến một cái ăn miếng trả miếng từ dưới đâm lên.

Một cái sát thương 391 từ đầu Độc Giác Trư bốc lên, thanh Hp nó ngay lặp tức liền thấy đấy, xác nó đổ gục xuống, lần này Bách Liễu Thần khá may mắn vì có một cái trang bị lục sắc 1x từ xác Độc Giác Trư rơi ra.

Cuối người nhặt cái Lục Sắc trang bị cho vào hành trang rồi lặng lẽ đi tìm mục tiêu mới.

Sau hơn 3 giờ đồng hồ liên tục săn giết, cây kinh nghiệm của Bách Liễu Thần đã lên đến 81,04% thì hệ thống thông báo vật phẩm đấu giá của hắn đã được bán ra với giá 850 vàng.

Bất ngờ trước cái giá khá ổn này, hắn không ngờ tới được là vật phẩm tại nơi này lại có cái giá cao ngất ngưỡng như vậy.

"Chẹp" một tiếng, dù sao thì tiền nó cũng nằm lại ở đó chứ có chạy đi đâu mất đâu, nên Bách Liễu Thần không vội trở về lấy mà vẫn ở tại đó train quái tăng Lv.

Rất nhanh thì Lv của hắn cũng đã tăng đến 13, thầm suy nghĩ dù sao thì sát thương vật lý từ vũ khí cũng đã khá là cao rồi, thế là Bách Liễu Thần không hề do dự mà cộng 7 điểm vào ma pháp và 3 điểm vào nhanh nhẹn.

Tiếp tục train Lv đến khi trời tối thanh kinh nghiệm của Bách Liễu Thần đã đạt đến 33%, cùng thêm một cây cung lục sắc trang bị 1x.

Đi trở lại Hắc Vũ Thành, đầu tiên Bách Liễu Thần đi đến Đặc Khu Giao Dịch để nhận tiền, vì khi đấu giá, Đặc Khu Giao Dịch sẽ lấy đi 10% tổng giao dịch nên đến tay Bách Liễu Thần số tiền chỉ còn vỏn vẹn 765 vàng.

Lần nữa đùng hình thức đấu giá bán ra 2 món lục sắc trang bị, sau đó hắn nhanh chóng đi tới hiệu thuốc mua 50 cái Bánh bao hồi Hp.

Kiểm tra lại hành trang một lượt, lúc này bên trong đã có hơn 1500 vàng cùng 73 cái bánh bao và 30 bình lộ thủy cùng 10 viên đá cường hoá đang nhàn nhạt phát ra ánh sáng tím.

Đi đến hiệu rèn, NPC chủ hiệu rèn liền bước ra chào hỏi sau đó thì một bảng danh sách trước mắt Bách Liễu Thần hiện lên.

- Cường hoá trang bị.

- Khảm thuộc tính ẩn.

- Tẩy thuộc tính ẩn.

- Kích dòng may mắn.

Chọn vào mục cường hoá Bách Liễu Thần lại đến một trận văn tục, ở mức cường hoá sơ cấp, mỗi lần cường hoá mất 10 vàng, đấy là còn chưa tính đến tiền tài liệu nữa, ban nảy hắn dò xét một lượt tại Đặc Khu Giao Dịch, không thấy bóng dáng đá cường hoá đâu, điều này có nghĩa là thứ đồ chơi này rất hiến, khi nó xuất hiện kiểu gì cũng có giá trên trời.

Nội tâm giao tranh kịch liệt giữa việc sử dụng hay đem bán đi, nhưng cuối cùng lấy lý do là " đằng nào cũng là đồ chùa, bây giờ dùng để tăng thực lực có nghĩa là tốc độ giết quái nhanh hơn, trang bị kiếm được nhiều hơn, lên cấp trang bị kiếm được lại càng cao cấp hơn bằng nhiều tiền hơn".

Bỏ trang bị vào ô cường hoá, sát xuất thành công là 50%, nhưng có vẻ nữ thần may mắn có một chân với hắn nên toàn bộ 10 cái trang bị trên người hắn đều lên +1.

Kiểm tra lại bảng thuộc tính, một bài hạng thuộc tính của hắn hiện tại liền có một chút tăng lên:

Tên người chơi: Bách Liễu Thần.

Nghề: Giáo Sĩ.

Lv: 13.

Công vật lý: 72-79 ( 412- 419 khi trang bị vũ khí)

Công ma pháp: 134-141.

Phòng thủ: 60.

Ma phòng: 60.

Chỉ số Hp: 900.

Chỉ số Mana: 820.

Tốc độ hồi Hp: 4/1 giây.

Tốc độ hồi Mana: 7/1 giây.

Chỉ số nhanh nhẹn: 80 ( 205 khi trang bị vũ khí)

Khả năng bạo kích: 5%.

Hút máu: 0%.

Hút Mana: 0%.

Xuyên giáp: 0%.

Xuyên giáp Phép: 0%.

Kháng thuộc tính: 6%.

Logout khỏi Á Đặc Tư Đại Lục, bên ngoài hiện tại đã gần 7 giờ sáng.

Vệ sinh cá nhân một lượt, Vũ Hạo liền bắt đầu hít đất rồi đến gặp bụng và hít xà đơn, cuối cùng là mang đôi giầy thể thao củ kỹ của Vũ Hạo tiền nhiệm vào rồi ra đường bắt đầu thời gian 30 phút chạy bộ buổi sáng.

Nhưng có vẻ như là đã được định sẵn là một ngày khó chịu đối với Vũ Hạo.

Hoàn thành chạy bộ buổi sáng hắn ghé vào một quán cháo lòng thì gặp phải 2 người quen làm hắn khá bất ngờ.

Một người trong đó là Trần Văn Tuấn, một học sinh trong lớp của Vũ Hạo tiền nhiệm, một là Linh, bạn một trong những người bạn đi lại khá thân thiết với vợ cũ của hắn... *Phi* không đúng... Là vợ cũ của Vũ Hạo tiền nhiệm.

Tuấn ngạc nhiên nhìn hắn:

- Em chào thầy.

Linh thì nhìn hắn cười khinh miệt rồi chế nhạo:

- Ồ, là thầy Hạo, à xin lỗi giờ cậu là thằng thất nghiệp rồi.

Nghe thế Vũ Hạo liền quay lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh miệt không hề giấu diếm, Vũ Hạo tiền nhiệm và cô ta không hề có xích mích gì để cô ta có thái độ thế này cả, chỉ có một khả năng mà thôi.

Thấy ánh mắt này của Vũ Hạo, một con giận không tên chợt bùng lên trong lòng ả ta.

- Nhìn cái gì mà nhìn, bạn tao mù mới cưới thứ mạt hạn như mày, rác rưởi thì cả đời cũng chỉ là rác rưỡi thôi, tao mà là thứ vô dụng như mày thì tao nhảy lầu chết từ lâu rồi, à mà khoan, cái ổ chuột của mày thì làm gì có sân thượng để mà nhảy.

Nhẹ nhàng chăm một điếu sài gòn rít một hơi, sau đó tiến sát đến áp miệng đến gần tai ả ta.

- Mày biết không, khi tao muốn đánh người rồi thì không cần biết đó là nam hay nữ, mở mồm ra khích tao một câu thử xem, tao thách mày đấy.

Lúc này bên đường một người đàn ông mở cửa chiếc Kia của mình bước xuống rồi tiến về phía họ.

- Có chuyện gì thế?

Gã ta chẳng thèm nhìn lấy mặt Vũ Hạo một cái, một tên đã nghèo còn kém cỏi như Vũ Hạo không đáng để hắn nhìn tới.

Nghiên đầu nhướng mắt có gắn lục lại kí ức của Vũ Hạo tiền nhiệm xem, thằng này nhìn quen mắt lắm.

Lúc này Linh chỉ vào mặt Vũ Hạo rồi nói như mình bị ủy khuất rất nhiều:

- Nó định dê em, còn doạ đòi đánh em nữa.

Văn Tuấn đứng một bên há hốc mồm, người đàn bà này cũng ghê gớm quá đi.

Lúc này trong đầu Vũ Hạo mà có thêm một tiếng "tinh" nữa là đúng kiểu "à nhớ ra rồi" luôn, đây là Phúc, lại thêm một người quen nữa, tên này rất khinh thường Vũ Hạo tiền nhiệm, hai người bọn họ từng xung đột mấy lần rồi và người ăn thiệt thòi luôn là Vũ Hạo tiền nhiệm.

Nghe lời vợ mình, hắn không nói hai lời mà tiến đến đấm vào mặt Vũ Hạo một cái.

Tuấn phẫn nộ nhìn Phúc, hai vợ chồng này liền quá là vô lý đi.

linh cười khoái trá nhìn Vũ Hạo, đây là cái giá của kẻ không biết thân không biết phận dám nhìn lại ả ta, nhưng chưa cười được bao lâu thì thấy được biểu cảm của Vũ Hạo khác với những lần trước kia bị Phúc đánh, làm ả ta bất giác giật mình.

Vũ Hạo ngẩn đầu lên nhìn hai người bọn họ cười phấn khích, hắn chỉ chờ đợi giây phút này mà thôi, giây phút mà hắn bị tấn công và cuối cùng là giây phút hắn có thể tự vệ chính đáng, có thể xả một phần nào đó uất ức trong chấp niệm của Vũ Hạo tiền nhiệm còn lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.