Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 1: Tài nguyên chung



Edit: Nhang – Beta: Hann

7 giờ sáng, Nam Chi lau tóc đi từ trong phòng tắm ra, làn da cổ mịn màng, khuôn mặt còn vương vài giọt nước ấy đẹp tựa hoa sen mới nở. Ngay cả áo choàng tắm cỡ lớn cũng không che được vóc dáng xinh đẹp của cô.

Nghe thấy tiếng chuông vang lên, Nam Chi đi tới cửa nhìn thoáng qua mắt mèo, sau đó mới mở cửa đón người vào. 

“Sao em tới sớm vậy?” Cô vừa để người đi vào vừa nghi hoặc nói.

Người bước vào cửa là trợ lý Trang Khả Khả của Nam Chi, tuy làm việc với Nam Chi chưa tới nửa năm nhưng năng lực của cô ấy thực sự rất tốt.

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không giấu được vẻ non nớt trẻ con, Trang Khả Khả lanh lảnh nói: “Em tới đưa đồ ăn cho chị Nam Chi!”

Nam Chi nhìn bữa sáng mà cô ấy đang giơ trên tay, kinh ngạc nói: “Chuyện lạ nha, cái này hình như không phải phong cách của em.”

Trang Khả Khả cười hì hì, xách bữa sáng lên xoay người đi sang chỗ khác: “Bên kia là bữa sáng của em, vì chị Nam Chi nên em đã chuẩn bị một bữa sáng vô cùng healthy đó.” 

Nam Chi thấy bột yến mạch và trái cây, khóe miệng giật giật: “Quả nhiên là trợ lý của chị.”

Cô chỉ nói vậy thôi nhưng nào ngờ được bây giờ mỗi bữa sáng đều là những thứ này, thật sự cũng rất yên tâm khi có một trợ lý ân cần chu đáo đến thế…

“Hihi, cảm ơn vì lời khen.”

Nam Chi bất đắc dĩ cong môi: “Chị đi thay quần áo.” 

Lúc cô ra tới, Trang Khả Khả đã bày bữa sáng của hai người trên bàn ăn, chỉ là hình ảnh đối lập trông có chút thảm thương.

Ngửi mùi hương bay ra từ tiểu long bao, bụng Nam Chi kêu lên một cách xấu hổ. 

Trang Khả Khả gắp tiểu long bao bỏ vào miệng, nghe thấy tiếng động cô ấy quay đầu nhìn Nam Chi, cười nói: “Chị Nam Chi, nhanh tới đây ăn sáng đi.”

Nam Chi: “…”

Tâm tư của cô lúc này đặt hết trên tiểu long bao, chỉ cảm thấy bột yến mạch với trái cây nhạt như nước ốc. 

Nam Chi ngồi xuống ăn bữa sáng của mình, cô hỏi lịch trình hôm nay của mình để dời lực chú ý đi chỗ khác: “Hôm nay chỉ có một hoạt động thôi đúng không?” 

“Phải…” Trang Khả Khả trả lời sau khi nuốt tiểu long bao: “Đó là một hoạt động từ thiện của trại trẻ mồ côi. Người tổ chức đã sớm liên hệ rồi. Ngoài chị Nam Chi còn có thêm hai nghệ sĩ khác nữa. Hoạt động rất đơn giản, chỉ cần chơi cùng các bạn nhỏ, sau đó nhiếp ảnh gia sẽ ở bên cạnh chụp ảnh lại.”

“Chị Diêu để em nhận cái này?” Trước mắt, Nam Chi đang chờ tham gia vào đoàn phim mới, vậy nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể sắp xếp một vài hoạt động nhỏ để lộ mặt.

Tuy Diêu San là người đại diện của cô, nhưng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ khác nữa, thế nên bình thường cũng chẳng rảnh lo cho cô. Vả lại, nhân khí hiện giờ của Nam Chi cũng kém hơn so với những nghệ sĩ khác trong tay Diêu San nên không được quan tâm nhiều cũng dễ hiểu thôi.

Trang Khả Khả mím môi, an ủi nói: “Chị Nam Chi, đừng nản lòng. Chờ chị vào đoàn phim mới nhất định sẽ hot lên, lúc đó tài nguyên chắc chắn sẽ tốt hơn.” 

Thật sự Nam Chi cũng không phải là nản lòng, cô chỉ cảm thấy cái loại hoạt động từ thiện thế này quá giả trân đi. Chẳng qua những hoạt động này chỉ giúp các minh tinh tự mình để lại ấn tượng trong lòng công chúng, cuối cùng thì mấy đứa trẻ mới là người chịu khổ.

“Cô nhi viện…” Nam Chi khẽ thở dài: “Vậy lát nữa em nhớ chuẩn bị ít tiền, đợi đến khi kết thúc thì quyên góp cho bọn họ, quyên góp nặc danh là được.”

“Chị Nam Chi nên đi làm nhà từ thiện đi thôi, một hoạt động không kiếm được tiền mà trái lại chị còn quyên góp tiền nữa.” Trang Khả Khả bĩu môi: “Nếu là nghệ sĩ khác thì sớm đã gióng trống khua chiêng thông báo ra ngoài rồi, vậy mà chị Nam Chi lại muốn quyên góp nặc danh.”

“Em cũng biết chị không có hứng thú với việc lấy danh tiếng từ những việc này mà.” Nam Chi hơi mỉm cười, chỉ cần được đóng vai mình thích là cô đã thỏa mãn rồi. Về phần có nổi tiếng hay không cũng chẳng đáng lo gì lắm.

Trang Khả Khả phồng má, bất mãn nói: “Bởi vì chị Nam Chi quá Phật hệ*, cho nên tài nguyên chị Diêu đưa đều rất tùy tiện.” 

*Phật hệ: có tấm lòng Bồ Tát, hiền lành lương thiện, không tâm cơ, không tranh đoạt với ai. (Nguồn: Bloganchoi)

Nam Chi lắc đầu, liếc cô ấy một cái: “Nói ít lại, ăn thêm cơm đi.” 

Bởi vì là hoạt động từ thiện, lại chơi cùng mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện nên Nam Chi mặc quần jean rộng cùng áo sơ mi sọc rồi xuất phát đi tới hiện trường. 

Lúc này, hai nghệ sĩ khác cũng có mặt tại hiện trường, nam nghệ sĩ thì bình thường, ăn mặc rất giản dị. Trái lại, một nữ nghệ sĩ khác đi đôi cao gót tới trước mặt mọi người. Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, trang điểm kỹ càng, thậm chí tóc tai cũng được làm tỉ mỉ. 

Trang Khả Khả lặng lẽ ghé vào tai Nam Chi nói nhỏ: “Em còn tường là đang đi thảm đỏ nữa.” 

Vẻ mặt Nam Chi không thay đổi, chỉ bất đắc dĩ cong môi.

Nữ nghệ sĩ này tên Văn Oanh Oanh, đã từng diễn xuất trong vài bộ phim, kỹ thuật diễn không tốt lắm nhưng lại thường xuyên lên hot search. Chủ yếu là mua mấy kiểu hot search so sánh cùng một khung hình, thông thường loại hot search này chỉ để trau chuốt bản thân, còn những nữ nghệ sĩ đứng cùng khung hình sẽ bị lép vế bởi sự trau chuốt tỉ mỉ đó. Vì vậy rất nhiều nữ minh tinh không muốn đứng chung với cô ta.

Nam Chi xoa trán, xem ra hôm nay cô ra cửa quên coi ngày rồi.

“Chị, lần đầu tiên em tham sự kiện như thế này, đến lúc đó xin chị giúp đỡ nhiều hơn.” Văn Oanh Oanh thong thả bước tới chỗ Nam Chi.

Nam Chi hơi nhướng mày, nếu cô nhớ không lầm thì Văn Oanh Oanh bằng tuổi cô thì phải.

Nhìn thấy Văn Oanh Oanh cười tươi như hoa, Nam Chi cũng không trực tiếp ngó lơ, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Nhân viên công tác sẽ chỉ dẫn, không cần lo lắng.” 

Hoạt động rất đơn giản, chính là tổ chức trò chơi cùng các bạn nhỏ, đa phần đều là trò chơi ngoài trời, trong đó còn có trò chơi “diều hâu quắp gà”.

Thấy Văn Oanh Oanh sắc mặt tái mét đi đổi giày, nhân viên công tác tại hiện trường đều cười trộm. 

“Ai không biết còn tưởng rằng chúng ta tới hầu hạ cô ta, cứ đứng bên cạnh vênh mặt hất hàm sai khiến.” 

“Hay, trước máy ảnh thì giả vờ cười tươi, vừa quay sang chỗ không có ống kính liền bắt đầu nổi giận, chúng ta cũng đâu thiếu nợ cô ta.”

Nhân viên công tác do Ban tổ chức phái tới đều không thích Văn Oanh Oanh, huống chi những đứa trẻ nhạy cảm này. Từ lúc bắt đầu tới giờ, không ai nguyện ý tham gia chung một tổ hoạt động với Văn Oanh Oanh. 

Người chủ trì nhanh chóng đến giảng hòa: “Trước tiên mọi người nghỉ ngơi một chút, tí nữa lại tiếp tục trò chơi.”

Đám trẻ nhỏ tự nhiên vui vẻ, lớn tiếng trả lời: “Được ạ!” sau đó liền giải tán. 

“Chị đi vệ sinh, có việc gì thì kêu chị.” Nam Chi dặn dò Trang Khả Khả một câu, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh. 



Trên hành lang không có một bóng người, Nam Chi chậm rãi đi tới cửa nhà vệ sinh, còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. 

“Sớm biết như vậy đã không tham gia hoạt động này, không biết tìm đâu ra hai tên diễn viên tuyến 18 đến cọ nhiệt độ của em, còn có đám nhóc phiền muốn chết nữa.” 

Đây là giọng của Văn Oanh Oanh, Nam Chi vẫn có thể nhận ra được. Hình như cô ta đang gọi điện thoại nên Nam Chi cũng chưa định đẩy cửa đi vào. 

“Anh Lý, em mặc kệ, lần sau anh phải sắp xếp tài nguyên tốt cho em, ít nhất cũng phải được tham gia hoạt động với những người ở tuyến trên, có như vậy mới không uổng tiền bỏ ra để mua hot search chứ.”

Nam Chi không nghe nữa, cô nhíu mày rồi xoay người rời đi.

Cô mới đi được vài bước, Văn Oanh Oanh cũng mở cửa bước ra. 

“Chị, đợi đã!” Thấy người đến là Nam Chi, ánh mắt Văn Oanh Oanh sáng lên, chạy chậm đuổi theo sau. 

Nam Chi dừng lại, quay đầu nhìn Văn Oanh Oanh, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: “Có việc gì sao?”

Văn Oanh Oanh cười ngọt ngào, giọng nói tỏ vẻ thân mật: “Vừa nãy em không nhận ra chị, không ngờ chị là người của công ty giải trí Húc Tinh, vậy chắc chị đã gặp qua Chu Tự Bắc rồi nhỉ!”

Nam Chi hơi nhướng mày, bảo sao thái độ đột nhiên ôn hòa như vậy, hóa ra là có ý đồ khác.

Công ty giải trí Húc Tinh, Chu Tự Bắc, trong giới giải trí không ai không biết đến mấy chữ này. Chu Tự Bắc có gương mặt được so sánh với nam nghệ sĩ hàng đầu. Phụ nữ muốn tiếp cận anh nhiều không đếm xuể, chẳng qua là chưa có ai thành công mà thôi.

Văn Oanh Oanh có tâm tư như vậy cũng không có gì lạ.

“Đã từng gặp.” Nam Chi hơi mỉm cười: “Cô có hứng thú với Chu tổng sao?”

Đối với câu hỏi trực tiếp của Nam Chi, Văn Oanh Oanh đỏ mặt, cô ta lắp bắp mở miệng: “Em chỉ hơi tò mò một chút, Chu tổng thích kiểu người như thế nào vậy?”

Nam Chi cười gượng: “Sao tôi biết được anh ta thích kiểu gì.” 

Văn Oanh Oanh nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Cũng đúng, sao chị có thể biết Chu tổng thích kiểu người gì, cứ coi như em chưa hỏi.” 

Vẻ mặt của Nam Chi vẫn không thay đổi, cười đáp lễ: “Ừ, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, thật sự không thân với Chu tổng. Cô vẫn nên đi tìm người khác hỏi thì hơn.” 

Câu nói này khiến sắc mặt Văn Oanh Oanh thay đổi, cô ta cười mỉa nói: “Trợ lý tìm em, em đi trước.”

Sau khi hoạt động kết thúc, Nam Chi lên chiếc xe Van rồi rời đi, nhìn vẻ mặt không nỡ của bọn trẻ, cô khẽ thở dài.

“Giao tiền cho viện trưởng chưa?”

Trang Khả Khả một bên bảo tài xế lái xe đi, một bên cười nói: “Em làm việc thì chị Nam Chi cứ yên tâm đi.” 

Cô ấy nói xong, lấy điện thoại ra kiểm tra ảnh chụp hoạt động hôm nay, sau đó nhấp vào Weibo, #Văn Oanh Oanh tặng tình yêu ở cô nhi viện# đang nằm thứ 25 trong mục tìm kiếm phổ biến.

“Tốc độ mua hot search của Văn Oanh Oanh nhanh thật đấy.” Trang Khả Khả bĩu môi, không cẩn thận trượt tay bấm vào từ khóa, từ đầu đến cuối trang blogger đều so sánh Văn Oanh Oanh và Nam Chi.

Trang Khả Khả bỗng nhiên trở nên tức giận: “Sao Văn Oanh Oanh lại không biết xấu hổ như vậy, chỉ tự chỉnh ảnh cho mình!”

Nam Chi dở khóc dở cười, hôm nay không để Trang Khả Khả lái xe là điều đúng đắn. Giải trí Húc Tinh có tài xế riêng, nếu nghệ sĩ có lịch trình thì có thể xin đi, thật may mắn vì cô đã xin được tài xế.

“Tức giận làm gì, cứ để cô ta mua.” Nam Chi nhẹ giọng trấn an cô. 

Trang Khả Khả tức giận một vài giây, liền cười hì hì: “Văn Oanh Oanh lật xe rồi, cô ta sửa ảnh đến độ lệch luôn đường gạch men bên cạnh, tất cả bình luận đều đang giễu cợt cô ta.”

Thấy Trang Khả Khả giơ điện thoại ra cho cô xem nên Nam Chi cũng nhìn sơ qua: “Cũng may, lúc chị ở bên cạnh cô ta trông cũng không xấu lắm.”

“Chị Nam Chi sao có thể xấu được!” Trang Khả Khả mở tấm ảnh chính thức cho cô xem: “Hừ! Cho dù trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc mộc mạc cũng đủ đánh bại loại người như Văn Oanh Oanh, mấy người bình luận đều rất có mắt nhìn.”

“Được rồi, đừng tức giận.” Nam Chi sờ đầu Trang Khả Khả, cười an ủi. 

Đôi mắt tròn xoe của Trang Khả Khả hơi nheo lại: “Cô ta không đáng để em tức giận, tí nữa tới công ty ngắm soái ca cho bớt bực bội, hi hi hi, nghe nói hôm nay Chu tổng sẽ tới công ty đó nha.” 

Nam Chi dở khóc dở cười: “Mấy người này làm sao thế, một người hai người gì đều thích Chu Tự Bắc cả.”



Bước vào thang máy công ty, Trang Khả Khả vẫn bám riết không tha, hỏi: “Văn Oanh Oanh đã nói gì với chị Nam Chi thế? Cô ta cũng thích Chu tổng sao? Cô ta nói à?”

Nam Chi ấn tầng lầu, tỏ vẻ bất lực trước vẻ mặt tức giận của Trang Khả Khả: “Cô ta chỉ hỏi chị là Chu tổng thích loại người như thế nào thôi, em đừng kích động.”

“Sao không kích động được!” Trang Khả Khả khó chịu nói: “Chu tổng chính là tài nguyên chung của công ty chúng ta, ai cũng không được cướp anh ấy!”

“Tài nguyên chung?” Nam Chi rất có hứng thú, nhìn cô hỏi: “Tại sao?”

“Dù sao các nghệ sĩ nam khác đều là của fans, nhưng Chu tổng không phải nghệ sĩ nên anh ấy là của mọi người!” Trang Khả Khả lén lút nhìn quanh thang máy, nhỏ giọng nói: “Nhân viên nữ chúng ta lén tạo một group chat để nói về chuyện của Chu tổng, chị Nam Chi có muốn vào không?” 

Nam Chi ngạc nhiên, sững sờ mất mấy giây mới hoàn hồn: “Bọn họ đều nói?”

“Chỉ cần là chuyện liên quan đến Chu tổng, cái gì cũng nói được.” Trang Khả Khả cười hì hì, móc điện thoại ra cho Nam Chi xem lịch sử trò chuyện. 

[Các chị em, hôm nay Chu tổng mặc một cái áo sơ mi sọc, thật muốn xé nát quần áo của anh ấy!]

[Còn phải nói, không có nam nghệ sĩ nào có dáng người sánh bằng Chu tổng được.]

[Nhìn xem mông này. Vểnh!!!]

Nam Chi nhìn lịch sử trò chuyện với vẻ mặt đầy vạch đen, chưa kịp nói chuyện đã nghe thang máy “đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài, đúng là người được nhắc đến trong lịch sử trò chuyện. 

Người đàn ông một tay đút túi, tây trang màu lam nhạt lót bên trong khiến cả người anh trông đĩnh đạc, khôi ngô. Tuy rằng cúc áo sơ mi được cài hết nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cơ bắp săn chắc bên trong, khiến người ta không thể không phát hiện ra. 

Trang Khả Khả rất vui vẻ, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Tự Bắc đứng bên ngoài thang máy, vẻ mặt kinh hãi, sau đó trực tiếp để điện thoại “rơi” xuống đất. 

Mặt điện thoại hướng lên trên, đúng lúc trượt tới chân Chu Tự Bắc, màn hình vẫn còn sáng, lịch sử trò chuyện quang minh chính đại hiện lên như muốn ra hiệu Chu Tự Bắc mau mau nhìn một cái. 

Nam Chi & Trang Khả Khả!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.