Sự Thiên Vị Độc Nhất

Chương 32: Tôi ghen tị



Editor & Beta: Hann

Lần này cô quay phim ở một nơi khá xa Định Hải, hơn nữa còn là nơi có địa hình hiểm trở.

Nam Chi vẫn như mọi khi, lúc sắp xếp hành lý cô thuận tiện gọi video cho mẹ Nam. Cô vừa báo cáo lịch trình sắp tới vừa tạm biệt mẹ.

“Con nhớ mang nhiều quần áo, mẹ nghe nói bên đó rất lạnh!” Mẹ Nam ở bên kia màn hình dặn dò.

Nam Chi đã xếp một đống áo lông vũ vào trong vali, cô nhanh chóng nói: “Con quay mấy tháng thôi, lúc đó thời tiết đã ấm hơn rồi.”

“Sao nhanh thế được, hơn nữa con là người miền Bắc mà.” Mẹ Nam có chút không đồng ý.

Nam Chi bất đắc dĩ nói: “Nhưng lúc con đóng phim thường xuyên mặc sườn xám, mặc quần áo này có khác gì xuyên không không chứ.”

Mẹ Nam lo lắng thở dài: “Trời đông lạnh như này dễ bị bệnh. Lúc đó con nhớ nói Tiểu Trang chuẩn bị trà gừng, nhớ giữ ấm đấy.”

“Yên tâm đi mẹ. Đây đâu phải lần đầu tiên con đóng phim vào mùa đông đâu, có kinh nghiệm cả rồi.” Nam Chi vừa xếp đồ vừa trả lời: “Mẹ với bố ở nhà cũng phải chú ý sức khỏe đó.”

“Con đừng lo cho mẹ, lo cho bản thân mình trước đi.” Mẹ Nam lẩm bẩm: “Mỗi lần nhìn thấy tin tức mới nhất của con mẹ đều sợ. Sợ đến nỗi bố với mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện gì rồi.”

Nam Chi khẽ cười: “Con đây là đang kiếm tiền, hai người nên vui mới đúng.”

“Cái gì mà vui vẻ chứ. Chi bằng con kiếm bạn trai đi thì bố mẹ mới vui nổi.” Nói đến đây, mẹ Nam liền hỏi: “Có phải liệu sau này nhờ tin tức mẹ mới biết được con gái mình yêu đương không đây?

“…” Khóe miệng Nam Chi giật giật: “Cứ coi như có tin tức thật thì cũng có thể là giả mà.”

Mẹ Nam hừ một tiếng: “Lần trước tin đồn của còn làm một đống họ hàng đến hỏi mẹ có phải thật không. Một ngày mẹ phải nhận không biết bao nhiêu cuộc gọi, lần sau nhớ báo mẹ trước đấy!”

“Mấy cái tin tức như vậy sao con biết mà báo trước cho mẹ được. Con nhìn thấy cũng kinh ngạc mà.” Nam Chi sắp xếp hành lý xong, cầm lấy di động nhìn mẹ Nam trong màn hình: “Dù sao mẹ chỉ cần chờ tin tức chính thức từ con là được rồi!”

Mẹ Nam bĩu môi: “Tốt nhất là vậy.”

“Ngày mai con phải dậy sớm ra sân bay nên giờ phải ngủ rồi, tạm biệt mẹ.” Nam Chi nhìn màn hình rồi vẫy tay, thấy bố Nam nên cười nói: “Tạm biệt bố!”

Lúc cúp điện thoại cô mới phát hiện Chu Tự Bắc đã nhắn tin cho cô. Lúc này cô đã quên mất việc tắm rửa, chỉ nhìn điện thoại cười ngây ngốc mà thôi



Tại phim trường, tất cả người giám chế và nhân viên đều mở một cuộc họp trước. Vì Cố Thừa Viễn ở Tân Thành nên đây là lần đầu tiên Nam Chi gặp mặt anh ta.

Năm nay Cố Thừa Viễn 38 tuổi nhưng thoạt nhìn cứ như mới 28. Đúng như trên mạng nói rằng anh ấy giống như được bảo quản vậy, nhan sắc không hề thay đổi chút nào. Anh ấy đối xử với người khác rất bình dị gần gũi không hề làm cao. Vậy nên sự lo lắng khi gặp đại tiền bối như anh ấy cũng nhanh chóng vơi đi.

Đa số người trong đoàn phim đều rất hòa đồng. Nam Chi đi theo Từ Chính Hòa và Cố Thừa Viễn nên học được không ít thứ hay ho. Cho dù cô không có cảnh quay thì vẫn sẽ đến phim trường để học tập.

Mỗi khi cô đến phim trường, nhân viên công tác đều muốn trêu chọc rằng: “Hôm nay Phó đạo diễn Nam lại đến nữa này.”

Nam Chi cười bất lực: “Mỗi lần mọi người nói như vậy, phó đạo diễn sẽ bảo rằng tôi giành bát cơm của anh ấy đấy.”

Lúc này phó đạo diễn đi ngang qua, cũng tham gia trêu chọc cô: “Đừng nói vậy, Nam Chi đây làm phó đạo diễn cũng không tệ.”

Tại hiện trường toàn tiếng cười ha ha, Nam Chi bại trận nên đành bỏ chạy sang chỗ khác.

Gia nhập đoàn phim cũng được một tháng rồi, tiết trời cũng ấm hơn nhiều. Trang phục của Nam Chi cũng đổi thành sườn xám. Bình thường cô thường xuyên luyện tập nên dáng người rất đẹp, lúc mặc sườn xám thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người.

Trang Khả Khả không chừa bất kỳ khoảnh khắc nào, chụp rất nhiều ảnh của Nam Chi.

“Chị Nam Chi, lần này sau khi đóng máy, em sẽ ra mắt album ảnh sườn xám của chị nha.” Cô ấy phấn khích nói: “Đến lúc đó coi như đây là phúc lợi trên Weibo đi.”

“Em cứ xem rồi làm.” Nam Chi không có ý kiến gì.

Trang Khả Khả chụp xong ảnh rồi nhìn Nam Chi, đột nhiên cười ha ha: “Chị Nam Chi, chị có muốn em đăng ảnh chụp này lên vòng bạn bè không ta. Lúc Chu tổng nhìn thấy sẽ rung động không chừng. Dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông mà.”

Nam Chi không nhịn được liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Chủ ý tồi gì vậy.”

Cô cảm thấy Chu Tự Bắc không phải là loại người như vậy. Khi đó cô uống say cũng không làm gì cô cả.



Tại Định Hải.

Lúc này Lương Tư Tư vừa hoàn thành xong lịch trình nên đang ở trong xe.

Trợ lý cô ta ở bên cạnh, nhìn chiếc xe Minibus màu đen không ngừng đuổi theo, tức giận nói: “Cái người paparazzi này cứ dây dưa mãi vậy, đã bám theo chúng ta từ chỗ ghi hình đến đây rồi.”

Lương Tư Tư khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Đám người này thấy tôi dễ bắt nạt đây mà. Bên công ty sao không đưa ra biện pháp giải quyết chứ. Không được, tôi phải đi tìm chú hỏi một chút!”

Trợ lý nhanh chóng lấy di động ra: “Bây giờ em hỏi công ty.”

Chờ trợ lý nói chuyện điện thoại xong, Lương Tư Tư nói với người đại diện của mình ở phía trước: “Chạy xe đến công ty đi, tôi tự tìm Chu tổng nói chuyện.”

“Bây giờ là buổi tối, có lẽ Chu tổng đã tan làm rồi thì sao?” Người đại diện có chút nghi hoặc nói.

Lương Tư Tư lắc đầu: “Nghe nói dạo gần đây Chu tổng đều ở lại tăng ca, có lẽ chưa tan làm đâu.”

Lúc xe chạy đến công ty, Lương Tư Tư vừa hay nhìn thấy Chu Tự Bắc nên kêu xe dừng lại. Sau đó cô ta nhanh chóng chặn đường của anh lại.

“Chu tổng, chúng ta nói chuyện chút.” Lương Tư Tư tươi cười bảo: “Anh đã bảo muốn em tập trung vào công việc một chút. Trong khoảng thời gian này em đã nỗ lực rất nhiều, có phải đủ để chứng minh thành ý rồi không?”

Chu Tự Bắc thấy Lương Tư Tư chặn đường mình nên nhíu mày nói: “Xong chưa?”

Gương mặt tươi cười của cô ta cứng đờ lại: “Em không tin Chu tổng không hiểu ý của em.”

“Tôi không có hứng thú.” Giọng điệu Chu Tự Bắc lạnh lùng nói, chuẩn bị vòng qua người cô ta rời đi.

Ai ngờ lúc này Lương Tư Tư nắm lấy cánh tay của anh: “Từ từ.” Cô ta liếc mắt về nơi nào đó không xa rồi buông tay anh, cười nói: “Không có gì.”

Chu Tự Bắc không để ý đến Lương Tư Tư, trực tiếp lên xe rời đi.



Ngày hôm sau, Nam Chi bị tiếng đập cửa dồn dập làm cho tỉnh giấc, vừa mở cửa liền thấy dáng vẻ vội vã của Trang Khả Khả.

“Khả Khả, mới sáng sớm em làm gì vậy.” Nam Chi híp mắt hỏi.

Trang Khả Khả mở di động giơ lên trước mặt cô: “Chị Nam Chi, có việc lớn không hay xảy ra rồi. Lương Tư Tư và Chu tổng có scandal!”

Trong nháy mắt Nam Chi tỉnh cả người, lập tức cầm lấy điện thoại của Trang Khả Khả. Từ ảnh chụp có thể thấy cô ta đang nắm lấy cánh tay của anh, biểu cảm rất thân mật, thoạt nhìn cảm thấy giống như có chuyện gì đó giữa hai người vậy.

“Chắc chắn là giả!” Nam Chi cắn răng nói.

Bức ảnh này chỉ chụp một phần gương mặt mơ hồ của Chu Tự Bắc nên không nhìn rõ biểu cảm của anh như thế nào cả.

Nam Chi hoàn toàn tin tưởng tin tức này là giả!

“Em cũng thấy là giả nhưng bình luận bên dưới đều nói nhìn hai người giống như đang yêu đương.” Trang Khả Khả hừ lạnh: “Mấy tài khoản marketing này lan truyền tin tức quá nhanh, đã lên top 1 hot search rồi. Có lẽ bộ phận quan hệ công chúng của Húc Tinh không xử lý kịp đâu.”

Nam Chi nhìn phần bình luận ở dưới. Thế mà có người lại nói ngoại hình hai người trông rất xứng đôi. Cô lập tức report bình luận này, đúng là bẩn thỉu. Cô bấm vào lựa chọn nội dung không phù hợp để báo cáo.

Mắt nhìn kiểu gì thế, xứng đôi chỗ nào đâu hả!

Lần đầu tiên Nam Chi cảm nhận được cảm giác sụp đổ của fan hâm mộ. Hóa ra nhìn idol của mình có scandal với người mình không thích là cảm giác như thế này…



Lúc sáng đi làm Chu Tự Bắc cũng biết đến scandal này, bộ phận quan hệ công chúng đang chờ hướng dẫn của anh.

Tại văn phòng, trưởng bộ phận quan hệ công chúng và Tề Tín đều không dám thở ra vì nhiệt độ xung quanh mình thấp quá đi mà.

Tề Tín muốn phỉ nhổ mấy tài khoản marketing và Lương Tư Tư đó, làm vậy là đang cho rằng thiên hạ chưa đủ loạn à.

“Tổng giám đốc, những bài đăng của blogger lan truyền nhanh như vậy, chắc chắn có người thao túng phía sau.” Tề Tín đẩy văn kiện đến trước mặt anh: “Tôi đã phái người điều tra, rất nhiều tài khoản marketing đều nhận tiền của Duệ An. Bọn họ đang nhắm đến tổng giám đốc của Húc Tinh.”

“Vậy nên Lương Tư Tư chỉ là mồi nhử thôi sao?” Chu Tự Bắc gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt sắc bén quét nhìn hai người.

Giọng điệu của anh rất bình thường nhưng lại làm người khác cảm thấy lạnh đến thấu xương.

“Tổng giám đốc, bên này chúng ta sẽ đăng bài thanh minh.” Trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng tiến lên một bước rồi nói: “Bài thanh minh đã chuẩn bị xong rồi, tổng giám đốc xem qua thử.”

Chu Tự Bắc nhìn một lượt, sau đó không vừa lòng nói: “Ở cuối thêm một câu không thân với Lương Tư Tư, chỉ gặp qua vài lần.”

Trưởng phòng lập tức gật đầu: “Tôi lập tức đi sửa.”

Weibo chính thức của Húc Tinh nhanh chóng đăng bài thanh minh, bộ phận tuyên truyền nhanh chóng đẩy hot search bài làm sáng tỏ lên.

Vốn dĩ quần chúng ăn dưa cũng đoán được chuyện này. Vì Chu Tự Bắc ở giới giải trí nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng dính scandal với nữ nghệ sĩ lần nào. Nhưng lần làm sáng tỏ này rất thẳng thắn, không có chút nể tình nào cả.

Lương Tư Tư là nghệ sĩ dưới trướng Húc Tinh nên nhiều người cho rằng Chu Tự Bắc sẽ bận tâm đến danh tiếng của cô ta một chút. Không ngờ bài đăng thanh minh lại phủi sạch mối quan hệ đến vậy.

[Bài thanh minh này làm tôi buồn cười chết đi được, Chu tổng có cần thẳng thắn quá mức vậy không chứ?]

[Vật cách điện scandal không phải là cái hư danh thôi đâu ha ha ha ha.]

[Tôi lo lắng gần chết. Tưởng rằng anh ấy thực sự có quan hệ gì đó với Lương Tư Tư, không ngờ trực tiếp vả mặt bảo không thân ha ha ha.]

[Chúng tôi đến đây để suy nghĩ điều này một chút. Nếu Chu tổng nói không thân thì Lương Tư Tư túm cánh tay người ta làm gì???]

[Không phải Lương Tư Tư tự biên tự diễn cái tin đồn này à. Đúng là lợi hại nha, không sợ Chu tổng xào cô ta lên sao.]

[Lầu trên suy nghĩ kĩ chút đi, cậu của Lương Tư Tư là giám đốc Húc Tinh đấy. Nếu không sao cô ta dám làm việc bôi nhọ mình như vậy chứ, còn không phải ỷ thế có người chống lưng sao.]

[Có người chống lưng tốt thật, khỏi lo nghĩ gì cả.]

….

Lúc này Nam Chi cũng đã xem bài đăng thanh minh trên weibo chính thức của Húc Tinh. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy cánh tay Lương Tư Tư chạm vào người Chu Tự Bắc. Thậm chí còn đứng chung với nhau như vậy khiến lòng cô không thoải mái chút nào.

“Khả Khả, chị có cảm giác chị sắp ghen rồi.” Nam Chi mím chặt môi: “Lát nữa em đến gặp chị sau. Chị muốn bế quan.”

Trước khi đi Trang Khả Khả còn an ủi một câu: “Chị Nam Chi, mấy cái này là giả hết ấy mà, không cần bận tâm đâu.”

Nam Chi leo lên giường, càng nghĩ đến chuyện này càng thấy không vui. Cô đi ra ngoài với Chu Tự Bắc nhiều như vậy nhưng có lần nào bị chụp đâu?

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nam Chi rung lên, người gọi đến là Chu Tự Bắc.

Cô bình tĩnh nhận điện thoại.

“Em xem bài thanh minh đi, là giả.” Cô vừa mới nhận điện thoại thì Chu Tự Bắc đã nhanh chóng nói: “Chỉ là vô tình gặp dưới công ty, tôi không có chút quan hệ gì với cô ta cả.”

Bỗng dưng con ngươi của Nam Chi cong lên rồi nở nụ cười.

Cô nhớ lần trước lúc bị tung tin đồn, Chu Tự Bắc cũng giải thích với cô như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.