Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 81: Bức tường Berlin



Đang ăn uống, một người đàn ông đi từ ngoài vào, có người tinh mắt hô: “Võ Tòng ca ca”.

Phương Trấn Giang tiến vào, các hảo hán đều đứng lên, không nói hai lời lập tức chuốc rượu điên cuồng. Phương Trấn Giang cười ha hả, ai tới cũng không từ chối, uống hết 10 cân rượu mới kết thúc. Anh ta đi tới trước mặt nhét một cái thẻ vào tay tôi: “Tôi nói rồi, trả lại anh 50 vạn còn thừa.”

Tôi thấy anh ấy cầm mũ bảo hộ, hỏi: “Anh lại về công trường hả?”

Phương Trấn Giang gật đầu: “Không thể bỏ việc, tôi còn kiếm tiền dưỡng lão mà.”

Tôi đưa lại cái thẻ: “Vậy cầm đi.”

Phương Trấn Giang không lấy, nhìn tôi: “Anh nghĩ tôi là ai?”

Lúc này Hoa Vinh đứng lên, không hiểu: “Võ Tòng ca ca, anh từ đâu tới?”

Có người nói nhỏ vào tai: “Võ Tòng ca ca còn không khôi phục trí nhớ, viên thuốc cậu ăn thực ra của anh ấy.” Đồng thời , cũng có người nói cho Phương Trấn Giang người trước mặt là Hoa Vinh. Phương Trấn Giang cầm lấy một cái bát cụng với Hoa Vinh, nói: “Hảo huynh đệ, chuyện của chú anh nghe rồi, còn sống là tốt, chuyện khác đều là vô nghĩa.”

Hoa Vinh khó xử: “Ca ca, em nhất định nghĩ cách để anh khôi phục thân phận.”

Phương Trấn Giang khoát tay: “Khôi phục hay không thì sao? Anh hiện giờ rất tốt, không nợ nần, nhà có mẹ già, anh em khắp thiên hạ.” Phương Trấn Giang nhét vào mồm hai cái bánh bao, làm vài gắp thức ăn, đứng lên nói: “Mọi người uống tiếp, tôi về công trường - gói đồ ăn cho tôi nhé, bên kia nhóm anh em còn đói.”

Các hảo hán nghe anh ấy nói thế đều không dễ chịu, thứ nhất vì cuộc sống của Phương Trấn Giang hiện tại quẫn bách, thứ hai nghe khẩu khí hẳn là thân với các anh em làm công nhân hơn. Nhưng đó mới là bản sắc anh hùng của Võ Tòng. Anh ấy muốn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa mà không phải kẻ tham an dật.

Lư Tuấn Nghĩa kéo tay anh ấy lại: “Đừng đi, kêu mấy anh em cũng tới uống rượu là được.”

Phương Trấn Giang cười: “Không cần, đều là đám người thô lỗ, không quen ăn tiệc.”

Lý Quỳ nghe xong vỗ bàn rung lên. Tức giận: “Mày nói gì? Rõ ràng không coi bọn này là huynh đệ.”

Phương Trấn Giang cười, lơ đễnh, tự mình gom đồ ăn trên bàn, bỏ vào mấy hộp cơm muốn mang đi. Bên kia, đồng môn, đệ tử của Đoàn Thiên Lang đều biết đây là người làm bị thương sư phụ của mình, nói nhỏ với nhau muốn ra tay. Phương Trấn Giang nhìn thấy chẳng buồn để ý. Đoàn Thiên Lang thấy mình không ra mặt thì tình hình có thể mất kiểm soát đành cầm một bát rượu đi tới. Phương Trấn Giang thấy, buông đồ trong tay, cũng rót một chén, nói với Đoàn Thiên Lang: “Vị đại ca này, ngày đó tôi lỗ mãng. Xin thứ lỗi.”

Nói xong cạch bát Đoàn Thiên Lang rồi một hơi uống cạn, quay đầu lại nói với tôi: “Tiểu Cường, người to con ngày đó trên lôi đài là ai? Có thời gian giới thiệu để chúng tôi quen biết, tôi với anh ta uống rượu.”

Bởi vậy có thể thấy Phương Trấn Giang cuối cùng không quên lễ số giang hồ, người giang hồ chú trọng giết người không để đầu chỉ xuống đất. Anh ấy với Đoàn Thiên Lang giao thủ là cũng đánh đối phương rồi, lúc này nói vài câu là cho đối phương bậc thang để hạ. Nhưng không hề đề cập tới ai đúng ai sai. Vậy tỏ vẻ: Uống với người bát rượu này vì tất cả mọi người là giang hồ đồng đạo, nhưng bản thân cũng không phải là không hợp đạo. Anh ấy hỏi tôi Hạng Vũ, vậy càng biểu lộ rõ lập trường.

Đoàn Thiên Lang mặc dù võ công cao cường, nhưng cũng không phải người giang hồ chính thức. Nhất thời không biết phản ứng thế nào. Anh ta thấy người ta đã uống rượu, liền về chỗ cũ ngồi. Các đồ đệ đều ngồi xuống.

Phương Trấn Giang từ lúc vào cửa bắt đầu chỉ làm có hai việc, trả tiền, uống rượu. Nhưng sự hào phóng của anh ấy cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, trong đó có một người nhìn không chớp mắt, Hổ Tam Nương lấy tay xua xua trước mặt, cười nói: “Em gái, choáng rồi à?”

Đồng Viện lúc này mới ý thức được mình thất thố, cúi đầu đỏ mặt cắn đũa: “Em... uống nhiều quá.”

Hổ Tam Nương cười ha hả: “Có gì không được? Huynh đệ này của bọn chị vì em mà đánh Đoàn Thiên Lang, chả phải là thế sao?”

Đông Viện kinh ngạc “A!”, nghe Hổ Tam Nương nói mới biết Phương Trấn Giang cùng Đoàn Thiên Lang ở quán rượu đánh nhau. Kỳ thật hôm đó cô bé mặc giáp, Phương Trấn Giang căn bản chưa thấy mặt cô bé.

Nhưng phụ nữ mà miên man suy nghĩ thì rất nghiêm trọng, chỉ cần không phải người như Bánh Bao thấy người ven đường đụng cột điện, khẳng định sẽ nghĩ: “Chẳng lẽ người ta vừa rồi nhìn mình.”

Đồng Viện thấy Phương Trấn Giang sắp đi ra cửa, lấy hết can đảm đứng ngăn trước mặt, mắt nhìn xuống chân: “Anh...ở lại uống nữa rồi hãy đi.” Nữ ma đầu tay không chém vỡ năm viên gạch trên lôi đài lúc này lại nhăn nhó ngượng ngập.

Phương Trấn Giang đang đi bỗng bị ngăn, nhìn lại, thấy một cô gái cao gầy tóc đen như mun có thể đi đóng quảng cáo được đứng trước mặt mình. Lông di dài, mắt nhìn đất, đúng là vưu vật xinh đẹp, cũng choáng, nhưng nhìn thứ trong tay cô bé, lẩm bẩm: “Thứ này... thực không uống nổi.”

Đồng Viện nghe thấy có chút không vui, không giả bộ thục nữ nữa, nhíu mày: “Rượu của người khác bao nhiêu anh cũng uống, một chén của em mà anh cũng...” nói tới đây bỗng “Ai nha…” hét lên, che miệng, mặt đỏ bừng. Ra là cô bé đang cầm một bát dấm....

Hổ Tam Nương cười ha hả: “Võ Tòng huynh đệ cứ uống đi, em gái cũng muốn tốt mà, cố ý giải rượu đó.”

Đoạn Cảnh Trụ ranh mãnh hô lên: “Giờ ăn dấm chua (ghen), ai cho xin con cua...”

Đồng Viện cùng Phương Trấn Giang đều đỏ mặt, may là Tống Thanh tốt bụng thay bát rượu cho hai người, hai người cạch một cái, vừa uống vừa chậm rãi nhìn đối phương. Mọi người trong sảnh mỉm cười nhìn hai người, tôi lại lạnh gáy, nói với hơn trăm người ở bên: “Anh hùng mỹ nữ -- quá con mẹ nó phim ảnh!” Tôi giơ tay hỏi một huynh đệ ở bên: “Họ gì hả?”

Người nọ bắt tay: “Dễ nhớ, Trương Tiểu Hoa.”

Chờ hai người uống xong, Hổ Tam Nương hỏi Phương Trấn Giang: “Huynh đệ, không đi hả?”

Phương Trấn Giang ngập ngừng: “Tôi... tôi còn có...”

Thật là anh hùng nan quá mỹ nhân quan, quyết tâm của Phương Trấn Giang đã dao động như răng tuổi 80.

Lúc này Đới Tung đẩy cửa sổ hô: “Vương Ngũ Hoa, Vương Ngũ Hoa...”

Đồ đệ Vương Ngũ Hoa của Đới Tung chạy tới hỏi: “Chuyện gì ạ sư phụ?”

“Đi, kêu các chú bên công trường qua uống rượu chung.”

Vương Ngũ Hoa giơ một tay trước mặt như đầu ngựa, tay kia vỗ mông: “giá, giá!” nhanh như chớp chạy mất hút. Đổng Bình cười nói: “Thằng nhóc này thật thông minh, biết ngựa thật chạy nhanh hơn ngựa giả.” Đới Tung trừng mắt đe dọa.

Hổ Tam Nương kéo Phương Trấn Giang ngồi lên ghế của mình: “Hai người nói chuyện đi, nếu ngại chỗ này ầm ĩ thì về ký túc xá nói chuyện...” Đồng Viện híp mắt, Hỗ Tam Nương nhấc tay kêu lên: “Tính chị lắm miệng, tính chị lắm miệng.”

Phương Trấn Giang thấy Hổ Tam Nương bỏ đi, không biết nói gì: “Em híp mắt thật đẹp.” Có thể thấy được anh ta chẳng biết đại tiểu thư này ngoại trừ gã ra, còn lại một khi Đồng Viện híp mắt là muốn “đại khai sát giới”, anh ta kêu thích xem, vậy sau này chỉ đành tự làm tự “chịu” thôi.

Tôi nhân cơ hội ngồi cùng nói với Phương Trấn Giang: “Trấn Giang, sau này đừng làm thuê nữa. Đến trường dạy bọn nhỏ luyện võ đi.” Đồng Viện nhìn Phương Trấn Giang, muốn nghe xem anh ta định thế nào.

Không ngờ Phương Trấn Giang không chút do dự nói: “Không được, tôi phải đi cùng các anh em, chúng tôi đi chung, hiện tại tôi bỏ dở nửa đường mặc họ khổ sở sao được?”

Tôi thầm khen: Đây mới là hảo hán! Đại tiết vững như thiết, Phương Trấn Giang là một người hiện đại 100%, nên thực sự hiểu được sự thật tàn khốc. Khổ lực cùng thầy giáo có bao nhiêu chênh lệch? Nhất là khi có nữ nhân âu yếm vẫn có thể lựa chọn như vậy, quả thực đáng yêu tới mức hơi cổ hủ hoặc là cổ hủ đáng yêu. Cho nên nói Võ Tòng là thần tượng của tôi, thần tượng là gì? Thần tượng có thể làm chuyện tốt mà không lưu danh, thần tượng có thể lao ra lấp lỗ châu mai, thần tượng ra sức vì không bại lộ đội ngũ mà che trước nòng súng không chút di động. Nói tóm lại, thần tượng làm gì chúng tôi cũng rất bội phục, nhưng làm không nổi - Võ Tòng chính là thần tượng của tôi.

Tôi phát hiện Đồng Viện đã nhìn Phương Trấn Giang đến mê ly quằn quại, cô nàng đã phế rồi. Trước quốc khánh Trung Quốc chắc chắn sẽ bắt lấy Phương Trấn Giang.

Người khác cũng giơ ngón cái khen nghĩa khí. Tôi thấy Phương Trấn Giang đã quyết, thong thả ung dung nói: “Trường học sau này cũng cần rất nhiều người. Công trình thủy lợi, lao công, nấu rượu, không biết các bạn anh có hứng thú không?”

Phương Trấn Giang vỗ mạnh vào vai tôi: “Tôi thay họ cảm ơn anh.”

Tôi xoa vai ngượng ngùng: “Vậy không quấy rầy nữa. Hai người tiếp tục nói chuyện đi.” Thằng nhãi này đánh tôi thiếu chút thành Dương Quá. Đồng Viện mà cũng muốn vỗ tôi cái nữa chắc tôi thành Venus.

Việc này giải quyết xong, tôi để cả bọn lại tiếp tục uống rượu, một mình chắp tay sau lưng đi dạo quanh vườn trường. Uống chút rượu tôi thấy đầu óc rối loạn, nhìn công trường thiên quân vạn mã bận rộn, tôi thậm chí còn sửng sốt một lúc. Hiện giờ trường Dục Tài mặc dù nhìn qua nhiều nhất vẫn là bê tông cốt thép, nhưng sồ hình (hình dáng của 1 con phượng – nói ẩn dụ) đã có. Sớm muộn cũng bay lên, không thẹn với lương tâm khi nói trường học này ngoại trừ tôi không đâu không phải tinh anh hàng đầu, nhưng mấy tên tinh anh là những người nào: Cổ đại, hiện đại, nửa cổ nửa hiện đại, người sống đời sống thực vật biến ra, tôi thật không biết nên làm thế nào để họ ở chung. Dục Tài nếu thật là một tiểu học vùng quê còn tốt, nhưng hiện giờ đã có lực lượng của quốc gia rót vào, nó chắc chắn càng cường đại hơn, mà khách hộ của tôi cũng cuồn cuồn không ngừng đi tới. Dự tính ban đầu của tôi xây một nơi để họ sống thôi, nói cách khác còn có nguy cơ nghiêm trọng hơn cần tôi xử lý: Đại lượng khách hộ có thể không an toàn dung nhập vào xã hội.

Tôi nhìn giáo khu cũ cô đơn lẻ loi sững người, bỗng ý nghĩ lóe lên: Vì sao không tách họ ra? Hiện tại các hảo hán cùng Trình Phong Thu, Đoàn Thiên Lang mấy người ở chung một tòa nhà. Giáo khu mới xây xong hoàn toàn có thể để họ chuyển qua, nếu là khách mới thì tiến khu cũ, mà các học sinh cùng những giáo viên quốc gia tập trung tới đều tiến khu mới. Lúc đó tùy tiện tạo ra một lý do, nghiêm cấm tất cả học sinh vào khu cũ, như vậy giảm bớt phần lớp tiếp xúc, giao viên cùng khách hộ cũng sẽ không trao đổi nhiều.

Nhưng mà cũng có một chút vấn đề nhỏ, đó là người như Bảo Kim mà tới rốt cục nên ở chỗ nào? Đương nhiên, tôi nghiêng hướng để ở bên các hảo hán. Nhưng thực tế khó giải quyết nhất không phải là anh ta hay loại người như anh ta, khó nhất là: Hoa Vinh cùng Tú Tú thì làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ để họ gần trong gang tấc lại sống riêng? Còn đứa con Tào Xung của tôi thì biết làm sao giờ? Lúc chúng tôi ăn cơm nó ló cái đầu nhỏ xíu ra, sau đó lại chạy đi chơi với các bạn học. Nó còn quãng đường dài phải đi, tôi hi vọng nó có thể quên đi thân phận kiếp trước, toàn tâm toàn ý làm con của tôi.

Còn nữa, Phương Trấn Giang biết rõ nhưng lại không khôi phục trí nhớ, nên xử lý thế nào, vạn nhất ở khu mới nói lỡ miệng thì biết làm sao? Ở khu cũ vậy anh ta mà kết hôn với Đồng Viện thì biết làm sao?

Tôi có một truyền thống tốt đẹp là nếu không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, tựa như năm đó tôi tham gia thi số học. Mang theo một quyển sách mỏng, điền lung tung cho xong, đúng là vì lúc đó tôi còn chưa có chuyện gì nghĩ không thông. Người ta lén lút lật sách vì làm bừa, tôi lén lút lật sách vì giải sầu - cho tôi sách tôi cũng chẳng tìm nổi.

Nhưng có một vấn đề tôi hiểu được, tôi cần một bức tường.

Lúc này tôi gặp được tổng công trình sư của Dục Tài -- Thôi Công đang ưỡn cái bụng bự xuất hiện trước mặt tôi. Chúng tôi hôm nay ăn chung, cố ý đưa cho anh ta ít rượu với thức ăn, Thôi Công xem ra đã uống không ít năm tinh Đỗ Tùng tửu của bọn tôi đưa cho. Mặt đỏ tai hồng, đang chống tay ngang hông chỉ huy mấy phó thủ.

Tôi chạy tới: “Thôi Công, thương lượng một chút, xây cho trường thêm một món đồ chơi nhé.”

Thôi Công nhận ra tôi, giương tay nói với mấy phó thủ, khí thế thôn sông núi: “...cứ thế, các chú làm đi.”

Thôi Công mắt lờ đờ nhìn tôi: “Chú muốn thứ đồ chơi gì?”

Tôi học dáng vẻ của lão cũng vung tay lên: “Từ chỗ này tới chỗ kia, tôi muốn một bức tường thật lớn thật lớn.”

Thôi Công còn không hiểu: “Chú nói là bình phong hả?”

Tôi nói mãi lão cũng chẳng thể hiểu nổi - chẳng phải trách lão, lão là một công trình sư mà không phải thợ xây.

Tôi rút thiết kế từ nách lão ra, trải ra, xòe tay ra: “Cho tôi mượn cái bút.”

Thôi Công hoàn toàn sửng sốt, đưa một cái bút máy cho tôi, không hiểu: “Chẳng phải chú không xem bản đồ bao giờ sao?”

Tôi chẳng để ý, tìm khu nhà cũ trên bản thiết kế, sau đó dùng bút thô bạo vạch hai đường kẻ, cơ hồ cắt ngang qua cả trang giấy, sau đó tôi nói: “Xem hiểu không? Giữa khu cũ với khu mới tôi muốn một bức tường như vậy.”

Thôi Công giọng run run: “Chú đừng hại anh, chú rốt cục muốn làm gì.”

“Cái đó anh không phải lo, cứ chồng chất lên cho tôi là được.”

Thôi Công không nói gì cuộn bản vẽ lại rồi nhét vào hông, móc thuốc ra hút, không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi nói: “Cuộn làm gì, xem hiểu không?”

Thôi Công lẳng lặng: “Không cần xem cũng hiểu - bản vẽ này tôi không cần.” Sau đó dùng ngữ điệu đầy cảm xúc kích động nói với tôi: “Người anh em, tôi không biết chú muốn làm gì, nhưng trường Dục Tài là tâm huyết của tôi, chú đừng gây họa với nó nhé.”

Tôi kiên quyết nói: “Tôi mặc kệ, anh nhất định phải nghe tôi, tôi biết anh vì thanh danh mà suy nghĩ. Anh nếu không xây lên cho tôi, chờ anh xây xong tôi sẽ trưng vải đỏ vải xanh, trang trí thành biệt thự của bí thư chi bộ thôn, sau đó trên mỗi tấm vải xanh đều biết: Kiến Trúc Sư, Thôi ....”

Thôi Công mặt thật sự biến xanh biến đỏ, cuối cùng thở dài: “Chú trước nói với tôi chú nghĩ thế nào được không?”

Tôi nói: “Nghĩ thế nào anh cũng đừng quản, tôi nói cho anh bức tường này là vì ngăn cản người, phải cao, cao 2m5, cắt trường thành hai nửa, trung gian lưu một cái cửa ngách là được.”

Thôi Công nghi hoặc: “Chú muốn xây... tường Berlin hả?”

“Mặc kệ tường gì, tôi muốn có hiệu quả thiết thực, có thể ngăn người qua lại.”

Thôi Công xua tay: “Chú định làm gì? Chú nếu ngại khu nhà cũ bị ảnh hưởng, chẳng phải tôi bảo chú từ trước là phá đi sao, anh xây mới cho chú.”

Tôi nói: “Chẳng phải đã sớm nói rồi sao, cái khu nhà cũ này ư lão bà của tôi, tôi muốn dùng tường vây lại , lúc này tôi - tôi vỗ đùi - đúng rồi, tôi đang kim ốc tàng kiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.