# khởi nguồn sinh đẻ của một gia tộc tu chân đều bắt đầu từ một tu sĩ #
# nói vậy liền thấy nghĩ mà sợ #
cụm từ gốc “tế tư khủng cực” là ngôn ngữ mạng, có nghĩa suy nghĩ kỹ là cảm thấy cực kỳ kinh khủng
# dùng khuôn mặt kia là có thể lừa gạt không ít muội tử #
# ta vẫn là một con khổng tước chưa trưởng thành đã không thể chờ ta xòe đuôi #
# Ồ? Hình như có thứ kỳ lạ trà trộn vào #Sau khi tiễn Ngô Dũng, Kiều Kinh Vũ rốt cuộc có thời gian dỗ dành yêu thú nhỏ nhà mình.
Kiều Kinh Vũ thuần thục một tay nâng bụng, một tay vuốt đầu Đường Tam Dương, thỉnh thoảng còn vuốt đuôi một phát.
“Yên tâm, ta sẽ không trở thành đạo lữ song tu của bất kỳ ai.” Kiều Kinh Vũ như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Đường Tam Dương, “Bách kết cô trúc dù không tệ nhưng từ đầu tới cuối, ta đều không nói muốn đi tham gia đại hội kén rể.”
Đường Tam Dương cảm thấy chẳng biết sao tim càng khó chịu.
từ gốc “tâm tắc” là ngôn ngữ mạng, viết tắt của cơ tim tắc nghẽn; chỉ tâm lý hoảng hốt, khó chịu; có chuyện khiến tâm tình không thoải mái; cạn lời với chuyện gì đó
“Sợ là sau khi trở về, Ngô Dũng sẽ báo cáo cho Bách Hoa cung, họ sẽ đặt hết tâm tư vào ta, ngăn cản hay hợp tác đều được, tóm lại ta đã hấp dẫn sự chú ý của họ.” Kiều Kinh Vũ cười cực kỳ hiền hòa, “Nhờ vậy, kế hoạch của ta ít nhất đã thành công một nửa.”
Thấy Đường Tam Dương vẫn là bộ dạng hờ hững, ánh mắt Kiều Kinh Vũ lóe lên tia giảo hoạt, vô cùng dịu dàng ôm Đường Tam Dương, mắt đối mắt với hắn, “Đạo pháp tài lữ, không chắc chắn nhất là đạo lữ. Mi ngoan ngoãn ta sẽ không đi tìm người hoặc yêu thú khác.”
Đường Tam Dương cứng đờ, sau đó không tự chủ được cọ cọ lồng ngực Kiều Kinh Vũ, giống như đã được vỗ về.
Đường Tam Dương khinh bỉ hành vi bây giờ của mình từ nội tâm, đơn giản chính là mất hết thể diện kiếm tu. Nhưng hẳn là vì bản năng yêu thú, mình hóa thành hình người xong sẽ không thể nào làm ra bộ dạng bây giờ.
Kiều Kinh Vũ có kỹ xảo vuốt lông đặc biệt, hôn trán Đường Tam Dương một cái, khí thế lông xù cũng mềm đi. Trên mặt còn mang nụ cười thực hiện được chuyện xấu, nhìn qua vẫn rất hợp gu thẩm mỹ của kiếm tu.
Kiều Kinh Vũ mặt mày chính khí mưu đồ chuyện xấu mới là Kiều Kinh Vũ bình thường.
Đường Tam Dương thầm nghĩ.
Kiều Kinh Vũ đặt mấy khối linh thạch lên bàn, ngón tay bấm pháp quyết, phi kiếm bay lên, một người một thú phóng khoáng nhảy lên phi kiếm, “vụt” một tiếng bay thật xa.
Ba tháng sau.
Bách Hoa cung nằm ở nơi tiếp giáp của Khánh quốc và Lưu quốc, đó là một thành thị phồn hoa cực kì đông đúc. Mà Bách Hoa cung chiếm cứ một phần ba tòa thành này! Từ trên không nhìn xuống, Bách Hoa cung không khác gì trạch viện của một số phú hào nhân gian; nhưng khi bước vào vòng ngoài Bách Hoa cung, một bước một cảnh, khoảng cách càng gần cảnh sắc thay đổi càng nhanh.
Nếu là người phàm không có tu vi chỉ có thể chịu trận pháp mê hoặc, tới cửa không vào.
Đây vốn là một tòa thành nhân gian phồn hoa cẩm tú, dần dần biến thành thành Tiên cầu tiên vấn đạo. Người phàm ban đầu ở thành này hoặc chuyển đi, hoặc trở thành tá điền dưới danh nghĩa Bách Hoa cung.
Cũng bởi Bách Hoa cung chiếm cứ địa thế tế nhị nên trong cung phần lớn là nữ nhi quan lớn, hoàng thất hai nước. Thậm chí trong hai quốc gia này, nhà đại phú đại quý càng muốn sinh nữ nhi hơn. Không ít trưởng lão Bách Hoa cung đều cho rằng điều này nói lên tổ sư khai phái đã có tính toán trước. Tranh đoạt tài nguyên với những môn phái nội tình thâm hậu ở trung tâm đại lục không bằng đến nơi biên cương làm vua một cõi. Bản ý tổ sư Bách Hoa cung là ở chỗ để nữ tử nhìn thấu tình đời chuyên tâm tu đạo, nào ngờ ngược lại khiến không ít đệ tử trong cung bị dụ dỗ, một khi không thể thuận lợi đột phá liền tự nhiên hoàn tục hưởng thụ phú quý nhân gian.
Nếu không phải sinh ra một Tưởng Phi, sợ là Bách Hoa cung đã suy tàn từ lâu.
Nhưng chúng ta không nên quan tâm mấy chuyện ấy.
Hôm nay với Bách Hoa cung là lễ lớn, thời gian giao hẹn trên thiếp mời Bách Hoa cung phân phát chính là hôm nay. Trăm ngàn nam tu đạp phi kiếm hình thành cảnh đẹp bên ngoài Bách Hoa cung, rậm rạp chằng chịt, mà phi kiếm dưới chân lại tỏa ra đủ loại kiếm quang dẫn tới không ít người phàm dừng chân một lúc.
Tiếp theo, trận pháp bên ngoài Bách Hoa cung thay đổi, vô số cánh hoa ào ào bay xuống, đến thời gian nhất định thì dừng trên không, trải thành một con đường hoa tươi. Từ dưới nhìn lên giống như hoa nở trong không trung trống rỗng.
“Mời chư vị theo Bách Hoa lộ tiến vào Bách hoa cung.”
Một nữ tử mặc y phục màu cam chậm rãi đi tới theo Bách Hoa lộ, dung mạo cực kì thanh tú động lòng người, trên tay cầm một lưỡi kiếm nhỏ có vẻ phẩm cấp không thấp.
“Hóa ra là thất thải sử của Bách Hoa cung.” Có nam tu nhận ra thân phận nữ tử, cười ha ha, là người đầu tiên thu phi kiếm, bái nữ tử một cái rồi giẫm lên Bách Hoa lộ đi tới.
Thất thải sử Bách Hoa cung thật ra chính là bảy nữ tu kim đan, cũng là bảy trưởng lão Bách Hoa cung. Ở nơi xa xôi như thế, tu sĩ kim đan gần như là tồn tại cần phải ngước nhìn.
Có tu sĩ kim đan tự mình mở đường, Bách Hoa cung xem như cho mọi người ở đây thể diện không nhỏ. Người đến tham gia đại hội kén rể của Bách Hoa cung, tu vi cơ bản từ trúc cơ tầng năm đến trúc cơ viên mãn, đồng thời dưới trăm tuổi, chưa từng thành thân.
Thấy thế, các tu sĩ nhao nhao thu phi kiếm, hạ xuống Bách Hoa lộ.
“Á!”
Một tu sĩ hét lớn, thế mà trong chớp mắt giẫm lên Bách Hoa lộ lại rớt xuống.
“Người không có thiếp mời thì miễn, Bách Hoa cung không cần khách không mời mà tới!” Nữ tử thất thải sử thấy thế, lạnh lùng nói.
À, khó trách lúc trước Ngô Dũng cố ý cho y một tấm thiếp mời.
Kiều Kinh Vũ nhìn quanh, phát hiện không ít tu sĩ tốp năm tốp ba cùng rời đi, mơ hồ có ý tôn người làm chủ.
Đợi đã, đây là tới cưới tức phụ mà, có thể hợp tác sao?
Kiều Kinh Vũ kiếp trước bế quan không ra, rất ít tham gia hoạt động kiểu này. Kiếp này cũng không có kinh nghiệm gì, trong lòng khó tránh khỏi khó hiểu.
Y ôm Đường Tam Dương, một mình đi trên Bách Hoa lộ cũng không có ai tới bắt chuyện.
“Chiếp chiếp.” Đường Tam Dương kêu hai tiếng, thành công thu hút không ít ánh mắt xem chừng.
Có tham lam, có hâm mộ cũng có khinh bỉ khó hiểu.
Kiều Kinh Vũ không biết ba tháng y và Đường Tam Dường rời đi, những tu sĩ này đã đem chuyện của y truyền không ra thể thống gì.
Vốn dĩ thiếu cung chủ chỉ có một, cũng chỉ có một người có thể vào Bách Hoa cung trở thành đạo lữ song tu của cung chủ đời kế tiếp. Đối với những nam tu không có bao nhiêu bối cảnh và tài nguyên, quả thật là bánh trên trời rơi xuống.
Mà ở rể lại loại bỏ không ít thiên chi kiêu tử, giảm bớt số lượng lớn đối thủ cạnh tranh.
Có tài nguyên, có môn phái còn tặng kèm một đạo lữ đại mỹ nhân, so với bí cảnh mở cửa còn làm người ta động tâm hơn! Ở rể thì đã sao, công pháp ban đầu dù bị phế nhưng tu vi vẫn còn, Bách Hoa cung nhà lớn nghiệp lớn, chẳng lẽ không tìm ra một bản công pháp à? Lại nói, đến lúc đó có thật sự bị phế công pháp không còn chưa biết. Cưới Tưởng Dung Dung xong được tặng kèm bách kết cô trúc càng làm người ta động tâm không ngừng.
Bởi vậy, người như Kiều Kinh Vũ tất nhiên không được ưa thích.
Nghe nói Kiều Kinh Vũ là đệ tử Thái Ngọ môn.
Thái Ngọ môn là gì?
Là một trong ba môn phái lớn ở thế giới Thần Nguyên, là đỉnh cao Bách Hoa cung thúc ngựa cũng không bằng. Họ ngay cả tư cách làm tạp dịch ở Thái Ngọ môn còn không có!
Loại người này thế mà muốn đoạt muội tử với tán tu họ, làm người ai làm thế?
Hơn nữa, Kiều Kinh Vũ lớn lên như thế kia, bảo Tưởng Dung Dung của Bách Hoa cung giấu mặt vào đâu? Thân là thê tử mà lớn lên không bằng trượng phu chính là sỉ nhục! Kiều Kinh Vũ không thể ngoan ngoãn đi làm đạo lữ của người khác sao, không đoạt người với họ được không?
Còn có người nói Kiều Kinh Vũ trời sinh phong lưu, thị thiếp trong nhà mấy trăm người, ai nấy đều là mỹ nhân. Lần này hoàn toàn là đến săn sắc đẹp. Vì thực lực Bách Hoa cung khẳng định không sánh bằng Thái Ngọ môn, đến lúc đó có ở rể hay không còn chưa biết.
Còn có người nói Kiều Kinh Vũ thật ra là nữ giả nam, là tỷ muội ruột thất lạc nhiều năm của Tưởng Dung Dung, lần này đặc biệt đến tìm người thân.
Còn có ý kiến cực kỳ thiểu số là Kiều Kinh Vũ là muội tử, ngược luyến tình thâm với Tưởng Dung Dung, cố ý giả thành nam tử quang minh chính đại đến tìm tình yêu đích thực.
Đủ loại ý kiến, kiểu gì cũng có.
Dù sao ba chữ Kiều Kinh Vũ đúng là triệt triệt để để nổi tiếng.
Đương nhiên, những thứ này Kiều Kinh Vũ và Đường Tam Dương tạm thời vẫn chưa biết.
Họ đi thẳng qua Bách Hoa lộ, tiến vào Bách Hoa cung, trước một tòa điện to lớn có mấy chục nữ tử trẻ tuổi và nữ hài, nhìn bộ dáng là thị tỳ hạng nhất. Từng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, nhìn qua thật là cảnh đẹp ý vui.
Thất thải sử không biết theo đến từ lúc nào, nhìn thấy mấy nữ tử này thì tiến lên chào hỏi, “Ngọc Nhi, sao ngươi lại tới đây? Không phải ngươi đang hầu hạ thánh nữ đại nhân sao?”
“Là thánh nữ đại nhân phái ta tới giúp đỡ.” Một nữ hài tiến lên một bước, ôn tồn trả lời, “Những người này là khách cung chủ mời đến sao? Cung chủ đã bày tiệc, đang ở trong chờ các vị. Mời các vị tiền bối đi theo tiểu nữ.”
Chúng tu sĩ hô không dám, trong đầu cũng thầm suy nghĩ ý tứ câu nói của nữ hài tên Ngọc Nhi này. Chẳng lẽ thánh nữ đại nhân không giống trong truyền thuyết, thật ra tình cảm với thiếu cung chủ rất tốt đẹp?
Tiếc rằng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Mười mấy nữ hài kia nhanh chóng từng người tiến lên dẫn hai, ba tu sĩ vào chủ điện.
Mấy nữ hài trong đó ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, khuôn mặt hồng hồng chạy đến trước mặt Kiều Kinh Vũ, nói nhỏ, “Mời tiền bối đi bên này.”
“Đa tạ.” Kiều Kinh Vũ trả lời rất phong độ.
Đáng thương tiểu cô nương mặt càng đỏ hơn, lúng túng nói câu không dám rồi khẩn trương xoay người, đi trước dẫn đường.
Cũng chỉ là tiểu cô nương!
Đường Tam Dương thầm nghĩ linh tinh, thò đầu ra khỏi ngực Kiều Kinh Vũ, quan sát thế trận của Bách Hoa cung.
Nhìn qua thì tráng lệ nhưng thật ra quá tầm thường. Đừng nói là chủ điện Thái Ngọ môn, đến thiên điện nhỏ ở Thái Ngọ môn còn không bằng. Chỉ lừa gạt được tán tu chưa trải việc đời thôi, những nữ hài này tu vi cao nhất mới tới dưỡng khí tầng hai, càng nhiều hơn là phàm nhân chưa nhập môn.
Nhưng phần lớn đệ tử Bách Hoa cung là quý nữ thế tục, không có khả năng phái đám tiểu thư tâm cao khí ngạo đó làm việc tạp dịch.
Thấy con ngươi Đường Tam Dương đảo qua đảo lại, Kiều Kinh Vũ không khỏi mỉm cười.
Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Bách kết cô trúc, y chắc chắn phải lấy được!
Phía trên chủ điện Bách Hoa cung, một nữ tử trung niên mặc áo đen đang ngồi, dung nhan bình thường nhưng khí thế toàn thân thật sự khiến người ta không thể xem thường, người này chính là cung chủ Tưởng Phi của Bách Hoa cung
Thất thải sử ban nãy cũng ngồi xuống vị trí ở dưới chủ vị của Tưởng Phi, nơi đó có sáu nữ tử đã vào chỗ, mỗi người đều có tu vi kim đan. Ngô Dũng an vị đằng sau một nữ tử nào đó, thấy Kiều Kinh Vũ nhìn sang thì cười đáp lại rồi lặng lẽ co rụt.
Hai bên trái phải ngay dưới chỗ Tưởng Phi còn bày hai chiếc ghế chưa có người ngồi, e là lưu lại cho thiếu cung chủ Tưởng Dung Dung và thánh nữ Thương Y Nhân.
Sau đó, trong đại điện bày hai hàng ghế thẳng tắp. Phía sau hai hàng ghế này còn xếp thêm ghế, thừa sức đón tiếp hơn trăm người.
Trước những chiếc ghế này có bày bàn nhỏ, trên bàn đặt đủ loại rượu ngon món ngon; còn có một chồng linh quả đẹp đẽ, nhìn qua thơm ngọt ngon miệng, một số quả còn dính sương, hẳn là vừa hái xuống.
“Đa tạ các vị đường xa mà đến. Trên thiếp có vị trí tương ứng, mời các vị vào chỗ.” Tưởng Phi gật đầu nhẹ, cũng chẳng tươi cười gì nhưng dựa theo tu vi của nàng ta, vốn không cần khách sáo với tu sĩ kỳ trúc cơ.
Kiều Kinh Vũ cúi đầu nhìn thiếp mời, trên thiếp có một điểm sáng khớp với chiếc ghế xa xa nào đó.
Ha, còn là ghế thứ nhất hàng thứ nhất.
Bách Hoa cung đúng là nể mặt y.
Kiều Kinh Vũ ngồi xuống, lại rước tới một đống ánh mắt ước ao ghen tị.
“Bách Hoa cung chiêu đãi không chu đáo, xin chư vị tha lỗi. Sự việc vội vàng, chưa kịp chuẩn bị.” Tưởng Phi cười khẽ, bầu không khí trong điện lập tức dịu đi. Có người bắt đầu uống rượu, ngươi tới ta đi, nói chuyện còn khá vui vẻ.
Kiều Kinh Vũ bình tĩnh như thường lấy một ít quả trên đĩa đựng, dùng pháp thuật cắt nhỏ, đút từng miếng cho Đường Tam Dương, một tay rảnh rỗi còn vuốt lông xoa lưng cho hắn, cực kỳ thân mật.
Đường Tam Dương miếng ngậm miếng nuốt, hưởng thụ Kiều Kinh Vũ hầu hạ, tâm tình rất tốt.
“Bên cạnh Kiều tiểu hữu là thú con tộc khổng tước sao?” Tưởng Phi đưa ánh mắt qua, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Kinh Vũ giúp Đường Tam Dương lau chất lỏng dính bên mép sau khi ăn, gật đầu.
“Tộc khổng tước sinh nở cực kỳ gian nan, nghe nói linh thạch tiêu hao mỗi ngày đủ tiêu hết tài sản của một tu sĩ kim đan. Kiều tiểu hữu nuôi nó không tệ, chắc hẳn tốn không ít tâm tư.” Nói tới đây, Tưởng Phi dừng một chút, “Không biết Kiều tiểu hữu có thể bỏ thứ yêu thích không? Chỉ cần Bách Hoa cung ta có, Kiều tiểu hữu đều có thể lấy.”
“Xin lỗi.” Kiều Kinh Vũ cười, “Yêu thú nhà ta theo ta từ lúc còn trong trứng, đối với ta nó không chỉ là yêu thú.”
“Bách Hoa cung dù gia nghiệp không lớn nhưng vẫn còn một phần cửu dược kim đan thượng phẩm. Tiểu hữu tuổi trẻ, phải biết thời gian tộc khổng tước trưởng thành rất dài. Có bỏ có được, tiểu hữu không suy nghĩ thêm sao?” Tưởng Phi không từ bỏ, ngược lại đưa ra đề nghị càng mê người hơn.
Dưới góc nhìn của nàng, con khổng tước non này ngay cả màu sắc cũng chỉ có một màu, đoán chừng là thuộc họ khổng tước, trùng hợp thức tỉnh chút huyết mạch thôi. Dùng để luyện đan là đại bổ, nói không chừng còn có thể nhờ đó mà tiến vào cảnh giới nguyên anh.
Ở thế giới Thần Nguyên, yêu thú đã thức tỉnh huyết mạch khổng tước thật sự đã ít lại càng ít.
“Không, Sơn Dương với ta, ngàn vàng không đổi.” Kiều Kinh Vũ kiên định lắc đầu.
Chỗ này tác giả ghi là “Tam Dương” nhưng do Kiều Tranh vẫn tưởng tên Đường Tam Dương là Đường Sơn Dương nên mình tự ý sửa lại.
“Đã vậy thì thôi.” Tưởng Phi hiểu rõ, không xoắn xuýt nữa.
Nếu trắng trợn cướp đoạt thật, không nói tới đắc tội Thái Ngọ môn vì một con yêu thú chưa biết giá trị, lỡ như yêu thú đối phương tự bạo cũng đủ khiến Bách Hoa cung mặt mày xám xịt, không đáng.
Đường Tam Dương hết sức hài lòng sự thức thời của Kiều Kinh Vũ.
Đúng, sau lần dạy dỗ trước, ánh mắt Kiều Kinh Vũ quả nhiên nhìn xa hơn rồi.
Hắn không giống Kiều Kinh Vũ, tự hạ thấp giá trị bản thân đến mức vì bách kết cô trúc mà có thể không tiếc dùng sắc đẹp. Nếu hắn thật sự nổi giận, một người một kiếm là có thể làm Bách Hoa cung trời long đất lở!
Tưởng Phi không nói thêm gì, trong chủ điện dần dần không còn tiếng động.
Cuối cùng có một nam tử nhìn không nổi, đứng dậy hành lễ với Tưởng Phi, cung kính hỏi, “Cung chủ, chúng ta đến vì thiếu cung chủ. Ta là người thô kệch, bạo gan hỏi một câu, rốt cuộc thể lệ là gì?”
Không ít người dùng ánh mắt vui vẻ kính nể nhìn nam tử này, đúng là nói ra tiếng lòng mọi người.
“Không vội.” Tưởng Phi cười, “Chờ lát nữa Dung Dung và Y Nhân sẽ đến. Chọn đạo lữ là nó, vẫn nên để tự nó nói thì hơn.”
“Thánh nữ sẽ đến cùng thiếu cung chủ?”
“Vậy thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn!”
Một số tu sĩ lập tức phấn chấn tinh thần.
Thương Y Nhân là tu sĩ kim đan thượng phẩm duy nhất trong mấy quốc gia lân cận, gần như là thần tượng và tấm gương của người cùng thế hệ. Chỉ là Thương Y Nhân bế quan quanh năm không ra ngoài, rất ít lộ mặt, muốn gặp được là muôn vàn khó khăn.
Kiều Kinh Vũ tỉnh bơ, giống như căn bản không quan tâm, tự hưởng thụ thời gian chơi đùa với Đường Tam Dương, có vẻ quá lạc lõng.
“Hừ.”
Không biết có phải vị thất thải sử kia nhìn không nổi không mà hừ lạnh, khiến Tưởng Phi nhìn lướt qua.
Một mỹ phụ trung niên mặc áo tím bưng ly rượu, đôi mắt nhìn thẳng Kiều Kinh Vũ, “Vị Kiều đạo hữu này dường như không thèm ngó đến thánh nữ của chúng ta đâu.”
Bị chỉ mặt gọi tên, Kiều Kinh Vũ tất nhiên phải ngẩng đầu, phát hiện sau lưng mỹ phụ trung niên kia chính là Ngô Dũng. Ngô Dũng cười khổ chắp tay với Kiều Kinh Vũ, hiển nhiên cũng không biết tại sao mẫu thân mình bỗng không vừa mắt Kiều Kinh Vũ.
Nhưng nhắc tới cũng là chuyện của chính Ngô Dũng.
Sau khi gặp Kiều Kinh Vũ về, hắn tán thưởng Kiều Kinh Vũ không e dè, lúc nhắc tới Kiều Kinh Vũ còn có phần mất hồn mất vía, nhìn thế nào đều giống bệnh tương tư. Lại thêm phụ nhân áo tím nhìn thấy dung mạo Kiều Kinh Vũ, so với ngọc giản ghi lại còn động lòng người hơn, sao có thể không tức giận.
Một nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì?
Thân là đệ tử Thái Ngọ môn lại chạy tới nơi này của các nàng, chắc hẳn cũng là thứ không tốt. Nàng biết rõ con trai mình đơn thuần nhưng nàng không giống. Trong giới tu chân có nhiều chuyện tối tăm bẩn thỉu, đệ tử dung mạo xuất chúng như Kiều Kinh Vũ ở trong môn phái thiên tài lớp lớp như Thái Ngọ môn, không biết phải dựa vào ngọn núi lớn nào mới có thể sống phong quang?
Ai biết đối phương có phải thị thiếp của người nào không?
Bây giờ thấy Kiều Kinh Vũ thờ ơ với thánh nữ, phụ nhân áo tím dứt khoát trực tiếp vả mặt. Nàng là tu sĩ kim đan, dạy bảo tiểu bối một chút thì ai làm gì được nàng?
“Tiền bối nói quá rồi.” Kiều Kinh Vũ chắp tay cười, nói, “Chỉ là ở tông môn đã thấy cảnh tượng thế này nhiều lần nên thất thần theo thói quen, nhất thời không phản ứng kịp, thật sự xin lỗi. Ta vẫn rất kính ngưỡng thánh nữ.”
Kiều Kinh Vũ nói lời này xem như đâm vào sọt.
Cái gì gọi là thấy nhiều nên thất thần theo thói quen, đây là đang chỉ trích Bách Hoa cung chuyện bé xé ra to hay gì? Còn nói kính ngưỡng thánh nữ nhưng thái độ kia, lời kia, nói ra có ai tin?
Ngông cuồng không giới hạn.
Kiều Kinh Vũ chẳng qua chỉ là một đệ tử trúc cơ viên mãn, dù là môn hạ Thái Ngọ môn cũng không thể láo xược như thế trên địa bàn Bách Hoa cung chứ.
“Lời này của Kiều đạo hữu là có ý gì? Ý ngươi là chướng mắt thánh nữ chúng ta, xem thường Bách Hoa cung ta.” Phu nhân áo tím thầm cười lạnh, đây là chính Kiều Kinh Vũ muốn chết, đúng lúc chặt đứt suy nghĩ của nhi tử ngốc nhà mình.
“Tiền bối vì sao lại nói thế.” Kiều Kinh Vũ tỏ vẻ vô tội, “Chỉ là thời gian khóa thiên môn gấp gáp, các sư huynh trong tông môn từng người kết đan, yến hội đại điển kết đan ta tham gia nhiều quá, nhất thời đắc ý vênh váo quên mất nơi này là Bách Hoa cung. Ừ, cũng bởi Bách Hoa cung làm ta có cảm giác như đang ở nhà mới có thể khiến ta nhất thời quên mất, hi vọng cung chủ và tiền bối bỏ qua cho.”
Được, càng nói càng hăng hái.
Kiều Kinh Vũ nhìn lướt xung quanh, chậm rãi nói, “Tông môn ta gần đây xuất ba tu sĩ kim đan thượng phẩm, x tu sĩ kim đan tứ phẩm, hai mươi chín tu sĩ kim đan ngũ phẩm, kim đan hạ phẩm thôi không tính. Một năm nay ta gần như đều tham gia yến tiệc, thật sự nuôi ra thói quen không dễ đổi.”
chỗ “x tu sĩ kim đan tứ phẩm” này bản raw mình có không để số lượng, bản QT trên wikidich cũng không có nên mình tự ý thay bằng chữ x
Lần này, ngay cả sắc mặt Tưởng Phi cũng không tốt.
Chúng tu sĩ cảm thấy hơi đau răng. Đây không phải đến kết thân, là đến gây sự đánh nhau khơi mào tranh chấp giữa hai môn phái. Nhưng tông môn lớn đúng là tốt, nhiều tu sĩ kim đan như vậy, còn mọe nó kim đan hạ phẩm thôi không tính!
Phải biết rằng Bách Hoa cung cũng chỉ có cung chủ và thất thải xích sử là kim đan trung phẩm, còn lại đều là kim đan hạ phẩm đó!
Chênh lệch của Bách Hoa cung và Thái Ngọ môn giống như ánh sáng đom đóm và trời trăng, không thể so nổi.
Ánh mắt mọi người nhìn Kiều Kinh Vũ lại thay đổi, ghen tị hận mình không thể trở thành đệ tử Thái Ngọ môn.
Tràng diện lại lâm vào yên lặng, Kiều Kinh Vũ chằm chằm vào sức ép của Tưởng Phi và ánh mắt bảy trưởng lão, lặng lẽ vận chuyển pháp quyết «Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh», gạt đi toàn bộ uy thế các nàng tặng cho. Nếu ở đây là tu sĩ kim đan thượng phẩm, nói không chừng Kiều Kinh Vũ sẽ thu liễm một chút.
Nhưng bây giờ, một chút ý định thu liễm y cũng không có.
“Kiều đạo hữu nói sai rồi!”
Một nam tử hàng sau đột nhiên đứng dậy, nhìn qua khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, dáng người thon cao, tu vi trúc cơ tầng sáu đến tầng bảy.
“Anh hùng cần gì phải khoe cái dũng của người khác. Sư môn Kiều đạo hữu lợi hại hơn nữa, sư huynh thành kim đan nhiều hơn nữa cũng là phong quang của người khác. Tu sĩ chúng ta muốn tiến thêm một bước vẫn phải dựa vào bản thân. Kiều đạo hữu giờ phút này không đang ở Thái Ngọ môn mà là Bách Hoa cung chính là chứng cớ rõ ràng!” Nói xong, nam tử này lại bái Tưởng Phi và thất thải sử, “Theo suy nghĩ nông cạn của ta, cung chủ và các trưởng lão có thể chèo chống một mảnh trời cho nữ tử thế gian, đóng giữ công tích và tâm huyết của Bách Hoa cung rõ như ban ngày nên mới có được nhân tài thiên tư trác tuyệt như thiếu cung chủ và thánh nữ. Hôm nay Bách Hoa cung có thánh nữ thành kim đan thượng phẩm, ngày sau tất nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư. Nói không chừng ngàn năm sau, Bách Hoa cung cũng là lỗi lạc một phương. Người xưa nói “lầu cao vạn trượng đều từ đất bằng xây lên” chính là như thế.”
Kiều Kinh Vũ nhất thời á khẩu không đáp lại được.
“Hay, hay, hay!” Phu nhân áo tím vỗ tay cười lớn, Tưởng Phi và những người Bách Hoa cung khác cũng cảm thấy vinh hạnh, nhìn qua hết sức hài lòng với lời này.
“Ngươi tên gì?” Phu nhân áo tím hòa ái trái ngược hẳn với lúc trước.
“Chỉ là nhũ danh, không đáng nhắc đến. Tại hạ là Chu Phàm.” Nói xong, nam tử tên Chu Phàm liền ngồi xuống, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Xem ra chúng ta đến chậm rồi. Sư thúc có vẻ rất vui, chúng ta bỏ lỡ chuyện gì vậy?”
Một nữ tử áo đen cười yêu kiều, tay kéo một nữ tử áo trắng chậm rãi đi đến.
Một người tú lệ tuyệt luân, một người áo trắng như tiên.
Chính là thiếu cung chủ Tưởng Dung Dung và thánh nữ Thương Y Nhân.