Đường Tam Dương đang không ngừng hồi tưởng các hành vi vô nhân đạo không công bằng của Kiều Kinh Vũ với mình thì chợt nghe thấy tiếng cởi quần áo xột xoạt.
À phải, nơi này có linh tuyền, là hắn bảo Kiều Kinh Vũ đi nghỉ ngơi.
Đường Tam Dương không biết xuất phát từ tâm lý gì mà đỏ mặt nhắm mắt.
Dù bản thể không thể mở mắt, hắn vẫn có thể nhìn rõ cảnh trí nơi này.
Từ lần trước nhìn thấy Kiều Kinh Vũ không một mảnh vải hình như chưa qua bao lâu, nhưng bây giờ thân thể Kiều Kinh Vũ rõ ràng xinh đẹp hơn lúc đó.
Ơ…
Tại sao hình dung thân thể nam nhân mình phải dùng hai chữ “xinh đẹp”?
Trong đầu Đường Tam Dương bỗng dâng lên suy nghĩ như thế.
Không, nhất định là vì Kiều Kinh Vũ quá hợp gu hắn.
Nói thế nào ấy nhỉ, mỹ nhân không phân biệt nam nữ.
Cảm giác bây giờ của Đường Tam Dương cho rằng những lời này là chân lý!
Tóc đen như mực, da trắng nõn như ngọc, cơ thể trơn bóng, đường cong mượt mà, còn có cong vểnh… khụ khụ, dừng lại!
Càng nghĩ càng không có giới hạn.
Đường Tam Dương lúc này không tính là dùng “mắt” nhìn, tất nhiên cũng không thể chọn “không nhìn”. Hắn mượn bản thể thi triển bí pháp này, mục đích sáng tạo ban đầu là để đối địch. Đương nhiên có khả năng không phân chi tiết mà dẫn toàn bộ cảnh vật xung quanh vào mắt.
Kiều Kinh Vũ là người sống sờ sờ như thế, tất nhiên không thể chạy thoát.
Nói cách khác, dù bây giờ Đường Tam Dương không muốn nhìn cũng không được.
Ít nhất, bản thân Đường Tam Dương cho là vậy.
Không thì hắn thực sự không tìm được lý do đi nhìn trộm tiểu pháp tu nho nhỏ bóp một cái là chết.
Có lẽ cũng vì mình bị y thấy hết sờ hết, bây giờ dựa vào tâm tư “không thể chịu thiệt” lật lại một ván?
Tạp niệm ào ào chiếm cứ nửa giang sơn não bộ Đường Tam Dương, nửa tâm tư còn lại vẫn đang chú ý Kiều Kinh Vũ.
Thân thể kiếm tu hầu hết trên xx đều có sẹo, là loại sẹo không thể tự lành. Đối với kiếm tu, đây là vinh quang hoặc nên nói là kinh nghiệm. Đối thủ có thể lưu lại vết sẹo không thể tự lành trên người tu sĩ, gặp phải mà có thể sống sót đều là chuyện cực kỳ may mắn. Mà trải qua vô số chuyện như vậy còn có thể sống, tất nhiên là tu sĩ có thể đứng ở đỉnh cao.
Kiều Kinh Vũ và Đường Tam Dương là hai kiểu khác nhau. Vì thế trên người y chẳng những không có sẹo, ngược lại còn vô cùng mịn màng.
Kiều Kinh Vũ cởi quần áo xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó. Trần trụi đi về phía Đường Tam Dương, hơi khom lưng ôm Đường Tam Dương đang ngủ vào ngực.
Đường Tam Dương hình người đã đỏ mặt rồi.
Lúc khom lưng có thể nhìn rõ một số vị trí.
Hơn nữa Kiều Kinh Vũ được khí hỗn độn tẩy rửa, tạp chất trong người gần như không có, do đó trắng và đỏ đối lập là dễ thấy nhất; bờ linh tuyền lượn lờ linh vụ, chạm phải thân thể Kiều Kinh Vũ liền tự động hóa thành linh thủy, phủ lên thân thể lại lộ ra mấy phần… tình sắc?
Đường Tam Dương vô sự tự thông cái gì gọi là “hoạt sắc sinh hương”.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là do Kiều Kinh Vũ quá hợp gu của mình.
Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có.
Đường Tam Dương cảm thấy mình cũng là người thường, tất nhiên sẽ nhìn thêm mấy lần. Hoàn toàn quên mất kiếp trước khi mình được mời đi dự tiệc, hơn nữa cái gì gì kia cũng thấy vẫn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh ngồi uống rượu cả buổi!
Sau đó đợi đến lúc Đường Tam Dương bị Kiều Kinh Vũ ôm chặt trong ngực, Đường Tam Dương hoàn toàn hóa đá.
Kiều Kinh Vũ trần trụi thì không cần nói, bản thể Đường Tam Dương tất nhiên cũng không mặc cái quần đùi màu đỏ buồn cười kia. Xem như đúng nghĩa “da thịt kề cận”. Còn nữa, vị trí Kiều Kinh Vũ vuốt ve cũng không tốt.
Đường Tam Dương có thể cảm giác được lưng của mình hình như cọ trúng chỗ nào đó, khi thầm hiểu rõ là chỗ nào thì càng không dám lỗ mãng, toàn thân cứng đờ. Chẳng qua bản thể vốn đang ngủ, sẽ không bị Kiều Kinh Vũ phát hiện.
“Tiện thể tắm cho mi luôn, nói không chừng có thể tỉnh sớm.” Kiều Kinh Vũ chọt đầu Đường Tam Dương, lại vuốt vuốt đuôi hắn, cảm thấy hơi tịch mịch. Yêu thú nhỏ cứ bất tỉnh, trêu chọc không vui.
Kiều Kinh Vũ thích mỗi lần trêu chọc yêu thú nhỏ, thấy nó giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn mình, lúc ấy cả người đều khoan khoái. Càng như vậy Kiều Kinh Vũ càng thích trêu yêu sủng nhà mình.
Đúng là thú vui tệ hại.
Tiếc là bây giờ yêu thú nhỏ tùy tiện sờ không lấy tiền nhưng không linh động như trước kia, không khỏi làm Kiều Kinh Vũ cực kỳ tiếc nuối.
Kiều Kinh Vũ ôm Đường Tam Dương từ từ đi về phía linh tuyền.
Đầm linh tuyền này rất lớn, có thể chứa được mấy nam tử trưởng thành, linh khí thậm chí còn hóa lỏng thành linh vụ lượn vòng trên không, rất hiếm thấy. Sợ rằng không có bao nhiêu tu sĩ phát hiện ra nơi này. Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, với địa hình cốc Cao Nhai và bình phong, dù là tu sĩ kim đan trung phẩm tiến đến không chết cũng trọng thượng, tu sĩ kim đan thượng phẩm ở trung thế giới này đã là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, càng chướng mắt linh tuyền thể tích lớn nhưng linh khí không quá sung túc.
Mũi chân điểm nhẹ, mặt nước yên lặng gợn lên từng vòng sóng, thân thể Kiều Kinh Vũ cũng chầm chậm chìm xuống, đến ngang vai thì ngừng lại.
Trong chớp mắt, Đường Tam Dương có ảo giác bị chết chìm, dù trong nước tràn đầy linh khí hắn cũng không vui cho lắm. Phàm là chim chóc, hầu hết bất kể có mở linh trí hay hóa hình không, thực chất bên trong đều là không thích bị nước bao bọc.
Nhất là khổng tước truyền thừa huyết mạch phượng hoàng, nhu cầu linh tuyền xem như là loài thấp nhất trong số yêu thú.
Chẳng qua ảo giác chết chìm chỉ trong chớp mắt, rất nhanh đã được Kiều Kinh Vũ kéo ra khỏi nước.
“Nhóc xấu nhà mi thích sạch sẽ như vậy, bây giờ có thể tắm rửa kỹ càng thì lại ngủ.” Kiều Kinh Vũ thở dài, lấy ra một cái khăn mềm mại tinh mỹ từ chiếc nhẫn.
Tinh mỹ: tinh xảo và đẹp đẽ
Cái khăn chỉ to bằng bàn tay nhưng trị giá năm mươi khối linh thạch trung phẩm, được dệt từ sợi tơ do yêu thú cấp trung âm huyền thủy chu phun ra. Âm huyền thủy chu chỉ khi giao phối mới có thể nhả tơ, lúc này tính khí nó nóng nảy, vô cùng không dễ đối phó. Nhưng tơ nó phun ra đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, là vật liệu dệt pháp y đỉnh cấp tốt nhất. Tiếc là lão bản cửa hàng Kiều Kinh Vũ đến chỉ có một miếng nhỏ thế này, dùng may quần áo thì quá nhỏ, hủy đi lại mất giá vốn, mãi không bán được.
Kiều Kinh Vũ lúc đó nghĩ Đường Tam Dương thích sạch sẽ, dùng khăn lau cũng không tệ liền bỏ tiền mua.
Khỏi phải nói, dĩ nhiên là siêu đáng giá.
Lông vũ Đường Tam Dương vốn là màu trắng bạc, rất đẹp. Được cái khăn đã thấm nước linh tuyền này tinh tế lau qua, linh thủy hóa thành linh khí chui vào từ lỗ chân lông, hình thành vòng tuần hoàn. Không lâu sau, linh vụ lượn lờ phía trên linh tuyền đã ít đi một phần ba, lông vũ Đường Tam Dương cũng lấp lánh sáng bóng.
Mà trong quá trình chà lau, tất nhiên không thể thiếu đụng chạm.
Cũng không biết Kiều Kinh Vũ nổi tâm tư gì, trong quá trình lau đuôi, thật sự hết sức cẩn thận tỉ mỉ, hận không thể rút mỗi cọng lông đuôi ra lau một lần. Đậu hũ tất nhiên ăn đầy miệng, bã đậu cũng không chừa lại!
Đường Tam Dương xấu hổ giận dữ, vô cùng bất lực với thân thể non nớt của mình lúc này.
Không biết đuôi là bộ vị rất mẫn cảm à, bị lau như thế đúng là muốn chết.
Càng không nói Kiều Kinh Vũ chuyên chú nghiêm túc nhìn chuẩn mới lau; Đường Tam Dương ở trên núi cao đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy có một ánh mắt bồi hồi ở cái đuôi cái mông mình không dời. Kiều Kinh Vũ còn một tay nâng thân thể Đường Tam Dương dính sát vào ngực mình, một tay lau đuôi cho hắn.
Chính Đường Tam Dương cũng không biết tình huống bây giờ rốt cuộc là mình chiếm tiện nghi Kiều Kinh Vũ hay Kiều Kinh Vũ chiếm tiện nghi mình, hay nói thẳng là đang trêu chọc qua lại?
Nhưng mà…
Hắn vẫn chỉ là khổng tước con chưa xòe đuôi thôi mà ojz.
ojz: hình người quỳ dập đầu
Sự việc phát triển liệu có ngoài dự đoán của mọi người không đây.
Đường Tam Dương mở mắt, thu hồi bí thuật, lần nữa nhìn thấy một vùng xanh biếc trước mắt, tâm tình tốt hơn nhiều.
Sờ mặt, hơi nóng.
Khụ khụ.
Đường Tam Dương thả thần thức, dù thu hồi bí thuật nhưng nghe động tĩnh bốn phía cũng rất cần thiết.
Thấy chưa, lời Kiều Kinh Vũ truyền tới rõ ràng luôn này.
“Chờ lát nữa ta có thể lấy được tinh hóa ưu đàm rồi cộng với cỏ Khổng Tước chỗ Thương Y Nhân là có thể chuẩn bị kết đan.” Kiều Kinh Vũ nâng Đường Tam Dương lên, lẩm bẩm, “Cho nên sau khi ra khỏi cốc Thạch Anh này, ta phải về tông môn một chuyến, lấy được Tam Chuyển Tù Tâm Đan. Suy nghĩ của Thương Y Nhân không tệ, tiếc là nàng không biết đan phương thượng cổ trong tay Thẩm Trì không tới một trăm cũng có tám mươi, sao có thể thử từng cái? Chỗ này có mấy gốc tinh hóa ưu đàm, ta mang một phần về gặp Thẩm Trì, lại có Hà sư huynh tiến cử, lấy được Tam Chuyển Tù Tâm Đan là chuyện quá đơn giản, sao lại cần máu của mi chứ?” Kiều Kinh Vũ lau đuôi Đường Tam Dương xong, tâm tình có vẻ vô cùng tốt.
Đường Tam Dương nghe, tâm tình hơi hơi sảng khoái.
Hắn sớm biết Kiều Kinh Vũ sẽ không thật sự bắt bí hắn, nhưng chính miệng Kiều Kinh Vũ thừa nhận vẫn khiến Đường Tam Dương vui vẻ chút chút.
Máu của hắn sao có thể tùy tiện cho đi?
Không thấy lông vũ hắn rụng xuống mời luyện khí sư nát như vậy cũng luyện chế ra phẩm cấp bảo khí sao?!
“Đến lúc đó, có lẽ phải tách khỏi đại ca mi.” Kiều Kinh Vũ dừng một chút, không biết nghĩ gì mà than thở, “Cả nhà mi đều ngốc thế à? May là mi đi theo ta, nếu không sau này biến thành bộ dạng đại ca mi thì phải làm sao?”
Đường Tam Dương: …
Tiếc là Kiều Kinh Vũ hình như không có ham muốn dừng lại.
“Mi nhìn đại ca mi xem, tám gậy tre không đánh ra được một chữ, khăng khăng thích oán thầm, giấu một bụng không chịu xả nhưng trên mặt lại lộ hết ra, còn tưởng ta không biết, tật xấu quái gì?”
… Còn không phải vì pháp tu quá vô dụng nên biểu cảm ghét bỏ của ta mới cay rõ thế chứ!
“Còn có hai ca ca mi đều là kiếm tu. Ta nhớ không nhầm thì bọn mi là tộc Khổng Tước nhỉ, yêu tu đang yên lành học kiếm làm gì hả?” Kiều Kinh Vũ nhất quyết mở máy hát, hoàn toàn không dừng được, giống như phải nhân cơ hội này bày tỏ hết bất mãn của mình.
Đương nhiên, càng vì bản thân không hề đề phòng Đường Nhất Dương mà lúng ta lúng túng thẹn quá hóa giận.
Đường Tam Dương nháy mí mắt, không ngờ Kiều Kinh Vũ thế mà không để kiếm tu vào mắt, như hắn chướng mắt pháp tu?