Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 50



Trông thấy Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương liếc mắt nhìn bốn phía, Minh Hư ho khan một tiếng kéo tâm thần Kiều Tranh về.

“Đường Nhất Dương có việc đi trước.” Minh Hư giúp che giấu, “Hắn nói yêu sủng nhà ngươi có thể sẽ tỉnh lại sau khi ngươi kết đan nên để nó ở chỗ ta, nhờ ta đưa cho ngươi.”

“Thế à, đa tạ chưởng môn.” Kiều Tranh không khỏi hơi thất vọng, dù lúc đầu cũng muốn Đường Nhất Dương đi sớm chút nhưng tốt xấu gì cũng cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, đột ngột đi mất vẫn khiến Kiều Tranh khó chịu.

Trong huyễn cảnh trôi qua nhiều năm như thế, khi trở về hiện tại phát hiện một người rời đi lặng yên không tiếng động, cảm giác thật lạ.

Kiều Tranh dằn suy sụp xuống, an ủi bản thân rằng đây là vì thiếu một cái ô dù. Bằng không thì bị hai huynh đệ ăn chết chẳng phải xui xẻo lắm sao?

“Đại đạo đồng quy, trên con đường này các ngươi càng chạy càng xa, luôn có ngày gặp lại.” Thẩm Trì nói xen vào, “Ngươi cũng không cần suy sụp, điều dưỡng tâm tính cho tốt, sắp xếp tâm đắc trong huyễn cảnh. Nếu ta đoán không nhầm, lần này ngươi kết đan chắc chắn đứng hàng thượng phẩm.”

Thẩm Trì nói cực kì quả quyết. Lúc hắn nói ra lời tán thưởng như thế, đôi mắt chỉ nhìn ngươi, có vẻ cực kì chân thành, như gió xuân ấm áp cũng rất làm người ta có hảo cảm.

Khó trách Thẩm Trì quanh năm không xuất hiện ở Thái Ngọ môn, chỉ vùi đầu luyện đan vẫn có nhân duyên tốt! Đây hẳn là mị lực nhân cách trước kia sư phụ từng nói.

“Mượn lời chúc của Thẩm sư bá.” Kiều Tranh chắp tay cảm ơn, lấy ra hộp ngọc đựng tinh hóa ưu đàm chuẩn bị xong từ trước từ nhẫn trữ vật, nâng lên trước mặt Thẩm Trì, “Không biết trên người sư bá có sẵn Tam Chuyển Tù Tâm đan không? Khi đi du lịch, đệ tử gặp phải một tu sĩ cần Tam Chuyển Tù Tâm đan, trên tay nàng có cửu dược đệ tử cần. Lần này đệ tử ra ngoài lấy được ba gốc tinh hóa ưu đàm, kết đan một gốc là đủ, không biết phẩm tướng này sư bá có nhìn được không?” Kiều Tranh cảm thấy chút tâm kế của mình không nhất thiết phải dùng cho hai tiền bối không biết đã sống bao lâu này, với lại cũng chẳng cần giấu giếm.

“Phẩm tướng không tệ.” Thẩm Trì nhìn lướt qua cái hộp trong tay Kiều Tranh, “Chỉ là mấy viên đan dược thôi. Không đáng để ngươi cố tình tìm ra thứ này.” Thẩm Trì quẹt mặt nhẫn một cái, lấy ra một bình nhỏ, bên trong có khoảng ba, bốn viên đan dược, đưa cho Kiều Tranh, ngẫm nghĩ rồi dặn một câu, “Lúc xung kích kim đan thượng phẩm, dược lực cửu dược đã khó tiếp nhận, ngươi không cần ăn đan dược dư thừa.”

Kiều Tranh lần nữa nói cảm tạ Thẩm Trì, không phải tiền bối nào cũng cẩn thận nói những lời đó. Y muốn xung kích kim đan cực phẩm, một sai lầm cũng không thể có.

“Đa tạ chưởng môn, sư bá. Đệ tử xin cáo từ trước.” Kiều Tranh tự nhận chỉ là một đệ tử bình thường, ở lâu trong động phủ chưởng môn không phải chuyện tốt.

Minh Hư phất tay đưa Kiều Tranh ra ngoài, xong xuôi thì nhìn Thẩm Trì than thở hồi lâu, “Không ngờ người ngồi xổm trong động phủ vạn năm là ngươi thế mà cũng đi ra à?”

“Sắp đến ngày lành khóa thiên môn, sao ta có thể không ra?” Thẩm Trì hỏi ngược lại, “Đồ đệ ngươi tay cầm tay dạy dỗ mấy năm nữa phải đi, sự vụ Thái Ngọ môn cũng chỉ có tự ngươi làm.” Nói xong, Thẩm Trì cũng than thở thay Minh Hư, hiển nhiên đã nghĩ đến cuộc sống sau này của Minh Hư.

Minh Hư thầm cười ha ha, chờ đồ đệ hắn khóa thiên môn đến đại thế giới Thiên Nguyên, đoán chừng Đường Tam Dương cũng có thể chính thức hóa hình, hiểu rõ ngũ sắc thần quang. Đến lúc đó, hắn và Đường Tam Dương có thể cùng thần không biết quỷ không hay rời khỏi thế giới này, trở về yêu tộc. Còn Thái Ngọ môn, hắn chống đỡ trách nhiệm chưởng môn lúc Thái Ngọ môn nguy nan đến nay đã trăm năm, chẳng những chèn ép thế lực các trưởng lão thế gia mà còn giúp đỡ nuôi dưỡng một đám nhân tài trụ cột, đủ cho Thái Ngọ môn phong quang mấy trăm năm nữa.

Nếu muốn bàn nhân quả, Thái Ngọ môn cho hắn và hắn báo đáp Thái Ngọ môn hoàn toàn không thể so sánh.

Cho dù thiên đạo muốn thanh toán, phần nhân quả Thái Ngọ môn này cũng tuyệt đối không có cách nào thêm lên đầu hắn.

Đến thời điểm phân biệt đối xử, nên khóc là Thẩm Trì mới đúng, bây giờ hắn muốn cười thì kệ hắn cười đi.

Nghĩ thế, Minh Hư không khỏi dễ tha thứ cho Thẩm Trì có thể sẽ tiếp nhận cục diện rối rắm của mình hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà một số người trong Thái Ngọ môn, bao gồm Vinh Khách cho rằng Minh Hư đặc biệt coi trọng Thẩm Trì.

Về phần sau khi trở về yêu tộc, đồ đệ phải làm sao…

Ầy, tùy tiện.

Thật sự không được thì bắt một tiểu nữ hài xinh đẹp đáng yêu trong tộc kết đạo lữ với Vinh Khách vậy, để đồ đệ ở rể cũng là cách hay nha!

Quay lại với Kiều Tranh.

Ra khỏi huyễn cảnh, y cảm giác tâm cảnh mình tăng lên rõ rệt, so với bảy năm lịch luyện bên ngoài còn hiệu quả hơn. Nếu trước đó Kiều Tranh còn cần che giấu nhuệ khí của mình, bây giờ từ trong ra ngoài y đều tỏa ra khí tức “ta rất ôn hòa, ta rất dễ bắt nạt”.

Khụ khụ, đại khái là làm người già lâu quá, cuối cùng sẽ khá là ôn hòa, bao dung.

Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương cưỡi phi kiếm chạy đến Bách Hoa cung với tốc độ cực nhanh.

Cũng không cần khôi phục tướng mạo thật sự, nói mình là sư đệ của mình là được.

Một viên Tam Chuyển Tù Tâm đan đổi cỏ Khổng Tước và ngọc giản tâm đắc nuôi khổng tước từ Thương Y Nhân, chuyện khác không lắm miệng một câu cũng không liên quan đến y.

Tiếp theo lại thuận đường đi lấy vân thê thổ đã sớm hiện thế. Đến lúc này, cửu dược nằm trong tay, vạn sự sẵn sàng.

Khi trở lại Thái Ngọ môn, Vinh Khách cũng tự mình đưa ba loại linh tuyền đến, đồng thời biểu đạt thiện ý của sư phụ nhà mình, một khi Kiều Tranh kết đan sẽ trở thành đệ tử đích truyền của chưởng môn này nọ.

Kiều Tranh kiểm tra cửu dược trong nhẫn trữ vật, nhìn Đường Tam Dương ngủ say trong ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Kết đan khác trúc cơ, lúc kết đan sẽ dẫn ra thiên tượng, thêm công pháp Kiều Tranh đặc biệt, muốn kết đan cũng không phải bình thường. Đường Tam Dương lúc này ngủ say, ở bên y chưa chắc đã tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Tranh vẫn quyết định giao Đường Tam Dương cho Vinh Khách mang đi.

Ít nhất trong Thái Ngọ môn, không ai dám cướp đồ trong tay Vinh Khách.

Kiều Tranh vui vẻ hàn huyên với Vinh Khách, khi Vinh Khách rời đi còn ôm Đường Tam Dương ngủ say. Một người tuy không hài lòng, một người cảm thấy hơi phiền toái nhưng tổng thể vẫn tương đối hợp ý.

Chờ đợi nhiều năm, rốt cuộc đến lúc kết đan rồi.

Có câu một hạt kim đan nuốt vào bụng, mệnh ta do ta không do trời!

Trúc cơ chỉ là tu sĩ thoát ly người phàm, hưởng thụ tuổi thọ vượt qua giới hạn người thường; mà kim đan mới là bước đầu tiên chân chính trên con đường trường sinh! Tu sĩ đấu pháp, chỉ cần khí hải đan điền không vỡ, kim đan không nát, bị thương nặng cũng không quan trọng gì. Thời điểm mấu chốt còn có thể gặp địch tự bạo, đồng quy vu tận. Trước cửa kim đan không biết dây dưa chết bao nhiêu tu sĩ.

Mà bây giờ, Kiều Tranh cuối cùng cũng đến trình độ này.

Thời gian không chênh lệch nhiều với kiếp trước nhưng nội tình tích lũy lại khác nhau một trời một vực.

Từ bây giờ bắt đầu Kiều Tranh tuyên bố bế quan, xung kích kim đan.

Về phần phản ứng sau khi tin tức truyền ra, Kiều Tranh không có thừa tâm tư để nghĩ.

Tiện tay vỗ một cái, lấy ra không ít phù lục rải trong động phủ; lại lấy ra trận kỳ bày trận pháp, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn đặt trong trận Tụ Linh.

Dùng cửu dược và khí hỗn độn cùng xung kích kim đan cực phẩm cần hai bước.

Trước tiên hút cửu dược vào đan điền, dùng khí hỗn độn trợ giúp bí pháp đoán dược của «Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh» luyện hóa, loại bỏ tạp chất trong cửu dược, giữ lại tinh hoa; tiếp theo dùng chân khí trong cơ thể thúc nước thuốc này thành một hạt kim đan, khi hình thức ban đầu của kim đan hình thành thì khắc lên kim đan dấu ấn công pháp và cảm ngộ đạo pháp của bản thân, mượn khí trời đất dung hợp kim đan, từ đây trong trời đất sẽ có đạo của ngươi.

Kiều Tranh bày nước linh tuyền, linh thảo, linh khoáng ra trước mặt; hít sâu một hơi, khởi động công pháp «Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh», dẫn một sợi khí hỗn độn mỏng manh trong gân mạch vào đan điền, thần thức xuất từ tử phủ, vô hình mà hữu hình; bình ngọc hộp ngọc ào ào bật mở, linh thảo, linh tuyền, linh khoáng bên trong toàn bộ bay ra, trong chớp mắt được thần thức bao trùm, lần lượt tiến vào thân thể Kiều Tranh.

Linh khí khổng lồ tràn ra từ cửu dược gần như làm thân thể Kiều Tranh nổ tung, khi luồng linh khí này sắp tràn ra ngoài, khí hỗn độn nhập vào hút sạch sẽ; tiếp đó, một tia sáng tím từ trong chiếu ra, cùng linh khí tiếp tục tràn ra quấn quýt, hợp nhất, không ngừng xoay quanh cửu dược.

Dẫn đầu cửu dược trong đan điền dung hợp lại chính là ba loại nước linh tuyền và linh xu kim sa thuộc tính dung hợp cực phẩm; nước linh tuyền vô sắc vô vị ba hợp một, trong đó lại lập lòe một dòng nước ánh vàng. Ngay sau đó đùng đùng một tiếng, vân thê thổ và long huyết thạch anh nổ tung tóe, bị ánh vàng này sở hóa.

Kiều Tranh không hề hoang mang, chỉ dẫn chân khí trong đan điền dung hợp ba gốc linh thảo; linh thảo xanh mượt chốc lát dung hợp thành mấy giọt nước thuốc xanh trắng giao hòa, như cam lâm trên trời rơi xuống tưới lên khoáng dịch.

Toàn bộ cửu dược dung hợp thành đan dịch, tỏa ra ánh sáng lung linh, kiến chi vong tục, chảy xuôi trong đan điền Kiều Tranh, không ngừng tản ra linh khí kinh người. Mà đan dịch này được một luồng khí màu tím quấn với chân khí bao bọc.

Kiến chi vong tục: trích từ một đoạn trong Hồng Lâu Mộng, ý chỉ gặp rồi sẽ quên đi những thứ tầm thường khác

Bây giờ vẫn chưa đến lúc dung hợp đan dịch.

Kiều Tranh đợi chút rồi vận chuyển công pháp lần nữa, đặt tất cả tâm thần vào đan dịch trong đan điền. Thời gian dần trôi, một chấm đen nhỏ phun ra từ trong đan dịch, từ từ hợp thành một dòng chảy màu đen.

Kiều Tranh cười cười vươn một ngón tay, dòng chảy màu đen chạy loạn bốn phía giống như tìm được lối ra, thuận theo ngón tay Kiều Tranh từ đan điền đi vào gân mạch rồi lại chảy ra từ ngón tay.

Tạp chất đã loại, có thể dung hợp.

Tu hành không biết năm tháng, Kiều Tranh dung luyện đan dịch ước chừng đã qua một năm.

Kim là vật kiên cương vĩnh cửu bất hoại, đan là vật viên mãn quang tịnh vô khuy.

Kim đan, tính viên minh chân linh.

Ý của hai câu trên: kim là vật kiên cố vĩnh viễn không hỏng, đan là vật hoàn hảo không thiếu sót, kim đan có tính chất tròn đầy

Kiều Tranh nội thị đan điền, đan dịch bên trong đã biến mất không còn tăm tích, một viên đan ánh vàng sáng rực lơ lửng trong đan điền, chỉ là hơi như ẩn như hiện, không đủ mượt mà.

Trong phạm vi ngàn dặm quanh động phủ Kiều Tranh, linh khí bỗng cuồn cuộn lao nhanh, mây đen giăng đầy, linh khí nồng đậm dưới mây đen thế mà xếp thành hình từng đóa sen trắng, xoay tròn trên không, bồi hồi không tan. Mà chân quân kim đan không chia thượng trung hạ cửu phẩm đều chú ý tới bộ dáng quen thuộc này, chân quân kim đan thượng phẩm lại càng quen thuộc hơn.

Gió nổi mây phun, khí thành sen trắng, rõ ràng có người đang thành kim đan.

Hơn nữa bộ dáng này còn là sau khi dung hợp cửu dược, hình thức ban đầu của kim đan đã xuất hiện!

Tu sĩ trúc cơ dù cũng xuất hiện dị tượng nhưng làm sao so sánh với uy thế kim đan?

Chỉ là không biết đệ tử có khí tượng thành đan như thế là ai?

Chân quân kim đan sai người đi thăm dò, tất nhiên không ai dám lừa gạt. Mấy năm nay số đệ tử tuyên bố bế quan không nhiều, rất nhanh đã tra tới chỗ Kiều Tranh.

Tin tức vừa lọt ra, dĩ nhiên kinh ngạc cả đám người.

Chỉ trong chớp mắt, nhóm chân quân kim đan Thái Ngọ môn đã báo cho tất cả đệ tử trúc cơ viên mãn cùng nhau đến trước cửa động phủ Kiều Tranh, mượn cơ hội cảm ngộ kim đan. Cái khác đều là hư ảo, chỉ có tu vi mới quan trọng nhất. Kiều Tranh là loại người gì, các phái đều có thể tạm thời bỏ qua.

Vinh Khách dặn dò Hà Tất Khinh trông coi trước chỗ của Kiều Tranh, miễn cho bị người không có mắt quấy rầy.

Nhìn tư thế này so với năm đó mình kết thành kim đan thượng nhất phẩm còn muốn hơn một bậc!

Vinh Khách vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc. Nếu Kiều Tranh thành công, Thái Ngọ môn họ sẽ nhiều thêm một vị kim đan thượng nhất phẩm. Kinh ngạc chính là hắn biết Kiều Tranh thiên phú cao, tâm tính tốt nhưng không ngờ lại kết đan nhanh như thế. Xem uy thế, chỉ cần không phải lực lượng dự bị không đủ, chắc hẳn không có vấn đề.

Thế thì khóa thiên môn hay địa vị vững chắc của sư phụ đều nắm chắc hơn mấy phần.

Trong hư không, đóa đóa sen trắng đột nhiên thay đổi lần nữa.

Trong động phủ, Kiều Tranh đã bắt đầu đánh cảm ngộ đạo pháp của mình lên kim đan.

Mối thù kiếp trước khiến y minh tâm kiến tính, hai mắt không bị ngoại vật che mờ.

Minh tâm kiến tính: minh tâm là nhìn thấy chân tâm của bản thân, kiến tính là nhìn thấy chân tính ban đầu

Nhặt được trứng yêu thú, yêu thú phá xác mà ra, hai mắt trợn tròn, từ đây trường sinh có bạn.

Kim đan nhị tà, tùy tiện khoa trương, cuối cùng chết dưới kiếm Đường Nhất Dương, có thể thấy kim đan thành cũng không thành, không kiêng dè gì, lòng tham không đủ.

Còn có đệ tử trong môn phái giễu cợt trào phúng, ra ngoài du lịch, ân oán Bách Hoa cung, vạn trượng hồng trần trong huyễn cảnh, thế gian phồn hoa, đủ loại cảnh tượng lần lượt lướt qua trong đầu Kiều Tranh.

Nếu nói đại đạo tại tâm.

Có giết chóc thành đạo, có tế thế thành đạo, có người vô cùng độc ác thành đạo, có người đổi trắng thay đen thành đạo, có giúp đỡ xã tắc thành đạo, có khổ tâm tiềm tu thành đạo.

Đạo biến hóa ngàn vạn.

Y chỉ cần đại đạo gia thân, giải quyết xong chuyện chưa xong, cắt đứt tất cả ân oán thị phi!

Kiều Tranh động suy nghĩ, dung hợp trải nghiệm của bản thân vào kim đan.

Kim đan hơi lấp lóe, vốn như ẩn như hiện trở nên ngưng tụ hơn không ít.

Bên ngoài động phủ, đóa đóa sen trắng kia hóa thành cự long màu trắng, nối đuôi nhau vào từ đỉnh động phủ, trong mây đen cũng truyền tới tiếng sấm rền, lại có thiên lôi màu tím cùng hạ xuống với cự long.

Màu sắc kim đan trong đan điền Kiều Tranh chợt ảm đạm.

“Kiều Tranh này rốt cuộc tìm được những loại cửu dược nào mà dẫn ra cả thiên lôi vậy?” Người mở miệng là kim đan thượng nhị phẩm, thiên tài xuất sắc nhất trong phái trưởng lão – Chu Thừa Phong. Lòng hắn biết hào quang của mình đều bị Vinh Khách cướp mất, vì thế bế quan quanh năm, tùy cho Trần Chi Dung ở ngoài lấy danh nghĩa hắn chiêu mộ đệ tử.

Nhưng một năm trước, hắn đang bế quan ở động phủ bỗng sinh cảm giác, kim đan trong phủ vậy mà ngo ngoe muốn động, mới biết có người đang xung kích kim đan thượng tam phẩm nên xuất quan cùng đến xem. Nếu có cơ duyên thì thu nhận đệ tử này về dưới trướng, mình và Vinh Khách chưa chắc không có lực tranh giành! Nào ngờ sai người hỏi han lại có thể là đệ tử ký danh môn hạ chưởng môn, mỹ chất lương tài như thế mà bị Vinh Khách đoạt trước!

Chu Thừa Phong hận không thể lôi Trần Chi Dung đến mắng một trận nhưng lúc này không thể không có phong độ. Thấy Kiều Tranh này kết đan thế mà dẫn ra thiên lôi, trong lòng không còn cảm giác yêu nhân tài, chỉ hi vọng đối phương không chịu nổi mà thất bại mới tốt. Nếu không sau khi đi ra, đoán chừng lại là một người đoạt danh tiếng của hắn, thế lực phái chưởng môn càng tăng cao.

Như vậy, phái trưởng lão họ chẳng phải còn thấp hơn phái thế gia một cái đầu?

“Khởi bẩm sư huynh, Kiều Tranh ở nội môn luôn không tranh quyền thế, bình thường cũng ít qua lại với các đệ tử khác. Chỉ biết là y lấy được long huyết thạch anh ở bí cảnh Thiên Trạch, trong tay có ba vị linh tuyền, cửu dược còn lại có lẽ cũng không phải vật phàm. Vinh sư huynh chi bạo không ít, hẳn sẽ không bạc đãi.” Trần Chi Dung tuyệt đối không gọi Vinh Khách là “đại sư huynh” trước mặt Chu Thừa Phong. Đẩy hết mọi chuyện cần thiết lên người Vinh Khách là được.

Trần Chi Dung nhìn dị tượng kết đan này, trong lòng cũng ghen ghét không dứt. Mấy năm nay đệ tử trúc cơ viên mãn kết đan không có ai là kim đan thượng phẩm, gần như đều là trung tứ phẩm hay trung ngũ phẩm, có mấy người kim đan hạ phẩm, còn lại chẳng qua là thân tử đạo tiêu, đầu thai làm lại. Cẩn thận tính toán, trong hàng đệ tử trúc cơ viên mãn ở Thái Ngọ môn chỉ có ba người Trần Chi Dung, Tạ Hồng và Kiều Tranh là chưa kết đan.

Bây giờ, Kiều Tranh đã kết đan, Tạ Hồng hình như cũng mất tâm thượng phẩm, ngược lại đi nhận kim đan trung tứ phẩm. Chỉ có hắn giờ vẫn ở trúc cơ viên mãn, cửu dược còn thiếu một vị. Nếu Chu Thừa Phong tốt với hắn như Vinh Khách tốt với Kiều Tranh, hắn đã kết đan từ lâu rồi.

Tiếc là lão tổ của Trần Chi Dung thuộc phái trưởng lão, lại có Chu Thừa Phong giành mất danh tiếng, hắn không thể không khuất phục, cứ luôn chậm trễ đến giờ.

Mấy tia sét giáng xuống liên tiếp, kim đan lại trở nên như ẩn như hiện.

Kiều Tranh biết đây là dị tượng chỉ xuất hiện khi mình xung kích kim đan cực phẩm. Nếu lúc này dừng tay, kim đan thượng nhất phẩm là có thể hoàn thành xuất quan.

Nhưng không được.

Kiều Tranh lập tức không do dự nữa, điên cuồng vận chuyển công pháp, nghiền ép ra toàn bộ khí hỗn độn trong gân mạch, phóng thẳng đến kim đan nửa ảo nửa thật trong đan điền. Thân thể vì nghiền ép quá độ mà đau đớn không ngừng, nhưng cũng không còn lòng dạ nào khác.

Nếu hôm nay không thành kim đan, ngày khác lại dùng hết cửu dược, không biết đến năm tháng nào mới được?

Khe nứt mảnh trên kim đan nhờ có linh khí sung túc khí hỗn độn mang đến dần dần thu hẹp, qua một lát đã biến mất không còn dấu vết.

Một con cự long màu trắng hạ xuống từ đỉnh đầu nuốt kim đan vào miệng, chìm vào tử phủ.

Mà nương theo con cự long này còn có ngàn vạn cảm ngộ đạo pháp cùng tràn vào đầu Kiều Tranh.

Chính là thiên nhân giao cảm, là lúc thiên đạo tặng quà.

Kiều Tranh trải nghiệm được ảo diệu vô tận, trong chớp mắt phúc chí tâm linh, lại có cảm ngộ đạo pháp mới đánh vào kim đan.

Kim đan tái xuất, cự long biến mất.

Toàn vẹn hoàn mỹ, toàn thân tịnh hoa.

Tịnh hoa: sạch sẽ sáng bóng

So với kim đan nhất phẩm thì nhiều hơn một phần linh tính, ít hơn một phần tục khí.

Chính là kim đan cực phẩm.

Mây đen ngoài động phủ từ từ tản đi, linh khí khôi phục yên ổn.

Mọi người biết đây là Kiều Tranh kết đan thành công.

Hà Tất Khinh nhìn lướt qua các tu sĩ ở đây. Chu Thừa Phong kim đan thượng nhị phẩm và năm, sáu người kim đan trung tứ phẩm, trung ngũ phẩm phái trưởng lão có mặt đầy đủ. Hứa Nhàn Vân kim đan thượng nhị phẩm phái thế gia, nữ chân quân kim đan thượng tam phẩm duy nhất ở Thái Ngọ môn là Du Châu và ba, bốn tu sĩ kim đan trung phẩm cũng đến. Cộng với đệ tử kim đan thượng tam phẩm phái chưởng môn của hắn, hiển nhiên là một lần triển lãm nhỏ thế lực Thái Ngọ môn.

Chẳng qua lần này Kiều Tranh ít nhất cũng là thượng nhị phẩm, đại sư huynh không làm gì vẫn là kim đan nhất phẩm, nói cho cùng phái chưởng môn họ vẫn hơn một bậc ha ha ha ha ha!

Hà Tất Khinh thầm cười lớn, lần này hoàn toàn thắng lợi, hung hăng xoát độ tồn tại trước mặt nhiều người như vậy, nhiệt tình kích động trong lòng khỏi phải nói.

“Tạ sư đệ, Lưu sư muội, các ngươi nhìn rõ chưa?” Hà Tất Khinh giả vờ giả vịt hỏi, “Nếu có tâm đắc thì gần như có thể kết đan rồi.”

“Vâng, lần này nhờ có Kiều sư đệ.” Lưu Ngọc gật đầu, khuôn mặt tràn đầy kích động.

Mặt Tạ Hồng cũng đầy vẻ vui mừng.

Dị tượng kim đan của tu sĩ kim đan thượng phẩm, dưới thiên nhân giao cảm họ cũng được lợi không ít. Bây giờ, họ cảm thấy có thể bắt đầu kết đan bất kì lúc nào. Nắm chắc, cũng nhiều hơn mấy phần.

“Ừ, thế là tốt.” Hà Tất Khinh hài lòng trả lời, nhìn Chu Thừa Phong và Hứa Nhàn Vân ở bên kia, “Chờ lát nữa Kiều sư đệ sẽ ra, đúng lúc cho các vị sư huynh sư tỷ nhìn một chút. Đây là tiểu sư đệ mới ra lò của ta, lại vừa thành kim đan, hi vọng các sư huynh sư tỷ đừng hẹp hòi, sư đệ ở đây thay Kiều sư đệ đòi quà gặp mặt.” Hà Tất Khinh cầm quạt, chắp tay cười, nói.

Ba người Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân và Du Châu đều là tu sĩ kim đan thượng phẩm, có không ít đồ tốt. Bị nói ngay trước mặt như vậy không thể không mất chút máu.

“Kiều sư đệ thành kim đan thượng phẩm, khóa thiên môn lại nhiều thêm một người, chúng ta tất nhiên phải tặng lễ.” Hứa Nhàn Vân xuất thân thế gia, lớn lên không tầm thường, gia tài càng không tầm thường, chẳng thèm để ý khiêu khích của Hà Tất Khinh.

“Đại điển kim đan, chúng ta còn phải bù lễ. Hà sư huynh miệng lưỡi há to muốn hai lần quà như thế, thật bội phục.” Du Châu thân là nữ chân quân kim đan thượng phẩm duy nhất, trong môn có thể diện khá lớn lại thêm dung mạo xinh đẹp, nhân duyên rất phi phàm. Dù cũng xuất thân thế gia nhưng không có thói kiêu ngạo của con cháu thế gia. Lúc này trêu chọc Hà Tất Khinh cũng là há miệng liền ra.

“Hà sư đệ yên tâm.” Chu Thừa Phong ngoài cười trong không cười nói, “Vẫn là Vinh sư huynh nhìn xa, thấy được Kiều sư đệ bất phàm từ sớm. Dẫn ra thiên lôi, cửu dược này chỉ sợ còn tốt hơn thứ năm xưa Vinh sư huynh dùng.”

Hà Tất khinh xòe quạt, cười ý tứ sâu xa, “Chu sư huynh nghĩ gì thì chính là vậy.”

Dù sau cũng là bại tướng dưới tay đại sư huynh, dựa vào cái gì mà nói năng dũng cảm.

Kiều Tranh củng cố kim đan một lúc, chỉ cảm thấy linh khí trong thân thể nhiều hơn trước kia cả trăm lần.

Kim đan thượng tam phẩm kiếp trước với trạng thái bây giờ, căn bản không thể so sánh.

Khác biệt to lớn như thế, không phải tự mình trải nghiệm thì khó có thể tưởng tượng nổi.

Từ nay về sau thuận gió đi vạn dặm, ngao du giữa trời đất không còn là vấn đề.

Không cần phi kiếm cũng có thể tự do phi hành trên không trung.

Linh khí toàn thân hóa thành chân nguyên, trôi chảy trong gân mạch không trở ngại.

Kiều Tranh bay ra khỏi động phủ, hạo hư phiêu miểu, nhẹ nhàng xuất trần, dưới chân tường vân thụy ải, chỉ như bình thường, chân nguyên vận chuyển như nước chảy mây trôi, không chút tắc nghẽn.

Hạo hư phiêu miểu: hạo hư ý chỉ trời đất vũ trụ; phiêu miểu là như có như không, lúc ẩn lúc hiện

Tường vân thụy ải: điềm báo chuyện tốt lành

Hai mắt vì thiên nhân giao cảm mà còn chút cảnh tượng đạo pháp, mắt thấy làn khói vô hạn, giống như biển cả vô biên, gió mây biến đổi.

Kiều Tranh khép hờ mắt trong chốc lát, khi mở ra đã không còn dấu vết.

Tất nhiên cũng chú ý tới các tu sĩ ở đây.

Hơn nữa đều đã từng gặp.

Khóa thiên môn kiếp trước, đệ tử khóa thiên môn trong môn y đều đã gặp. Người có năng lực cạnh tranh mười suất này hay không toàn bộ đều đến.

Chẳng qua, mình chưa chắc sẽ thua những người đã thành kim đan nhiều năm này.

Kiều Tranh cảm thụ chân nguyên dồi dào trong thân thể, hoàn toàn yên tâm.

“Kiều sư đệ, chúc mừng đệ thành kim đan thượng phẩm.” Hà Tất Khinh chúc mừng đầu tiên.

“Đa tạ sư huynh.” Kiều Tranh nhìn thấy Hà Tất Khinh cũng không thấy lạ, bây giờ y là đệ tử chưởng môn trên danh nghĩa, thành kim đan chính là đệ tử đích truyền.

“Nào nào nào, đây đều là các sư huynh sư tỷ bế quan quanh năm. Hôm nay đúng lúc cho đệ gặp đầy đủ.” Hà Tất Khinh lôi kéo Kiều Tranh đi đến trước mặt đám người Hứa Nhàn Vân, Chu Thừa Phong giới thiệu từng người một.

“Chúc mừng Kiều sư đệ.” Hứa Nhàn Vân nhân lúc Kiều Tranh đến gần dò xét một lượt, thế mà không phát hiện phẩm cấp chính xác, âm thầm kinh ngạc không thôi. Không ngờ Thái Ngọ môn họ tái xuất một thiên tài như thế mà họ chẳng nghe được tin tức gì. Nếu biết sớm…

Thôi, một núi không thể chứa hai hổ, lôi kéo được chưa chắc là chuyện tốt.

Hứa Nhàn Vân móc từ nhẫn trữ vật ra một cây thước màu vàng, nhét vào ngực Kiều Tranh, “Món quà nhỏ, xem như chúc mừng niềm vui Kiều sư đệ kết đan.”

Hà Tất Khinh thấy thế, nụ cười trên mặt chân thành hơn không ít, “Bảo khí hạ phẩm, Hứa sư huynh thật hào phóng!” Xuất thân thế gia đúng là có tiền nha.

Kiều Tranh nhìn món quà lớn này, dù là đại điển kim đan tặng nó cũng đủ mà chỉ là quà gặp mặt nhỏ?

Nguyên văn là “đại lễ”, có thể hiểu là món quà to lớn hoặc nặng về giá trị

Hứa Nhàn Vân quả nhiên giống truyền thuyết, quá có tiền.

“Đa tạ Hứa sư huynh.” Nể mặt bảo khí hạ phẩm, Kiều Tranh không hề keo kiệt cho Hứa Nhàn Vân một nụ cười thật tươi.

“Nào, đây là quà gặp mặt của ta.” Du Châu nhìn Kiều Tranh, cười đến là yêu kiều, “Đúng là đứa nhỏ tốt.” Bình thường nàng thích nhất là nam tử đáng yêu e thẹn như vậy, tiếc là trong Thái Ngọ môn quá ít, bây giờ gặp Kiều Tranh, kinh ngạc với thiên phú và vận mệnh y cũng không khỏi sinh lòng yêu thích.

Du Châu là nữ tu kim đan hiếm có, gia thế tốt, người lấy lòng nàng ngay cả chân nhân nguyên anh cũng có. Chỉ là Du gia biết đạo lý đầu cơ kiếm lợi, không chịu buông tùy tiện, hôn nhân của nàng có thể mang đến lợi ích to lớn cho gia tộc, tài sản còn nhiều hơn Hứa Nhàn Vân vì thế vừa ra tay là linh quả ngàn năm, tu sĩ tu vi dưới kim đan đừng nói ăn, ngửi thôi cũng gặp nguy hiểm.

Đợi Hà Tất Khinh dẫn Kiều Tranh đến trước mặt Chu Thừa Phong, mặt Chu Thừa Phong đã cứng đơ rồi.

Hai người Hứa Nhàn Vân và Du Châu không thiếu tiền tặng quà cao đại thượng như vậy, pháp khí thượng phẩm hắn chuẩn bị sẵn căn bản là trò cười. Phái trưởng lão làm sao có tiền hơn thế gia? Càng đừng nói các trưởng lão cũng cần không ít tài nguyên tu luyện.

Chu Thừa Phong ngừng một chút, nhìn nét cười xấu hổ của Kiều Tranh chỉ thấy đáng ghét.

“Không biết Kiều sư đệ thành đan mấy phẩm? Đến vội nên đồ của ta có khả năng không thích hợp với ngươi lắm, không ngại thì ngày khác ta tìm được thứ thích hợp sẽ đưa cho ngươi sau.” Chu Thừa Phong kéo ra một nụ cười đáp lại.

Hứa Nhàn Vân và Du Châu liếc nhau, cảm thấy vô cùng buồn cười.

Chu Thừa Phong vẫn đầu óc ngu si trước sau như một, cũng không biết thành kim đan thượng nhị phẩm kiểu gì? Có thể là do đầu óc hắn đơn giản nên vận khí mới tốt thế.

Người gánh vác phái trưởng lão đầu óc ngu si, Trần Chi Dung tâm cơ phức tạp tu vi lại không cao, khó thành kim đan thượng phẩm. Chậc chậc, phái trưởng lão quả nhiên vẫn xuống dốc. Bất kể năm xưa uy phong thế nào, bây giờ cũng là hạng chót trong Thái Ngọ môn.

Kiều Tranh hơi cúi đầu, dường như là xấu hổ.

“Sư đệ bất tài, thành đan nhất phẩm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.