Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 56



Động phủ của Vệ Hàm Ương rất phong nhã, lầu nhỏ, hồ nước, linh thú, linh thảo cần gì có đấy, thậm chí còn có một gian thư phòng tràn đầy mùi vị thư hương, nhìn qua không giống động phủ kiếm tu chút nào.

Nhưng không thể không nói, phẩm vị cao hơn Kiều Tranh nhiều.

Ánh mắt dung tục của Kiều Tranh vĩnh viễn xem trọng quần ngắn xanh xanh đỏ đỏ và chăn mền, nói ra cũng ngại mất mặt.

Đường Tam Dương yên lặng thở dài, luôn cảm thấy ở vài mặt Kiều Tranh cực kỳ thất bại. Nếu năm đó hắn gặp được Vệ Hàm Ương… ừm, hình như Kiều Tranh tốt hơn chút xíu. Đường Tam Dương lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ đó. Kiều Tranh vẫn là một người rất được, dù phẩm vị hơi kém, trông hơi ngu ngốc nhưng vẫn có ưu điểm.

… Hình như sống chung với pháp tu, phẩm vị của mình cũng hạ thấp rồi, Đường Tam Dương yên lặng nhìn trời.

Đường Tam Dương suy nghĩ, lẳng lặng nắm chặt tay Kiều Tranh. Kiều Tranh thật ra là người không tồi, có thể thử từ từ dạy bảo, dù sao giờ hắn đã hóa hình. Kiều Tranh quay đầu nhìn hắn, “Sao vậy, đi mệt à? Ta ôm mi đi.”

… Quả nhiên không có cách nào giao lưu, hắn thu hồi câu lúc nãy.

Vệ Hàm Ương ở bên cạnh nhìn hai người tương tác, trong mắt luôn mang theo ý cười, “Nghe nói bên người Kiều đạo hữu có một con yêu thú đã thức tỉnh huyết mạch khổng tước, không biết tại hạ có thể gặp một lần không?”

Kiều Tranh và Đường Tam Dương không khỏi hơi cứng đờ.

… Đang ở trước mặt ngươi đó nhưng khẳng định không thể nói ra.

“Dạo này nó đang trong kỳ trưởng thành, cần một nơi tuyệt đối an toàn để ngủ say. Ta bôn ba khắp nơi, không tiện mang nó theo người.” Kiều Tranh không hổ sống hai kiếp, lý do há mồm là có, nói còn y như thật. Trả lời như thế, Vệ Hàm Ương thật sự không xoắn xuýt nữa, từ đầu đã là thuận miệng hỏi mà thôi.

“Ra là vậy.” Vệ Hàm Ương khẽ thở dài, “Cũng đúng, yêu thú trưởng thành luôn cần không ít thời gian. Nếu Kiều đạo hữu cần gì, tại hạ tuy tài sản không nhiều nhưng vẫn có thể giúp đỡ chút đỉnh.”

“Thế ta sẽ ghi nhớ lời Vệ đạo hữu. Tại hạ nhất định không khách sáo.” Kiều Tranh chắp tay cảm ơn, “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Vệ đạo hữu thành kim đan thượng phẩm, quà của ta đi cùng quà của môn phái, chờ đến đại điển kim đan sẽ tặng, mong Vệ đạo hữu đừng ghét bỏ.”

“Nào có.” Vệ Hàm Ương vung vung tay, “Đạo hữu nói đùa rồi. Vậy ta cũng nên chúc mừng huynh, kim đan thượng nhất phẩm lợi hại hơn nhiều, ngược lại mong đạo hữu không ghét bỏ quà của ta yếu kém mới phải.”

Vệ Hàm Ương dùng ánh mắt kính nể nhìn Kiều Tranh, chỉ có người đã kết kim đan thượng phẩm mới hiểu nhất phẩm là bờ tường khó khăn cỡ nào, tuyệt không phải thứ vận khí có thể đạt được. “Chỉ sợ năm xưa người ở bí cảnh Thiên Trạch cũng không ngờ vậy mà lại xuất hiện chân quân kim đan thượng nhất phẩm.”

“Nhắc đến…” Vệ Hàm Ương quay đầu nhìn Đường Tam Dương, “Luôn cảm thấy vị đồng tử bên cạnh Kiều đạo hữu trông quen quen.”

“Ha ha, có người giống người mà, không biết đồng tử nhà ta giống ai, ta cũng muốn gặp.” Kiều Tranh ngoài mặt thì cười, trong lòng lại mắng nhị ca vô trách nhiệm của Đường Tam Dương đến máu chó phun đầy đầu. Đánh với người ta một trận xong bỏ đi, bây giờ đệ đệ hắn đi theo mình ở lại địa bàn người đó, lỡ Vệ Hàm Ương là người lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải họ là thịt dâng tận cửa sao?

“Ừ, sẽ có cơ hội.” Ánh mắt Vệ Hàm Ương qua lại trên mặt Đường Tam Dương nhiều lần, hiển nhiên chưa hết nghi ngờ.

Đường Tam Dương kéo tay Kiều Tranh, nhìn Vệ Hàm Ương, “Ngươi nói… là một kiếm tu rất lợi hại à?”

Vệ Hàm Ương ngừng lại, hỏi ngược, “Ngươi biết?”

“Đó là nhị ca ta.” Đường Tam Dương gật đầu, nói.

Kiều Tranh kịp thời tỏ vẻ kinh ngạc, bộ dáng “sao ta không biết”, Đường Tam Dương cũng không nhìn ra thật giả. Thực tế, Đường Tam Dương tuy có thể nhận cách phủ nhận của Kiều Tranh nhưng hắn vẫn thừa nhận “thân phận”. Dù sao bộ dáng này của hắn chẳng ngụy trang được lâu, cuối cùng vẫn bị phát hiện thôi. Hơn nữa… đại ca, nhị ca kia đều là mình, hắn lớn lên kiểu gì cũng là bộ dáng lúc trước.

Về phần chuyện sau khi Kiều Tranh biết tất cả chân tướng… Đường Tam Dương từ chối nghĩ.

Kiều Tranh có từng nghĩ Nhạc Minh sẽ là bộ dáng gì. Nghe nói Vệ Hàm Ương do một tay Nhạc Minh dìu dắt, vì thế Kiều Tranh cho rằng Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương cùng một kiểu người. Rõ ràng, Kiều Tranh nghĩ nhiều rồi… Giống như Minh Hư và Vinh Khách là hai kiểu, y và Đường Tam Dương cũng hoàn toàn khác nhau.

Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương là hai thái cực.

Lần đầu tiên Kiều Tranh nhìn thấy Nhạc Minh, chú ý tới không phải mặt mũi hắn mà là kiếm ý hùng hậu làm người ta nghẹt thở phát ra từ hắn. Còn lần đầu tiên Kiều Tranh nhìn thấy Vệ Hàm Ương… thứ đầu tiên chú ý đến vẫn là khuôn mặt và nụ cười của Vệ Hàm Ương.

Quả nhiên, giống loài kiếm tu và hắn chính là ngứa mắt lẫn nhau.

Kiều Tranh chân trước vừa bước vào động phủ Vệ Hàm Ương đã cảm giác được một luồng kiếm ý đập vào mặt, đầy thăm dò, tò mò và cả dò xét.

Ngược lại, trên mặt Đường Tam Dương lập tức có biểu cảm.

A a a, đến đây lâu như vậy rốt cuộc nhìn thấy kiếm tu ra dáng rồi.

Đây mới là trình độ kiếm tu hắn chờ mong ở thế giới Thần Nguyên!

Đường Tam Dương vận khởi «Vạn Kiếm Quy Nhất Duy Ngã Kiếm Kinh», ngón tay giật giật hấp thu một sợi kiếm ý trong động phủ vào đan điền, nhanh chóng thuận lợi dung hợp, không cần diễn luyện phân hóa như kiếm ý của Vệ Hàm Ương. Dù sao kiếm ý của Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương không giống nhau, bất kể là căn bản hay tu vi cũng cao thâm hơn nhiều. Lại khỏi phải nói Nhạc Minh là thiên tài kiếm tu hiếm có ở thế giới này, kiếm ý hùng hậu không thua kém rất nhiều thiên tài Đường Tam Dương gặp kiếp trước.

“Kiếm ý hóa hình.” Từ cái miệng nho nhỏ của Đường Tam Dương chậm rãi phun ra bốn chữ, hắn quay đầu nhìn Kiều Tranh, “Đừng chống cự, ở đây không có sát khí.” Kiều Tranh mạnh mẽ chống đỡ cũng có thể nhưng quá lãng phí chân nguyên.

“Đại sư huynh, người đến là khách.” Vệ Hàm Ương bất đắc dĩ hướng vào động phủ nói một câu rồi chắp tay với Đường Tam Dương và Kiều Tranh, “Thật có lỗi, đại sư huynh có lẽ nhận nhầm hai người là người khác.” Lời này vô cùng giả tạo nhưng Vệ Hàm Ương đã nói vậy rồi, Kiều Tranh cũng không thể thật sự náo loạn với hắn.

Kiếm tu toàn là cái đức hạnh đó!

Kiều Tranh thầm khinh bỉ một trận, quay đầu nhìn Đường Tam Dương, nghĩ hành vi của Nhạc Minh dù sao cũng làm người ta bất mãn a ha ha ha.

… Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn nụ cười trên mặt Kiều Tranh liền không giữ nổi.

Tam Dương, mặt mi là cái biểu cảm gì thế hả hả hả, mắt không được tỏa sáng đâu!

Quay đầu nhìn ta đi!

Mặt Kiều Tranh hơi vặn vẹo, thân hình thoắt cái chặn ngang ánh mắt Đường Tam Dương, cứng rắn đè dục vọng muốn hủy chỗ này xuống, cố gắng hạ giọng khuyên nhủ Đường Tam Dương, “Tam Dương… ừm, mi nhìn thẳng động phủ người khác như vậy là không lễ phép, biết không? Thời gian không còn sớm, mi nên đi ngủ đi.”

Đường Tam Dương chớp mắt mấy lần, vô tội nhìn Kiều Tranh.

“Ta không cần ngủ.” Hắn là yêu thú đó, có phải đứa bé con người bình thường thật đâu. Hơn nữa câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì cả thế?

Kiều Tranh nhăn mặt, không nói gì ôm Đường Tam Dương lên, nói từng chữ một, “Ta nói, mi, nên, đi, ngủ!”

Đường Tam Dương vốn còn muốn nói thêm, giờ đành ngoan ngoãn nuốt lời chưa nói ra vào bụng. Kiều Tranh hình như không vui, nhưng thứ cho hắn thật sự không đoán được lý do.

“Đại sư huynh, vị này chính là Kiều Tranh.” Vệ Hàm Ương đột nhiên nói một câu với sau lưng Kiều Tranh.

Kiều Tranh và Đường Tam Dương cùng quay đầu.

Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng.

Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma: xuất phát từ “Quốc phong – vệ phong – kỳ áo” trong “Kinh Thi; cả câu hình dung vị quân tử tài hoa có học vấn, đạo đức, lễ nghi, ngôn hành cử chỉ vững vàng, tao nhã khiến người ta kính trọng, như đồ ngọc đã trải qua cắt gọt mài dũa

Gặp kiếm của Nhạc Minh rồi lại gặp bản thân hắn thì khó mà gộp hai thành một.

Câu này có thể hơi khó hiểu, nôm na là ai từng thấy Nhạc Minh lúc đánh nhau và không đánh nhau thì khó nghĩ là cùng một người.

Nhạc Minh tướng mạo tuấn lãng, khí chất trầm ổn, trầm mặc ít nói, không thích nói nhiều, nhìn qua vô cùng đáng tin, chỉ xét khuôn mặt này đã đủ lên làm đại sư huynh Tam Nguyên kiếm đạo môn. Nhưng kiếm đạo hắn đi lại điên cuồng đến cực hạn, không thể coi như không quan trọng.

Nói đơn giản là hình người dáng người.

Ừ, cũng có thể nói là trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo.

“Bái kiến Nhạc đạo hữu.” Kiều Tranh chần chừ rồi mới chào.

“Chúc mừng ngươi thành kim đan nhất phẩm.” Nhạc Minh chẳng nói đúng sai gật đầu, hắn là kim đan hậu kỳ, tất nhiên không cần quá khiêm nhường lễ độ với Kiều Tranh.

Mắt Nhạc Minh chiếu thẳng đến Đường Tam Dương, “Vừa nãy là ngươi nói thẳng ra.”

Hoàn toàn là giọng khẳng định.

“Đại sư huynh, huynh kiếm ý hóa hình rồi sao?” Vệ Hàm Ương lần này là chân chân chính chính kinh ngạc, “Đại sư huynh sao không nói?”

“Việc nhỏ, đệ kết đan quan trọng hơn.” Nhạc Minh nghiêng đầu trả lời Vệ Hàm Ương, “Lúc nãy ta không dùng đến kiếm ý của kiếm ý hóa hình, ngươi nhìn ra bằng cách nào?” Dứt lời, Nhạc Minh chăm chăm đi hỏi Đường Tam Dương.

“Vẫn có chút khác biệt.” Đường Tam Dương trả lời, “Sau kiếm ý hóa hình, kiếm khí đương nhiên sẽ xảy ra thay đổi. Dù không dùng đến, kiếm ý vẫn dày đặc hơn…”  Đường Tam Dương thay đổi hình tượng ít nói trong lòng Kiều Tranh, nói đến là hăng hái.

Đến thế giới Thần Nguyên nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể có một kiếm tu giao lưu bình thường rồi.

Thật không dễ dàng.

Vệ Hàm Ương còn tốt, ban đầu vẫn nghe hiểu. Nhưng từ đoạn sau khi kiếm ý hóa hình thì bắt đầu nghe không hiểu. Còn Kiều Tranh… căn bản là nghe thiên thư. Hoàn! Toàn! Nghe! Không! Hiểu!

“Đạo hữu kiến thức phi phàm, không ngại ngồi xuống nói kỹ càng với ta.” Nhạc Minh càng nghe vẻ kính nể trên mặt càng nhiều. Cũng mặc kệ một đứa bé bốn, năm tuổi nói ra những câu như thế là kinh thế hãi tục cỡ nào. Tóm lại, Nhạc Minh lúc này đã đặt Đường Tam Dương vào vị trí cao nhân kiếm đạo.

“Ừ.” Đường Tam Dương nhảy xuống khỏi người Kiều Tranh, đàng hoàng trịnh trọng nhìn Nhạc Minh, “Được.”

Vệ Hàm Ương: …

Kiều Tranh: …

“Ha ha, đúng là đệ đệ vị tiền bối kia, kiến thức như thế thật khiến ta bội phục không thôi.” Vệ Hàm Ương nhìn đại sư huynh và Đường Tam Dương một lớn một nhỏ, ngươi tốt mà ta cũng tốt bắt tay luận đạo, giả mù sa mưa nói.

“… Nhạc đạo hữu nể mặt đồng tử nhà ta như thế cũng là Tam Dương có phúc ba đời.” Kiều Tranh cắn răng nghiến lợi trả lời, trong lòng gào thét liên tục!

A a a, tên kiếm tu này rốt cuộc bị làm sao hả, nhìn cho rõ trước mắt ngươi chỉ là đứa bé bốn, năm tuổi thôi!

Tam Dương chẳng lẽ nhất định đi lên con đường kiếm tu sao, thật mệt quá không yêu nữa OJZ!

Ta quả là xung khắc với kiếm tu, một đám khốn kiếp không có đầu óc!

Kiều Tranh ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thì nghĩ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.