Đợi Vệ Hàm Ương ngồi xuống sau Nhạc Minh, Kiều Tranh và Đan Ninh cùng dẫn đầu đứng lên, không hẹn mà cùng chắp tay, “Chúc mừng Vệ đạo hữu thành kim đan thượng phẩm.” Nói xong, Đan Ninh đắc ý cười với Kiều Tranh, hiển nhiên rất vui vẻ vì mình không thua.
Dù Đường Tam Dương không biết chuyện này có gì để vui.
Đúng là không thể nói lý.
Ngay sau đó, tu sĩ các môn phái khác cũng từng người chúc mừng Vệ Hàm Ương.
Vệ Hàm Ương mỉm cười, “Đa tạ Kiều Tranh đạo hữu, Đan Ninh đạo hữu, các vị đường xa đến, vất vả rồi.”
Đợi Vệ Hàm Ương nói xong, Kiều Tranh mới chậm rãi ung dung đứng dậy, lấy ra một hộp quà từ nhẫn trữ vật, “Kiều Tranh thay mặt tông môn chúc mừng, chúc mừng Vệ đạo hữu thành kim đan.”
Vừa dứt lời liền có đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn tiến lên, cung kính nhận hộp quà, đi thẳng đến phía dưới chỗ ngồi của Vệ Hàm Ương rồi mới mở quà.
“Tủy kim ngọc vạn năm, chút lòng thành, mong Vệ đạo hữu thu nhận.” Kiều Tranh không nhìn tủy kim ngọc lưu động trong hộp quà, nhẹ giọng nói.
“Đa tạ.” Vệ Hàm Ương phất tay, đệ tử đóng hộp quà lại, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ghế.
Khi nghe thấy tủy kim ngọc vạn năm liền có một ít tu sĩ thuộc môn phái hít khí lạnh. Không hổ là Thái Ngọ môn, quà tặng thật sự không nhỏ. Càng khiến người ta kinh ngạc là món quà này do Kiều Tranh kim đan thượng nhất phẩm tự mình đến tặng, chỉ phần thể diện này đã đủ vinh quang. Thế giới Thần Nguyên gần trăm năm chỉ xuất hiện ba kim đan thượng nhất phẩm, tu sĩ bị đào thải đâu chỉ ngàn vạn.
Đan Ninh lườm tủy kim ngọc vạn năm, trong mắt mang theo chút khinh thường, thứ đồ chơi đó đáng để hô to gọi nhỏ à?
“Đan Ninh thay mặt tông môn chúc mừng đạo hữu.” Đan Ninh cũng lấy ra chín cái bình nhỏ từ nhẫn trữ vật, “Trong này đều là đan dược trưởng lão trong môn đặc biệt luyện chế cho đạo hữu, chút lòng thành không đủ tỏ lòng ngưỡng mộ.”
Không mở bình cũng biết trưởng lão Đan Khuê môn ra tay, đan dược nhất định bất phàm.
Lần này ngay cả một ít trưởng lão Tam Nguyên kiếm đạo môn cũng vui vẻ ra mặt. Tủy kim ngọc vạn năm tuy tốt nhưng cũng chỉ có thể để Vệ Hàm Ương dùng. Còn đan dược thì khác, theo tính tình Vệ Hàm Ương, chắc chắn sẽ dâng một phần cho trưởng lão trong môn. Dù các trưởng lão cũng chướng mắt chút đồ đó nhưng vẫn dùng.
Đan Ninh thật muốn ném cho Kiều Tranh một ánh mắt đắc ý, tiếc là Kiều Tranh không quay đầu lại mà đang tập trung cho Đường Tam Dương ăn. Đan Ninh muốn thể hiện một phen mà chẳng có cơ hội.
Kiều Tranh đang hăng hái chiến đấu với Đường Tam Dương.
Sau khi đại điển kim đan chính thức bắt đầu, tỳ nữ bưng lên không ít món ngon xào nấu từ thịt yêu thú, đương nhiên chủng loại linh quả và linh thảo cũng nhiều hơn.
Đáng tiếc, Đường Tam Dương ăn thịt rồi thì không động vào linh quả nữa.
Kiều Tranh trước kia ở trong trạch viện nhân gian mấy năm, biết trẻ nhỏ nhất định phải chú trọng chay mặn phối hợp. Tuy Tam Dương là yêu thú biến thành nhưng dựa theo tuổi tác phá xác của loài người thì rõ ràng là trẻ con. Trẻ con sao có thể kén ăn chứ?
Quan trọng nhất là linh quả nằm trong tay mình Tam Dương mới có thể gặm ngón tay mình!
Thịt yêu thú dùng tay cầm quá khó nhìn, chỉ có thể dùng đũa.
Đường Tam Dương dĩ nhiên không vui.
Tiên thảo trái cây hắn ăn biết bao nhiêu rồi, hiếm khi được ăn thịt chẳng lẽ còn phải ăn chay? Kiếm tu nổi tiếng sức chiến đấu xuất chúng giết người vô số ăn chay, đây đúng là chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
Hắn cũng đâu phải phật tu!
Thế là một lớn một nhỏ cứ giằng co như vậy.
Đường Tam Dương cảm thấy mình không thể nuông chiều Kiều Tranh nữa.
Cho sờ cho hôn còn cho ôm, cuối cùng chẳng lẽ ngay cả tự do ăn món gì cũng không có sao?
Dù bây giờ thân thể hắn không lớn nhưng đánh một pháp tu vẫn là chuyện dễ như lật bàn tay.
Hai người họ còn giằng co nhưng đại điển kim đan vẫn tiếp tục.
Đợi từng tu sĩ tặng quà xong liền có nữ đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn múa kiếm ở lối đi giữa hai hàng bàn ghế.
Sáng như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, uốn lượn như quần đế kéo rồng chao liệng.
Đến như sấm sét thu lấy cơn phẫn nộ, ngừng như sông biển lắng đọng nước trong veo!
Hai câu trên được trích từ bài thơ “Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành” của Đỗ Phủ. Trình độ chỉ đến đây, mọi người đọc tạm hiểu ý là được ha
Môn phái kiếm tu và môn phái pháp tu xem vũ đạo tất nhiên khác biệt như ngày với đêm. Trong thế giới Thần nguyên, môn phái kiếm tu ra dáng vốn không nhiều, nữ đệ tử múa kiếm cơ bản đều đã luyện thành kiếm quang phân hóa như Tam Nguyên kiếm đạo môn lại càng ít.
Kiếm quang phân hóa chú trọng kiếm quang thu phóng tự nhiên mà uy lực không giảm. Những nữ đệ tử kiếm quang phân hóa này có lẽ uy lực không lớn nhưng ít nhất, ở mặt thu phóng tự nhiên vẫn vô cùng khó lường. Từng luồng kiếm quang hoặc uốn lượn hoặc quấn quanh, giống như mấy chục dải lụa màu vàng kim, nhìn qua rất mỹ lệ.
Kiều Tranh dĩ nhiên không có tâm tư xem màn múa kiếm này.
Y còn bận chiến đấu với Đường Tam Dương.
Nhưng khóe mắt Đường Tam Dương vừa liếc qua đã thấy.
Nơi này có mười nữ đệ tử nhưng trong đó có một người luyện kiếm quang phân hóa tốt hơn hẳn, thậm chí có mấy phần hương vị không giống bình thường; chín nữ đệ tử còn lại lúc đang múa kiếm cũng không khỏi bị uy thế của nàng ta chèn ép, vốn nên là mười người như một múa kiếm lại gần như thành vật làm nền cho người ta; mà tu vi nàng ta cũng mới vừa tới trúc cơ viên mãn, cách kim đan còn xa. Cái gọi là ngoài nghề xem náo nhiệt trong nghề xem lề lối, nữ đệ tử này khác chín đệ tử kia ở chỗ thật sự luyện ra được kiếm quang phân hóa, hơn nữa còn là đệ tử đích truyền của vị trưởng lão Tam Nguyên kiếm đạo môn nào đó. Sở dĩ cố ý tham vào nhóm múa kiếm là vì muốn thu hút ánh mắt của Vệ Hàm Ương.
Đều nói nữ tử biết cười vận khí sẽ không kém, nhưng nam tử biết cười thì đúng là họa thủy!
Phải biết rằng Vệ Hàm Ương nhất tiếu khuynh thành, thu hút không chỉ có nam đệ tử.
Nữ đệ tử quỳ dưới nụ cười của Vệ Hàm Ương cơ bản chiếm cứ nửa giang sơn nữ tu Tam Nguyên kiếm đạo môn. Số còn lại hoặc không yêu nam sắc hoặc si mê kiếm đạo, không thay đổi vì ngoại vật.
Nhạc Minh tất nhiên cũng nhìn thấy vị sư muội quen mắt nào đó.
Có thể khiến Nhạc Minh thấy quen mắt căn bản là chuyện khó.
Vị sư muội này thường xuyên vô tình gặp được hắn và Vệ Hàm Ương, thường xuyên dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vệ Hàm Ương. Thậm chí còn có trưởng lão đặc biệt đến chỗ hắn dò hỏi ý tứ của Vệ Hàm Ương, hỏi có dự định kết đạo lữ song tu không.
Người sư muội này thật sự thích Vệ Hàm Ương đồng thời si mê không đổi.
Hắn quay đầu nhìn Vệ Hàm Ương, phát hiện vẻ mặt Vệ Hàm Ương không thay đổi, dường như không nhìn thấy. Nhưng mà hơi thở của hắn vẫn hơi loạn, hiển nhiên cũng không ngờ vị sư muội kia thế mà chơi mánh khóe này.
Trong mắt Vệ Hàm Ương lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là khôi phục rất nhanh, không phải người quen sẽ không nhìn ra.
Vậy cũng tốt.
Nhạc Minh đứng ngoài quan sát tất cả biến hóa cảm xúc của Vệ Hàm Ương nghĩ thế. Vệ Hàm Ương phải theo hắn vượt thiên môn, sau này sẽ đến chủ tông tu hành. Nếu có đạo lữ song tu ở thế giới này sẽ thành trở ngại của ngày sau, huống hồ Vệ Hàm Ương đối với người sư muội kia cũng chỉ là đồng môn bình thường, đạo lữ song tu vẫn thôi đi. Với lại, nữ đệ tử này tuy luyện kiếm quang phân hóa không tệ, tiếc rằng sớm rơi vào tình chướng, tu vi khó tiến thêm, nếu dây dưa không rõ với Vệ Hàm Ương chỉ e không phải chuyện tốt.
Nàng ta vốn đạo tâm bất ổn, cộng thêm bị thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch của Vệ Hàm Ương thu hút, bị nụ cười của Vệ Hàm Ương mê hoặc, trong khoảng thời gian ngắn liền rơi vào lưới tình, có thể thấy phần tình cảm này dù chân thành nhưng cũng có mấy phần giả dối. Còn Vệ Hàm Ương mang Cửu Âm Tuyệt Mạch nhất định không thể chạm vào nữ tử bình thường, đã vậy đương nhiên hắn sẽ không dây dưa với vị sư muội này, bình thường có thể tránh thì tránh.
Nữ tử thuần âm, bản thân Vệ Hàm Ương cũng vì thể chất quá nặng âm khí, không thể không trở thành kiếm tu dùng kiếm khí dương cương áp chế ảnh hưởng của thể chất. Nếu muốn tiếp cận nữ tử, trừ khi nữ tử đó mang thể chất thuần dương.
Chẳng qua giống như Vệ Hàm Ương cười lên còn đẹp hơn nữ tử, loại nữ tử mang thể chất thuần dương hẳn là tướng mạo cũng có nét nam tử.
Như thế hình như… không thích hợp.
Nhạc Minh đè xuống não bổ quỷ dị, trong lòng vẫn không khỏi xoắn xuýt hai cái vì Vệ Hàm Ương.
Nếu Hàm Ương vẫn là núi băng như hồi mới gặp, không thích cười sẽ không có nhiều thị phi như vậy.
Đường Tam Dương vừa phân tâm lập tức bị Kiều Tranh phát hiện.
Kiều Tranh nhìn theo tầm mắt Đường Tam Dương, phát hiện là một nữ đệ tử múa kiếm, tướng mạo lại còn không tồi. Chỉ là đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Vệ Hàm Ương phía trên.
Tam Dương đây là hỏng mắt à!
Kiều Tranh cảm thấy mình hơi không kiềm chế nổi.
Trước kia lúc ở bí cảnh Thiên Trạch, Tam Dương cũng nhìn Vệ Hàm Ương (không hề)! Y còn nhớ rõ đấy, chỉ là sau đó bị nhị ca Đường Tam Dương xen ngang, rồi Tam Dương ngủ say nên y mới dần dần quên mất. Đợi Tam Dương vất vả hóa hình thành công, Kiều Tranh rất xót xa phát hiện thế mà nó muốn nối gót hai tên huynh trưởng làm kiếm tu, hơn nữa còn cùng Nhạc Minh trò chuyện vui vẻ! Suốt ba ngày!
Ba ngày!!!
Lời Đường Tam Dương nói với y cộng lại còn không đến một canh giờ!
Quả là đãi ngộ khác biệt.
Kiều Tranh nhịn không động tay động chân cũng bởi sau đó Đường Tam Dương chủ động ôm, thoáng an ủi trái tim thủy tinh của y.
Bây giờ, lúc đang vui vẻ cho Tam Dương ăn thì Tam Dương lại đi nhìn nữ nhân khác!
Nữ nhân này đang múa kiếm, nữ nhân này lại mẹ nó là kiếm tu!
Rốt cuộc là Tam Dương muốn cùng chết với kiếm tu hay chính y muốn Tam Dương cùng chết với kiếm tu, Kiều Tranh không thể phân biệt nữa. Nếu có thể, đợi y cứu sư phụ xong, chuyện thứ nhất chính là đến đại bản doanh kiếm tu đánh một trận đàng hoàng. Cái loại đạo thống kiếm tu này vẫn nên để nó biến mất đi.
Trực giác của Đường Tam Dương rất chuẩn.
Cảm giác của hắn còn nhanh hơn thần thức, gần như ngay lúc Kiều Tranh trầm mặc không nói, Đường Tam Dương đã kéo tay Kiều Tranh.
Kiều Tranh không có phản ứng kịp như lúc trước.
Lúc Đường Tam Dương suýt xem thử có phải Kiều Tranh lại nổi thói xấu gì không, Kiều Tranh mới giữ chặt tay hắn, cười với hắn, sau đó vô cùng dịu dàng sờ đầu hắn.
Cảm xúc Đường Tam Dương lập tức chìm xuống.
Hắn phát hiện mình càng ngày càng không nhìn thấu suy nghĩ của pháp tu…