Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 69



Ngoài số linh bàn, thiết kế của phòng riêng cũng rất tài tình, bên ngoài nhìn không thấy người ở trong mà người ở trong đều nhìn rõ sự việc trên sân khấu đấu giá bất kể xa gần.

Ngoài người trong phòng riêng còn có một số tu sĩ không có tư cách tiến vào phòng riêng đang đứng dưới sân khấu, cùng là tiến vào hội trường nhưng nói đơn giản thì là dùng để tăng bầu không khí, thêm kiến thức.

Lúc này, trên sân khấu đấu giá đang tiến hành đấu giá một món pháp khí, người bên dưới kêu gào ồn ã, sức sống hừng hực. Nhìn qua ngược lại nhiều thêm mấy phần khói lửa, so với tu sĩ bình thường bất kể tu vi cao thấp cũng phải giả vờ ra vẻ bình tĩnh ổn trọng đáng yêu hơn nhiều.

Chủ trì buổi đấu giá là một nữ tu mặc áo màu có tay dài rộng, đeo trang sức tinh mỹ, tu vi chỉ ở kỳ trúc cơ nhưng đối mặt với đông đảo tu sĩ tu vi cao siêu cũng không hề luống cuống, nhìn qua vô cùng đúng mực.

Đằng sau nàng ta là mấy thị nữ, một thị nữ bưng đến một khay ngọc, đồ vật trên khay bị một tấm vải đỏ che kín, rõ ràng là bảo vật sắp được đấu giá.

“Đồ đấu giá lần này là một món bảo khí phòng ngự trung phẩm, tấm hộ tâm Khuynh Tâm. Có thể biến lớn nhỏ, có thể đeo lên người, khi tu sĩ nhận một kích trí mạng sẽ tự động hộ chủ, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ nguyên anh pháp tướng màu đỏ.” Lúc giới thiệu, nữ tu nhấn mạnh trọng điểm vào “một kích toàn lực của tu sĩ nguyên anh”, nhanh chóng khiến bầu không khí náo nhiệt lên. Bảo khí vốn ít, huống hồ là bảo khí phòng ngự trung phẩm có thể gặp không thể cầu, có thêm tương đương với thêm một mạng, ai lại chê ít mạng bao giờ.

“Bảo khí phòng ngự trung phẩm này giá khởi điểm là năm ngàn linh thạch trung phẩm, mỗi lần báo giá phải cao hơn một trăm linh thạch trung phẩm, bắt đầu đấu giá.” Nữ tu phất tay bảo thị nữ kia lấy tấm vải đỏ xuống, trưng bày bảo kính trước mặt mọi người.

Bảo kính kia to khoảng bàn tay, toàn thân hiển hiện khí tức cổ xưa, nhìn là biết không phải vật phàm.

Sau khi bảo kính xuất hiện, cảm xúc người trong và ngoài phòng riêng đều kích động hẳn lên.

“Sáu ngàn linh thạch trung phẩm!” Mặt ngoài phòng riêng nổi lên một con số thật lớn, mà bên ngoài mỗi phòng riêng đều có một thị nữ xinh đẹp phụ trách hét to số linh thạch. Làm như thế vừa đảm bảo tính bảo mật vừa biểu đạt tốt ý nguyện của khách trong phòng riêng.

“Sáu ngàn bảy!” Lại có một thị nữ hô lên.

“Bảy ngàn.”

“Bảy ngàn mốt.”



Vệ Hàm Ương, Kiều Tranh và Nhạc Minh nhìn con số trên linh bàn lại nghe con số bên ngoài hô lên, lần đầu cảm thấy thật ra họ… nghèo quá. Linh thạch trên người, ngay cả giá khởi điểm một món bảo vật cũng không bằng.

Nhạc Minh trầm tư một hồi cũng dốc hết linh thạch trên người vào số linh bàn, rất nhanh, số linh bàn liền hiện lên dòng chữ “8693 khối linh thạch trung phẩm”, rốt cuộc không đáng thương như ban nãy nữa.

Kiều Tranh kinh ngạc liếc nhìn Nhạc Minh, hiển nhiên không ngờ hắn cũng có tiền như thế!

Đường Tam Dương làm yêu tu vừa hóa hình thành công, lượng linh thạch trên người tự động bị loại trừ. Ngay cả nhẫn trữ vật còn không có, chắc chắn là liêm khiết thanh bạch, một khối linh thạch cũng không có.

Lần đầu tiên Đường Tam Dương cảm thấy hắn phải đi kiếm chút linh thạch về mới được.

Cuối cùng, cái kính này có giá giao dịch là chín ngàn linh thạch trung phẩm, hẳn là cao hơn giá mua vào ban đầu một chút. Nhưng buổi đấu giá, ý đồ chính là bầu không khí, cao hơn chút cũng bình thường. Trên thực tế, đám Vệ Hàm Ương nghĩ nhiều rồi. Bảo vật ở buổi đấu giá món nào cũng không tầm thường, có một ít còn là chở về từ thế giới khác, giá trị tất nhiên không thể đo lường. Hầu hết tu sĩ chỉ muốn dốc hết tài sản mua một món bảo vật là đủ, mua món này đến món khác tuyệt đối là thổ hào trong chiến đấu hào.

“Chúc mừng vị tu sĩ trong phòng riêng này thu được bảo vật.” Nữ tu nở nụ cười xinh đẹp, phất tay bảo thị nữ đưa tấm kính đến phòng riêng đó. Sau đó lại có một thị nữ bưng khay ngọc đi lên sân khấu.

“Đây là thanh linh kiếm trung phẩm chúng ta lấy được từ di phủ.” Biểu cảm của nữ tu có chút tự hào, “Bảo tồn vô cùng hoàn hảo, phẩm cấp pháp khí cũng không bị hạ. Càng quan trọng hơn, nó là linh kiếm chuyên dùng cho nữ tu.” Dứt lời, vải đỏ trên khay ngọc lại được kéo xuống, một thanh linh kiếm tinh xảo đẹp đẽ, thu thủy như hoằng xuất hiện, thân kiếm thông suốt, nhìn qua như đôi mắt trong trẻo của nữ tử, đẹp đẽ không gì sánh được.

Thanh linh kiếm này vừa hiện, số nữ tu không nhiều lập tức mở to mắt.

Số nữ tu vốn không nhiều, bảo khí thiết kế riêng cho nữ tu lại càng ít. Càng không nói thanh kiếm này còn đẹp, trình độ cao như thế. Nếu lấy từ di phủ, nói không chừng là pháp khí thượng cổ.

“Kiếm này tên Thu Thủy.” Nữ tu cầm kiếm lên để đông đảo tu sĩ cố xem rõ, “Mời các vị nhìn.” Cổ tay trắng bóc của nữ tu lật một cái, thanh kiếm Thu Thủy liền biến thành trâm gài tóc nhỏ nhắn, mang trên đầu càng khiến nàng xinh đẹp hơn. “Bất luận là tự dùng hay đem tặng, thanh kiếm Thu Thủy này tuyệt không thất lễ. Do đó thanh kiếm này có giá khởi điểm năm ngàn linh thạch trung phẩm, mỗi lần báo giá phải tăng một trăm linh thạch trung phẩm, bắt đầu đấu giá!”

Nói vậy là pháp khí công kích giá thấp hơn pháp khí phòng ngự.

Nhưng thanh kiếm này thật sự rất đẹp, lại chuyên dùng cho nữ tu vô cùng ít ỏi, vô hình trung giá trị tăng không ít.

Nữ tu đấu giá nói xong, nhóm công tử bột trong phòng riêng cũng bắt đầu ý động.

Thanh bảo kiếm này nếu đưa cho người trong lòng hoặc nữ tu muốn theo đuổi, tuyệt đối không có bất lợi. Không một nữ tu nào sẽ từ chối bảo kiếm đẹp đẽ như vậy!

Lần đấu giá này rõ ràng kịch liệt hơn lần trước. Để nữ tu vui lòng, một ít công tử thế gia có tiền hoàn toàn không keo kiệt chút linh thạch đó.

“Là một thanh kiếm tốt.” Vệ Hàm Ương xem xong, nói thật.

“Tuy bảo là trung phẩm nhưng cũng chỉ miễn cưỡng, không cẩn thận sẽ hạ cấp.” Đường Tam Dương liếc qua, lắc đầu, với lại thanh kiếm này có vẻ đã hao tổn một chút, phẩm cấp nguyên bản không chỉ đến thế. Chắc hẳn kiếm Thu Thủy không phải của chủ nhân di phủ mà là của nữ tu muốn tìm kiếm tung tích di phủ nhưng không may thân tử đạo tiêu để lại.

Chỉ là nói ra ngoài sẽ khiến buổi đấu giá ngột ngạt. Vật vô chủ, người đạt được có quyền xử lý. Đường Tam Dương đương nhiên không ngốc mà nói ra lời tội lỗi này.

Sau đó có đủ loại bảo vật, đan dược được bán đi.

Điểm tốt duy nhất của hội đấu giá thành Toàn Nhất là xưa nay không bán lô đỉnh trong buổi đấu giá. Ở những hội đấu giá khác, để nâng cao danh tiếng, tăng không khí, kiểu gì cũng thỉnh thoảng lấy ra một ít lô đỉnh tốt nhất. Chỉ là hành vi đó bị Tam Nguyên kiếm đạo môn căm thù tận xương tủy. Bởi nhiều năm trước, Tam Nguyên kiếm đạo môn có một kiếm tu thiên tài vì thể chất lô đỉnh mà bị bắt đi đấu giá, cuối cùng chịu nhục tự bạo kim đan bỏ mình. Sự kiện lớn đó đánh vào thể diện Tam Nguyên kiếm đạo môn, từ đó Tam Nguyên kiếm đạo môn xem chuyện lô đỉnh vô cùng nghiêm trọng. Trong môn vẫn có vài người biết thể chất lô đỉnh của Vệ Hàm Ương, chỉ là môn quy nghiêm khắc, phạm phải thì chết, cộng với bản thân Vệ Hàm Ương là thiên tài được coi trọng nên mới vờ như không biết.

Sau khi Tam Nguyên kiếm đạo môn trở thành hậu trường của thành Toàn Nhất, dĩ nhiên đem việc không cho phép mua bán lô đỉnh trong thành viết vào thành quy.

Bây giờ buổi đấu giá sắp kết thúc vẫn chưa xuất hiện lô đỉnh nào bị mua bán khiến tâm tình Vệ Hàm Ương tốt lên không ít. Đây cũng là nguyên nhân hắn thường đến hội đấu giá này.

“Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hôm nay không đấu giá yêu đan sao?” Thiếu nữ ngồi trong phòng riêng nắm chặt nắm tay, căm phẫn nhìn chằm chằm sân khấu đấu giá, “Lẽ nào giá trị yêu đan bị giám định ra? Không thể nào, trung thế giới không có khả năng có đồ giám yêu thú của tộc Khổng Tước!” Càng đừng nói phân loại ra yêu đan khổng tước trong một đống yêu đan như thế.

Thiếu nữ tức giận nhìn mấy bà vú già, sự ngang ngược đầy trong mắt khiến lòng người kinh hoảng.

Mấy vú già liếc nhìn nhau, biết tâm ma của tiểu thư ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu thư vốn chỉ có thể kết thành kim đan trung phẩm, đạo tâm chưa đủ thông suốt, công pháp cũng hiểu không đủ sâu sắc. Nhưng mấy huynh trưởng ép nàng ta không có lực phản kích, chỉ đành hết sức trì hoãn thời gian kết đan nên sinh ra tâm ma, tính tình vốn đã phách lối càng thêm hung ác.

Nàng ta lật hết ngọc giản trân tàng trong cung mới biết một loại bí pháp có thể mượn nội đan yêu thú cấp cao kết thành kim đan thượng phẩm, bởi thế vẫn luôn cố gắng tìm kiếm. Nhưng mà kim đan yêu thú cấp cao sao có thể tùy tiện đến tay. Yêu thú cấp cao không đến kỳ nguyên anh hóa hình sẽ không đi lại ở ngoài, chủ nhân lại vội vàng tiếp nhận sự việc trong cung, đâu có an nhàn thoải mái giúp tiểu thư kết đan. Nói cho cùng, chủ nhân không phải chỉ có một cô con gái là tiểu thư.

Vất vả thông qua bói toán biết thế giới Thần Nguyên có yêu đan cấp cao, ai biết chậm một bước bị thành Toàn Nhất đoạt trước. Để không đánh cỏ động rắn, chỉ có thể cho người đưa linh thạch đến mua yêu đan. Nhưng trời không chiều ý người, linh thạch đi được nửa đường bị cướp mất.

Thật sự không thể không tin số trời.

Tiểu thư của các bà, số đã định sẽ kết kim đan trung phẩm rồi!

Đương nhiên không thể ăn ngay nói thật như thế trước mặt thiếu nữ được.

“Tiểu thư, nói không chừng phải hoãn sang ngày mai. Bọn họ hẳn là không giám định ra phẩm cấp yêu đan, giá trị đồ đấu giá hôm nay đều lớn hơn yêu đan nên chắc đã chuyển sang ngày mai. Tiểu thư không ngại chờ thêm một chút mà.” Vú già biết vâng lời nọ đáp.

Thiếu nữ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe lọt.

“Vậy chờ thêm một ngày.” Nếu yêu đan thật sự không cánh mà bay, nàng ta cũng không ngại phá hủy hội đấu giá này. Lẽ nào mình đến từ đại thế giới mà còn sợ địa đầu xà trung thế giới nhỏ bé này sao?

“Bảo vật cuối cùng của hôm nay là lâm thời thêm vào.” Nữ tu tự nâng một cái khay ngọc, bên trên là một cái hộp đen rất phổ biến.

Kiều Tranh nhìn thấy hộp đen mình tự tay chọn, liền biết rõ ngọn nguồn.

Chẳng qua y vẫn không ngẩng đầu nhìn Đường Tam Dương cái nào.

Vừa nhìn sẽ nghĩ đến nụ hôn lúc trước, thật không tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.