Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 70



Đối diện phòng riêng của nhóm Kiều Tranh có một tu sĩ trẻ tuổi mặt mày tuấn lãng. Khi hộp đen xuất hiện trên sân khấu, hắn cuối cùng không điềm tĩnh như trước mà trái lại, trong mắt lộ rõ vẻ điên cuồng.

Hắn phải đợi chính là món đồ này!

Giống thiếu nữ muốn yêu đan cao cấp, hắn cũng đến từ thế giới khác. Chẳng qua ban đầu hắn đến đây để du ngoạn, nhưng ở buổi đấu giá ngày hôm qua, hắn cảm nhận được thứ đồ quen thuộc là lông vũ rụng đi của thú con tộc Khổng Tước! Dù chỉ có một chút, dù cái hộp này có hiệu quả ngăn cách thần thức cũng không có khả năng ngăn cản một tộc nhân tộc Khổng Tước nhận ra tin tức của tộc nhân mình.

Không sai, tu sĩ trẻ tuổi này chính là một chi thuộc tộc Khổng Tước đông đảo – ất thanh khổng tước.

Hoặc nói là con khổng tước xanh còn sót lại của chi ất thanh khổng tước.

Lượng sinh sản của tộc Khổng Tước vốn rất ít ỏi, cộng thêm đại trung tiểu thế giới có ngàn vạn, đôi khi gần như mấy thế giới liên tiếp cũng không thể gặp được một con khổng tước chính gốc. Khổng tước được tộc Khổng Tước thừa nhận là đã thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng chứ không phải yêu thú loài chim thức tỉnh huyết mạch khổng tước. Tu sĩ trẻ tuổi sở dĩ lưu lại từng thế giới là muốn dựa vào thần thông thiên phú tìm được tộc nhân của mình.

Trời không phụ người có lòng, cuối cùng ở thế giới Thần Nguyên này hắn đã phát hiện ra chút tung tích.

Vật trong hộp, hắn nhất định phải mua được!

Nữ tu trên sân khấu tự nâng hàng hóa ra dĩ nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Rất rõ ràng, ban đầu trên danh sách của buổi đấu giá không có thứ này nên bảo vật này là hội đấu giá có được trong hai ngày nay, hơn nữa còn cực kì quý giá, nếu không sẽ không lấy ra nhanh như vậy.

Ở giới tu chân, thứ càng quý giá càng không thể giữ lâu, hoặc tự mình dùng hoặc mang đi đổi tài nguyên. Nếu vì trên người có báu vật mà bị ngấp nghé, thân tử đạo tiêu thì đúng là cực kì oan uổng.

Bất kể là trong hay ngoài phòng riêng, rõ ràng đều bị cái hộp trong tay nữ tu hấp dẫn tâm thần.

“Tiếp theo phải giới thiệu món bảo bối này, là chúng ta cơ duyên xảo hợp mới có, nguyên nhân cụ thể không tiện nói.” Nữ tu treo đủ hứng thú của mọi người, dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp, “ Năm xưa thiên địa sơ khai, tộc long phượng hô phong hoán vũ không gì không làm được ở thế giới Đại Thiên, về sau dần dần biến mất chỉ để lại một ít hậu duệ huyết mạch. Nhưng những hậu duệ huyết mạch này vì tỉ lệ sinh sản cực thấp, sống sót vô cùng ít ỏi, ra ngoài lại hoàn toàn che giấu thân phận, xấp xỉ hơn ngàn năm chưa nghe thấy tung tích bọn họ.”

Nói đến đây, nữ tu lại dừng lần nữa.

Người ở buổi đấu giá hình như ý thức được gì đó, ngay cả thiếu nữ ngạo mạn kia cũng không khỏi mở to mắt, “Không… không thể nào.” Chẳng lẽ trong hộp này có đồ vật của huyết mạch tộc long phượng sao?

Thiếu nữ tuy biết yêu đan không phân rõ đẳng cấp kia rất cao cấp nhưng cụ thể là nội đan của yêu thú nào thì không biết. Tất nhiên không biết viên yêu đan bị Đường Tam Dương gom chung với mười tám viên khác ăn hết trong một lần chính là nội đan tộc Khổng Tước!

“Không sai!” Nữ tu không khỏi lên giọng, duỗi ngón tay thon dài mở hộp đen ra trước mặt mọi người, “Trong đây là một nhúm lông vũ của lần thay lông thứ hai của thú con tộc Khổng Tước, đã được nhà giám định nhận định, phẩm cấp pháp bảo, sau khi ngưng luyện thậm chí có thể có một tia chân hỏa của tộc Khổng Tước. Giá khởi điểm… một vạn linh thạch trung phẩm, tăng không giới hạn, mời chu vị tự do đấu giá!”

Phỏng đoán được nhà giám định và nữ tu khẳng định lập tức rơi đúng chỗ.

Ánh mắt mọi người, bao gồm Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh đều đặt vào lông vũ trong hộp.

Lông vũ kia nhìn qua rất bình thường, nhưng dùng thần thức quét qua sẽ phát hiện bất thường.

Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh biết Đường Tam Dương là yêu thú hóa hình nhưng trong ấn ượng của mọi người, tộc Khổng Tước dù thế nào cũng hẳn là màu xanh làm chủ, những màu khác là phụ. Tuyệt đối không có truyền thuyết khổng tước tóc bạc mắt đỏ được lưu truyền. Ngược lại, suy nghĩ của họ không khác Kiều Tranh trước đây lắm… Đại khái là yêu thú thượng đẳng tương tự dê liệt địa đỏ.

Đáng thương Đường Tam Dương vẫn không biết dưới tình huống hắn không biết, tuyệt đại bộ phận người đều cho rằng thân phận hắn là thú đẻ con chứ không phải thú đẻ trứng.

Về phần Kiều Tranh…

Y lúc này đang hối hận, vô cùng vô cùng hối hận!

Một nhúm lông vũ giá khởi điểm một vạn linh thạch trung phẩm, tăng giá không giới hạn, y chỉ đổi hai mươi viên yêu đan với số linh thạch trung phẩm kia, quả thật quá thiệt! Mệt cho y còn cảm thấy mình kiếm lời. Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên y gặp phải thất bại lớn như thế, linh thạch trong tay mình cứ thế bạch bạch chạy mất.

Hối hận, hối hận quá đi.

Kiều Tranh thật sự nhịn không được, lén lút lườm Đường Tam Dương một cái, phát hiện mặt hắn không có chút biểu cảm nào, không hối hận cũng không đắc ý. Kiều Tranh lại không khỏi thầm buồn bực, thật ra cũng không tính là lỗ. Nếu không lấy lông vũ đổi yêu đan, nói không chừng bây giờ họ đã chết rồi, với lại y còn luôn bị Đường Tam Dương che che giấu giấu.

Một vạn linh thạch đổi một chân tướng, một mạng của họ, nói ra đúng là đáng giá.

Nghĩ vậy tim Kiều Tranh không đau như trước nữa.

“Khổng tước… lông vũ!” Thiếu nữ lẩm bẩm, vạn vạn không ngờ ở cái nơi nhỏ bé này lại trông thấy thứ đồ này. Nếu chỉ là chim yêu đã thức tỉnh huyết mạch khổng tước, nàng ta chẳng thấy hiếm lạ. Nhưng hiếm có chính khổng tước chính gốc đã thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng, đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện vật như thế rồi?

Thú con tộc Khổng Tước từ khi sinh ra đến lớn lên, ít nhất cũng mất hơn ngàn năm, đời trước già đi ẩn cư không hiện, đời sau thì chưa trưởng thành, tu sĩ bọn họ cho dù có lòng mơ ước cũng là không bột đố gột nên hồ. Lông vũ, yêu đan, móng vuốt gì đó của hậu duệ trực hệ đã thức tỉnh huyết mạch long phượng chỉ có trong phòng kho của đại tông môn.

Đây mặc dù là lông vũ của khổng tước con nhưng có thể luyện chế pháp bảo, một điểm này đã đủ khiến người ta động tâm rồi.

Đây chính là đẳng cấp pháp bảo tu sĩ kỳ hóa thần mới dùng đến!

Tu sĩ kỳ hóa thần ở thế giới Thần Nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, số lượng pháp bảo thậm chí còn không đủ một bàn tay. Nếu đưa lông vũ này cho tôn giả kỳ hóa thần… tiền đồ không thể đong đếm!

Thứ này có thể so với kiếm Thu Thủy… Không, kiếm Thu Thủy căn bản chẳng là gì khi so với nó!

Các tu sĩ chưa mua món đồ nào và còn đủ linh thạch thầm vui mừng như phản xạ có điều kiện, quả nhiên đợi đến cuối là có thứ tốt! Linh thạch trên tay họ nhiều hơn những tu sĩ đã bỏ linh thạch ra mua đồ. Nếu luyện chế lông vũ thành pháp bảo, sau này còn không phải nghênh ngang mà đi?

Kỳ hóa thần là cảnh giới chín mươi chín phần trăm tu sĩ không dám nghĩ đến.

Đương nhiên cũng có không ít tu sĩ đang nhìn bảo vật mình bỏ ra bảy, tám, chín ngàn mới mua được. Lúc này, trước mặt lông vũ cấp pháp bảo, chúng nó liền trở nên không đáng một đồng. Vốn là bọn họ còn hai, ba ngàn khối linh thạch vẫn có sức liều mạng, bây giờ căn bản không thừa linh thạch để cạnh tranh với các tu sĩ khác. Những tu sĩ không cướp được bảo vật nào thì âm thầm vui vẻ, dù sao nhiều đồ tốt trước đó cũng giúp loại bỏ không ít tu sĩ.

Đương nhiên có không ít tu sĩ vẫn giữ vững lí trí trước vật liệu cấp pháp bảo này.

Đồ tốt đấy nhưng cũng phải xem mình có bảo đảm giữ được hay không.

Trước khi luyện chế, lông vũ này chỉ là lông vũ bình thường mà thôi. Trong thế giới Thần Nguyên, trước mắt không có đại sư luyện khí luyện chế được pháp bảo. Nhân tài ưu tú như thế sớm đã được đại thế giới chiêu mộ đi đào tạo chuyên sâu rồi. Đến lúc đó, mang ngọc có tội, bọn họ một người cũng không gánh chịu nổi.

Đây cũng là nguyên nhân hội đấu giá nhanh chóng bán đi lông vũ.

Nếu tin tức lộ ra, sau này tu sĩ đến hội đấu giá tìm thật giả tuyệt đối chỉ nhiều không ít, lắm ruồi cũng rất đáng ghét. Như thế chẳng bằng nhân dịp bây giờ nhiều khách sớm ném đồ ra ngoài, tiện thể nâng danh tiếng của hội đấu giá.

Mà Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cả hai đều đã có nguyên kiếm bản mạng của mình, chờ họ đến kỳ hóa thần, nguyên kiếm bản mạng sẽ tự nhiên trở thành cấp pháp bảo. Cho nên không có chấp niệm quá lớn với nhúm lông vũ này. Kinh ngạc xong, xem như thêm kiến thức.

Chẳng qua, rõ ràng không ít tu sĩ bị bốn chữ “đẳng cấp pháp bảo” mê hoặc.

“Một vạn một ngàn!”

“Một vạn năm ngàn, trong nhà ta có lão tổ nguyên anh, bảo vật này xứng với ngài, ai dám đoạt!”

“Thôi đi, chỉ là tu sĩ nguyên anh pháp tướng màu đỏ mà thôi. Một vạn tám, ta muốn.”



“Tiểu thư?” Vú già nghi ngờ nhìn thiếu nữ, chẳng lẽ đối phương không định mua? Căn bản không phải với phong cách của tiểu thư.

“Hiện tại chúng ta không nên động.” Thiếu nữ khoát tay, ánh mắt lóe lên ý tàn nhẫn tình thế bắt buộc, “Xem rõ ai đắc thủ rồi giết kẻ đó là được. Ta cho phép các ngươi dùng món bảo vật phụ thân cho.” Bảo vật mà thiếu nữ nói chính là một bộ linh khí đỉnh tiêm phụ thân nàng ta ban thưởng, mỗi bà vú giữ một món, còn món trung tâm thì ở trong tay nàng ta. Lúc mấu chốt kết hợp lại sử dụng có thể phát huy uy lực có thể sánh với pháp khí cấp pháp bảo.

Nhưng so với pháp bảo thật sự vẫn có khoảng cách.

Dù là phụ thân nàng ta cũng chẳng có được mấy món pháp bảo. Đám ca ca nàng ta cũng có nguyên bộ linh khí đỉnh cấp tương tự, không phải pháp bảo. Nếu có một món pháp bảo trong tay, nàng ta đã không cần gấp gáp như thế. Không lấy được yêu đan cũng chẳng sao. Chỉ cần sớm luyện chế món pháp bảo kia thành pháp bảo bản mạng của mình, ít nhất xx có thể cao hơn bọn họ mấy cấp rồi.

“Nhưng mà tiểu thư…” Một vú già nhìn quanh một vòng, “Nơi này đề phòng nghiêm ngặt, muốn thần không biết quỷ không hay phát hiện ai đắc thủ tương đối khó.”

Bên ngoài kêu giá càng lúc càng cao.

Tiếng báo giá vang lên liên tục, giọng các thiếu nữ rõ ràng có hơi run run, bây giờ giá đã tăng đến hai vạn ba! Khoản tiền này xấp xỉ tiền thu nhập một năm của một môn phái hạng trung, không phải ai cũng có thể đưa ra.

Nhưng phòng riêng vừa báo giá hai vạn ba lại vừa vặn là người Vệ Hàm Ương biết.

“Kiều huynh, người trong phòng riêng kia nói ra thì có chút sâu xa với huynh đấy.” Vệ Hàm Ương nháy mắt với Kiều Tranh, cười hết sức đẹp, “Chính là đệ đệ của Hứa chân quân Hứa Nhàn Vân Thái Ngọ môn các huynh, tư chất hạng trung, kim đan trung phẩm, nghe nói đang là người thừa kế được bồi dưỡng trọng điểm.”

Kiều Tranh bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là người Hứa gia.”

Hứa gia là người có tiền danh xứng với thực, gia tộc này tồn tại từ khi Thái Ngọ môn mới thành lập, kéo dài mấy ngàn năm, là quái vật khổng lồ. Ở vài thời kì, gần như là sự tồn tại nói một không hai ở Thái Ngọ môn. Mãi đến khi Minh Hư trở thành chưởng môn, thế lực Hứa gia mới thu hẹp từng bước một. Nhưng ngay cả như vậy, nội tình của họ cũng là không cách nào tưởng tượng. Hơn nữa phương diện kết thân, Hứa gia xưa nay chỉ xem tư chất, không xem thứ khác, lấy việc sinh ra trẻ con thiên tài là việc cần giải quyết hàng đầu. Gần như mỗi lần vượt thiên môn, trong Thái Ngọ môn đều có một người Hứa gia. Qua nhiều năm, ở đại thế giới Thiên Nguyên, Hứa gia cũng có nền móng nhất định, có thể nói là hùng tâm bừng bừng.

Kiểu gia tộc này dĩ nhiên không thiếu tiền.

Chỉ có hai vạn ba khối linh thạch trung phẩm, vẫn lấy ra được.

“Đoán chừng người cuối cùng lấy được lông vũ, ngoài Hứa gia ra những người khác không dám động thủ rồi.” Vệ Hàm Ương cũng thở dài một hơi. Nếu người Hứa gia lấy được lông vũ, như vậy các tu sĩ rục rịch muốn động có lẽ sẽ thu liễm, Hứa gia có mấy vị tu sĩ nguyên anh, có tu sĩ kỳ hóa thần tọa trấn hay không thì không biết. Chẳng qua Vệ Hàm Ương thiên về hướng có, nếu không Minh Hư chân nhân lợi hại như thế không có khả năng vẫn luôn làm như không thấy với Hứa gia, chỉ chèn ép trong phạm vi nhỏ.

Hứa gia cũng hiểu mềm nắn rắn buông, chưởng môn lợi hại, họ liền lùi lại bảo tồn thực lực. Đợi Vinh Khách rời đi, Minh Hư lên kỳ hóa thần đi tới đại thế giới, họ còn không bắt bí chưởng môn tân nhiệm được chắc?

Vệ Hàm Ương vừa dứt lời, không biết rốt cuộc là vận khí không tốt hay thế nào mà rất nhanh liền có một thị nữ ở phòng riêng khác hô giá, “Năm mươi linh thạch thượng phẩm!”

Không sai, là linh thạch thượng phẩm!”

Thị nữ đáng thương kia vừa hô xong, trong chớp mắt hứng chịu ánh mắt áp lực không ít hơn số lông vũ.

Nhưng số linh bàn hiện lên thật sự là năm mươi linh thạch thượng phẩm.

Số linh bàn mặc dù khả năng phân biệt linh thạch thượng phẩm, nhưng linh thạch thượng phẩm hầu như chưa bao giờ xuất hiện ở tiểu thế giới. Phải biết rằng, linh khí trong một khối linh thạch thượng phẩm tương đương một ngàn khối linh thạch trung phẩm. Tính theo cách đó, người này báo giá hẳn là năm vạn linh thạch trung phẩm!

Lật ra ước chừng không chỉ gấp đôi.

Đáng thương cô thị nữ suýt bị những ánh mắt kia dọa đến run chân nhưng vừa nghĩ đến phần trăm được trích liền cố nén mà đứng thẳng người. Giao dịch này nếu thành, mấy chục năm tiếp theo nàng ta không cần lo âu nữa!

Kiều Tranh trợn mắt há mồm, nỗi tiếc nuối vừa bị đè xuống lại nổi lên.

Năm mươi khối linh thạch thượng phẩm, giá tiền này chẳng khác nào trực tiếp mua một món pháp bảo!

Linh thạch thượng phẩm khan hiếm, dù ở đại thế giới, loại tiền rộng rãi cũng chỉ là linh thạch trung phẩm.

Lông vũ này tuy đáng giá cũng tuyệt đối không đáng nhiều tiền như vậy.

Kiều Tranh khó tránh muốn dán cho thổ hào trong phòng riêng kia một cái nhãn “người ngốc nhiều tiền”.

Đương nhiên, khổng tước xanh trong phòng riêng kia tuyệt không thiếu chút linh thạch này.

Tộc Khổng Tước họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu linh thạch.

Trên thực tế, bất kỳ bộ tộc hậu duệ huyết mạch thần thú tiên thiên nào cũng tồn trữ không ít bảo vật cổ. Tùy tiện mang ra một món đều có thể gây ra gió tanh mưa máu trong giới tu chân.

Chỉ là hiện tại nhân tu mới là xu hướng khí vận thế giới, họ không thể không lén giấu đồ tốt đi miễn cho nhân tu ngấp nghé. Trước kia có một bộ tộc ngốc hết chỗ nói, đem đồ tốt truyền thừa trong tộc tiết lộ ra ngoài dẫn đến một trận đại chiến. Cho dù họ lấy một địch trăm, chẳng lẽ hơn được nhân loại ngàn ngàn vạn vạn, sinh con đẻ cháu cả đời, một trăm năm có thể nhân số lượng nhân khẩu lên mấy lần sao? Đánh luân phiên cũng có thể hao chết ngươi!

Mà khổng tước hậu duệ phượng hoàng, nhất là sau khi trưởng thành như họ, thần thông thiên phú ít nhiều gì đều kế thừa một phần “thần quang ngũ sắc”. Khổng tước huyết mạch càng thuần khiết, “thần quang ngũ sắc” kế thừa càng lợi hại. Hắn có thể du lịch những trung tiểu thế giới này chính là dựa vào dùng pháp bảo thần thông thiên phú quét ra. Áp chế tu vi cũng là một trong pháp bảo quét ra.

Hắn nhín trúng là lai lịch lông vũ.

Hắn tất nhiên phải mua, lát nữa còn đi tìm người của hội đấu giá hỏi thăm, dưới tình huống không lộ ra người trong cuộc vẫn có thể tra được chút ít. Với lại tộc Khổng Tước cũng có bí pháp điều tra tình hình thú con thông qua lông vũ.

Nếu tìm được một con trả về tộc, đừng nói là năm mươi khối linh thạch thượng phẩm, năm ngàn khối cũng không thành vấn đề!

Tu sĩ Hứa gia trong phòng riêng tức đến phát run, hắn là thiếu niên môi hồng răng trắng, lúc này đang tức giận cũng vô cùng thảo hỉ. Hắn rất muốn trực tiếp vả mặt, bỏ ra nhiều linh thạch hơn nhưng lý trí được gia tộc bồi dưỡng nhiều năm cho hắn biết, không đáng.

Năm mươi khối linh thạch thượng phẩm, nhà họ không trữ nhiều, chỉ có lúc mấy người được gia tộc xem trọng nhất kết đan hoặc thành anh mới lấy ra một khối để cung cấp linh khí. Những lúc khác thì không cho phép sử dụng. Hứa gia tồn tại đến nay, đủ loại quy định khiến người ta suýt ngạt thở, càng buồn bực hơn là có một đoàn tu sĩ thế hệ trước thực lực siêu quần hết sức cố chấp chấp hành những quy củ này năm này qua năm khác.

Những tu sĩ này đều không có con cháu, bảo vật đám tiểu bối để mắt cũng không bỏ ra nổi nhưng lại tuyệt đường, toàn tâm toàn ý dâng hết nhiệt huyết cho quy củ. Nếu hắn dám móc ra khoản tiền như thế đi mua lông vũ, đoán chừng sẽ phải đổi chỗ ngồi!

“Thôi vậy, chỉ là thứ vật liệu.” Nam tử Hứa gia nghiến răng, dứt khoát che đậy thần thức, không báo giá nữa.

“… Chúc mừng vị khách này!” Dù là nữ tu kiến thức rộng cũng không khỏi bị năm mươi khối linh thạch thượng phẩm dọa sợ ngây người. Đây nhất định là người thế giới khác. Nàng ta quen biết không ít người ở thế giới Thần Nguyên, tuyệt đối không có người ngốc nhiều tiền nào thế này.

Đến bây giờ, hội đấu giá không còn gì hay để xem nữa.

Nhóm Vệ Hàm Ương không mua gì cả, bây giờ phải làm cũng chỉ có thể lên lầu hai xem những món hàng không tệ nhưng không đủ tư cách đấu giá.

Đường Tam Dương hiển nhiên cũng không ngờ lông vũ của mình đáng giá đến thế.

Có điều càng kỳ lạ hơn là thời điểm lông vũ bị mua, hắn có hơi tâm thần không yên, luôn cảm thấy từ nơi xa xăm hình như có gì đó đang dẫn dắt mình.

“Đường đạo hữu, huynh vẫn đang nghĩ đến lông vũ kia à?” Vệ Hàm Ương thấy Đường Tam Dương tâm thần không yên liền hỏi.

“Nó không nên có giá cao như vậy.” Đường Tam Dương nhíu mày, “Mà thôi, thật ra cũng không sao.”

Kiều Tranh vểnh tai nghe, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Y đã sớm phát hiện Đường Tam Dương không thích hợp, chỉ là ngại bây giờ y vẫn “tức giận sau khi bị lừa”, “sau khi bị khinh bạc càng tức giận hơn”, tất nhiên không thể hỏi thành lời như Vệ Hàm Ương.

“Nơi này là thành Toàn Nhất.” Nhạc Minh ngắt lời.

Nơi này là thành Toàn Nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Vung tiền như rác, người ngốc nhiều tiền, chiếm tiện nghi, cần gì có đó.

Đường Tam Dương ngẩng đầu nhìn Kiều Tranh, dùng thần thức truyền âm cho y:

“… Lần sau rụng lông ta sẽ đưa hết lông vũ cho ngươi, còn giận à?”

Kiều Tranh rõ ràng khẽ giật mình.

Nhìn ánh mắt Đường Tam Dương ném tới, không biết sao lại nghĩ đến trước đây.

Thật ra Tam Dương hình thái yêu thú lúc trước cũng là thế này nhỉ. Trước thì dáng vẻ hờ hững lạnh lùng, sau sẽ không được tự nhiên mà giơ móng cho sờ; trước nói sự việc kỳ lạ thế nào, không hợp lẽ thế nào nhưng sau vẫn cho một trái táo ngọt.

Ngọt đến mức biết rõ đây là cho để an ủi vẫn vui vẻ ăn.

Kiều Tranh lúc này cũng giống vậy.

Lông vũ đối với yêu thú, nhất là Khổng Tước, lẽ nào thật sự không quan trọng? Cả đời chúng chỉ thay lông mấy lần thôi, mỗi lần lớn lên đều kèm theo thời gian đằng đẵng và tinh lực. Đường Tam Dương tuy lớn nhanh nhưng vẫn là hình thành trên thúc giục hóa đau đớn.

Nếu Tam Dương không phải bộ dáng này thì sẽ là bộ dáng gì đây?

Kiều Tranh vốn cho rằng mình biết nhưng phát hiện y thật ra không biết.

Có lẽ do vào trước là chủ, có lẽ ngay lúc này Đường Tam Dương và quá khứ không có chút cảm giác không hài hòa nào.

Cũng có lẽ tất cả chỉ là ảo giác y lừa mình dối người.

“Lần rụng lông tiếp theo, ngươi nên luyện chế nó thành pháp bảo bản mạng của ngươi mới phải.” Kiều Tranh cũng dùng thần thức truyền âm lại, “Ta không cần, ngươi cho đủ rồi.”

Dứt lời, Kiều Tranh bổ sung thêm, “Ta không tức giận, chỉ là nhất thời nghĩ không rõ thôi.”

(⊙o⊙) nha!

Đường Tam Dương lần này nghe hiểu.

Ý Kiều Tranh chính là y căn bản không tức giận.

Bị lừa bị hôn lẽ nào cũng không tức giận? Nó có phải đại diện cho một tầng ý khác không hay đơn giản là nghĩ nhiều?

Không không không, biểu cảm lúc trước của Kiều Tranh dù thế nào cũng không có khả năng không liên quan đến “không tức giận.”

Rõ ràng là đang tức giận mà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Tam Dương bỗng dung bắn ra một câu.

Hắn vốn phải biết pháp tu chính là sinh vật nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.