Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 82



Cho dù có không ít đại thế giới, đại thế giới Thiên Nguyên vẫn tiếng tăm lừng lẫy.

Nó từng là nơi khởi nguồn ba ngàn thế giới, chỉ là sau này pháp tắc thiên địa vỡ nát, các thánh nhân nguyên một đám mở thế giới mới không biết đi về đâu mới dần dần biến thành một đại thế giới không đáng chú ý. Nhưng mà dù sao vẫn còn nội tình, đại năng khai tông lập phái ở đại thế giới Thiên nguyên thuở đầu cũng không nhiều, với lại cũng không được coi trọng, so với đại thế giới Thiên Nguyên thủng trăm ngàn lỗ linh khí mỏng manh, thế giới mới khắp nơi là bảo vật chưa được khai thác tốt hơn nhiều.

Nhưng ngay sau đó, có người phát hiện không đúng.

Tông môn ở đại thế giới Thiên Nguyên phát triển quá nhanh, hơn nữa thường xuyên có người tìm được di tích cổ, thu được không ít bảo bối tốt. Lại thêm cả đám tu sĩ đại năng hấp thu nhiều linh khí thiên địa nhất đều đi khái phá thế giới mới, thế giới Thiên Nguyên rơi vào tình trạng bỏ không, linh khí cung lớn hơn cầu, một trận Tụ Linh cấp thấp còn hiệu quả hơn trận Tụ Linh cấp cao ở thế giới khác. Sau đó tông môn ở đại thế giới Thiên Nguyên mọc lên như nấm sau mưa, lập tức từ thế giới lâm vào tình trạng vỡ vụn nguy hiểm lắc mình thành đại thế giới.

Lần này, dù là những đại năng rời đi đấm ngực dậm chân cũng không thể che giấu hối hận, chỉ đành chuyển về lại, tiếc là lúc này đồ tốt đã bị chiếm cả rồi, đồ đệ tông môn cũng tu luyện thành tài, nếu có người nghĩ quẩn muốn lấy khí vận một người đối đầu với khí vận một tông môn, chính là tiết tấu muốn chết.

Đại thế giới Thiên Nguyên tuy pháp tắc vỡ nát, thiên đạo dao động nhưng dẫu sao vẫn từng diễn hóa ra quy tắc thiên đạo đầy đủ nhất. Bây giờ có cơ hội thở lấy hơi, dĩ nhiên phát triển càng nhanh chóng. Đại thế giới Thiên Nguyên cứ thế dần dần vượt lên dẫn đầu, cuối cùng trở thành một trong các đại thế giới có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lời dẫn ngoài bức vẽ, Thái Nhất tiên tông, Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông và Chân Đan đạo tiên tông chính là được kiến lập khi đại thế giới Thiên Nguyên sắp tan vỡ. Nghe tên là biết, người kiến lập môn phái đều là đệ tử trực hệ của đại năng thượng cổ. Nói đơn giản thì là bên trên có người, dò xét được chút thiên đạo. Những đại năng này biết đại thế giới Thiên Nguyên sẽ không bị hủy mà vẫn có tương lai, ai cũng trầm mặc không nói, người này đi nhanh hơn người kia, mỗi người ngầm hiểu ý giấu diếm tin tức mình đoán được, sau đó lén báo cho đệ tử trực hệ. Đợi đối thủ ở đại thế giới Thiên Nguyên đi hết mới giả mù sa mưa bảo các đệ tử truyền thừa đạo đồ của mình, cuối cùng kiếm lời lớn.

Ba đại tông môn đều có chi nhánh đạo thống ở trung tiểu thế giới, qua vài năm sẽ tuyển chọn đệ tử từ đó bổ sung vào môn phái. Cho dù trên đường phát sinh chút biến cố nhưng chỉ cần phương hướng chung không thay đổi, vẫn có thể lập lại trật tự, đồng thời truyền thừa càng dài lâu càng cây lớn rễ sâu.

Kiều Tranh từng ở lại đại thế giới Thiên Nguyên nhiều năm.

Nhưng đó đã là chuyện kiếp trước, hai đời cộng lại cũng khoảng trăm năm rồi chưa được thấy.

Kiều Tranh chân trước bước ra khỏi thang trời, chân sau liền phát hiện thân thể đang lơ lửng.

Ngay sau đó có một quyển pháp chỉ đi vào ngực Kiều Tranh, trên đó viết tên họ y, phía sau thì lít nha lít nhít tên đan dược và pháp khí được ban thưởng, được xếp theo thứ tự, liếc mắt là thấy ngay.

Ngay sau đó lại có âm thanh uy nghiêm mờ ảo từ xa truyền đến.

“Hiện có đệ tử Thái Ngọ môn Kiều Tranh, kim đan thượng nhất phẩm, tuổi tác không quá một trăm, tâm tính kiên định, nhân phẩm xuất chúng, cho phép trở thành đệ tử nội môn Thái Nhất tiên tông. Chờ kết thúc vượt thiên môn, cùng trưởng lão chỉ dẫn trở về tông môn.” Lời nói vừa dứt, mấy chục tia sáng bay đến từ phương xa, rơi vào lồng ngực Kiều Tranh, chính là đồ được liệt kê trong pháp chỉ.

Kiều Tranh cố gắng quan sát chung quanh nhưng không nhìn thấy người nào, đành nén tò mò trong lòng, lẳng lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.

Nơi này hẳn là ở bên ngoài Thái Nhất tiên tông, phải chờ tất cả đệ tử vượt thiên môn đi ra mới có thể từng người dẫn đệ tử chi nhánh mình chọn được trở về tông môn bàn giao công việc. Mà trưởng lão chỉ dân âm thanh kia nói đến hiện tại đoán chừng đang ở chỗ xa quan sát, đợi đến khi tất cả đệ tử Thái Ngọ môn vượt thiên môn thành công mới hiện thân. Đây cũng là tư thế và thân phận của tu sĩ tu vi cao thâm, chung quy không có đạo lý người tu vi cao chờ người tu vi thấp. Kiều Tranh thầm nghĩ đến khả năng đại khái, sau đó lập tức chuyển cảm xúc đến đại thế giới Thiên Nguyên.

Kiều Tranh tuy sống ở thế giới này mấy năm, đối với vài thế lực chung trước kia cũng có nghe sư phụ nói sơ qua. Nhưng mà Nhiếp Đoan Hoa là thiên tôn y tu duy nhất, người muốn chiêu mộ hắn nhiều không đếm xuể, đương nhiên không chọn nơi tông môn mọc san sát mà chọn một hòn đảo nhỏ không người ở, sống cùng đạo lữ và Kiều Tranh. Cho nên chuyện liên quan đến Thái Nhất tiên tông và các tông môn khác, Kiều Tranh cũng không biết nhiều hơn người bình thường bao nhiêu.

Trước mắt là con sông lớn nước đang dâng cao, rộng lớn vô biên, nước trời tiếp giáp, trăng sao treo cao trên bầu trời, có nét đẹp trong trẻo lạnh lùng. Ánh trăng như được gột rửa, sáng trong như lụa mỏng rũ xuống từ không trung, làm nổi bật nước sông tiên khí mờ ảo, tươi mát xuất trần.

Quay đầu nhìn lại chỗ mình đi ra, lại là sơn động nhỏ bình bình thường thường?!

Kiều Tranh kinh ngạc đi quanh sơn động một vòng, chỉ là một ngọn núi nhỏ, một thần niệm của tu sĩ kim đan quét qua cũng có thể đếm được nơi này có bao nhiêu cọng cỏ, căn bản không phát hiện được diệu dụng trong này. Nếu Kiều Tranh mới vừa từ nơi này đi ra, sợ là cũng không tin nổi đây là nơi nối liền hai thế giới.

Cấp tu vi cao nhất y biết chính là sư phụ Nhiếp Đoan Hoa kỳ đại thừa. Nhưng ở thế giới Thiên Nguyên, tu sĩ kỳ đại thừa tuy không nhiều cũng tuyệt đối không ít. Càng đừng nói tới đi lên còn có tán tiên kỳ độ kiếp. Đại đạo vô tận, tiên nhân sau khi phi thăng cũng phân chia đẳng cấp, huống hồ là người tu chân bình thường.

Nào chỉ là sóng lớn đãi cát, có lẽ dốc toàn lực của một thế giới cững chưa chắc bồi dưỡng ra một vị tiên nhân. Ba ngàn thế giới là không ít nhưng vẫn còn vô số tiểu thế giới đang không ngừng diễn hóa. Cái gọi là ba ngàn thế giới, chẳng qua từng có tiên nhân, có thể có tên trong bảng xếp hạng thế giới mà thôi.

Kiều Tranh nhìn hình ảnh nước trời tiếp giáp này, trong lòng chợt có cảm giác.

Một cái chớp mắt qua đi, tu vi của y từ tiền kỳ kim đan biến thành trung kỳ kim đan, thuận buồm xuôi gió đột phá, không chút chướng ngại. Có điều đột phá này cũng bởi Trần Chi Dung đã chết, giải quyết ứ đọng trong lòng Kiều Tranh, thêm vào được nhìn thấy sư phụ Nhiếp Đoan Hoa trong ký ức trong ảo cảnh.

Kiều Tranh chớp mắt mấy lần, hít một hơi thật sâu, cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thông suốt, đương nhiên, lúc này mà có Tam Dương bên cạnh càng tốt.

Đợi một lúc ở bờ sông, mấy người Nhạc Minh, Vệ Hàm Ương, Vinh Khách và Hà Tất Khinh cũng lần lượt đi ra, mỗi người đều nhận được pháp chỉ và đồ vật chủ tông ban thưởng, vòng tới vòng lui tổng cộng có ba âm thanh khác nhau, hiển nhiên là trưởng lão chỉ dẫn ba đại môn phái phái đến. Sau khi toàn bộ đệ tử Thái Ngọ môn, Tam Nguyên kiếm đạo môn và Đan Khuê môn đi ra, số tán tu sót lại vừa ra ngoài lập tức hứng chịu khoản đãi khác biệt.

Có một đạo nhân mặc y phục tiên diễm, tu vi nhìn qua cũng là hậu kỳ kim đan ba bước thành hai đi đến trước mặt nhóm tán tu, nhiệt tình chào hàng môn phái của mình, lải nhải nói một tràng dài tiện thể lộ ra mấy đạo thuật kỳ diệu, dọa nhóm tán tu sửng sốt, mắt thấy chuyện sắp thành lại có mấy đạo nhân đến, xum xoe nịnh nọt nhóm tán tu, giống tư thế phải đánh một trận lớn.

“… Đãi ngộ khác biệt này có phải hơi lớn không?” Một đệ tử Đan Khuê môn nhìn cảnh tượng cả đám người vây quanh nhóm tán tu rồi nhìn pháp chỉ trong ngực mình, đau thương sắp rớt nước mắt luôn rồi.

Hắn không giống nhóm Vinh Khách và Kiều Tranh, chẳng những ban thưởng ít đi không ít mà vào cửa cũng không phải đệ tử nội môn Chân Đan đạo tiên tông, ngược lại là đệ tử ngoại môn, điểm xuất phát đã kém xa nhóm Kiều Tranh.

Trong này cũng có lề lối.

Lấy pháp chỉ của Kiều Tranh làm ví dụ.

Trước tiên nói rõ phẩm cấp kim đan của Kiều Tranh, tiếp là tuổi tác tâm tính, cuối cùng mới cho kết luận có thể trở thành đệ tử nội môn Thái Nhất tiên tông, đoạn này đã tiết lộ mấy tin tức. Những tiên tông này là bá chủ một phương ở thế giới Thiên Nguyên, đã gặp không biết bao nhiêu đệ tử thiên tài, bình thường đệ tử thiên tài ở đây cũng chỉ xem như là kẻ tầm thường. Nói chính xác thì phải là nguyên anh đi đầy đất, kim đan không bằng chó. Đệ tử nội môn bọn họ muốn chiêu mộ, đầu tiên muốn kim đan đẳng cấp cao, tuổi không thể quá lớn, tiếp theo quá trình vượt thang trời thiên môn phải thể hiện được tâm tính phi phàm.

Ví dụ như Chu Thừa Phong, chuyện âm thầm tập kích Trần Chi Dung thật ra đều bị thấy rõ, nhưng người Thái Nhất tiên tông sẽ không để ý, mạnh thắng yêu thua là chuyện thường tình. Huống hồ Trần Chi Dung vốn chẳng phải kẻ tốt lành, người tu vi cao thâm ai cũng là nhân tinh, trải qua năm tháng mài giũa đâu phải người mà tu sĩ kim đan có thể tưởng tượng được. Bọn họ nhìn thấy chính là Chu Thừa Phong bản tính quả quyết khi cần quyết đoán thì quyết đoán, còn có dấu vết lỗ mãng làm việc không đủ cẩn thận, dưới tình huống đó còn có thể để Trần Chi Dung chạy trốn, có thể thấy Chu Thừa Phong cẩu thả, lỗ lãng ngông cuồng, làm tay đấm thì tạm được, trở thành đệ tử nội môn cũng sẽ không được các đại năng nhìn trúng, tu vi tài nguyên sau này đổ hết.

Kiều Tranh thì khác.

Y cũng từ chối lời cầu xin của Trần Chi Dung nhưng có thể nhìn ra giữa họ quả thật có cừu oán, hành động Kiều Tranh làm ra tuyệt đối không phải chỉ là chút thù hận nhỏ. Lúc Trần Chi Dung nói lời thuyết phục hoặc hứa hẹn với Kiều Tranh, y không bị đả động. Y cũng không động tay giết người, chỉ đơn thuần thấy chết không cứu, hơn nữa biết thì tính là y ra tay tăng tốc thời gian Trần Chi Dung rời khỏi vượt thiên môn nên tặng Trần Chi DUng một tấm phù Phi Hành mà thôi. Chuyện này trong mắt người Thái Nhất tiên tông chính là hữu dũng hữu mưu, suy nghĩ khác người nhưng có tác dụng lớn.

Về phần cảnh tượng trong ảo cảnh mà các tu sĩ nhìn thấy, bọn họ cũng không có ác thú đi xem trộm ký ức người khác, ai cũng không không sẵn lòng để ký ức mình không muốn nhắc đến bị người xem sạch sành sanh, vậy nên đến lúc tu vi họ có thành tựu sẽ không phải là nhớ tình nghĩa đồng môn mà là đang kết thù.

Dù sao họ tiến vào Thái Nhất tiên tông, đương nhiên có đủ loại nhân quả khuôn phép khắc vào đại đạo của họ. Nếu dám to gan phản bội, tự nhiên sẽ có nhân quả liên lụy, không cần họ hao tâm tổn trí. Họ muốn tìm chính là tu sĩ đỉnh cấp đủ sức chèo chống Thái Nhất tiên tông, có thể phi thăng rạng danh, đệ tử có thể đánh ra danh tiếng Thái Nhất tiên tông ở tiên giới. Như vậy, đệ tử này không thể lải nhải đủ điều như phật tu, chơi trò kiêng kị không sát sinh gì đó, cũng không thể là tiểu nhân ngông cuồng thích giết chóc, vừa nhìn là biết sẽ bội bạc đoạn tuyệt truyền thừa.

Cho nên Kiều Tranh có thể thuận lợi tiến vào nội môn, về sau tiền đồ không thể đong đếm.

Mấy người Vinh Khách, Hà Tất Khinh cũng có biểu hiện không tầm thường trong vượt thiên môn, đánh giá của Vinh Khách không thể thấp hơn Kiều Tranh. Thiên phú rõ mồn một của Nhạc Minh càng được nhóm trưởng lão Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông tán thành, lại có danh tiếng đồ đệ Ngô Hi phá lệ thu nhận, về sau muốn tiền đồ không tốt cũng khó.

Ngoài những đệ tử thể hiện tốt này, nhóm người còn lại tuy cũng vượt qua bài kiểm tra vượt thiên môn nhưng chém giết yêu thú ít, tâm tính không kiên định bị tra tấn đến chết đi sống lại trong ảo cảnh, đương nhiên chỉ có thể vào nội môn tôi luyện từng bước, diệt uy phong của họ từng chút.

Tham gia kiểm tra vượt thiên môn tổng cộng một trăm sáu mươi người, thông qua chỉ có chín mươi tám người. Trong chín mươi tám người này, chỉ có hai mươi người trở thành đệ tử nội môn ba đại môn phái, còn lại đều vào ngoại môn. Chỉ là ngoại môn cũng chia phần, có chỗ được ăn ngon hơn chút, phải xem sắp xếp cụ thể.

Những tán tu không thuộc chi nhánh của ba đại tiên tông và đệ tử môn phái nhỏ dĩ nhiên là đối tượng được các môn phái khác chào mời. Dân số bản địa đại thế giới có hạn, tu sĩ tu vi càng cao thâm tỉ lệ sinh con càng thấp, với lại sau khi sinh ra chắc chắn sẽ vào môn phái nhà mình. Những môn phái kia muốn chiêu thu đệ tử vẫn phải xuất phát từ thế giới nhỏ hơn.

Thế nhưng phí tổn vượt đại thế giới tìm đệ tử cũng không ít, hạt giống tốt đã sớm bị đại tông môn nhốt lại. Thịt không thể chia, canh thịt dù sao cũng phải húp một ngụm, mấy tu sĩ vượt thiên môn chọn ra này nhân phẩm tâm tính tư chất ở thế giới ban đầu khẳng định không tệ, đại tông môn có đệ tử từ chi nhánh đương nhiên sẽ không đoạt số tu sĩ còn lại với những môn phái kia.

Cho nên trưởng lão chỉ dẫn ba đại tiên tông phái tới chỉ có thể nghe tiếng không thấy người, bày đủ khí độ cho nhóm đệ tử thiên tài chờ đợi. Mà tán tu thì được đãi ngộ mùa xuân, từng người được hỏi han ân cần, tranh qua đoạt lại cứ như là thiên tài chưa xuất thế. Vận mệnh sau này của họ tự nhiên có liên quan đến lựa chọn hiện tại.

“Nếu ngươi muốn được đãi ngộ như thế, đốt pháp chỉ trong tay, ném đồ đi rồi đi qua, chắc hẳn họ sẽ rất vui mừng tiếp nhận ngươi.” Một đệ tử nhìn sang bên kia một chút, khinh thường nói.

“… Không, ta chỉ nói thế thôi.” Tông môn nào tốt, lẽ nào bọn họ không rõ sao? Hắn cũng chỉ hơi chua tí thôi.

“Đệ tử Thái Ngọ môn ở đâu?”

Một đạo nhân đi từ xa đến, mặc đạo bào âm dương, tay cầm một cây phất trần, đầu đội vũ quan, mặt mày nghiêm túc, nói năng rõ ràng.

“Đệ tử đều ở.” Nhóm Vinh Khách, Kiều Tranh lập tức hành lễ, biết là trưởng lão chỉ dẫn đến tức khắc xếp thành một tổ hành lễ với đạo hữu.

“Các ngươi chờ ở đây đã lâu, giờ đã đến lúc, theo ta về tông.” Đạo hữu đứng chắp tay, tay nắm hư không một cái, lấy ra một chiếc lá xanh biếc, ném chiếc lá về phía trước, nó liền biến thành một chiếc thuyền con lóng lánh.

“Lên đi.”

Nhóm Vinh Khách, Kiều Tranh liếc nhìn lẫn nhau, từng người lần lượt lên thuyền, không dám nhiều lời một câu.

Sau khi người Thái Nhất tiên tông rời đi, người Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông cũng mang đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn đi. Kế tiếp, trưởng lão chỉ dẫn Chân Đan đạo tiên tông cũng đến đưa người đi.

Ngươi không tình cờ gặp ta, ta không tình cờ gặp ngươi, mọi người dễ nói chuyện.

Nơi này là chỗ tiếp giáp của ba đại tông môn Thái Nhất tiên tông, Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông và Chân Đan đạo tiên tông nên đã trở thành đích đến vượt thiên môn. Hôm nay năm nay vừa lúc đến phần tuyển chọn vượt thiên môn của thế giới Thần Nguyên, vì vậy mới có người chỉ dẫn nhận nhiệm vụ trong tiên tông, đón những đệ tử mới lên cấp này vào chủ tông.

Tuyển cử vượt thiên môn năm mươi năm một lần ở thế giới Thần Nguyên, trong mắt những tông môn này xem ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Các trung thế giới khác cũng có đại hội tuyển chọn vượt thiên môn xx năm một lần. Khoảng cách giữa hai lần là do chủ tông mỗi thế giới đánh giá rồi định ra. Nơi nào cho ra nhiều nhân tài thì mười năm hai mươi năm một lần, cho ra ít nhân tài thì một trăm hai trăm năm một lần, hoàn toàn là niêm yết công khai. Chỗ tiếp giáp này hàng năm hoặc mỗi nửa năm là có đệ tử vượt thiên môn đến, vốn chẳng mới mẻ gì.

Mà năm nay thế giới Thần Nguyên cho ra hai mươi đệ tử nội môn, thật ra đã phá vỡ kỷ lục rồi.

Tuyển nhiều người, tự nhiên không còn đáng giá.

Cụ thể tài nguyên thế nào, địa vị trong môn là gì còn phải lịch luyện một trận rồi mới quyết định.

Kiều Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng càng nhớ Đường Tam Dương.

Bây giờ nghĩ lại, Tam Dương không đi cùng mình có lẽ là chuyện tốt. Nội tình Thái Nhất tiên tông vượt xa y tưởng tượng, trận pháp khắc trên cái thuyền lá cây này y xem không hiểu một cái nào. Huyết mạch Tam Dương tốt như vậy, lỡ bị phát hiện, y phải làm sao mới bảo vệ được?

Ài, chỉ hi vọng Tam Dương không bị Khổng Thanh Nghi tộc Khổng Tước kia lừa gạt mà không đến thăm y.

Y chờ ở Thái Nhất tiên tông nhiều nhất là một hai năm, nếu Tam Dương không liên lạc với y cũng chỉ có thể cố gắng tu luyện, sau khi cứu được sư phụ thì thẳng tiến hang ổ tộc Khổng Tước mang Tam Dương ra ngoài.

Kiều Tranh suy nghĩ mấy loại trận pháp giam cầm vài lần, trên mặt không khỏi xuất hiện nụ cười.

Đường Tam Dương ở thế giới Thần Nguyên xa xôi không khỏi rùng mình, cảm thấy sau lưng dâng lên cảm giác ghê tởm.

Khỏi cần nghĩ, chắc chắn lại là Kiều Tranh nói gì đó sau lưng hắn.

Trừ Khổng Thanh Nghi bị thân phận khổng tước nhất thanh nhị sở của mình làm đau khổ, Đường Tam Dương thật sự không nghĩ ra ngoài Kiều Tranh có nhân quả tương liên trực tiếp với mình, còn ai có uy lực lớn đến độ khiến hắn cảm đồng thân thụ?

“Ngươi nói trận pháp kia còn cần bao lâu nữa?” Đường Tam Dương quay đầu hỏi Khổng Thanh Nghi.

Đây không phải lần đầu hắn hỏi câu này.

Khổng Thanh Nghi lúc nào cũng đáp “Sắp rồi.”

Nhưng sắp lâu như thế mà một biện pháp cũng không có.

Theo lời Khổng Thanh Nghi, bí bảo truyền tống lần này phải mang thêm hai người, số lần sử dụng trước đó lại quá nhiều nên lần này cần nhiều thời gian và tinh lực hơn, tiến độ mới chậm chạp. Nhưng mấy thứ vòng vòng vo vo này Đường Tam Dương và Minh Hư không hiểu rõ, họ chỉ biết Khổng Thanh Nghi chỉ thị hai người tìm cái này kiếm cái nọ mà không cho được một câu thẳng thắn!

Nếu Khổng Thanh Nghi xoắn xuýt tầm mười năm, đối với yêu tu khổng tước tuổi thọ trên vạn năm đúng là chẳng thấm vào đâu, nhưng với Đường Tam Dương có một “chủ nhân” bệnh kiều và Minh Hư có “đồ đệ” nhìn rõ mọi việc mà nói, chậm thời gian là không thể nhịn.

Trời mới biết sau này Kiều Tranh và Vinh Khách có ghi thù trong lòng hay không?

Ít nhất Đường Tam Dương và Minh Hư không dám cược.

Càng đừng nói Minh Hư bây giờ không có Vinh Khách giúp đỡ, phe trưởng lão và phe thế gia bị hắn chèn ép lại bắt đầu rục rịch, Minh Hư hận không thể ra tay đánh một trận cho xong chuyện.

Ừ, trước khi đi, Minh Hư nhất định sẽ lần lượt đánh bọn họ một trận xả giận.

Lão tử là yêu tu ở chỗ này đấm đá với các ngươi nhiều năm như thế, một yêu tu đơn thuần tốt đẹp cũng bị nhuộm thành “nhân tu” không phân rõ màu sắc, sao có thể không đánh nhau xả giận? Đối với việc này, Khổng Thanh Nghi và Đường Tam Dương đều tỏ ý lúc nào Minh Hư đánh nhau, họ có thể giúp đỡ không công.

Bọn họ cũng nhịn đám tu sĩ Thái Ngọ môn già mà không đứng đắn này lâu rồi.

Nhờ bọn họ, tốc độ tìm vật liệu truyền tống chậm lại không phải một chút thôi đâu, cả ngày đều nhìn chằm chằm từng biến động nhỏ của Minh Hư, chờ đợi thời cơ hung hăng cắn một miếng, Khổng Thanh Nghi và Đường Tam Dương vì tránh né bọn họ đã tốn không ít thời gian, cứ vo ve như ruồi muỗi đúng là làm người ta ghét vô cùng.

“Lần này là sắp rồi thật.” Khổng Thanh Nghi ngẩng đầu nhìn Đường Tam Dương và Minh Hư, thoáng chột dạ nhưng bị hắn che giấu rất nhanh.

Này, hắn là vì đề phòng ngộ nhỡ mới làm hơi cẩn thận chút đấy.

“Bây giờ chỉ còn ánh sáng pháp thuật lúc truyền tống là chưa xác định. Các ngươi thích loại thiên nữ rải hoa hay loại ngũ thải tân phân, bất kể là cách ra sân nào ta cũng cung cấp được.” Khổng Thanh Nghi tràn đầy phấn khởi hỏi, mưu tính lảng sang chuyện khác tìm chỗ dựa thích hợp cho chuyện mình chậm chạp.

Đường Tam Dương: “…”

Minh Hư: “…”

“… Ngươi đang bận việc này?” Ngón tay Minh Hư chỉ vào Khổng Thanh Nghi hơi run, vẻ mặt không thể tin được, ban đầu Khổng Thanh Nghi tạo ra hình tượng thanh niên tộc Khổng Tước tuổi trẻ đầy hứa hẹn, giờ sụp đổ hoàn toàn thành thứ cặn bã, “Nói cách khác, bây giờ chúng ta có thể truyền tống?”

“Có thể từ lâu rồi, mà màu sắc truyền tống và cách thức đáp đất còn chưa xác định.” Khổng Thanh Nghi vô cùng đau đớn nói, “Ngươi không biết, yêu cầu ra sân của tộc Khổng Tước bọn ra rất hoa lệ, nhất định phải chói mù mắt nhân tu, nổi bật cao đại thượng của bọn ta. Ba người chúng ta là yêu thú đỉnh cấp, truyền tống về đại thế giới Thiên Nguyên nhất định phải kinh thiên địa khiếp quỷ thần mới được, cần phải tạo ra không khí tiên khí xuất thế, cho nhân tu biết yêu tu chúng ta không dễ bắt nạt…” Khổng Thanh Nghi nói liên thanh không dứt, chỉ thiếu phát thề chiêu cáo thiên hạ tâm tình kích động lúc này của mình.

“…” Đường Tam Dương yên lặng móc Bất Diệt ra, rất muốn đi lên đánh hắn một trận!

Không ngờ mấy người họ vì cái thứ đó mà lề mề ở đây lâu như vậy. Tộc Khổng tước nếu đều là kiểu người này, chắc hẳn suy bại đến mức này là bình thường, không, phải nói bây giờ còn chưa diệt tộc đã là thiên đạo từ bi!!!

Hệ thống nhắc nhở, hảo cảm của ngài với tộc Khổng Tước -1000~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.