“Tam Dương, ngươi không biết điểm này quan trọng cỡ nào với chúng ta đâu! Không phải loài người cũng nói lòng thích cái đẹp ai cũng có sao, điểm này rất giống tộc Khổng Tước ta…” Khổng Thanh Nghi còn muốn cứu vớt thẩm mỹ quan của Đường Tam Dương, tiếc là chưa nói hết lời đã thấy kiếm của Đường Tam Dương gác lên cổ mình.
“Im miệng.” Đường Tam Dương liếc mắt qua, Khổng Thanh Nghi rất không khí phách ngậm miệng lại.
“…” Minh Hư thấy Khổng Thanh Nghi bị hai chữ của Đường Tam Dương chẹn họng, khẽ cười, rất không khách sáo mà cười.
Khổng Thanh Nghi oán giận nhìn Đường Tam Dương và Minh Hư, nhưng ngại một mình mình không đánh lại hai người họ, mới không thể không ngủ đông. Loài người tuy hơi đáng ghét nhưng vẫn có mấy câu nói khá đúng, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Chẳng qua… đột nhiên cảm thấy Tam Dương như thế này hình như cũng không tồi.
Kiếm tu lúc sử dụng kiếm quang phân hóa, nếu có thêm chút màu sắc với hoa văn, nhất định sẽ được tộc nhân yêu thích. [Chú thích: Trong mắt Khổng Thanh Nghi, ngũ sắc thần quang và kiếm quang giống hệt nhau ở mức độ nào đó.]
Không có Khổng Thanh Nghi thích soi mói cản trở, Minh Hư và Đường Tam Dương làm việc nhanh hơn nhiều.
Không bao lâu, trận truyền tống này đã có thể dùng được, chỉ cần để thêm bí bảo của Khổng Thanh Nghi vào tâm trận là bọn họ có thể tiến về đại thế giới Thiên Nguyên, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Nhưng mà trước khi xuất phát có một chuyện cần làm.
Minh Hư nhìn Đường Tam Dương và Khổng Thanh Nghi, lộ ra nụ cười “ta biết ngươi cũng biết”.
Thái Ngọ môn.
Trần Đức là tu sĩ hậu kỳ nguyên anh, pháp tướng nguyên anh mặc dù không phải màu tím thượng đẳng nhất nhưng cũng gần sát màu tím, thiên phú phi phàm, một thời gian nữa có thể thử đột phá kỳ nguyên anh tiến vào kỳ hóa thần. Lão đã ở trong Thái Ngọ môn hơn ngàn năm, tràn đầy tình cảm với từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, yêu thích Thái Ngọ môn đến độ muốn bỏ vào túi.
Trong Thái Ngọ môn phong cảnh xinh đẹp, linh khí nồng đậm, dung mạo tư chất đại đa số môn đồ đều không tệ, với lại địa vị của Trần Đức cao, là một trưởng lão có thâm niên, nên sống rất tốt, yêu thích và nhớ nhung tông môn càng lúc càng lớn.
Phe trưởng lão khác phe thế gia. Hầu hết bọn họ chỉ có xuất thân bình thường, cho dù tự mình đi lên một vị trí không tệ cũng không cách nào dẫn dắt hậu bối vì lúc ấy, người thân ở thế gian của họ đã lặng yên không tiếng động chết đi, không có bao nhiêu người có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế là đành ngầm liên thủ với phe thế gia để đối kháng phe chưởng môn. Mà Trần Chi Dung chính là hậu bối đời sau Trần Đức trăm cay nghìn đắng dùng bí pháp huyết thống tìm về.
Thế nhưng… lúc trước lão phát hiện đèn hồn của Trần Chi Dung đã tắt, một chút dấu vết cũng không để lại!
“Chết tiệt.” Vẻ mặt Trần Đức dữ tợn, đâu còn phong thái phong lưu tiên phong đạo cốt ngày xưa, giữa hai lông mày không ngừng hiện vẻ hung tàn tức đến nổ phổi.
Trần Chi Dung xem như một hậu bối lão rất hài lòng, vốn sau khi vượt thiên môn phải là tiền đồ vô lượng mới đúng, nhưng cứ thế chết không rõ ràng. Rõ ràng vượt thiên môn sẽ đưa tu sĩ còn một hơi thở cuối cùng thoát ra, nhưng các đệ tử chờ bên ngoài đều nói không thấy Trần Chi Dung xuất hiện. Một người sống sờ sờ vậy mà lại sống không thấy người chết không thấy xác. Đến lúc Trần Đức trở về xem đèn hồn mới hay Trần Chi Dung đã thân tử đạo tiêu.
Trần Đức dù sao cũng là tu sĩ tu luyện nhiều năm, một lát sau, tâm tình từ từ bình ổn. Trần Chi Dung chết kỳ lạ như thế khẳng định có người ra tay trong vượt thiên môn, hơn nữa, không chừng còn là đồng môn.
Trần Đức không phải không biết Trần Chi Dung vẫn luôn lòng cao hơn trời, xưa nay không hợp với Chu Thừa Phong nhưng một mực không có vận khí như Chu Thừa Phong. Thực lực tu vi lão tổ Chu Thừa Phong cũng cao hơn lão một hàng, vì thế Trần Chi Dung không thể không khuất phục Chu Thừa Phong.
Tin tức Trần Chi Dung chuyển tu kim đan trung tứ phẩm lúc trước lão có biết, Trần Chi Dung bí mật làm gì lão cũng biết nhưng vì lợi ích của nhà mình, lão vẫn ra tay giúp Trần Chi Dung lau sạch dấu vết, chỗ Chu Thừa Phong lại một chút âm thanh cũng không có. Lúc ấy lão tưởng Chu Thừa Phong được lão tổ khuyên nhủ, vượt thiên môn mới là chuyện cần giải quyết hàng đầu, những ân oán khác có thể đặt sang một bên.
Bây giờ xem ra Chu Thừa Phong mới là độc thủ có khả năng nhất.
Người của phe trưởng lão toàn bộ đều hành động cùng nhau.
Trần Đức ở yên tại chỗ suy nghĩ một hồi, bỗng nhướng mày, quát lớn về phía cửa hang, “Bọn chuột nhắt phương nào, ở ngoài lén la lén lút không dám gặp người?”
Trần Đức quát xong, cửa hang không có tiếng đáp lại, lúc cảm thấy kỳ lạ định tiến lên quan sát thì trướcmắt chợt tối sầm, ngay sau đó mấy luồng kiếm quang giết tới. Phía sau kiếm quang lại có một chùm sáng màu sắc lộng lẫy lao tới.
“Chút tài mọn, trước mặt bản chân nhân cũng dám đùa giỡn thủ đoạn nhỏ.” Trần Đức vung tay áo, một cái pháp bảo bay ra, đang định bắt lấy kiếm quang và chùm sáng. Nào ngờ khi pháp bảo đến gần kiếm quang mới phát hiện đó không phải kiếm quang phân hóa thông thường mà là kiếm ý hóa hình ngụy trang thành kiếm quang phân hóa.
Kiếm ý hóa thành kiếm quang này giống như thông linh, bay quanh pháp bảo hai vòng, vọt lên rồi lủi xuống, lại hóa thành hình dáng trường kiếm, thẳng tắp bổ xuống pháp bảo, một nhát lại một nhát, đánh cho pháp bảo ánh sáng rực rỡ ảm đạm hẳn đi, thậm chí còn “rắc” một tiếng, có khe nứt.
Trần Đức quá sợ hãi, nhanh chóng thu hồi pháp bảo, tiếc là tâm thần có động nhưng pháp bảo không phản ứng.
“Phì~!”
Trong bóng tối không biết là ai bật cười, lúc Trần Đức đang chuẩn bị nói gì đó thì bị một bàn tay đè ép, nguyên anh mập mạp trong đan điền tử phủ dường như cũng bị chèn ép, nhỏ đi mấy vòng.
Khi Trần Đức không để ý tới chuyện gì khác, chỉ muốn bảo vệ nguyên anh lại có một vùng sáng đảo qua, lão liền bất tỉnh nhân sự.
“Tam Dương nhìn đi, ngũ sắc thần quang vừa hiện, bảo bối lợi hại cỡ nào cũng không đáng nhắc đến.” Khổng Thanh Nghi ném pháp bảo trong tay đi, không chút để ý nói.
Đường Tam Dương nhẹ nhàng nhìn hắn, không nói gì.
Khổng Thanh Nghi chợt cảm thấy pháp bảo này hơi khó giải quyết.
“Tốt, tiếp theo.” Minh Hư vỗ tay, đá Trần Đức một cước, trên mặt treo nụ cười vui vẻ. Hắn muốn đánh mấy lão trưởng lão này lâu lắm rồi, ngày nào cũng léo nha léo nhéo, cho rằng hắn dễ bắt nạt thật à.
Bị ba người kỳ hóa thần bọn họ liên thủ lại đánh, Trần Đức ở kỳ nguyên anh nên cảm thấy vinh hạnh.
Chỉ là về sau lão muốn tăng tiến tu vi thì tuyệt đối không thể.
Ngày hôm nay nhất định là một ngày không bình thường, là ngày không ít người thống hận cả đời.
Ngày hôm nay, trưởng lão và một số lão tổ tông thế gia trong Thái Ngọ môn đều bị tu sĩ không rõ lai lịch hung hăng đánh một trận, mà tu vi đều lui bước hoặc nhiều hoặc ít, nhẫn trữ vật và túi trữ vật trên người càng bị vét sạch sành sanh.
Nhưng mà chuyện như thế có thể nói ra ngoài sao? Không thể!
Bọn họ có thần uy địa vị của mình, nếu để người khác biết bọn họ ngay cả người đánh mình một trận, lấy mấy tài sản là ai cũng không biết, nói ra sẽ bị cười đến rụng răng. Lại nói, cho dù tìm được kẻ cầm đầu, đoán chừng cũng đánh không lại. Trước đó đã đánh không lại, bây giờ tu vi thụt lùi càng không đánh lại.
Một tháng sau.
Chưởng môn Thái Ngọ môn đời thứ ba mươi chín, Minh Hư đột phá kỳ hóa thần, sắp chạy tới đại thế giới Thiên Nguyên, mà chưởng môn nhiệm kỳ tiếp theo thì được Minh Hư tự mình đề cử, do Thẩm Trì đảm nhiệm.
Đáng thương Thẩm Trì chẳng hiểu gì bị Minh Hư kéo ra khỏi phòng luyện đan, ngay trước mắt bao người bị tuyên bố làm chưởng môn, còn kèm theo các loại thế lực mà Minh Hư và Vinh Khách tích góp nhiều năm trong Thái Ngọ môn. Chưởng môn hắn chỉ cần quyết sách sự kiện lớn, chống đỡ sức ép từ các trưởng lão và thế gia là xong.
Mà bởi Minh Hư và Đường Tam Dương đã tìm đến những nguyên nhân gây đau đầu, bây giờ tu vi Thẩm Trì là cao nhất trong cả đám nên vị trí chưởng môn này ngồi vững hơn Minh Hư ngày xưa nhiều.
Minh Hư nhìn Thái Ngọ môn quen thuộc, chịu không nổi mà thổn thức.
Hắn dùng thân phận người phàm bái nhập Thái Ngọ môn, trên đường lấy nghị lực phi phàm dẫm nát thế giới Thần Nguyên, thu thập cửu dược kim đan, cuối cùng thành kim đan thượng nhất phẩm, rung động giới tu chân. Nhưng lại cố tình thức tỉnh huyết mạch yêu thú và ký ức ngay trước khi vượt thiên môn, cũng biết mình không phải con người thật sự. Quá trình thức tỉnh huyết mạch cần thời gian, giữa đường bị đồ đệ Vinh Khách phát hiện không thể không nói dối, cuối cùng dứt khoát tham dự vượt thiên môn mà chọn chống đỡ Thái Ngọ môn, cứ thế chống qua năm mươi năm.
Đoạn đường này, nơm nớp lo sợ cũng được, liều mạng tranh đấu cũng được, cuối cùng vẫn gắng gượng vượt qua. Chẳng những kéo Thái Ngọ môn từ biên giới suy tàn lên, còn cải cách không ít luật lệ tập quán bất hợp lý cổ lỗ sĩ, chèn ép thực lực phe trưởng lão và phe thế gia, chiêu mộ không ít hạt giống tốt chống đỡ thêm một đời.
Bây giờ, hắn đã trả nhân quả cho Thái Ngọ môn, rốt cuộc có thể rời khỏi thế giới này, quay về tộc.
“Đi thôi.” Minh Hư nhìn thoáng qua cảnh tượng trước mắt, trong lòng không nhiễm bụi trần, một vùng thanh tịnh.
Đường Tam Dương nhìn Thái Ngọ môn, hắn đã bỏ toàn bộ đồ vật trong động phủ Kiều Tranh vào nhẫn trữ vật cụa mình, không còn gì đáng để hắn kỷ niệm nữa. Thế giới này đối với hắn, người đáng lưu niệm nhất đã đến đại thế giới Thiên Nguyên, nơi này chẳng qua là một chỗ đã từng dạo qua.
Chỉ là khi bước vào truyền tống trận, Đường Tam Dương lại hơi không nỡ.
Chút không nỡ này đến nhanh đi cũng nhanh, nhưng vẫn lưu lại một dấu vết trong lòng hắn. Chuyện này trong cuộc đời của Đường Tam Dương, thật sự rất kỳ quái. Cho dù hắn rời khỏi đại lục Kiếm Tu nơi sinh ra và nuôi nấng hắn, hắn cũng không cảm thấy không nỡ, ngược lại chỉ có mong chờ và tò mò về thế giới xa lạ.
Trong lòng hắn, ban đầu không có nhiều tình cảm phức tạp như thế.
Một kiếm tu nghĩ quá nhiều lo lắng quá nhiều tuyệt đối không phải kiếm tu giỏi.
Kiếm giả cần quả quyết và cương nghị.
Đường Tam Dương vẫn luôn làm tốt điểm này.
Nhưng những thứ này, hình như từ sau khi Kiều Tranh rời đi thì trở nên có hơi không giống.
Đường Tam Dương từ khi bắt đầu đến thế giới này luôn ở chung với Kiều Tranh, chưa từng tách ra. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không nghĩ muốn rời khỏi Kiều Tranh. Rõ ràng đã có thực lực tự vệ, rõ ràng đã tìm được cách rời đi, nhưng vẫn dây dưa với Kiều Tranh.
Trước kia hắn nghĩ đây căn bản là chuyện không thể.
Nhưng chuyện như thế đã xảy ra.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ, lúc Kiều Tranh thật sự biến mất, hoàn toàn không tìm được dấu vết ở thế giới này, Đường Tam Dương mới phát hiện hình như lúc luyện kiếm tâm cũng có chút không ổn định.
Đạo pháp tài lữ, đạo pháp tài lữ.
Đường Tam Dương vốn cho rằng mình đã hiểu ý nghĩa của nó nhưng bây giờ hắn lại phát hiện thực ra hắn chẳng hiểu rõ.
Kiều Tranh và hắn vốn nên là quan hệ cứu và được cứu đơn thuần, hẳn là một người khế ước đơn giản. Nhưng bây giờ lại phát hiện không giống.
Rõ ràng hắn giấu diếm Kiều Tranh rất nhiều chuyện, Kiều Tranh cũng vậy, nói thế nào cũng không nên đính lên một cách xưng hô khác.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ.
Hắn nghĩ hắn hơi nhớ pháp tu Kiều Tranh cái gì cũng không biết.Kiều Tranh gặp chuyện ở Thái Nhất tiên tông.
Ừm, cũng không tính là chuyện lớn.
Lúc nhóm Kiều Tranh, Vinh Khách được trưởng lão chỉ dẫn đưa đến Thái Nhất tiên tông, trưởng lão chỉ dẫn đột nhiên quay đầu nhìn Kiều Tranh, “Trong Thái Nhất tiên tông không cho phép đệ tử úp úp mở mở.”
Một câu suýt chút khiến đệ tử Thái Ngọ môn tưởng Kiều Tranh bị đánh tráo.
Kiều Tranh chỉ có thể khẽ cười khổ, thái độ đoan chính, chắp tay với trưởng lão chỉ dẫn, “Vâng.”
Nói xong, nuốt một đan đan dược giải trừ đan dịch dung, trước mặt mọi người khô phục về tướng mạo vốn có.
“Kiều Tranh bái kiến các vị sư huynh đệ, chuyện lúc trước xin các vị thông cảm.”
Lực sát thương việc dung mạo Kiều Tranh lộ diện xác thực khiến đệ tử Thái Ngọ môn chấn động mạnh.
Tuy nói đại sư huynh Vinh Khách là mỹ nam số một Thái Ngọ môn được bọn họ công nhận nhưng dung mạo đẹp đẽ yêu nghiệt của Kiều Tranh vẫn làm họ kinh diễm.
Nếu Kiều Tranh vốn có tướng mạo như thế thì chuyện y nhiều năm qua không để lộ khuôn mặt thật có thể thấu hiểu. Chỉ là lý trí bảo thế nhưng vừa nghĩ tới sư huynh của mình bao năm qua luôn dùng một khuôn mặt khác đối mặt với mình vẫn làm một số người bồn chồn trong lòng, âm thầm đề phòng Kiều Tranh.
Nếu không phải trưởng lão chỉ dẫn nói ra, có phải Kiều Tranh muốn vĩnh viễn dùng khuôn mặt kia đối mặt với họ không? Lỡ như sau này hạ sát thủ với họ, vẫn có thể dùng một dáng vẻ khác ra ngoài tiêu dao khoái hoạt.
Giới tu chân bước bước nguy cơ, không cho phép lòng họ có nửa điểm may mắn.
Kiều Tranh nhìn dáng vẻ mọi người, trong lòng sáng tỏ.
Chỉ là chuyện này y đã làm, muốn bỏ qua cũng không dễ. Với lại y coi trọng cũng chỉ có hai người Vinh Khách và Hà Tất Khinh, những người khác chẳng qua là sơ giao.
Vinh Khách dù sao cũng là đại sư huynh, là người đầu tiên tỏ ra thiện ý với Kiều Tranh, “Hành động này của Kiều sư đệ cũng vì bất đắc dĩ. Chúng ta cùng ở Thái Ngọ… Phong, nên đồng tâm hiệp lực mới phải.”
Trên đường, trưởng lão chỉ dẫn đưa cho họ ngọc giản nói về Thái Nhất tiên tông, trong đó chứa không ít kiến thức. Ví dụ như vượt thiên môn thường gặp, cách an trí bọn họ.
Thái Nhất tiên tông chiếm cứ linh mạch tốt nhất đại thế giới Thiên Nguyên, diện tích rộng lớn, đệ tử trong môn vô số, bọn họ chẳng qua là đệ tử tư chất tàm tạm được tuyển từ thế giới Thần Nguyên thôi.
Mà ở Thái Nhất tiên tông, các đạo thống nhánh phụ lập sơn phong riêng, chia nhau ở.
Thái Ngọ phong chính là nơi bọn họ sẽ đến.
Bọn họ muốn gặp, có thể nhìn thấy cũng là chưởng môn trưởng lão kỳ hóa thần đời trước cùng các sư thúc sư huynh tiền bối được tuyển từ lần vượt thiên môn trước.
Chờ đến kỳ đại thừa, đứng hàng thiên quân, tu sĩ có thể không cần câu nệ quan điểm riêng của từng môn phái, trở thành một trưởng lão của Thái Nhất tiên tông, có chỗ ở riêng; cũng có thể chọn mở động phủ ở bên ngoài, chỉ cần làm vài nhiệm vụ hoặc dạy bảo đệ tử cho Thái Nhất tiên tông.
Người trở thành đệ tử nội môn cần không ngừng nhận nhiệm vụ nâng cao tu vi, đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể ở bên ngoài từ từ tích góp thực lực, đủ tu vi hay tâm tính mới có thể được thu vào nội môn. Nói cho cùng, cách làm của Thái Nhất tiên tông không có gì khác biệt, chỉ là bao hàm nhiều mặt hơn, quy định cẩn thận hơn.
Vinh Khác ở Thái Ngọ môn đã quen làm những việc này, bây giờ cho dù đổi thành sân của Thái Nhất tiên tông cũng là như cá gặp nước, không cảm thấy vấn đề gì. Dù sao tu vi mới là gốc rễ hành động làm việc của tu sĩ.
Lúc Kiều Tranh rời khỏi đại thế giới Thiên Nguyên mới là một đứa nhỏ, giờ đã qua nhiều năm, tướng mạo y thay đổi lớn, chỉ cần không lộ tên thật thì không sợ có người phát hiện quan hệ của y và sư phụ Nhiếp Đoan Hoa. Cho nên dù bị vạch trần cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến y.
Có Vinh Khách mở đầu, đệ tử Thái Ngọ môn còn lại, nhất là đệ tử bị phân đến ngoại môn lập tức mượn bậc thang leo xuống “thông cảm” cho hành động của Kiều Tranh. Dù thế nào Kiều Tranh vẫn là sư huynh đệ đồng môn của họ, bây giờ đến nơi xa lạ nhất định phải đoàn kết chặt chẽ.
Về phần đệ tử nội môn như Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân bất hòa với nhóm Vinh Khách, Kiều Tranh, lúc này cũng thản nhiên. Không thông cảm, không tức giận.
Vốn chẳng liên quan đến họ.
Trưởng lão chỉ dẫn nhìn Vinh Khách và Kiều Tranh, cười.
Vinh Khách, Kiều Tranh là đệ tử kim đan thượng nhất phẩm, dĩ nhiên được quan tâm khác biệt. Dù là ở đại thế giới Thần Nguyên, đệ tử kim đan thượng nhất phẩm cũng không nhiều, cộng thêm Vinh Khách và Kiều Tranh mới có một trăm lẻ một người.
Đừng thấy số một trăm lẻ một mà tưởng nhiều, đệ tử Thái Nhất tiên tông trải khắp trung tiểu thế giới, được thu vào chủ tông đều là thiên tài trong thiên tài, không có ai là người thường. Đại hội vượt thiên môn ở từng thế giới cần mẫn phát sinh, thêm vào tuyển đồ đệ ở những nơi có không ít người phàm sinh sống trên đại thế giới Thiên Nguyên, nhóm trưởng lão nguyên anh rồi hóa thần thu đồ đệ cùng người chủ động gia nhập các môn phái lớn nhỏ, cứ thế tích lũy cũng cho ra một con số khả quan, tính sơ qua, mấy trăm năm là có mấy chục vạn tu sĩ.
Mà trong mấy chục vạn dặm chỉ có một trăm lẻ một tu sĩ kim đan thượng nhất phẩm, đủ thấy tỉ lệ đào thải cao cỡ nào.
Chẳng qua phẩm cấp kim đan chưa chắc chính xác.
Càng là đại thế giới càng nhiều thiên tài địa bảo công pháp tuyệt thế, công pháp pháp bảo có thể đối chiến vượt cấp cũng không ít. Có người có thể lấy thực lực kim đan trung phẩm đánh bại kim đan thượng phẩm, nói cho cùng, cơ duyên và ngộ tính vẫn quan trọng nhất. Chờ đến kỳ nguyên anh, hóa thần thì phẩm cấp kim đan chính là trò cười.
Trưởng lão chỉ dẫn đã dẫn không ít đệ tử tiến vào Thái Nhất tiên tông, nhưng Vinh Khách và Kiều Tranh vẫn xuất sắc như thế.
Một người sau khi bị vạch trần vẫn thong dong điềm tĩnh, trấn định bình tĩnh.
Một người đối diện với sư đệ lừa gạt cũng không lộ vẻ gì, nhờ đó ngưng kết lòng người.
Đều không thể xem thường.
Tu sĩ đệ tử trẻ tuổi luôn khiến người ta chờ mong.
Không kìm lòng nổi muốn biết bọn họ có thể đi đến tình trạng gì?
Trưởng lão chỉ dẫn cười ha ha, vung tay áo đưa hai mươi đệ tử này đến chân núi Thái Ngọ Phong, cưỡi gió bay đi.
Trong ngọc giản đã viết, bọn họ phải đợi ở đây một đêm, rửa sạch linh khí trung thế giới, trải nghiệm sự khác nhau của hai thế giới, ngày thứ hai mới có người đến đón.
“Kiều sư đệ làm ta kinh ngạc quá.” Lúc này không còn người ngoài, Chu Thừa Phong là người đầu tiên cười nói với Kiều Tranh, “Không nghĩ tới Kiều sư đệ lại là mỹ nhân bực này?”
Lời này của Chu Thừa Phong đương nhiên không có ý tốt.
Năm đó Kiều Tranh thành kim đan thượng nhất phẩm khiến hắn không còn mặt mũi, còn lấy mất một phôi bảo khí, bây giờ nghĩ đến vẫn thấy nổi giận trong bụng. Hôm nay thấy bộ dáng Kiều Tranh, trong lòng tuy rất kinh diễm nhưng vẫn không nhịn được mở miệng châm chọc.
Hắn đã nhổ cái gai Trần Chi Dung, bây giờ lại thấy chướng ngại vật Kiều Tranh làm ra chuyện phiền toái, đúng là lúc đắc ý vô cùng.
Xem ra cả ông trời cũng giúp hắn.
Vừa đến đại thế giới, những người đánh ghét quanh mình đều xảy ra vấn đề.
Hai người Hứa Nhàn Vân và Du Châu ở một bên có chiều hướng đứng yên xem kịch. Trần Chi Dung tại sao không thành công xuất hiện, bọn họ có thể đoán được. Bọn họ không định can ngăn Chu Thừa Phong làm đồ ngu, thế mới tốt.
Thái Ngọ Phong ở Thái Nhất tiên tông chỉ thuộc hạng trung, không cao không thấp, tài nguyên tu luyện không nhiều không ít, muốn nhiều hơn thì tự đi đoạt đi tìm. Bớt một Chu Thừa Phong, đối với mọi người cũng là chuyện tốt. Ở Thái Nhất tiên tông, tổ tông lão tổ gì đó đều là hư không. Nơi này lắm người lợi hại, tu sĩ tu vi cao thâm chân chính đều bận bế quan sớm ngày phi thăng, hơi đâu mà quản chuyện của tiểu bối?
Đến Thái Nhất tiên tông, tất cả phải bắt đầu lại.
Mà tính tình này của Chu Thừa Phong, nói trắng ra bản thân muốn chết ai cũng không ngăn được.
Sớm bị Vinh Khách và Kiều Tranh trừng trị cho ngoan ngoãn, với mọi người là có lợi không hại. Miễn cho sau này Chu Thừa Phong ra ngoài đắc tội ai đó, bọn họ còn phải dẹp hỗn loạn.
“Chu sư huynh nếu là khen ngợi, ta sẽ nhận.” Kiều Tranh lườm Chu Thừa Phong, thản nhiên đáp lại.
“Ha, da mặt Kiều sư đệ chắc để làm pháp bảo à.” Chu Thừa Phong cười khẩy, nói.
“Hình như Chu sư huynh muốn đấu pháp.” Kiều Tranh nghiêng đầu, động tác ngây thơ như vậy bị y làm đến quá mức đẹp mắt, ngay cả Chu Thừa Phong cũng không thể không thừa nhận quả thực có vẻ ngoài mê hoặc lòng người.
“Đúng thế.” Chu Thừa Phong khẽ gật đầu.
Nói không chừng sau này Kiều Tranh phải dựa vào gương mặt này dính lấy chỗ dựa, họa lớn trong lòng giải quyết sớm càng tốt. Chu Thừa Phong cũng lo lắng vấn đề tài nguyên sau khi tiến vào Thái Nhất tiên tông.
Không cần nói, tài nguyên chắc chắn nghiêng về Vinh Khách và Kiều Tranh kim đan thượng nhất phẩm.
Hắn muốn có nhiều hơn thì phải ra tay từ Kiều Tranh.
Chu Thừa Phong đã là tu vi hậu kỳ kim đan, muốn đối phó Kiều Tranh sơ kỳ kim đan mới kết đan vài ba năm, phần thắng rất lớn.
Đương nhiên, hắn không biết bây giờ Kiều Tranh đã là trung kỳ kim đan.