Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 105: Đính hôn! Một bước cuối cùng!



Dịch: Chưởng Thiên

Vân Trung Hạc đáp: "Đạm Đài đại nhân! Thực ra, thứ ta muốn trước giờ chỉ có một."

Đạm Đài Diệt Minh cười: "Cưới Tỉnh Trung Nguyệt?"

Cưới Tỉnh Trung Nguyệt. Đây không chỉ là chấp niệm của Vân Trung Hạc, còn là nhiệm vụ, mục tiêu tuyệt đối.

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, ta làm tất cả chỉ vì mục tiêu này. Ta từng nói muốn đoạt lại Lạc Diệp lĩnh làm sính lễ dâng cho Tỉnh Trung Nguyệt. Mong Đạm Đài đại nhân thành toàn!"

Đạm Đài Diệt Minh gật đầu: "Được! Ta biết rồi!"

Tiếp theo, lão lại hỏi: "À, ngươi còn nhớ Vân Vạn Huyết không?"

Tất nhiên là có. Vài ngày trước, gã này còn dùng trăm phương ngàn kế để hrại chết Vân Trung Hạc hắn đấy.

"Đi! Qua nhìn gã kia một chút."

...

Vân Trung Hạc lại đứng trước mặt Vân Vạn Huyết một lần nữa. Nhưng bộ dáng hiện giờ của Vân Vạn Huyết cực kỳ ủ rũ, giống như người mất hồn vậy.

"Chủ quân, Vân Vạn Huyết đã cung khai. Kẻ này đúng là nội ứng của Nam Chu đế quốc, bị mua chuộc nhiều năm trước." Đạm Đài Phần nói.

Đạm Đài Diệt Minh vẫn hờ hững khoanh tay, mặt không biểu tình, cũng chẳng buồn liếc Vân Vạn Huyết lấy một cái.

"Ngạo Thiên, chính ngươi đã vạch trần gã, vậy mau xử lý đi."

Vân Trung Hạc ngồi xổm trước mặt Vân Vạn Huyết, cười lạnh: "Nhận ra ta chứ?"

Vân Vạn Huyết cười gằn, đáp: "Làm sao quên được? Ta vĩnh viễn hắc cốt ghi tâm Vân Ngạo Thiên nhà ngươi. Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào khiến ta ngã ngựa đau như vậy."

Vân Trung Hạc mỉa mai: "Giống tham lam bợ đỡ như ngươi làm sao có thể trở thành mật thám của Nam Chu đế quốc chứ? Loại người như ngươi lúc nào cũng sẵn sàng bán chủ cầu vinh."

Vân Vạn Huyết đáp: "Lúc cùng đường mạt lộ, sao có thể buông tha cọng rơm cứu mạng đây."

Vân Trung Hạc đã biết rằng khi xưa Vân Vạn Huyết đã từng vì nhập nhằng với tiểu thiếp của phụ thân hắn mà bị tống cổ khỏi nhà.

Sau một khoảng thời gian trôi dạt khắp nơi, đúng lúc tinh thần sa sút nhất, thì gã này được Hắc Băng Đài của Nam Chu đế quốc nhìn trúng.

Nhưng Vân Vạn Huyết cũng không thật sự là nội ứng hay mật thám gì cả, chỉ vẻn vẹn là một cây đinh do Nam Chu đế quốc ngấm ngầm chôn xuống mà thôi.

Vân Vạn Huyết lạnh giọng: "Vân Ngạo Thiên, đừng có đắc ý quá sớm! Nhất định Nam Chu đế quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sẽ có một ngày kết cục của ngươi còn thảm hại hơn cả ta. Ngươi chẳng sống được lâu nữa đâu."

Vân Trung Hạc hờ hững ra lệnh: "Lấy cho ta một muôi sắt lỏng!"

Chỉ một lát sau, có người mang đến cho Vân Trung Hạc một muôi sắt lỏng, đỏ hừng hực.

Vân Vạn Huyết sợ run, gào lên: "Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì?"

"Dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết ngươi! Cũng là để thế nhân minh bạch rằng đôi nghịch với ta sẽ có kết cục gì." Vân Trung Hạc cười lạnh.

Sau đó, hắn trực tiếp giội muôi sắt nung này lên đầu Vân Vạn Huyết.

"A..." Vân Vạn Huyết rú lên thảm liệt không gì sánh được. Chết rất thảm!

Đạm Đài Diệt Minh thủng thẳng nói: "Hai đại đế quốc đều là đám lòng lang dạ thú, muốn chiếm đoạt Vô Chủ chi địa. Cho nên kết cục của bọn nội ứng, mật thám chỉ có thể là thế này. Hãy lấy Vân Vạn Huyết làm gương."

Bề ngoài Đạm Đài Diệt Minh phong khinh vân đạm là thế, nhưng giọng điệu lại đẫm máu vô cùng.

Một khi bại lộ, kết cục của đám mật thám đế quốc tại Vô Chủ chi địa này chắc chắn là cái chết.

...

Sau đó, Đạm Đài gia tộc lấy danh nghĩa Chư Hầu liên minh minh chủ để giải trừ toàn bộ chế tài đã áp đặt lên Liệt Phong cốc trước đó.

Đám chư hầu đông đảo không thể cấm đoán hoạt động mậu dịch lương thực và kim khí của Liệt Phong cốc nữa.

Ngay sau đó, Đạm Đài gia tộc lại công khai tuyên bố kết thông gia với Tỉnh thị gia tộc.

Đạm Đài Vô Diệm được gả cho Tỉnh Vô Biên.

Đồng thời, một buổi lễ đính hôn tuy nhỏ nhưng cực kỳ long trọng đã được cử hành tại Đạm Đài gia tộc

Kết quả này khiến người ngoài kinh ngạc hết sức.

không phải lúc trước đã tuyên bố gả Đạm Đài Phù Bình đi sao, lại còn so văn chọn rể hoành tráng lắm nữa mà?

Làm sao giờ lại biến thành Đạm Đài Vô Diệm?

Mặc dù chưa có ai từng gặp qua Đạm Đài Vô Diệm kia, nhưng vô số tin đồn vẫn cứ văng vẳng bên tai. Nữ nhân này xấu xí như quỷ, thần trí bất thường.

Đạm Đài gia tộc quả thực giảo hoạt. Bọn hắn chỉ luôn miệng nói muốn tìm thông gia, chứ chưa từng nói mười mươi rằng sẽ gả Đạm Đài Phù Bình đi.

Sở dĩ Đạm Đài Phù Bình đứng ra chủ trì cuộc so văn chọn rể kia là vì nàng sở hữu tài hoa xuất chúng. Tỷ tỷ chọn rể giúp muội muội thì có gì không bình thường đây?

Nhưng chuyện này quả thực không dễ nhìn, rất bất công đối với Tỉnh Vô Biên. Thậm chí đây còn là một sự sỉ nhục đối với Tỉnh thị.

Cũng bởi Đạm Đài Phù Bình đã nắm được nội tình của trận so văn chọn rể kia, nên đương nhiên sẽ không nguyện ý gả cho Tỉnh Vô Biên.

Tuyệt đại bộ phận nam nhân thiên hạ cũng vì thế mà thở phào một hơi. Tốt nhất đừng có gả nữ thần Đạm Đài Phù Bình của chúng tôi đi! Tướng mạo nàng dù không so được với Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng vẫn cứ mỹ lệ vô cùng, không phải vậy sao?

Có thể thấy được nam nhân thiên hạ chẳng tốt đẹp gì. Thứ mà ta đây không chiếm được, người khác cũng đừng hòng xơ múi được cái gì.

Vân Trung Hạc hiện đang có mặt tại hôn trường, hay đúng hơn là tai nạn trường.

Đạm Đài Vô Diệm lúc này phi thường cao hứng, không ngừng gọi phu quân. Ngoài ra, hai từ động phòng đã phọt ra khỏi miệng nàng không dưới một trăm lần.

Đầu óc nữ tử này hết sức đơn thuần, không hơn gì một đứa trẻ sáu bảy tuổi. Lấy chồng đối với nàng chỉ là một trò chơi.

Sắc mặt của Tỉnh Trung Nguyệt và Liệt Phong phu hiện giờ khó coi hết sức.

Dù thanh danh của Tỉnh Vô Biên kém cỏi đi nữa, nhưng có ai nguyện ý cưới một kẻ điên điên khùng khùng, xấu xí như quỷ về làm vợ chứ?

Nhưng nữ nhân này lại mang họ Đạm Đài. Để đoạt lại được Lạc Diệp lĩnh, hành động này xem như một lần tỏ thái độ với Đạm Đài gia tộc cực kỳ trọng yếu.

Tỉnh Vô Biên rốt cuộc chỉ là vật hi sinh trên bàn cờ chiến lược của Vân Trung Hạc.

Đại kế của hắn đã đến một bước then chốt cuối cùng, tuyệt đối không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

...

Sau khi lễ đính hôn khép lại, Vân Trung Hạc đến an ủi Tỉnh Vô Biên.

"Cưới vợ tại hiền, nạp thiếp tại sắc. Tuy bà lão này của ngươi không hiền, nhưng tối thiểu sẽ không hồng hạnh xuất tường, cắm sừng lên đầu ngươi." Vân Trung Hạc khuyên nhủ: "Mà ngày sau ngươi vẫn có thể nạp rất nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, còn không đắc ý hay sao?"

Tỉnh Vô Biên thở dài: "Ngạo Thiên, ngươi không cần an ủi ta. Bọn ta vốn là điên phối với điên. Rất tốt! Ít ra thì nàng sẽ không bao giờ ghét bỏ ta."

Ngươi đuổi khéo ta đấy à? Tuy nghĩ vậy nhưng Vân Trung Hạc vẫn cảm thấy một chút cay đắng.

Vân Trung Hạc lên tiếng: "Thực ra, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Tỉnh Vô Biên đáp: "Nói đi!"

Vân Trung Hạc nói: "Ta nghe nói khi còn bé ngươi cực kỳ thông minh, lúc ở Đại Tây thư viện từng được xưng là thần đồng, nhưng năm lên bảy, tám tuổi bỗng nhiên phát bệnh, phản không?"

Tỉnh Vô Biên đáp: "Sau đó đầu óc càng ngày càng không bình thường, càng ngày càng thần kinh. Cuối cùng, ta căn bản không thể lưu lại Đại Tây thư viện nữa, phải trở về đây."

Vân Trung Hạc hỏi: "Có chuyện đó thật sao?"

Tỉnh Vô Biên đáp: "Chăc vậy."

Vân Trung Hạc lại hỏi: "Vậy ngươi có nhớ vì sao lúc ấy lại phát bệnh không?"

Tỉnh Vô Biên đáp: "Không nhớ được! Lúc ấy, Tỉnh Trung Nguyệt muốn bỏ Đại Tây thư viện, đến Bạch Vân thành tập võ. Ta cũng bị chuyện đó kích thích, nhưng hẳn không thể là nguyên nhân phát bệnh."

Vân Trung Hạc không nói gì nữa.

Đúng là như vậy! Tỷ đệ dù tình thâm đến đâu cũng đến nỗi vì chuyện này mà phát điên.

Trước đó, Vân Trung Hạc cảm thấy đầu óc Tỉnh Vô Biên bất thường là vì bị Lam Thần Tiên dùng nha phiến làm hư. Nhưng hiện giờ xem ra nguyên nhân không chỉ có vậy. Thần trí của Tỉnh Vô Biên đã sớm bị tàn phá.

Trong này ắt có âm mưu! Có kẻ không muốn Tỉnh Ách có được một người thừa kế xuất sắc như vậy.

Sẽ là ai đây? Ai dám ra tay hãm hại một đứa bé chưa đủ mười tuổi?

...

Thời gian trôi đi.

Vân Trung Hạc càng ngày càng khẩn trương.

Hắn vạch ra kế hoạch bốn bước để thu hồi Lạc Diệp lĩnh, đến nay đã hoàn thành được ba bước.

Tuy gặp phải rất nhiều biến cố, nhưng rốt cuộc ba bước đầu tiên đều đã thành công.

Biết bao đại giới, bao nhiêu hi sinh.

Hiện giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng này.

Đoạt lại Lạc Diệp lĩnh!

Điều Vân Trung Hạc vẫn mong mỏi bấy lâu vẫn chưa đạt được.

Đạm Đài gia tộc vẫn chưa công khai ủng hộ Liệt Phong cốc đoạt lại Lạc Diệp lĩnh.

Chỉ khoảng nửa tháng nữa là bản khế ước 50 năm kia sẽ hết hạn.

Ngày mười bảy tháng sáu chính là kỳ hạn cuối cùng.

Nếu như đến ngày đó mà Liệt Phong cốc vẫn không thể đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, vậy thì Vân Trung Hạc đã thất bại triệt để rồi.

Nếu đúng thế thật thì Vân Trung Hạc không còn mặt mũi nào để cầu hôn Tỉnh Trung Nguyệt nữa.

Chiến lược của hắn thất bại triệt để.

Nhiệm vụ của hắn cũng thất bại triệt để.

...

Mùng ba tháng sáu.

Rốt cuộc, bọn Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt đã nhận được tín hiệu của Đạm Đài Diệt Minh.

Ngày kia sẽ chính thức tổ chức Chư Hầu liên minh đại hội, thương nghị các hạng mục điều kiện để Mạc thị trả lại Lạc Diệp lĩnh cho Tỉnh thị. Dịch bởi Ngọc Thụ Lâm Phong Bụ Bẫm Mỹ Miều đích Chưởng Thiên.

Ngày này cuối cùng cũng đến.

Đây là bước đệm cực kỳ then chốt, quyết định vận mệnh của Liệt Phong cốc, vận mệnh của Tỉnh thị gia tộc, quyết định thành bại nhiệm vụ lần này của Vân Trung Hạc.

...

Mùng bốn tháng sáu.

Hiện chỉ còn cách Chư Hầu liên minh đại hội vẻn vẹn không đến một ngày.

Trong một mật thất nào đó, hai thân ảnh lẳng lặng ngồi đối diện nhau.

"Mạc thị gia tộc nguyện ý hàng năm dâng lên năm thành lợi ích thu được từ Lạc Diệp lĩnh." Mạc Thu lên tiếng.

Đối phương không nói gì.

Mạc Thu tiếp lời: "Liệt Phong cốc tuy lúc này có hơi thê thảm. Nhưng một khi đoạt lại được Lạc Diệp lĩnh, một khi giành lại được cái vựa lúa này, Tỉnh thị ắt giống như cá chép hóa rồng. Từ nay về sau, Tỉnh thị có tiền có lương, sẽ nhanh chóng trở nên cường đại. Điều này hoàn toàn bất lợi với ngài. Huống hồ Vân Ngạo Thiên xảo trá vô cùng. Ngài nâng đỡ, giúp Liệt Phong cốc đoạt lại Lạc Diệp lĩnh, khác gì tự mình gieo xuống mầm hoạ về sau."

Đối phương vẫn không buồn lên tiếng.

Mạc Thu lại nói: "Lúc này, Liệt Phong cốc đã không phải chịu chế tài gì nữa, chỉ trong một hai năm ngắn ngủi sẽ trở nên cường đại. Tỉnh Trung Nguyệt cường hoành vô địch, lại có Vân Trung Hạc phụ tá, khác gì hổ mọc thêm cánh. Con mãnh hổ này cần Mạc thị chúng ta kiềm chế. Hai hổ đánh nhau, ngài mới có thể tọa sơn đắc lợi."

Mạc Thu nói: "Một nửa lợi ích, cùng với một triệu thạch lương thực hàng năm."

Người kia đáp: "Không cần lương thực. Ta muốn thứ khác."

Mạc Thu vội nói: "Thứ gì? Chỉ cần trong khả năng của ta là được."

Người kia nói: "Lại gần đây!"

Mạc Thu nhổm hẳn dậy, ghé tai nghe người đối diện nói.

Ánh mắt Mặc Thu lấp loé tinh quang: "Vâng! Ta sẽ nỗ lực hết sức."

...

Ngày hôm sau, đại hội của Chư Hầu liên minh lâm thời chính thức được cử hành.

Đây mới là đại hội Chư Hầu liên minh chính thức. Lần báo cáo kết quả điều tra thảm án mỏ muối Bạch Ngân cũng không được tính là đại hội thực sự.

Bởi vì lần trước có rất nhiều chư hầu không trình diện, vẻn vẹn chỉ điều động đại biểu tham gia.

Nhưng lần này, tất cả chư hầu đều có mặt. Hơn nữa, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh còn tự mình chủ trì.

Đến tận hôm nay, Vân Trung Hạc mới được chứng kiến tận mắt Chư Hầu liên minh đại hội chân chính là như thế nào.

Hội trường hình vòng cung. Khán đài xung quanh cao chừng mười mấy tầng, tưởng thấp mà lại cao, có mấy phần giống với đấu trường La Mã.

Đạm Đài Diệt Minh là minh chủ, ngồi ở đại sảnh phía bắc, có thể quan sát toàn trường.

Giữa đại sảnh có một cái bục đứng, là nơi phát biểu.

Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi lên tiếng: "Ta tin rằng tất cả mọi người đều đã minh bạch mục đích tổ chức đại hội lâm thời lần này của Chư Hầu liên minh là gì."

Nghe xong, ai nấy đều không khỏi cảm thán. Tỉnh thị quả thực đã vớ bẫm, có thể kết thông gia với Đạm Đài gia tộc.

Trước đó, chuyện trả lại Lạc Diệp lĩnh hoàn toàn là cầu trời vô dụng.

Nhưng giờ, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh lại chủ động đứng ra lấy lại công đạo cho Tỉnh thị gia tộc.

Lúc này, Tỉnh Trung Nguyệt ngồi ở vị trí phía đông, còn Mạc thị gia tộc ngồi ở phía tây.

"Chuyện liên quan đến quyền sở hữu Lạc Diệp lĩnh..." Đạm Đài Diệt Minh đi thẳng vào trọng tâm: "Mời đại diện của Tỉnh thị gia tộc Liệt Phong cốc trình bày!"

Vân Trung Hạc đứng dậy ôm quyền: "Minh chủ tôn kính! Chư vị chư hầu tôn kính! Mọi người hẳn đều biết rằng 50 năm trước, Liệt Phong cốc Tỉnh lão thành chủ vì bình định nên đã mượn binh của Mạc thị gia tộc. Đổi lại, ngài ấy đồng ý cho Mạc thị thuê lại toàn bộ 1300 cây số vuông của Lạc Diệp lĩnh trong vòng 50 năm. Ở đây có khế ước làm chứng."

Vân Trung Hạc nâng khế ước lên.

Phần khế ước này được chép thành ba bản, Liệt Phong cốc Tỉnh thị gia tộc giữ một bản, Tẩy Ngọc thành Mạc thị gia tộc giữ một bản, minh chủ Đạm Đài Diệt Minh một bản.

Ba bên lần lượt lấy ra phần khế ước 50 năm này.

Mà Vân Trung Hạc cũng rất hiểu chuyện, không dám sử dụng bản khế ước ngụy tạo kia. Thậm chí, hắn không có ý muốn nhắn lại chuyện này, dường như đã quên sạch.

"Minh chủ đại nhân! Mạc Dã thành chủ! Khế ước đã viết rành rành rằng thời gian thuê đất là 50 năm, tính đến ngày mười bảy tháng sáu. Nói cách khác, còn mười ba ngày nữa là hết hạn."

"Trên khế ước cũng viết rằng một khi tới kỳ hạn, Mạc thị gia tộc phải lập tức trao trả Lạc Diệp lĩnh lại cho Tỉnh thị gia tộc."

Vân Trung Hạc không vòng vo, cũng đi thằng vào vấn đề.

Đây chính là công dụng mấu chốt của việc kết thông gia với Đạm Đài gia tộc.

Nếu như Mạc thị gia tộc phủ nhận tất cả, thậm chí nói khế ước không tồn tại, Tỉnh thị một tay ngụy tạo tất cả, thì lúc này, bản khế ước trong tay Chư hầu minh chủ cực kỳ trọng yếu. Chỉ cần lấy ra liền nhất cử định càn khôn.

Vân Trung Hạc nói: "Mạc Dã thành chủ! Mạc Thu thiếu chủ! Giờ chỉ còn cách kỳ hạn có mười ba ngày. Các ngươi định lúc nào thì trả lại Lạc Diệp lĩnh?"

Mạc Dã và Mạc Thu thiếu chủ một mực mắt điếc tai ngơ, không nói không rằng.

Vân Trung Hạc chắp tay: "Xin Đạm Đài minh chủ chủ trì công đạo!"

Đạm Đài Diệt Minh lên tiếng: "Nếu đã thuê, vậy thì ắt phải trả lại, còn phải trả lại đúng hạn."

Lời này vừa dứt, toàn trường bạo động.

Đạm Đài Diệt Minh trực tiếp tỏ thái độ như vậy sao?

Lẽ ra không nên a. Kể cả khi Đạm Đài gia tộc có kết thông gia với Tỉnh thị gia tộc, thậm chí Vân Ngạo Thiên có cứu mạng Đạm Đài Diệt Minh đi nữa, thì tình huống này cũng không nên phát sinh mới phải.

Điều này hoàn toàn không có lợi cho Đạm Đài gia tộc.

Lạc Diệp lĩnh nên là một tảng thịt lớn để Tỉnh thị và Mạc thị điên cuồng cắn xé lẫn nhau, còn Đạm Đài gia tộc ở giữa làm trọng tài. Đó mới là thượng sách.

Đạm Đài gia tộc lại có thứ lập trường sáng láng như vậy sao? Trực tiếp nâng đỡ Tỉnh thị gia tộc?

Nhưng giờ Đạm Đài minh chủ đã đích thân lên tiếng, Mạc thị gia tộc không thể tiếp tục làm bộ không nghe thấy.

Chỉ thấy Mạc Thu đứng dậy, khom người thi lễ với Đạm Đài Diệt Minh.

Sau đó, sau đó y đưa mắt nhìn chung quanh, liếc qua mặt mỗi chư hầu một lượt, rồi dừng lại trước dung nhan tuyệt mỹ vô song của Tỉnh Trung Nguyệt.

"Liệt Phong cốc nói không sai. Thời gian quy định trên khế ước đúng là 50 năm."

"Hạn chót cũng đúng mười bảy tháng sáu."

"Nếu là đất thuê, đương nhiên phải trả lại." Mạc Thu từ tốn nói.

Y vừa dứt lời cả hội trường lại xôn xao một trận. Mạc thị gia tộc từ bi như vậy từ khi nào?

Có ai không biết, cả lò nhà họ Mạc vừa hung ác, lại vừa tham lam.

Nhất là gã Mạc Thu kia. Để cướp đoạt Lạc Diệp lĩnh, y đã môt tay dựng nên thảm án ở mỏ muối Bạch Ngân, giết chết mấy ngàn người.

Đại bộ phận trong đó đều nhân công làm muối của Tỉnh thị gia tộc.

Thi hài của những người vô tội ấy vẫn còn chưa lạnh đâu.

Không chỉ có như vậy, vụ thảm án kia đã khiến Tỉnh thị gia tộc gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Chỉ tính riêng tổn thất kinh tế đã vượt qua hai triệu lượng bạc.

Nguyên bản dân số Liệt Phong cốc là 40 vạn, giờ chỉ còn lại không đến 25 vạn.

Một tòa thành phồn hoa náo nhiệt bỗng dưng trở nên tiêu điều như bị quỷ ám.

Đội quân vốn rất cường thịnh của Liệt Phong cốc quân đội lúc này suy sụp cực độ, bị người đến tận nhà lột xuống 3000 bộ áo giáp.

Chưa kể lương thực cũng sắp cạn kiệt.

10 vạn thạch lương thực lần trước đổi bằng áo giáp cũng đã chuẩn bị ăn hết.

Liệt Phong cốc không cầu viện lương thực của Đạm Đài gia tộc, để bảo toàn sức nặng ân cứu mạng của Vân Trung Hạc.

Tất cả ân tình chỉ để giành lại Lạc Diệp lĩnh.

Đó là mục tiêu cuối cùng.

Vì mục tiêu này, tất cả đều nhỏ bé.

Nhưng có ai ngờ Mạc Thu tham lam xảo trá kia lại tỏ thái độ như vậy?

Toàn trường lúc này cùng vểnh tai, chờ đợi Mạc Thu lật bài. Bởi lẽ đây là Chư Hầu liên minh đại hội, không thể giỡn chơi.

"Mạc thị gia tộc chúng ta nguyện ý trả lại Lạc Diệp lĩnh trước ngày mười bảy tháng sáu." Mạc Thu dứt khoát: "Nhưng chúng ta còn có một điều kiện. Một điều kiện duy nhất, vô cùng hợp tình hợp lý. Chỉ cần Liệt Phong cốc thỏa mãn điều kiện này, Mạc thị lập tức trả lại Lạc Diệp lĩnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.