Trước đó đã nói qua, trước mặt mọi người ám sát một tên giải nguyên, nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên đây là tử sĩ không thể nghi ngờ.
Mà có thể khu động một tử sĩ, chỉ có lợi ích là không đủ, mà tử sĩ này còn nhất định phải là người thuộc trận doanh Nộ Lãng Hầu phu nhân, cho nên duy nhất có thể khu động tử sĩ này, đại khái cũng chỉ có người nhà của gã.
Mà vị Liễu Trọng này, chính là một hiếu tử.
Năm đó nếu như gã lưu lại Nộ Lãng hầu tước phủ, sớm đã có tương lai tốt hơn.
Nhưng vì trở về phụng dưỡng lão mẫu, gã dứt khoát kiên quyết từ bỏ tương lai tốt đẹp, rời Giang Châu phủ phồn hoa này, trở về quê quán thâm sơn cùng cốc.
Nếu như Nộ Lãng Hầu là một quan viên bình thường, vậy trực tiếp an bài một chức huyện úy không là vấn đề.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Nộ Lãng Hầu không biết làm người, cũng không biết làm quan, chỉ là một cô thần biết đánh trận. Sau khi Liễu Trọng hồi hương, chỉ được an bài dân quân bách hộ.
Chức vị này nếu như rơi vào tay một ít đầu lĩnh bang phái, hoàn toàn có thể phong sinh thủy khởi, trở thành một tên địa đầu xà.
Nhưng Liễu Trọng này võ công mặc dù không tệ, nhưng cũng là một người thành thật.
Cho nên ngạnh sinh làm dân quân bách hộ này thành lão hoàng ngưu, chẳng những không vớt được chất béo, ngược lại đắc tội không ít người.
Lão mẫu gã sinh bệnh nặng là thật, vì mẫu thân chữa bệnh tiêu hết gia sản cũng là thật.
Cho nên Ngao Bình ngay từ đầu cũng muốn dùng tiền tài mua gã, kết quả đương nhiên không thành công.
Thế là, Ngao Bình đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bắt lão mẫu Liễu Trọng, thê tử, còn có hai đứa bé.
Đồng thời uy hiếp Liễu Trọng, nếu như ngươi không nghe lời, toàn bộ người nhà của ngươi vứt cho chó ăn.
Nếu như ngươi nghe lời đi ám sát Ngao Minh, đồng thời vu oan giá họa mẹ con Nộ Lãng Hầu phu nhân Liễu thị, ta chẳng những sẽ thả người nhà của ngươi, sẽ còn xuất tiền chữa bệnh cho mẫu thân ngươi.
Thế là, Liễu Trọng thành thật này phải ngoan ngoãn nghe lời.
...
Nghe Vân Trung Hạc nói, sắc mặt Ngao Bình đại biến, sau đó cười lạnh nói: "Ngao Ngọc, ngươi lại ăn nói bừa bãi gì đó, ta ngay cả ngươi cũng đánh nốt."
Muốn lừa ta? Không dễ dàng như vậy.
Vậy Vân Trung Hạc đang gạt Ngao Bình sao?
Đương nhiên không phải!
Lúc này Vân Trung Hạc đối mặt cũng không phải Hắc Băng Đài, cũng không phải đỉnh cấp độc sĩ như Yến Biên Tiên.
Ngao Bình là ấu tử Ngao Đình sủng ái nhất, cũng là Bình gia Giang Châu phủ.
Thủ hạ đến mấy trăm, thế lực bang phái trong Giang Châu phủ kính sợ Ngao Bình không thôi, thậm chí coi là ô dù.
Cho nên, bình thường có việc gì xấu, đều giao cho Ngao Bình tới làm.
Trong tay người này cũng không biết có bao nhiêu người, không biết nuôi bao nhiêu kẻ liều mạng.
Nhưng loại người này làm việc bí ẩn thế nào? Vậy chưa chắc.
Khi mẫu thân ngẫu nhiên gặp Liễu Trọng, Vân Trung Hạc lập tức cảnh giác, trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ cách Liễu Trọng làm người, còn tất cả người nhà của gã.
Sau đó, liền phái người nhìn chằm chằm vào Ngao Bình.
Chuyện này quá trọng yếu, Ngao Bình nhất định phải tự mình đi xử lý.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm vào kinh, nhưng trong phủ hầu tước còn có mấy chục tên cao thủ.
Gã dù sao cũng là Phiêu Kỵ đại tướng quân, dựa theo chế độ triều đình, phủ đệ gã có thể nuôi mấy trăm tên thân binh hộ vệ.
Ngao Tâm lãnh đạm với bất kỳ người nào, duy chỉ ngoại trừ đối với lão binh đi theo mình.
Cho nên, lão binh hộ vệ trong Nộ Lãng hầu tước phủ, thuần một sắc đều là thương binh xuất ngũ.
Hoặc là bị bắn mù một con mắt, hoặc là què một cái chân, hoặc là gãy mất một cánh tay.
Tóm lại, nhìn qua toàn bộ đều là vớ va vớ vẩn.
Thân vệ trong nhà quý tộc Giang Châu phủ khác, toàn bộ đều khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm. Duy chỉ có hộ vệ Nộ Lãng hầu tước phủ, từng người đều vô cùng thê thảm. Vì chuyện này mà Nộ Lãng Hầu còn bị toàn bộ giới quý tộc Giang Châu phủ chế nhạo.
Đám người này mặc dù tàn tật.
Nhưng... Toàn bộ đều là cao thủ.
Trong đó có một nửa, đều là từ trinh sát ra. Đối với một chi quân đội, trinh sát hoàn toàn là cao thủ trong cao thủ.
Ngao Ngọc lúc ấy chơi gái tận thiên hạ, Nộ Lãng Hầu liền điều động mấy chục tên cao thủ, thời thời khắc khắc bảo hộ hắn.
Những trinh sát trong quân này, chém giết trên chiến trường Nam Man vài chục năm, bản lãnh gì mà không biết.
Chớ nói chi chỉ là truy lùng.
Cho nên chỉ cần Vân Trung Hạc liệu định tiên cơ, vậy kế tiếp hết thảy sẽ dễ như trở bàn tay.
Ngao Bình bắt giấu người nhà Liễu Trọng phi thường bí ẩn, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy canh giờ, lập tức bị trinh sát Nộ Lãng Hầu phát hiện.
Chỉ cần theo dõi Ngao Bình, nhất định sẽ phát hiện địa điểm người nhà Liễu Trọng bị giam.
Sau đó, hộ vệ đầu lĩnh Ngao Hắc mang theo mấy chục tên cao thủ mai phục bốn phía, gắt gao nhìn chằm chằm, nhưng không động thủ.
Bởi vì một khi động thủ cứu người, sẽ đả thảo kinh xà.
Như vậy lúc nào động thủ?
Chờ Vân Trung Hạc và Nộ Lãng Hầu phu nhân bị bắt vào phủ thái thú, chính thức động thủ cứu người.
Ngao Bình điều động mấy chục tên võ sĩ trông coi người nhà Liễu Trọng.
Nhưng những người này làm sao có thể là đối thủ của thân vệ Nộ Lãng Hầu?
Mà Ngao Hắc suất lĩnh thân vệ Nộ Lãng Hầu đã mai phục hai ngày, cũng chuẩn bị hai ngày.
Hoàn toàn là tập kích như thiểm điện.
Vẻn vẹn mấy phút, đã xử lý xong mấy chục thủ hạ Ngao Bình.
Nói thật, Ngao Bình xác thực nuôi mấy chục thủ hạ, xem như cao thủ vô cùng lợi hại.
Nhưng Ngao Bình cảm thấy, người nhà Liễu Trọng đều là già yếu, căn bản không có một chút sức phản kháng nào, căn bản không cần cao thủ lợi hại trông ở chỗ này.
Cao thủ, nên để bọn chúng đi làm chuyện trọng yếu hơn.
Nhưng các võ sĩ trông coi người nhà Liễu Trọng, cũng là cùng hung cực ác. Phát hiện có người đột kích, lập tức sẽ động thủ, giết sạch toàn bộ người nhà Liễu Trọng, như vậy sẽ chết không đối chứng.
Cho nên, thủ lĩnh hộ vệ Nộ Lãng hầu phủ Ngao Hắc, quyết định sử dụng thổi tên. Đây là vũ khí Nam Man, vô thanh vô tức, mà đầu mũi tên lại có kỳ độc.
Quả nhiên, Ngao Hắc sử dụng rất tốt.
Từ đầu tới đuôi không đến ba phút, liền diệt mấy chục người, cứu toàn bộ người nhà Liễu Trọng ra.
Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất đưa người nhà Liễu Trọng tới phủ thái thú.
...
Trong đại đường phủ thái thú.
Vân Trung Hạc nói: "Liễu Trọng ngươi là một đại hiếu tử, vì tính mệnh mẫu thân và hài tử, cho nên ngươi cam nguyện bị người xấu lợi dụng, đi ám sát Ngao Minh, sau đó vu oan lên đầu ta và mẫu thân ta."
"Ngươi thống khoái, trực tiếp bị khai đao chém. Nhưng ngươi cảm thấy mẫu thân và hài tử ngươi có thể sống tốt sao? Đơn giản quá ngây thơ rồi, chờ ngươi chết xong, bọn chúng sẽ giết người diệt khẩu mẫu thân và hài tử ngươi."
"Ngươi đã từng là hộ vệ nô bộc mẫu thân ta, ở nhà ta mười mấy năm, nhà ta có bạc đãi ngươi không? Nghe nói mẹ ngươi bệnh nặng, mẫu thân ta lập tức đem tất cả tiền cho ngươi, hơn nữa còn trở về nhà tìm đại phu, chữa bệnh cho mẫu thân ngươi. Mẫu thân của ta thiện lương cỡ nào, nhân nghĩa cỡ nào?"
"Mà có ít người, trực tiếp bắt mẹ của ngươi, bắt con của ngươi, dùng tính mạng của họ uy hiếp ngươi, uy hiếp ngươi hãm hại mẫu thân ta. Sau đó, ngươi thật làm như vậy."
"Dựa vào cái gì như vậy?"
"Ngươi hiếu thuận, ngươi vì lão mẫu và hài tử ngươi, cho nên hại mẹ con ta. Dựa vào cái gì?"
"Người xấu hại ngươi, uy hiếp ngươi, ngươi không tìm bọn hắn liều mạng. Ngươi ngược lại đến hại chúng ta, hại ân nhân ngươi."
"Ngươi trung hiếu nhân nghĩa đâu? Lương tri ngươi đâu? Dựa vào cái gì thế giới này người tốt lại bị hại, người xấu đạt được mục đích?"
Vân Trung Hạc chân thành tha thiết nói: "Liễu Trọng, hiện tại mẫu thân ngươi và hài tử còn chưa đưa tới. Cho nên ngươi còn có cơ hội vãn hồi lương tri. Ngươi ngay ở trước mặt của mọi người nói ra, nói ra chân tướng."
Liễu Trọng trầm mặc không nói.
Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Liễu Trọng, nếu lương tri ngươi chưa mất, ngươi mau nói chân tướng ra."
Gương mặt Liễu Trọng co quắp một chút, sau đó dời ánh mắt đi.
Phụ tử Ngao Đình, Ngao Bình thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, càng thêm bình tĩnh. Ngao Ngọc là đang lừa bọn họ, nếu không trực tiếp giao ra người nhà Liễu Trọng là được, căn bản không cần trình diễn một màn này.
Ngao Ngọc à, ngươi vẫn ngây thơ ngu xuẩn như thế.
Lương tri? Người có lương tri, đều sẽ xong đời, muốn cái gì lương tri?
Vân Trung Hạc nghiêm nghị nói: "Liễu Trọng, ngươi đây là hiếu thuận sao? Ngươi bất trung bất nghĩa, vì người nhà của ngươi, ngươi hãm hại ân nhân của ngươi, ngươi tính là người tốt gì chứ?"
Liễu Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Trung Hạc và Nộ Lãng Hầu phu nhân, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Sau đó, gã gằn từng chữ: "Ta đã nói rồi, chính phu nhân cho ta bốn trăm lượng bạc, để đi ám sát Ngao Minh, căn bản không có người bức ta hãm hại ngươi."
Lời này vừa ra, Nộ Lãng Hầu phu nhân Liễu thị thật kinh ngạc.
Bởi vì nàng nghe được, lúc Liễu Trọng nói ra câu nói này, nội tâm thật tràn đầy oán hận, oán hận nàng.
Dựa vào cái gì? Vì cái gì?
Ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại oán hận ta?
Nhưng Vân Trung Hạc không chút nào ngạc nhiên.
Đây chính là nhân tính!
Người tốt oán hận, càng thêm tru tâm.
Liễu Trọng oán hận đối với Nộ Lãng Hầu, đối với Nộ Lãng Hầu phu nhân, chất chứa đã rất sâu.
Năm đó gã bởi vì hiếu thuận, trở về quê quán phụng dưỡng lão mẫu, ngay từ đầu còn tính là đầy nhiệt huyết. Nhưng về sau chịu cảnh sinh hoạt cơ cực, cảnh ngộ phi thường không tốt.
Tiếp đó mẹ già bệnh nặng, gã dùng hết gia tài cũng không chữa khỏi.
Mặc dù không nói ra, nhưng nội tâm của gã biết, nếu như lúc ấy gã không rời Nộ Lãng hầu phủ sẽ không thê thảm như vậy.
Gã cũng oán hận, vì sao Nộ Lãng Hầu không an bài cho gã một chức vị có quyền thế, vì sao không thể vì gã làm việc riêng. Nếu như an bài cho gã làm huyện úy, mà không phải dân quân bách hộ, gã làm sao đến mức thảm hại như hôm nay?
Mặc dù hôm nay gã thảm trạng, hoàn toàn là lựa chọn của chính gã.
Nhưng người vô năng, oán trời trách đất là bản năng.
Cho nên gã vu oan hãm hại Nộ Lãng Hầu phu nhân một mặt là bị ép, nhưng ở sâu trong nội tâm không phải là không có một Ác Ma, cũng muốn làm như vậy?
Thái thú Uất Trì Đoan lạnh giọng nói: "Liễu thị, Ngao Ngọc, ngươi có lời gì để nói?"
Ngao Bình dữ tợn nói: "Hết biện pháp rồi? Vậy ta bắt đầu đánh ngươi."
"Có ai không, bắt Ngao Ngọc đè xuống đất, cùng một chỗ đánh, cùng một chỗ đánh! Hôm nay Ngao Bình ta, sẽ quân pháp bất vị thân, trừ hại cho dân!"
"Chậm!"
Lúc này, một lão giả chậm rãi đi đến.
Thái thú Uất Trì Đoan nhìn thấy người tới, không khỏi hơi cau mày, nội tâm chán ghét vứt bỏ, nhưng lại không thể không đứng lên đón chào.
"Ninh công, ngài sao lại tới đây?" Thái thú đại nhân chẳng những đứng lên đón, hơn nữa còn đích thân tới dẫn lên.
Bọn người Ngao Đình, cũng đứng dậy hành lễ.
Vị Ninh công này là ai?
Tiền ngự sử đại phu của Nam Chu đế quốc, Ninh Bất Khí, năm nay hơn tám mươi tuổi, về hưu đã hai mươi năm.
Cả đời người này đều là ngự sử, chân chính hai tay áo thanh phong, thanh danh và tư lịch, không có gì cả.
Mà đi tới chỗ nào, đều bị người chán ghét vứt bỏ, bởi vì vô cùng thích bao đồng xen vào chuyện người khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác lão già đời, niên kỷ già, lại từng làm qua ngự sử đại phu, tính tình vừa thúi vừa cứng.
Lúc này, trên người lão mặc vải bào, đã cũ nát, khí tức trên thân người già đặc thù, cho nên thái thú Uất Trì Đoan cố nín thở.
Nhưng không có cách nào, phải mời người già à.
Vị Ninh Bất Khí này không chỉ lớn tuổi, hơn nữa còn là lão tiền bối trên khoa cử.
"Có ai không, mang cho Ninh công một cái ghế, nhất định phải mềm một chút." Thái thú cao giọng nói.
Một lát sau, một cái ghế đưa tới, tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí run run rẩy rẩy ngồi xuống.
"Lớn tuổi, cũng bị người chê, xảy ra bản án lớn như vậy, cũng không có ai nói cho ta biết." Ninh Bất Khí run giọng nói: "Vài thập niên trước, lúc ta trong triều, đại án gì đều gặp, cũng chỉ có tam ti hội thẩm, mới cần ngự sử đại phu này ra sân."
Ninh Bất Khí chính là như vậy, đến mỗi một nơi, liền trách cứ người khác lạnh nhạt với lão. Sau đó nói lịch sử huy hoàng của mình, năm đó ta ngưu bức dường nào.
"Các ngươi tiếp tục đi, ta liếm láp da mặt ở bên cạnh dự thính, các ngươi cứ xem ta như một người không có phận sự là được." Ninh Bất Khí lại nói.
Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Đâu có, nào dám? Có Ninh công tọa trấn, thực sự không thể tốt hơn."
Ninh Bất Khí lại líu lo không ngừng nói: "Ai, lớn tuổi, bị người chán ghét mà vứt bỏ. Kiệu quan cũng không có, nước suối Ngọc Long sơn cũng không có người đưa... Bất quá, ta cũng không yêu cầu những vật này, ngươi nếu đưa tới cửa, ta ngược lại muốn đánh ra."
Ai! Đây chính là hiện thực.
Ngươi không tiễn ta, ta ghi hận ngươi. Ngươi muốn đưa ta, ta còn phải bày ra khoan dung, đuổi ngươi ra.
Thái thú Uất Trì Đoan hắng giọng một cái nói: "Chứng cứ bản án vô cùng xác thực, Liễu Trọng trước mặt mọi người ám sát Ngao Minh, cùng hung cực ác, không cần chờ đến thu, trực tiếp chém đầu. Nộ Lãng Hầu Liễu thị, đố kỵ hiền năng, mua hung giết người, cho đeo gông xiềng, dạo phố ba ngày, lưu vong ba ngàn dặm."
Sau đó, thái thú Uất Trì Đoan bỗng nhiên muốn goc mộc, trực tiếp định án.
Bởi vì Ninh Bất Khí tới, liền có thêm một chút biến số.
"Đại nhân... Bên ngoài tới một đám người, xưng là hộ vệ Nộ Lãng hầu tước phủ, áp tải mấy chục tên võ giả, nói là lưu manh bắt cóc người nhà Liễu Trọng. Cùng đi, còn có người nhà Liễu Trọng." Văn thư phía ngoài xông vào bẩm báo.
Thái thú Uất Trì Đoan lạnh giọng nói: "Án này đã phán quyết, không cần tự nhiên đâm ngang."
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tràng tiếng trống.
"Khởi bẩm đại nhân, người đánh trống kêu oan là một lão nhân thất tuần, tự xưng là mẫu thân của Liễu Trọng."
Lời này vừa ra, sắc mặt Ngao Đình, Ngao Bình kịch biến.
Ánh mắt thái thú Uất Trì Đoan cũng run lên.
60 tuổi trở lên đánh trống kêu oan, đương đường quan viên nhất định phải xử án, mặc kệ ngươi lúc này đang ngủ, hay đang ăn cơm, đều phải lập tức thăng đường xử án.
Nam Chu đế quốc lấy hiếu trị quốc, nhất định phải kính già.
Huống hồ, lúc này người gióng trống, đã 70 tuổi.
Trước mắt bao người, thái thú Uất Trì Đoan nhất định phải diễn kịch đúng chỗ.
Bên ngoài có mấy trăm tên thư sinh, công đường còn ngồi một Ninh Bất Khí để cho người ta chán ghét vứt bỏ.
"Có ai không, mời vị lão bà ngoài kia vào."
...
Một lát sau, mẫu thân của Liễu Trọng, thê tử, còn có hai đứa bé được đưa vào.
Thê tử Liễu Trọng quỳ trên mặt đất.
Mẹ già Liễu Trọng đã hơn bảy mươi tuổi, cho nên không cần quỳ.
Lúc này, sắc mặt Ngao Bình đã phi thường khó coi.
Không nghĩ tới, Ngao Ngọc nói lại là thật, người một nhà này vậy mà được cứu ra.
Nhưng... Thì tính sao?
Lúc đám người này bị bắt cóc, toàn bộ bị bịt mắt, căn bản không thấy tận mắt tướng mạo Ngao Bình gã.
Người một nhà này, gã rõ ràng giấu phi thường bí ẩn, mà vài ngày trước đã giấu rồi, sao còn bị phát hiện chứ?
Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Lão phu nhân, ngươi đánh trống kêu oan, muốn cáo trạng người nào?"
Liễu Trọng lão mẫu nói: "Ta muốn cáo trạng Liễu Trọng con ta, bất trung bất hiếu, tội ngỗ nghịch."
Lời này vừa ra, Ngao Đình và thái thú Uất Trì Đoan biến sắc.
Liễu Trọng lão mẫu không cáo trạng Ngao Bình bắt cóc, lại trực tiếp cáo trạng con của mình bất trung bất hiếu ngỗ nghịch.
Cái này quá đại nghĩa nghiêm nghị, Nam Chu đế quốc lấy hiếu trị quốc, cho nên vụ án này không thể không xử.
Mà lại không cần chứng cứ.
Sau đó, khả năng cục diện bị phá.
Ánh mắt lão mẫu Liễu Trọng liếc nhìn toàn trường, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí, tiến lên hành lễ nói: "Vị đại nhân này, dân phụ ngu muội vô tri, cũng không hiểu ở đây chư vị đại nhân là chức quan gì, nhưng ta nhìn ngài giống như thanh quan, giống như là quan tốt, cho nên muốn cầu xin ngài làm chủ cho ta."
Lời này vừa ra.
Ninh Bất Khí cơ hồ thoải mái muốn bay lên, hoàn toàn sờ trúng điểm G của lão.
Lão bị người ghét bỏ lãng quên đã lâu, quá tịch mịch.
Lập tức, lão nhiệt huyết sôi trào nói: "Vị lão muội muội này, ngươi có gì oan khuất cứ nói, ta là tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí, mặc dù nghỉ hưu đã lâu, nhưng ta vẫn như cũ còn quyền lực. Hôm nay nếu ai dám khinh ngươi, ta liền dâng sổ cho hoàng đế bệ hạ. Nếu hoàng đế không dùng được, ta liền dâng sổ cho thái thượng hoàng, tóm lại sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Lão mẫu Liễu Trọng nói: "Vậy lão thân trước hết cảm tạ Thanh Thiên đại nhân."
Sau đó, lão mẫu Liễu Trọng chỉ vào Liễu Trọng, cả giận nói: "Con ta Liễu Trọng, thứ nhất phạm tội, bất trung chủ nhân. Năm đó hắn rời Nộ Lãng hầu tước phủ, trở về quê quán, đảm nhiệm dân quân bách hộ. Mặc dù ở bên ngoài không nói, nhưng trong nhà có nhiều oán trách, nói Nộ Lãng Hầu quan lớn như vậy, cũng không an bài cho hắn một chức vị tốt, vẻn vẹn chỉ là một dân quân bách hộ. Lương tâm ngươi bị mờ ám sao? Nếu không có Nộ Lãng Hầu, ngươi có thể tập võ sao? Ngươi có thể cưới vợ sao? Ngươi ngay cả một nông dân ở nông thôn cũng không bằng, chỉ có thể đi làm nô tài cho địa chủ. Dân quân bách hộ cũng là quan, chính năng lực ngươi không đủ, lại ghét bỏ chức quan nhỏ. Nếu như ngươi có năng lực, đã sớm dựa vào bản lãnh của mình thăng lên."
"Nộ Lãng Hầu không làm việc thiên tư trái pháp luật, không kết bè kết cánh, không nguyện ý đi cửa sau an bài cho ngươi một chức quan lớn, điều này chẳng lẽ sai? Điều này chẳng lẽ sai lầm sao?"
"Con ta Liễu Trọng, tội thứ hai, tên là hiếu thuận, kì thực mua danh chuộc tiếng. Mười mấy năm qua, Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng không quên lão phụ này, còn thường xuyên phái người đưa tới thư, đưa tới lễ vật, ngày lễ ngày tết còn đưa tới đồ tết. Ta cũng thừa dịp còn có thể động đậy, vì phu nhân, vì thiếu gia, vì tiểu thư kết vài đôi giày vải, phái con ta Liễu Trọng đưa đến cho Nộ Lãng Hầu phu nhân. Kết quả năm sau, trong thư phu nhân cũng không nói tới những thứ này, ta còn tưởng phu nhân ghét bỏ, cho nên cũng không làm tiếp những giày vải này. Kết quả có một ngày, ta phát hiện tại kho củi dưới mặt đất, chôn mười mấy đôi giày vải ta làm cho Nộ Lãng Hầu phu nhân, thiếu gia, tiểu thư. Nguyên lai trong tâm Liễu Trọng oán trách Nộ Lãng hầu tước phủ, cho nên chôn những đôi giày này, cũng không có đưa đi. Làm hại ta tưởng rằng là hầu tước phu nhân ghét bỏ, nội tâm có khoảng cách."
"Tội thứ ba là, lấn tốt sợ ác, nối giáo cho giặc. Ta và tôn nhi bị người bắt cóc, kẻ xấu dùng tính mạng của chúng ta uy hiếp bắt Liễu Trọng đi giết người, vu oan cho chủ cũ hắn. Kết quả hắn đi làm thật, ngươi mặt ngoài là hiếu thuận, vì cứu mẹ mà giết người. Nhưng ta sống như vậy, còn không bằng chết đi. Ngươi đây là muốn ta trở thành bất nhân bất nghĩa, ngươi để cho ta sau này chết, không còn mặt mũi tiến vào mộ tổ Liễu thị sao?"
"Chư vị đại nhân, Liễu Trọng con ta bất trung bất hiếu ngỗ nghịch như thế, xin các người xử lý nghiêm khắc."
Thái thú Uất Trì Đoan lập tức tê cả da đầu.
Mẫu thân cáo con, tuyệt đối cáo đều chuẩn.
Huống chi, vị lão mẫu Liễu Trọng này đại nghĩa trong tay, căn bản không có cách phản bác.
Mà liên quan tới việc lão bị người bắt cóc, kẻ xấu uy hiếp con của lão đi giết người, đồng thời vu oan cho Nộ Lãng Hầu phu nhân, lão cũng hoàn toàn nắm sơ lược.
Vụ án này, kỳ thật mấu chốt không phải chứng cứ, mà là lòng người và dư luận.
Nam Chu đế quốc, dù sao cũng là người trị.
Trọn vẹn một hồi lâu, thái thú Uất Trì Đoan nói: "Lão phu nhân, ngươi... Ngươi cáo trạng con trai của ngươi Liễu Trọng những tội danh này, có... Có chứng cứ không?"
"Chứng cứ?" Lão mẫu Liễu Trọng cười lạnh một trận, run rẩy nói: "Chứng cứ? Chứng cứ thật sao? Ta cho ngươi..."
Sau đó, lão lảo đảo đi tới.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên đứng lên, vọt tới phía lão mẫu Liễu thị.
"Lão phu nhân, đừng, đừng..."
Nhưng đã chậm.
Lão mẫu Liễu Trọng hơn bảy mươi tuổi bỗng nhiên đụng đầu vào cây cột, lập tức đầu vỡ ra, máu tươi chảy ra.
Trước khi chết, lão nhìn qua thái thú Uất Trì Đoan nói: "Chứng cớ này, có đủ hay không..."
Toàn trường triệt để sợ ngây người.
Thậm chí mấy người bỗng nhiên ngồi dậy.
Vân Trung Hạc ôm lấy lão mẫu Liễu Trọng, dò xét hơi thở của lão.
"Thiếu gia, con ta hồ đồ, cứu tôn nhi ta, cứu tôn nhi ta..." Lão mẫu Liễu Trọng nói ra câu sau cùng, sau đó triệt để chết đi.
"Được, được, được..." Vân Trung Hạc liều mạng gật đầu: "Ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ."
Mấy trăm thư sinh phía ngoài, hơn ngàn quần chúng, toàn bộ bị một màn này chấn kinh đến rùng mình.
Mẫu thân cáo con, vốn đã đủ rung động, hơn nữa còn đương đường đâm chết.
Chứng cớ gì? Toàn bộ bị cái va chạm này, đâm đến thịt nát xương tan.
Người ta mẹ già, đương đường đâm chết, dùng cái chết làm chứng cứ, còn chưa đủ à?
Mà lão mãi cho đến lúc đâm chết, cũng không có cáo Ngao Bình bắt cóc lão, vẫn là cáo con của lão bất trung bất hiếu, ngỗ nghịch.
Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí run run rẩy rẩy đứng lên, sửa lại trường bào, khom người về phía thi thể lão mẫu Liễu Trọng.
"Lão muội muội, xin ngươi nhận cái cúi đầu của Ninh Bất Khí ta!"
"Thiên cổ nghĩa mẫu, thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."
Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí nhìn mấy trăm tên thư sinh phía ngoài, giận dữ hét: "Sách của các ngươi đọc được đi nơi nào? Vị lão mẫu này vừa dùng cái chết giáo huấn con của mình phải trung hiếu nhân nghĩa, cũng là đang giáo dục các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận sao? Không nhận được giáo dục sao?"
Lời này vừa ra.
Mấy trăm tên thư sinh phía ngoài, cũng quỳ xuống.
"Thiên cổ nghĩa mẫu, thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."
"Thiên cổ nghĩa mẫu, máu tươi tại chỗ, đương đường giáo tử."
Không chỉ mấy trăm tên thư sinh quỳ xuống, mấy ngàn tên quần chúng cũng quỳ xuống toàn bộ.
Từ xưa đến nay khó khăn nhất là nhìn người vừa chết, vạn chúng nhìn trừng trừng người vừa chết này, thật sự là làm trái tim tất cả mọi người chấn động đến từng đợt run rẩy.
Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí đi tới trước mặt Liễu Trọng, lạnh giọng nói: "Tên nghịch tử này, ngươi có lời gì để nói không?"
Mà lúc này, Liễu Trọng đã sớm co quắp trên mặt đất.
Đối với gã, toàn bộ thế giới hoàn toàn thiên băng địa liệt.
Khi mẫu thân gã mang theo hài tử tiến vào đại đường, gã đương nhiên vui vẻ, nhưng lại ngũ vị tạp trần.
Nhưng khi mẫu thân gã đâm chết, đầu óc của gã trong nháy mắt trống không, phảng phất toàn bộ linh hồn đều bị phá thành mảnh nhỏ. Mẹ già à, gã hiếu thuận cả đời với mẹ già, bây giờ vì hắn mà chết rồi.
Đúng, mẹ già chính là vì Liễu Trọng gã mà chết, vì nhi tử Liễu Trọng mà chết.
Lúc này nghe tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí chất vấn, Liễu Trọng phảng phất không có phản ứng.
Trọn vẹn một hồi lâu sau, thân thể của gã mới bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Mẹ, mẹ, mẹ..."
Sau đó, Liễu Trọng phát ra tiếng chim quyên khấp huyết.
Hốc mắt vỡ ra, máu tươi chảy ra.
Sau đó, thê tử của gã, con của gã, tại công đường khóc nỉ non thê thảm.
Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng lặng yên rơi lệ.
Mà vị lão mẫu Liễu Trọng này, từ đầu đến cuối được Vân Trung Hạc ôm vào trong ngực.
Hai chân Liễu Trọng đã không cách nào đi được, trực tiếp bò đến hướng thi thể lão mẫu.
Tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí nghiêm nghị nói: "Ngươi không có tư cách đi qua, ngươi không có tư cách đụng vào thi thể mẫu thân cao khiết của ngươi. Nghịch tử ngươi bất trung bất hiếu này, không có tư cách làm con của lão. Nói... Mẫu thân ngươi cáo ngươi ngỗ nghịch, ngươi có lời gì để nói không? Lão trước khi chết, phó thác vụ án này cho ta, ta nhất định phải xử tốt cho lão."
Lúc này, tiền ngự sử đại phu đảo khách thành chủ, hoàn toàn chủ đạo toàn bộ bản án.
Nhưng thái thú đại nhân Uất Trì Đoan đã không có biện pháp, bởi vì lão mẫu Liễu Trọng trước khi chết phó thác hết thảy cho Ninh Bất Khí.
Người chết là lớn, trước mắt bao người, ngươi cũng không thể ngay cả di ngôn một lão nhân hơn bảy mươi tuổi mà không quan tâm.
Ninh Bất Khí quát: "Ngươi có lời gì để nói, có gì để nói?"
Liễu Trọng liều mạng dập đầu với thi thể mẫu thân.
"Mẹ, nhi tử biết tội, nhi tử biết tội."
"Mẹ, nhi tử bất trung bất hiếu, đáng trời tru đất diệt."
Sau đó, Liễu Trọng bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ hướng Ngao Bình, quát ầm lên: "Là hắn, là Ngao Bình. Hắn bắt cóc mẫu thân của ta, con của ta. Bức bách ta đi ám sát Ngao Minh, sau đó vu oan cho Nộ Lãng Hầu phu nhân."
"Nội tâm ta oán trách Nộ Lãng Hầu ngày đó không an bài cho ta một chức quan tốt, cho nên mới có mười năm tinh thần sa sút. Bảy phần bởi vì an nguy của mẫu thân và nhi nữ, ba phần vì trả thù Nộ Lãng Hầu, cho nên ta đáp ứng hắn."
"Nộ Lãng Hầu phu nhân cho ta bạc, hạt dưa vàng, còn có ngân phiếu, đúng là chữa bệnh cho mẹ ta. Nàng từ đầu tới cuối đều không đề cập đến chuyện ta ám sát Ngao Minh."
"Mẹ, nhi tử bất trung bất hiếu, nên trời tru đất diệt, trời tru đất diệt à."
Tiếp theo, ánh mắt hung thủ Liễu Trọng phun lửa nhìn qua Ngao Bình, tức giận nói: "Ngươi tên cầm thú này, dùng mẫu thân và hài tử ta làm con tin, bức bách ta đi ám sát. Ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Vị đại nhân này, xin người làm chủ cho ta, xin người làm chủ cho ta."
Tiếp theo, hung thủ Liễu Trọng liều mạng dập đầu về phía tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí.
Toàn thân Ngao Bình run rẩy, nghiêm nghị nói: "Ngươi vu cáo lung tung, ngươi và Liễu thị cấu kết, vu cáo ta."
Thái thú Uất Trì Đoan nói: "Liễu Trọng, ngươi nói lời này, có chứng cứ không? Có chứng cứ không?"
Hung thủ Liễu Trọng cười thê thảm một tiếng, lớn tiếng quát ầm lên: "Chứng cứ? Chứng cứ thật sao? Ta cho ngươi, ta cho ngươi..."
Sau đó, Liễu Trọng bỗng nhiên đụng đầu vào mặt đất.
Trong nháy mắt đầu băng liệt, trực tiếp chết thảm!
Lại là chết thảm liệt, lấy làm chứng cớ.
Cái va chạm này, thật làm toàn bộ đầu đều đụng nát.
Tất cả mọi người toàn trường, lại một lần nữa bị chấn động đến rùng mình.
Lúc này, tiền ngự sử đại phu Ninh Bất Khí hô một hơi, nói: "Ta phải vào kinh gặp hoàng đế bệ hạ, gặp thái thượng hoàng bệ hạ, phải cáo tri vụ án này một năm một mười, từ đầu chí cuối. Hung thủ cũng đã chết, người làm chứng cũng đã chết, người ta dùng cái chết để làm chứng, các ngươi không nhận. Vậy ta liền đi hoàng cung đánh trống kêu oan. Lão muội muội trước khi chết giao phó chuyện này cho ta, ta nếu không làm xong cho nàng, chết sẽ không còn mặt mũi. Ta đi cáo ngự trạng, chuẩn bị tam ti hội thẩm đi."
Sau đó, vị ngự sử đại phu này dứt khoát đi ra ngoài.
Sắc mặt Ngao Đình, Ngao Bình trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Thái thú Uất Trì Đoan cũng sắc mặt xám ngoét.
Gã và Ngao Đình nhanh chóng liếc nhau một cái.
Ánh mắt lão tổ tông Ngao Đình dữ tợn, bờ môi run rẩy, bỗng nhiên chỉ chính ấu tử Ngao Bình mình, nghiêm nghị nói: "Cầm thú à, ngươi thứ không bằng cầm thú này. Ngươi đố kỵ Ngao Minh, ngươi ghi hận tẩu tử Liễu thị ngươi. Ngươi vậy mà phái người ám sát Ngao Minh, hơn nữa còn vu oan tội danh cho tẩu tử ngươi, súc sinh ngươi không bằng heo chó này!"