Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 184: Lễ vật Thái thượng hoàng! Không chỉ là kỳ tích!



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trong hành lang Thượng Thanh cung, âm u lờ mờ.

Bày ở trước mặt Vân Trung Hạc là hai đầu người đẫm máu, hiển nhiên đã chết một đoạn thời gian, mà lại bị ướp qua gia vị.

Một lão thái giám lông mày và tóc bạc trắng đứng trước mặt Vân Trung Hạc, ánh mắt tràn đầy bất thiện.

"Ngươi có biết vì ngươi, Hương Hương công chúa đã ngất mấy canh giờ, một đôi tay đánh đàn đến máu me đầm đìa, một bài từ khúc đàn tấu hơn tám trăm lần không?"

"Ngươi có biết, ngươi làm thái thượng hoàng bị động cỡ nào không?"

"Tuổi còn nhỏ, tâm cơ ngược lại rất sâu, biết lợi dụng Hương Hương công chúa đơn thuần và thiện lương, thật sự là đáng chết."

Thái thượng hoàng lúc thoái vị đã nói rõ rõ ràng ràng, giao toàn bộ đại quyền triều chính cho Vạn Duẫn hoàng đế, tuyệt đối không can thiệp bất kỳ chuyện gì.

Bất cứ chuyện gì, bất kỳ cục diện gì, đều tuyệt không can thiệp.

Mà lần này ngài bị tôn nữ Hương Hương công chúa bức bách, phái người đi truyền cho Vạn Duẫn hoàng đế một câu. Cho nên trình độ nào đó, thái thượng hoàng xác thực đã phá giới.

Sau đó, lão thái giám kia nói: "Mặt khác nói cho ngươi một câu, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, đều không thể thay đổi kết quả. Ngươi làm mọi chuyện, chỉ là mang đến cho thái thượng hoàng bị động, chỉ là để Hương Hương công chúa bị thương thân thể, bị thương tinh thần."

Lão thái giám này nói đến càng thêm thấu triệt.

"Tiểu tử, không nên quá tự cho mình thông minh, càng không nên xem người thiên hạ là ngu xuẩn." Lão thái giám nói: "Hai đầu người này là lễ vật thái thượng hoàng cho ngươi, một hồi hoàng đế bệ hạ sẽ triệu kiến ngươi, ngươi mang theo hai đầu người này đi, đến lúc đó ngươi sẽ minh bạch cái gì là ếch ngồi đáy giếng."

Sau đó hai tiểu thái giám tiến lên, treo hai đầu người này trên tay Vân Trung Hạc, đồng thời một lần nữa trùm khăn lên đầu hắn.

"Ra ngoài đi!"

Theo lão thái giám ra lệnh một tiếng, Vân Trung Hạc xoay người đi ra bên ngoài.

Từ đầu tới cuối, hắn không tiến vào thái thượng hoàng Thượng Thanh cung, vẻn vẹn chỉ đứng trên hành lang cửa cung mà thôi.

Đừng nói không nhìn thấy thái thượng hoàng, thậm chí Hương Hương công chúa cũng không nhìn thấy, ngay cả bên trong Thượng Thanh cung cũng không nhìn được chút nào.

Nhìn thấy chỉ là đường hành lang cửa cung sâu không thấy đáy, còn có hai đầu người, và một lão thái giám.

Sau đó, đã bị đuổi ra.

Hắn một mực đi ra ngoài, đi không sai biệt lắm 100 mét, võ sĩ Hắc Băng Đài mới lên trước, đưa hắn vào trong xe ngựa.

Bởi vì trong ba mươi trượng quanh Thượng Thanh cung, trừ phi được cho phép, nếu không bất luận kẻ nào cũng không được đến gần. Một khi tới gần Thượng Thanh cung ba mươi trượng, giết chết bất luận tội.

...

Cùng lúc đó, đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân đang tiến hành.

Nhị hoàng tử thay thế hoàng đế bệ hạ, đứng trên đài cao niệm tế thiên văn.

150.000 cấm quân, 100.000 bách tính. Chứng kiến tràng diện nhiệt huyết sôi trào này.

Sau khi đọc xong tế thiên, Nhị hoàng tử thay thế hoàng đế bệ hạ, dõng dạc phát biểu với các tướng sĩ.

Tiếp đó, chính là tế cờ.

Đẩy ra ròng rã hơn trăm người, toàn bộ đều là gia quyến đại tướng Lý Văn Hóa làm phản.

"Giết!"

Theo một tiếng lệnh, trên trăm đầu người rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

"Tốt!"

"Tốt!"

Vô số bách tính đứng ngoài quan sát cao giọng hô to, nhưng cũng thoáng kinh ngạc, không phải nói muốn giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ sao?

Làm sao đổi thành cả nhà Lý Văn Hóa vậy?

Đối mặt cục diện này, Vĩnh Thành Hầu Phó Viêm Đồ cũng không quá thất vọng.

Lần này tế cờ, cuối cùng gã vẫn không thể chém đầu cả nhà Ngao Tâm, thật sự là rất tiếc nuối.

Nhưng lần này không giết, lần tiếp theo nhất định sẽ giết.

Chỉ cần gã tiêu diệt phản loạn Nam cảnh, đến lúc đó vô số thứ rải khắp thiên hạ, gắt gao định tội mưu phản cho Ngao Tâm, cũng không tin không thể giết cả nhà Ngao Tâm.

Phần cuối cùng đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân, Vạn Duẫn hoàng đế tự mình trao một nửa Hổ Phù cho Chinh nam đô đốc Phó Viêm Đồ.

Đây chính là binh quyền! Binh quyền mấy chục vạn đại quân! Đây chính là quyền lực, quyền lực quét ngang vạn dặm.

Bây giờ, rốt cuộc quyền lực to lớn này chân chính tới tay.

Giờ khắc này Phó Viêm Đồ phảng phất nắm giữ thiên địa chi lực.

Phó Viêm Đồ quỳ tiếp Hổ Phù xong, giơ lên cao, hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Mười mấy vạn đại quân chỉnh tề, lớn tiếng hô to: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đại Chu vạn thắng, Đại Chu vạn thắng!" Phó Viêm Đồ vung tay hô to.

Mười mấy vạn đại quân cùng hô to: "Đại Chu vạn thắng, Đại Chu vạn thắng!"

100.000 bách tính cũng theo đó lớn tiếng hô to.

"Đại Chu vạn thắng, Đại Chu vạn thắng!"

"Bệ hạ vạn tuế, bệ hạ vạn tuế!"

Thanh âm mấy chục vạn người, vang tận mây xanh, kinh thiên động địa, nhiệt huyết sôi trào.

"Xuất phát!"

Theo một tiếng lệnh, 150.000 cấm quân, trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Chỉnh tề như một, Thiết Giáp Hổ Bí, như dòng lũ sắt thép, giữa toàn bộ thiên địa phảng phất chỉ có thanh âm giẫm đạp đại địa.

Nhìn thấy một màn này, 100.000 dân chúng càng thêm nhiệt huyết sôi trào.

Càng liều mạng hô to: "Bệ hạ vạn tuế, Đại Chu vạn thắng."

"Bệ hạ vạn tuế, Đại Chu vạn thắng!"

"Giết hết phản nghịch, Đại Chu uy vũ!"

"Quét ngang vũ nội, Đại Chu vạn thắng!"

Trong ánh mắt trăm vạn dân chúng kinh thành cuồng nhiệt, trong khi điên cuồng hô to, đại quân chỉnh tề ra khỏi thành.

Mùng chín tháng mười một, đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân, chính thức kết thúc.

...

Trở lại hoàng cung, hoàng đế cởi xuống áo giáp, trên mặt kích động và nhiệt huyết biến mất sạch sẽ.

Ánh mắt của y khôi phục thanh lãnh, thậm chí mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt.

"Hắn tới rồi sao?" Vạn Duẫn hoàng đế thản nhiên hỏi.

"Đã đến." Đại thái giám Hầu Khánh nói.

Hoàng đế chậm rãi đi vào trong thư phòng, bên trong vẫn như cũ dựng thẳng một tấm bình phong, bên ngoài bình phong là Vân Trung Hạc.

Trong thư phòng nổi lên một cái chậu than sưởi ấm, bất quá bên trong đốt không phải than củi, mà là một cái đàn tranh bị đánh nát, cũng chính là đàn tranh Vân Trung Hạc đã từng đàn tấu qua.

Than củi tốt nhất sẽ không có khói, mà đàn tranh này bốc cháy có nhiều khói.

Hoàng đế dùng khăn che miệng mũi, thản nhiên nói: "Biết hai đầu người này là ai không?"

Vân Trung Hạc nói: "Không biết."

"Tuyên Thành Bá, hắn là gia thân Lý Văn Hóa. Còn có một kẻ là Trương Văn Đào, Lễ bộ lang trung, là nhạc phụ thủ lĩnh thổ dân phản quân Phục Sạ. Năm đó Ngao Sạ, Ngao Khí được sắc phong làm tả hữu đại thống lĩnh quân phòng giữ thổ dân, đồng thời tứ hôn, biểu thị ân sủng." Hoàng đế thản nhiên nói: "Sau khi Nam cảnh mưu phản không bao lâu, trẫm liền phái hai người này đi chiêu hàng Lý Văn Hóa, chiêu hàng Phục Sạ. Kết quả đều bị giết, đầu người bị đưa trở về."

Hoàng đế nói tràn đầy châm chọc.

Ngao Ngọc ngươi không phải luôn miệng nói không uổng phí một binh một tốt liền có thể lắng lại Nam cảnh phản loạn sao?

Luôn miệng nói cái gì tước đoạt quyền lực chó săn quân phòng giữ Nam cảnh, bức bách bọn họ mưu phản.

Luôn miệng nói cái gì ý chí tạo phản thổ dân quân phòng giữ không mãnh liệt, chỉ là bị buộc, chỉ cần giết một mình Lý Văn Hóa, buông tha toàn bộ thổ dân quân phòng giữ còn lại, nhất định có thể lắng lại phản loạn.

Còn nói cái gì chỉ cần người giết Lý Văn Hóa, người Đại Chu phong bá, thổ dân trực tiếp phong hầu.

"Trẫm lúc ấy cho điều kiện là chỉ cần giết Lý Văn Hóa, phóng thích đại thần Đại Chu bị bắt tại Nam cảnh, đồng thời đình chỉ phản loạn, liền trực tiếp phong hầu, thưởng 500.000 lượng bạch ngân, thưởng vạn mẫu ruộng tốt." Hoàng đế tiếp tục nói: "Kết quả tướng lĩnh thổ dân phản ứng lại là, chặt đầu sứ giả, dùng muối ướp rồi trả lại."

"Cho nên Ngao Ngọc, kỳ sách của ngươi, chính là một cái rắm." Vạn Duẫn hoàng đế khinh thường nói: "Thật là làm cho trẫm thất vọng."

Đây quả thật là để cho người ta kinh ngạc.

Mặt ngoài, hoàng đế kêu đánh kêu giết, muốn chém tận giết tuyệt thổ dân Nam cảnh, tuyệt không thỏa hiệp. Nhưng kỳ thật đã sớm phái người đi đàm phán, mà lại cho điều kiện phong phú không gì sánh được.

Ngao Ngọc lúc trước đưa ba sách lược thượng trung hạ, ngoại trừ không phái Ngao Tâm đi, còn lại hoàng đế đã sớm làm, căn bản không cần Ngao Ngọc nhắc nhở.

"Còn làm một cái đàn tranh, hấp dẫn Hương Hương công chúa, lợi dụng nàng ngây thơ và thiện lương." Vạn Duẫn hoàng đế cười lạnh nói: "Ngươi thật đúng là đáng chết lắm. Hương Hương vì cứu ngươi, liền bức bách thái thượng hoàng tỏ thái độ. Thái thượng hoàng bị buộc bất đắc dĩ, vì không để cho Hương Hương tự tổn thương chính nàng, đành đưa trẫm một cái khẩu dụ, tha mạng nhỏ ngươi."

Nghe đến đó, ánh mắt Vân Trung Hạc hơi co rụt lại, sau đó hắn phát hiện chính mình kỳ thật bị hoàng đế lợi dụng.

Hắn cũng minh bạch, chí ít lúc này hoàng đế căn bản không muốn giết cả nhà Ngao Tâm. Mà lúc trước hắn luôn miệng nói trên đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân muốn giết người tế cờ, nhưng cho tới bây giờ cũng không nói rõ muốn giết cả nhà Ngao Tâm tế cờ.

Hoàng đế đang thử thăm dò thái thượng hoàng.

Ngao Tâm là người của thái thượng hoàng, mà lại là công thần lớn nhất.

Cho nên thiên hạ dư luận đều nói muốn giết cả nhà Ngao Tâm, sau đó nhìn thái thượng hoàng rốt cuộc có can thiệp hay không.

Nếu như thái thượng hoàng xuất thủ can thiệp, vậy theo một ý nghĩa nào đó, lão nói muốn trao toàn bộ triều chính cho Vạn Duẫn hoàng đế là không chắc chắn.

Mà nếu như không can thiệp, vậy Ngao Tâm có lẽ sẽ bị giết.

Nhưng hoàng đế chí ít tại thời khắc này, thật không muốn giết Ngao Tâm. Vạn nhất Nam cảnh phản loạn không thể vãn hồi, khả năng thật là cần Ngao Tâm.

Thái thượng hoàng cũng hiển nhiên biết điểm này, cho nên từ đầu đến cuối không tỏ bất kỳ thái độ nào.

Nhưng Ngao Ngọc đánh đàn cầu viện Hương Hương công chúa. Hương Hương công chúa thiện lương ngây thơ, liền nghĩ biện pháp cứu giúp, mà lại dùng phương thức thương tổn tới mình để cầu tình thái thượng hoàng.

Hậu cung không được can chính, bao gồm Hương Hương công chúa cũng không được, cho nên không có khả năng trực tiếp cầu tình, chỉ có thể dùng loại phương thức gần như tự mình hại mình này.

Thái thượng hoàng cuối cùng không đành lòng để Hương Hương thương tổn tới mình, cho nên đành xuất thủ.

Mà vừa ra tay, kỳ thật thái thượng hoàng trong quan hệ hai cha con này liền lộ ra thoáng bị động.

"Tự cho là thông minh, đàm binh trên giấy, ba hoa chích choè." Hoàng đế cho Ngao Ngọc ba cái lời bình.

Sau đó một tên thái giám chạy vào, nói nhỏ bên tai hoàng đế.

Thanh âm này chỉ có một mình hoàng đế ngje được, nhưng... Lúc này Beethoven gia thân Vân Trung Hạc, nên cũng có thể nghe thấy.

"Bệ hạ, mật sứ Đại Hạ đế quốc Lễ thân vương đến rồi!"

Vân Trung Hạc nghe được, mặt không biểu tình, nhưng nhưng trong lòng khẽ run lên.

Mật sứ Đại Hạ đế quốc? Hơn nữa còn là thân vương cấp mật sứ.

Đại Hạ đế quốc, là Thiên Triều Thượng Quốc, được toàn bộ thiên hạ coi là lãnh tụ thiên hạ, Hoa tộc chính thống.

Nếu như không phải hai mươi mấy năm trước thái tử mưu phản thất bại, làm Đại Hạ đế quốc bị thương nguyên khí, Nam Chu đế quốc và Đại Doanh đế quốc nào có tư cách tranh bá thiên hạ?

Dù là vào lúc này, Đại Hạ đế quốc vẫn là đệ nhất cường quốc vũ nội.

Cương vực cơ hồ là tổng Đại Doanh đế quốc và Nam Chu đế quốc cộng lại, nhân khẩu cũng thế.

Bất quá Thiên Giang chia cắt năm bắc thiên hạ, trăm vạn đại quân Đại Hạ rất khó vượt qua lạch trời này.

Cho nên Đại Hạ đế quốc mấy chục năm qua, cũng phát triển mạnh Thủy Sư, hiển nhiên cũng để chuẩn bị nam chinh.

Bây giờ thân vương Đại Hạ đế quốc bí mật tới Nam Chu đế quốc? Rốt cuộc có âm mưu gì?

Đương nhiên là bí mật kết minh, đối phó Đại Doanh đế quốc.

Lúc này Vân Trung Hạc phát hiện chính mình thật sự là khinh thường người trong thiên hạ.

Nhất là vị Vạn Duẫn hoàng đế trước mắt này, Hồ Dung đại nhân tự vẫn liều chết can gián, hô to thái thượng hoàng hoàn chính, để dư luận triệt để dẫn bạo.

Hoàng đế lập tức hạ Tội Kỷ Chiếu, mà lại tập kết đại quân xuôi nam, chính mình bắc thú Kim Châu.

Tư thế kia, quả thực là điên cuồng, phảng phất đồng thời mở ra ba trận đại chiến.

Cái gì hoàng đế thủ biên giới, cái gì thà rằng thịt nát xương tan cũng không thỏa hiệp đầu hàng chi quân.

Cái gì là vong quốc, hoặc là dục hỏa trùng sinh.

Nói đến thẳng thắn cương nghị, thiên hạ vạn dân nhiệt huyết sôi trào, sĩ khí tăng vọt.

Y hoàn toàn là một tư thế thiết huyết quân vương.

Nhưng kết quả thế nào? Y đã sớm phái người đi đàm phán cùng Nam cảnh thổ dân phản quân, mà lại cho điều kiện phong phú không gì sánh được.

Một bên khác cùng Đại Hạ đế quốc mưu đồ bí mật kết minh, đối phó Đại Doanh đế quốc.

Kỳ thật, Vạn Duẫn hoàng đế làm còn xa xa không chỉ như thế.

Y điều động Hắc Băng Đài, dùng giá cả to lớn giao dịch cùng Mê Điệt cốc một thứ gì đó.

Cho nên không lâu sau đó, Tây Lương vương quốc cũng sẽ đứng trước tai nạn, không có tâm tư tiến đánh Nam Chu đế quốc.

Vậy nên... Vị Nam Chu hoàng đế cáo già cỡ nào? Đa mưu túc trí cỡ nào?

Mà thái thượng hoàng hiển nhiên cũng hiểu rõ vô cùng đứa con trai này, nên dù thấy Nam Chu đế quốc nguy cơ tứ phía, lão vẫn không phát ra bất kỳ thanh âm nào, càng không có ý tứ một lần nữa rời núi.

Hoàng đế cứ thế mà đi, rất hiển nhiên là mật đàm cùng Lễ thân vương Đại Hạ đế quốc.

Mà Vân Trung Hạc vẫn chờ trong thư phòng.

Trọn vẹn sau một canh giờ rưỡi, Vạn Duẫn hoàng đế mới trở lại thư phòng.

"Ngao Khí và Ngao Sạ đều là người phụ thân Ngao Tâm ngươi đề bạt lên, đồng thời còn thu làm nghĩa tử, hiện tại hai người này đã phản rồi." Hoàng đế nói: "Đi theo tạo phản còn có thổ dân phản quân càng ngày càng nhiều, hiện tại hẳn là đến mấy chục vạn, mà lại chiếm lĩnh ngàn dặm đất đai. Cho nên trẫm muốn hỏi ngươi một chút, không giết phụ thân ngươi thì làm thế nào nói với người thiên hạ?"

"Trấn an đã vô dụng, cho nên chỉ có thể dùng đại quân trấn áp, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã." Hoàng đế thản nhiên nói: "Trong thiên hạ, người muốn giết phụ thân ngươi rất nhiều, nhưng tuyệt đối không bao gồm trẫm! Trẫm phi thường không thích hắn, nhưng trẫm tuyệt không muốn giết hắn. Mà cục diện lúc này, lại bức bách trẫm không thể không giết."

"Lần này đại quân xuôi nam bình định, đơn giản có hai kết quả. Kết quả thứ nhất, Phó Viêm Đồ bình định thành công, lập xuống công huân to lớn. Vậy phụ thân ngươi đương nhiên phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vì đến lúc đó tất cả tội lớn ngập trời, cũng sẽ ở trên đầu phụ thân ngươi."

"Kết quả thứ hai, Phó Viêm Đồ bình định thất bại, vậy phụ thân của ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cũng không thể để cho phụ thân ngươi suất lĩnh đại quân xuôi nam bình định?"

Xác thực không có khả năng, 100 vị hoàng đế trong thiên hạ, đại khái không một ai phái Ngao Tâm suất lĩnh đại quân xuôi nam bình định.

Đây nhìn qua hoàn toàn là bánh bao thịt đánh chó.

Hiện tại mưu phản chính là nghĩa tử Ngao Tâm, là một tay gã tạo dựng lên thổ dân quân phòng giữ. Kết quả lại phái Ngao Tâm đi bình định? Vị hoàng đế kia tâm lớn như vậy sao? Không sợ sau khi Ngao Tâm đi, trực tiếp cấu kết cùng phản quân, lập quốc tại Nam cảnh sao?

Vạn Duẫn hoàng đế sẽ không, Thiên Diễn hoàng đế cũng sẽ không.

"Cho nên tương lai, phụ thân của ngươi Ngao Tâm, dù trẫm không muốn giết, cũng không thể không giết." Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Về phần Ngao Ngọc ngươi? Thái thượng hoàng đã mở miệng, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu thái thượng hoàng thích xem « Thạch Đầu Ký », vậy ngươi cứ ở trong ngục giam Hắc Băng Đài, mỗi ngày cứ viết sách là được, chuyện khác cũng đừng suy nghĩ nữa. Ngươi cả đời này, cứ hảo hảo viết sách đi."

Sau đó, Vạn Duẫn hoàng đế phất phất tay.

Mấy hoạn quan tiến lên muốn kéo Vân Trung Hạc ra ngoài.

"Chậm đã!" Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Bệ hạ, nếu như ta có thể không uổng phí một binh một tốt, lắng lại Nam cảnh phản loạn? Có tính ta lập công chuộc tội cho phụ thân ta không?"

Vạn Duẫn hoàng đế không để ý chút nào, phảng phất nghe được chuyện cười lớn.

Trấn an, các loại thủ đoạn mua chuộc, Vạn Duẫn hoàng đế đều đã dùng. Kết quả toàn bộ thất bại, mấy sứ giả cũng bị phản quân chém đầu.

Ngao Ngọc hắn căn bản không biết Nam cảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Căn bản không biết căn nguyên phản loạn Nam cảnh ở chỗ Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà.

Ngao Ngọc này viết sách thì được, nhưng cũng là bao cỏ lớn rỗng ruột, ngu xuẩn chỉ biết đàm binh trên giấy.

Vậy ngươi cứ hảo hảo viết sách đi, chuyện khác cũng đừng có trộn lẫn hồ.

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc trực tiếp bị kéo ra ngoài.

Bỗng nhiên, Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Bệ hạ, rõ ràng là các người bức thổ dân phản. Các người sau khi dời phụ thân ta từ Nam cảnh đi, tập đoàn lợi ích đế quốc không kịp chờ đợi liền đi Nam cảnh chia cắt bánh ngọt, lúc làm bánh ngọt thì bọn hắn lại không tới. Chờ phụ thân ta xây dựng vài chục năm, có thành quả, đám người này liền không kịp chờ đợi đi hái quả, đi đoạt lợi ích."

"Nam cảnh khai thác bao nhiêu ruộng đồng? Hiện tại những ruộng đồng này, lại bị chia cắt bao nhiêu?"

"Lúc phụ thân ta làm Nam cảnh đại đô hộ, hơn 20 triệu thổ dân tối thiểu có cơm ăn, có ruộng trồng. Phụ thân ta bị ép rời Nam cảnh, những quyền quý Đại Chu kia không kịp chờ đợi đi Nam cảnh đoạt ruộng, đoạt lương, đoạt nô lệ thổ dân, đây mới là căn nguyên tạo phản."

"Hiện tại, đẩy hết thảy tội trạng lên đầu phụ thân ta, không cảm thấy buồn cười, đáng xấu hổ sao?"

Vân Trung Hạc nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây triệt để biến sắc.

Đại hoạn quan Hầu Khánh nghiêm nghị nói: "Vả miệng, vả miệng, cắt đầu lưỡi hắn cho ta."

Vạn Duẫn hoàng đế giơ tay, chậm rãi nói: "Để hắn nói tiếp."

Vân Trung Hạc nói: "Hoàng đế bệ hạ, ta không phải phụ thân ta? Người cũng đã nói, Ngao Ngọc ta chỉ biết ba hoa chích choè, đàm binh trên giấy. Ta không có uy tín, ta chưa làm qua Nam cảnh đại đô hộ, ta không có năng lực nhất hô bách ứng. Ngài không yên lòng phụ thân ta đi Nam cảnh bình định, ngài sợ người sẽ thật mưu phản. Nhưng ngài sẽ không sợ ta mưu phản chứ?"

"Hoàng đế bệ hạ, ta tin tưởng ngài đã chuẩn bị tốt bố cục, ứng đối tiếp nguy cơ. Nhưng Nam cảnh có thể không động đao binh, vẫn không động đao binh mới tốt. Một khi khai chiến, thương vong tối thiểu mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn."

"Vì sao không để ta đi thử? Dù là một phần triệu cơ hội, ta thành công? Dù là một phần ngàn tỉ khả năng? Ta sẽ không uổng phí một binh một tốt lắng lại Nam cảnh phản loạn?"

"Cái mạng ta không đáng tiền, xuất ra đi mạo hiểm không tính là gì, dù tại Nam cảnh bị người chặt thành thịt nát, cũng như một đầu heo chó chết mà thôi."

"Vì sao không để cho ta thử một chút?" Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Để cho ta đi Nam cảnh bình định, lẻ loi một mình, không cần một binh một tốt."

Vân Trung Hạc nói lời này xong, ở đây tất cả mọi người khịt mũi coi thường.

Hoàng đế bệ hạ phái đi bao nhiêu sứ giả đàm phán, cho bao nhiêu điều kiện phong phú?

Kết quả những sứ giả này đều bị mất đầu, thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Không sai, hiện tại thủ lĩnh phản quân Phục Sạ đã từng là nghĩa tử Ngao Tâm, nhưng gã ngay cả nhạc phụ mình cũng giết, làm sao để ý tới nhi tử Ngao Tâm?

Cam đoan vừa thấy mặt, trực tiếp chém đứt đầu.

Vân Trung Hạc run rẩy nói: "Hoàng thượng, làm con người, dù là thịt nát xương tan cũng phải cứu vớt cha mẹ mình, xin bệ hạ cho ta một cơ hội. Ta tự thân một mình tiến về Nam cảnh, tiến về trại địch phản quân, thuyết phục thủ lĩnh phản quân đầu hàng, đình chỉ phản loạn, tru sát Lý Văn Hóa."

"Vạn nhất ta thành công, không phải vì đế quốc tiết kiệm đại lượng binh lực, đại lượng vật tư sao?"

"Vạn nhất ta thành công, xin bệ hạ thả cha mẹ ta ra."

Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Vạn nhất ngươi thành công, liền lập xuống thiên đại công huân, vậy ta không chỉ là thả cha mẹ ngươi. Nhưng ngươi biết không? Tên đã lên dây, không phát không được! Đại quân đã xuôi nam, bình định đại chiến, nhất định sẽ bạo phát."

Vân Trung Hạc nói: "Đương nhiên, đại quân đã xuất phát, tuyệt đối không có khả năng triệu hồi. Nhưng nếu như trước khi đại quân đến Nam cảnh, phản loạn đã lắng lại?"

Một khi xuất hiện cục diện này, vậy Phó Viêm Đồ đại khái sẽ tức điên lên.

Gã suất lĩnh mấy chục vạn đại quân xuôi nam, đằng đằng sát khí muốn bình định, muốn kiến công lập nghiệp, kết quả còn chưa tới nơi, phản loạn đã bị Ngao Ngọc lẻ loi một mình lắng lại.

Vậy đối với Phó Viêm Đồ, hoàn toàn là đùng đùng đánh mặt.

Hoàng đế nói: "Thái thượng hoàng mở miệng, cho nên trẫm sẽ không giết ngươi, ngươi có thể một mực sống sót. Nhưng nếu như ngươi đi Tây cảnh, ngay lập tức sẽ chết."

Nam Cung Thác bên cạnh nói bổ sung: "Ngao Ngọc công tử, ngươi đừng huyễn tưởng nữa. Thủ lĩnh phản quân Phục Sạ đã giết đỏ cả mắt, đã quyết tâm mưu phản. Cho nên ngươi vừa mới nhìn thấy mặt của hắn sẽ bị giết, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có."

Đúng là như vậy.

Hoàng đế trước sau phái đi mười mấy đợt sứ giả, toàn bộ đều không có cơ hội nói nửa câu, trực tiếp bị chém đầu.

Mà hai cái đầu trước mắt này đều là đại nhân vật, một là bá tước, một là nhạc phụ thủ lĩnh phản quân Phục Sạ.

"Thân là con, dù là thịt nát xương tan, cũng phải xả thân cứu cha." Vân Trung Hạc nói: "Vạn nhất, ta thành công."

Hoàng đế nói: "Biết ngươi có bao nhiêu thời gian không?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta nhất định trước khi đại quân Phó Viêm Đồ nhập Nam cảnh, sẽ triệt để lắng lại phản loạn. Bằng không đợi đến đại chiến, sẽ không còn cơ hội nữa."

Nam Cung Thác nói: "Giảm đi thời gian đi đường, thời gian còn lại cho ngươi có lẽ không đến nửa tháng. Trong vòng nửa tháng, ngươi phải lắng lại mấy chục vạn người phản loạn Nam cảnh, ngươi không có bất kỳ trợ giúp gì, bất kỳ giúp đỡ gì, không một binh một tốt, hoàn toàn cần nhờ ba tấc miệng lưỡi ngươi."

Cái này nghe vào, xác thực giống như là thiên phương dạ đàm, so với chuyện hoang đường còn muốn hoang đường hơn.

Ngao Ngọc tay trói gà không chặt, lẻ loi một mình xâm nhập trại địch, lắng lại mấy chục vạn đại quân phản loạn?

Ngươi dám nói, người khác cũng không dám nghe.

Hoàng đế híp mắt nhìn Vân Trung Hạc một hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Mùng chín tháng giêng, trễ nhất đến mùng chín tháng giêng, nếu như ngươi không thành công, ngươi sẽ cứu không được cha mẹ ngươi. Trẫm không muốn giết bọn hắn, nhưng cũng không thể không giết. Nhưng nếu thật nhờ trời may mắn, ngươi thành công lắng lại phản loạn, vậy trẫm sẽ cho ngươi thiên đại khen thưởng."

Vân Trung Hạc nói: "Vâng, trễ nhất đến tháng giêng mùng chín, lắng lại phản loạn."

Nói cách khác, tháng giêng mùng chín, cả nhà Ngao Tâm sẽ lên đoạn đầu đài.

Hoàng đế thản nhiên nói: "Vậy ngươi đi đi!"

"Nam Cung Thác, đưa một phần tài liệu cặn kẽ Nam cảnh phản loạn cho hắn, sau đó phái người dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Ngao Ngọc vào Nam cảnh!"

"Nhớ lấy, để một mình hắn tiến vào Nam Châu, đừng cho một binh một tốt đi cùng hắn."

Hắc Băng Đài Đại đô đốc Nam Cung Thác khom người xuống nói: "Tuân chỉ!"

Sau đó, hoàng đế phất phất tay.

...

Hắc Băng Đài không hề chậm trễ chút nào, vào lúc ban đêm liền nhét Ngao Ngọc vào trong một chiếc xe ngựa, bí mật rời kinh thành, nhanh chóng xuôi nam.

Mà trong tay Vân Trung Hạc đã nhiều thêm một xấp tài liệu thật dày, toàn bộ liên quan tới Nam cảnh phản loạn.

Nhất là liên quan tới lãnh tụ phản quân thổ dân Phục Sạ, đã từng là Ngao Sạ.

Theo một ý nghĩa nào đó, Ngao Sạ này là nghĩa huynh của hắn. Gã là một tay Ngao Tâm đề bạt lên, hoàn toàn được xưng tụng là ân trọng như núi.

Nếu như không có Ngao Tâm, Phục Sạ vẫn chỉ là một thổ dân hoang dã, làm sao có cơ hội chỉ huy vạn quân, trở thành nhân thượng chi nhân?

Dù bây giờ gã phản loạn, dưới trướng có mấy chục vạn phản quân thổ dân, cũng vẫn như cũ xem như Ngao Tâm đã thành tựu cho gã.

Căn cứ tư liệu mới nhất, vị thủ lĩnh phản quân Phục Sạ này, giờ đã xưng vương.

Phản loạn này xác thực không thể lắng lại.

Gã vậy mà xưng vương.

...

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc mỗi ngày đều điên cuồng đi đường.

Hắn không biết cưỡi ngựa, mà vì giữ bí mật, cho nên thời thời khắc khắc đều đi xe ngựa bí mật Hắc Băng Đài.

Cứ mỗi một trăm dặm liền thay ngựa.

Cách mỗi ba trăm dặm, liền đổi buồng xe ngựa một lần.

Hắn lật qua lật lại, xem những tài liệu này thêm nhiều lần, ghi nhớ trong tâm.

Biết càng nhiều, hắn càng cảm thấy lúc trước mình đưa hoàng đế ba sách lược thượng trung hạ, thật đúng là ba hoa chích choè, đàm binh trên giấy.

Nam cảnh phản loạn, đã là đại hỏa, lan tràn ngàn dặm, mấy chục vạn phản quân, mà mỗi ngày đều đang gia tăng.

Vân Trung Hạc muốn dựa vào một người, dựa vào ba tấc miệng lưỡi đi lắng lại trận phản loạn này, đó không phải là kỳ tích, mà là thần tích.

Mà lại lưu cho hắn thời gian phi thường ngắn ngủi, khả năng chỉ có hơn mười ngày, bởi vì hắn nhất định phải hoàn thành trước khi đại quân Phó Viêm Đồ tiến vào Nam cảnh.

Nhưng hắn chính là muốn đi hoàn thành thần tích này, dựa vào một người lập xuống bất thế chi công này.

Thậm chí hắn bắt đầu huyễn tưởng, một khi lập xuống đại công kinh thiên này, nên khen thưởng cái gì?

...

Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa.

Hai mươi mấy ngày qua!

Vân Trung Hạc mỗi ngày đều ở trên xe ngựa Hắc Băng Đài đi đường, mỗi ngày không ngủ không nghỉ.

Ăn uống ngủ nghỉ, toàn bộ đều ở trên xe ngựa.

Rốt cuộc ngày mùng một tháng mười hai, Vân Trung Hạc tới đích, Nam Châu thành.

Kỳ thật hắn đã sớm xâm nhập địch cảnh, bởi vì một nửa cương vực Đại Nam hành tỉnh đã bị phản quân chiếm lĩnh.

Nam Châu thành, đã trở thành đại bản doanh phản quân.

Phục Sạ, lúc này đã tự xưng Đại Nam Vương.

Trên đường đi qua rất nhiều thành trì, đều treo cờ xí Đại Nam.

Cờ xí màu vàng, kiểu chữ màu đen, quanh chữ Đại Nam có ngọn lửa màu đỏ vờn quanh.

Ngày mười một tháng mười một này, trên thân Vân Trung Hạc còn phát sinh một chuyện lạ, nơi này tạm không nhắc tới.

...

Xe ngựa ngừng lại.

"Ngao Ngọc công tử, đến rồi, chúng ta đã mang ngươi đến nơi này." Võ sĩ Hắc Băng Đài nói.

Vân Trung Hạc xuống xe ngựa.

Mấy tên võ sĩ Hắc Băng Đài lập tức lái xe rời đi, cũng không quay đầu lại.

Để một mình Vân Trung Hạc, lưu tại ngoài vạn dặm địch cảnh phản quân.

Phía trước là Nam Châu thành, đã từng là một trong tứ đại thành thị hạch tâm Đại Chu đế quốc.

Cũng là Ngao Tâm tự tay kiến tạo siêu cấp thành lớn này, thủ phủ Đại Nam hành tỉnh, đã từng là chỗ ở Đại Chu Nam cảnh đại đô hộ phủ.

Ngao Tâm ở trong tòa thành trì này, thống trị Nam cảnh vài chục năm.

Mà bây giờ, tòa Nam Châu đại thành này đã trở thành đại bản doanh phản quân, cũng là chỗ ở Phục Sạ Đại Nam vương phủ.

Thật sự là một tòa kiên thành, như con thú khổng lồ nằm rạp trên mặt đất. Bản dịch tại bạch ngọc sách.

Tòa thành trì này mặc dù không lớn như Giang Châu, nhưng tường thành cao hơn dày hơn, nếu như không phải Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa bỗng nhiên nổi lên, muốn chiếm lĩnh một tòa siêu cấp kiên thành vững như thành đồng này thì cơ hồ không thể nào.

Lúc này trên tường thành, lít nha lít nhít vô số phản quân thổ dân.

Khắp nơi đều là cờ xí Đại Nam, còn có cờ xí Phục Sạ Đại Nam Vương.

Vân Trung Hạc lẻ loi một mình, chậm rãi đi đến cửa thành.

Hắn lập tức làm phản quân chú ý, trên tường thành, vô số cung nỏ nhắm chuẩn hắn.

Vân Trung Hạc giơ cao hai tay, lớn tiếng cao giọng nói: "Ta là Ngao Ngọc, ta là thiếu chủ các ngươi!"

"Ngao Sạ ca ca, Đại Nam Vương, đệ đệ của ngươi Ngao Ngọc tới."

Vân Trung Hạc vừa hô to, vừa đi đến phía cửa thành.

"Đại Nam Vương huynh, ta là Ngao Ngọc, đệ đệ thân yêu của ngươi tới."

"Ầm ầm!" Cửa thành đại bản doanh phản quân Nam Châu, chậm rãi mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.