Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 214: Ngao Ngọc hiếp dâm hoàng đế



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Minh lang, vì... vì sao?" Thân thể mềm mại Đoàn Oanh Oanh run rẩy nói.

Ngao Minh đặt thi thể Đoàn Oanh Oanh nằm ngang trên mặt đất, ánh mắt của y vẫn như cũ ôn nhu.

"Oanh Oanh, cho tới nay ngươi vẫn cự tuyệt thân mật cùng ta." Ngao Minh nói: "Thậm chí mỗi một lần ở chung với ta đều cẩn thận, e sợ ta nhìn thấy thân thể ngươi. Hơn nữa còn nói ngươi là một nữ nhân biết giữ trinh tiết, cho nên lúc thành hôn mới dâng hết thảy cho ta."

"Ta... Ta..." Đoàn Oanh Oanh vừa ho khan, vừa thổ huyết ra, bởi vì nàng bị đâm trúng ngực phải, cho nên trong lúc nhất thời không chết được, nhưng lại vô cùng thống khổ, mỗi một lần hô hấp đều như đao róc thịt.

Ngao Minh nói: "Ta biết, đêm hôm đó ngươi và Ngao Ngọc thành hôn, cầu đá sụp đổ, ngươi mất tích một đêm, nhưng thật ra là rơi vào tay Ngao Ngọc, mà lại bị hắn nhục nhã trước nay chưa từng có."

Đoàn Oanh Oanh không ngừng nôn ra máu, ánh mắt vẫn như cũ ôn nhu, liều mạng muốn há miệng nói chuyện.

"Không sao, không sao..." Ngao Minh nói: "Đầu tiên, ta phải nói cho ngươi, Ngao Ngọc chắc chắn không ngủ với ngươi, hiện tại ta đã hiểu rõ vô cùng người này. Hắn khẳng định là đã động tay chân trên thân thể của ngươi, có lẽ là xăm một hình ở chỗ kín, muốn nhục nhã ta, đồng thời để cho ngươi mãi mãi không dám thân mật với ta. Kỳ thật... Điểm này ta cũng không quan tâm."

Nước mắt Đoàn Oanh Oanh tuôn ra.

"Oanh Oanh, ta thật rất thích ngươi, dung mạo ngươi đẹp như vậy, mà lại thông minh như vậy, cũng ác độc như vậy, sau này ta muốn tìm một nữ tử thông minh như ngươi, khả năng không lớn." Ngao Minh nói: "Giết ngươi, ta thật ngàn vạn lần không muốn. Nhưng... Phụ thân ngươi không chết, hắn để cho một thế thân chết. Chu Ly cũng không chết, phụ thân của ngươi đã rơi vào trong tay của hắn."

Thân thể mềm mại Đoàn Oanh Oanh run lên bần bật, máu tươi cơ hồ tuôn trào ra.

"Oanh Oanh, ai cũng cứu không được phụ thân ngươi, ai cũng cứu không được Đoàn thị gia tộc ngươi." Ngao Minh nói: "Vì phòng ngừa tổn hại, chúng ta nhất định phải cắt đứt với Đoàn thị gia tộc ngươi. Mà ta lại không muốn ngươi chết bị sỉ nhục, cho nên ta tự mình động thủ."

Đoàn Oanh Oanh hô hấp càng ngày càng khó, ánh mắt nhìn về phía Ngao Minh đầu tiên là kinh hãi không hiểu, sau đó là thống hận, cuối cùng lại biến thành ôn nhu.

Trên thế giới này người hiểu rõ nhất Ngao Minh chính là nàng.

Ngao Minh rất yêu nàng, nhưng lại càng yêu chính mình, cho nên lúc này hắn làm ra hành động này, Đoàn Oanh Oanh có thể lý giải.

Cuối cùng, ánh mắt của nàng lại biến thành triệt để cừu hận.

"Minh lang, ta... Ta không trách ngươi, báo thù cho ta... Báo thù cho ta..." Đoàn Oanh Oanh dùng hết khí lực sau cùng nói.

"Được." Ngao Minh nói.

Thân thể Đoàn Oanh Oanh bắt đầu run rẩy kịch liệt, mà lại xuất hiện chứng động kinh.

Kiểu chết này thống khổ nhất, vừa mất máu quá nhiều, vừa không thể hô hấp.

Cứ như vậy thống khổ co quắp vài phút, Đoàn Oanh Oanh triệt để chết thảm.

Ngao Minh vươn tay, nhẹ nhàng khép lại mí mắt Đoàn Oanh Oanh, để nàng nhắm mắt.

Bởi vì nàng chết quá thống khổ, đến mức gương mặt co quắp, không còn mỹ lệ như trước.

Ngao Minh nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Đoàn Oanh Oanh, hôn trên trán nàng một cái.

Sau đó quay người rời đi!

...

Trong một gian mật thất ở kinh thành.

Lâm tướng, thủ lĩnh Nguyệt Đán Bình Đỗ Hối, sứ giả Nhị hoàng tử, Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng, Ngao Minh, đại tông chính Túc thân vương, kinh thành đề đốc Ninh Hoài An, bọn người tập hợp một chỗ bí mật thương nghị.

Đầu tiên là triệt để an tĩnh, không ai chủ động mở miệng.

"Đoàn thị lần này cần chết hết, một người cũng không thừa, một trong cửu đại khai quốc Đại Chu sẽ triệt để vong tộc diệt chủng." Ngao Minh chậm rãi nói: "Hiện tại Đoàn Bật trong tay Chu Ly, đây là một quả lựu đán đáng sợ, không biết lúc nào sẽ bạo, sẽ nổ chết ai."

"Chu Ly không chết, mọi người sẽ chỉ may mắn. Nhưng Đoàn Bật không chết, sẽ triệt để dẫn bạo thiên hạ dư luận, lại biến thành một bê bối kinh thiên, sẽ điên cuồng vỗ mặt hoàng đế."

Đại hoàng tử Chu Ly, mọi người tận mắt thấy y bị hồng thủy quét sạch, sau đó tìm mấy ngày không ra thi thể, cho nên tất cả mọi người đoán y đã chết. Bây giờ y không chết, chỉ có thể là đại nạn không chết, tất có hậu phúc, may mắn của quốc gia.

Mà Đoàn Bật chết, lẫn lộn đến oanh oanh liệt liệt, thậm chí ngay cả thi thể đã chở về kinh thành. Kết quả chỉ là một thế thân, chính lão căn bản không chết, đây không phải lừa gạt tình cảm hoàng đế, lừa gạt người trong thiên hạ sao?

Trí mạng nhất là lần này vỡ đê chính là Đoàn Bật động tay chân, lão vì tư lợi, hủy đi đê đập, làm vài trăm dặm đại địa biến thành trạch quốc, mấy chục hơn trăm vạn người gặp tai hoạ, tử thương vô số kể.

Phát rồ bực này, diệt tuyệt nhân tính cỡ này, Đại Chu lập triều đến nay, đơn giản chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy.

Mà hết lần này tới lần khác hoàng đế bệ hạ còn truy phong Đoàn Bật làm thái bảo thái tử, cho lão vinh dự to lớn.

Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế tức giận cỡ nào?

"Mấu chốt nhất là Đoàn Bật ở trong tay Chu Ly, dù hôm nay lão không cung khai, ngày mai cũng sẽ cung khai, mà lại cung khai nội dung lơ lửng không cố định. Hủy đi đê đập, dẫn hồng thủy nhập Lãng Châu, tội danh này quá ngập trời, Đoàn Bật một khi cung khai ra tên ai, người đó liền xong đời."

"Hiện tại quyền khống chế trong tay Ngao Ngọc và Chu Ly." Ngao Minh nói: "Nhưng chúng ta phải chia rẽ Chu Ly cùng Ngao Ngọc. Ngao Ngọc này là kẻ điên cuồng, ta cảm thấy người này không có tâm trung quân ái quốc gì cả. Nhưng Chu Ly không giống vậy, Đại Chu đế quốc cũng sẽ thuộc về hắn, cho nên hắn làm việc sẽ rất cẩn thận, chân chính hủy hoại lợi ích Đại Chu đế quốc, hắn sẽ không làm."

"Có ý gì?" Túc thân vương hỏi.

Ngao Minh nói: "Chu Ly sẽ giương cung mà không phát, sẽ không vạch trần bê bối kinh thiên này. Bởi vì một khi vạch trần ra, thiên hạ vạn dân sẽ thất vọng với Đại Chu đế quốc, Đại Chu triều đình. Hắn sẽ xem cái này như vũ khí

bức hiếp hoàng đế bệ hạ."

Lâm Cung tể tướng nói: "Nói tiếp."

Ngao Minh nói: "Chu Ly làm ra quyết định này, sẽ hổ thẹn với Ngao Ngọc, sau đó sẽ giao quyền khống chế cho Ngao Ngọc, lợi dụng nhược điểm này bức hiếp hoàng đế. Cho nên không phải Chu Ly ra điều kiện với hoàng đế, mà là Ngao Ngọc ra điều kiện. Mà Chu Ly làm hoàng tử, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trong miệng tuyệt đối không có khả năng ngỗ nghịch hoàng đế, dù sao hắn cũng là nhi tử."

Đại tông chính nói: "Nói cách khác, hiện tại Ngao Ngọc nắm giữ quyền sinh sát?"

"Đúng!" Ngao Minh nói: "Chu Ly bắt lấy Đoàn Bật, nắm giữ chứng cứ lão hủy hoại đê lớn, một khi tuôn ra chính là bê bối kinh thiên, thậm chia sẽ đả kích lớn uy tín hoàng đế, uy nghiêm đế quốc. Có nhược điểm này, hoàng đế sẽ thỏa hiệp, sẽ đáp ứng Ngao Ngọc thỉnh cầu."

"Chẳng lẽ cũng vì nhược điểm này, Ngao Ngọc có thể yêu cầu hoàng đế muốn gì cứ lấy sao?" Kinh thành đề đốc Ninh Hoài An hỏi.

Ngao Minh nói: "Dĩ nhiên không phải muốn gì cứ lấy, trong phạm vi nào đó, hoàng đế sẽ đáp ứng."

"Tỉ như?"

Ngao Minh nói: "Tỉ như, khám nhà diệt tộc Ngao thị gia tộc chúng ta, đương nhiên là lão tổ tông Ngao Đình và phụ thân ta Ngao Động."

Ninh Hoài An nói: "Còn gì nữa không?"

Ngao Minh nói: "Còn có chính là xét nhà chém đầu Ninh Hoài An ngươi."

Gương mặt kinh thành đề đốc Ninh Hoài An run lên, nói: "Biểu tỷ ta chính là hoàng hậu đó."

Ngao Minh nói: "Vì lợi ích hoàng đế bệ hạ, Ngao thị chúng ta không đáng nhắc tới, Ninh Hoài An gia tộc ngươi đương nhiên cũng không đáng nhắc tới."

Ninh Hoài An nói: "Còn gì nữa không? Hoàng đế sẽ đáp ứng trong phạm vi nào?"

Ngao Minh nói: "Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ cắt đại tông chính Túc thân vương, nếu như Ngao Ngọc yêu cầu hoàng đế, trục xuất Túc thân vương biến thành thứ dân, hoàng đế vẫn như cũ sẽ đáp ứng. Nhưng đây đã là cực hạn của hoàng đế, vượt qua cực hạn này, hoàng đế tình nguyện để bê bối kinh thiên này tuôn ra, Ngao Ngọc và Chu Ly nắm giữ nhược điểm, cũng sẽ không đáng đồng tiền."

"Đúng." Đỗ Hối nói: "Ta cũng cho là như vậy, cực hạn của hoàng đế bệ hạ chính là Đại tông chính Túc thân vương. Nếu như Ngao Ngọc dùng công phu sư tử ngoạm, muốn phế hoàng hậu, hoặc là trục xuất Lâm tướng, hoặc là trừng phạt Nhị hoàng tử Chu Tịch, vậy sẽ vượt qua cực hạn của hoàng đế, tuyệt đối không thể đáp ứng."

Đại tông chính Túc thân vương nói: "Rốt cuộc bây giờ nhìn ra thân vương này phân lượng nặng bao nhiêu à, so với Ngao thị gia tộc nặng hơn một chút, so với ngoại gia tộc hoàng hậu nặng hơn một chút."

Trong ngôn ngữ của gã tràn đầy tự giễu.

Ninh Hoài An nói: "Nói cách khác, vận mệnh Ninh thị gia tộc, còn có Ngao thị gia tộc, thậm chí đại tông chính Túc thân vương, đều nắm giữ trong tay Ngao Ngọc rồi?"

Ngao Minh nói: "Đúng, hiện tại nhìn xem Ngao Ngọc muốn cái gì, hắn ra điều kiện gì với hoàng đế bệ hạ."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi chờ chết?" Ninh Hoài An lạnh giọng hỏi?

Ngao Minh nói: "Trận chiến này đã thua, triệt để từ bỏ đi, chuẩn bị mở ra chiến trường mới."

"Chiến trường mới gì?"

Ngao Minh nói: "Trấn Hải Vương thế tử, chuyện này khiến địa vị của ngươi siêu thoát lên. Lần này Đại Chu Thủy Sư hủy diệt một nửa, trên cơ bản đã mất đi lực chấn nhiếp hạm đội trên biển đối với Sử thị gia tộc ngươi. Mà Lãng Châu cảng bị hủy diệt, trùng kiến cần đại lượng thời gian, cho nên mậu dịch trên biển sẽ bị Sử thị gia tộc ngươi cướp đi. Nói cách khác chỗ yếu hại của Đại Chu đế quốc đã bị các ngươi nắm lấy. Trong khoảng thời gian này, hoàng đế bệ hạ, thậm chí toàn bộ Đại Chu đế quốc sẽ tôn kính Sử thị gia tộc ngươi không gì sánh được, hoàng đế sẽ ân sủng các ngươi gấp bội, thậm chí thái thượng hoàng cũng không dám trêu chọc các ngươi."

Đây là tuyệt đối, lần này Lãng Châu biển động, ích lợi lớn nhất chính là Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc ngươi.

Sau đó số lượng mậu dịch trên biển, còn có trật tự trên biển sẽ rơi vào tay Sử thị gia tộc.

Vì không để cho Sử thị gia tộc tạo phản, hoàng đế sẽ liều mạng mua chuộc Sử thị gia tộc.

"Lúc này có thể yêu cầu Đại Chu đế quốc muốn gì cứ lấy, cũng chỉ có Sử thị gia tộc các ngươi." Ngao Minh nói: "Bây giờ trên biển, hạm đội Sử thị cường thịnh nhất, Đại Chu đế quốc muốn duy trì số định mức trên biển không bị trượt xuống quá nhiều, nhất định phải cầu cạnh Sử thị gia tộc các ngươi. Nam cảnh phản loạn mặc dù lắng lại, nhưng vẫn như cũ không bình tĩnh, đại quân Sử thị gia tộc lên phía bắc, lấy danh nghĩa trợ giúp đế quốc bình định, chiếm lĩnh mấy châu quận. Một khi các ngươi mưu phản, Nam cảnh vừa mới bình tĩnh lại chỉ sợ sẽ khói lửa nổi lên bốn phía."

Đỗ Hối nói: "Không chỉ thế, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, quốc khố Đại Chu đế quốc đã triệt để trống không. Mà Sử thị gia tộc lũng đoạn mậu dịch trên biển mấy thập niên, nào chỉ là phú khả địch quốc, trước mắt có thể xuất ra số lớn bạc cứu tế cũng chỉ có Sử thị gia tộc."

Ngao Minh nói: "Nếu như ta không đoán sai, tiếp theo hoàng đế bệ hạ sẽ mượn bạc Sử thị gia tộc. Lần này Lãng Châu đại hồng thủy, khiến cho toàn bộ Lãng Châu tai càng thêm tai, vốn gặp tai hoạ chỉ có một Lãng Châu thành, mà bây giờ mấy quận đều bị chìm, gặp tai hoạ nhân số từ mấy chục vạn tăng đến hai ba trăm vạn người. Chỉ có Sử thị gia tộc có đầy đủ bạc, đủ lương thực hỗ trợ cứu tế."

Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng thản nhiên nói: "Bạc? Sử thị gia tộc có rất nhiều, đừng nói mấy triệu lượng, nhiều hơn cũng không là vấn đề."

Ngao Minh nói: "Tiểu vương gia, bây giờ ngài xem như người siêu thoát nhất toàn bộ kinh thành, cũng là người tôn quý nhất, tiếp theo trong vòng một hai năm ngài có thể muốn làm gì thì làm."

Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng nói: "Bao gồm chuyện kia sao?"

Ngao Minh nói: "Đúng, bao gồm chuyện kia."

Trấn Hải Vương thế tử nói: "Ngươi biết ta muốn gì sao?"

Đỗ Hối nói: "Tiểu vương gia à, toàn bộ thiên hạ người nào không biết, ngài muốn cưới Hương Hương công chúa, ngài mong nhớ ngày đêm nàng, đáng tiếc ngài lớn nàng mười mấy tuổi, mà ngài đã có thê tử, Hương Hương công chúa không thể nào làm trắc phi cho ngài."

"Tiểu vương gia, ngài tranh thủ thời gian, để phu nhân ngài bắt đầu sinh bệnh, không quan tâm là bệnh thật hay giả, nhưng thời gian vừa đến, ngài có thể báo tang với thiên hạ!"

Ánh mắt Trấn Hải Vương thế tử co rụt lại.

"Tiểu vương gia, Ngao Ngọc và Sử thị gia tộc các ngươi cũng coi là thù sâu như biển. Lúc ấy các ngươi được liệt thổ phong vương, là Ngao Tâm tiến cử hiền tài. Nhưng ngay năm ngoái, các ngươi nói xấu Ngao Tâm thu hối lộ, lợi dụng hạm đội đế quốc buôn lậu vật tư, khiến Ngao Tâm bị hạ ngục, Nộ Lãng hầu tước phủ bị xét nhà niêm phong."

"Không chỉ như vậy, mấy lần này hãm hại Ngao Ngọc, Sử thị gia tộc mỗi một lần đều tham gia vào. Cho nên trong cừu nhân Ngao Ngọc, Phó Viêm Đồ xếp số một, Sử thị gia tộc cũng có thể xếp số hai. Các ngươi và Ngao Ngọc đã là không chết không thôi."

"Một khi để tam giác sắt thái thượng hoàng chân chính nắm giữ đại quyền đế quốc, vậy tất nhiên sẽ tước bỏ thuộc địa Sử thị gia tộc, những thổ dân Nam cảnh kia chưa chắc nghe Đại Chu đế quốc, nhưng khẳng định là nghe Ngao Tâm. Một khi Ngao Tâm một lần nữa chấp chưởng binh mã thiên hạ, suất lĩnh mấy chục vạn đại quân xuôi nam tiến đánh Sử thị gia tộc, quân đội lục địa các ngươi chống đỡ được. Đến lúc đó các ngươi lại phải về trên biển, thế nhưng Trấn Hải vương phủ ở trên lục địa hưởng thụ vinh hoa phú quý đã hai mươi năm, giờ có thể trải qua thời gian khổ cực trên biển sao? Các ngươi còn có dũng khí ngóc đầu trở lại sao?"

"Tiểu vương gia, chỉ cần ngài cưới Hương Hương công chúa, chẳng khác nào chặt đứt

Mối quan hệ giữa Ngao Ngọc và thái thượng hoàng, cho hắn một kích trí mạng."

"Cho nên tiểu vương gia, ngài có thể goá."

"Cục diện trước mắt này, đế quốc tao ngộ nguy cơ nghiêm trọng, chỉ có Sử thị gia tộc có thể xuất ra bạc cứu tế, chỉ có Sử thị gia tộc có thể trợ giúp Đại Chu đế quốc bảo trụ định mức mậu dịch trên biển, áp chế lợi ích đế quốc, dù thái thượng hoàng cũng ngăn không được ngài cưới Hương Hương công chúa."

"Tiểu vương gia, ngài ngẫm lại xem, đây chính là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu đó."

"Ngài không cần lo lắng thái thượng hoàng không đáp ứng, ngẫm lại ngày đó Lan Khê công chúa được sủng ái cỡ nào? Hoàn toàn không thua gì Hương Hương công chúa hiện tại, kết quả thế nào? Tây Lương vương quốc binh lâm thành hạ, vì để cho Tây Lương lui binh, Thiên Diễn hoàng đế còn không phải gả em gái mình sủng ái nhất cho Tây Lương vương làm trắc phi sao? Năm đó Lan Khê công chúa như thế này, hiện tại Hương Hương công chúa cũng không ngoại lệ!"

...

Trong hoàng cung, Vạn Duẫn hoàng đế cũng nhận được tin dữ kinh thiên.

Bí mật này tấu lên, y nhìn một lần lại một lần.

Hắc Băng Đài mật tấu, còn có Đại hoàng tử Chu Ly mật tấu.

Đau thấu tim gan!

Lần trước ở trên triều đình y bị hôn mê, đó là giả, nhưng bây giờ trước mắt y thật biến thành màu đen.

Chu Ly không chết, truy phong Ân Thân Vương lập tức cũng thay đổi thành thực phong.

Trước đó Chu Ly là thân vương, sau vì chiến bại nên bị đoạt tước, mà bây giờ trở thành Ân Thân Vương, đứng đầu chúng vương, gần với thái tử.

Đương nhiên, dù sao đây cũng là thân nhi tử y. Có thân nhi tử này, lúc này đã đứng đối lập với Vạn Duẫn hoàng đế y, trở thành một thành viên trong tam giác sắt thái thượng hoàng.

Một khi Chu Ly trở thành thái tử, mà lại tích lũy đủ uy tín, như vậy dưới thái thượng hoàng duy trì, vạn bất đắc dĩ, thái tử này có thể thay thế hoàng đế, chấp chưởng thiên hạ triều chính.

Đương nhiên bây giờ cách một bước này còn rất rất xa, nhưng chỉ cần uy tín hoàng đế không ngừng trượt xuống, uy tín Chu Ly không ngừng lên cao, ngày này rất có thể sẽ tới.

Đoàn Bật vậy mà không chết, cái gọi là oanh liệt đền nợ nước lại là một thế thân?

Cái này chẳng phải là trở thành chuyện cười lớn?

Mà đê lớn Lãng Châu sụp đổ, lại là nhân họa, khiến vài trăm dặm châu quận bị dìm ngập, hai ba trăm vạn nạn dân không nhà để về.

Bê bối này nếu truyền ra, thiên hạ vạn dân sẽ phẫn nộ cỡ nào? Quyền uy Đại Chu đế quốc bị phá vỡ trước nay chưa hề có.

Bây giờ Đại hoàng tử Chu Ly vẫn như cũ giữ kín không nói ra, không công khai vạch trần bê bối này, chỉ mật báo cho hoàng đế.

Nhưng hoàng đế biết, Đại hoàng tử Chu Ly giao quyền chủ động cho Ngao Ngọc.

Sau đó cò kè mặc cả với hoàng đế, chính là Ngao Ngọc.

Hoặc là, tiếp theo chính Ngao Ngọc ra giá với hoàng đế, mà hoàng đế không phải không thỏa hiệp.

Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã à.

Ngao Ngọc sẽ đòi cái gì?

Khám nhà diệt tộc Ngao Đình sao?

Hay là phế bỏ hoàng hậu?

Hay là trục xuất Túc thân vương?

Nhưng hoàng đế có điểm giới hạn, một khi vượt qua ranh giới cuối cùng này, vậy cũng đừng trách hoàng đế này trở mặt vô tình.

Mà càng để cho người phát sầu chính là, quốc khố thâm hụt.

Thu nhập Lãng Châu cảng bị cắt đứt, cứu tế vốn đã dùng hết mấy trăm vạn, lần này tai càng thêm tai.

Vốn mấy chục vạn người không nhà để về, hiện tại biến thành hai ba trăm vạn người không nhà để về.

Cứu trợ thiên tai này biến thành động không đáy, nhưng không cứu tế lại không được, mấy trăm vạn người này nếu không an bài, một khi phát sinh bạo loạn, lan tràn mấy hành tỉnh khác, hậu quả kia thiết tưởng không chịu nổi.

Nhưng trước mắt trọng yếu nhất chính là đánh cờ cùng Ngao Ngọc, nên làm thế nào mới ngăn chặn miệng hắn và Chu Ly.

"Bệ hạ, Đoàn Oanh Oanh tự sát."

Hoàng đế cau mày nói: "Tự sát? Ngược lại là chết dứt khoát, đến cùng là tự sát, hay là bị giết?"

Tiếp theo, hoàng đế nói: "Người đâu, đi thả Tô Đại ra, thả tất cả người Đại Pháp Thánh Tự ra, đây đều là phương ngoại chi nhân, đều là thủ hộ giả Thái tổ hoàng đế Thần Linh, tại sao lại lãnh đạm?"

"Vâng!"

Một lúc lâu sau, Tô Đại và Định Miểu đại sư được thả ra.

Vụ án lật lại Đoàn Vân và Đoàn Vũ thông dâm, triệt để không giải quyết được gì.

Sau đó hoàng đế hạ chỉ, Thái Y viện đi xem bệnh cho Ngao Tâm, cần phải dốc hết toàn lực cứu chữa cho tốt.

Thế là, mấy chục người Thái Y viện trùng trùng điệp điệp đi đến nhà Ngao Tâm, chẩn trị cho gã.

Làm xong hết thảy, hoàng đế triệu kiến Ngao Ngọc.

Kết quả, Ngao Ngọc không tiến cung, nói là bị bệnh, ra giường không nổi.

Thế là, hoàng đế lại phái đám người Thái Y đi chữa bệnh cho Ngao Ngọc.

Ngày triều hội kế tiếp, hoàng đế nổi trận lôi đình: "Lễ bộ Thượng thư còn chưa tới Giang Châu sao? Hắn đang bò sao? Đi hơn một tháng còn chưa tới? Dù có bò cũng phải bò tới chứ! Truyền chỉ Thương Lãng hành tỉnh Hắc Băng Đài phủ đề đốc phối hợp khâm sai đại thần, xét nhà Ngụy quốc công phủ, chém đầu cả nhà, chém đầu cả nhà!"

...

Ngày mùng 9 tháng 4!

Khâm sai đại thần mang theo mấy ngàn tên trú quân, mấy trăm tên võ sĩ Hắc Băng Đài xông vào Ngụy quốc công phủ, khám nhà diệt tộc.

Toàn bộ hơn một ngàn người Ngụy quốc công phủ bị tóm, thậm chí không kịp áp giải đến kinh thành, chém đầu tại Giang Châu.

Đến tận đây, một trong chín đại khai quốc công tước Đoàn thị gia tộc, triệt để vong tộc diệt chủng, bị chết sạch.

Lão tổ tông Ngao Đình xem hết toàn bộ cảnh hành hình, toàn thân run rẩy, trực tiếp bất tỉnh.

Đây chính là kết quả đối địch với Ngao Ngọc, đường đường phủ quốc công thật triệt để chết hết.

...

Sau đó hoàng đế bệ hạ lại một lần nữa truyền chỉ Ngao Ngọc tiến cung yết kiến.

Lần này Ngao Ngọc đã khỏi bệnh, hắn lại một lần nữa tiến vào trong hoàng cung, yết kiến trong thư phòng hoàng đế.

"Thân thể phụ thân ngươi đã tốt hơn chưa?" Hoàng đế hỏi.

"Đa tạ bệ hạ quan tâm." Ngao Ngọc nói: "Ngài cũng biết, ho lao gần như không thể trị liệu, dùng dược thạch chỉ có thể trì hoãn, không cách nào trị tận gốc, đây... Đây coi như là bệnh nan y."

Lúc nói ra những lời này, hai mắt Vân Trung Hạc rưng rưng.

Hoàng đế nói: "Cũng chưa hẳn là bệnh nan y, Đại Doanh đế quốc Vân Trung Hạc đã từng chế tạo ra một loại thần dược, có thể trị bệnh đậu mùa, hơn nữa còn có thể trị ho lao, như là tiên đan trị được bách bệnh."

Ngao Ngọc nói: "Chuyện này thảo dân cũng biết, nhưng Vân Trung Hạc kia đã chết, cho nên phối phương thần dược này cũng đã thất truyền."

Hoàng đế nói: "Phụ thân ngươi có công với xã tắc, trẫm đương nhiên sẽ trăm phương ngàn kế cứu hắn, cho nên trẫm để nội các dùng con đường ngoại giao liên hệ Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, nguyện ý trả một cái giá thật lớn, đổi lấy phối phương thần dược kia. Nhưng đối phương hồi báo, sau khi Vân Trung Hạc chết, phối phương thần dược này đã triệt để thất truyền. Mà cho dù có phối phương cũng không có người xem hiểu, càng không có người có thể đề luyện ra thần dược này. Bất quá đối phương cũng đã nói, loại thần dược này còn thừa một ít."

Vân Trung Hạc nói: "Ở đâu? Ở đâu?"

Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Thê tử Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt."

Vân Trung Hạc nói: "Nàng?!"

Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Đúng, nàng này hiện tại đã là bá chủ Tây Bộ hoang mạc, nắm trong tay mười mấy vạn đại quân mã phỉ. Vân Trung Hạc chết xong, thiên hạ thần dược chỉ còn một ít trong tay nàng. Ta đã điều động sứ giả đi Tây Bộ hoang mạc Nhu Lan thành, mời nàng nể tình đã từng là thần tử Đại Chu, cho chúng ta chút thần dược, cứu phụ thân Ngao Tâm ngươi."

Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thảo dân tạ ơn hoàng đế bệ hạ ân điển."

Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Phụ thân ngươi là công thần, phàm có một chút hi vọng, trẫm sẽ dốc hết toàn lực cứu hắn."

Sau đó, hai người lại bắt đầu chuyện phiếm, hoàng đế từ đầu đến cuối vẻ mặt ôn hoà, ân cần hỏi han Ngao Ngọc.

Sau đó hoàng đế nói: "Ngao Ngọc, gần đây thái thượng hoàng có báo mộng cho ngươi không?"

Vân Trung Hạc nói: "Không có, bệ hạ."

Hoàng đế nói: "Ta nghe được một ít lời đồn, ngươi có nghe thấy không?"

Vân Trung Hạc nói: "Xin bệ hạ chỉ rõ."

Hoàng đế nói: "Có lời đồn nói Ngụy quốc công Đoàn Bật không chết, là thế thân chết, hơn nữa còn nói lần này Lãng Châu gặp thủy tai là nhân họa, là có người cố ý hủy đi đê đập, ngươi cảm thấy là thật hay giả?"

Vân Trung Hạc nói: "Khẳng định là giả, thi thể Ngụy quốc công Đoàn Bật, người trong thiên hạ đều thấy được. Đây nhất định là có người dụng ý khó dò, muốn mượn cơ hội châm ngòi thổi gió, kích động nạn dân nháo sự, phá vỡ Đại Chu đế quốc ta."

"Đúng, ngươi nói rất đúng, chuyện này không thể không đề phòng." Dịch tạo bạch ngọcc sách. Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Cái này hoặc là âm mưu Đại Doanh đế quốc, hoặc là Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc. Vậy đối với chuyện này, ngươi thấy thế nào."

Vân Trung Hạc nói: "Không phải nói Chu Ly điện hạ bắt được người tự xưng là Ngụy quốc công Đoàn Bật chân chính kia sao? Trực tiếp giết, đầu đưa về kinh thành, vậy thì chuyện gì cũng không có."

Ánh mắt hoàng đế run lên, đây chính là kết quả y mong muốn, đè ép xuống trận bê bối kinh thiên này.

Hiện tại Ngao Ngọc nói thẳng ra miệng.

Như vậy thời khắc quan trọng nhất tới, chân chính hí kịch.

Ngao Ngọc sẽ ra điều kiện gì?

Liên quan tới chuyện này, hoàng đế nguyện ý thỏa hiệp, nguyện ý tiếp nhận Ngao Ngọc đe doạ.

Nhưng hoàng đế cũng có điểm mấu chốt, ba điều kiện, y chỉ có thể đáp ứng một cái.

Cái thứ nhất, Ngao Đình, Ngao Động, Ngao Minh, khám nhà diệt tộc! Xem như báo thù rửa hận cho Ngao Ngọc.

Cái thứ hai, hoàng hậu ngoại thích, toàn bộ bắt giữ, bởi vì lần này mưu hại Ngao Ngọc, hoàng hậu cũng là người chủ đạo.

Cái thứ ba, đại tông chính Túc thân vương từ vị trí đại tông chính, đồng thời trục xuất vương tước.

Dùng một trong ba điều kiện này, trao đổi đầu Ngụy quốc công Đoàn Bật, đồng thời đè xuống một cọc bê bối kinh thiên này.

Nhưng nếu nhiều hơn, Ngao Ngọc cũng đừng hòng được voi đòi tiên, nếu như hắn đưa ra điều kiện càng thêm quá phận, Vạn Duẫn hoàng đế sẽ tình nguyện cá chết lưới rách.

Mà hoàng đế bệ hạ cũng muốn biết, rốt cuộc Ngao Ngọc sẽ ra yêu cầu gì.

Vân Trung Hạc cung cung kính kính khom xuống, nói: "Bệ hạ, học sinh mặc dù đạt giải nguyên, còn chưa chân chính đảm nhiệm chức quan, nhưng sự hưng vong của quốc gia đều là trách nhiệm của mọi người, xin hỏi bệ hạ, học sinh có thể dâng lên tấu chương không?"

Vạn Duẫn hoàng đế cười ha ha nói: "Đương nhiên có thể, trong thiên hạ đều là vương thổ, đất ở xung quanh hẳn là vương thần, ngươi là tân khoa giải nguyên Thương Lãng hành tỉnh, tiếp theo sẽ lập tức thi hội, cũng sắp trở thành thần tử đế quốc, đương nhiên có thể dâng lên tấu chương."

Tiếp theo, hoàng đế nói: "Nghĩ chỉ, ban cho Ngao Ngọc đặc quyền dâng tấu chương, sau này mặc kệ lúc nào, địa điểm nào, Ngao Ngọc đều có thể đưa tấu chương lên trẫm, có quyền lực chuyên tấu."

"Tuân chỉ!"

Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Học sinh tạ chủ long ân."

Vạn Duẫn hoàng đế nói: "Tốt, ngươi có sổ tấu gì, cứ đưa tới."

Vân Trung Hạc nói: "Bệ hạ, bởi vì thảo dân trước đó không có quyền viết tấu chương, cho nên chưa chuẩn bị phần sổ này. Ngày mai đại triều hội, thần lại đưa đến phần tấu chương này, được chứ?"

Lời này vừa ra, sắc mặt Vạn Duẫn hoàng đế kịch biến.

Ngao Ngọc ngươi đây là ý gì? Ngươi muốn thượng triều? Ngay trước mặt văn võ bá quan dâng tấu chương?!

Ngươi muốn làm gì?

Đúng vậy, Vân Trung Hạc muốn làm gì? Chơi điên như thế? Chơi lớn như vậy sao?

Trên đại triều hội, ngay trước văn võ bá quan đánh mặt hoàng đế?

Ngươi... Ngươi không có lá gan lớn như vậy chứ?

Hoàng đế chỉ cho phép hắn chọn một trong ba điều kiện, điều kiện khác nói ra cũng vô dụng, sẽ chỉ buộc hoàng đế cá chết lưới rách.

Chẳng lẽ Ngao Ngọc ngươi và Chu Ly, còn có thái thượng hoàng, thật muốn cá chết lưới rách với hoàng đế ta sao?

Ngao Ngọc ngươi rốt cuộc muốn đưa ra điều kiện gì?

Trong phần tấu chương này, rốt cuộc viết cái gì?!

Ánh mắt hoàng đế bệ hạ lạnh lẽo, trong lòng lập tức toả ra phóng khoáng.

Ngao Ngọc ngươi có lá gan, lá gan lớn như trời a!

Đi, được, đi! Trẫm ngược lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc ngươi muốn đưa ra điều kiện gì? Rốt cuộc muốn tấu chương gì, còn muốn đưa ra trước mặt văn võ bá quan?

Hoàng đế nói: "Được, vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, ngày mai vào triều, ngươi cũng tới đi!"

Vân Trung Hạc nói: "Tuân chỉ, thần cáo lui!"

...

Tin tức này rất nhanh truyền ra ngoài, hoàng đế bệ hạ cho phép ngày mai Ngao Ngọc vào triều tấu sự.

Trái tim văn võ cả triều bỗng nhiên lắc một cái.

Ngao Ngọc muốn làm gì?! Hoàng đế tự mình tìm ngươi, ngươi không đáp ứng, lại muốn nháo chuyện trên triều đình sao?

Ngươi đây là điên rồi sao?!

...

Hôm sau trời vừa sáng, thời tiết âm trầm, mây đen áp đỉnh, mưa gió sắp đến.

Cả triều văn võ cơ hồ ngừng thở, tiến vào trong hoàng cung, trước đại triều hội các quan viên sẽ bắt chuyện với nhau, lúc này hoàn toàn không phát ra tiếng, thậm chí đi đường cũng cẩn thận, e sợ giẫm chết một con kiến.

"Ngao Ngọc đến rồi! Ngao Ngọc đến rồi!"

Văn võ bá quan lập tức nhìn về phía Ngao Ngọc, chỉ thấy hắn mặc một thân bạch bào, trong tay bưng lấy một phần tấu chương, chậm rãi đi vào hoàng cung.

Nhìn thấy Ngao Ngọc bộ dáng này, trái tim tất cả mọi người bỗng nhiên lắc một cái, toàn thân tóc gáy đều dựng lên.

Mặc áo bào trắng? Đây... Đây là có ý tứ gì?

Trong tay hắn viết cái gì?

Sắp xảy ra chuyện, khẳng định sắp xảy ra chuyện lớn!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.