Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 1 - Chương 57



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 57



Hạ triều cảm giác kỳ quái trong lòng Tạ Chinh Hồng vẫn như trước

Hạ triều, cảm giác kỳ quái trong lòng Tạ Chinh Hồng vẫn như trước.

Như thể mọi thứ ở đây đều không thích hợp, thậm chí, chính hắn cũng không phải thế này.

Nhưng, từng cành cây ngọn cỏ ở nơi này, Tạ Chinh Hồng đều nhớ rõ.

Những vết khắc trên cây cột này, là do trước đây hắn sợ mình không cao lên nên đã dùng đao khắc lên đó, mỗi ngày đều làm vậy, bây giờ vết khắc vẫn còn đó.

Tạ Chinh Hồng vuốt ve vết khắc trên cột, lắc đầu, ném cảm giác khó chịu trong đầu đi.

“Bệ hạ, người đã về rồi ư?” Vừa bước vào Ngự Thư phòng, hắn đã thấy vài phi tần nũng nịu đón mình.

Người nào cũng đều rất xinh đẹp, có thể nói là mỹ nhân tuyệt sắc, vẻ đẹp của mỗi người cũng không giống nhau.

Tạ Chinh Hồng biết, các nàng đều được vị mẫu hậu trên danh nghĩa của mình gọi đến.

Ngay cả Ngự Thư phòng mà họ cũng dám tiến vào, có thể thấy trong hậu cung này, không ít người đều là người của “Mẫu hậu”.

Trước có truy binh sau có mãnh hổ.

Tình huống này thật sự khiến hắn không thể nghĩ nhiều hơn nữa. Thậm chí, Tạ Chinh Hồng nghĩ, tình trạng hiện giờ của mình phải chăng là do bị người khác hạ độc?

“Bệ hạ, bệ hạ.” Một nữ tử nhẹ giọng kêu.

Trong số nhiều phi tần như vậy, nàng vẫn là người xuất sắc nhất.

Nước da trắng như tuyết, đôi mắt đen như mực, quỳnh tỵ anh khẩu. (mũi như ngọc quỳnh, môi như hoa đào)

Dù có dùng bất cứ câu thơ nào để ca ngợi nàng cũng không quá lời chút nào.

Ồ, đây là phi tử mà ta sủng ái nhất.

Tạ Chinh Hồng nghĩ.

“Bệ hạ, người định để thần thiếp quỳ mãi như vậy sao?” Phi tử nũng nịu liếc Tạ Chinh Hồng nói.

“Ái phi, mời…….” Tạ Chinh Hồng cúi lưng, định đỡ ái phi dậy.

Bỗng nhiên, trong đầu hắn xuất hiện một khuôn mặt khác.

Lướt qua trong chớp mắt.

Tạ Chinh Hồng nhìn phi tử trước mắt mình, chợt cảm thấy đôi mắt nàng không đủ xinh đẹp, chẳng có khí chất gì. Môi nàng cũng không mềm như vậy, thậm chí, nàng còn không nên cười nũng nịu thế này!

Xuân………..

Xuân gì vậy nhỉ?

Tạ Chinh Hồng day trán, rồi khựng lại, khoát tay nói, “Các ngươi đứng dậy hết đi, hôm nay trẫm thấy hơi mệt, cứ lui xuống trước.”

Mấy phi tử kia còn định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt hờ hững của Tạ Chinh Hồng quét qua, lập tức không dám nói gì nữa.

Lạ thật, sao lại cảm thấy hôm nay bệ hạ uy nghiêm hơn bình thường thế nhỉ?

Mấy phi tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đành ấm ức lui xuống.

“Các ngươi cũng ra ngoài hết đi.” Tạ Chinh Hồng phất tay với đám cung nữ thái giám trong Ngự Thư phòng.

“Vâng.”

Thoáng chốc, trong Ngự Thư phòng chỉ còn mỗi mình Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng vò tóc, cảm giác khó chịu ngày càng mãnh liệt hơn.

Hắn đẩy tấu chương sang một bên, cầm bút lên, vẽ nét bút đầu tiên lên tờ giấy trắng.

Nét thứ hai, nét thứ ba.

Tạ Chinh Hồng mơ màng vẽ, sau đó rốt cuộc vẽ không nổi nữa.

Bức vẽ trên giấy chỉ có dáng người, không có ngũ quan.

Mái tóc cũng xõa ra, không rõ là nam hay nữ.

Những trực giác của Tạ Chinh Hồng bảo rằng, đây là một nam nhân.

Tạ Chinh Hồng đau đầu ngẫm nghĩ một hồi, xác định mình không có thích nam nhân.

Người này, rốt cuộc là ai?

Về đêm, Tạ Chinh Hồng mơ màng đi vào giấc ngủ, miệng lẩm bẩm hai chữ “Tiền bối”.

Thái giám gác đêm nghiêng đầu, không rõ vì sao bệ hạ bỗng nhiên lại thốt ra câu này, nhưng dù sao cũng chỉ là nói mớ, chắc không có việc gì đâu.

Hắn chỉ là một tiểu thái giám, nên giả vờ như không nghe thấy gì thì hơn.

Văn Xuân Tương bay qua bay lại bên trong phòng đá, sắc mặt xấu đến nỗi có thể dọa con nít khóc được rồi.

Tạ Chinh Hồng vẫn chẳng có động tĩnh gì, đúng là kỳ quái.

Một khắc đã trôi qua.

Đáng lẽ Tạ Chinh Hồng ít ra cũng sẽ phản ứng chứ.

Hiện giờ Văn Xuân Tương không thể chạm vào Tạ Chinh Hồng, đành phải ngồi một bên lo lắng suông.

Bi Môn này rất kỳ lạ.

Văn Xuân Tương cảm giác được nơi này có một trận pháp khổng lồ vô cùng thần bí. Y không quá quen thuộc với thứ này, chỉ miễn cưỡng nhận ra nó là một loại trận thuật hiếm gặp ở đại thế giới. Theo lẽ thường, loại trận thuật này không thể nào xuất hiện trong tiểu thế giới được, lại càng chẳng thể cổ quái để họ gặp phải mới đúng chứ?

Vận khí của bổn tọa vẫn kém như vậy.

Văn Xuân Tương yên lặng suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có khả năng xuất phát từ Tạ Chinh Hồng.

Đi theo bên cạnh Tạ Chinh Hồng, chuyện gì cũng gặp phải.

Thật là bội phục loại vận khí kỳ lạ này của hắn.

Văn Xuân Tương thở dài, nhận thấy mình chẳng thể làm gì, chỉ đành tin tưởng vào tiểu hòa thượng thôi vậy.

Dù sao thì, gặp gỡ bổn tọa đã là vận rủi khó gặp rồi, ấy không đúng, là vận may chứ. Bổn tọa vẫn chưa thoát ra được nên chắc tiểu hòa thượng sẽ hữu kinh vô hiểm thôi.

Tạ Chinh Hồng đã ở đây được vài năm rồi.

Những năm này, khắp nơi trong triều đều có tin đồn bệ hạ hình như bị trúng tà.

Chẳng những không còn gọi phi tần đến thị tẩm mà thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu kinh Phật.

Đường đường là vua một nước, ai lại đi nghiên cứu kinh Phật chứ?

Dù mấy vị trụ trì kia có mừng phát khóc nói bệ hạ có đại tuệ căn thì cũng thế thôi!

Có điều, đối lập với đó, chính là thủ đoạn của bệ hạ ngày càng cao.

Những việc rối ren mấy năm trước cũng đều được bệ hạ xử lý từng bước một rồi. Thái hậu không còn quản lý hậu cung nữa, phiên vương phản loạn cũng đã đền tội, đồng thời cũng mưa thuận gió hòa, bệ hạ còn phát triển thương nghiệp, của cải trong quốc khố đã nhiều gấp bội phần trước đây. Tuy rằng các đại thần vẫn kín đáo phê bình hành vi của bệ hạ, song khi nghĩ đến thủ đoạn của bệ hạ thì không dám ho he gì.

Nếu khuyên can nhiều quá, khiến bệ hạ nổi lòng muốn học theo mấy vị hoàng đế xuất gia trong sách sử thì bọn họ liền khóc không ra nước mắt mất.

Việc này cứ để từ từ vậy.

Xuất gia tu Phật, ngoài mấy vị sau khi chết có lưu lại Xá Lợi thì chẳng lẽ thật sự có người phi thăng được ư?

Nếu mọi chuyện cứ diễn ra đơn giản như vậy, có lẽ trong sử sách ở thế giới này sẽ có thêm nhiều vị minh quân tin Phật, trở thành một thời thịnh thế đáng để hậu nhân sau này khoe khoang.

Cái gọi là thủ đoạn của thần tiên, mãi mãi là thứ sức mạnh mà phàm nhân không thể tưởng tượng nổi.

Trong một đêm, đất nước đang từng bước tiến tới thời kỳ huy hoàng bỗng sụp đổ. Dù là đại thần hay phi tần, tất cả đều trở thành thức ăn của lưỡi kiếm.

Người dân hơn trăm vạn, gần như đều chết hết.

Tạ Chinh Hồng lạnh lùng ngồi trên long ỷ, nhìn nam tử sở hữu dung mạo tựa như tiên nhân đang mỉm cười nhìn huyết kiếm đang không ngừng hấp thụ linh hồn.



(Long ỷ: Ghế nhà vua ngồi khi thượng triều)

“Ngươi quả thật là một hoàng đế tài giỏi đấy, ta thậm chí còn thấy Chân Long chi khí phía sau ngươi nữa. Cứ hận đi, oán đi, chờ đến khi oán khí ngút trời, ngươi sẽ có thể trở thành chủ hồn thứ nhất của “Trảm Thương Sinh” của ta.” Oan hồn của Chân Long Thiên Tử sẽ vô cùng lợi hại. (Chân Long chi khí: khí chất của bậc đế vương)

“Ngươi là tu sĩ ư?” Tạ Chinh Hồng nhìn nam tử, hỏi.

“Nói chính xác thì, là Ma tu.” Nam tử vuốt cằm, mỉm cười nói.

“Ngươi có vẻ rất bình tĩnh.” Nam tử Ma tu thở dài, “Ngươi mà như vậy thì không thể trở thành oan hồn được, có muốn ta tra tấn ngươi thêm chút nữa không?”

“Thọ mệnh của ngươi không còn nhiều nữa.” Tạ Chinh Hồng chợt nói.

Sắc mặt của nam tử Ma tu nhăn lại, giơ tay bóp chặt cổ Tạ Chinh Hồng, “Phàm nhân, lá gan của ngươi không nhỏ đấy!”

“Khụ khụ……. ngươi sắp chết.” Tạ Chinh Hồng nói từng từ.

Nam tử Ma tu bỗng buông Tạ Chinh Hồng ra.

Tạ Chinh Hồng ho khan, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

“Xem ra ngươi không chỉ là một phàm nhân, thú vị lắm. Quý Hiết ta sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một hoàng đế như ngươi.” Quý Hiết vỗ tay cười nói, “Để ta đoán xem nào, ngươi cũng là tu sĩ hả?”

Tạ Chinh Hồng không nói gì.

“Ta không nhớ rõ.”

“Ồ?” Quý Hiết nghi ngờ nhìn Tạ Chinh Hồng, có vẻ không tin lời hắn nói.

“Tuy ta không nhớ rõ, nhưng ta biết ngươi không phải là Quý Hiết.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Quý Hiết vẫn không đổi.

“Nơi này rất chân thực, ta cũng nhớ rất rõ ràng.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nói, “Ngươi mới là hoàng đế của nơi này, đúng chứ?”

“Quý Hiết” bật cười ha ha.

“Mấy ngàn năm rồi nhỉ? Ta đã chờ lâu như vậy mà vẫn không đợi được kẻ thù của mình, nhưng lại phát hiện được một Phật tu lợi hại thế này, ha ha ha ha!” “Quý Hiết” cười điên cuồng, toàn bộ cảnh tượng lại lần nữa biến đổi.

Tạ Chinh Hồng khôi phục lại bộ dáng vốn có, lơ lửng giữa không trung, mà vị “Quý Hiết” ở trước mặt kia lại thong thả biến thành một dáng vẻ quen thuộc khác.

Tạ Chinh Hồng đã mang khuôn mặt này vài năm, hiển nhiên sẽ thấy quen thuộc.

“Nhìn đi, đó là đất nước của ta.” Hoàng đế chỉ tay xuống, bên dưới là biển lửa hừng hực, ngoài tiếng lửa cháy thì không còn âm thanh nào khác.

Bách tính trong thành đã chết hết từ lâu.

“Ta vốn là hoàng đế của nơi này, luôn chăm lo việc nước, vốn nên được lưu tiếng thơm trong sử sách mới phải, nhưng khi tên Ma tu Quý Hiết kia vừa đến, toàn bộ đất nước của ta đều bị hủy diệt.” Trong giọng điệu bình tĩnh của hoàng đế cất giấu sự thù hận khó có thể nói thành lời.

“Song ta không tỏ vẻ bình tĩnh như ngươi được, lúc ấy ta phẫn nộ đến sắp điên lên, nhưng ta lại chẳng thể làm gì được kẻ thù của mình.” Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu, “Quý Hiết chê linh hồn của ta không mạnh mẽ, liền rút linh hồn của ta bỏ vào trong cơ thể của một con yêu thú, mượn long khí trên người ta để hóa yêu. Ta vất vả lắm mới trốn được, liên tiếp giao chiến với các yêu thú khác, móc nội đan của chúng ra, ta không ngừng ăn, ăn mãi, ta cứ tưởng rằng mình đã cách hắn rất gần.” Nói tới đây, hoàng đế lộ vẻ chờ mong, “Sau đó, thanh Trảm Thương Sinh kia từ trên trời giáng xuống, hút khô máu thịt của ta, vèo một cái đã bay đi luôn. Thì ra, tất cả những gì ta làm đều nằm trong tầm mắt của hắn, ta vẫn chỉ là một kẻ phàm nhân cỏn con như trước mà thôi.”

“Ta hận, ta hận bọn tu sĩ các người chẳng màng đến sự sống chết của chúng ta!”

“Các người tùy tiện đấu pháp thôi đã khiến đồng ruộng của biết bao bách tính chẳng mọc nổi một ngọn cỏ. Tùy tiện ra lệnh thôi cũng khiến vô số phàm nhân chịu cảnh tan cửa nát nhà. Dựa vào đâu chứ, các người cũng từng là phàm nhân kia mà, chẳng lẽ là tu sĩ thì có thể tàn sát những bách tính vô tội hay sao?”

“Quý Hiết, Quý Hiết, ta thậm chí còn không thể tạo được một vết thương trên người hắn!”

“Còn tên hòa thượng đáng chết kia nữa, hắn nói muốn thanh tẩy oán khí trên người ta. Ta cho rằng hắn sẽ giúp ta nên mới nói mình có oan khuất, nhưng hắn lại chẳng có bất cứ phản ứng nào, các người tu tiên chỉ vì muốn mình được trường sinh mà thôi! Các người há miệng thì thiên đạo, ngậm miệng thì nhân quả, nhưng một mạng của các người sao có thể so được với mấy trăm vạn sinh mệnh chứ? Lũ tu sĩ các người, đều đáng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.