Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 169: Phần hồi ức – 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

683png

684png

685png

Thời điểm Văn Xuân Tương dọn xong trận pháp, đi ra khỏi Tỏa Linh trận, y còn nghĩ hay là liên hệ với Tạ Chinh Hồng một chút xem. Suy cho cùng Tỏa Linh trận này kỳ thực làm không tệ, lại khá hiếm thấy, nếu vây khốn được tiểu hòa thượng còn chưa tới kỳ Hợp Thể thì cũng là bình thường.

Nhưng Văn Xuân Tương vừa mới bước ra khỏi cửa đá, liền thấy một bóng người quen thuộc chạy về phía mình, “Tiền…… Hoa Tương, ngươi đi ra rồi.” Tạ Chinh Hồng biểu hiện rất tốt những gì mà một đạo lữ song tu nên biểu hiện, đôi mắt sáng lấp lánh, trông vừa thuần lương lại vừa chính trực, nhưng khí chất mang chút ma khí lại khiến hắn có vẻ hơi u buồn, ngược lại càng thêm mê người hơn.

Dù biết tiểu hòa thượng chỉ ngụy trang, nhưng lòng Văn Xuân Tương vẫn thấy vô cùng vui sướng.

Lời của đám Ma tu kia tuy rằng chẳng êm tai, nhưng mà tiểu hòa thượng đúng là rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đối với Ma tu mà nói, tu sĩ có khí chất Phật tu vừa u buồn vừa cấm dục như vậy, dù ngoại hình khó coi thì cũng đủ khiến người ta chú mục, huống chi tiểu hòa thượng vốn rất ưa nhìn?

Văn Xuân Tương lại lần nữa cảm thán mình thật có mắt nhìn tốt nên xuống tay sớm, y cười nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, “Ngươi đi ra như thế nào? Trận pháp ở đây rất phiền toái, ngươi không bị thương chứ.”

Tạ Chinh Hồng nghi hoặc lắc đầu, “Ta một đường đi tới không phát hiện có gì bất thường cả, sau đó liền đi ra. Chỉ là cảm giác có hơi thuận lợi quá, cho nên liền ở đây chờ ngươi. Sao vậy, trong này có gì công kích sao?”

Văn Xuân Tương dám đánh cược, lời này của tiểu hòa thượng ít nhất có một nửa là xuất phát từ chân tâm.

Sao y lại quên mất cái vận khí nghịch thiên của tiểu hòa thượng kia chứ. Yên Vũ Tỏa Linh trận này khóa cả một ngọn núi lớn, sơn mạch tự có linh trí, đối với người mang công đức và khí vận như tiểu hòa thượng, những linh vật thiên sinh thiên dưỡng hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút cảm ứng, chúng nó mà tấn công tiểu hòa thượng mới là lạ.

Không được, bên ngoài còn có người nhìn.

Văn Xuân Tương xoay chuyển tâm tư, làm bộ vội vàng vươn tay bịt kín miệng Tạ Chinh Hồng.

“Suỵt, món Phật bảo trên người ngươi nhất định phải giấu kỹ, biết không?”

Tạ Chinh Hồng lập tức hiểu ra, trong ánh mắt có chút kích động, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh lại.

Diễn giống y như thật.

Tiểu hòa thượng giỏi ghê!

Văn Xuân Tương đang định cảm thán, thì thân thể bỗng cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng hơi hơi cúi đầu, đứng gần như vậy chỉ có thể nhìn thấy hàng mi và gò má hơi phiếm hồng của hắn.

…….Gượm đã, kẻ vừa mới liếm lòng bàn tay y một cái là tiểu hòa thượng đúng không.

Văn Xuân Tương nhìn bàn tay mình đang che môi Tạ Chinh Hồng, tiếp tục che cũng không được, mà bỏ xuống cũng chẳng xong.

“Các ngươi đi ra nhanh thật, ta thua rồi.” Ma tu Diệu Không môn kia đúng lúc xuất hiện, lên tiếng nói.

Văn Xuân Tương thuận thế bỏ tay ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng không chịu nổi.

Lại nhìn Tạ Chinh Hồng, ấy vậy mà lại là dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên.

Lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như một bức họa.

“Các hạ có gì chỉ bảo?” Tạ Chinh Hồng tiến lên hai bước, từ tốn hỏi.

“Không dám nhận.” Ma tu Diệu Không môn khoát tay, “Ta cũng không phải người không có mắt, ta vốn tưởng rằng các ngươi dễ bắt nạt, giờ xem ra không hẳn là vậy. Trước đây có chỗ thất lễ, xin hãy khoan thứ cho.” Nói xong, hắn liền lấy mấy chiếc nhẫn trữ vật lúc trước ra, đưa tới trước mặt hai người.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng hồ nghi kiểm tra một lượt, phát hiện không có vấn đề gì, bấy giờ mới nhận lấy.

“Kẻ này có vài phần cơ trí đấy.” Mấy Ma tu ngoài bình phong gật gù, “Co được giãn được, cũng thông qua thí luyện, là một hạt giống tốt.”

Cung Tử Hiên lẳng lặng quan sát, lại nhìn về phía đám người Vu Trạch và Dạ Lam, Dạ Tử, hỏi, “Các ngươi cảm thấy nên đi năm người hay sáu người?”

“Chỉ cần không cản trở, nhân số không quan trọng.” Vu Trạch nhún vai, thuận miệng trả lời.

“Thiếp thân thì lại cảm thấy, vị Ma tu Diệu Không môn này có vẻ tiếc mạng, không tính toán đi tiếp.” Dạ Tử quan sát một phen, rồi hạ kết luận.

Cung Tử Hiên gật đầu, “Xem ra đúng là như thế.”

Quả nhiên, tiếp đó Ma tu Diệu Không môn kia liền tỏ vẻ hắn không muốn tiếp tục can thiệp nữa, trả đồ cho hai người xong liền nhanh chóng rời đi.

Hắn tương trợ Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng chẳng qua là để trả đủ ân tình của sư môn thôi, hắn không muốn đi chịu chết uổng phí đâu.

“Mặc dù không thể đánh hắn một trận ra trò, nhưng tên quỷ nhát gan này đánh cũng chẳng có gì vui.” Văn Xuân Tương duỗi người nói, “Qua một lát nữa, hẳn sẽ có tu sĩ tới đây tìm chúng ta.”

Tạ Chinh Hồng im lặng chờ ở một bên, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương.

Quả thực là một đôi đạo lữ song tu ăn ý.

Dẫu cách một lớp bình phong, cũng có thể nhận thấy tình nghĩa sâu đậm của hai người.

“Ha, tình thâm ý trọng nhỉ, đúng là hiếm thấy trong giới Ma tu!” Dạ Lam vẫn luôn chẳng nói chẳng rằng, giờ thấy biểu hiện của hai người này, rốt cuộc nhịn không được mà châm chọc, “Chỉ là không biết đến lúc liên quan tới tính mạng thì cảnh tượng sẽ ra làm sao?”

“Thành chủ, hai người này dường như là cố ý tham gia đại đấu, ngài xem……?” Mấy Ma tu tiến lên, dè chừng hỏi Cung Tử Hiên.

Ngoại trừ ba người kia, trong bình phong, các tu sĩ khác cùng tham gia đều đã bỏ mạng, hai người này lại là đạo lữ song tu, chỉ cần khống chế một người, không sợ người kia không nghe lời. Đối với Ma tu mà nói, nhân tài có một nhược điểm rõ ràng như vậy càng dễ khống chế hơn. Song lai lịch của hai người này không minh bạch cho lắm, cần phải cẩn thận điều tra.

Cung Tử Hiên trầm tư một lát, “Nếu ba vị không có dị nghị gì, vậy thì chọn hai người bọn họ.”

Vu Trạch đương nhiên không có vấn đề gì, Dạ Lam muốn nói gì đó, nhưng lại bị Dạ Tử ngăn cản.

“Nếu thành chủ ưng ý hai người bọn họ, thiếp thân và phu quân cũng không có ý kiến gì hết.” Dạ Tử cười nhu mì, nửa khuôn mặt của nàng trông dịu dàng vô hạn, khiến nửa bên mặt khác càng trở nên dữ tợn.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng được tu sĩ của Di Lộc thành dẫn tới đại sảnh, gặp mặt đám người Cung Tử Hiên.

Cung Tử Hiên nói vài câu xã giao, hỏi mấy vấn đề đơn giản, rồi đặc biệt sắp xếp một gian động phủ cho hai người, còn cung cấp đủ loại ma khí đan được lô đỉnh người hầu gì gì đó, số lượng không thể nói là không lớn.

Hai người Tạ Chinh Hồng cũng không nói gì thêm, tiếp nhận tất cả, cơ bản xem như ổn định tại Di Lộc thành này.

Còn về chuyện bình phong kia, từ đầu đến cuối không ai nhắc đến một chữ.

Dạ Lam và Dạ Tử trở lại động phủ của mình, không còn có vẻ tương kính như tân lúc trước nữa, mà ngược lại, không khí giữa hai người trở nên vô cùng lạnh nhạt.

“Này, chẳng lẽ ngươi coi trọng hai tên Ma Phật kia hả?” Dạ Lam âm dương quái khí nói một câu, “Ngươi cũng đừng quên, thuật pháp nguyền rủa trên người chúng ta khiến hai ta chỉ có thể ở cùng nhau. Nếu không trừ bỏ đi trước khi nó ăn mòn khuôn mặt chúng ta, chúng ta chỉ có thể hóa thành xương khô mà chết.”

Năm đó hai người bọn họ cấu kết mưu sát chưởng môn, vốn đã vạch kế hoạch đâu ra đấy rồi, không ngờ giữa chừng lại xảy ra bất trắc, chưởng môn kia chẳng những không chết, còn thi triển thuật pháp mà trong Ma Dạ môn chỉ có vài người biết được. Hắn và Dạ Tử chỉ có thể thải bổ lẫn nhau mới tạm thời trì hoãn được tốc độ ma khí ăn mòn, hai con người vốn yêu nhau cũng bởi những tháng ngày khốn khổ đó mà trở nên oán hận đối phương.

Hôm nay bọn họ nhìn thấy tình nồng ý mật giữa Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, sao có thể nhịn được sát ý trong lòng.

Cái gọi là Ma tu, chính là vứt bỏ hết thảy ràng buộc đạo đức, tùy tâm sở dục. Thời kỳ đầu thường tiến triển nhanh chóng, đạo tâm không bị ngăn trở. Nhưng dần dần về sau, Ma tu thường sẽ bị dục vọng và tạp niệm của mình khống chế, cuối cùng trở thành ma đầu người người đòi giết. Hoặc là bị Thiên lôi đánh chết, hoặc là bị kẻ mình đắc tội kết liễu. Chỉ có một vài người có thể bước ra từ trong tạp niệm, leo lên ngôi vị Ma Hoàng.

Tiên tu từ lúc bắt đầu đã bớt được rất nhiều khó khăn, chẳng bao lâu liền trở nên thanh tâm thiểu dục, đến sau này khi phi thăng, dù thất bại thì cũng có tỷ lệ nhất định binh giải thành tán tiên. Nhưng Ma tu lại khác, hoặc là trực tiếp phi thăng đến Ma giới, hoặc là bị Thiên lôi bổ tan tác. Chưa từng có chuyện Ma tu binh giải được, tán tiên trường tồn, nhưng chưa bao giờ có tán ma.

Bởi vậy trong Tu Chân giới, càng tu hành đến giai đoạn sau, số lượng đại năng Tiên tu sẽ nhiều hơn số lượng đại năng Ma tu cùng đẳng cấp.

Nhưng bộ phận đứng đầu thì lại không phân cao thấp, đôi khi thậm chí lại là Ma tu trở nên xuất sắc hơn.

“Ngươi gấp cái gì, ngươi không phát hiện thành chủ vô cùng vừa ý hai kẻ kia sao?” Dạ Tử hoàn toàn không đặt Dạ Lam vào trong mắt, “Lại qua hai mươi năm nữa, chúng ta đều phải đến cuộc đại đấu sinh tử, bây giờ ngươi giết hai kẻ kia thì được ích gì? Hai mươi năm kế tiếp, ngươi có thể tìm được kẻ thích hợp đồng hành cùng chúng ta đến đại bỉ hơn bọn chúng sao?”

“Ngươi còn bỏ sót một điểm chưa nói.” Dạ Lam cười lạnh một tiếng, “Ở ngoài bình phong, chúng ta đều nghe được rõ ràng. Trên người Ôn Hồng kia còn có một món Phật bảo gì đó, chính món Phật bảo ấy đã giúp hắn tránh được tất cả công kích, thuận lợi thông qua thí luyện. Phật môn truyền thừa vô số, thứ có thể tinh lọc ma khí nhiều không đếm xuể, nếu món Phật bảo của Ôn Hồng có thể giải trừ lời nguyền trên người chúng ta, vậy thì Ma Dạ môn sẽ không tìm được chúng ta, ngươi và ta cũng có thể tách ra, không cần nhìn nhau chướng mắt nữa.”

“Thành chủ chưa nói, trưởng lão trong thành cũng không nói, Vu Trạch cũng không nói, hai chúng ta hà tất phải làm chim đầu đàn?” Dạ Tử khéo léo trả lời, “Hai người bọn chúng ít nhất còn phải ở trong phủ thành chủ này hai mươi năm, ngươi cho rằng trong hai mươi năm này, những người đó sẽ không làm gì hết hay sao?”

“Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.”

Trên đường đi tới động phủ mà Cung Tử Hiên an trí cho mình, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nhận được vô số ánh mắt đánh giá mang theo ác ý.

Hiện tại trong Di Lộc thành, hầu như ai cũng biết trong thành mới có một đôi đạo lữ Ma Phật, sẽ đại diện cho Di Lộc thành tham gia đại bỉ vào hai mươi năm sau.

Số lượng Ma Phật vốn không nhiều, kết thành đạo lữ lại càng hiếm thấy. Hơn nữa hai người đều tư sắc xuất chúng, muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.

Trong giới tu sĩ, đa phần chẳng có chân ái gì đáng nói.

Thường thì một đôi đạo lữ song tu đều có thị thiếp lô đỉnh, kết làm đạo lữ thuần túy là vì tu vi bị kẹt, thể chất thích hợp. Trong Tiên tu còn như thế, Ma tu lại càng không kiêng nể gì. Thời điểm Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tiến vào, cũng đã có không ít Ma tu bắt đầu suy tính xem có nên đi dụ dỗ một chút hay không.

Chẳng lẽ hai Ma Phật, còn có thể trông mong bọn họ tình tỉ kim kiên hay sao? (Tình tỉ kim kiên: tình cảm bền chắc, sâu đậm.)

Chỉ vài bước đường ngắn ngủi, Văn Xuân Tương đã gặp đủ loại tu sĩ đến tán tỉnh y và tiểu hòa thượng, nam nữ già trẻ lớn bé gì cũng có, hết tốp này đến tốp khác, đúng là vô cùng phiền phức.

Cuối cùng Văn Xuân Tương thực sự nhịn không nổi nữa, tung ra mấy chiêu Kim Cương Thủ, hất bay vài tên tu sĩ, nếu không phải cố kỵ tiểu hòa thượng còn ở bên cạnh, có khi những kẻ này đã tiêu đời ngay tại chỗ rồi. Từ đó, thanh danh của hai người chính thức lan xa.

Trong thành đồn đãi, trong hai Ma Phật kia, có một kẻ là bình dấm chua, nhìn đạo lữ của y một cái cũng không được.

Đối với chuyện này, Văn Xuân Tương tỏ vẻ không đáng bình luận.

Hai người bắt đầu cuộc sống ru rú trong nhà.

Từ lần trước song tu với Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng liền ở giai đoạn Hóa Thần đỉnh phong, chỉ cần đợi thời cơ đến là có thể đột phá thành công, trở thành tu sĩ kỳ Hợp Thể.

“Ví như nước trong sông ngòi, kênh rạch, thì biển là bậc nhất. Kinh Pháp Hoa này cũng như thế, với các……” Tạ Chinh Hồng đang ngâm một đoạn trong《Diệu Pháp Liên Hoa kinh》, nội dung chính là khen ngợi, không có tác dụng gì lớn. Nhưng Phật tu chính là cố chấp như vậy đấy, mặc kệ kinh văn này rốt cuộc nói cái gì, nên thuộc thì vẫn thuộc, nên niệm thì vẫn niệm.

Cảnh tượng như vậy Văn Xuân Tương thấy ít nhất cũng một trăm năm rồi, chẳng có gì hay ho cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

Nhưng kể từ lần trước song tu, Văn Xuân Tương nhìn dáng vẻ Tạ Chinh Hồng lần phật châu niệm kinh, cứ luôn có cảm giác mặt đỏ tim đập.

Hai người chưa từng trải qua tình cảm sâu sắc gì, cũng không biết đạo lữ song tu nên ở chung như thế nào, cả hai như thể thể tự động xem nhẹ lần song tu ấy, vẫn tiếp tục hình thức ở chung trước kia. Mặc dù đôi lúc Văn Xuân Tương cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng phương thức ở chung như vậy chắc chắn sẽ cho y cảm giác an tâm.

Văn Xuân Tương xuất thần một lát, liền phát hiện Tạ Chinh Hồng không biết đã ngừng niệm kinh từ khi nào.

Hai mắt khép hờ, thần thái an tĩnh, lại là đang nhập định.

Văn Xuân Tương không khỏi mỉm cười, Phật tu có thể nhập định trong lúc niệm kinh như tiểu hòa thượng quả thực không nhiều. Xem ra lần song tu trước không khiến Đạo Tâm của tiểu hòa thượng bị ảnh hưởng, không thì tiểu hòa thượng sẽ chẳng nhập định thành công dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, lòng Văn Xuân Tương bỗng có chút quặn thắt.

Y tùy tay tung ra vài đạo trận pháp, bảo hộ động phủ chặt chẽ, bản thân thì tức khắc dịch chuyển ra ngoài trận pháp, ngồi xuống đất, bắt đầu hộ pháp ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng.

Có lẽ cảm giác ở bên cạnh tiểu hòa thượng quá đỗi an tâm, hoặc cũng có lẽ những ngày tháng được xem như đạo lữ song tu này khiến lòng Văn Xuân Tương thoải mái không ít, dần dần, y có thể đào những ký ức đã vùi sâu ra cẩn thận ngẫm lại.

Tạ Chinh Hồng lại tới căn phòng trong sơn cốc kia.

Lần này, Tạ Chinh Hồng dám chắc mình không phải đang nằm mơ, mà là đang nhập định.

Thế nhưng vì sao sau khi nhập định lại nhìn thấy cảnh tượng này, thì lại là điều hắn tạm thời chưa thể lý giải được.

Lúc ở trong Ngọc Tuyền động thiên, Tạ Chinh Hồng đã nhận ra một ít khác thường trong thân thể mình.

Lúc ấy thứ mà người thần bí kia nói là đã giao cho mình một phần tư, hắn thậm chí chẳng biết đó rốt cuộc là cái gì, bị phong ấn chặt chẽ ở chỗ sâu nhất trong thần thức của hắn, bức bách đến cả vật nghịch thiên như Khí Vận hương cũng phải xê dịch vị trí.

Chỉ thoáng xúc động một phen, liền có thể đánh nhau suốt mấy ngày với Ngọc Tuyền khí linh.

Uy lực như vậy, khiến Tạ Chinh Hồng bất giác cảm thấy có chút sợ hãi.

Chuyện đại năng Phật tu kỳ Đại Thừa trước khi phi thăng thỉnh thoảng sẽ vận dụng bí pháp, tiến vào luân hồi để bù lấp những thiếu hụt trong Đạo Tâm, hi vọng sau khi phi thắng đến Phật giới, mình có thể tiến cao một bước, Tạ Chinh Hồng thực ra cũng biết một chút.

Bất kể là Liên Hoa ấn trên tay hắn hay là đủ thứ chuyện kỳ diệu phát sinh sau này, đều đang mạnh mẽ biểu thị điều gì đó.

Dù Tạ Chinh Hồng không để tâm đến những ngoại vật ấy, nhưng cũng không khỏi muốn biết, hết thảy những thứ này rốt cuộc từ đâu mà ra?

Không gian mà hắn tiến vào ở lần trước nhập định là nơi nào, hòa thượng mang gương mặt mơ hồ ngẫu nhiên nhìn thấy kia là ai, người gặp được trong mộng là ai, thứ người trong mộng cho hắn là gì, thứ hắn phải tìm lại là gì, giữa hắn và Xuân Tương tiền bối thật sự không có quan hệ nhân quả gì hay sao?

Nhưng những việc này, hắn lại không thể trực tiếp hỏi Văn Xuân Tương.

Văn Xuân Tương có thể nói rất nhiều chuyện với Tạ Chinh Hồng, chỉ có những chuyện trước khi Văn Xuân Tương trở thành Ma Hoàng, y không hề đề cập đến một chữ nào.

Nếu nói mấy chuyện này đều có thể không để ý đến, vậy sau khi song tu cùng Văn Xuân Tương, trong đầu Tạ Chinh Hồng thi thoảng lại lóe qua một ít đoạn ngắn về tiền bối, điều này liền hoàn toàn khiến cho Tạ Chinh Hồng phải quan tâm.

Hắn rất chắc chắn, những đoạn ngắn lóe lên trong đầu mình, tuyệt đối không phải chuyện mà hắn và tiền bối trước đây từng trải qua.

Thế nhưng chậu mẫu đơn kia, ngoại trừ kích thước, thì giống hệt như nguyên hình của tiền bối hiện ra lúc nở hoa trong Ngọc Tuyền động thiên.

Tạ Chinh Hồng cố gắng muốn xem rõ những đoạn ngắn trong đầu.

Đáng tiếc hết thảy giống như thể xem hoa trong sương, dù chân thực đến đâu, chung quy vẫn cách một tầng.

Mà hiện tại, hắn lại đi tới nơi này.

Nhưng giờ, nơi này không có người lần trước nữa.

Chỉ có một căn phòng trống trơn.

Tạ Chinh Hồng xoa xoa chân mày, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.

Nếu như có thể đi hỏi tiền bối, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Nghĩ như vậy, Tạ Chinh Hồng liền buông tay khỏi lông mày, thế nhưng trên bức tường vốn trống trơn lại bỗng hiện ra thân ảnh của Văn Xuân Tương.

Tạ Chinh Hồng kinh ngạc nhìn cảnh tượng hiện lên trên tường, trong bức tường này, thân thể hắn và Văn Xuân Tương cách nhau rất gần, hắn đang nhập định, còn Xuân Tương tiền bối hình như đang hộ pháp cho hắn.

Qua đó nhìn thử xem.

Ý niệm ấy vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng thử vươn tay qua vách tường, vừa vặn đặt lên vai Văn Xuân Tương.

Nhưng Văn Xuân Tương có vẻ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, mà vẫn tự mình hô hấp thổ nạp, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, dường như đang hồi tưởng lại gì đó.

Tiền bối không nhận ra hắn ư?

Với tu vi của tiền bối mà không thể nhận thấy được hành động hiện tại của hắn sao?

Tạ Chinh Hồng nhìn vẻ mặt Văn Xuân Tương giờ phút này, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ diệu.

Tiền bối bây giờ đang nghĩ gì vậy nhỉ?

Nếu có thể biết được……

Tạ Chinh Hồng vừa nghĩ như vậy, thì bỗng nhiên sinh ra một cảm ứng huyền diệu khó giải thích.

Trên vách tường chợt có một lực hấp dẫn khổng lồ, hút lấy cả người Tạ Chinh Hồng, xuyên vào trong thức hải của Văn Xuân Tương.

Cảm giác cùng loại, chỉ có ở năm đó khi tiến vào ký ức của Dư Dược để lấy Linh Lung tỏa mới gặp qua.

Tạ Chinh Hồng ngây ngẩn nhìn chính mình, chẳng lẽ hắn tiến vào trong ký ức của tiền bối sao?

Hắn ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trong phòng, lòng không khỏi chùng xuống.

Căn phòng này, giống như đúc căn phòng hắn vừa ở!

Nhưng bất đồng là, trong phòng này có người, còn có một chậu mẫu đơn đen.

“Hôm nay nghe nói sư đệ được trưởng lão của môn phái kia tán thưởng, sắp sửa quy y cho đệ ấy, còn tự mình đặt pháp hào.” Tống Thanh vừa thuần thục tưới linh tửu vào trong chậu mẫu đơn đen, vừa nói.

Văn Xuân Tương rung rung lá cây, tỏ vẻ chẳng muốn nghe chuyện của tên sư đệ kia một xíu nào.

Theo y thấy, người chẳng có chút chí tiến thủ, ăn rồi chờ chết trong loại môn phái lụi bại này như Tống Thanh, mới là ngoại tộc. Nếu cứ như vậy thì đừng nói là tu Phật, dù có làm đệ tử tục gia cũng khó.

Mặt khác, linh khí của linh tửu này tuy rằng ít, số năm cũng quá ngắn, nhưng so với nước trà chán ngắt của lão hòa thượng thì vẫn tốt hơn nhiều.

Nghĩ đến lão hòa thượng, Văn Xuân Tương lại rũ cành, thoạt nhìn hữu khí vô lực.

“Sao vậy tiểu mẫu đơn, linh tửu này không hợp khẩu vị của ngươi hả?” Tống Thanh thấy mẫu đơn mình nuôi tức khắc trở nên ỉu xìu, liền hỏi.

Văn Xuân Tương đong đưa lá một chút, tỏ vẻ không liên quan đến Tống Thanh.

“Ta cũng chẳng có bao nhiêu linh thạch.” Trên mặt Tống Thanh thoáng hiện vẻ xấu hổ, “Linh tửu này là ta ủ theo ngọc giản, còn cố ý đút lót một tiểu đạo đồng bên cạnh chưởng môn, trộn một ít linh trà tốt vào, ngươi dùng tạm trước nhé.”

Tống Thanh biết là cây mẫu đơn đen này có thần trí, mặc dù không cùng một màu với cây mẫu đơn trắng mà hắn từng thấy lúc nhỏ, nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy thân cận.

“Ấy ấy ấy, đừng đánh vào mặt đừng đánh vào mặt.” Tống Thanh vội vàng che mặt cầu xin tha thứ.

Văn Xuân Tương đã đem lá biến to bằng cái quạt hương bồ, quất về phía Tống Thanh.

Sao mà đến Tu Chân giới rồi, y vẫn còn phải uống nước trà thừa của người khác thế này!

Sao có thể như vậy, Tống Thanh ngươi mà dám nghèo thêm chút nữa xem!

Văn Xuân Tương đánh Tống Thanh mấy cái có lệ, lại thi pháp lấy một chiếc bút lông tới, liên tiếp viết xuống vài chữ lớn lên trên lá của mình, “Không được cho ta uống nước trà thừa nữa.”

“Mặt khác, ta tên Văn Xuân Tương, không phải tên là tiểu mẫu đơn!”

“Ngươi biết viết chữ sao?” Tống Thanh thấy thế thì không khỏi kinh hỉ.

Hắn vốn cho rằng cây mẫu đơn này mới mở linh trí, cách biến hóa còn cả một quãng thời gian rất dài, không ngờ đối phương lại biết viết chữ, còn có thể trò chuyện bình thường cùng hắn nữa chứ.

“Viết chữ thì có gì mà khó, ta còn biết vẽ cơ!” Văn Xuân Tương tiếp tục viết.

Dứt lời, Văn Xuân Tương liền vẽ bản thân mình lên trên lá, bút pháp thành thạo, vẽ rất sống động.

Song một chậu mẫu đơn vẽ chính bản thân mình lên lá của mình, cứ cảm giác là lạ sao ấy.

Tống Thanh nhịn xuống không nói, cảm thấy nếu tiểu mẫu đơn bị mình nói như thế thì chắc chắn sẽ nổi giận.

“Vẽ đẹp lắm.” Tống Thanh thật lòng tán thưởng.

Văn Xuân Tương vui vẻ lắc lư, tất nhiên rồi, hồi trước lúc ở với lão hòa thượng y cũng vẽ mấy thứ này không ít.

Hay là, vẽ thêm một Tống Thanh nhỉ.

Văn Xuân Tương đang định viết, thì phát hiện chiếc lá của mình đã vẽ kín hết rồi, không thể viết tiếp nữa, liền vội vàng chuyển bút sang chiếc lá đã vẽ kín, dùng chiếc lá bên phải nâng bút lên.

“Khụ khụ, tuy rằng ta hơi nghèo một chút, nhưng mà giấy thì vẫn có.” Tống Thanh nhắc nhở, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn dám chắc rằng chậu mẫu đơn này sẽ vẽ khiến toàn thân trên dưới mình đều ngập tràn tranh chữ mất.

“Lau đi cho ta!!!!”

Văn Xuân Tương vung lá lên, vài chữ to liền in xuống mặt đất.

“Vâng vâng vâng.” Tống Thanh nghiêm mặt gật đầu, “Ta đi ra ngoài gánh nước đây.”

Đợi ra khỏi cửa phòng rồi, Tống Thanh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật cười ha ha.

Mặc dù cây mẫu đơn này biết viết chữ, lại còn có tên của riêng mình, thế nhưng rõ ràng chẳng biết gì cả, đầu óc còn có hơi ngô nghê. Có lẽ dù biến hóa được, thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.