Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 176: Dùng biển máu núi thây, bạch cốt lót đường, cung nghênh khách quý ghé thăm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

585jpg

488jpg

565jpg

Tạ Chinh Hồng không biết mình đi ra khỏi không gian kia như thế nào.

Đợi đến khi hắn đi ra, đúng lúc nghe thấy lá cây bồ đề đang rung rinh xào xạc trong gió, quầng sáng cũng đong đưa dưới đất, lắc lư không ngừng. Có mấy phần giống như thú chơi trẻ con.

Nhớ khi hắn vừa mới bắt đầu tu hành, thỉnh thoảng cũng thấy không ít trẻ con lén mang gương đồng trong nhà ra, không ngừng phản chiếu ánh nắng, vầng sáng lay động trên mặt đất, rất giống bây giờ.

Khi ấy, Tạ Chinh Hồng cũng chỉ là một đứa trẻ nhơ nhỡ.

Vừa phải đề phòng bọn buôn người, vừa phải tìm tài nguyên tu hành cho mình, còn phải đi khắp nơi hóa duyên nuôi sống bản thân, cuộc sống muôn phần gian nan. May là Tạ Chinh Hồng ngoại hình dễ thương, nói chuyện lễ phép, hơn nữa nơi hắn đến đa phần đều mưa thuận gió hòa, người dân thuần phác, hầu hết đều nguyện ý mở rộng cửa cho hắn. Đợi đến khi Tạ Chinh Hồng lớn hơn một chút, liền đến mấy trường học giúp lão tú tài dạy chữ cho trẻ con, đổi lấy một ít thức ăn.

Bây giờ ngẫm lại, những ngày ấy dường như đã cách hắn vô cùng xa.

Với tuổi tác của hắn hiện tại, dù có quay trở về, e rằng cháu của lão tú tài kia cũng qua đời mất rồi.

Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ và phàm nhân.

Năm tháng thanh xuân đẹp nhất của phàm nhân, trong mắt các tu sĩ chẳng qua chỉ là thời gian một lần bế quan mà thôi.

Tu sĩ cũng là người, bọn họ cố gắng tu hành chính là để thoát khỏi sinh lão bệnh tử chi khổ. Nhưng tu sĩ nhiều như số cát sông Hằng, mà người có thể tu thành, hoặc có thể tu đến kỳ Kim Đan, đều chỉ là người xuất sắc trong đó. Phần lớn đều sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà bỏ mạng trên đường hoặc tự cảm thấy tu hành vô vọng, một lần nữa trở lại phàm trần, cũng có thể đạt được phú quý nơi thế tục.

Song cuộc sống của những tu sĩ bỏ cuộc giữa chừng ấy, cũng đã tốt hơn cuộc sống của đại đa số tu sĩ rồi.

Sau đó, từ trên cây bồ đề rơi xuống một chiếc lá.

Thanh âm mơ hồ chẳng rõ, nhưng vẫn khiến Tạ Chinh Hồng bừng tỉnh từ trong hồi ức.

Hắn đã chẳng còn là phàm nhân đó nữa, mà là một tu sĩ kỳ Hợp Thể có Văn Xuân Tương bên cạnh.

Với hắn mà nói, ký ức thưở còn là phàm nhân sẽ chỉ mỗi ngày một phai nhạt, cuối cùng trở thành một chút điểm xuyết nhỏ bé trong sinh mệnh đằng đẵng của hắn mà thôi.

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, xoa thân cây bồ đề, quay đầu nhìn lá bồ đề vừa rơi xuống.

Chiếc lá vừa chạm vào đất, liền bị vùi lấp vào trong, nháy mắt biến mất vô ẩn vô tung, mà trên một nhánh cây nho nhỏ khác, lại có một chồi non mới nhú, sau đó màu sắc dần dần đậm lên, trở nên giống hệt những chiếc lá khác.

Tạ Chinh Hồng ngơ ngẩn một chốc, dường như có sở cảm.

Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.

Sinh sinh tử tử, hoa nở hoa tàn, chẳng phải chính là như thế sao?

Một chiếc lá rụng xuống, lại có một chiếc lá mới mọc ra. Cũng giống như thời thế đổi thay, củi cháy lửa truyền giữa phàm nhân. Phàm nhân luôn muốn truyền lại cho con cháu, ngoại trừ nhu cầu của bản thân, phần nhiều vẫn là vì muốn ý chí của mình không ngừng truyền tiếp cho đời sau. Mà tu sĩ có đầy đủ thời gian và năng lực để hoàn thành việc mình muốn làm, bởi vậy cũng chẳng màng đến con cháu cho lắm.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu, nhìn cây bồ đề này, dần dần chìm vào trầm tư.

Linh khí bên trên chầm chậm hội tụ từ bốn phía, từ từ vây quanh Tạ Chinh Hồng.

Cây bồ đề vẫn xào xạc rung động, nhưng lần này, lại không có bất kỳ chiếc lá nào rơi xuống đất.

Đối với Phật tu mà nói, cơ duyên của bọn họ, chẳng qua chỉ là một chiếc lá ngẫu nhiên rơi xuống từ cây bồ đề này thôi.

Nhìn thấy rồi có cảm ngộ, thì là cơ duyên.

Không nhìn thấy, hoặc thấy nhưng không có cảm ngộ, thì chẳng có gì cả.

Chuyện như cơ duyên, xưa nay đều chỉ liên quan đến bản thân tu sĩ. Nếu không nhận thấy, vậy chỉ có thể cảm thán cơ duyên không liên quan đến người đó, như vậy hết thảy cũng chỉ là phí công mà thôi.

Văn Xuân Tương đi ra khỏi động phủ, tiện đường chạy đến trước mặt Dạ Lam và Dạ Tử nhởn nhơ một vòng, thưởng thức vẻ mặt muốn phản kháng nhưng lại không được của bọn chúng, cảm thấy mĩ mãn rồi lại chạy tới động phủ của Vu Trạch.

Văn Xuân Tương không thể không thừa nhận, so với thành chủ Cung Tử Hiên kín tiếng kia, y kỳ thực càng để ý Vu Trạch này hơn.

Trên người Vu Trạch mang theo một loại khí tức dần dần già đi, rõ ràng là dấu hiện thọ nguyên sắp hết, song không biết vì sao lại biến thành dáng vẻ thiếu niên. Tình huống này có phần giống với ghi chép trong một miếng ngọc giản mà y từng xem qua. Hơn nữa Vu Trạch này chẳng bao giờ ra ngoài, luôn ru rú trong động phủ, hệt như một con rùa già co đầu rụt cổ không chịu ló ra, Văn Xuân Tương thật sự rất muốn bóc cái mai rùa của hắn ra, xem xem bên trong rốt cuộc là thế nào?

Văn Xuân Tương đã có năng lực này, đương nhiên muốn làm là làm luôn.

Y thi triển vài pháp quyết che giấu thân hình, tránh được vô số trận pháp, một đường suôn sẻ đi thẳng tới động phủ nơi Vu Trạch bế quan.

Trạng thái của Vu Trạch rõ ràng không được tốt lắm.

Hiện tại tuy rằng hắn mang bộ dáng thiếu niên, nhưng thần sắc lại mang vẻ già cỗi vô cùng. Khí chất trái ngược như vậy đặt ở trên người hắn, có vẻ hết sức mâu thuẫn và quỷ dị.

Văn Xuân Tương lượn quanh hắn xem xét, lại nhớ tới chuyện ghi trong miếng ngọc giản kia, trong lòng đã có chút kết luận.

Dáng vẻ này của Vu Trạch, rõ ràng là trúng “Đại Diễn Huyễn Phổ”, khiến thọ nguyên của một tu sĩ kỳ Hợp Thể như hắn bị hao tổn, thậm chí sinh ra kết quả phản lão hoàn đồng như vậy. Chẳng trách với tu vi của hắn mà không đi tranh đoạt chức vị thành chủ, lại đến một thành trì tầm trung thế này, làm một người dự thi đại bỉ. Hẳn là hắn muốn nhờ năng lực của Quý Hiết, giải trừ lời nguyền trên người mình.

“Chẳng hay là đại năng phương nào tiến đến?” Vu Trạch bỗng nhiên mở mắt, vội áp chế sự suy yếu của mình, lớn tiếng hỏi.

Vu Trạch giờ phút này tuy rằng yếu ớt, nhưng lại không ngốc.

Có lẽ bản thân người tới cũng không định giấu diếm hắn, mặc dù bên cạnh không có ai, nhưng vẫn lộ ra một chút khí tức.

Văn Xuân Tương đè thấp giọng, “Ta chỉ tới xem xem, bộ dáng của kẻ trúng Đại Diễn Huyễn Phổ rốt cuộc là thế nào?”

Bốn chữ Đại Diễn Huyễn Phổ vừa thốt ra, ánh mắt Vu Trạch lập tức sáng lên.

Hắn dốc hết tâm tư, tốn bao nhiêu năm mới biết được tên của lời nguyền trên người mình, không ngờ lại nghe được từ miệng một người khác. Đối phương có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra lời nguyền của hắn, không chừng có thể giúp hắn trừ bỏ lời nguyền này!

“Các hạ biết lai lịch của lời nguyền trên người ta?” Vu Trạch dè chừng hỏi.

“Biết thì sao, mà không biết thì sao”

“Nếu các hạ biết, đồng ý tiết lộ một ít tin tức, phàm là việc mà tại hạ có đủ khả năng, tại hạ chắc chắn sẽ không chối từ.” Vu Trạch đáp không chút do dự.

“Vậy trước tiên ngươi phải nói cho ta biết, sao ngươi lại trúng Đại Diễn Huyễn Phổ này?” Văn Xuân Tương rất vừa lòng với sự thức thời của Vu Trạch, “Theo ta được biết, Đại Diễn Huyễn Phổ là tuyệt học trấn môn của một nhánh Phật môn đã đoạn tuyệt truyền thừa từ rất lâu trước kia. Lần trước nó xuất thế đã là chuyện mấy ngàn năm trước rồi. Vì đâu mà ngươi lại trúng phải nó, ra đến nông nỗi hôm nay?”

Vu Trạch khẽ cắn môi, thấy đối phương ngay cả lai lịch của Đại Diễn Huyễn Phổ cũng biết rõ ràng, cuối cùng vẫn nguyện ý đánh cược một phen, “Việc này rất quan trọng, nếu các hạ ngay cả thân hình cũng không chịu cho ta thấy, thì ta sao dám nói ra chân tướng sự việc?”

“Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?” Ánh mắt Văn Xuân Tương đanh lại, linh khí chung quanh bởi thế mà đình trệ, ép Vu Trạch đến sắp không thở nổi.

Đây là…..

Đây là uy áp chỉ cao thủ kỳ Độ Kiếp mới có?

Vu Trạch đã vã mồ hôi ướt đẫm từ lúc nào chẳng hay, “Xin tiền bối hãy dừng tay.”

“Ngoan ngoãn nói ra, bằng không nếu bổn tọa dùng chút thủ đoạn nhỏ, thì không thể cam đoan ngươi có còn nguyên vẹn được hay không đâu.” Văn Xuân Tương không thích nhất là kẻ khác cò kè mặc cả với y, đương nhiên tiểu hòa thượng là ngoại lệ. Còn Vu Trạch này, nếu không phải Đại Diễn Huyễn Phổ khiến y hứng thú, y cũng chẳng muốn chơi với tên này tẹo nào.

“Vâng, vâng.” Vu Trạch là kẻ thông minh, một tu sĩ kỳ Hợp Thể như hắn dù ở đâu cũng là nhân vật cấp bậc bá chủ một phương, thế nhưng một khi so sánh với cao thủ kỳ Độ Kiếp, thì quả thực chẳng là gì cả. Hơn nữa, trong Tiểu Ma Giới này có được mấy tu sĩ kỳ Độ Kiếp, lại có tu vi và địa vị cỡ nào, Vu Trạch thậm chí không dám nghĩ nhiều!

“Không biết tiền bối có từng nghe nói đến Như Lai thần chưởng hay chưa?” Vu Trạch cẩn thận nói.

“Như Lai thần chưởng?” Trên mặt Văn Xuân Tương lóe lên vẻ ngạc nhiên, “Lời nguyền trên người ngươi có liên quan đến Như Lai thần chưởng?”

“Đúng vậy.” Vu Trạch thấy đối phương có chút hứng thú, liền vội vàng nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn, “Mấy trăm năm trước tiểu nhân tình cờ nghe một phàm nhân nói rằng tổ tiên hắn từng là đệ tử tạp dịch của Phật môn, để lại cho hắn một quyển vô tự thiên thư xem không hiểu. Tiểu nhân trả chút bạc mua bản thiên thư kia về, sau đó lại bắt không ít hòa thượng giải mã cho tiểu nhân, đáng tiếc không có tiến triển gì. Tiểu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, liền đến các di phủ Phật tu thám hiểm, cuối cùng cũng giải nghĩa được trang thứ nhất và thứ hai của thiên thư.”

“Bản thiên thư đó ở đâu?” Văn Xuân Tương hỏi.

“Tiền bối không cần sốt ruột.” Vu Trạch cười thầm một tiếng trong lòng, “Hai trang đầu của thiên thư đang ở trong một di phủ chưa bị ai phát hiện ra. Tiểu nhân vốn nghĩ mình có tu vi kỳ Hợp Thể, dù không thể mang bảo bối ra thì cũng có thể nguyên vẹn trở ra, vậy nên liền theo nội dung của hai trang đầu mà tiến vào di phủ kia, không ngờ lại phát hiện dấu vết của Như Lai thần chưởng! Đáng tiếc, tiểu nhân còn chưa đi được bao xa, liền bị xương cốt của một Phật tu tọa hóa công kích, trúng phải Đại Diễn Huyễn Phổ này. Hai trăm năm trôi qua, càng sống càng trẻ lại, thế nhưng thọ nguyên cũng tiêu hao càng lúc càng nhanh. Trạng thái hiện tại, chính là bộ dáng mười sáu tuổi của tiểu nhân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi tiểu nhân biến thành trẻ con, chỉ sợ cũng là lúc thân tử đạo tiêu!”

“Như Lai thần chưởng, ngươi chắc chắn chứ?” Văn Xuân Tương tốn nhiều thời gian như thế mà mới chỉ tìm được năm thức, hôm nay lại nghe được tin tức của Như Lai thần chưởng, sự kích động trong lòng đương nhiên khỏi nói cũng biết. Dù không phải cho mình, thì để tiểu hòa thượng học thêm, về sau tỷ lệ phi thăng thành công của tiểu hòa thượng cũng sẽ lớn hơn. Dù có đến Phật giới, có Như Lai thần chưởng trong người, tiểu hòa thượng sau này cũng sẽ suôn sẻ hơn.

“Tin chắc không thể nghi ngờ.” Vu Trạch gật đầu.

“Ngươi có biết là thức thứ mấy không?” Văn Xuân Tương hỏi tiếp.

“Chính là thức thứ chín của Như Lai thần chưởng, Vạn Phật Triều Tông!”

Trong Tiểu Ma Giới dạo gần đây khá là náo nhiệt.

Có lẽ là bởi đại bỉ sắp đến, một vài Ma tu ưu tú du lịch ở bên ngoài cũng đồng loạt trở về, không định bỏ qua một cuộc thịnh hội như vậy.

Tuy nói đại bỉ này trăm năm tổ chức một lần, nhưng mà cũng chia đẳng cấp.

Đại bỉ lần này, rõ ràng sẽ cực kỳ long trọng.

Nghe nói Ma Hoàng Quý Hiết rất có thể sẽ đích thân đến xem đại bỉ lần này, chứ không chỉ vỏn vẹn là một mảnh thần niệm phân thân mà đến.

Mặc dù rất nhiều kẻ chẳng muốn gặp Quý Hiết, thế nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, nếu thực sự có cơ hội nhìn thấy Quý Hiết, thì không ai lại dễ dàng buông tay. Tiểu Ma Giới dù sao cũng là một trong những đại thế giới đứng đầu, nhân quả liên hệ gấp trăm gấp ngàn lần tiểu thế giới. Dù có điên cuồng như Quý Hiết, thì cũng sẽ không huyết tế Tiểu Ma Giới.

“Ma Hoàng đại nhân ấy vậy mà lại đích thân đến, tin tức này có chính xác không?”

“Đây là tin truyền đến từ thành thứ nhất, đương nhiên là chính xác rồi.” Một Ma tu nhỏ giọng nói, “Nghe nói bởi vì chuyện này, những Ma tu vốn không muốn tham gia đại bỉ đều đến khiêu chiến người dự thi của các thành, muốn đoạt lấy một suất tham dự!”

“……Lúc trước chẳng phải bọn họ đều tránh được liền tránh sao?”

“Lần này đâu có giống, đây chính là cơ hội có thể nhìn thấy Ma Hoàng, dù chỉ được chỉ điểm đôi chút thôi cũng đủ để chúng ta hưởng thụ vô cùng rồi. Vả lại, Ma Hoàng đích thân đến xem, nếu may mắn không chết, sống sót đến cuối cùng, nhận được phần thưởng….. Chậc chậc, nghĩ thôi mà cũng chảy cả nước miếng rồi.”

“Cũng đúng, ngươi nói làm ta cũng muốn đi.”

“Ừ, đám bên kia đều định đến những thành trì xếp hạng dưới để khiêu chiến đấy.”

Thành thứ nhất, Lục Nhâm thành.

“Đại bỉ lần này, Ma Hoàng bệ hạ thật sự sẽ xuất hiện ư?” Một nữ tử áo trắng hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

Có một con rết ngàn chân dựa sát bên chân nàng, toàn thân đen xì, đang ra sức trèo lên từ mắt cá chân của nữ tử.

“Bé ngoan, đừng nghịch nào.” Nữ tử áo trắng cầm con rết lên, đặt xuống đất, “Sang bên kia chơi đi, giờ ta đang có chính sự!”

Một nam tử trung niêm mũi khoằm chắp tay với nữ tử áo trắng nọ, “Ma Hoàng bệ hạ nói, đại bỉ lần này có khách quý ghé thăm, cho nên mới định đích thân đến đón khách quý.”

“Khách quý?” Nữ tử áo trắng thoáng trầm tư, “Có thể được Ma Hoàng bệ hạ gọi như vậy, trong ba ngàn thế giới cũng chẳng tìm được mấy người. Ngươi cảm thấy, có thể là ai?”

“Nếu đám Phật Đà tán tiên kia muốn đến đây, hẳn đã sớm đánh tiếng ở bên ngoài rồi. Theo ta thấy, chỉ có thể là tám vị Ma Hoàng khác. Đám người Ngân Nha Ma Hoàng Vinh Cẩm Thành, Viêm Nguyệt Ma Hoàng Hạ An Nghĩa, Xích Vân Hồ Hoàng Hồ Kiều Kiều đều không địch nổi bệ hạ, nếu bọn họ đến, bệ hạ tuyệt đối sẽ không hoan nghênh nhiệt liệt như vậy. Linh Ẩn Ma Hoàng Tuân Nguyên Thanh và Thiên Khiếu Lang Hoàng Đông Môn Nhã Sướng đều có phạm vi thế lực của riêng mình, cùng chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều không quản sự đời, hiện đang du lịch khắp các thế giới cùng đạo lữ của mình. Vạn Thánh Ma Hoàng giờ đang chơi đùa với đám thủ hạ lớn lối của y, phỏng chừng không thể nào phân thân mà đến. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương hiện tại hành tung khó lường, hơn nữa còn thích hành động bất ngờ, mới có khả năng đến chỗ chúng ta.” Nam tử trung niên phân tích đúng trọng điểm, rất nhanh tập trung mục tiêu vào Văn Xuân Tương.

“Cửu Châu Ma Hoàng, y đến Tiểu Ma Giới của chúng ta làm gì?” Nữ tử áo trắng phiền muộn, “Mấy trăm năm trước ta từng chạm mặt với y, bị dọa đến nỗi chẳng dám cử động. Ma khí trên người y thực sự quá đáng sợ, chỉ lại gần chút thôi liền cảm thấy mình sắp bị ma khí kia cắn nuốt. Cảm giác như thế, ta chỉ từng gặp qua trên Trảm Thương Sinh của Ma Hoàng bệ hạ.”

“Khụ khụ, nghe nói mấy năm trước, Ma Hoàng bệ hạ của chúng ta phái Phúc Chân đến gây chút khó dễ cho Cửu Châu Ma Hoàng. Kết quả chẳng bao lâu sau, hồn đăng của Phúc Chân liền lụi tắt.” Nam tử trung niên ho khan một tiếng, chậm rãi nói, “Cửu đại Ma Hoàng, chẳng ai là đèn cạn dầu, Cửu Châu Ma Hoàng thì càng chưa bao giờ chịu thiệt, nếu y chịu thiệt bởi Ma Hoàng, nhất định sẽ không chịu để yên.”

“Phúc Châu là một mầm tốt, chỉ có điều tâm tư quá nặng. Hắn không hiểu được rằng tu sĩ dù tâm tư sâu nặng đến đâu, thủ đoạn cao cường cỡ nào, thì đều không hữu ích bằng tu vi bản thân. Thật là đáng tiếc.” Nữ tử áo trắng bình tĩnh nói.

“Giờ các trung thế giới khác đã không đủ cho Ma Hoàng bệ hạ chơi, nên mới bắt đầu nhắm đến các Ma Hoàng khác sao?” Nữ tử áo trắng khẽ thở dài, “Có đôi khi, ta thật chẳng hiểu nổi Ma Hoàng bệ hạ rốt cuộc nghĩ gì?” Rõ ràng Ma Giới đã đưa ra lời mời, bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng, vậy mà cứ cố tình áp chế tu vi không đi độ kiếp, lại tác loạn khắp nơi, khiến người ta vừa nghe đến cái tên Quý Hiết, liền nghĩ đến biển máu núi thây.

“Ngươi không hiểu, ta cũng không hiểu.” Nam tử trung niên lắc đầu nói, “Chúng ta chỉ cần biết, theo ngài ấy thì có thể sống không tệ, thế là được rồi. Bằng không ngươi và ta, thậm chí những thành chủ khác gộp lại, chỉ e cũng chẳng chịu nổi một kiếm của Trảm Thương Sinh.”

“Vậy ngươi có biết Cửu Châu Ma Hoàng có khả năng ở trong tòa thành nào không? Chúng ta cần phải chuẩn bị những gì?” Nữ tử áo trắng hỏi tiếp.

“Ma Hoàng bệ hạ có phân phó. Nếu Cửu Châu Ma Hoàng muốn né tránh, vậy thì dù có đứng ở trước mặt ngươi và ta, chúng ta cũng không nhận ra được, cần gì phải làm chuyện quấy nhiễu đến ngài ấy!” Nam tử trung niên lắc đầu bảo, “Song có thể mở rộng suất tham dự đại bỉ một chút, điều kiện phần thưởng cũng hậu hĩnh thêm một ít.”

“Vì sao lại thế?” Nữ tử áo trắng khó hiểu.

“Ma Hoàng bệ hạ nói, có khách quý đến, thì trước hết phải khiến người lưu lại chút máu, hoan nghênh một phen.” Nam tử trung niên cố bắt chước giọng điệu của Quý Hiết, “Dùng biển máu núi thây, bạch cốt lót đường, cung nghênh khách quý ghé thăm.”

Văn Xuân Tương nghe Vu Trạch nhắc đến Vạn Phật Triều Tông, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Vạn Phật Triều Tông, Vạn Phật Triều Tông!

Như Lai thần chưởng tổng cộng có mười hai thức, nếu nói đến thức nổi danh nhất, vậy chắc chắn là Vạn Phật Triều Tông này! Mà ba thức sau đã thất truyền từ lâu, trong những ghi chép hữu hạn căn bản không có ai từng thấy. Thậm chí hiện giờ còn có rất nhiều Phật tu cho rằng Như Lai thần chưởng chỉ có chín thức.

Song theo Văn Xuân Tương cảm thấy, ba thức sau nhất định vẫn có, chỉ là có thể không ở Tu Chân giới này, mà là ở Tiên giới Phật giới.

Do vậy, Vạn Phật triều tông là chiêu thức lợi hại nhất trong Như Lai thần chưởng ở thời điểm hiện nay.

Trong số mà Văn Xuân Tương thu thập được, cao nhất cũng chỉ đến thức thứ tám.

Như Lai thần chưởng càng đến các thức sau thì lực công kích lại càng mạnh, có phần phù hợp với phong cách “Tiên lễ hậu binh”, những chiêu đầu hầu như là phòng thủ chiếm đa số, lực công kích không cao. Những chiêu sau thì chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, mỗi lần dùng đều đủ tạo nên một hồi truyền kỳ trứ danh, được vô số ngọc giản ghi chép lưu truyền tới nay.

“Ngươi chắc không?” Văn Xuân Tương tiến lên vài bước, bóp chặt cổ Vu Trạch hỏi.

Vu Trạch gật đầu, “Tiểu nhân sao dám dối gạt? Nếu tiền bối có năng lực hóa giải Đại Diễn Huyễn Phổ cho ta, tiểu nhân nguyện ý hai tay dâng lên vô tự thiên thư, nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ chết dưới Thiên kiếp!”

“Đại Diễn Huyễn Phổ trên người ngơi, bổn tọa quả thực có thể giải trừ.” Văn Xuân Tương buông Vu Trạch ra, nhẹ giọng bảo, “Có điều ngươi nói thế, ta vẫn không tin tưởng lắm. Nhưng nể tình ngươi có thành ý như vậy, ta có thể giúp ngươi trì hoãn vài phần.”

“Trì hoãn sao?” Vu Trạch tiếc nuối đối phương không lập tức hóa giải lời nguyền cho mình, nhưng cũng biết đối phương không thể nào dễ dàng tung ra tất cả con bài chưa lật như vậy được. Hiện giờ Đại Diễn Huyễn Phổ phát tác càng lúc càng nhanh, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ hắn chẳng sống nổi hai mươi năm nữa.

“Được, xin tiền bối xuất thủ!” Vu Trạch hạ quyết tâm.

“Tốt lắm,” Văn Xuân Tương nở nụ cười, “Ngươi rất thức thời, ít nhất trong thời gian đại bỉ kế tiếp, ngươi nhất định có thể bình yên vô sự chống đỡ được.”

Tiêu Thái thành.

“Hôm nay trong Đãng Kiếm tiên tông có một vài đệ tử tận mắt nhìn thấy Thẩm Phá Thiên cũng mấy tên ma đầu đồng quy vu tận mà chết, còn có người ghi lại tinh thạch, con xem đi.” Ninh Thụy Hàm ném một hai miếng tinh thạch vào tay Thẩm Phá Thiên, “Do vậy, Thẩm Phá Thiên đối với Đãng Kiếm tiên tông và Lạc Kiếm tông đều được xem là đệ tử ưu tú, dù có bỏ mạng thì vẫn được người khác tôn kính. Vừa bảo toàn thanh danh của con, cũng chiếu cố tông môn của con. Thân bằng hảo hữu của con cũng sẽ lấy con làm vinh, thế nào, vi sư làm không tệ chứ.”

Thẩm Phá Thiên yên lặng mở tinh thạch ra, bên trong có một “Thẩm Phá Thiên” giống hắn như đúc đang ra sức chiến đấu với mấy ma đầu, cuối cùng để kết liễu bọn chúng, bèn vận dụng sát chiếu, kiếm bản mạng vỡ, ngã xuống bỏ mình.

Lúc ấy Thẩm Phá Thiên dùng bảo kiếm bản mạng của mình đâm xuyên đan điền, tinh huyết bị Ninh Thụy Hàm lấy đi, nói là có thể lấy nó để thi pháp tạo ra giả tượng Thẩm Phá Thiên đã chết, khiến hồn đăng bản mạng của hắn lụi tắt. Vì thế, cái tên Thẩm Phá Thiên này liền hoàn toàn biến mất khỏi Tu Chân giới, trở thành một chút ẩn tượng trong trí nhớ của người khác.

Mỗi ngày có vô số tu sĩ bỏ mạng, kiểu chết của Thẩm Phá Thiên cũng không hề đặc biệt.

Lại qua mười mấy năm nữa, có lẽ ngoại trừ những người thân thiết, sẽ chẳng còn ai nhớ tới sự tồn tại của một tu sĩ như vậy.

“Đa tạ sư phụ.” Thẩm Phá Thiên bóp nát tinh thạch, thản nhiên nói.

Ninh Thụy Hàm cười vừa lòng, “Con mang dáng vẻ hiện tại đi ra ngoài, e rằng chẳng ai nhận ra được con.”

Đạo cơ của Thẩm Phá Thiên đã hủy, sát khí của tán ma chi thể đều phóng thích, lại thêm công pháp Ninh Thụy Hàm đưa cho, hiện giờ toàn thân Thẩm Phá Thiên đều tràn ngập khí tức thô bạo u ám, áo ống tay rộng, gương mặt vốn trắng trẻo tuấn tú cũng nhiễm từng tia ma khí, tóc không cột lại, mà trực tiếp xõa ra, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Nhìn vào chỉ cảm thấy đây là một đại ma đầu không dễ chọc, đâu có chú ý bộ dáng hắn ra làm sao?

“Chuyện này còn phải đa tạ sư phụ.” Thẩm Phá Thiên chậm rãi nói.

“Con xem, đạo cơ của con đã hủy, uy lực của tán ma chi thể được vi sư khai thác triệt để, bây giờ mới nửa năm trôi qua, mà con đã từ một phế nhân tu hành đến Trúc Cơ đại viên mãn, sắp sửa kết Đan. Lại qua mười năm tám năm nữa, con sẽ lần nữa trở thành tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, không, nếu con đủ cố gắng, chỗ vi sư vẫn còn vô vàn tài nguyên đem tặng, đến lúc ấy, có khi trở thành tu sĩ kỳ Hóa Thần cũng chẳng phải chuyện khó. Tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ con không nên cảm tạ vi sư hay sao?” Ninh Thụy Hàm vuốt cằm cười nói.

“Công ơn của sư phụ, đồ nhi khắc ghi trong tâm khảm.” Thẩm Phá Thiên hờ hững trả lời, “Đồ nhi muốn kết Đan, xin sư phụ rời đi.”

“Thôi, con cứ từ từ tu luyện đi.” Ninh Thụy Hàm khoát tay nói, đúng lúc dạo gần đây y cũng hơi bận rộn, danh sách dự thi và phúc lợi bỗng dưng sửa lại, phiền toái kéo đến cũng không nhỏ!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Vô Thiên vừa mới dứt lời, liền có yêu quái đến bẩm báo, nói Tôn Ngộ Không mang theo một tiểu thần tiên đã tới bên ngoài Linh Sơn, đến xin thỉnh giáo Vô Thiên nên làm thế nào?

“Cứ làm theo kế hoạch định ra ban đầu.” Vô Thiên bấm tay tính toán, cảm thấy việc Tôn Ngộ Không đi cùng một tiểu thần tiên bất giác khiến hắn để ý đôi chút. Vô Thiên muốn tính ra lai lịch của tiểu thần tiên này, nhưng Thiên Cơ lại như thể bị thứ gì đó che kín vậy, chẳng thể nào hạ thủ được.

Là Như Lai làm?

Sắc mặt Vô Thiên sa sầm, hắn thật sự không rõ vì sao Như Lai lại phải khổ tâm tốn sức che giấu Thiên Cơ của một tiểu thần tiên như vậy? Chẳng lẽ, có cơ duyên nào ứng trên tiểu thần tiên này?

“Phật Tổ, hay là chúng ta khiến tiểu thần tiên kia…..” Áo đen làm thủ thế chém.

“Không cần, trước hết cứ để Tôn Ngộ Không tìm được linh đồng chuyển thế của Như Lai đã rồi nói sau.” Vô Thiên ngăn cản, “Các ngươi đi điều tra xem tiểu thần tiên này lai lịch ra sao, quen biết như thế nào với Tôn Ngộ Không.”

“Vâng ạ.”

Tôn Ngộ Không và Phật Tử đi đến Linh Sơn, Tôn Ngộ Không bắt đầu giới thiệu cho Phật Tử.

Mặc dù Phật Tử có chút quan hệ với Quan Thế Âm, song dù sao vẫn chỉ là một thần tiên nho nhỏ trên Thiên Đình, không có tư cách tới đây.

“Đại Thánh, ngài không cảm thấy Linh Sơn này quá nặng yêu khí sao?” Phật Tử vừa mới từ yêu tinh tu thành thần tiên không lâu, nên vô cùng mẫn cảm với yêu khí. Nhưng Tôn Ngộ Không thì khác, Tôn Ngộ Không sinh ra từ linh thạch của Nữ Oa, yêu khí gần như không có, sau đó lại luyện được thuật trường sinh bất lão, được phong làm bật mã ôn, nhận biết yêu tinh hầu như đều dựa vào mắt.

“Đúng là có một ít.” Tôn Ngộ Không gật đầu, “Đợi lát nữa gặp Phật Tổ rồi hỏi xem sao.”

“Đại Thánh, ngài đã tới rồi, Phật Tổ biết ngài sắp đến, nên đặc biệt phân phó tiểu tăng tới đây tìm ngài.” Hàng Long La Hán cưỡi mây đạp gió mà đến, cười nói với Tôn Ngộ Không.

Ở Linh Sơn, võ tăng như Hàng Long Phục Hổ chơi thân với Tôn Ngộ Không hơn một chút.

“Hôm nay ta còn mang theo bằng hữu tới đây, chắc là không sao đâu nhỉ.” Tôn Ngộ Không nghĩ đến sự dị thường của Linh Sơn, bèn dùng hỏa nhãn kim tinh quan sát Hàng Long La Hán, đáng tiếc không phát hiện điểm nào kỳ lạ.

Tôn Ngộ Không lén lắc đầu với Phật Tử, ý bảo mình không phát hiện có gì bất ổn.

Phật Tử lại bỗng lên tiếng, “Xin hỏi Hàng Long La Hán, đoạn thứ ba của《Diệu Pháp Liên Hoa kinh》là thế nào vậy ạ, tiểu tiên nhất thời quên mất.”

Hàng Long La Hán nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

Gã chẳng qua chỉ là một tiểu yêu tinh nhờ hắc liên hóa thành La Hán, làm sao biết được Liên Hoa kinh gì gì đó!

Editor: Sấp mặt nguyên mùa Tết, chỉ mong nhanh hết Tết, mệt rã rời luôn ạ…..

Tác giả sao ko bỏ chút chất xám đặt tên truyện cho hay ho một tí như đặt tên nhân vật ấy, truyện thì hay mà cái tên thì như teenfic =_=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.