Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 178: Xem kịch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

589jpg

706

705jpg

“Tiền bối, ngài vẫn ở đây chờ tiểu tăng sao?” Tạ Chinh Hồng quay đầu, nhìn về phía Văn Xuân Tương đang chờ ở bên cạnh, bỗng nhiên cười hỏi.

Văn Xuân Tương bị hoa mắt bởi nụ cười của Tạ Chinh Hồng, nhất thời chẳng biết nên tiếp lời thế nào mới phải.

Nếu thoải mái thừa nhận mình đang đợi tiểu hòa thượng, vậy chẳng phải có vẻ mình để ý hắn quá mức sao?

Nhưng….. Nhưng y vốn cũng rất để ý tiểu hòa thượng mà.

Nghĩ vậy, Văn Xuân Tương liền gật đầu không chút do dự, nói, “Thấy mỹ nhân tĩnh tọa dưới tàng cây, có một phen phong tình khác, bổn tọa ở đây chờ một chút cũng không hề gì.”

Tạ Chinh Hồng ngẩn người, nhất thời quên mất kỹ năng vừa mở miệng là buông lời đùa giỡn của Văn Xuân Tương.

Có điều xưng hô mỹ nhân này….. Từ miệng tiền bối nói ra nghe cứ là lạ thế nào.

Gương mặt Tạ Chinh Hồng mặc dù cũng có phần xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không nữ tính, theo tu vi gia tăng, khí chất càng trở nên thần bí khó lường. So sánh với dáng vẻ ung dung hoa quý của Văn Xuân Tương, thật sự là chẳng đáng nhắc tới.

“Sao vậy, cảm động à?” Văn Xuân Tương tức khắc chuyển đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, cười nhéo gương mặt ngẩn ngơ của hắn, “Ngươi có gì muốn đáp không?”

Mặt Tạ Chinh Hồng bị Văn Xuân Tương nhéo đến biến dạng, vất vả lắc đầu, “Tiền…. Tiền bối muốn nói sao cũng được.”

Văn Xuân Tương phì cười, “Còn bảo ngươi không biết tiếp lời?”

Rõ ràng tiểu hòa thượng lần nào nói chuyện cũng đều có thể đáp trả một đống lời y đã chuẩn bị sẵn, chẳng biết là vô tình thật hay là cố ý nữa?

Tạ Chinh Hồng mỉm cười đáp lại, dường như cam chịu lời nói của Văn Xuân Tương.

“Đúng rồi, tiểu hòa thượng, ngươi chuẩn bị kết Sinh tướng sao?” Văn Xuân Tương buông tay ra, hỏi có chút khẩn trương. Vừa rồi y nhéo tiểu hòa thượng lâu như vậy, sẽ không truyền vận rủi của mình cho tiểu hòa thượng đấy chứ.

Mặc dù tỷ lệ tiểu hòa thượng kết ấn thất bại rất thấp, nhưng cũng không phải không có.

Hơn nữa Tạ Chinh Hồng vừa mới độ kiếp thành công, tu vi chưa vững cho lắm. Tùy tiện kết ấn, chỉ sợ sẽ chịu một ít thương tổn. Nhưng nếu không kết, lần kết ấn tiếp theo không biết sẽ phải chờ đợi chuyện gì nữa.

“Tiền bối yên tâm, tiểu tăng đã kết ấn thành công rồi.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời.

“Thành công rồi ư?” Văn Xuân Tương ngờ vực nhìn lên trời, lại nhìn cây bồ đề kia, chẳng có lấy chút dị tượng nào, sao tiểu hòa thượng lại thành công được?

“Sinh tướng vốn khác với Diệt tướng, nó đến vô thanh vô tức, nhuận vật vô thanh.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc giải thích.

Văn Xuân Tương nửa tin nửa ngờ, “Nhưng ta thấy mấy tên lừa trọc khác khi kết Sinh tướng, khí thế đều không nhỏ mà.” Đâu chỉ không nhỏ, quả thực là hận không thể chiêu cáo với toàn thiên hạ rằng bọn họ sắp kết ấn. Cảnh tượng ấy, Văn Xuân Tương lần nào nhìn thấy cũng đều muốn đi phá bĩnh.

Đáng tiếc, lần nào y cũng đều nhịn xuống.

Đúng là y thích đi cướp đồ của đám lừa trọc đáng ghét thật, nhưng làm chậm trễ chuyện kết ấn của người ta như vậy thì y vẫn không làm được.

Quá thất đức!

Vận khí của y đã đủ tệ rồi, xem như là tích nhân phẩm đi.

“Có lẽ là vì tiểu tăng là lần thứ hai chăng.” Tạ Chinh Hồng suy tư một lát rồi đáp.

So với nói là vì quen thuộc, chẳng bằng nói là Tạ Chinh Hồng không muốn gây động tĩnh lớn.

Thiên kiếp kỳ Hợp Thể của hắn vừa mới qua, nếu lại thêm một lần kết ấn, chỉ sợ sẽ thu hút sự chú ý của không ít người. Đến lúc đó, lại phải làm phiền tiền bối che giấu cho hắn. Tại thời điểm độ Thiên kiếp, Tạ Chinh Hồng cũng không phải hoàn toàn không biết gì về ngoại giới. Trong lúc hắn kết ấn, có không ít tu sĩ đuổi tới vị trí của hắn, chỉ là sau đó đều bị Xuân Tương tiền bối chặn lại thôi.

Kết ấn khác với độ kiếp, dị tượng sinh ra mạnh hơn so với độ kiếp, năm ấy ở Tà Dương đại thế giới đã liên lụy Hoàng Oanh và Tiết Nhẫn suýt chút nữa bỏ mạng, ở đại thế giới dồi dào ma khí này thì càng như thế. Chỉ một chút dị động, cũng có thể kéo tới tinh phong huyết vũ. Tạ Chinh Hồng không thể không thận trọng từng bước, cẩn thận suy tính.

Sau khi nắm bắt được một chút bí quyết của Sinh tướng, Tạ Chinh Hồng liền thử từ từ áp chế những dòng linh khí đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, tận lực chuyển dời quá trình kết Sinh tướng vào trong Ngọc Tuyền động thiên, suy cho cùng Ngọc Tuyền động thiên hiện tại đã là vật sở hữu của hắn, lại là tiên khí phòng ngự đứng đầu, ngay cả ma khí nở hoa của tiền bối cũng có thể ngăn cản được, che giấu dị tượng kết ấn hẳn là cũng không khó.

Tạ Chinh Hồng chỉ là chợt lóe linh quang, đột nhiên muốn thử thôi.

Không ngờ lại thành công.

Ngọc Tuyền động thiên bởi vì hắn kết ấn thành công mà linh khí tăng thêm rất nhiều, lại qua mấy năm nữa, có lẽ thiên tài địa bảo bên trong sẽ sinh trưởng càng nhiều hơn.

“Còn có thể làm thế được sao?” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng khẳng định như vậy, đã tin hơn phân nửa.

Mặc dù y là Phật Ma song tu, thế nhưng muốn kết ấn như Phật tu chân chính thì vẫn khó khăn chồng chất. Chuyện như kết ấn không chỉ chú trọng tuệ căn mà còn chú trọng cơ duyên, mà thứ như cơ duyên thì vẫn luôn luôn vô duyên với Văn Xuân Tương. Ngẫu nhiên có vài lần nhìn thấy hòa thượng kết ấn, Văn Xuân Tương đều tận lực tránh né không đi xem, vậy nên hiểu biết của y về chuyện kết ấn chỉ nhiều hơn tay mơ một chút thôi.

Loại chuyện này nếu không tự mình trải qua, thì khó mà hình dung được.

“Không.” Tạ Chinh Hồng thấy Văn Xuân Tương tin thật, rốt cuộc không nhịn cười được nữa, nhẹ giọng cười nói, “Thực ra là vì tiểu tăng chuyển quá trình kết ấn vào trong Ngọc Tuyền động thiên. Vừa rồi tiểu tăng chỉ thuận miệng đùa thôi, tiền bối đừng trách.”

Mãi hồi lâu Văn Xuân Tương mới ngỡ ra: “……Vừa rồi ngươi nói vậy, ta suýt nữa đã tin đấy.”

“Có thể gạt được tiền bối, tiểu tăng cũng thấy kinh hỉ ngoài dự kiến.” Tạ Chinh Hồng ngoan ngoãn trả lời.

“Ngươi đúng là giỏi quá nhỉ!” Văn Xuân Tương thấy dáng vẻ có phần đắc ý của Tạ Chinh Hồng, trong lòng thích muốn chết, bèn cười mắng một câu, kéo tay Tạ Chinh Hồng. Kéo tới kéo lui, lại bắt đầu đi nhéo mặt Tạ Chinh Hồng, rồi sờ tóc hắn.

Đã lâu rồi không thân mật, nhân cơ hội này, phải kiếm lại vốn mới được.

Cung Tử Hiên vừa bay đến động phủ của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng liền thấy một màn thân mật như vậy, nhất thời cảm thấy mình đến không đúng lúc.

Đây quả thực là tình bền như vàng mà.

Hai Ma Phật, thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy sao?

Thế giới này quả là biến đổi quá nhanh.

Phải biết rằng, Ma Phật thường đại biểu cho hai thái cực, ban đầu càng khắc chế cẩn thận, rơi vào Ma đạo rồi lại càng phóng đãng bất kham. Về phần Ma Phật si tình, bọn họ chưa từng nghe nói đến bao giờ, ít nhất Ma Phật si tình có thể tu hành đến kỳ Hợp Thể như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên trông thấy.

Nhưng sự thật xảy ra ngay trước mắt, hắn không thể không tin.

“E hèm.” Cung Tử Hiên nhịn không được ho khan một tiếng.

“Thành chủ đại giá quang lâm, thực là không đón tiếp từ xa.” Văn Xuân Tương miễn cưỡng tựa vào người Tạ Chinh Hồng, làm bộ như vừa phát hiện ra.

Dù đã sớm phát hiện Cung Tử Hiên, bọn họ vẫn phải giả bộ không biết. Bởi vì cùng là tu sĩ kỳ Hợp Thể, với tu vi hiện tại mà bọn họ thể hiện ra thì đánh không lại Cung Tử Hiên.

“Hoa đạo hữu không cần khách khí.” Cung Tử Hiên chắp tay nói, “Là tại hạ đến không đúng lúc.”

Chuyện Văn Xuân Tương đại chiến những kẻ khiêu chiến kia, Cung Tử Hiên ở trong thành đều xem rõ ràng.

Hắn vừa khiếp sợ bởi sự lợi hại của trống Thiên Vấn Kim Đồng kia, vừa nhịn không được muốn tới đây xác nhận an nguy của Văn Xuân Tương. Những tu sĩ tới khiêu chiến Hoa Tương và Ôn Hồng đều đã chết, nếu lúc này Văn Xuân Tương bởi vậy mà chịu trọng thương, ảnh hưởng đến đại bỉ mười năm sau thì quả thực gay go. Đến lúc đó đổi người thì không tiện đổi, không đổi thì rõ ràng chính là khiến Hoa Tương đi chịu chết. Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Tử Hiên vẫn quyết định đích thân đến đây một chuyến, xác nhận an nguy của Hoa Tương.

“Thành chủ có chuyện gì quan trọng sao?” Văn Xuân Tương hỏi.

“Tại hạ chỉ thuận đường đến đây thôi, chúc mừng Ôn đạo hữu độ kiếp thành công.” Cung Tử Hiên trả lời không chút hoang mang, lại lấy ra mấy linh mạch từ trong nhẫn trữ vật, “Chút tâm ý nho nhỏ, mong Ôn đạo hữu nhận lấy.”

“Đa tạ thành chủ.” Tạ Chinh Hồng nhận lấy linh mạch, chắp tay chữ thập nói.

“Không có gì, Ôn đạo hữu có thể thăng cấp thành công, đối với Di Lộc thành của ta cũng là một chuyện tốt.” Cung Tử Hiên cười ha hả, “Thời điểm Ôn đạo hữu đang bế quan thăng cấp, Hoa đạo hữu đã nhọc lòng không ít. Hôm nay Ôn đạo hữu thành công, hẳn Hoa đạo hữu và ngươi cũng có rất nhiều lời muốn nói, tại hạ không ở lại quấy rầy hai vị nữa, xin phép cáo từ, không cần tiễn đâu.”

Dứt lời, Cung Tử Hiên liền bay đi như chạy trốn, chẳng biết mình rốt cuộc đến đây làm gì nữa.

“Ma tu đa nghi như vậy đấy, xem ra hắn vẫn còn ngờ vực.” Văn Xuân Tương bĩu môi, nói một câu như thể bình luận, “Song lời hắn nói cũng không tính là sai, mấy ngày nay ngươi bế quan, bổn tọa quả thực đã vì ngươi làm không ít chuyện.”

“Nếu tiền bối có gì phân phó, tiểu tăng tuyệt đối không chối từ.” Tạ Chinh Hồng nghiêm mặt nói.

“Vậy được thôi.” Văn Xuân Tương nở nụ cười đắc ý, ôm lấy cổ Tạ Chinh Hồng, khiến Tạ Chinh Hồng và mình ghé lại gần thêm một ít.

“Vừa lúc tiểu hòa thượng ngươi cần củng cổ tu vi kỳ Hợp Thể, bổn tọa cũng hao phí không ít công lực, cần bổ sung một chút.” Văn Xuân Tương nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Tạ Chinh Hồng đầy ẩn ý.

“Hả?” Tạ Chinh Hồng chẳng hiểu mô tê gì, nghi hoặc nhìn Văn Xuân Tương, muốn vô tội bao nhiêu thì có vô tội bấy nhiêu.

“Cho nên, chi bằng chúng ta cùng nhau vào Ngọc Tuyền động thiên, song tu một lần nhé.”

Thời gian thấm thoát, mười mấy năm lướt qua chỉ như trong nháy mắt.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày đại bỉ trăm năm một lần của Tiểu Ma Giới, thành chủ của chín mươi chín tòa thành cũng bắt đầu triệu tập những thủ hạ dự thi của mình, phân công, bàn chiến thuật, hi vọng bọn họ có thể chống đỡ lâu hơn một chút.

Nếu là trước kia, cuộc đại bỉ trăm năm một lần này cũng chẳng có gì to tát, chỉ là chuyện thường như cơm bữa mà thôi. Nhưng lần này lại khác, Ma Hoàng bệ hạ đích thân giá lâm, việc này mang ý nghĩa phi phàm. Dù là những thành chủ bình thường không quan tâm việc này cũng trở nên chú trọng, để tránh cho mình sau này để lại ấn tượng không tốt trước mặt Ma Hoàng.

Mà hai ngày này, trong Lục Nhâm thành lại nghênh đón vài vị khách đặc biệt.

Chỉ thấy trên bầu trời giáng xuống ba tia sáng, từ mỗi vệt sáng lại có một người bước ra. Có điều ba người này ăn vận khác nhau, biểu cảm thì đều chẳng dễ coi là bao.

“Nơi này là Tuyết Sa đại thế giới, Tiểu Ma Giới?” Trong đó có một nam tử trên đầu cài một cây trâm mộc ngư, trên người mặc y bào đen tuyền, trông vô cùng nhẹ nhàng đơn giản. Song nếu nhìn kỹ, sẽ thấy toàn thân trên dưới tu sĩ này hầu như đều khắc các trận pháp đủ màu, tùy tiện tới gần sợ là ngay cả nói thế nào cũng chẳng biết.

“Đúng vậy.” Một nam tu tuấn mỹ đi phía trước gật đầu nói.

“Ngươi nói Tạ Chinh Hồng ở nơi này, nên mang bọn ta tới đây?”

“Không sai.”

“Ồ.” Nam tử ngừng lại, nhìn người dẫn đường phía trước, nói, “Cảnh Dĩ Phong, ngươi không cảm thấy cái cớ của mình câu đầu không khớp câu cuối sao?” Nam tử trận pháp, cũng chính là Chu Ninh, từ từ dừng bước, nhìn Cảnh Dĩ Phong đi trước mặt.

Thiên phú trận pháp của Chu Ninh trải qua mồi hồi rèn luyện, bỗng chốc tăng mạnh, hôm nay cũng đã là nhân vật Xuất Khiếu hậu kỳ, nửa bước vào Hóa Thần. Trận pháp trên người hắn có vài cái xuất phát từ tay chính bản thân, vài cái còn lại là xuất phát từ tay sư phụ và sư huynh đệ, dù chống lại vài tu sĩ kỳ Hợp Thể thì vẫn có thể giữ mạng. Năm đó hắn đến chỗ Ngọc Sơn trận sư nghe giảng, nhận được rất nhiều lợi ích, lọt vào mắt một đại sư trận pháp, được ông nhận làm đệ tử, vốn phải đang du lịch khắp nơi mới đúng. Không ngờ tên Cảnh Dĩ Phong này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói muốn dẫn hắn đi gặp Tạ Chinh Hồng, chẳng cho Chu Ninh một câu giải thích đã kéo hắn rời đi.

Chu Ninh tự thấy mình và Cảnh Dĩ Phong này chẳng có bao nhiêu quan hệ, cho dù có, cũng chỉ là thông qua Lịch Hòa Quang mà thôi. Nhưng Cảnh Dĩ Phong không mang Lịch Hòa Quang đến, mà ngược lại mang Kỳ Vĩnh Duyên đến đây, hành động quái dị hết sức, khiến cho Chu Ninh không thể không nghĩ nhiều.

“Nhưng các ngươi cuối cùng vẫn đến đây.” Cảnh Dĩ Phong quay đầu lại, nhìn Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên, “Đã đến lúc này, ta cũng không giấu diếm gì các ngươi nữa, ta chỉ phụng mệnh mời các ngươi đến đây xem trò kịch hay mà thôi.”

“Mời?” Kỳ Vĩnh Duyên vẫn luôn không lên tiếng, bỗng cười châm chọc, “Ngươi gọi thế này là mời à?”

“Nếu chỉ đơn thuần phát thiệp mời, với tu vi của hai người các ngươi, đi đến nơi này chưa tới nửa canh giờ liền bị kẻ khác nhìn chằm chằm. Ta chẳng qua chỉ tới hộ tống, bảo đảm các ngươi tới nơi an toàn thôi.” Cảnh Dĩ Phong bình tĩnh trả lời.

“Nếu là vì Tạ Chinh Hồng mà đến, vậy chúng ta hẳn còn thiếu mấy người nữa chứ.” Chu Ninh truy hỏi.

“Ma Hoàng bệ hạ không thích Phật tu.” Cảnh Dĩ Phong lắc đầu nói, “Hơn nữa quan hệ giữa Tam Tư và Tạ Chinh Hồng không thân thiết như các ngươi. Lịch Hòa Quang cũng thế. Về phần Thẩm Phá Thiên…..” Cảnh Dĩ Phong ngừng một chốc, “Ta nhận được tin tức rằng mấy năm trước trong lúc chiến đấu với Ma tu, hắn đã cùng kẻ thù đồng quy vu tận, thân tử đạo tiêu.”

Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên đều chấn động, không dám tin tưởng, “Thân….. Thân tử đạo tiêu? Hắn bỏ mạng?”

Cảnh Dĩ Phong gật đầu, “Đối với tu sĩ mà nói, đây chẳng phải chuyện rất bình thường hay sao?”

Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được thần sắc mất tự nhiên của mình trong mắt đối phương.

Tuy nói việc sinh sinh tử tử với tu sĩ là rất đỗi bình thường, nhưng nghĩ đến hảo hữu nhiều năm trước còn cùng nhau nâng cốc vui cười giờ bỗng nhiên bỏ mạng, vẫn khiến người ta xót xa không thôi.

Thậm chí ngay cả Cảnh Dĩ Phong cũng trở nên kỳ quái.

Năm xưa Cảnh Dĩ Phong kiêu ngạo nhường nào, trước khi Tạ Chinh Hồng xuất hiện, một mình y dấy lên tinh phong huyết vũ trong Đạo Xuân trung thế giới, Nhưng hôm nay Cảnh Dĩ Phong lại trở nên nội liễm trầm lặng, chẳng tìm thấy chút dấu vết kiêu ngạo năm nào.

Ma Hoàng mà y nói đến, e rằng chính là Ma Hoàng Quý Hiết của Tiểu Ma Giới này!

Nếu như đúng là hắn, bọn họ liền có thể hiểu được vì sao Cảnh Dĩ Phong lại thay đổi nhiều như vậy.

Song nghe ý tứ của Cảnh Dĩ Phong, e là hảo hữu Tạ Chinh Hồng không biết sao lại chọc vào Ma Hoàng Quý Hiết này, bây giờ Ma Hoàng Quý Hiết phái người mang hắn và Kỳ Vĩnh Duyên đến, còn cố ý bảo muốn mời bọn họ xem kịch hay….. Ý tứ trong đó, quả thực khiến người ta phải nghĩ sâu xa.

Cảnh Dĩ Phong đi trước dẫn đường, chẳng biểu lộ chút cảm xúc dư thừa nào.

Thủ vệ Lục Nhâm thành dường như cũng biết y, không kiểm tra gì mà để bọn họ qua luôn.

Mặc dù khí tức Tiên tu trên người Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên vô cùng rõ ràng, ấy vậy mà vẫn chẳng khiến những thủ vệ kia mảy may.

“Nơi này là Lục Nhâm thành, tòa thành lợi hại nhất trong chín mươi chín thành trì ở Tiểu Ma Giới. Ở trong này, Tiên tu cũng vậy, Ma tu cũng thế, chỉ cần đủ mạnh, hết thảy đều không thành vấn đề.” Thanh âm của Cảnh Dĩ Phong đúng lúc vang lên, “Cái gọi là thủ vệ, chẳng qua chỉ là trang trí mà thôi. Bởi vì thành chủ Lục Nhâm thành có tự tin, dù là địch nhân nào tiến đến, đều sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta.”

Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên không nói gì, từ lúc bước vào Lục Nhâm thành này bọn họ liền cảm giác được áp lực xưa nay chưa từng có, nếu không nhờ Cảnh Dĩ Phong đi bên cạnh lấy ra một pháp bảo gì đó che chở bọn họ, e rằng với tu vi của hai người, nửa bước cũng khó đi.

“Tạ Chinh Hồng thật sự sẽ đến sao?” Chu Ninh nhịn không được hỏi.

Ma khí trong Lục Nhâm thành này nặng như thế, một Phật tu như Tạ Chinh Hồng làm sao mà chịu nổi?

“Ta không biết.” Cảnh Dĩ Phong lắc đầu, “Ta chỉ theo lệnh mang các ngươi đến mà thôi. Tất cả sự việc trong cuộc đời Tạ Chinh Hồng, đều bị điều tra cặn kẽ.”

Trong Đạo Xuân trung thế giới, người có quan hệ nhân quả sâu với Tạ Chinh Hồng, cũng chỉ có mấy người này thôi.

Thấy không hỏi được gì từ Cảnh Dĩ Phong, Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên đành phải an tĩnh lại, không nhiều lời nữa.

Tại Tiêu Thái thành.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, thiên lôi từng trận.

Nhưng điều ấy chẳng khiến các tu sĩ trong Tiêu Thái thành ngạc nhiên, mà ngược lại, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, rồi tiếp tục làm việc của mình.

Phàm là tu sĩ nào trong mười năm liên tục nhìn thấy vài trận Thiên kiếp, đều sẽ bình tĩnh không chút kinh động như thế.

Trên phố thậm chí còn truyền lưu một chuyện cười, kể rằng có một Ma tu trước khi bế quan thấy trong Tiêu Thái thành này có người đang độ kiếp, sau khi hắn bế quan ra rồi thì vẫn còn đang độ kiếp, hắn còn cảm thán đối phương độ kiếp gì mà lâu tận mười năm, lại không biết đây đã là lần độ kiếp thứ tư của người ta rồi.

Người trong Tiêu Thái thành đều biết, thành chủ của bọn họ thu nhận một đệ tử thiên phú dị bẩm.

Trong hơn mười năm ngắn ngủi, từ Trúc Cơ đến Kim Đan, Kim Đan đến Nguyên Anh, Nguyên Anh đến Xuất Khiếu, hiện giờ lại từ Xuất Khiếu đến Hóa Thần, đã độ Thiên kiếp bốn lần rồi.

Chỉ cần đợi một đạo thiên lôi cuối cùng này giáng xuống, đồ đệ của thành chủ sẽ trở thành một Ma tu kỳ Hóa Thần chân chính.

Tốc độ như vậy, thật khiến người ta không dám tin.

Tuy nhiên, dù tuyệt đại đa số người đều không tin, sự thật này vẫn xảy ra ngay trước mắt bọn họ.

Người đồ đệ mà thành chủ thu nhận thật sự khiến người ta ngay cả ghen tị cũng ghen tị không nổi, tốc độ nhanh thế kia, có thể khiến tất cả tu sĩ được xưng là thiên tài đi tìm chết.

Ninh Thụy Hàm thản nhiên đuổi đám tu sĩ tham gia đại bỉ đi, ngẩng đầu nhìn đạo lôi kiếp cuối cùng trên bầu trời mỗi lúc một yếu, liền biết Thẩm Phá Thiên đã suôn sẻ vượt qua cửa ải này.

Tốc độ tiến triển của Thẩm Phá Thiên nhanh như vậy, nguyên nhân có ba:

Thứ nhất đương nhiên là tán ma chi thể của hắn, trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy gần như đã thành thục rồi, bị áp chế đã lâu rốt cuộc cũng được phóng thích, uy lực này đương nhiên không giống tầm thường.

Thứ hai, Thẩm Phá Thiên đã là lần thứ hai tu luyện, lần trước hắn quả thực đã tự hủy đan điền, mất hết tu vi, nhưng chung quy nhãn lực và cảnh giới đều còn, lần nữa thăng cấp đương nhiên khống chế thuần thục, chỉ cần tích cóp ma khí thôi cũng đủ rồi.

Còn thứ ba, tất nhiên là nhờ công Ninh Thụy Hàm cung cấp công pháp và tài nguyên.

Để khiến Thẩm Phá Thiên tiến cấp nhanh chóng, Ninh Thụy Hàm đã bỏ không ít vốn liếng.

Công pháp kia đương nhiên khỏi cần nói, cứ để hắn tự luyện là được. Còn về tài nguyện khác, cần cái gì cũng có hết, chẳng biết đã tiết kiệm bao nhiêu thời gian cho Thẩm Phá Thiên. Nhờ vậy, Thẩm Phá Thiên chỉ cần lẳng lặng ngồi đó, sẽ có vô số tài nguyên dâng tới, điều kiện tốt như thế mà còn không thăng cấp nhanh chóng thì đúng thật là lãng phí biết bao tâm huyết của y.

Ninh Thụy Hàm xem như vừa lòng với thành quả hiện tại.

Y vốn là kẻ không chịu thua kém, giờ vất vả lắm mới thu nhận một đồ đệ, đệ tử này cũng phải không giống bình thường mới được.

Tính toán thời gian, cũng vừa đúng lúc.

Đợi đồ nhi Hóa Thần xuất quan rồi, cũng đến thời điểm bọn họ khởi hành tới Lục Nhâm thành thôi. Nếu thực sự có cơ duyên, không chừng còn lọt vào mắt xanh của Ma Hoàng đại nhân, đến lúc ấy tu hành đương nhiên càng thêm thuận lợi.

Đạo thiên lôi cuối cùng đột phá kỳ Hóa Thần của Thẩm Phá Thiên không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

Trên thực tế, hắn nhận thách thức đạo tâm rất lớn, thiếu chút nữa không kiên trì nổi.

Hiện giờ hắn là Ma tu, tu luyện ma công, thế nhưng sâu bên trong, Thẩm Phá Thiên vẫn một lòng hướng kiếm. Hắn thần phục nhanh như vậy, đơn giản là vì không muốn mang đến tai họa cho sư môn của mình, không muốn để thân bằng hảo hữu của mình chịu nhục mà thôi.

Song dù vậy, trong ảo cảnh của đạo thiên lôi cuối cùng, Thẩm Phá Thiên vẫn vô cùng mê man, suýt nữa đắm chìm trong đó.

Hắn không biết việc mình làm rốt cuộc là tốt hay xấu.

Hắn cũng không biết những hảo hữu thực sự quan tâm hắn, có thương tâm khổ sở vì nghe tin hắn bỏ mạng hay không? Con đường tu chân xa xôi khó với, có thể tìm được một hảo hữu cùng chung chí hướng là khó khăn đến nhường nào! Nhưng hắn lại không thể không dùng phương thức có vẻ vạn toàn ấy để bảo vệ bản thân mình và sư môn.

Thẩm Phá Thiên mở mắt, đổ ra mấy viên đan dược rồi nuốt vào, tu vi dần dần ổn định tại kỳ Hóa Thần.

Trước kia làm Kiếm tu, hắn chưa từng đạt tới kỳ Hóa Thần. Hôm nay chuyên tu Ma đạo thì lại trở thành tu sĩ kỳ Hóa Thần, nói ra cũng thấy có hơi hổ thẹn.

“Đồ nhi, nếu con đã ổn rồi thì có thể xuất quan thôi.” Giọng nói của Ninh Thụy Hàm vang lên ở bên ngoài. Thẩm Phá Thiên đè nén nỗi bất mãn và phẫn hận trong lòng, nhẹ giọng đáp một câu.

“Ừm, con đi ra vừa đúng lúc, chúng ta phải tới Lục Nhâm thành.” Ninh Thụy Hàm thấy Thẩm Phá Thiên đi ra, liền vui vẻ nói.

“Lục Nhâm thành?”

“Chính là tòa thành thứ nhất, Tiêu Thái thành của chúng ta xếp thứ ba. Đại bỉ trăm năm một lần sắp bắt đầu, chúng ta đều phải đến Lục Nhâm thành tham gia tranh đấu, đương nhiên, người thi đấu không phải chúng ta, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh quan sát, rồi cẩn thận đề phòng đám tu sĩ sống sót xuống tay với chúng ta là được rồi.” Ninh Thụy Hàm thản nhiên nói.

“Ta không rõ.” Thẩm Phá Thiên yên lặng hồi lâu, vẫn không hiểu rõ hàm nghĩa cụ thể của chuyện Ninh Thụy Hàm nói tới.

Từ khi hắn bị Ninh Thụy Hàm mang đến Tiêu Thái thành này thì không hề ra khỏi cửa lớn một bước, cũng chưa từng gặp người nào, đâu có biết đại bỉ đại biếc gì?

Ninh Thụy Hàm ném qua một miếng ngọc giản, để Thẩm Phá Thiên tự mình xem,

Thẩm Phá Thiên xem xong, trong lòng bỗng sinh ra một cảm ứng mơ hồ.

Xem ra đại bỉ lần này và hắn có liên quan không ít!

“Ra là vậy, Ma Hoàng đích thân giá lâm sao?” Thẩm Phá Thiên thu hồi ngọc giản, thì thào.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Tôn Ngộ Không lại hàn huyên về chuyện yêu đồng chuyển thế với Phật Tử một lát, sau đó liền mang theo Phật Tử cáo từ. Việc tìm người này, Tôn Ngộ Không đương nhiên không thể chối từ. Song không biết Tôn Ngộ Không là cố ý hay vô tình, mà không hề nhắc tới chuyện Đường Tăng.

Trong lòng Phật Tử cũng có suy nghĩ, dọc đường đi hai người trò chuyện câu được câu không, đến Thủy Liêm động ở Hoa Quả sơn rồi mới thả lỏng được.

“Đại Thánh, ngài cảm thấy lời Phật Tổ nói có thể tin được không?” Phật Tử thở dài một tiếng, nói.

“Nếu ông ta thật sự là Phật Tổ, vậy thì có thể tin được.” Tôn Ngộ Không đáp, “Song bất kể ông ta là thật hay giả, ta đều phải đi tìm người kia. Nếu thật sự là Phật Tổ, như vậy ta tìm được người này là có thể hóa giải một hồi tai họa. Nếu là giả, vậy chứng mình yêu đồng chuyển thế này càng quan trọng, không thì bọn chúng sẽ không bảo ta đi tìm.” Còn về chuyện Phật Tổ nói Hàng Long La Hán giả mạo kia là thủ hạ của Diệt Thế Hắc Liên, Tôn Ngộ Không không tin tưởng lắm.

Bọn họ đã đến Linh Sơn mà tiểu yêu này còn dám cả gan giả mạo Hàng Long La Hán tới để lừa bọn họ, lá gan cũng quá lớn rồi. Trừ phi, nó không sợ hãi.

“Vậy bên phía thánh tăng…..”

“Phía sư phụ, chúng ta cứ vờ như không biết là tốt nhất.” Tôn Ngộ Không thở dài. Hắn vốn không muốn cuốn vào mấy ân oán thị phi chốn tam giới nên mới ở tại Hoa Quả sơn, kết quả vẫn không tránh khỏi.

“Đại thánh nói phải.” Phật Tử suy nghĩ, “Đáng tiếc tại hạ pháp lực thấp, e rằng không thể giúp được gì.”

Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu hổ yêu tu luyện mấy trăm năm, chống lại nhiều thần phật như vậy, quả thực chẳng phải chuyện khó bình thường.

“Đâu có, vừa rồi nếu không nhờ ngươi vạch trần bộ mặt thật của tên Hàng Long La Hán kia, không chừng chúng ta đã bị nó lừa rồi.” Tôn Ngộ Không vỗ vỗ bả vai Phật Tử, cười nói, “Lão Tôn ta có đôi khi nôn nóng là chẳng để ý gì, đến lúc đó còn phải nhờ ngươi khuyên nhủ ta.”

Phật Tử đang định đáp lời, ngoài động bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Đại sư huynh, đại sư huynh, lão Trư ta đến gặp huynh đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.