Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Quyển 3 - Chương 208: Không ai có thể đối phó với Tạ Chinh Hồng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

796jpg

763jpg

733jpg

Pháp hội vẫn còn tiếp diễn.

Trong lòng các đệ tử Phật tu bên ngoài sinh ra một y nghĩ u ám, Tạ Chinh Hồng chắc chắn đã trở thành đệ nhất trong bọn họ, nhưng cụ thể thời gian dài ngắn ra sao thì vẫn phải chờ xem.

Thân là đệ tử Phật tu, xem trọng việc được mất như thế thật sự không nên. Nhưng Tạ Chinh Hồng vượt mặt các đệ tử ưu tú của ngũ đại Phật môn ngay trước mắt bao người, những đệ tử Phật tu này thật sự không thể bình tĩnh nổi.

Trước khi gặp chính diện, bọn họ còn có thể nói Tạ Chinh Hồng ngông cuồng ra sao, là bởi vì các đệ tử nòng cốt không muốn so đo hơn thua với hắn.

Nếu như đấu pháp thất bại, còn có thể bảo là đệ tử Phật tu vốn đâu tu Phật vì đấu pháp, Phật đạo của bọn họ thể hiện ở phương diện khác. Nhưng giờ, pháp hội của Huyền Nhẫn phương trượng, khảo nghiệm các phương diện đạo tâm, ngộ tính, tư chất của tu sĩ, ngay cả những trưởng lão thành danh trước kia cũng lần lượt lui xuống, chỉ mỗi mình Tạ Chinh Hồng vẫn kiên trì được.

Có lẽ sẽ có người bảo, vẫn còn các chưởng môn, các trưởng lão chưa ra tay nữa.

Nhưng lấy địa vị và tu vi của chưởng môn một phái, ra tay đối phó với Tạ Chinh Hồng, vốn chẳng phải chuyện hay ho gì, mà làm vậy còn là mội loại khẳng định bản thân Tạ Chinh Hồng.

Lúc trước còn có vài đệ tử Phật tu không phục Tạ Chinh Hồng, giờ ngay cả hâm mộ cũng không hâm mộ nổi. Hoàn toàn là người ở hai đẳng cấp, sao có thể so sánh với nhau?

Ngày thứ bảy, ngày thứ tám, ngày thứ chín…..

Tạ Chinh Hồng chưa đi ra.

Các đệ tử Phật tu bên ngoài mặc dù có hơi bất an, song vẫn giữ được bình tĩnh.

Nửa tháng sau.

Tạ Chinh Hồng vẫn chưa đi ra, không ít Phật tu đã tỏ vẻ thảng thốt.

Một tháng sau.

Tạ Chinh Hồng vẫn chưa đi ra.

Các tu sĩ rời đi ngay từ đầu đều đã bế quan trở ra.

“Ơ? Sao chư vị đạo hữu lại đứng ngoài hết thế này?” Một Pháp tu tò mò hỏi. Ở pháp hội hắn cũng lọt tai được ít thứ, có chút cảm ngộ, sau khi đi ra liền lập tức bế quan tiêu hóa. Cứ tưởng pháp hội đã kết thúc rồi chứ!

Vài tu sĩ lén kéo Pháp tu này sang một bên, nhỏ giọng thuật lại chân tướng sự việc.

“Nói vậy là….. Bao nhiêu đệ tử Phật tu thế này, đều bị Tạ Chinh Hồng đoạt hết nổi bật?” Pháp tu hết sức ngạc nhiên, “Thế cũng quá….. quá……”

“Việc này không thể nói ra được.” Mấy tu sĩ khác thần bí nói, “Chúng ta không phải Phật tu, không hiểu chuyện tranh đấu giữa bọn họ. Kỳ thực chúng ta chỉ đến tặng lễ thôi, pháp hội chỉ giúp ích có hạn được cho chúng ta, đừng can thiệp vào công việc của Phật môn bọn họ thì hơn.”

Pháp tu nghiêm mặt nói, “Đạo hữu nói đúng, bần đạo hiểu rồi.”

Tố Kim và Như Hối đang phẩm trà luận đạo.

Bọn họ đã không cần bế quan tiêu hóa nữa, hai người trao đổi với nhau còn hữu hiệu hơn bế quan nhiều.

“Lúc trước nghe Như Hối đạo hữu và Tam Tư đạo hữu nói, bần tăng ngoài miệng chịu phục, nhưng trong lòng cũng chẳng cảm thấy gì.” Nói đoạn, Tố Kim lắc đầu, “Giờ pháp hội mở ra, ta mới hiểu được đạo lý nhân ngoại hữu nhân.”

“Tố Kim đạo hữu có vẻ cảm khái sâu sắc.” Như Hối thâm ý hỏi.

“Trong đại điện chỉ còn lại mỗi mình Tạ Chinh Hồng, điều này mang nghĩa gì, chưởng môn không thể không biết.” Tố Kim nghiêm túc nói, “Phương trượng vì tông môn mà vất vả nhiều năm, không thể để mặc cho thanh danh của tông môn bị Tạ Chinh Hồng dẫm đạp được. Nhưng dù vậy, một tháng trôi qua, pháp hội vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Điều này chứng tỏ, ở trong lòng chưởng môn, Tạ Chinh Hồng là người có thể tương giao, hơn nữa còn đáng để đánh đổi thanh danh của Minh Thiền tông.”

Nói tới đây, Tố Kim không khỏi thở dài, “Tuy bần tăng không biết chưởng môn phương trượng nghĩ gì, nhưng tấm lòng của ngài ấy dành cho tông môn, tuyệt đối không phải giả dối.”

Như Hối cười nhìn Tố Kim, “Huyền Nhẫn phương trượng quả nhiên tuệ nhãn cao siêu.”

Nếu sau này y tiếp nhận chức vụ chưởng môn phương trượng của Pháp Tướng tông, y cũng sẽ vui vẻ kết giao với Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương tìm một vườn hoa phổ thông, biến thành một đóa hoa bình thường, cắm rễ vào trong đất.

Không ai dám đuổi theo xem y đang làm gì, cho nên y có thể an tâm biến thành bất cứ bộ dáng nào.

Lúc trước đáng ra y không nên ngủ.

Vừa chợp mắt, rất dễ nhớ tới chuyện trước kia.

Khi y tỉnh lại, liền thấy tiểu hòa thượng hết sức chuyên chú nghe pháp hội, biểu cảm chăm chú đó y mới chỉ thấy khi mình chỉ bảo tiểu hòa thượng.

Văn Xuân Tương bỗng cảm thấy chua xót chẳng rõ nguyên do.

Y chẳng dạy được tiểu hòa thượng bao nhiêu thứ cả.

Những thứ Huyền Nhẫn giảng y đều biết, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân nguyên nhân cản trở mà y không thể nào trải nghiệm được. Từ nay về sau, thứ tiểu hòa thượng cần, y đã chẳng cách nào chỉ bảo, chỉ có thể nhìn tiểu hòa thượng trao đổi luận đạo với người khác.

Dù kiến thức Phật pháp của y có sâu đến đâu, thì chung quy y vẫn không phải Phật tu chân chính.

Văn Xuân Tương biết suy nghĩ này của mình không đúng chút nào, y nên thấy vui cho tiểu hòa thượng mới phải, nhưng mà y chẳng thể nào cười nổi.

Tiểu hòa thượng vốn nên là của y cơ mà!

Đã định sẵn từ vạn năm trước rồi.

Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, tiểu hòa thượng không cần tới y nữa, ngược lại, y mới biến thành người ỷ lại vào tiểu hòa thượng.

Y cứ tưởng mình đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đón việc tiểu hòa thượng phi thăng, dù tiểu hòa thượng rời đi rồi, y vẫn có thể vui vẻ làm Cửu Châu Ma Hoàng của mình. Nhưng sự thật lại không phải như thế.

Không chỉ mỗi Huyền Nhẫn, Văn Xuân Tương cũng có thể cảm nhận được dị động trong đại điện này.

Tạ Chinh Hồng có vẻ đang chăm chú nghe giảng, song thực tế hắn đã sinh ra cộng minh với lời Huyền Mẫn nói, tiến vào một trạng thái giống như nhập định. Huyền Nhẫn cũng vô cùng sửng sốt, nhưng ông vẫn không dừng lại. Thứ nhất, đây là cơ hội tốt đối với Minh Thiền tông và Tạ Chinh Hồng; thứ hai, ông chưa từng gặp người nào có thể thông suốt Phật lý như Tạ Chinh Hồng.

Rất nhiều điều trong này, Huyền Nhẫn tuy rằng nó ra, nhưng có không ít là lời của các tiền bối từng phi thăng trước kia, ông nói nhưng bản thân cũng không cần hiểu hàm nghĩa.

Đến đây, Huyền Nhẫn càng khẳng định khả năng Tạ Chinh Hồng là Tiên Phật chuyển thế!

Người như vậy, dù không thể mời gọi vào Minh Thiền tông, thì cũng phải đối đãi tử tế.

Tính toán của Huyền Nhẫn, Văn Xuân Tương cũng không rõ.

Có điều y không định ở lại đây tiếp nữa.

Càng về sau, linh khí trong đại điện càng hội tụ về phía tiểu hòa thượng, y là Ma Hoàng, lưu lại nơi này chỉ tổ làm ma khí hỗn tạp trong đó, không có lợi cho việc tu hành của tiểu hòa thượng.

Vả lại, bản thân Văn Xuân Tương cũng không muốn tiếp tục nghe nữa.

Nghe hiểu được thì sao, mà nghe không hiểu được thì sao?

Y cũng đâu thể giúp được gì cho Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương ra dấu với Tạ Chinh Hồng, cũng không quan tâm Tạ Chinh Hồng có thấy hay không, y nhanh chóng bay khỏi đại điện. Về phần những tu sĩ ngoài điện nói gì, làm gì, y chẳng buồn để ý.

Y cần bình tĩnh một chút.

Trong ngọn núi phía sau Vọng Tiên đài, một đóa mẫu đơn màu đen trà trộn vào trong vườn hoa, thu lại toàn bộ nụ hoa, cành hơi rủ xuống, trông chẳng có sức sống gì.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau.

“Phật đức có ba: Trí đức, nghĩa là Phật sở hữu trí tuệ viên mãn; Đoạn đức, Phật dứt bỏ hết mọi phiền não hoặc nghiệp; Ân đức, Phật độ chúng sinh đại nguyện đại năng, tất cả chư Phật, cần đạt thành tam thế quá khứ, hiện tại, tương lai, và đạt thành thập phương Đông Nam Tây Bắc, tứ duy, thượng hạ, mới có thể vẹn toàn Phật đạo, chứng được Kim Thân, mới thành Phật Đà.”

Nói xong câu cuối cùng, Huyền Nhẫn phương trượng ngừng lại, lẳng lặng nhìn Tạ Chinh Hồng ở bên cạnh.

Tạ Chinh Hồng vừa tỉnh lại từ trong nhập định, tu vi đến tiến đến Hợp Thể hậu kỳ.

“Tạ đạo hữu quả nhiên phi thường.” Huyền Nhẫn thở dài, chỉ một hồi pháp hội mà Tạ Chinh Hồng đã thấu hiểu toàn bộ lời ông nói, hơn nữa còn dung hợp với đạo lý của mình.

Cái gọi là “Lập địa thành Phật”, có lẽ chính là để chỉ người như Tạ Chinh Hồng.

“Còn phải cảm ơn chưởng môn phương trượng chỉ bảo.” Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, chậm rãi cười nói.

“Đâu có.” Huyền Nhẫn lắc đầu, “Chẳng hay Tạ đạo hữu có kiến giải gì?”

“Không có.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Lời Huyền Nhẫn phương trượng nói đã gần như hoàn chỉnh rồi, bần tăng không có chỗ nào có thể tham khảo cả. Song bần tăng có một chuyện không rõ, mong phương trượng giải đáp cho?”

“Mời Tạ đạo hữu nói.” Huyền Nhẫn chắp tay cười bảo.

“Phật độ chúng sinh, rốt cuộc có gì khác với chúng sinh tự độ?” Vẻ mặt Tạ Chinh Hồng có phần rối rắm.

“Cái này….. Sao Tạ đạo hữu lại có thắc mắc như vậy?” Huyền Mẫn hiếu kỳ hỏi.

“Phật độ chúng sinh, nhưng cũng có kẻ chấp mê bất ngộ, làm nhiều việc ác, không muốn được độ. Ngược lại, bần tăng hành tẩu ở thế gian, cũng từng gặp không ít người chỉ trong nhất niệm đã buông bỏ ác niệm, trừng ác dương thiện, ấy là chúng sinh tự độ. Nếu Phật độ tất cả những người có thể độ, vậy thì có thể độ người mà Thiên Đạo không muốn bỏ qua hay không?”

Huyền Nhẫn nhịn không được nhìn Tạ Chinh Hồng thêm mấy lần, “Tạ đạo hữu, người mà ngươi nói đến là….. là Cửu Châu Ma Hoàng ư?”

“Phải.” Tạ Chinh Hồng không thấy có gì không thể thừa nhận cả.

“Tạ đạo hữu, ngươi quá chấp nhất.” Vừa rồi Huyền Nhẫn còn đang cảm khái thiên tư và năng lực của Tạ Chinh Hồng, nhưng giờ lại không khỏi thấy tiếc cho hắn. Dáng vẻ này của Tạ Chinh Hồng, rõ ràng là hãm sâu vào lưới tình.

Người như vậy, Phật tu như vậy, dù thiên tư cao đến đâu, nhưng nếu không thể loại bỏ ma chướng trong lòng, thì phải làm sao mới có thể phi thăng thành công?

Từ xưa, tình kiếp chính là thứ khó vượt qua nhất.

“Có chấp nhất hay không, hậu quả đương nhiên do chính tiểu tăng gánh chịu.” Tạ Chinh Hồng cười tiêu sái, “Đa tạ trưởng lão, pháp hội đã kết thúc rồi, người chờ bên ngoài hẳn cũng sốt ruột.”

“Tạ đạo hữu, qua được ải tình, ngươi sẽ có thể phi thăng đắc đạo, tình ái là tiểu đạo, sao có thể so sánh với đại đạo?” Huyền Nhẫn nói.

Tạ Chinh Hồng quay người, cung kính cúi đầu với Huyền Nhẫn, “Tiểu đạo không thành, bần tăng cũng chẳng dám trông mong gì vào đại đạo.”

Huyền Nhẫn sững người tại chỗ, hồi lâu sau mới bật cười.

Trên thế giới này, làm gì có ai thuận buồm xuôi gió chứ?

Dù Tạ Chinh Hồng có thể phi thăng, có là Phật Tiên chuyển thế, nhưng gặp phải tình kiếp, chỉ e cũng sẽ đau khổ chồng chất.

Tạ Chinh Hồng đi ra khỏi đại điện, tu vi đương nhiên không che giấu nổi, ngay tức khắc bị các tu sĩ bên ngoài phát hiện.

“Hợp Thể hậu kỳ!”

“Một hồi pháp hội, hắn đã từ Hợp Thể sơ kỳ biến thành Hợp Thể hậu kỳ!”

“…..Ta nhất định là đang nằm mơ!”

Ngoại trừ than hãi, đa phần tu sĩ vẫn thầm tự giễu mình.

Bọn họ cứ tưởng tiến bộ của mình đã là không nhỏ rồi, nhưng so sánh với Tạ Chinh Hồng thì đúng là thối bộ. (Thối bộ: thụt lùi =)))

“Pháp hội đã kết thúc, mời chư vị đạo hữu trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có an bài khác.” Liên Hoa Đồng Tử chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, đứng ở đại điện cao giọng nói.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đành phải gật đầu đáp ứng.

“Tạ đạo hữu, tại hạ có một vài vấn đề về Phật pháp muốn thỉnh giáo.” Mấy tu sĩ kéo nhau đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, lí nhí hỏi.

Không xong!

Để người khác giành trước mất rồi.

Các tu sĩ nhìn thấy cảnh này đều hối hận, cũng vội vàng xông lên.

“Tạ tiền bối, bọn ta cũng có vài câu hỏi.”

“Nhường chút, nhường chút, Tạ tiền bối, tại hạ có một nỗi khổ não, nhiều năm chưa cởi bỏ…..”

Trước pháp hội, bọn họ có thể viện đủ cớ cho sự lợi hại của Tạ Chinh Hồng, nhưng sau pháp hội, bọn họ rõ ràng đã đặt Tạ Chinh Hồng lên hàng đầu giới Phật tu.

Không ai còn nghi ngờ năng lực của Tạ Chinh Hồng là nhờ có Văn Xuân Tương nên mới xuất chúng nữa.

Pháp hội lần này, mọi người đã tự thể nghiệm sự lợi hại của Tạ Chinh Hồng!

Văn Xuân Tương cắm rễ trong đất, khẽ lay động càng lá.

Bây giờ chắc tiểu hòa thượng đi ra rồi.

Y cũng nên biến trở về để đi gặp tiểu hòa thượng thôi, không thì tiểu hòa thượng không tìm thấy y, ắt hẳn sẽ lo lắng.

Văn Xuân Tương cúi đầu nhìn bộ dáng mình, lặng lẽ thở dài.

Chỉ khi tâm tình cực kỳ phiền muộn, y mới lén biến về nguyên hình, cắm rễ trong đất để bình tĩnh lại. Hoa cỏ dù có linh trí hay không, đều sẽ có cảm giác gần gũi với đất, ở trong đất hấp thụ dưỡng chất, tắm trong tinh hoa nhật nguyệt, mới có thể thực sự cảm giác mình đang “sống”.

Văn Xuân Tương có chút kinh hoảng.

Y đã quên mất mấy ngàn năm trước khi gặp Tạ Chinh Hồng, y trải qua như thế nào? Người đói khát trường kỳ, khó khăn lắm mới có ngày chắc bụng, rồi lại khiến người đó trở về khoảng thời gian đói khát, tàn nhẫn biết bao nhiêu?

Tiểu hòa thượng tu hành ngày càng nhanh, Phật tu mà hắn tiếp xúc cũng ngày càng cao thâm hơn, ngay cả linh sủng cũng từ con chuột nhỏ thành điểu vương, từ một pháp khí bình thường thành tiên khí Ngọc Tuyền động thiên có lực phòng ngự mạnh nhất. Nếu vẫn giữ tốc độ này, tiểu hòa thượng còn sẽ gặp những gì, sẽ có được những gì, Văn Xuân Tương chẳng tưởng tượng nổi nữa.

Văn Xuân Tương cảm thấy mình thay đổi thất thường quá.

Nhưng mấy chuyện này, y cũng không muốn nói cho Tạ Chinh Hồng.

Tiểu hòa thượng đơn thuần như vậy, dáng vẻ niệm kinh Phật đặc biệt mê người, nụ cười nhẹ càng khiến Văn Xuân Tương hồn bay phách lạc, nếu khiến nụ cười của Tạ Chinh Hồng thu lại, biến thành buồn rầu với y, vậy thì đáng tiếc lắm!

Văn Xuân Tương đang định đứng dậy, bên tai bỗng truyền đến động tĩnh.

Hơn nữa, linh lực này hình như hơi quen quen?

Văn Xuân Tương lại xòe cành lá ra, thu lại toàn bộ ma khí. Dù Tạ Chinh Hồng có tới đây, cũng không thể lập tức nhận ra y.

“Cảnh Dĩ Phong, ngươi làm gì ở đây?” Một Phật tu tay bấm phật châu, cảnh giác nhìn người trước mặt.

“Sao mà cảnh giác với ta thế? Dù gì ta và sư huynh ngươi cũng coi như bằng hữu mà.” Cảnh Dĩ Phong biếng nhác đáp.

“…..Ta và sư huynh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, bần tăng nay đã là người xuất gia.” Phật tu yên lặng một hồi rồi đáp.

“Dư Đồng, nếu người bảo vậy thì không cần nói chuyện gì nữa.” Cảnh Dĩ Phong khẽ cười, nhìn Dư Đông nói.

Dư Đồng?

Văn Xuân Tương cảm giác cái tên này hơi quen tai.

Phật tu nọ, cũng chính là Dư Đồng, nắm chặt phật châu trong tay, “Nếu ngươi muốn nghe nói thật, vậy ta liền nói cho ngươi nghe. Cuộc sống hiện tại của sư huynh rất tốt, huynh ấy đã trở về Đạo Xuân trung thế giới, trở thành chưởng môn mới của Quy Nguyên tông, phải qua bốn trăm tám mươi năm nữa mới về lại đại thế giới. Sự hỗn loạn ở đại thế giới, cũng không còn liên quan gì đến sư huynh nữa.”

“Sao ngươi biết sẽ không liên quan?” Hai mắt Cảnh Dĩ Phong nheo lại, “Sư phụ hắn Mậu Mân đạo nhân mặc dù vượt ải thất bại, thân tử đạo tiêu, Lịch Hòa Quang thân là đệ tử của Mậu Mân, tiếp nhận chức vụ chưởng môn cũng danh chính ngôn thuận. Nhưng hắn ở đại thế giới đã nhiều năm, bỗng dưng tiếp nhận chức chưởng môn, khó khăn hắn sẽ gặp phải, ngươi từ nhỏ lớn lên ở Quy Nguyên tông mà lại không biết sao?”

“Chỉ vì hắn từ chối ngươi mà ngươi muốn xuất gia? Lòng hướng Phật của ngươi không thành tâm như thế, có thể tu được cái gì?” Cảnh Dĩ Phong cười nhạo.

“Ông ngoại ta đã thân tử đạo tiêu, cha mẹ ta hận ta thấu xương, sư huynh cũng không muốn bị ta quấy rầy, ta giờ đã cô độc một mình. Người xuất gia tứ đại giai không[1], dù hiện tại ta không học được, nhưng về sau sẽ học được thôi.” Dư Đồng tự giễu, “Trước kia sư huynh cũng từng xử lý không ít sự vụ trong tông môn, huynh ấy tu vi cao thâm, một kiếm tung ra có mấy ai cản được? Chuyện này không nhọc ngài phải phí tâm.”

“……Ta chỉ muốn đến nhắc nhở ngươi rằng, người Đạo Xuân trung thế giới sẽ gặp nguy hiểm, ta hi vọng ngươi trở về nhắc nhở Lịch Hoa Quang, bảo hắn mau chóng di dời Quy Nguyên tông.” Cảnh Dĩ Phong trầm mặc một lát rồi trả lời.

“Nguy hiểm, nguy hiểm gì?” Trực giác của Dư Đồng nhận thấy có điều bất ổn, “Nếu thực sự có nguy hiểm, ngươi nên đi tìm người khác ấy, Tạ Chinh Hồng hay Thẩm Phá Thiên đều được việc hơn ta.”

“Ta không thể tìm bọn họ.” Cảnh Dĩ Phong lắc đầu, “Mặt khác, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không muốn Lịch Hòa Quang xảy ra chuyện, thì bất kể dùng cách gì, ngươi cũng phải mang hắn ra khỏi Đạo Xuân trung thế giới, còn nữa, ngươi không thể nói tin này cho đám Thẩm Phá Thiên, nhất là Tạ Chinh Hồng!”

“Ngươi nói chẳng rõ ràng mà còn muốn ta làm giúp ngươi ư? Ai biết được kẻ sai khiến ngươi là người nào?” Dư Đồng bán tín bán nghi.

“Ta chưa bao giờ đem chuyện này ra đùa.” Cảnh Dĩ Phong nghiêm túc nói, “Đây không phải việc này mà mấy tiểu tu sĩ chúng ta có thể can thiệp được, Lịch Hòa Quang trước kia cũng từng có ân tình với ta, bọn ta cũng xem như là bạn tốt, ta không muốn mấy trăm năm sau, hảo hữu duy nhất của ta trên đời này lại thân tử đạo tiêu, bỏ lại ta lẻ loi một mình.”

“Sao ngươi không tự đi nói với huynh ấy?”

“Ta đã lún sâu vào vũng bùn, không gặp hắn mới là tốt nhất.” Cảnh Dĩ Phong lắc đầu, “Nếu hắn biết chuyện ta làm, chỉ sợ sẽ rút kiếm đâm ta, không chết không ngừng. Ta chỉ muốn nói mấy câu vậy thôi, nếu ngươi thật sự đã buông bỏ được Lịch Hòa Quang, ngươi có thể không nói.”

Dư Đồng sững tại chỗ, sắc mặt thay đổi liên hồi, “Được, ta sẽ đi nói. Nếu ngươi có câu nào nói đối, thì dù chân trời góc bể, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“……Vì sao ngươi lại chấp nhất với Lịch Hòa Quang như vậy?” Cảnh Dĩ Phong nghe câu trả lời của Dư Đồng, mặc dù trong lòng đã đoán trước được, nhưng vẫn hỏi. Dư Đồng bám lấy Lịch Hòa Quang nhiều năm như thế, chẳng biết đã bị cự tuyệt bao nhiêu lần, đã đến tình cảnh này rồi, mà còn có thể mạo hiểm vì Lịch Hòa Quang!

“Bởi vì huynh ấy là Lịch Hòa Quang.” Dư Đồng mỉm cười nói, “Lúc trước ta có nói, ta giờ đã lẻ loi một mình, trên thế giới này người mà ta chấp nhất nhất chính là sư huynh. Nhiều năm qua đi, đã thành một thói quen rồi. Đến tận bây giờ, ta cũng chẳng phân rõ rốt cuộc là ta theo đuổi sư huynh, hay là bị tâm ma của mình trói buộc nữa. Chư pháp diệu tượng, có khi chỉ là một khốn cảnh nhất thời trong đầu ta cũng nên.”

Cảnh Dĩ Phong nhìn Dư Đồng bay đi, đứng tại chỗ trầm mặc rất lâu, chẳng nói chữ nào, cũng chẳng làm gì cả.

Ngay lúc Văn Xuân Tương nghĩ có khi nào y chết rồi không, Cảnh Dĩ Phong rốt cuộc động đậy.

Hắn vươn tay cắt một đường trên cánh tay mình, một dòng máu tươi chảy ra.

Cành của Văn Xuân Tương rung rung, ơ, Cảnh Dĩ Phong hình như đang vẽ huyết phù?

Huyết phù cũng là một loại phù lục, song không dùng phù bút để vẽ phù văn, mà là dùng tinh huyết của chính bản thân tu sĩ. Bởi vì chất liệu đặc biệt, nên cũng thường có diệu dụng nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Mặt đất nơi Văn Xuân Tương cắm rễ bắt đầu chấn động.

Trong nháy mắt, huyết phù mà Cảnh Dĩ Phong vẽ toả huyết quang, tứ tán ra bốn phía.

Những linh hoa lỉnh thảo dính phải huyết quang đều như thể bị hút khô linh khí, lập tức tàn úa héo rũ. Văn Xuân Tương nhanh chóng thu lá của mình lại, nằm trên mặt đất, vờ như mình cũng bị hút sạch.

……Cảnh Dĩ Phong dùng máu của mình làm phù, triệu hoán phân thân của Trảm Thương Sinh?

Thì ra Cảnh Dĩ Phong không phải người của Hình Khai Sướng, mà vẫn luôn là người của Quý Hiết?

Quan hệ loạn quá đi mất.

Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, không xem Cảnh Dĩ Phong như binh tướng tôm tép bình thường nữa.

Có thể chuyển qua chuyển lại giữa hai phe, còn có lòng dạ mà để tâm đến Lịch Hòa Quang, tu vi tư chất ra sao tạm không bàn tới, nhưng tâm kế của hắn quả thực rất hiếm thấy.

Một thanh tiểu kiếm màu đỏ trồi lên từ mặt đất, nhanh chóng dừng ở trước mặt Cảnh Dĩ Phong.

Cảnh Dĩ Phong vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm của phân thân Trảm Thương Sinh, trong mắt lấp lóe huyết quang đỏ tươi. Vết thương trên tay đã khép lại, không nhìn ra chút dấu vết nào.

Giây lát, huyết quang đỏ tươi trong mắt Cảnh Dĩ Phong biến mất, thân thể rốt cuộc không nắm giữ được Trảm Thương Sinh, suýt ngã bệt xuống đất.

“Ngươi không thể trở thành kiếm nô của ta, huyết khí của ngươi không đủ.” Thanh âm của Trảm Thương Sinh chậm rãi vang lên.

Đầu Cảnh Dĩ Phong rũ xuống, “Thuộc hạ phụ sự kỳ vọng của chủ nhân.”

“Không sao, kiếm nô ta không thiếu, ta thiếu kẻ làm việc cho ta,” Trảm Thương Sinh tiếp tục nói, “Người lúc trước bảo ngươi an bài đã an bài xong chưa?”

“Xong rồi ạ, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng là có thể bắt đầu hành động.” Cảnh Dĩ Phong trả lời.

“Cuộc pháp hội này, có xảy ra chuyện gì không?” Trảm Thương Sinh lại hỏi.

“Những người có liên hệ nhân quả với Tạ Chinh Hồng, đều đến đông đủ.” Cảnh Dĩ Phong đáp, “Minh Thiền tông là địa bàn của Phật tu, thuộc hạ không dám tùy tiện lại gần. Nhưng nghe tu sĩ đi ra nói, hình như pháp hội của Huyền Nhẫn, người nghe hết từ đầu chí cuối chỉ có một mình Tạ Chinh Hồng. Những Phật tu khác, cho dù là đệ tử nòng cốt, cũng không thể gắng gượng đến cuối cùng.”

“Ồ?” Thanh âm của Trảm Thương Sinh không nhận ra hỉ nộ, “Vậy thì càng phải thăm dò hắn.”

“Cảnh Dĩ Phong, những kẻ đã an bài, bảo bọn chúng động thủ đi. Giờ đang là lúc Tạ Chinh Hồng ý khí phong phát, rất dễ để lộ sơ hở.”

“Vâng.”

Cảnh Dĩ Phong vừa đáp xong, bỗng một bàn tay từ đâu vươn ra, nắm chặt lấy chuôi kiếm của phân thân Trảm Thương Sinh.

Thứ đập vào tầm mắt, chính là một gương mặt âm trầm.

“Một miếng đồng nát sắt vụn co đầu rụt cổ, một thứ phế vật chỉ biết chơi trò tâm kế, mà cũng đòi đối phó với tiểu hòa thượng của bổn tọa sao?”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Lão đại đã nói vậy rồi, thiếu nữ và đại hán đương nhiên phải nghe theo.

Ngược lại, bọn họ còn nóng lòng muốn thử.

Ôi chao, biện pháp hay như thế mà sao bọn họ không nghĩ ra được cơ chứ!

“Nhưng mà lão đại, bọn ta chưa từng nuôi tiểu quỷ bao giờ.” Thiếu nữ nhíu mày nói, “Nuôi được thì cũng rất khó mang vào, môn thần sẽ có phản ứng.”

“Ngươi ngốc à.” Đại hán nhìn nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ý của lão đại là bảo chúng ta giả thần giả quỷ.”

Phật Tử mỉm cười nhìn hai người họ, cũng không đáp lời.

Thiếu nữ vội vàng trả lời, “Việc này ta thạo lắm, ta thạo lắm.”

Các phú thương chung quanh bắt đầu gặp ác mộng.

Dường như đêm nào cũng có một nữ quỷ ghé vào tai họ nói “Ta đói quá ta đói qua, cho ta ăn ngươi đi”, đáng sợ nhất là, sau khi tỉnh dậy, trên cổ bọn họ quả thật có một dấu răng.

Đúng là có quỷ thật rồi!

Hơn mười ngày liền đều như thế, các phú thượng rốt cuộc chịu không nổi nữa, đi khắp nơi hỏi thăm cao nhân.

Đáng tiếc đã mấy tốp cao nhân đến rồi mà dấu răng trên người họ còn ngày càng nhiều hơn. Các đại phu nói, những dấu răng này người thường không thể nào làm ra được, càng khiến bọn họ đêm không chợp mắt nổi.

Mãi đến hôm nay, ngoài cửa có một công tử thiếu niên thong dong tìm tới, kể hết ra được nỗi sầu não dạo gần đây của bọn họ, nhưng lại nhất quyết không chịu vào xem.

“Đạo trưởng, trời cao có đức hiếu sinh, xin ngài cứu mạng với.” Một đống thương nhân quỳ rạp xuống trước mặt Phật Tử cầu xin.

Phật Tử thở dài, “Cũng không phải ta không muốn giúp các vị, chỉ là các vị đông người quá, nếu ta mà giúp thì e rằng sẽ tốn rất nhiều nguyên khí, mười mấy năm cũng không khôi phục lại được. Năm xưa ta hàng yêu trừ ma không biết đã tạo ra bao nhiêu kẻ thù, một khi ta suy yếu, lúc đó e là……”

“Đạo trưởng, đạo trưởng, bọn ta sẵn lòng bảo hộ ngài, tiền bạc đều không thành vấn đề.”

“Đúng vậy thưa đạo trưởng, trên người bọn ta đã chẳng còn được mấy miếng thịt nữa rồi.”

“Thôi, để ta xem vết thương của các vị trước đã.” Phật Tử vờ nói.

Các phú thương vội vàng vạch dấu răng trên cổ, trên tay, trên đùi mình ra.

“Mấy vết này….. Hình như là do yêu quái nào đó gây nên, lợi hại, quả là lợi hại!” Phật tử thở dài nói.

“Đạo trưởng, xin hãy cứu mạng!”

“Để ta về tra lại kinh thư đã, chưa làm rõ được là yêu quái gì thì ta cũng không xác định được.”

Thiếu nữ núp sau bình phong, yên lặng cất xương răng chó hoang mới đào đi.

Bao giờ nàng mới có thể học được bản lĩnh nói dối không chớp mắt của lão đại đây?

******

★Chú thích:

[1]Tứ đại giai không: Tứ đại giai không có nghĩa là tứ đại đều là không, tứ đại là bốn nguyên tố vật chất lớn gồm đất, nước, gió, lửa. Thân người do tứ đại hợp thành, đến khi hết duyên thì nó tan rã, tứ đại trở về với tứ đại. Tứ đại giai không nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu, nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái này nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. Tất cả chỉ là vay mượn, không gì là của ta hết.

Editor: Huyền Nhẫn phương trượng đừng khuyên nữa, mình không hiểu được đầu óc bọn yêu nhau đâu ~ Cháu cũng đang không hiểu nổi con bọn nó đây, mắc ghét cái bọn có người yêu =_=

Trong một phút giây t đã muốn ship Cảnh Dĩ Phong x Dư Đồng:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.