*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng lột bỏ áo ngoài, khoác lên một bộ pháp y khác.
Khả năng của Quý Hiết đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Văn Xuân Tương tự nhận đã sống rất nhiều năm, nhưng Quý Hiết đã sống còn lâu hơn, còn dài hơn cả y, cũng trải nghiệm nhiều năm tháng hơn y. Thời điểm Quý Hiết không sợ sinh tử, dứt bỏ hết thảy, không ai có thể chống lại hắn.
Tạ Chinh Hồng mơ hồ cảm thấy cảnh tượng hiện tại có hơi quen mắt.
Ký ức khôi phục của hắn còn hữu hạn, chỉ nhớ được một vài chuyện về Văn Xuân Tương mà thôi.
Kiếp của Thần Tú quốc sư, cách hắn quá xa xưa.
Mặt Quý Hiết không đổi sắc, hắn nhìn Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng thay pháp y, chậm rãi nói, “Song tu đại điển đã cử hành xong, hai vị thay pháp y cũng không sao.”
“Vậy là bổn tọa còn phải cảm ơn ngươi cơ à?” Văn Xuân Tương tức cười.
“Không dám nhận.” Quý Hiết nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, “Tuy ta không rõ ngươi rốt cuộc là ai, nhưng chắc chắn không hề đơn giản. Hơn nữa ngươi có vẻ cũng biết chút ít về chuyện quá khứ của ta, vậy thì càng tốt.” Dù Tạ Chinh Hồng có phải hòa thượng kia hay không, hắn cứ xem như đối phương chính là người đó đi.
Đằng nào dù người đó có đứng trước mặt hắn, hắn cũng chẳng nhận ra được.
Có hai tu sĩ cùng đến thế này, có vẻ cũng không oan uổng.
Quý Hiết khẽ thở dài, Trảm Thương Sinh trong tay phát ra một đạo kiếm minh.
Một tiếng “Keng” vang lên, linh khí trong không trung dường như bị một lực vô hình nào đó hấp dẫn, tức khắc hình thành vô vàn lốc xoáy linh khí, từ bốn phương tám hướng lao về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương vừa hấp thu Đế Lưu Tương xong, đang là lúc linh khí dồi dào, y quát khẽ một tiếng, ma khí phía sau lập tức đậm hơn nhiều lần, khói mù cuồn cuộn, chung quang hình thành một lực khổng lồ, đối chọi với những lốc xoáy linh khí kia.
Tạ Chinh Hồng biết Quý Hiết khó đối phó, phải liên thủ với tiền bối mới có năm phần cơ hội, hắn bèn dựa theo ký ức, liên tiếp tung ra đủ loại đạo pháp lợi hại. Dưới chân hắn có vô số khí cơ ngưng tụ, muôn vàn hư tượng thoắt ẩn thoắt hiện, tiếp đó là một uy áp cực lớn, dọc theo hư tướng vọt vào bầu trời trống trải, xông thẳng về phía huyết quang. Đảo và lục địa trong phạm vi vạn dặm lũ lượt sụp đổ, nhanh chóng hóa thành bình địa.
Huyết quang trên bầu trời thoáng chấn động, dường như cũng không chịu nổi sức ép của khí cơ này.
Khí thế kinh người là thế, nhưng với ba người này thì chẳng qua chỉ là màn khởi động mà thôi.
Văn Xuân Tương biết Quý Hiết khó đối phó, vậy nên khi dùng thần thứ điều khiển ma khí trên người, tay y cũng liên tục thi triển pháp quyết đủ màu. Y vốn học rộng biết nhiều, tinh thông tạp học, giờ lại cố ý kết hợp chúng lại với nhau, uy lực càng trở nên mãnh liệt!
Văn Xuân Tương vẽ phù văn trong không trung, phù văn lóe lên vầng sáng đỏ rực, cộng thêm thủ ấn Phật gia, trông càng thêm phần khó lường.
“Tuyệt!”
Mắt Quý Hiết sáng lên, tung người lao tới, tay áo khẽ rung, ngàn vạn kiếm quang lại hiện ra, như ánh trăng rơi xuống, quang hỏa giao xen, trên bầu trời tràn ngập những âm thanh chói tai nhức óc.
Văn Xuân Tương thấy Trảm Thương Sinh tiến tới, trong lòng biết không thể thoát, liền trực tiếp vọt lên chống đỡ một kiếm này, tay không ngừng thi triển thuật pháp, đánh ngược về phía Quý Hiết, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi đã tung ra hơn trăm đạo thuật pháp.
Đồng thời, Như Lai thần chưởng và Chư Hành Vô Thường ấn đã đến trước người Quý Hiết từ bao giờ, uy thế khủng khiếp như thể sắp sửa nuốt chửng hắn.
Huyết khí cuồn cuộn bốc lên, có vẻ cũng bị trận đấu pháp này tác động nên khó ổn định được.
Trước có Tạ Chinh Hồng chặn đường, sau có Văn Xuân Tương xuất chiêu.
Dù Quý Hiết và Trảm Thương Sinh có ăn ý tới đâu thì cũng bị đánh trúng vài lần.
“Tuyệt!”
Quý Hiết cất lời khen ngợi, “Hai vị không hổ là đạo lữ song tu.”
Lời còn chưa dứt, thân kiếm Trảm Thương Sinh đã lập tức tung ra kiếm khí ầm ầm, tuôn như thác nước, cuồn cuộn đổ trào, rung chuyển trời đất!
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cảm thấy khí cơ xung quanh bỗng chốc tối tăm, khó mà tiếp tục, tâm thần cũng hơi chấn động.
Bên ngoài kiếm khí lại có vô số huyết khí giáng xuống, xen lẫn cùng nhau, ác niệm tràn ngập khắp thiên không.
Ác niệm thuần túy mà cường đại như thế, càng khiến người ta khó có thể ngăn cản.
“Văn Xuân Tương, ngươi còn nhớ năm đó phàm nhân nuôi dưỡng ngươi chết như thế nào không?” Giọng nói của Quý Hiết bỗng trở nên xa xăm.
“Liên quan gì tới ngươi?” Văn Xuân Tương cười gằn, hai bên bắn ra thần quang, lao về phía Quý Hiết.
Kiếm trong tay Quý Hiết khẽ vung lên, chém đứt hai đạo thần quang kia, nói chẳng chút hoang mang, “Là vì ngươi mà chết.”
“Chuyện đó không cần ngươi bận tâm!” Văn Xuân Tương căng thẳng, song không biểu lộ ra mặt, nâng tay tung ra sát chiêu.
“Vậy ư?’ Quý Hiết cười nghiền ngẫm, “Đi!” Dứt lời, trong tay bắn ra tia sáng, vọt đến ngay mặt Văn Xuân Tương. Thần sắc Văn Xuân Tương hơi biến đổi, nhủ thầm chiêu này quá đơn giản, bèn giơ tay ngăn cản, đánh nát tia sáng kia. Nhưng bàn tay vừa chạm vào, y liền nhận thấy bất ổn.
Đây không phải pháp thuật công kích gì cả, mà là một viên tinh thạch ghi chép.
Lòng Văn Xuân Tương lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giọng nói của Hình Khai Sướng chợt vang lên.
“Văn Xuân Tương, ngươi cũng biết khi Yêu tu chưa biến hóa gia nhập Tu Chân giới thì ở thế gian chỉ có thể gọi là yêu tinh. Yêu tinh, cũng chính là tinh quái. Tinh quái chỉ có thể lấy sinh khí của con người làm đồ ăn, cho nên ở thế gian thường có câu nhân yêu khác đường.” Hình dạng Hình Khai Sướng được tinh thạch ghi lại rõ ràng, gương mặt mang vẻ thương hại và châm chọc, ác ý như muốn tràn ra ngoài.
“Ta không biết giữa ngươi và phàm nhân kia có quan hệ gì, nhưng nếu có ngày ông ta bỗng nhiên bệnh nặng sắp chết, thì đó cũng nhất định là vì ngươi.”
“Văn Xuân Tương, ngươi là kẻ đáng lẽ phải chết, một cây mẫu đơn bình thường, một thứ phàm chi
(cây) mà lại có thể câu thông thiên địa, phi thăng thành tiên ư?” Trong tinh thạch, Hình Khai Sướng dường như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Văn Xuân Tương vậy, hai mắt hẳn mở to sáng rực, “Ngươi hại chết phàm nhân kia, cho nên ngươi mới bị thiên lôi đánh, mới từ trắng biến thành đen, bởi vì đó là tội nghiệt của ngươi!”
“Ngươi hại chết phàm nhân kia, hại chết sư huynh Tống Thanh của ta, hôm nay, ngươi cũng sẽ hại chết Tạ Chinh Hồng của ngươi!”
“Kẻ bị ma khí quấn thân, sao có thể hưởng phúc phi thăng?”
“Muốn chết à!” Sắc mặt Văn Xuân Tương đại biến, vung tay phá nát tinh thạch kia. Nhưng nỗi bất an trong lòng càng nhiều thêm, cuối cùng chẳng thể mặc kệ được nữa.
Năm ấy sức khỏe lão hòa thượng rõ ràng rất tốt, vì sao lại đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi?
Vì sao lại đúng vào lúc y biến hóa?
Với chút linh khí ít ỏi ở thế gian, thực sự đủ cho y biến hóa ư?
Bao năm qua, không phải Văn Xuân Tương chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mà là không dám nghĩ.
Y cố ý khiến mình quên đi chuyện cũ trước đây, thật sự chỉ vì không thể nhìn mặt lão hòa thượng lần cuối sao? Không, không phải, bởi vì y áy náy, y sợ hãi!
Thậm chí sau khi biết Tạ Chinh Hồng chính là lão hòa thượng, y cũng không dám hỏi.
Cứ tưởng rằng, câu hỏi này sẽ theo cùng y đến thời khắc cuối cùng, mang xuống phần mộ, không ngờ giờ phút này lại bị Hình Khai Sướng đã chết vạch trần ra.
Liên hệ giữa y và tiểu hòa thượng, không phải là cứu giúp nhau tốt đẹp gì cả, mà là bản tính Yêu tu của y làm hại mạng người.
Phật tu và Ma tu, thực sự không thể ở bên nhau sao?
Không, y không tin!
Hai mắt Văn Xuân Tương lại nhuốm màu đỏ thẫm, ma khí trên người cũng bắt đầu xao động.
Đế Lưu Tương đề cao thực lực của Văn Xuân Tương, đồng thời cũng đề cao yêu khí của y.
Năm đó Trảm Thương Sinh dùng một vò Bách Hoa tửu kích thích ma khí của Văn Xuân Tương dâng trào, hôm nay ác niệm thuần túy và cường đại này càng hợp với ma khí trên người Văn Xuân Tương, hơn nữa Văn Xuân Tương lúc này đạo tâm yếu ớt, nhờ đó, ma khí kia tức thì phá vỡ sự khống chế của Văn Xuân Tương, bị kéo ra ngoài.
Trước đây Trảm Thương Sinh giả làm Quý Hiết, từng nói với Văn Xuân Tương rằng mình đang cần gấp ma khí để cân bằng huyết khí, đó không phải nói dối.
Hai thứ tuy có điểm khác biệt, song đều là ác niệm của con người, là sát khí của thiên địa, dù khác đường nhưng chung đích.
Huyết khí tràn ngập thế giới này, Văn Xuân Tương bị vây trong đây đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng. Ma tu vốn là loại tu sĩ dễ bị ngoại giới ảnh hưởng nhất.
Huống chi, ma khí và Phật công trong cơ thể Văn Xuân Tương vốn cân bằng, nhưng Đế Lưu Tương chuyển vào đã phá vỡ sự cân bằng đó.
Mà nếu không có Đế Lưu Tương, lúc trước y đã chẳng trốn thoát khỏi tay Quý Hiết.
Một miếng ăn một hớp uống, chẳng phải đã được định sẵn hay sao?
(Theo lý luận nhân quả, một miếng ăn, một hớp uống, không gì chẳng được định sẵn. Gieo nhân nào thì nhận quả ấy, mọi việc đều được định sẵn, ngay cả miếng ăn miếng uống hàng ngày cũng vậy, cho nên không thể cưỡng cầu thứ không thuộc về mình.)“Văn Xuân Tương, ngươi tránh được nhất thời, nhưng có thể tránh được nhất thế sao? Ngươi có dám hỏi thẳng mặt tiểu hòa thượng, chuyện năm ấy, thực sự là hồi ức đẹp đẽ như vậy, chứ không phải thứ không thể nói ra ư?”
Văn Xuân Tương cảm thấy trong đầu mình có người nào đó cứ liên tục nói.
Đó là tâm ma của y.
Tâm ma luôn bị y cố ý quên đi, nhưng vẫn thực sự tồn tại.
Từ khoảng khắc Hình Khai Sướng xuất hiện, không, còn sớm hơn nữa, là từ khi y biết Tạ Chinh Hồng chính là tiểu hòa thượng, bắt đầu từ khoảnh khắc y biết rằng một ngày nào đó, hết thảy tất cả sẽ trở nên rõ ràng, tâm ma đã lặng lẽ sinh ra rồi.
Tạ Chinh Hồng cho rằng hắn lặng yên tiến vào trong mộng xem xét hồi ức của y không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Nhưng Văn Xuân Tương dù sao cũng là Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng gọi y là “Tiền bối” nhiều năm như vậy đương nhiên không phải gọi suông. Làm gì có ai khôi phục được ký ức kiếp trước chứ? Tiểu hòa thượng cùng lắm chỉ nhớ lại được vài chuyện vụn vặt thôi, còn lại, có lẽ là từ hồi ức trong mộng y.
Song dù là ngươi hay Ma tu, có một vài ký ức luôn được mỹ hóa.
Giống như Tạ Chinh Hồng thấy những ngày tháng y ở bên lão hòa thượng và Tống Thanh, chẳng bao giờ có cãi vã, mà luôn tràn đầy bình yên hạnh phúc.
Không, y không vô tội như vây, không trong sạch như vậy.
“Tiền bối, ngươi bình tĩnh chút đi!” Tạ Chinh Hồng hiển nhiên cũng nghe được lời nói phát ra từ tinh thạch, hắn lập tức muốn đến giải thích với Văn Xuân Tương. Đó không phải lỗi của Văn Xuân Tương, chẳng qua thứ hắn cần tìm vẫn chưa tìm được, Văn Xuân Tương cùng lắm chỉ là một mồi lửa mà thôi.
Nhưng giờ phút này Văn Xuân Tương chẳng nghe lọt được gì nữa.
Thứ mà tu sĩ sợ nhất, ngoại trừ Thiên kiêp, chính là tâm ma trong nội tâm.
Tinh thạch này có tổng cộng hai miếng, Hình Khai Sướng giữ một miếng, một miếng đưa cho Trảm Thương Sinh, ý đồ muốn khơi dậy tâm ma của Văn Xuân Tương. Nhưng đáng tiếc, Hình Khai Sướng ngàn tính vạn tính, nhưng lại chẳng tính được Tạ Chinh Hồng chính là sư huynh Tống Thanh của hắn chuyển thế, hắn vừa bắt đầu đã trực tiếp đánh vỡ, khiến hắn không còn cơ hội sử dụng tinh thạch nữa.
Mà hôm nay, nó đã phát huy công dụng.
Tạ Chinh Hồng đang muốn giải thích, nhưng thiên lôi đã bổ ra một lỗ hổng trong huyết quang, lao thẳng về phía Tạ Chinh Hồng.
Thiên có thiên uy, có một số việc không thể nói ra khỏi miệng.
“……Đừng tới đây!”
Văn Xuân Tương cảm giác cơ thể mình đột nhiên bùng phát sát khí, vội vàng tung chưởng đẩy Tạ Chinh Hồng ra, sắc đỏ trong mắt càng thêm đậm, y bào trên người tung bay phần phật, ma khí tuôn trào toàn bộ.
Tâm ma nhập thể!
Thần thức của Văn Xuân Tương dần trở nên mơ hồ.
Không!
Sao lại vào lúc quan trọng thế này chứ? Tiểu hòa thượng còn đang chờ y cơ mà!
【Sẽ không chờ ngươi đâu, nếu tiểu hòa thượng của ngươi biết hết thảy chuyện năm đó, ngươi nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ngươi cũng tinh thông Phật pháp, ngươi phải biết Phật tu chuyển thế luân hồi, tích lũy công đức khó đến cỡ nào chứ!】
【Phật tu và Ma tu vốn không thể ở bên nhau. Đạo lý này, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?】
Hai mắt Văn Xuân Tương cuối cùng hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.
Phút chốc, vô số ma khí chấn động, tiếng kêu gào không dứt bên tai.
Huyết quang trên trời chấn động theo, cũng bắt đầu phát ra những âm thanh oán hận thảm thiết.
Có một đạo kinh lôi kia bổ vào Tạ Chinh Hồng, chẳng mấy chốc thiên lôi dành cho Quý Hiết của trực tiếp giáng xuống.
Hai thứ kết hợp, uy lực tăng thêm gấp bội.
Mỗi đạo đều là cửu cửu thiên lôi, ánh sét màu tím đỏ xuyên qua đất trời, đánh tan tác huyết quang và ma khí.
Tất nhiên, cũng khơi dậy những âm thanh kêu rên thống khổ và gào thét dữ dội.
Ma âm quán nhĩ, chính là như thế.
“Chói tai quá!”
Tịnh Hỏa nhịn không được phải bịt kín tai.
Trong Tà Dương đại thế giới chỉ còn lại hai màu đỏ đen, có thống khổ của kẻ vô tội bị giết bị tế, có thống khổ của sát khí bị áp chế vạn năm, muôn vàn bóng người lao ra từ huyết quang và ma khí, đứng dày đặc ở hai bên, ra sức kêu gào, đồng thời cũng không ngừng di chuyển, vọt ra chung quanh, khiến người ta hoàn toàn không đoán được sau đó bọn họ sẽ xuất hiện ở chỗ nào.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sét trên bầu trời mỗi lúc một lớn.
Đủ thứ âm thanh hỗn loạn cùng một chỗ, đối với tu sĩ, có thể nói là nỗi thống khổ khó chịu đựng.
Ma khí của Văn Xuân Tương càng lúc càng nặng, cơ thể y thậm chí bắt đầu tỏa ra mùi hoa, hư ảnh mẫu đơn phía sau như ẩn như hiện, gương mặt phủ đầy hoa văn ma khí, vừa quỷ dị lại vừa yêu mỵ.
“Tiền bối!”
Tạ Chinh Hồng nhận thấy tình trạng bất ổn của Văn Xuân Tương, muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng thân thể còn chưa hành động, ma khí đã tự động vọt tới, từ đủ mọi hướng lao về phía Tạ Chinh Hồng.
Chúng bị Văn Xuân Tương áp chế đã nhiều năm, giờ phút này khó khăn lắm mới có cơ hội tự do, cho dù không có thần trí, nhưng cũng biết không thể để kẻ tràn ngập Phật khí này đến gần Văn Xuân Tương!
“Tạ Chinh Hồng, ta nghe nói Phật giáo có câu lấy thân nuôi ma. Ma khí của Văn Xuân Tương không trừ bỏ, chừng nào y còn chưa phi thăng thì nhất định sẽ có ngày không trốn được Thiên Đạo trừng phạt, chết ở dưới thiên lôi. Ngươi là Phật Tiên chuyển thế, công đức vô biên, vì sao không thử lấy thân nuôi ma, dùng thân mình để loại bỏ ma khí của Văn Xuân Tương?” Quý Hiết nghiêm túc khuyên nhủ, gương mặt thậm chí còn mang vẻ thương xót, “Chặn chẳng bằng thông, Văn Xuân Tương áp chế ma khí được nhất thời, nhưng không áp chế được cả đời. Ngươi không nên đưa Đế Lưu Tương cho y.”
Trên thế giới này, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường?
Dù Văn Xuân Tương có quý nhân tương trợ vào lúc sơn cùng thủy tận, nhưng suy cho cùng vẫn là kẻ đáng lẽ phải chết từ lâu.
Song tu đạo lữ thì sao chứ?
Khí vận tương liên quả thực có thể cứu Văn Xuân Tương một mạng, nhưng cũng có nghĩa là khí vận của bản thân Tạ Chinh Hồng sẽ suy yếu.
Nói cách khác, nếu Văn Xuân Tương chết, Tạ Chinh Hồng hoặc là tu vi giảm mạnh, chúng sinh vô vọng đại đạo, hoặc là dứt bỏ tình ái, lục căn thanh tịnh, phi thăng thành Phật? Tương tự, nếu Tạ Chinh Hồng chết, kẻ vốn dĩ phải chết như Văn Xuân Tương lại càng không có khả năng sống sót.
“Đạo lữ song tu, nếu không thể đồng sinh cộng tử thì chẳng phải đáng tiếc sao?”
Ngón tay Quý Hiết nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm Trảm Thương Sinh, nghiêm túc nói.
“Tiền bối, tiền bối!”
Theo từng tiếng gọi của Tạ Chinh Hồng, trong thức hải dường như có thứ gì đó đang buông lỏng.
Phía sau dâng lên Phật quang rực rỡ như mở ra một dải ngân hà, vô số linh khí bay tới từ thiên sơn vạn thủy, trong đó còn mang theo đủ loại sơn chi linh khí, thủy chi trọng khí. Khí chiếu sơn hà, soi rọi muôn nơi, cùng lúc đó, huyết quang và ma khí lại mờ đi không ít.
Lợi hại!
Quý Hiết khép hờ đôi mắt, hai tay nắm chuôi kiếm Trảm Thương Sinh, dựa vào cảm giác của mình để tìm kiếm sơ hở của Tạ Chinh Hồng.
Trong những năm tháng thiên nhân ngũ suy, thị giác suy yếu này, Quý Hiết đã học được rất nhiều thuật chế địch.
Tạ Chinh Hồng sở hữu khí vận vô tận, công đức trên người càng hùng hậu đáng sợ, nếu là người thường thì huyết quang và ma khí đã thôn phệ đối phương từ lâu, nhưng đổi thành Tạ Chinh Hồng thì lại giằng co không dứt, khó mà tiến tới.
Nếu ban đầu Quý Hiết chỉ xem Tạ Chinh Hồng như hòa thượng xưa kia hại mình thành thế này, thì bây giờ trong lòng hắn đã nắm chắc hơn phân nửa.
Dù không nhớ rõ mình là ai, hắn cũng dám chắc trước đây mình tuyệt đối không yếu hơn bây giờ.
Như vậy hòa thượng hại hắn ra nông nỗi này, sao có thể là người bình thường được.
Vừa khéo, Tạ Chinh Hồng là một người đặc biệt.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Quý Hiết không tin.
Bàn tay cầm Trảm Thương Sinh của hắn chẳng làm bao nhiêu động tác, mà chỉ nhẹ nhàng nhích một tấc nhỏ.
Nhỏ đến độ khó có thể phát hiện ra.
Trình độ kiếm thuật của Quý Hiết, đã gần như là đạo.
Với tình trạng thân thể hiện tại, hẳn chỉ có thể vung ra một kiếm như vậy thôi.
Một kiếm mấu chốt đủ để xoay chuyển thắng bại của trận đấu này!
Cùng lúc đó, Mục Đình và Nhan Kiều cảm nhận được một uy áp, nhanh đến độ khó nhận ra, một cảm giác áp bách thực sự khiến cho hai người sợ hãi.
Một kiếm lợi hại nhất của Quý Hiết, không có thanh thế dữ dội, không có hào quang kinh người.
Nó chỉ nhẹ nhàng, gợi lên một làn gió thoảng!
Đại đạo vô hình, một kiếm gần với đạo nhất, chẳng phải cũng vô hình sao?
Tạ Chinh Hồng đang muốn ngăn cản ma khí ăn mòn, lại bỗng cảm ứng được gì đó.
Cả người ngẩn ra.
Chư Hành Vô Thường ấn bảo vệ quanh thân từ từ dập dềnh như sóng gợn.
Ầm một tiếng, vỡ nát.
Pháp Ấn vô hình vô tướng mà lại vỡ?
Khóe mắt Tạ Chinh Hồng chảy ra một giọt máu, sắc mặt tức khắc tái nhợt, linh khiếu trên người đều vỡ tan, vô số linh khí ồ ạt trào ra khỏi cơ thể Tạ Chinh Hồng.
Nguyên anh trong thức hải kêu rên, thu nhỏ gấp mấy lần.
Pháp Ấn là căn bản của Phật tu, là thứ liên kết thể xác và tinh thần Tạ Chinh Hồng.
Thời gian là một ranh giới mà tu sĩ vĩnh viễn không vượt qua được.
Thời gian ở kiếp này của Tạ Chinh Hồng còn không bằng số lẻ của Quý Hiết. Đây chính là khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ, Văn Xuân Tương cũng như vậy.
Khí cơ dưới chân Tạ Chinh Hồng tiêu tán, hắn nhanh chóng rơi xuống dưới.
Trong lúc rơi xuống, Liên Hoa ấn bên tay phải Tạ Chinh Hồng chợt lóe, từ cổ tay tràn đến ngực, bảo vệ tâm mạch trước một kiếm gần như đạo kia.
“Tiền bối!”
Tạ Chinh Hồng vất vả quay đầu, nhìn về phía Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương bỗng nhiên cảm thấy toàn thân tê rần, giống như trong cơ thể đang có vô số kiếm quang không ngừng đâm xuyên, nghiền nát, từ xương đến gân, từ thần thức đến nguyên anh, cùng lúc gánh chịu tàn phá mãnh liệt.
Không thể chịu đựng nổi!
Vì sao lại đau đến thế?
Văn Xuân Tương nghĩ, hiện tại mình chưa bị trúng chiêu cơ mà.
……Là cuộn da dê!
Giống như năm xưa Tạ Chinh Hồng liều mạng cứu y ra, khi đó cơ thể y cũng cảm nhận được hết thảy đau đớn của Tạ Chinh Hồng. Nhưng giờ phút này, người chịu đau đớn rốt cuộc là y, hay là Tạ Chinh Hồng?
Thần trí của Văn Xuân Tương lập tức trở về!
Thời khắc quan trọng, thế mà y lại bị tâm ma khống chế?
“Ngươi đã tỉnh, nhưng hình như hơi muộn rồi.”
Trong lòng Văn Xuân Tương nghĩ đến một khả năng, y đột nhiên mở mắt ra, trông thấy Tạ Chinh Hồng đang rơi xuống ngay trước mắt mình.
“Ngươi hại chết phàm nhân kia, hại chết sư huynh Tống Thanh của ta, hôm nay, ngươi cũng sẽ hại chết Tạ Chinh Hồng của ngươi!”
Bên tai Văn Xuân Tương văng vẳng câu nói kia.
Cái chết của lão hòa thượng, cái chết của Tống Thanh, tái hiện cùng với tình cảnh của Tạ Chinh Hồng hiện tại.
Khi chưa có năng lực, y chỉ có thể chờ người khác đến cứu.
Khi có năng lực rồi, y lại bị tâm ma khống chế, đánh mất cơ hội?
Đáng cười biết bao!
Thời điểm y và tiểu hòa thượng mới gặp gỡ, y thề thốt hứa hẹn rằng, có y ở đây, không kẻ nào có thể làm tổn hại đến một sợi tóc của Tạ Chinh Hồng. Nhưng khi bọn họ thực sự cùng nhau bước lên con đường trường sinh này, rốt cuộc số lần y bảo vệ Tạ Chinh Hồng nhiều hơn, hay là số lần Tạ Chinh Hồng bảo vệ y nhiều hơn?
Y xui xẻo như vậy, ngay cả tiểu hòa thượng cũng bắt đầu liên lụy.
Văn Xuân Tương muốn cười, nhưng cười chẳng nổi.
Lúc Tạ Chinh Hồng rơi xuống khoảng không, dưới đất bỗng nở ra một đóa mẫu đơn khổng lồ, bao bọc lấy Tạ Chinh Hồng.
“Tiền……”
Thanh âm của Tạ Chinh Hồng bị ngăn lại.
Cơ thể của hắn đang bị kiếm khí của Quý Hiết không ngừng tàn phá, nếu không nhờ có Liên Hoa ấn bảo vệ tâm mạch, giờ phút này hắn đã sớm thân tử đạo tiêu.
Hiện giờ cây mẫu đơn này, cũng là một trong những cây phân ra từ bản thể của Văn Xuân Tương.
Ban đầu, cái cây này được y trồng trên Linh Quân đảo vì muốn cho tiểu hòa thượng một “kinh hỉ” mà thôi. Đối với tiểu hòa thượng bây giờ, e rằng chỉ có kinh, chứ không có hỉ, Văn Xuân Tương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngoại trừ những khoảng bị thiên lôi bổ tan, còn đâu vẫn phủ đầy huyết quang như trước.
“Tuy huyết quang che kín trời, nhưng hiện tại hẳn còn chưa đến chạng vạng.” Văn Xuân Tương chợt lên tiếng.
Quý Hiết hai tay nâng kiếm, quay đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Có lẽ vậy.”
“Khiến nó tối đen hoàn toàn thì sao?”
“Được.”
“Văn Xuân Tương, ngươi điên……”
Như thể biết Văn Xuân Tương muốn làm gì, Nhan Kiều đang định tiến lên, lại bị Ngọc Tuyền khí linh chắn đường.
“Ngươi không phải khí linh của bọn họ sao, cản ta làm gì?” Nhan Kiều giận dữ nói.
Sắc mặt Ngọc Tuyền khí linh cũng cực kỳ khó coi, “Năm xưa Ma Hoàng và ta đã lập lời thế, ta không thể vi phạm được.”
Năm ấy sau trận chiến với Ngọc Tuyền khí linh, Tạ Chinh Hồng kiệt sức thiếp đi, chỉ có Ngọc Tuyền khí linh và Văn Xuân Tương cùng nhau trò chuyện đôi câu.
“Ta Phật công bất phàm, căn cơ thâm hậu, Ma Giới tuyệt đối không có khả năng thu nhận ta, chuyện phi thăng là bất khả thi.”
“Nhưng nếu tiểu hòa thượng vượt qua tình khiếp, với khả năng của hắn, không còn gì có thể ngăn cản hắn đạt thành đại đạo.”
“Ngọc Tuyền khí linh, bổn tọa lập khế ước tâm ma với ngươi, sau này nếu tiểu hòa thượng gặp nguy hiểm tính mạng, ngươi nhất định phải giúp bổn tọa ngăn chặn tất cả chướng ngại.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giúp hắn thành Phật!”
Tu vi của Văn Xuân Tương không ngừng tăng lên.
Lại có một khoảng trời bị thiên lôi đánh tan.
Bất cứ tu sĩ có chút thường thức nào cũng biết, tu sĩ độ kiếp, nếu kiếp vân của hai người bất cẩn va chạm nhau, vậy thì kết cục gần như chết chắc.
Nhưng nếu là ba người thì sao?
Chưa ai từng thử.
Cũng không ai nghĩ tới.
Nếu kiếp vân của ba người tập hợp một chỗ, cái nào cũng là cửu cửu thiên kiếp lợi hại nhất, lúc đó sẽ thế nào?
Đoàng!
Tầng huyết quang dày đặc ầm ầm rách toạc, từ thiên không rơi xuống, ngưng kết thành huyết thủy, đổ vào trong núi sông.
Mênh mông vô tận, cuồn cuộn không ngừng.
Thoáng chốc, trên bầu trời bỗng hiện ra một đạo linh quang.
Nó dần dần lan ra, vắt ngang khung trời.
“Oong oong……”
Thân kiếm Trảm Thương Sinh bắt đầu run rẩy.
Nhan Kiều, Tịnh Hỏa và Mục Đình còn chưa kịp làm gì, vô số cây hoa mẫu đơn đã bao bọc lấy bọn họ, nhanh chóng xuyên qua mặt đất nhuốm máu, cắm sâu vào trong lòng đất.
Quý Hiết mở mắt, hướng về phía Văn Xuân Tương ở giữa không trung, lộ ra vẻ tán thưởng.
“Đồng quy vu tận, đây cũng là một cách hay.” Quý Hiết không ngờ Văn Xuân Tương lại chọn tập hợp kiếp lôi, liên tục đề cao tu vi và ma khí của mình, độ kiếp ở ngay chỗ này?
Đúng vậy, không có thứ gì lợi hại hơn Thiên kiếp.
Nếu kiếp vân của một hai người không đủ, vậy thì thêm một người nữa.
“Cả đời chúng ta đều đi ngược với trời, kết cục cuối cùng này, cũng nên để cho trời cao phán xét.” Mái tóc Văn Xuân Tương tung bay, phát quan trên đầu, pháp y trên người vừa bị linh quang chiếu rọi liền lập tức vỡ tan.
“Lần cuối cùng đối đầu với thiên đạo, có vẻ cũng xem như chết có ý nghĩa.” Quý Hiết cầm lấy Trảm Thương Sinh, điểm vài cái thật nhanh lên thân kiếm rồi ném về phía trước, muốn đưa nó thoát khỏi Tà Dương đại thế giới.
Trảm Thương Sinh bay được nửa chừng, thân kiếm bỗng tỏa sáng, lại lần nữa hóa thành hình người.
Nó cũng đã thương tích chồng chất.
Huyết quang trên trời bị phá, nó là vật chứa đựng huyết quang, đương nhiên cũng tổn hại thực lực.
“Trảm Thương Sinh ta là tiên thiên linh vật, nhận khí càn khôn, thuận thời thiên hạ, vận hóa chúng sinh, ứng kiếp xuất hiện, sau đó một chút chân linh dung nhập vào trong kiếm, không biết bao nhiêu năm sau mới lại có thần trí, hiển hóa nhập thế. Nhiều năm qua, lưỡi kiếm uống vô vàn máu tươi, chân tiên yêu ma hay linh chi ma thú, tất cả đều không phải địch thủ của ta, cơ hội cuối cùng đối đầu với thiên đạo này, sao có thể bỏ lỡ?” Trảm Thương Sinh ngửa lên trời phát ra một tiếng nổ vang, cơ thể chớp nhoáng, lại hóa thành một thanh kiếm sứt mẻ, bay trở về trong tay Quý Hiết.
“Chọn một kiếm nô như ngươi, quả thực là chuyện bất hạnh mà cũng vạn hạnh trong cuộc đời ta.” Thanh âm của Trảm Thương Sinh khẽ vang lên.
Quý Hiết nở nụ cười, “Đúng là như thế.”
Nói rồi, Quý Hiết vung Trảm Thương Sinh, lao lên chém vào đạo lôi quang mãnh liệt nhất, thân ảnh bị nuốt chửng trong lôi kiếp lồng lộng dữ dội.
So với thiên nhân ngũ suy, thế này hắn mới coi như chết có ý nghĩa.
“Tạm biệt, tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương đặt mình dưới lôi quang, cảm thấy cơn đau này so ra vẫn kém lúc trước, thì ra cửu cửu thiên kiếp này, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên.
Hai lần trước, y đều được người khác cứu, lần cuối cùng này, lại là y cứu người khác. Tiểu hòa thượng bị trúng một kiếm của Quý Hiết, may mắn chưa bỏ mạng, nhưng cơ thể sẽ bị kiếm quang phá hủy bất cứ lúc nào, tìm khắp ba ngàn thế giới cũng chẳng có cách chữa được cho hắn.
Vậy thì phải làm sao đây?
Chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết.
Chỉ cần tiểu hòa thượng thuận lợi độ kiếp phi thăng, kiếm quang kia có mạnh đến đâu cũng không so được với thánh quang Tiên Giới, đủ khả năng chữa khỏi toàn bộ thương tích của tiểu hòa thượng.
Mà kiếp nạn sau cùng để tiểu hòa thượng độ kiếp phi thăng, chỉ có mình Văn Xuân Tương y mà thôi.
Văn Xuân Tương từng trải qua bao nhiêu lần Thiên kiếp lớn nhỏ, ngay cả chính y cũng chẳng biết. Nhưng thực sự khiến y khắc sâu ấn tượng, cũng chỉ có hai lần Thiên kiếp cận kề cái chết ấy.
Không ngờ, cuối cùng y vẫn không tránh được.
Đây chính là duyên phận.
Chẳng ai có thể nói rõ, chẳng ai có thể chống lại.
Lôi quang theo kinh mạch y lưu chuyển đến toàn thân, lá xanh mở bung, trong màn lôi quang không còn là Cửu Châu Ma Hoàng phong hoa tuyệt đại nữa, mà là một đóa hoa thu mình lay động.
Tựa như bạch mẫu đơn năm ấy.
Chỉ có mẫu đơn chân quốc sắc, mỗi khi hoa nở rộn kinh thành.
…….
“Thiền sư, sao ngài lại dừng vậy?” Tiểu thái giám nhìn vị pháp sư đức cao vọng trọng, lí nhí nói, “Bệ hạ đang chờ ngài đấy ạ!”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy đóa hoa kia rất đẹp ấy mà.”
Tiểu thái giám nhìn theo ánh mắt thiền sư, cũng không khỏi tán thưởng, hội mẫu đơn năm nay có một đóa hoa đẹp đến nhường ấy sao?
“Đi thôi.” Ánh mắt thiền sư nhanh chóng thu lại, như thể chỉ tùy tiện nhìn một chút mà thôi.
“Thiền sư, chỉ cần ngài chữa khỏi bệnh cho thái hậu nương nương, thứ gì bệ hạ cũng sẽ ban cho ngài!” Tiểu thái giám mở miệng, đang định nói lời ấy ra, nhưng nhìn bóng dáng thiền sư, cuối cùng vẫn không nói được thành lời. Thôi, đợi lát nữa, hắn trực tiếp nói với bệ hạ là được.
Dù sao cũng chỉ là một chậu hoa mẫu đơn mà thôi.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Yến Xích Hà liền ở lại đạo quan. Tính tình hắn hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, chẳng mấy chốc đã làm thân với đám yêu tinh trong đạo quan, khi nào tâm trạng tốt thậm chí còn dạy đám yêu tinh mấy chiêu kiếm thuật, tóm lại có thể xem là một vị khách tốt.
Đêm hôm nay, Yến Xích Hà chần chừ hồi lâu, cuối cùng quyết định gõ cửa phòng Phật Tử.
“Trương đạo hữu, có câu này, tại hạ không biết có nên nói hay không.”
Thấy vẻ mặt do dự của Yến Xích Hà, Phật Tử hiếu kỳ hỏi, “Xin Yến đạo hữu cứ nói thẳng.”
“Trương đạo hữu, nếu không phải tại hạ biết trước ngươi là đệ tử Thanh Dương quan, thì e bây giờ còn tưởng ngươi là cư sĩ Phật gia tu hành tại gia.” Yến Xích Hà thở dài nói, “Trương đạo hữu, người đừng nghĩ quẩn mà đi xuất gia đấy nhé.” Đạo môn bọn họ vỗn đã suy yếu, nếu đệ tử đích truyền của Thanh Dương quan xuất gia đi tu thì bọn họ càng chẳng còn mặt mũi nào.
Phật Tử nghe vậy liền cười, “Ơn dưỡng dục của sư phụ còn chưa báo đáp thì đời này tại hạ sẽ không vào cửa Phật.”
Nói rồi, Phật Tử thu hồi Phật khí trên người, trông có vẻ bình thường hơn rất nhiều.
Yến Xích Hà hơi ngạc nhiên, song cũng chẳng nói gì. “Có lẽ là tại hạ lo lắng quá rồi.”
“Đâu có.”
“À phải rồi.” Yến Xích Hà vỗ đầu, vội bảo, “Trước khi đến đạo quan này, ta phát hiện ở một ngọn núi khác có yêu khí rất nặng, song không dám tùy tiện động thủ, hôm nay nghĩ cách quan sát từ xa, phát hiện con yêu tinh kia đã giết hại rất nhiều sinh linh, Trương đạo hữu có biết gì về chuyện này không?”
Phật Tử gật đầu, “Nếu là Lan Nhược tự thì ta quả thực biết một ít.”
“Lan Nhược tự?”
“Lão Lão của Lan Nhược tự tập hợp nhiều dã quỷ xinh đẹp, hút tinh khí của nam tử để nâng cao tu vi, mấy ngày nay quả thực đã hại không ít người. Có điều kẻ đứng sau lưng gã là Hắc Sơn lão yêu đạo pháp cao thâm, khí vận chưa cạn, trước đây tại hạ chưa phải đối thủ của hắn nên mới chưa hành động. Bây giờ đã nắm chắc vài phần, nếu Yến đạo hữu nguyện ý đi cùng thì càng tốt.”
“Đương nhiên rồi.” Yến Xích Hà gật đầu không chút do dự.