Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 154



Bảy vạn năm trước, chỉ cách thời gian Sư Hoàn Chân chết không lâu, thế nhưng lại có người thành công trở thành Chuẩn Thánh.

Mà vào lúc ấy, Nhân Hoàng Tịch Chu vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ vừa mới ra đời, vì thế trên căn bản có thể loại trừ khả năng hắn trở thành Chuẩn thánh.

“Chẳng lẽ ta đã đoán sai?” Khắp người Chu Trường Dung đều cảm thấy có điều không đúng.

Trí nhớ của hắn không sai, cặp mắt của Tịch Chu, thấy thế nào cũng cực kỳ giống hai mắt Khuy Chân của Diệp Tiêu. Mà Tịch Chu lại không giống như Thiên Huyền lão tổ nói, nhưng mà Thiên Huyền lão tổ bây giờ đã bị trấn áp bên trong Đạo trường Phục Hy, nhìn kiểu gì cũng sẽ không nói dối.

Toàn thân Thiên Huyền lão tổ đã chết hoàn toàn, hiện giờ chỉ còn dư lại một vệt nguyên thần, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Chu Trường Dung đánh tan, sao có thể nói dối? Hơn nữa, nói dối cũng không có chút ý nghĩa gì.


“Thời gian trôi qua quá lâu.” Chu Trường Dung xoa xoa trán, “Trải qua nhiều năm, rất nhiều thông tin đã biến mất không còn tăm tích, muốn điều tra rõ chân tướng, thực sự có hơi khó.”

Dù sao, từng trải của hai người bọn hắn và Sư Vô Cữu thật sự quá ít, không thể tham dự các đạo thống phân tranh mà dọc theo đường đi hầu như cũng chỉ để phòng thủ, che giấu, con đường thăm dò tin tức cũng rất có hạn.

Thần Tàng đúng là sẽ biết được toàn bộ, nhưng hắn đã ra đi nhiều năm, nào còn có…

Khoan đã.

Đột nhiên Chu Trường Dung phản ứng lại.

Đây là Đạo trường Phục Hy!

Oan hồn ác quỷ bị trấn áp bên trong Đạo trường Phục Hy đều là những oan hồn không thể đi vào luân hồi từ khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế tới nay. Nói cách khác, hắn hoàn toàn có thể tìm kiếm nguyên thần của các tiên ma đã chết từ bảy, tám vạn năm trước.


Nếu như có thể hỏi nguyên thần tiên ma sống cùng một thời đại hoặc sống lâu hơn Thần Tàng, vậy thì nguồn tin tức hắn thu thập được cũng sẽ gia tăng thật lớn.

Lập tức tầm mắt Chu Trường Dung nhìn về phía Thiên Huyền lão tổ phát sáng.

Thiên Huyền lão tổ bị Chu Trường Dung nhìn mà hơi hoảng hốt.

Kỳ lạ, cớ sao tiểu bối trẻ tuổi lại hưng phấn đến thế?

“Lão tổ tu hành ở đây thực sự quá lãng phí.” Chu Trường Dung cố hết sức điều chỉnh biểu hiện trở nên hiền lành, “Trên Sổ Sinh Tử ghi chép, lão tổ cũng đã sống gần 10-20 vạn năm. Nếu không đi cướp Sổ Sinh Tử, chắc chắn tuổi thọ còn cao hơn nhiều.”

“Sống lâu cỡ đó?” Sư Vô Cữu đứng ở bên cạnh hơi kinh ngạc chấn động một chút, “Chẳng lẽ ngươi có huyết thống của yêu tộc ta? Dù yêu tộc ta nổi tiếng sống lâu nhưng cũng ít có ai sống lâu đến mức ấy. Đa số tới khi bọn họ đi được hơn nửa đường tuổi thọ thì sẽ phát hiện ra đại đạo vô vọng, không muốn sống nữa, tình nguyện chuyển kiếp làm lại.”


Thiên Huyền lão tổ bị Sư Vô Cữu nhìn chằm chằm như vậy, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, “Bần đạo cũng không muốn! Bần đạo cũng đã từng nổ lực cố gắng, nhưng đáng tiếc thời điểm bần đạo sinh ra, đệ tử thánh nhân đạo tổ thượng cổ vô số, anh tài xuất hiện lớp lớp, bần đạo chỉ có thể đúng quy đúng củ, chậm rãi tăng cao tu vi, mong được so sánh với bọn họ! Nhưng đợi đến khi bần đạo học được thành tựu, tất cả bọn họ lại rời khỏi thế giới, không để lại một tia manh mối nào. Đến khi bần đạo truyền xuống đạo thống, mở cửa lập phái lại phát hiện ra tung tích của Sổ Sinh Tử, tự cho rằng bên trong đất trời không còn ai có thể so với mình, mà Sổ Sinh Tử lại không hề dừng lại, biến mất không còn tăm tích. Thời khắc bần đạo nản lòng thoái chí, lại nghe trên người Thần Tàng có Sổ Sinh Tử…”
Sau đó lại càng thảm.

Rốt cuộc trên người Thần Tàng có Sổ Sinh Tử hay không, cho tới bây giờ Thiên Huyền lão tổ vẫn không biết, thế nhưng hắn đã ăn rất nhiều thiệt thòi trong tay Thần Tàng. Đầu tiên là Thần Tàng lâm trận đột phá trở thành Chuẩn thánh đánh bại hắn, sau đó lại càng đi một đường trở thành Thánh nhân. Hắn còn tưởng Thần Tàng trở thành thánh nhân thì mình cũng có thể trở thành thánh, kết quả kẹt cứng ở ngưỡng cửa thiên đạo, hắn ngay cả Chuẩn thánh cũng không thành được.

Nhịn rồi nhịn, nhịn đến khi Thần Tàng chết, Sư Hoàn Chân yêu tộc kia cũng đã chết, không tính tới một số ít đại năng trong cửu thiên thập giới thì hắn chính là xưng vương xưng bá, mà Sổ Sinh Tử trước sau vẫn không có tung tích.

Bây giờ Sổ Sinh Tử lại xuất hiện, mình vừa đến cướp đoạt thì ngay cả mạng cũng đi theo.
Chỉ còn dư lại một vệt nguyên thần, còn phải bị hai tiểu bối đến nhục nhã.

Thiên Huyền lão tổ chỉ cảm thấy đời mình thật sự hoang đường buồn cười, hận không thể chết thêm lần nữa.

Dùng bốn chữ để khái quát cả cuộc đời Thiên Huyền lão tổ, đại khái chính là “Đi dưới bóng tối”.

“Cho nên chắc hẳn lão tổ biết rất nhiều người cùng thế hệ năm xưa.” Chu Trường Dung mỉm cười nói, “Nếu lão tổ có thể hỗ trợ dắt kiều qua cầu, tại hạ sẽ dùng sức mạnh của Sổ Sinh Tử siêu độ cho lão tổ ngài, để ngài kiếp sau lại được vào con đường thành tiên, chẳng phải tốt hơn so với kéo dài hơi tàn ở đây rất nhiều sao?”

Thiên Huyền lão tổ có thể tu tiên đạt tới cảnh giới như vậy, cũng đủ để chứng minh hắn là hạt giống tốt, trên căn bản sẽ không liên quan gì đến quỷ tu. Một người nếu đã yêu tha thiết đạo thống nào đó thì sẽ không được đạo thống khác thừa nhận. Cứ coi như hắn cố gắng tu hành, chỉ sợ cũng không thể đạt được thành tựu quỷ tu. Thà rằng như vậy, chẳng bằng bắt đầu lại từ đầu.
Đạo lý đơn giản như vậy, chắc hẳn Thiên Huyền lão tổ hiểu rõ.

“… Được!” Thiên Huyền lão tổ chỉ có thể đồng ý, “Bần đạo tin ngươi một lần.”

Tầng trời Hồng Trần, Tiên giới.

Tử Sơn Quân chưa bao giờ nghĩ đến.

Hắn đang yên đang lành làm một thần tu, tự nhiên chạy đến địa bàn tiên tu làm gì? Thế nhưng đã rất nhiều năm hắn không liên hệ với mấy người Chu đạo hữu, mặc dù nói với bản lĩnh của Chu đạo hữu cũng sẽ không đến nỗi xảy ra chuyện, nhưng hắn vẫn không ngừng lo lắng.

Chủ yếu là bởi vì hắn và Diệp Vệ đã được hai người Chu Trường Dung giúp đỡ rất nhiều, kết quả lần trước lại không thể đến đúng lúc. Mà Vương Bình Nhược bọn họ cũng đã hy sinh vì nghĩa dứt khoát trở thành quỷ tinh, so sánh…

Haizz.

“Sư phụ, đừng lo lắng quá mức.” Diệp Vệ ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên, “Đại năng bế quan thường thường phải trên ngàn năm, bây giờ chỉ mới qua mấy thập niên, rất bình thường.”
“Con không biết bản lĩnh của Trần sư thúc con đâu. Từ nhỏ hắn đã là người có số may mắn, gặp dữ hóa lành, nếu hắn cảm thấy không bình thường, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Nếu hắn đã mời, sao chúng ta có thể không đến?” Tử Sơn Quân lắc đầu một cái, nghiêm túc giải thích.

Đúng vậy, lần này Tử Sơn Quân mang theo đồ nhi Diệp Vệ đến là vì nhận được lời mời của Trần Hóa Vũ.

Tuy Diệp Vệ cảm thấy trong đó có điều đúng nhưng cũng không tiện giội nước lã vào người Tử Sơn Quân.

Thứ Tử Sơn Quân không thích nhất là nợ ơn người khác, mà thiếu nợ Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nhiều lần, nếu không tìm cơ hội trả lại, chỉ sợ sẽ luôn giữ ở trong lòng.

Nhưng mà Diệp Vệ cũng không muốn đến tiên giới.

Hắn từng rơi vào ma đạo ở tầng trời Hồng Trần, ở bên trong tầng trời Thị Phi lại bị người móc hai mắt, đã từng thấy quá nhiều điều ghê tởm. Thế nhưng, hắn chỉ muốn đi theo bên cạnh Tử Sơn Quân, chậm rãi sống hết đời người. Còn những thứ khác, hắn hoàn toàn chẳng trông đợi vào gì nhiều.
“Hm, hình như tiên giới có hơi khác với trước kia.” Tử Sơn Quân mang theo Diệp Vệ đi được nửa đường, nhịn không được đánh giá.

Đoạn đường hắn đi cũng không phải đường nhỏ lối tắt, sao lại có ít tiên nhân đến thế?

Thiếu điều như không phải là tiên giới.

Tử Sơn Quân khó khăn lắm mới gặp được một tiên nhân nhìn như đang rất vội, lúc này tiến lên hỏi chuyện, “Vị đạo hữu, tại hạ mới đến, kính xin ngài không thấy phiền lòng, chẳng lẽ gần đây có đại năng nào đó đến tổ chức pháp hội, sao trên đường lại ít tiên nhân như vậy?”

Vốn ban đầu tiên nhân không may nọ bị Tử Sơn Quân va vào không muốn để ý tới Tử Sơn Quân, nhưng trực giác mách bảo hắn cảm thấy nguy hiểm, không thể làm gì khác hơn đành kiên nhẫn nói, “Giờ còn có ai ngu ngốc ở tiên giới nữa chứ, có cơ hội đều đang nghĩ trăm phương ngàn cách xuống hạ giới kia kìa.”
“Hạ giới?” Thiếu chút nữa Tử Sơn Quân tưởng mình nghe lầm, “Đang yên đang lành, xuống hạ giới làm gì?”

“Ngươi thật sự không biết hay đang giả vờ không biết?” Tiên nhân nọ trợn to mắt, nhìn Tử Sơn Quân nói, “Chẳng lẽ ngươi không biết Chu Trường Dung chủ nhân Sổ Sinh Tử và vị tiền bối Sư Vô Cữu mới tu hành lên Chuẩn Thánh kia đều phi thăng từ hạ giới mà lên sao?”

Không, cái này hắn biết rõ đến không thể rõ hơn.

“Ầy, xem ra ngươi thật sự không biết.” Tiên nhân kia than thở nói, “Hiện giờ thời đại đổi thay, cứ mãi ngốc ở tiên giới thì có tiền đồ gì tốt. Trái lại, cơ duyên số mệnh đều đang ở hạ giới. Đặc biệt là giới Thế Gian và Tu Chân, nghe đâu còn giấu cả di tích thánh nhân, nếu như có thể tìm ra, vậy thì có thể một bước lên trời. Nghe nói Hoan Hỉ quỷ mẫu dưới trướng Thái Sơn phủ quân kia, để có thể tu thành tiên tôn trong khoảng thời gian ngắn cũng là nhờ thu thập số mệnh ở hạ giới. Đáng tiếc ta phi thăng quá sớm, trước đây nhọc nhằn khổ sở tu hành, tưởng rằng lên tiên giới thì sẽ càng tốt hơn, ai ngờ giờ còn phải tìm trăm phương ngàn cách xuống lại đó…”
Rốt cuộc đây là sao?

Tử Sơn Quân nhớ tới tin tức Hoàng Đại Tiên truyền cho mình trước kia, còn nói gần đây đèn nhang của bọn họ ít đi một chút. Vốn hắn còn tưởng là bởi vì người phàm không còn tin vào thần tu nữa, thế mà là bởi vì có quá nhiều tiên nhân hạ phàm, cho nên người phàm mới không tin bọn họ?

“Các ngươi muốn hạ phàm, chẳng phải còn phải chờ Nhân Hoàng bệ hạ đồng ý sao?” Tử Sơn Quân tiếp tục hỏi, “Nhân Hoàng Lệnh có hạn…”

“Xuỵt!” Tiên nhân nọ trợn mắt, lúc này phất tay áo muốn chạy, lại bị Diệp Vệ ngăn lại, “Ngươi đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến danh hiệu Nhân Hoàng làm gì? Lỡ đâu bị Nhân Hoàng phát hiện, chúng ta còn đi được chắc? Tất nhiên chân thân không xuống được hạ giới, chẳng lẽ phân thân còn không xuống hạ giới được? Chỉ cần không bị Nhân Hoàng phát hiện, dĩ nhiên sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh. Bây giờ đã có nhiều người xuống lắm rồi, nhân thủ chỗ Nhân Hoàng bệ hạ có hạn, bị tóm thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nhưng nếu có thể tìm ra di vật thánh nhân, hà… chậc chậc.”
Tử Sơn Quân tiếp tục truy hỏi mới biết được từ trong miệng tiên nhân nọ, loại phương pháp giúp tiên nhân hóa thân đến nhân gian đã lưu truyền đến mức đâu đâu cũng có.

Không chỉ riêng tầng trời Hồng Trần, mà ngay cả yêu tộc và ma tộc của tầng trời Tiêu Dao, tầng trời Thị Phi cũng có một đám người sử dụng phương pháp đó rời đi.

“Lý nào lại như vậy?” Tử Sơn Quân tự lẩm bẩm, “Thiên đạo thật sự cho phép?”

“Bọn họ chỉ để phân thân đi xuống, tu vi bị hạn chế đến kỳ Độ Kiếp và kỳ Đại Thừa, thiên đạo không thể gϊếŧ bọn họ.” Diệp Vệ ở bên cạnh trả lời, “Đối với thiên đạo mà nói, một tu sĩ kỳ Độ Kiếp hay một trăm ngàn tu sĩ kỳ Độ Kiếp, đều giống nhau.”

Thiên đạo chưa bao giờ bởi vì hành vi của một cá nhân hay một nhóm người mà thay đổi quy tắc của mình, nó xem trọng là một chủng tộc chứ không phải là một đạo thống.
Người của tầng trời Hồng Trần xuống hạ giới, mà người của tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Thị Phi cũng xuống hạ giới.

Từ một góc độ nào đó mà nói, vốn đã cân bằng.

“Thế nhưng, người phàm và tu sĩ bình thường làm gì còn có ngày đạt được thành tựu?” Tử Sơn Quân hỏi ngược lại, “Bọn họ làm như thế, không sợ dính dáng tới nhân quả, phản phệ bản thân sao?”

Nói tới đó, đột nhiên Tử Sơn Quân ngừng lại.

Những người nào còn có sợ cái gì dính dáng tới nhân quả chứ?

Có hai “tiền lệ” là Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu phía trước, bọn họ chỉ thấy Chu Trường Dung thành công, làm sao có thể biết hắn đã phải trả giá thế nào?

“Việc này không ổn!” Tử Sơn Quân không ngu, “Nếu những người đó xuống phần trần vượt quá số lượng hạn định, chỉ sợ ngăn cách giữa giới Thế Gian, giới Tu Chân và giới Tiên sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, thời điểm đó thiên đạo sẽ giáng xuống tai họa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.