Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 23



Chương 23:

Tin tức Vạn Niên Thu Thật xuất hiện, từ đầu tới cuối đều bị tiết lộ có chút quái lạ.

Không phải Chu Trường Dung tự suy tự diễn, nhưng mà bản lĩnh tìm kiếm linh vật sinh cơ nồng đậm của hắn không nói đùa được đâu. Giống như Sư Vô Cữu bị giam ở trong quan tài mấy vạn năm đã vậy còn bị phong ấn bên dưới sa mạc hoang tàn vắng vẻ, cũng bị Chu Trường Dung đào lên đấy thôi. Nếu ở Tây cương có Vạn Niên Thu Thật sinh trưởng thành thục thật thì làm gì có chuyện Chu Trường Dung một chút cũng không cảm nhận được?

Đương nhiên, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, cho nên ngay từ lúc bắt đầu, Chu Trường Dung vẫn nghĩ là mình nhận lầm. Dù sao hoàn cảnh sinh trưởng của Vạn Niên Thu Thật cũng rất quỷ dị, bên cạnh đó còn có người canh giữ, trước khi nó chưa thành thục, cũng có khả năng Chu Trường Dung không phát hiện ra nó.

Chỉ là đợi đến khi Trần Hóa Vũ báo cho Chu Trường Dung biết đã có người chiếm được Vạn Niên Thu Thật, đồng thời yêu cầu gϊếŧ chết con trai Thải Vân phu nhân, nghi ngờ trong lòng Chu Trường Dung đã đạt đến đỉnh điểm.

Thủ đoạn này, hắn đã quá quen thuộc.

Bởi vì thủ pháp lúc trước hắn thả ra tin tức có thiên tài địa bảo, cùng lúc hấp dẫn Lý lão đạo và mấy tu sĩ tuổi thọ gần hết kia đi vào trong hoang mạc giống nhau như đúc.

Người, đối với đề tài có liên quan đến bản thân mẫn cảm kỳ lạ.

Trần Hóa Vũ tuy hơi đơn thuần một chút, lỗ mãng một chút, thế nhưng lòng cảnh giác hắn đối người xa lạ cũng rất mạnh. Tin tức liên quan tới Vạn Niên Thu Thật, Chu Trường Dung tin tưởng hắn không tiết lộ ra ngoài. Bởi vậy, có khả năng rất lớn Trần Hóa Vũ đã bị theo dõi từ lâu. Nói cách khác, tin tức Vạn Niên Thu Thật lúc trước Trần Hóa Vũ có được cũng không phải ngẫu nhiên, mà là người hữu tâm cố ý hành động.

Nếu không phải như vậy, thì sao có thể hấp dẫn một thiên tài luyện đan lợi hại đến Tây cương chứ?

Sau đó, trong thời gian một tháng Chu Trường Dung bắt đầu điều tra những tu sĩ đến Hồ Sơn.

Tu sĩ chỉ vì chúc thọ mà đến, hay là mang theo địch ý với Thải Vân phu nhân, cùng lúc đó vừa ở trong tối ngoài sáng tìm hiểu về tu sĩ đã từng là đạo lữ của Thải Vân phu nhân. Hỏi thăm về đạo lữ của Thải Vân phu nhân, nói cho cùng chỉ là để xác nhận Thải Vân phu nhân rốt cục có con trai hay không.

Càng thú vị hơn chính là, hành động lạ thường rõ ràng như vậy, đệ tử Thải Vân phu nhân cũng nhiều như vậy mà tất cả tựa như không hề để ý đến.

Thử nghĩ mà xem, những đệ tử này vì tận tâm tận lực chuẩn bị tiệc rượu cho ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân, đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng người bọn họ. Vậy mà có nhiều tu sĩ đột nhiên đến hỏi thăm đạo lữ trước đây của Thải Vân phu nhân như vậy chẳng lẽ bọn họ không hoài nghi?

Nhưng những đệ tử kia lại không có người nào ngăn cản.

Nguyên nhân xuất hiện tình huống như vậy chỉ có một, chính là trong số đệ tử của Thải Vân phu nhân có liên quan với người giật dây, trong ứng ngoài hợp mới có thể đạt hiệu quả như thế.

Bởi vì Trần Hóa Vũ bị truyền lời nhắn, nên Chu Trường Dung trước tiên đã đi tìm một số tu sĩ từng có liên quan đến trẻ con.

Ở một nơi như tu chân giới, trẻ con rất hiếm thấy.

Bởi vì linh căn trẻ em đối với một ít yêu tu ma tu mà nói là đồ ăn thượng hạng. Bọn nó không những không có khả năng tự bảo vệ mình, mà còn có da thịt non mềm, dễ ức hiếp nhất. Bởi vậy người dù chỉ có chút bản lĩnh, trước khi trẻ nhỏ nhà mình tu hành thành công, không thể tùy ý để trẻ nhỏ xuất hiện. Dù cho muốn đem ra ngoài, chắc chắn sẽ an bài người bảo vệ.

Mà đứa bé xuất hiện một mình, hoặc là người phàm bình thường, hoặc là ăn mày.

Lúc trước Trần Hóa Vũ không nhớ rõ bộ dạng đứa nhỏ như thế nào, cũng không có nghĩa người xem xung quanh không nhớ rõ.

Nếu như người giật dây có thể sửa lại toàn bộ ký ức quần chúng vây xem, ồ, có bản lĩnh như vậy, tự mình đi gϊếŧ Thải Vân phu nhân còn được, cần gì quanh co lòng vòng như thế?

Không tra không biết, tra một cái, manh mối cứ thể tuôn ra.

Chu Trường Dung vẫn luôn tin, dữ liệu sẽ không lừa người.

Trong xã hội hiện đại, trên lý thuyết chỉ cần giám sát toàn diện đúng chỗ, thì mọi thủ đoạn phạm tội sẽ trở nên vô hình. Dùng cho tu chân giới cũng vậy, đạo lý giống nhau.

Sàng lọc đi những thông tin vô ích, Chu Trường Dung phát hiện tu sĩ giống như Trần Hóa Vũ được truyền tin gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân và thông tin về Vạn Niên Thu Thật, dường như đều từng có quan hệ với Thải Vân phu nhân, đồng thời tu vi cũng trên dưới Hợp Thể, toàn là người có giao thiệp rộng hoặc là người muốn tăng cao tu vi không chừa bất kì thủ đoạn nào.

Mà rõ ràng tu sĩ tu vi cao hơn, lòng dạ độc ác hơn giống như bị cố ý bỏ qua, bọn họ đều hướng về tiệc mừng thọ Thải Vân phu nhân mà đến, vốn dĩ không hề biết đến chuyện Vạn Niên Thu Thật.

Hay đấy.

Nhưng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm xuất hiện, lại không đáp ứng được bất kì điều kiện nào ở trên.

Hắn đến từ Bắc Cương, ở Tây Cương không quen không biết, hơn nữa trận chiến giữa hắn và Tử Sơn Quân có thể nhìn ra được, hắn là một người có tâm tính chính trực, là một kiếm tu không tranh với đời.

Một người như vậy, kẻ ngu cũng biết hắn tuyệt đối không thể vì Vạn Niên Thu Thật và con trai Thải Vân phu nhân hạ mà đến, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, thực sự quá mức khả nghi.

Lúc thăm dò Nguyệt Thanh Huy, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không chút do dự dựa theo lời Chu Trường Dung nói. Thế nhưng lúc nhắc tới Bạch Linh, hắn rõ ràng có do dự.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nên đi học một khóa quản lý biểu cảm cho giỏi.

Bởi vậy, Chu Trường Dung mới dẫn Trần Hóa Vũ tới, để Trần Hóa Vũ đi theo Vương Thất Thập Ngũ Kiếm.

Trần Hóa Vũ cái gì cũng không biết, cho nên sẽ không lộ ra bất kỳ sơ sót gì. Mà Vương Thất Thập Ngũ Kiếm lúc đối mặt với Chu Trường Dung rất cảnh giác, nhưng lúc đối mặt với Trần Hóa Vũ lại không tự chủ được thả lỏng, vì vậy mới biểu hiện càng đáng nghi.

Cho nên khi Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đề ra yêu cầu muốn đi tìm Bạch Linh, để cho bọn Chu Trường Dung tham gia tiệc rượu, Chu Trường Dung cũng thuận theo đáp ứng. Hắn đang lo không tìm được cơ hội thăm dò Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, không nghĩ tới chính hắn lại đề nghị.

Chỉ là trước khi nhìn thấy Bạch Linh, Chu Trường Dung đoán trong số đệ tử Thải Vân phu nhân có kẻ phản bội. Có thể là một đệ tử nào đó muốn thừa kế y bát Thải Vân phu nhân, hoặc là muốn gϊếŧ chết con trai ruột sư phụ của mình để thượng vị, chỉ thuần túy tranh quyền đoạt lợi. Dù sao tranh giành lợi ích mới là tính cách bình thường của đại đa số người.

Mà khi Chu Trường Dung nhìn thấy Bạch Linh, hắn biết suy đoán của mình xuất hiện một chút sai lầm.

Bạch Linh này, muốn chết.

Không giống như Ứng Trúc Xuân bởi vì luyện đan phản phệ mà không thể không chết, Bạch Linh này là chân chính muốn chết, giống như một người đứng trên vách đá cheo leo, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thấy Chu Trường Dung xuất hiện, căng thẳng nắm chặt kiếm của mình.

Hắn đã ăn qua thiệt thòi từ Chu Trường Dung.

Người này tuyệt đối không đơn giản!

"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh tin tức do Bạch Linh thả ra? Hắn không có việc gì tìm người gϊếŧ chính mình làm gì?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm mạnh miệng phản bác.

"Không có chứng cứ, ta chỉ tùy tiện đoán mà thôi." Chu Trường Dung đối với địch ý của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không sợ chút nào, "Nhưng mà nhìn biểu tình của Bạch Linh đạo hữu, sợ là ta đã đoán đúng."

Bạch Linh so với tưởng tượng của Chu Trường Dung có chút khác.

Theo lý mà nói, người có thể làm ra chuyện lớn như vậy, dù thế nào cũng là một người có vẻ khôn khéo lõi đời, chứ không phải người mặc nữ trang trước mắt này, không thích hợp chút nào.

"Vương Bình Nhược, ngươi thu kiếm lại đi." Bạch Linh đè lại vai Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Hắn nói không sai, tin tức Vạn Niên Thu Thật là do ta thả ra ngoài."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khiếp sợ không thôi, "Bạch Linh, sao ngươi lại hồ đồ như vậy?"

"Hồ đồ? Ta không thấy vậy." Bạch Linh bật cười, "Ngược lại ta cảm thấy chưa bao giờ ta có thể tỉnh táo như vậy. Ta hồ đồ rất nhiều năm rồi, chỉ có bây giờ mới tỉnh táo. Nếu như ngươi là bằng hữu của ta, đừng động thủ, ta muốn cùng vị Chu đạo quân này đàm luận."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ cắn răng, chỉ có thể thu kiếm lại, nhưng mà lại rập khuôn đi theo phía sau Bạch Linh từng bước, rất sợ Chu Trường Dung đột nhiên nổi điên gϊếŧ người.

"Vạn Niên Thu Thật ở trong tay ta, hắn sẽ không động thủ với ta. Nếu động thủ, hai chúng ta bây giờ đã chết hết." Bạch Linh dở khóc dở cười, tuy rằng hắn một lòng quyết muốn chết, nhưng mà được bằng hữu quan tâm hắn vẫn rất vui.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm lúc này mới tĩnh táo lại một chút.

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng Chu Trường Dung lại mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm cao hơn nhiều so những kẻ địch khác. Nếu như địch nhân chỉ có tu vi cao hơn hắn mà thôi thì Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ không cảm thấy như vậy. Hắn lớn lên ở Bắc Cương nơi tập trung đủ loại yêu thú, kiểu nguy hiểm nào còn chưa gặp qua? Thế nhưng cả người Chu Trường Dung lại mang đến cho hắn cảm giác dù mình có cố gắng nhảy qua nhảy lại như thế nào cũng chỉ có thể nhảy trên bàn tay hắn.

Thực sự quá mức khủng bố.

"Chi bằng Bạch đạo hữu giải thích một chút hành vi của mình, ta rất hiếu kì." Hứng thú Chu Trường Dung đối với Bạch Linh còn lớn hơn Vạn Niên Thu Thật.

Đáng tiếc, Sổ Sinh Tử tạm thời đối với Bạch Linh không phản ứng.

Thật tiếc.

"Các hạ sẽ gϊếŧ ta?" Bạch Linh không trả lời, còn đưa ra câu hỏi.

"Không." Chu Trường Dung lắc đầu, nếu hắn muốn gϊếŧ chết Bạch Linh, cần gì phải phí sức như thế.

"Chu đạo quân thần cơ diệu toán như vậy, không bằng đoán thử một chút?" Bạch Linh không muốn nói ra mọi chuyện đơn giản như vậy. Hắn vất vả bố trí lâu như vậy, người trước mắt này đột nhiên xông tới quấy rầy kế hoạch của hắn, rồi lại không gϊếŧ hắn, còn muốn biết chân tướng, trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy?

"Chẳng lẽ, mẹ ngươi đối với ngươi không tốt?" Chu Trường Dung trước tiên suy đoán chuyện có khả năng xảy ra nhất. Dù sao Bạch Linh cố tình chọn ngày mừng thọ của mẹ mình mua người gϊếŧ mình, thấy thế nào cũng đều hướng về phía Thải Vân phu nhân.

Nếu thật sự muốn chết, tu sĩ muốn tự sát, biện pháp vô cùng nhiều.

"Không." Bạch Linh lắc đầu cười, "Vương Bình Nhược, cho ta mượn kiếm của ngươi một chút."

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nghi ngờ đưa kiếm của mình qua, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"

"Cho các ngươi xem mẹ của ta yêu ta cỡ nào." Bạch Linh nhận kiếm của hắn, trở tay nắm lấy cán kiếm trực tiếp đâm vào lồng ngực mình.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Chu Trường Dung đều bị hành động của Bạch Linh làm cho ứng phó không kịp, ngoài ý muốn chính là, trường kiếm chạm tới quần áo Bạch Linh, đã tự động bị cản lại.

"Ngươi xem, một chút cũng không đả thương được ta." Bạch Linh trả kiếm trở lại.

"Kiếm của ta gần như đã đạt tới cấp bậc pháp bảo thuần dương, do cha ta sai người thỉnh tông sư luyện khí hỗ trợ chế tạo, bên trong còn dùng máu vương thú rèn luyện, theo lý mà nói không gì không thể xuyên thủng mới phải." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm còn có chút không dám tin, hắn nhìn bộ pháp y trên người Bạch Linh, trong đầu tràn ra một ý tưởng, "Nó là pháp bảo thuần dương?"

Pháp bảo cũng giống như tu sĩ đều có đẳng cấp.

Thứ có thể được gọi là pháp bảo, chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có thể sử dụng. Pháp bảo thuần dương càng là pháp bảo cấp bậc đỉnh cấp, trên nữa là bán tiên khí và tiên khí, cũng chỉ có tiên nhân mới có khả năng sử dụng.

Cho nên pháp bảo thuần dương đối với tu sĩ mà nói, là thứ tốt nhất cao cấp nhất mà bọn họ có thể tìm được.

Dù Thải Vân phu nhân có là đại năng số một số hai ở Tây cương đi nữa thì pháp bảo thuần dương ở trong tay nàng e là cũng không vượt quá ba cái.

"Đúng vậy, mẹ đau lòng ta, sợ ta bị người gây thương tích, cho nên cho ta bộ pháp y này. Từ ngày ta mặc nó, ta chưa từng chảy qua một giọt máu nào." Bạch Linh nhàn nhạt trả lời, "Từ góc độ một người mẹ mà nói, người chính là người mẹ hoàn mỹ nhất không thể xoi mói."

"Chu đạo quân đã đoán sai, có tiếp tục đoán?" Bạch Linh nhìn về phía Chu Trường Dung, trong lời nói khá khiêu khích.

"Các hạ chẳng lẽ còn muốn thừa nước đục thả câu?" Chu Trường Dung vô cùng rõ ràng suy nghĩ của Bạch Linh. Nếu như toàn bộ kế hoạch của mình cũng bị người khác làm cho rối loạn như vậy, cũng sẽ không bày ra cho đối phương một sắc mặt tốt.

Nhưng nhìn bộ dáng khó chơi này của Bạch Linh, Chu Trường Dung cảm thấy có chút đau đầu.

Hắn không quá thích cùng người thông minh qua lại, nhìn Trần Hóa Vũ và Sư Vô Cữu bên cạnh hắn liền biết, so với "người trong đồng đạo", hắn tương đối yêu thích người ngây ngơ.

"Vậy, ta tùy tiện đoán." Dù trong lòng Chu Trường Dung không chắc chắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, "Lúc trước ta tìm ngươi, nghe nhóm thị nữ của ngươi ở bên ngoài thảo luận, các nàng nói ngươi đối với các nàng rất nghiêm khắc, hơn nữa làm người lạnh lùng, từng có một thị nữ làm bạn với ngươi nhiều năm, trung thành tuyệt đối, sau khi chết đến một chữ ngươi cũng không nói."

Chu Trường Dung vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Bạch Linh.

Bạch Linh nghe Chu Trường Dung nói, đúng là có chút cảm động, dù đã được che giấu tốt, vẫn bị Chu Trường Dung phát hiện.

"Bạch đạo hữu, ta mới đến, đối với Tây cương không biết nhiều. Nếu ngươi muốn ta đoán, tốt xấu gì cũng phải cho một chút manh mối chứ. Nếu như một mình ta thăm dò, cũng không phải không tra được, chỉ sợ sẽ làm lỡ không ít thời gian. Ta thật ra cũng không thấy sao, người không phận sự, làm lỡ ít thời gian cũng không vấn đề. Nhưng mà Bạch đạo hữu thả ra tin tức Vạn Niên Thu Thật gạt mẹ ngài. Ta nghĩ, với bản lĩnh của Thải Vân phu nhân muốn tra được chuyện này do ngươi gây ra cũng không khó."

Mặc dù có chút đê tiện, nhưng Chu Trường Dung cũng chỉ có thể bắt lấy nhược điểm của đối phương.

"Bạch Linh." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm có chút buồn rầu, "Tuy rằng ta không biết giữa ngươi và Thải Vân phu nhân có vấn đề gì, nhưng Thải Vân phu nhân đối với ngươi là thật lòng bảo vệ. Có khúc mắc gì, thật sự không có cách nào mở ra sao?"

"Các ngươi có biết? Kỳ thực trong số những đệ tử mẹ ta thu nhận, người chủ động rời đi dường như không có." Bạch Linh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói ra một câu không liên quan đến đề tài.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm không phản ứng kịp.

Chu Trường Dung nghe được một chút vấn đề, "Ngươi là nói, những đệ tử rời đi dưới trướng mẹ ngươi, thật ra không phải tự mình rời đi? Mà là bị mẹ ngươi ép buộc rời đi?"

"Ngươi có thể nghĩ sâu hơn một chút." Bạch Linh bình tĩnh nhìn Chu Trường Dung, "Là mẹ ta gϊếŧ chết các nàng."

"Không thể." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm theo bản năng phản bác, "Thải Vân phu nhân là y tu, công đức vô lượng, trên người nàng không có nửa điểm máu tanh, là người lương thiện tinh khiết hiếm thấy. Hơn nữa, vì sao nàng lại gϊếŧ những đệ tử kia?"

Thải Vân phu nhân có thanh danh vang xa như vậy, bởi vì nàng là một y tu cứu người trị bệnh. Đồng thời, nàng cũng là y tu có khả năng trở thành y tiên nhất trong tu chân giới trăm ngàn năm qua. Y tu tu hành không dễ, muốn nổi danh lại khó càng thêm khó.

"Đương nhiên là vì ta." Bạch Linh nhìn dáng vẻ không dám tin của Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, hạ giọng nở nụ cười, "Không phải các ngươi muốn biết vì sao ta muốn tìm người gϊếŧ mình sao? Đó là bởi vì ta như vậy, không thể coi là con người nữa."

Dứt lời, Bạch Linh trực tiếp cởi bộ pháp y trên người, lộ ra toàn bộ lồng ngực.

Đủ để Chu Trường Dung và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn thấy rõ ràng.

Lồng ngực Bạch Linh, một chút da thịt cũng không có, chỉ còn dư lại một bộ bạch cốt mà thôi.

Không có bộ pháp y pháp bảo thuần dương che chắn, thi khí [khí sắc người chết] trên người Bạch Linh cũng thuận theo đó bay ra.

Chu Trường Dung cảm thấy có chút không ổn.

Tử khí trên người hắn và thi khí của Bạch Linh có chung nguồn gốc, chỉ là Chu Trường Dung có thể nhờ sức mạnh Sổ Sinh Tử áp chế, mà Bạch Linh chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Nhưng mà Chu Trường Dung lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tử khí trên người hắn là trời sinh mà có, bởi vì có mệnh cách đặc thù và dựa vào sức mạnh ở địa phủ thì mới miễn cưỡng chống đỡ được. Rồi sau khi vào thế giới này, tử khí ngày càng tràn lan, nếu không có Sổ Sinh Tử ở bên người, còn không ngừng tìm kiếm linh vật sinh cơ nồng đầm bổ sung, hắn đã bỏ mình từ lâu.

Nhìn bộ dạng bạch cốt như vậy, thân thể Bạch Linh hẳn là đã chết nhiều năm.

Chỉ nhờ sức mạnh tu chân giới, sao có thể duy trì đến trình độ như này?

Bây giờ tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, muốn cải tử hồi sinh, cho dù mượn xác sống lại, chỉ có quỷ tu tu vi thâm hậu mới làm được.

Thải Vân phu nhân là một y tu chính thống.

Hai đạo thống này truyền thừa khác nhau, sao có thể cùng tu?

"Ba mươi năm trước, ta đã chết rồi." Bạch Linh mặc lại quần áo, cùng người bình thường không hề khác gì nhau. Nếu không phải hình ảnh vừa nãy quá mức ấn tượng, sợ cũng làm cho người ta hoài nghi mình bị hoa mắt.

"Ta được mẹ bảo vệ rất tốt, bản thân ta cũng không ngu xuẩn, vốn dĩ ta sẽ dựa theo ý mẹ, thuận lợi tu hành đến tu vi Hợp Thể, là có thể kế thừa y bát của mẹ, trở lại bộ dáng nam nhi, đáng tiếc, vận may của ta không tốt, ta biến thành bộ dáng này, mẹ của ta vì cứu ta, chỉ có thể cướp đoạt mạng sống của người khác."

Chỉ ngắn ngủi mấy câu, đã có thể tưởng tượng tinh phong huyết vũ ẩn giấu trong đó.

"Thải Vân phu nhân, thật sự hạ độc thủ đối với những đệ tử của nàng?" Vương Thất Thập Ngũ Kiếm còn ôm một chút hy vọng giãy dụa, "Tu vi Thải Vân phu nhân bây giờ đã đến cấp bậc đại viên mãn, cách phi thăng chỉ còn một bước."

Nếu như trong tay dính đầy máu tươi, vi phạm đạo đức y tu, sao Thải Vân phu nhân có thể tinh tiến tu vi?

Bạch Linh trầm mặc một lát, vẫn không nói mọi chuyện quá rõ ràng.

"Vương Bình Nhược, tu chân giới chỉ là một góc nhỏ mà thôi. Thế giới này, so với tưởng tượng của ngươi lớn hơn rất nhiều. Có một số việc, ta không nói cho các ngươi, là muốn tốt cho các ngươi."

"Ý ngươi là, có thế lực bên ngoài nhúng tay vào tầng trời Hồng Trần?" Chu Trường Dung không có bao nhiêu kiêng kỵ, gọn gàng dứt khoát hỏi.

Bạch Linh nhìn Chu Trường Dung, cũng không quá kinh ngạc.

Đối phương đã là tu sĩ Đại Thừa, biết nhiều chuyện một chút cũng bình thường.

"Ta đã nói hết lời." Bạch Linh chăm chú nhìn bọn họ nói, "Ta không thể phản kháng mẹ ta, cũng không có thể đối phó với người sau lưng mẹ ta, thậm chí không thể nói quá rõ cho các ngươi. Điều duy nhất ta có thể làm, chỉ có tự gϊếŧ ta. Như vậy, mẹ ta mới có thể dừng lại."

Sau khi nói xong, Bạch Linh đột nhiên biến sắc, "Mẹ ta tới, các ngươi mau rời đi."

"Chờ đã, Thải Vân phu nhân bên kia ta muốn..."

"Ngươi đừng mơ!" Chu Trường Dung tức giận trừng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm một cái, trực tiếp lôi người đi.

Quá ngay thẳng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Thải Vân phu nhân thật sự giống như Bạch Linh nói, thủ đoạn của nàng chắc chắn cũng vượt xa tưởng tượng, càng khỏi nói đến những người phía sau nàng.

Chu Trường Dung mang Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chạy đi như một làn khói.

Lần sau đến, hắn phải đem theo Sư Vô Cữu mới được.

"Con ta, ở yến hội mẹ không nhìn thấy con, có phải con mắc bệnh?" Thải Vân phu nhân đến trước mặt Bạch Linh, hoàn toàn không còn bộ dáng khách khí lễ độ giống như trước kia, ngược lại, nàng hiện ra vô cùng chân thực. Dù dung mạo nàng so với Bạch Linh còn trẻ hơn, mà tấm lòng người mẹ thương con của nàng càng làm cho người nhìn cảm động.

Bạch Linh nhìn dáng vẻ tuổi trẻ mềm mại của mẹ mình, có chút bất đắc dĩ thở dài, "Mẹ, con đã lớn, không cần phải giống như trước kia luôn nhìn con."

"Sao có thể giống nhau?" Thải Vân phu nhân cười mắng Bạch Linh vài câu, rồi lại sầu não, "Nếu như mẹ có thể nghiêm khắc với con hơn một chút, con cũng không cần phải bế quan, không dám tiếp xúc với người khác, cũng không thể rời khỏi chỗ này. Nhưng mà gần đây mẹ nghe nói có Vạn Niên Thu Thật xuất hiện, chỉ là tin tức vẫn còn phải xác thực, nếu như có thể chiếm được, đối với con rất có lợi!"

"Bộ dáng con đã như vậy, cần gì phải lãng phí đồ tốt chứ?" Bạch Linh cau mày nói, "Mẹ không cần tìm cho con, nên để cho người cần nó hơn thôi."

"Mẹ cứu nhiều người như vậy, chỉ muốn một trái Vạn Niên Thu Thật thì làm sao?" Thải Vân phu nhân không tán thành trả lời, "Con yên tâm, nhân quả hay nghiệp chướng gì, đều do mẹ gánh. Chờ mẹ phi thăng trở thành y tiên, tới tiên giới nhất định có thể tìm ra phương pháp chữa bệnh cho con."

"Đúng rồi, gần đây thân thể con có thể chuyển động bình thường không? Mẹ cho người tìm thêm mấy phần thuốc nữa nhé." Thải Vân phu nhân thấy sắc mặt Bạch Linh không tốt, lập tức lo lắng.

"Con không uống!" Bạch Linh nghe Thải Vân phu nhân nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn đứng thẳng lên, gắt gao lôi kéo tay Thải Vân phu nhân, Thải Vân phu nhân rõ ràng có thể cảm giác được con trai mình đang dùng sức lực toàn thân chống cự chuyện uống thuốc này.

Con trai nàng thông minh như vậy, lại có thiên phú như thế, vốn dĩ nàng muốn truyền y bát tốt nhất của mình cho con, thế nhưng cố tình lại bị người hại thành như vậy.

"Linh Nhi, đừng tức giận, thuốc đắng dã tật, thuốc nhất định phải ăn." Giọng nói Thải Vân phu nhân nhu hòa, nhẹ nhàng dỗ dành dụ dỗ.

"Thuốc gì? Đó là từng cái từng cái mạng người đó!" Bạch Linh lùi lại mấy bước, hai tay đặt ở trên ngực của mình, trong giọng nói còn mang theo thê lương và thống khổ không thể xóa nhòa.

"Mẹ, mẹ nhìn con đi, mẹ nhìn bộ dáng này của con đi, con thật sự còn là một con người sao? Con không thể sờ được làn da của mình, con không có lục phủ ngũ tạng, mỗi bước con đi, đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt va chạm, người khác đụng con một chút, con chỉ sợ bọn họ phát hiện ra gì đó? Mẹ, xin mẹ, thả con, cũng buông tha cho chính mình có được hay không? Mẹ là y tu được người người ca tụng ở Tây cương, không nên vì con mà phá huỷ tâm huyết một đời!" Bạch Linh thật sự không chịu nổi, đặc biệt khi hắn biết thứ thuốc mình hay ăn được làm từ gì.

Đó là một trái tim này đến một trái tim khác.

"Không đâu." Thải Vân phu nhân kìm nén lửa giận, "Linh Nhi, mẹ nói rồi con sẽ không chết, con sẽ không phải chết. Thân thể của con chỉ là tạm thời, người người đều ca tụng mẹ có thể làm cho người chết sống lại, nếu mẹ có thể cứu được người khác, nhất định cũng có thể cứu được con. Con cứ chờ ở đây, thuốc trước tiên có thể không ăn, mẹ sẽ tìm cho con Vạn Niên Thu Thật. Thời gian không còn sớm, con nghỉ ngơi thật tốt."

"Mẹ --" Bạch Linh còn muốn nói cái gì đó, thế nhưng hắn bị Thải Vân phu nhân tiện tay làm ra kết giới trực tiếp nhốt lại.

Bạch Linh nản lòng ngồi dưới đất.

Cảnh tượng tương tự và đối thoại như vậy đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần, mẹ càng ngày càng không muốn nghe hắn nói.

Ai có thể tới gϊếŧ ta đây?

Chu Trường Dung ném Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ra ngoài cửa, mặc kệ tên ngốc tam quan đã vỡ vụn, bản thân hắn cần phải bình phục tâm tình một chút.

"Ù." Giọng nói vui sướng của Sư Vô Cữu từ trong phòng truyền tới.

"Sư công tử, sao ngài lại ù nữa rồi?"

"A a a, đừng vẽ bậy lên mặt em."

Giọng nói ba tỷ muội cũng thuận theo vọng ra.

Chu Trường Dung nghe tiếng bọn họ trò chuyện, cùng với tiếng mạt chược bên trong truyền ra, nhịn không được cười lên.

Đối với hắn mà nói, đây mới gọi là khói lửa nhân gian chân thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.