Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 104: Thẳng thắn thật thà thường thua thiệt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì Trần Mặc liên tục giải thích, Diệp Dung nghe mà muốn hôn mê luôn, cuối cùng quên đi giấc mơ kỳ quái đêm qua.

Chính là ngay sau đó, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nàng nhịn không được phẩy phẩy tay nói:
- Được rồi! Mà Ngu mỹ nhân hình như cũng uống rất nhiều, để em mang nước…

- Không cần!
Mắt thấy Diệp Dung muốn đi mở cửa phòng, Trần Mặc vội vàng hô.

Đón hai cặp mắt tràn ngập nghi hoặc, hắn miễn cưỡng giải thích nói:
- Là thế này! Ngu tiểu thư không có mặc quần áo… Đúng vậy, cô ấy khỏa thân đi ngủ, cho nên đừng vào!

- Thì ra là thế!
Diệp Dung ngẩn ra, rồi cũng dừng bước.

Tuy nói đều là nữ nhân, thế nhưng xông vào nhìn đối phương lõa thể cũng không phải hành vi lịch sự, cho nên có thể không vào tốt nhất không vào.

- Đúng là thế đấy, cho nên cứ đợi cô ấy tỉnh lại tốt hơn!
Trần Mặc khẽ thở phào một cái, thầm may mắn chính mình phản ứng nhanh.

Thế nhưng chỉ sau vài giây, không đợi hắn tự sướng thêm mấy phát, lại nghe Diệp Dung hỏi:
- Ơ này, sao anh biết cô ta khỏa thân đi ng? Chẳng lẽ…

- Ặc…
Trần Mặc nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy ra.

May sao đúng lúc này hắn nhìn thấy tờ báo trên bản, linh động nói:
- Anh đọc trên báo ấy mà, trang 12 có nói qua.

Tiện tay đẩy tờ báo cho Diệp Dung, thừa dịp nàng còn miệt mài dò từng chữ, Trần Mặc vội vàng chạy tới trước phòng Ngu mỹ nhân đang nằm đóng chặt cửa lại.

Nhưng ngay sau đó, chờ hắn chứng kiến Thương Trụ tiền tuỵ một bên thì lại lại đột nhiên cảm thấy đau đầu. Haiz, chuyện bộ phim làm sao bây giờ, tựa hồ mình cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

- Tớ không sao!
Trút hết ra, Thương Trụ cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn bụm mặt ngồi đờ đẫn trên salon.

Thấy Trần Mặc lo lắng nhìn mình, hắn thất thần lắc đầu, miễn cưỡng làm vẻ tươi cười nói:
- Không sao cả! Ít nhất tớ đã cố gắng hết sức, coi như không hổ thẹn với cha!

Lời tuy như thế, nhưng nhìn vào gương mặt trắng bệch cùng cặp mắt đầy tơ máu kia cũng đủ thấy hắn là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Trần Mặc khe khẽ thở dài, không biết nên nói cái gì. Diệp Dung bưng một ly nước đưa cho Thương Trụ, vỗ nhè nhẹ lên bờ vai của hắn, dịu dàng nói:
- Thật là không có cách nào sao? Em nghe Mặc Mặc nói hôm qua các anh đã kiếm được một khoản kha khá mà, cùng lắm thì quay lại từ đầu!

- Không phải vấn đề tiền, là thời gian không đủ!
Thương Trụ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tự mình biết tình huống của mình.

Liên hoan phim phương Nam chỉ hai tháng nữa sẽ bắt đầu, mà muốn trong hai tháng vừa quay chụp, vừa cắt nối biên tập, vừa lồng tiếng… nói thực quả là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

- Được rồi, chuyện đâu còn có đó.
Chứng kiến Thương Trụ lại sắp rơi lệ, Trần Mặc chỉ có thể an ủi như vậy.
- Dung à, em mang a Trụ lên lầu nghỉ một lát đi, anh nghĩ sẽ có biện pháp giải quyết thôi!

Mấy phút sau, Thương Trụ thất thểu đi tới phòng ngủ, để nguyên quần áo mà lăn ra giường.

Cho dù trong lòng hắn thống khổ ra sao, nhưng đã bôn ba suốt cả đêm, cho nên nhanh chóng tiến vào ngủ mê mệt.

Trần Mặc nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhỏ giọng căn dặn Diệp Dung:
- Dung à, em thi thoảng để ý cậu ấy nhé, anh sợ cậu ta làm ra chuyện điên rồ gì đó.

- Em hiểu!
Diệp Dung gật gật đầu, thể hiện vẻ dịu dàng hiếm có.

Trần Mặc nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, lại mỉm cười nói đùa mấy câu, lúc này mới trở xuống cầu thang.

Rất thú vị chính là, trong tầm mắt ngạc nhiên của hắn, bốn đồ điện đang rón ra rón rén đi hướng cửa, xem bộ dáng là tính toán nhân cơ hội chạy nạn…

- Ê, giờ mới chạy có phải quá muộn không?
Trần Mặc cười mà không phải cười hỏi.

Nghe tiếng của hắn, bốn yêu quái cùng lúc rùng mình, sau đó đưa mắt nhìn nhau rồi chầm chậm quay đầu lại.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng im mười mấy giây, Oa Oa rốt cục nơm nớp lo sợ nhảy ra:
- Lão đại, chuyện kia… Đã xác định ra ngoài lăn lộn cần nhất là nghĩa khí, anh muốn trừng phạt thì trừng phạt ba đứa chúng nó đi, việc này không hề liên quan tới em đâu! 

- A đù, nghĩa khí của mày to nhở?
Trần Mặc há hốc miệng, thầm nghĩ thằng này đúng là nghĩa bạc vân thiên, “bạc” (mỏng) đến độ hơn cả tờ giấy. 

Mà không đợi hắn mở miệng, Nặc Nặc cùng Xa Xa liền nhào lên hội đồng nó một trận, tình cảnh nhất thời lại phi thường bốc lửa.

Chỉ có Bản Bản vẫn thành thật điềm tĩnh đứng im, giờ mới thành khẩn mở miệng:
- Lão đại, kỳ thật bọn em cũng không muốn đâu, ai ngờ Bạch Tửu Hoàn lại lợi hại như vậy!

- Bạch Tửu Hoàn? Cái gì là Bạch Tửu Hoàn?
Trần Mặc ngẩn ra, không khỏi hỏi.

Oa Oa giãy dụa thoát ra khỏi đòn đè dưới cái lốp xe của Xa Xa, vừa thở hổn hển vừa trả lời:
- Lão đại, chính là đống rượu hôm qua đó, em tiện tay chưng lên thành viên, sau đó…

Không hề nghi ngờ, đây là năng lực Oa Oa lấy được sau khi thăng cấp, nó đã có thể bước đầu luyện chế một ít dược phẩm.

Mà sau khi chưng thành viên, nó cùng đám Nặc Nặc đều dùng mấy viên.

Chỉ là không ai ngờ nổi mấy viên đó lại có nồng độ cồn cao như vậy, vừa uống vào đã bạo phát, cho nên mới có việc say rượu làm loạn.

- Từ từ, mày nói là rượu vo viên?
Trần Mặc hơi hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới thuốc giải rượu đêm qua.

Hình như khi đó mình vội vội vàng vàng lấy thuốc, cũng không để ý mấy viên thuốc đó lại nồng nặc mùi rượu… Khó trách, khó trách Diệp Dung cùng Ngu mỹ nhân uống xong say càng thêm say.

- Em cũng không ngờ rượu vo viên nhìn giống thuốc giải rượu như thế!
Oa Oa lí nhí nói, rồi lại than thở:
- Lúc ấy lão đại tới nhanh quá, nhất thời em không kiếm được chỗ nào để giấu cho nên nhét cả vào trong quầy.

Có trời mới biết tại sao lại trùng hợp như thế, chính là Trần Mặc hiện ít nhất có thể xác định, chuyện trùng hợp này cùng với vận rủi của mình có quan hệ.

Quay đầu nhìn nhìn bản tin còn chưa hết trên TV, hắn không khỏi thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, sự tình cũng đã như vậy, chúng mày muốn tao làm sao giờ… Thành thật khai báo, chúng mày làm những trò gì?

- Việc này…
Bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, còn suy nghĩ xem không biết thật thà nhận tội có khiến án nặng gấp đôi không.

Bất quá bị Trần Mặc ác hung hăng trợn mắt liếc nhìn, Bản Bản rốt cục thành thành thật thật hồi đáp:
- Cũng có gì đâu mà, khi mới ra ngoài, Nặc Nặc nói ban công nhà lão Lý hàng xóm là vi phạm luật xây dựng, cho nên bọn em bèn thay trời hành đạo.

- Sau đó?
Trần Mặc nhòm qua cửa sổ nhìn sang bên hàng xóm, tức thì thấy được tòa nhà to lớn trong trí nhớ… được rồi, há chỉ có ban công bị phá dỡ, mà cả tòa nhà đều có thể dùng cụm từ: đã phá bỏ, chuẩn bị xây mới để hình dung.

Bất đắc dĩ thở dài, hắn lại tiếp tục truy vấn nói:
- Tiếp theo thì sao? Tụi mày đi cướp ngân hàng đúng không?

- Ô? Sao anh biết?
Nặc Nặc lắp bắp kinh hãi, nhất thời đầy mặt sùng bái nhìn sang:
- Lão đại, anh quả nhiên không hổ là anh minh thần vũ, trí lực phi phàm, nhìn xa trông rộng…

- Cút! Nói điểm chính!
Không chút nào để ý mấy câu nịnh nọt này, Trần Mặc trực tiếp một cước đá bay nó.

Sau đó, Oa Oa chỉ có thể run run kể tiếp:
- Tiếp đó, Nặc Nặc nói cướp ngân hàng không phải hành vi của anh hùng, cho nên bọn em lao tới một cái quán bar, đánh mười mấy đứa bán thuốc phiện, nhân tiện thay cảnh sát bắt khách làng chơi cùng với gái gọi… Đúng rồi, có mấy mỹ nữ vì cảm tạ bọn em là biểu diễn múa cột phục vụ riêng!

- Đó là cảm tạ sao?
Trần Mặc không biết phải nói gì nhìn nhìn chúng nó, thầm nghĩ đó là bị tụi bây ép thì có, trong TV mấy mỹ nữ kia đều rơi lệ đầy mặt, chỉ thiếu việc khóc lóc kể lể chính mình bị đám đồ điện trả bài “thập bát mô”.

Nghĩ đến cảnh tượng mập mờ này, hắn vừa phẫn nộ vừa hâm mộ thở dài, suy yếu nói:
- Quên đi, tóm lại tụi mày quá lắm rồi… Khiến cả thành phố náo loạn gà chó không yên. Biết tạo ra tổn thất bao nhiêu không, chỉ kể qua đã đủ để chúng ta phải bồi thường đến quần cũng không có mà mặc!

- Hả? Chúng ta phải bồi thường tổn thất sao?
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ chúng ta phải đích thân đến từng nhà tạ tội, sau đó mỗi nhà đưa một cái phong bì?

Trần Mặc trừng mắt lườm chúng nó, mở ra hai tay nói:
- Tụi mày cảm thấy sao, lương tâm không khó chịu thì không cần đền… Còn nữa, ngày hôm qua tụi mày làm hỏng studio của a Trụ, bộ phim cũng bị tụi mày hủy rồi!

- Ặc, không thể nào!
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, hình như cũng đã quên chính mình làm những gì.

Sợ run gần năm sáu phút, Xa Xa mới mơ hồ nhớ lại nói:
- Chết rồi… Đêm qua hình như Nặc Nặc nói muốn đi dạo một vòng qua studio, còn muốn khắc lên ‘F4 từng dạo qua đây’?

Đồng loạt "á" một tiếng, bốn đồ điện ngươi xem ta ta xem ngươi, đột nhiên lộ ra biểu tình thực hổ thẹn.

Trần Mặc thở dài, thầm nghĩ tụi mày há chỉ đến dạo, quả thực là đến phá, hơn nữa phá sạch không còn một chỗ nguyên vẹn.

Không ai nói lời nào hồi lâu, rốt cục Nặc Nặc do dự hỏi:
- Lão đại, bộ phim kia là bị bọn em làm hỏng mất rồi, có cách nào cứu vãn không?

- Còn cách gì được, trừ khi là quay lại từ đầu!
Tức giận trừng mắt liếc nó một cái, Trần Mặc lại đột nhiên đứng thần người ra, như là nghĩ ra cái gì.

Đúng rồi, nếu như có thể dùng mấy năng lực kỳ lạ của đám Nặc Nặc, nói không chừng sẽ rất nhanh quay xong bộ phim, chẳng qua phương diện diễn viên còn cần chút thời gian.

- Đóng phim? Chúng ta đi đóng phim!
Nặc Nặc chúng nó vừa nghe được chuyện kia đã hai mắt tỏa sáng, không hẹn mà cùng mở miệng nói:
- Lão đại, kỳ thật anh nói rất đúng, bọn em có thể… Ơ? Có người đến thì phải?

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng gầm trầm thấp, thanh sắc hào quang không biết từ đâu xuất hiện bao phủ trọn cả không gian.

Không khí bỗng chốc lan tỏa mấy gợn sóng, năm thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong thanh quang, người đàn ông trung niêm cầm đầu chính là Lý Trì đã lâu không gặp.

Nhưng mà hoàn toàn khác với vẻ hiền hòa lần gặp trước, giờ phút này mặt hắn cực kỳ nghiêm nghị, dùng giọng trầm trọng nói:
- Trần đạo hữu, ngày hôm qua cậu đã phạm quy điều, mời theo ta một chuyến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.