Nghe được Oa Oa trả lời, toàn trường mấy chục tu chân yêu ma không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ đây rốt cuộc là người tu hành tụ họp, hay là hắc đạo sống mái với nhau?
Mà trong ánh mắt kinh ngạc của bọn hắn, bốn đồ điện đã bày ra tư thế "Giết một người đủ vốn giết hai người có lợi".
Nặc Nặc hung hăng càn quấy nói: - Gió xuân thổi, trống trận đáng, thế gian này chẳng biết sợ ai… Nhìn cái gì, dám cùng tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai chúng ta là địch, cẩn thận ca đập mi!
- Nực cười! Chẳng lẽ lão Báo tao sợ mày? Lời còn chưa dứt, báo yêu đã nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên, há mồm phun ra sương trắng mù mịt.
Người đẹp mặc áo hồng cũng chậm rãi đứng dậy, khẽ chỉnh lại tóc mai rồi cười lạnh: - Giỏi lắm! Hồng Liên ta từ khi tự tu thành hình người tới nay, vẫn là lần đầu gặp yêu nghiệt ngang ngược như thế… Cũng tốt, trước tiên tiếp của ta một đòn Ngàn Lá Sen Xanh!
Lời còn chưa dứt, đóa sen tu thành tinh gọi là Hồng Liên này đã vung tay phất nhẹ một cái.
Tức thì không khí lan tỏa một mùi thơm nhàn nhạt, hai tay áo của nàng không ngừng dài ra, giống như là đang múa một điệu múa cổ xưa. Thế nhưng chỉ trong giây lát, hai ống tay áo kia đã hóa thành ảo ảnh vô số đóa sen, tầng tầng lá sen cũng theo đó mà sinh sôi bất tận.
Bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, Oa Oa đột nhiên nghênh ngang nhảy ra, không chút hoang mang nói: - Bấy bì à! Tưởng cưng thế nào, hóa ra là thực vật thân thảo sao, xem anh hầm cưng thành canh hạt sen này!
- Bà mẹ nó, lực liên tưởng thật đúng là phong phú! Trần Mặc đổ mồ hôi, cũng đã không kịp ngăn cản Oa Oa biến hóa.
Thanh mang nhấp nháy, một cái lò vi sóng thật lớn từ trời giáng xuống, ‘uỳnh’ một cái mở ra cửa lò, dòng khí lưu mạnh mẽ nhất thời thổi quét ra.
Chỉ qua một lát giằng co, vô số lá sen bông sen do Hồng Liên đáng thương huyễn hóa ra đều đã bị hút cả vào bên trong lò vi sóng.
"Đinh!" Mấy phút sau, theo lò vi sóng cấp tốc xoay tròn, một mùi thơm ngát của hạt sen hầm chậm rãi khuếch tán trong không khí.
Nặc Nặc say mê hít một hơi thật sâu, than thở nói: - Hình như ăn rất ngon, nhưng mà ca cảm thấy còn cần thêm 2 thìa đường nữa mới đủ!
- Chuẩn men! Bốn đồ điện rất có ăn ý liên tục gật đầu, làm bộ dáng nhà phê bình ẩm thực.
Nhìn lại vị Hồng Liên mỹ nhân đối diện kia, sớm đã tức giận đến run rẩy cả người, nhìn bộ dáng hận không thể hạ độc vào bát súp hạt sen kia.
Về phần báo yêu thì ngẩn ra, đột nhiên đại nộ quát: - Con mẹ nó! Tụi bay khinh người quá đáng, lại dám…
"Tèn ten!" Không đợi hắn nói hết, Bản Bản đã mở màn hình, phát ra một tiết mục xiếc.
Báo yêu cũng đã một lần bị rắn cắn mười năm sợ mãi, đột nhiên chứng kiến trò đã khiến mình xấu hổ tối qua, liên tục lùi về sau vài bước.
Bốn đồ điện cất tiếng cười ha hả. Tới lúc này Lễ Thanh đã không nhịn nổi nữa, vỗ tay quát lạnh nói: - Trần đạo hữu, đừng trách chúng ta thi pháp vô tình!
Trong giây lát, bốn luồng hào quang ngũ sắc chợt dâng lên, giống như là sóng thần cuồn cuộn ập tới, đem bốn đồ điện bao phủ trong đó.
Hào quang này có vẻ phi thường kỳ quái, nhìn như không có có bất kỳ lực công kích nào, nhưng lại có một lực hút không cách nào kháng cự.
Bốn đồ điện ngẩn ra, chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, ngay cả xoay mình cũng không làm nổi.
- Bốn vị, hạ thủ lưu tình! Trần Mặc ngẩn ra, rồi lập tức bước lên muốn ngăn cản, nhưng bị Lý Trì vung tay chặn lại.
Lại nhìn bên kia Lễ Thanh bốn người, tay thúc giục pháp quyết, miệng ngâm xướng, theo thanh âm từ miệng bọn họ, sàn nhà bằng đá trong phạm vi mấy thước đã hóa thành một cái hố đen không đáy, đem bốn đồ điện chậm rãi nuốt đi vào.
- Lão đại, cứu em với! Nhìn mình dần dần bị hút vào, Nặc Nặc rốt cục kinh hoảng hét ầm lên.
Trần Mặc câm nín mắt trợn trắng, thầm nghĩ giờ mới nhớ đến tao, lúc quậy sao không nhớ đi!
Thế nhưng mắt thấy bốn đồ điện gặp nguy hiểm, hắn cũng không thể không đưa tay hỗ trợ. Có điều Lý Trì như cũ cản đường, lạnh lùng quát: - Đạo hữu, việc này cậu không thể nhúng tay!
Khi nói chuyện, bốn đồ điện đã chìm một nửa thân vào trong hố. Nặc Nặc đáng thương hình thể nhỏ nhất, coi như muốn kêu cứu cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe ‘vèo’ một tiếng, chín cái đuôi cáo không biết ở đâu xuất hiện, từ cửa vào phóng đến, thuận thế quấn lấy bốn đồ điện rồi nhấc ra!
‘Véo’ một cái, bốn đồ điện bay lên cao rồi đáp thật mạnh lên sàn nhà, dù đau nhưng coi như tránh thoát khỏi đại nạn.
- Người nào lớn mật như thế! Lễ Thanh hơi ngẩn ra song chưởng mang theo hào quang ngũ sắc đánh tới.
Cái đuôi bạc kia va chạm cùng một đòn này, nhất thời cấp tốc rụt trở về, mà thân ảnh Ngu mỹ nhân cũng chợt hiển hiện.
Thân thể vốn còn chưa bình phục, lại gặp một kích toàn lực, nàng không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước, mặt tái nhợt…
- Yêu hồ? Bốn vị tuần sát sử đối mắt nhìn nhau, chợt nhất tề vươn tay đánh ra.
Nhưng liền trong chớp mắt này, Lễ Thanh lại đột nhiên biến sắc, vội quát: - Chậm đã!
Theo tiếng hắn, đòn công kích kia thoáng đổi hướng, lướt sát qua má ngọc của Ngu mỹ nhân mà trúng vách tường phía sau gây lên một tiếng nổ vang.
Theo hướng của đòn tấn công, ánh mắt mọi người cùng lúc hướng về phía ngoài cửa.
Chỉ thấy một tiểu loli mặc váy hồng đang đứng bên ngoài, lạ lẫm nhìn đông nhìn tây, mà trong tay trái của cô bé thì cầm một chiếc lệnh phù làm trằng trúc xanh.
- Huân Nhi? Cơ hồ đồng thời, Trần Mặc cùng Lý Trì ngạc nhiên hô.
Tiểu Huân Nhi ngẩn ra, lập tức cười thật tươi chạy về phía Trần Mặc, rồi theo thói quen dùng tứ chi đu trên người hắn.
Trần Mặc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên. Nếu hắn nhớ không lầm, thời gian này Huân Nhi đều là ở lại trong trường nội trú, tại sao đột nhiên lại tới nơi này?
- Trúc phù? Nhưng Lý Trì còn kinh ngạc hơn cả Trần Mặc, nhìn vật trong tay Huân Nhi mà không sao tin nổi.
Cả đám thần tiên yêu ma lúc này cũng đã nhìn rõ lệnh phù bằng trúc xanh trong tay Huân Nhi, nhất thời ầm ĩ trao đổi, ngay cả bốn bị tuần sát sử cũng không tự chủ được đưa mắt nhìn nhau.
Mà thêm kỳ quái chính là, ngay khi trông thấy lệnh phù kia, Ngu mỹ nhân vốn đang suy yếu lại kích động đến đỏ ửng khuôn, bờ vai không thể khống chế kịch liệt run rẩy.
Cơ hồ đồng thời, Lý Trì đã nhịn không được xông về phía trước vài bước, quái dị hỏi: - Huân Nhi, cái này là ở đâu ra?
- Cái này… Tiểu Huân Nhi hình như cũng không hiểu rõ lắm tình huống, cô bé nhìn nhìn vật trong tay, mơ mơ hồ hồ nói: - Lý thúc thúc, Huân Nhi cũng không biết nữa! Huân Nhi vừa rồi hình như là đang ngủ trưa, sau đó có người nói bên tai Huân Nhi mấy câu, tiếp theo thì đã tới nơi này!
- Cái gì? Nghe được Huân Nhi trả lời, trong đám người tiếng ồn ào nhất thời vang dội.
Nói đùa gì vậy, kết giới tại Nam Minh Sơn đã có từ trăm năm trước, cho dù là bốn vị tuần sát sử muốn muốn đi vào cũng phải xin trước.
Thế nhưng lại có người dễ dàng đột phá kết giới, hơn nữa vô thanh vô tức đem người đưa vào, cái này cũng thật khó mà tin nổi!
Có điều chuyện làm bọn hắn giật mình còn ở đằng sau. Huân Nhi đang rúc vào lòng Trần Mặc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cắn cắn ngón tay cái: - Đúng rồi! Đúng rồi! Giọng nói kia nói ba ba gặp phiền phức, muốn Huân Nhi lại đây hỗ trợ… Huân Nhi cũng không hiểu nữa, nhưng người đó nói lấy mảnh trúc phù này ra thì sự tình sẽ được giải quyết!
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, mấy chục vị tu chân yêu ma đưa mắt nhìn nhau, lại không ai có thể phản bác.
Lý Trì đột nhiên diện mạo cổ quái ho một tiếng phá bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, thật cẩn thận tiếp nhận mảnh lệnh phù kia.
Mà giống như đã hẹn trước từ lâu, lấy bốn vị tuần sát sử cầm đầu, tất cả mọi người đột nhiên không hẹn mà cùng đi ra ngoài rồi biến mất sau con đường bằng đá xanh.
Chỉ có Lý Trì trước khi bước khỏi cửa thì còn nhớ quay đầu lại nhìn Trần Mặc nói: - Lão Trần, cậu ở đây chờ một chút, chúng ta thương lượng một lát rồi sẽ trở lại.
- Được rồi! Trần Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người rời đi, nguyên bản đại sảnh đang chen chúc người bỗng trống trơn.
Ngu mỹ nhân khẽ thở phào một cái, từng bước mệt mỏi lại gần, thấp giọng nói: - Đừng lo lắng! Nếu trúc phù kia đã xuất hiện thì chuyện có lớn bằng trời cũng có thể giải quyết. Huống chi chẳng qua là bốn đồ điện của anh say rượu làm loạn thôi!
- Cái kia là thứ gì? Trần Mặc phào một cái, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi.
Ngu mỹ nhân đầy mặt hồ nghi nhìn hắn, quái dị hỏi: - A Mặc, anh thật sự không biết sao?
- Nếu tôi biết còn hỏi cô làm cái gì? Trần Mặc trợn mắt đáp.
Việc duy nhất hắn có thể xác định là mảnh trúc phù kia không khác gì với lệnh bài của minh chủ võ lâm, tuy không thể thật sự hiệu lệnh quần hùng, nhưng đủ để bọn Lý Trì phải cấp vài phần mặt mũi.
- Hóa ra anh vẫn còn chưa… Nhìn biểu cảm của Trần Mặc, Ngu mỹ nhân đột nhiên khe khẽ thở dài.
Im lặng một lát, nàng rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc mà trả lời: - Trúc phù kia là tín vật của Thuần Dương Tử… Mà Thuần Dương Tử, chính là chủ nhân của em!
- Chủ nhân? Trần Mặc tròn mắt, thầm nghĩ hay là mình mơ, thế giới này sao đột nhiên lại quay về thời phong kiến?
Thế nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua. Hình như trong lúc Ngu mỹ nhân say rượu ôm lấy hắn, cũng thì thào nói nhỏ câu “chủ nhân” gì gì đó…
- Từ từ để tôi tiêu hóa xong đã! Nâng tay ngăn trở Ngu mỹ nhân giải thích, Trần Mặc hít thật sâu mấy hơi rồi xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy sao bay quanh đầu.
Châm điếu thuốc hút vài hơi, hắn đột nhiên tỉnh ngộ hô: - Tôi hiểu rồi! Cha nuôi mà cô nói, kỳ thật chính là chủ nhân của cô, mà cô thì vẫn luôn tìm ông ta, cho nên nhìn thấy trúc phù kia mới kích động như vậy!
- Hoàn toàn chính xác! Ngu mỹ nhân cười cười, ánh mắt chợt lóe lên mấy tia giảo hoạt: - A Mặc, anh còn nhớ cái bình hoa sứ men xanh mà Thomas cướp ra từ viện bảo tàng không? Kỳ thật nếu như anh đứng thêm vài giây nữa thì sẽ phát hiện ra em ở đó.
"Bộp!" Điếu thuốc trong tay Trần Mặc lập tức rơi xuống đất, chính là gần vài giây sau, hắn liền khó có thể tin nhảy dựng lên.
- Ý cô là, cô bị phong ấn trong cái bình kia? Lạy thánh thần, chuyện quái quỷ gì thế này… Được rồi, chúng ta đừng chơi trò hỏi đáp nữa, cảm phiền đại tỷ giải thích cho em rõ ràng một lần luôn đi ạ!
- Uhm, đó là chuyện thật lâu về trước! Ngu mỹ nhân khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn vòm trời qua ô cửa sổ.
Hồi lâu yên tĩnh, nàng đột nhiên như có suy nghĩ gì nhìn phía Trần Mặc, bất đắc dĩ cười khổ nói: - A Mặc, nếu em nói ngài là chủ nhân của em, ngài có tin không?