Đối với bất kỳ ngành ngề gì, tuổi nghề luôn được coi trọng, bởi nó ý nghĩa cho kinh nghiệm cùng hiểu biết.
Cho nên, khi Nagakawa chứng kiến người trẻ tuổi Trung Quốc này thì hắn hiển nhiên không tin tưởng, huống chi cái gọi là truyền nhân đời thứ ba mươi hai trường phái Trung Hoa tiểu đương gia… Được rồi, có lẽ kẻ này chỉ thích hợp làm thần côn, hơn nữa còn là loại thần côn bị vạch trần.
Thế nhưng đối diện với ánh mắt hoài nghi của mọi người, Trần Mặc vẫn một bộ trấn tĩnh như cũ.
Dường như không có việc gì nhìn Nagakawa một cái, hắn khe khẽ dựng thẳng ngón trỏ, cười hì hì nói: - Làm cho chư vị chê cười! Tôi học không lâu sau, chỉ có…
- Một năm? Hơn mười đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy được có chút khó tin, trên đời này làm sao có thể có loại kỳ tích này.
Nagakawa đã muốn nhịn không được cười nói: - Rất thú vị, có thể trong vòng một năm trở thành truyền nhân trường phái Trung Hoa tiểu đương gia, thiên phú của ngài nhất định vượt quá tưởng tượng của chúng tôi!
Hắn đoán sai còn là sai lầm, Trần Mặc vốn muốn nói chỉ có một tháng, bất quá nghĩ đến việc quá bất thường có khi bị người mang đi giải phẫu, hắn đành chấp nhận cách hiểu một năm.
Diệp Dung lúc này chợt cười đến tỏa nắng, nhìn về Nagakawa: - Đúng vậy, thiên phú của Mặc Mặc nhà tôi tốt thế đấy… Ít ra so sánh với một số người hơn bốn mươi rồi vẫn chưa có thành tựu gì thì còn phải nói là quá xuất sắc ấy chứ!
Lại nói tiếp, Diệp Dung nói đểu không thua gì ai, chỉ cần không phải là đánh lên Trần Mặc, Gia Địch cùng Ngu mỹ nhân mấy quái vật này, nàng bình thường cũng sẽ không thất bại.
Cho nên giờ phút này, Nagakawa bị nàng vừa cười vừa dịu giọng nói như vậy, khuôn mặt nhất thời xanh mét như là táo bón ba bốn ngày.
Mãi lúc lâu sau, hắn mới hậm hực ho khan nói: - Tôi không có ý châm chọc, chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi! Nếu một năm có thể trở thành đầu bếp chính, như vậy lại học thêm hai ba năm, há lại không phải có thể nấu được Mãn Hán toàn tịch sao? (Mãn Hán toàn tịch: bữa tiệc hơn 100 món ngon tổng hợp hai dân tộc Mãn Châu – Hán, tương truyền khiến vị vua nhà Thanh là Khang Hi ăn tới bảy ngày cũng chưa xong)
Thật không có ý châm chọc sao? Thế nhưng trong lời nói, như thế cũng đều cảm thấy có chút chua!
Cho dù nơi này là Nhật Bản, nhưng đông đảo đầu bếp đối với văn hóa ẩm thực Trung Quốc vẫn rất có nghiên cứu, mà Mãn Hán toàn tịch đối với bọn hắn, không thể nghi ngờ tượng trưng cho đỉnh cao của văn hóa ẩm thực Trung Quốc.
Cho nên, Nagakawa nói câu này chẳng bằng nói là làm khó dễ —— phải biết rằng, Mãn Hán toàn tịch chân chính có tổng cộng 6 bữa tiệc trong ba ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món…
Ngẫm lại xem, ai có thể bảo chứng mình làm được hơn ba trăm món ăn, huống chi trong đó còn không ít món đã thất truyền.
- Mãn Hán toàn tịch? Hiện thì tôi không làm được vì chỉ có một mình! Trần Mặc cũng thành thành thật thật thừa nhận điểm này, cho dù là bật hack Oa Oa cũng làm không được loại trình độ này.
Nagakawa không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: - Nói nhảm! Trong những đầu bếp Trung Quốc mà tôi biết, tới bây giờ không ai dám tự xưng có thể làm ra Mãn Hán toàn tịch. Tóm lại, bản thân tôi muốn biết, ngài là dựa vào cái gì để dạy Matsumoto-kun?
- Cái này sao, tôi chỉ là dạy cậu ta một ít lý luận! Trần Mặc gãi gãi đầu, nhìn Nagakawa còn đang tính nói cái gì, hắn rốt cục khe khẽ thở dài, quyết định chấm dứt trò chơi nhàm chán này.
Cướp lời không cho Nagakawa lần thứ hai mở miệng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Đơn giản là thế này! Nếu Matsumoto cần, tôi tùy thời có thể đem công thức nấu Mãn Hán toàn tịch nói cho cậu ta!
Trong chớp mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, ngay cả Sakuraba phải dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Mặc.
Nagakawa ngẩn ra, thần tình ngạc nhiên nói: - Khoan! Tôi còn chưa rõ, ý ngài là… ngài tùy thời có thể ngay tại chỗ kể ra công thức, hơn nữa là công thức của hơn ba trăm món?
- Đúng là như thế! Trần Mặc cười cười đáp lại.
Vài giây sau, tiếng xì xào lại vang lên, Nagakawa nhịn không được lắc đầu nói: - Điều đó không có khả năng! Đây chính là hơn ba trăm món ăn, coi như vừa cầm sách dạy nấu ăn vừa đọc cũng có thể hoa mắt…
- Sakuraba tiên sinh, nếu ngài có tài liệu về Mãn Hán toàn tịch thì cảm phiền lấy ra được không? Khẽ nhấp một ngụm trà, Trần Mặc bỗng phủi phủi ngực trái, ra hiệu cho Bản Bản đang thu nhỏ núp trong túi áo.
Sakuraba hơi ngẩn ra, như có suy nghĩ gì nhìn Trần Mặc, lại rốt cục khe khẽ gật đầu nói: - Đương nhiên có thể! Tôi rất có hứng thú đối với văn hóa ẩm thực Trung Quốc, cho nên cũng góp nhặt thu thập toàn bộ thực đơn!
Nói xong, hắn vỗ tay ra hiệu cho người hầu tới phòng sách lấy đồ.
Mấy phút sau, bốn bản sách cổ dày chừng mười phân đã được đặt trên bàn, mà chỗ này chỉ mới là một bộ phận của Mãn Hán toàn tịch.
Nagakawa được sự chấp thuận của Sakuraba lập tức cầm lấy một bản, nhanh chóng lật xem.
- Tôi bắt đầu được rồi chứ! Thản nhiên như không đặt chén trà xuống, Trần Mặc hơi nheo mắt lại, chậm rãi ngâm nga: - Mãn Hán toàn tịch chia làm sáu bưỡi tiệc, được coi là bữa đại tiệc trứ danh nhất của triều Thanh, tụ tập đầy đủ những món ăn ngon nhất của hai dân tộc Mãn Hán.
- Toàn tịch lấy ẩm thực ở Bắc Kinh, Sơn Động, Chiết Giang làm chủ điểm, lại lấy ẩm thực vùng Mân Việt điểm thêm, tổng cộng 108 vị chính; chia nhỏ ra phương Nam 54 món bao gồm Chiết Giang 30 món, Phúc Kiến 12 món, Quảng Đông 12 món; phương Bắc 54 món gồm tộc Mãn Châu 12 món, Bắc Kinh 12 món, Sơn Đông 12 món…
- Trong sáu bữa tuổi, buổi đầu tiên có tên là Mông Cổ thân phan yến (đây vốn là bữa tiệc hoàng đế triều Thanh tiếp đãi khi hoàng thất kết làm thông gia với Mông Cổ). Đồ ăn khai vị gồm có trà sữa Bạch Ngọc, bánh bơ táo, mứt táo, mứt long nhãn, mứt mơ, nho trắng, đậu phộng da hổ…
Trần Mặc một hơi kể ra mười bốn món khai vị, hơi ngừng một chút, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà chậm rãi nói tiếp: - Cách làm những món khai vị này hẳn chi vị đều biết, tôi cũng không nói nhiều! Chúng ta sẽ nói từ món canh thuốc nhất phẩm cung đình là Long Tỉnh Trúc Tôn đi…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đang thầm nghĩ cái gọi là ‘nói’ có ý gì, chẳng lẽ là… Quả nhiên ngay sau đó, Trần Mặc liền điềm nhiên nhấp một ngụm nước trà, sau đó nhắm mắt nói.
- Long Tỉnh Trúc Tôn, cần nguyên liệu chủ yếu là măng trúc khô mười tám cái, kèm theo phối liệu ba gồm cá băm viên 100 gram, đậu Hòa Lan 100 quả, một nắm rong biển khô, chín cái chân giò hun khói, một muỗng canh dầu hạt cải, một nắm giá đỗ, hai lòng trắng trứng, 10 ml rượu trắng, 2 thìa muối tinh, 10 gram bột ngô, 1.2 lít nước trong, 5 gram mỡ heo. Trước khi nấu phải đem măng trúc cho vào chậu nước âm ngâm 30 phút, sau đó dùng nước sạch rửa qua vài lần.
Liền như vậy không nhanh không chậm, Trần Mặc vừa uống trà vừa đem trọn vẹn cách chế biến món Long Tỉnh Trúc Tôn nói ra, lưu loát cả gần ngàn chữ mà ngay cả một lỗi sai cũng không có.
Hơn mười đầu bếp sớm đã ngạc nhiên đến há to miệng. Trên thực tế, muốn bọn họ làm được một nồi Long Tỉnh Trúc Tôn cũng không khó, thế nhưng bảo họ mang gần ngàn chữ kể ra, thậm chí cả liều lượng cũng không sai một số quả thực là việc khó tới cực điểm.
Giờ khắc này, ngay cả Nagakawa cũng nhịn không được thầm than một tiếng, thầm nghĩ dù người này không phải là đầu bếp xuất sắc thì bằng trí nhớ này cũng đủ để hắn được những đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới tranh đoạt làm phụ tá cho mình.
Giống như nghe được Nagakawa thầm tán thưởng, Trần Mặc khẽ nhấp một ngụm trà rồi lại tiếp tục nhàn nhã ngâm nga.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, hắn từ Mông Cổ thân phan yến kể tới Vạn Thọ yến, lại từ Cung Bảo Dã Thỏ nói sang Giải Nhục Song Duẩn Ti… Gần bốn mươi món ăn, tổng cộng hơn bốn vạn chữ được hắn kể ra, thậm chí không hề có một chữ nào sai lệch sách cổ.
Giờ này khắc này, toàn trường đầu bếp sớm đầy mặt cảm thấy kính nể ngồi nghiêm chỉnh, đây cũng không phải là do kinh ngạc, mà là biểu hiện một loại tôn kính!
Đúng lúc này, Trần Mặc lại đột nhiên không hề báo trước mà dừng lại, khẽ mở mắt.
Mọi người đang nhập tâm lắng nghe không khỏi thất vọng thở dài, tuy những tài liệu này cơ bản đều có thể tìm được rải rác trên mạng, thế nhưng cần rất nhiều tinh lực để thu thập và chỉnh lý, chỉ sợ không có vài năm không thể hoàn thành.
Cho nên giờ phút này, nghe được Trần Mặc có thể một hơi đem toàn bộ tư liệu kể ra, đám đầu bếp nổi danh này tự nhiên mừng rỡ tức khắc ghi chép lại, mà Trần Mặc đột nhiên im lặng không nói, không thể không khiến bọn hắn rất là buồn bực, hận không thể nhào đi lên cạy miệng đối phương.
- Trà, hết trà rồi! Bình thản cười cười, Trần Mặc chỉ chỉ chén trà trước mặt mình, ý bảo nước trà trong đó đã uống hết.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Sakuraba đã quát lui người hầu đang muốn châm trà mà tự mình nâng ấm trà tới rót cho Trần Mặc.
Nagakawa bên cạnh thấy thế nhịn không được khuyên nhủ: - Sakuraba tiên sinh, việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, ngài không cần…
- Không! Tôi muốn đích thân làm, bởi vì Trần tiên sinh xứng nhận kính ý của tôi! Tuy vẫn giữ nguyên một bộ lạnh như băng, nhưng giờ phút này ánh mắt mà Sakuraba nhìn Trần Mặc lại nóng rực như mặt trời chói chan, có thể thấy nhiệt tình điên cuồng với trù nghệ của hắn.
Diệp Dung bên cạnh thấy thế bị dọa lông tơ dựng ngược, thầm nghĩ Mặc Mặc theo mình lăn lộn mấy năm, bổn sự câu dẫn đã trò giỏi hơn thầy, ít nhất việc hấp dẫn được cả gã bêdê này thì lão nương cam bái hạ phong!
- Cảm ơn! Bình thản tiếp nhận Sakuraba bày tỏ kính ý, Trần Mặc khe khẽ nhấp một ngụm trà, thở phào một cái rồi nheo mắt lại.
- Kế tiếp, chúng ta nói về cách thực hiện món Phật Thủ Kim Quyển: đều rắc tiêu muối đem thịt, tiếng nửa ướp, vàng sang chuẩn khi đó sau chiên….
Cùng vừa nãy bất đồng, Trần Mặc lúc này giống như đột nhiên mất năng lực biểu đạt, bỗng dưng thốt lên những câu quái dị không ai hiểu.
Nagakawa đang tập trung tinh thần so sánh với sách cổ dạy nấu ăn, vốn là bất hạnh đến cả nửa giờ không tìm được lỗi nào, giờ phút này hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều, hưng phấn quát lớn: - Sai rồi! Sai lầm rồi! Trần tiên sinh, ngài lần này mười phần sai rồi!
- Thật vậy sao? Trần Mặc cười hì hì nhìn của hắn, không có chút xấu hổ hay lúng túng.
Nagakawa ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Sakuraba bình tĩnh hồi đáp: - Ngài ấy không sai, ông chỉ cần đọc ngược lại từ trái sang, sẽ phát hiện…