Đột nhiên xuất hiện sương mù, rõ ràng chính là muốn dùng trận pháp giam người, hơn nữa còn đã được sớm chuẩn bị.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy mọi người bị nhốt trong trận không thể thoát thân, Nguyên Thông không khỏi âm trầm cười rộ lên: - Thế nào? Cảm giác không tồi chứ! Từ khi xác định kế hoạch này, ta tiêu tốn gần hai tháng mới tạo được trận pháp sương mù này… Biết điều thì đem năm mảnh ngọc vỡ kia giao ra đây!
Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, loại uy hiếp này tựa hồ không hề có hiệu quả gì.
Trần Mặc cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, mấy đồ điện cũng đã nhảy đi ra, lung la lung lay nói: - Ta nói, vì cái gì mà lúc Boss phản diện làm ra âm mưu cuối cùng đều rất thích cười nhỉ, bọn hắn không sợ cắn vào lưỡi sao?
- Cái này sao… Tốt xấu gì người ta cũng đã mất công, chúng ta cứ cổ vũ an ủi một lần đi! Nặc Nặc thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, nghiêm trang hồi đáp.
Oa Oa như có suy nghĩ gì "à" một tiếng, khẽ thở dài: - Cũng phải! Boss cũng chỉ xuất hiện đúng một lần ở đoạn cuối, chúng ta phải để hắn vớt chút mặt mũi… Ê này Nguyên Thông, cứ tiếp tục đi, coi bọn ca là không khí được rồi!
Kẻ xướng người hoạ liến thoắng một tràng, mấy đồ điện hiển nhiên kế thừa thiên phú mô-kích của Trần Mặc, nhất thời khiến Nguyên Thông tức đến xì khói.
Nín lặng hồi lâu, linh hồn trôi nổi đột nhiên bay lên cao rồi quát: - Lũ ngu xuẩn! Ta không có thời gian nói lời thừa với các ngươi, toàn bộ chết đi…
- Phải chết là ngươi mới đúng! Bình thản nhún nhún vai, Trần Mặc đột nhiên cắt đứt tiếng quát của hắn, tay trái chậm rãi chìa về phía trước.
Trong lòng bàn tay hắn, năm mảnh ngọc ngưng tụ thành Nguyên Linh Ngọc Phách chậm rãi xoay tròn, tản mát ra hào quang màu tím miên man không dứt.
Nơi hào quang này chiếu đến, sương mù đen tựa như tuyết gặp ánh mắt trời, chỉ thoáng chốc đã tan hết.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã có thể hành động bình thường, từ khốn cảnh thoát ra.
Nguyên Thông ngẩn ra, đột nhiên hét ầm lên: - Làm sao có thể! Thời không lữ hành sớm đã tiêu hao năng lượng của Nguyên Linh Ngọc Phách, vì cái gì ngươi còn có thể sử dụng nhiều năng lượng như vậy?
- Bởi vì ngươi không biết chúng ta đi dạng thế giới thế nào đấy! Nâng Nguyên Linh Ngọc Phách sắp thành hình hoàn chỉnh, Trần Mặc dường như không có việc gì mỉm cười nói.
- Ngươi quả thật đoán chắc từng bước, nhưng ngươi không có tính đến thế giới chúng ta đi ra sao… Trong thế giới kia nguyên khí thiên địa nhiều gấp mấy trăm lần thế giới này, cho dù Nguyên Linh Ngọc Phách tiêu hao toàn bộ năng lượng cũng có thể bổ sung hơn nửa trong vài canh giờ!
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ thế giới các ngươi đi là… Nguyên Thông khó có thể tin gầm lên, giống như bị phỏng đoán của mình làm khiếp sợ.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi mọi người cho rằng hắn sẽ chọn rút lui, linh hồn kia đột nhiên lần thứ hai vọt tới, chợt quát: - Đi chết đi! Cho dù là như vậy, các ngươi cũng đừng hòng ngăn trở ta đoạt lại Nguyên Linh Ngọc Phách!
Trong tiếng rít gào giận dữ, mấy trăm gã thuộc hạ nửa người nửa yêu của hắn cùng gầm lên, đột nhiên không hẹn mà cùng chen chúc vọt tới.
Đón rừng vuốt sắc cùng nanh nhọn của đám người lai hổ, Gia Địch giờ phút này giơ lên quyền trượng, hào quang kim sắc lấy nàng làm trung tâm toàn diện khuếch tán, hóa thành thuẫn ánh sáng bao phủ phạm vi mấy mét quanh người.
Ngay sau đó, có thuẫn ánh sáng bảo vệ không lo, bốn đồ điện lập tức điều động toàn bộ năng lượng trong cơ thể, nhất tề nhằm phía yêu thú đang mãnh liệt mà đến.
"Ầm!" Bản Bản biến lớn lên chiếm chu vi mấy mét mang theo hào quang thanh sắc đập xuống, vài chục con yêu thú chỉ kịp thét một tiếng đã thịt nát xương tan.
Cơ hồ đồng thời, Xa Xa vừa đụng bay đám yêu thú, vừa vận hành nòng pháo năng lượng ngưng tự bắn ra.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang nổ, một quả cầu ánh sáng nóng rực trực tiếp phóng ra rồi nổ tung giữa bầy yêu thú, sóng khí lan tràn đem vài chục yêu thú đập bay lên vách tường, cũng không ít con trực tiếp hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
- Nằm xuống! Tất cả nằm sấp xuống! Nặc Nặc dồn sức hô vang, giống như là chủ nhân ra lệnh cho nô bộc.
Trong chớp mắt, hơn mười con yêu thú gần nó lập tức nằm sấp xuống sàn. Không đợi Nguyên Thông trách mắng chúng nó, Nặc Nặc đã chuyển sang hình thái người máy, hơn mười sợ dây thép phóng ra, biến thành một màn cắt thịt.
Ngay sau đó, Oa Oa cũng đã hóa lớn lên mấy mét, từ trên trời nện xuống đàn yêu thú. Cơ hồ đồng thời, tổ thái đao năm người cũng bay ra, đằng đằng sát khí chém loạn, suýt nữa đục cả mặt đất lên.
- Chém cho chuẩn đê! Ca vừa mới sơn lại thân xong! Cho dù đang bận rộn loạn chiến, Xa Xa cũng òn oán hận năm thái đao không phân địch ta công kích.
Chính là vài giây sau, chờ nó tính toán lần thứ hai bắn pháo lại bất chợt ngẩn ra: - Cái đệch! Mới có vài phút mà tụi bây đã dọn hết thì ca lấy gì mà chơi!
Giờ khắc này, chỉ còn lại khoảng 60 con yêu thú bị thương rên rỉ trên mặt đất, số còn lại hiển nhiên đều đã tử ẹo sau lần chiến đấu vừa xong.
Nhìn linh hồn Nguyên Thông trôi nổi trên đầu con hổ yêu thủ lĩnh, bốn đồ điện đối mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng đánh: - Không được cướp! Đó là của ca, ai cướp với ca ca đánh kẻ đó!
- Đi chết đi! Cho là ta chỉ thế này sẽ ngã xuống sao? Thấy đối phương coi mình như cá nằm trên thớt, Nguyên Thông nhất thời giận quát một tiếng, linh hồn phóng ra một luồng gió mạnh, mạnh mẽ bức lui bốn đồ điện.
Cơ hồ đồng thời, hổ yêu hắn khống chế đột nhiên vươn tay lôi từ đằng sau lưng ra một cô gái, đem làm lá chắn chắn trước người. Trong chớp mắt, Gia Địch sắp phóng ra hoàng kim quang mâu ngẩn người, ngạc nhiên hô: - Cái gì! Tại sao có thể như vậy?
Giờ khắc này, mọi người đã muốn chiếm thượng phong lại phải nhất tề dừng bước.
Trần Mặc sắc mặt nhất thời trở nên phi thường khó coi, trong mắt của hắn dâng lên lửa giận, chăm chú nhìn cô gái yếu ớt nằm trong tay con hổ yêu.
Là Diệp Dung một thân máu đen đang hôn mê, cho dù lúc này kịch liệt hỗn loạn cũng không làm nàng tỉnh lại, hiển nhiên là đã chịu thương tổn rất nặng…
Mà thấy một màn như vậy, cho dù là Mộc Vân không hề có cảm xúc của nhân loại cũng khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn
- Tên ngu xuẩn! Đây mới là át chủ bài của ta! Chỉ huy hổ yêu nhấc Diệp Dung giơ lên cao, Nguyên Thông cười lạnh lên, giọng điệu mang theo khoái trá không nói nên lời.
- Ta không có hứng thú nói nhảm, cũng sẽ không cho ngươi cơ hội cứu người! Rất đơn giản một câu, hoặc là đưa ngọc vỡ giao ra đây, hoặc là nhìn thấy cô ta chết trước mắt các ngươi, quyết định đi!
Nguyên Thông quả thật không có hứng thú làm thêm điều gì vô nghĩa, bởi vì hổ yêu đã hơi hơi phát lực, trên cổ họng Diệp Dung nhất thời phát ra âm thanh lách cách của khớp xương muốn vỡ vụn.
Căn bản không kịp suy nghĩ, Trần Mặc lập tức bật thốt lên quát: - Khoan đã, ta giao ngọc cho ngươi!
- Không được! Gia Địch cùng Ngu mỹ nhân ngẩn ra, cơ hồ đồng thời quát.
- Quả thật không được! Mộc Vân khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi chậm rãi nói: - Cho dù chúng ta đưa ngọc vỡ cho hắn, cuối cùng vẫn chỉ một con đường chết… Như thế không bằng cùng chết đi!
- Muốn cùng chết sao? Ta không có ý kiến! Nguyên Thông dữ tợn cười, muốn chỉ huy hổ yêu lần thứ hai phát lực.
- Không, ta và ngươi trao đổi! Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng quát: - Nhưng ta muốn ngươi lui ra phía sau hai trăm mét, chỉ để hổ yêu này đứng đây, đương nhiên chúng ta cũng sẽ lui ra phía sau hai trăm mét!
- Ừm, ngươi cũng thông minh đấy, đây là phương pháp mượn cơ hội chạy trốn rất tốt! Nguyên Thông hơi chút nghĩ nghĩ, liền gật đầu đồng ý.
- Được rồi! Ta đối với đám kiến hôi các ngươi không có hứng thú, coi như tha các ngươi một mạng cũng không sao cả! Vậy đi, đưa ngọc vỡ giao ra đây, nhớ rõ không được giở trò, bằng không con bé này nhất định phải chết!
Uy hiếp như thế, hắn cũng chậm rãi trôi nổi về phía sau, lui ra xa hai trăm mét.
Hổ yêu như trước đứng tại chỗ, hổ trảo gắt gao nắm lấy Diệp Dung. Trần Mặc nhìn nhìn mọi người phía sau, bất đắc dĩ thở dài nói: - Mọi người lui ra đi, không cần lo cho tôi… Nếu lát nữa có nguy hiểm, trước hết nghĩ cách chạy trốn, biết chưa?
- Không! Không đợi Gia Địch các nàng trả lời, bốn đồ điện đã hét lớn: - Lão đại, chúng ta đã ra ngoài lăn lộn phải biết được nghĩa khí, nếu anh chết bọn em biết theo ai… Không cần! Không cần! Hoặc là mọi người cùng nhau chạy đi, hoặc là mọi người cùng nhau nằm lại nơi nà, kẻ nào chạy trốn là vương bát đản!
- Đây là mệnh lệnh! Trần Mặc giận quát một tiếng, trực tiếp nắm Nặc Nặc ném ra xa.
Trong ánh mắt chăm chú của hắn, Gia Địch các nàng đưa mắt nhìn nhau, rốt cục thở dài chậm rãi lui về phía sau đi, trong khoảnh khắc đã ra xa hai trăm mét.
Nguyên Thông lúc này âm trầm cười nói: - Thằng nhóc! Ngươi cũng có nghĩa khí lắm, lại chịu hi sinh chính mình làm cho đồng bạn chạy trốn… Nếu chúng ta không phải là lập trường đối địch, ta thật sự nên vì ngươi tán thưởng!
- Nói nhảm xong chưa? Trần Mặc ngay cả hứng thú cãi lại cũng không có, trực tiếp đưa ngọc vỡ giơ lên trước người hổ yêu: - Một tay giao tiền, một tay giao hàng! Đôi bên giao dịch công bình, không ai bắt nạt ai!
- Tốt lắm! Nguyên Thông xa xa cười lạnh một tiếng, chỉ huy hổ yêu nâng Diệp Dung đưa tới. Trần Mặc đưa tay bắt lấy cánh tay của Diệp Dung, đồng thời cũng tùy ý hổ yêu bắt được Nguyên Linh Ngọc Phách.
Sau vài giây giằng co, song phương không hẹn mà cùng buông tay ra, riêng biệt chiếm được Diệp Dung cùng Nguyên Linh Ngọc Phách.
Trong nháy mắt, Trần Mặc đã mang theo Diệp Dung chạy về phía sau, đồng thời quay đầu quát: - Gia Địch, mọi người mau… Cái gì!
"Ầm!" Cùng lúc tiếng hét của hắn, Diệp Dung đang hôn mê mở to mắt, trong mắt chỉ còn lại màu đỏ.
Tích tắc đó, tay phải của nàng đánh một chưởng lên ngực Trần Mặc, bản thân lại thừa cơ nhảy ngược về phía sau.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, xa xa Nguyên Thông đã cấp tốc phi tới, không hề đình trệ dung nhập tiến vào trong cơ thể Diệp Dung!
"Rầm!" Trần Mặc trúng một đòn bất ngờ bay thẳng ra ngoài, đến khi lưng đập mạnh lên tường mới miệng hộc máu ra ngã xuống đất.
Mọi người kinh hô vội vàng đuổi lên cứu viện, mà Diệp Dung cũng không có tiếp tục truy kích, mà là nắm lấy mảnh ngọc cuối cùng tiến đến bên cạnh hổ yêu.
Giờ phút này, sáu mảnh ngọc vỡ đã toàn bộ trong lòng bàn tay của nàng, chỉ cần thoáng đụng vào là có thể dung hợp!