Huân Nhi vừa dứt lời thì một chiếc nhẫn vô cùng cổ quái đã xuất hiện trước mắt Trần Mặc.
Nhẫn màu bạc, trái đỏ phải đen, chính giữa có một cây kim đồng hồ màu xanh lá, tổng thể nhìn có chút giống một cái la bàn.
Không đợi Trần Mặc mở miệng, tiểu Huân Nhi liền kiêu ngạo giơ chiếc nhẫn lên nói: - Đây là ông nội đưa cho Huân Nhi, ông nội nói nó có thể đo được vận khí của người khác.
- Thật sao? Trần Mặc có chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn cầm lấy chiếc nhẫn, đột nhiên cái kim đồng hồ màu xanh trên chiếc nhẫn bắt đầu di động, nhích lên vài milimet về phía mặt màu đen.
Tiểu Huân Nhi bên cạnh hếch cằm lên, kiên nhẫn giải thích: - Ông nội nói, màu đen là đại biểu cho sự xui xẻo cho nên khi ra khỏi cửa nhất định phải cẩn thận!
- Nói cách khác nếu ta sử dụng dị năng thì… Trần Mặc như có suy nghĩ gì rồi ngưng tụ vài tia thanh mang phóng về cái thìa trên bàn.
Chiếc thìa trúng thanh mang thì liền rơi xuống đất, cùng lúc đó màu đen trên chiếc nhẫn cũng khẽ dịch chuyển.
- Quả nhiên là vậy. Xác định được điểm này thì Trần Mặc nở ra nụ cười khổ.
Đột nhiên Gia Địch ngăn hắn tháo chiếc nhẫn xuống, như có suy nghĩ gì nói : - Mặc, anh thử lại lần nữa nhưng lần này anh hãy cầm miếng ngọc kia lên.
- Ách, tôi sẽ gặp xui xẻo nữa. Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài nhưng mà cũng cầm mảnh ngọc vỡ lên rồi phát động thanh mang.
Nhưng mà giờ phút này khuôn mặt của hắn đột nhiên có chút động, bởi vì hiện tượng kỳ quái xuất hiện, khi hắn phát động thanh mang thì kim trên chiếc nhẫn cũng dịch chuyển nhưng mà lại ít hơn so với ban nãy.
- Em hiểu rồi. Trong khi Trần Mặc còn ngạc nhiên thì đột nhiên Gia Địch nở nụ cười : - Anh càng có nhiều mảnh ngọc này thì tác dụng của vận đen càng yếu, nói cách khác nếu như anh có thể thu thập nhiều mảnh ngọc tương tự thì một ngày nào đó vận đen của anh sẽ bị áp chế.
- Khi đó tôi sẽ có thể tùy ý sử dụng dị năng sao? Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy tiền đồ xán lạn.
Đây rõ ràng là chuyện tốt, tuy rằng hắn không thể trông cậy vào cái vấn đề nghịch thiên này để trở thành vua của thế giới nhưng ít ra hắn cũng có thể cải thiện cuộc sống đi!
- Đúng vậy, tuy rằng em không biết là vì cái gì nhưng chân tướng chính là như thế. Gia Địch gật gật đầu.
- Đương nhiên, muốn thu thập những mảnh ngọc sẽ rất khó. Nhưng mà sau đó nàng lại nhíu mày: - Đầu mối thì ít, người muốn có lại rất nhiều, em nghĩ cần phải mất nhiều thời gian và tinh lực.
- Nhưng mà ít nhất lão đại cũng có thể cảm ứng được loại ngọc này, đây chính là ưu thế to lớn. Oa Oa ngẩn ra, ở bên cạnh liền lên tiếng: - Hơn nữa, có người cướp thì sợ cái gì? Mọi người chúng ta cùng nhau quần ẩu, không đập hắn đến choáng váng mới là chuyện lạ.
- Đánh nhau? Ca thích, cái này ca thích ! Từ khi đảm nhận thêm vai trò cục gạch đến nay thì Bản Bản đã dần dần yêu thích công việc này, cho nên nó liền lập tức xung phong nhảy ra nhận việc.
Xa Xa rất có đồng cảm gật đầu, lại bắt đầu thói quen tự sướng của mình : - Đúng rồi, còn có ca, nhớ năm đó,cta đừng được đám xe trong giang hồ xưng là Thiên Nhân Trảm!
- Trên thực tế thì nó bị một nghìn người chém đó. Nặc Nặc thấy vậy thì liền lên tiếng phụ họa.
Không phải nghi ngờ, ngay sau đó chính là vụ quần ẩu của bốn tên đồ điện này.
Sau khi Huân Nhi ăn kem xong thì hoan hô lên giơ tay lên: - Còn có con nữa, Huân Nhi cũng có thể giúp ba ba đập người, giống như là đập một con ruồi nhé.
- Sặc, cái này cũng giống với đập ruồi sao ? Trần Mặc chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Bất quá nói đi thì nói lại, hiện tại thì hắn đã hạ quyết tâm, nếu mình đã có thể tìm được hai mảnh ngọc thì nhất định có thể tìm được mảnh thứ ba, thứ tư… Tóm lại, vì nhà cửa xe cộ vợ con, bất kể như thế nào cũng phải đi thử một lần!
Nhất thời nghĩ đến đây thì hắn đã khôi phục lại bản tính lạc quan của mình, không khỏi nở ra nụ cười.
Gia Địch nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ rồi nhẹ giọng nói: - Tốt rồi, thời gian không còn sớm nữa, em thấy tối nay Huân Nhi nên ở lại chỗ của em…
- Không, con muốn ngủ cùng ba ba! Lời còn chưa dứt, tiểu Huân Nhi đã tức giận ưỡn ngực, bắt đầu sử dụng sát chiêu quấn chân của mình.
Bị một chiêu này của Huân Nhi thì Trần Mặc có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Mất phút sau, nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn lệ của Huân Nhi thì rốt cuộc hắn cũng đầu hàng: - Được rồi, nhưng nếu như nửa đêm con tè dầm thì ta không chịu trách nhiệm đâu.
- Muôn năm! Huân Nhi liền hô to, chuyện này cứ như vậy mà xong.
Bởi vì Diệp Dung còn hôn mê nằm ở dưới lầu hai cho nên Trần Mặc cũng không trở về nhà mà trực tiếp lấy chăn nệm trải luôn ra một góc sàn.
Chẳng qua là khi thấy được bức tường bị phá ở bên ngoài thì hắn có chút buồn rầu, tuy nói hiện dùng Chướng Nhãn pháp nhưng mà ngay mai Diệp Dung thấy được thì phỏng chừng nàng sẽ lại bạo phát tiểu vũ trụ.
- Điều này đơn giản thôi. Gia Địch đang muốn rời đi thấy vậy thì nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng.
Nữ quản gia Tang Á lập tức xuất hiện, khom mình hành lễ nói: - Tiểu thư, ngài có cái gì cần phân phó?
- Gọi người đến sửa lại nơi này. Gia Địch tùy ý phân phó một câu, tiếp theo lại bổ sung: - Tiền không thành vấn đề, quan trọng là phải làm trong im lặng. Lấy 6 tiếng làm hạn định, nếu làm sớm 1 tiếng thì sẽ được thưởng 1 vạn!
- Dạ! Hiển nhiên đã quen đối với thói tiêu tiền như nước của Gia Địch, nữ quản gia cũng không chút do dự khom người lĩnh mệnh.
- Ngoài ra, cô hãy phái người đi mua đồ chơi, quần áo, sách vở… Mà khi nàng xoay người rời đi, Gia Địch lại nhìn Huân Nhi, đột nhiên mở miệng: - Sáng sớm ngày mai trước khi Huân Nhi thức dậy thì tôi muốn nhìn thấy nơi này có đủ cho nhi đồng.
Trần Mặc cảm khái lắc đầu, thầm nghĩ cho dù là người giàu nhất Nam Thành cũng không ném tiền điên cuồng như thế này.
Nghĩ như vậy khi hắn đưa Gia Địch ra đến cửa thì lại nhịn không được nói: - Gia Địch, xem chừng cô rất thích Huân Nhi, cô muốn nhận nuôi nó sao?
- Nếu anh là ba ba mà đồng ý thì em đương nhiên không thành vấn đề. Gia Địch liền mỉm cười đùa giỡn, sau đó đột nhiên thu lại nụ cười.
Trong khoảnh khắc, nàng chợt lâm vào bi thương, rốt cuộc lại thở dài: - Mặc, anh cũng biết từ nhỏ em mất đi cha mẹ, thấy được Huân Nhi thì em cũng nghĩ đến mình khi đó.
Chuyện này thì Trần Mặc cũng biết, Gia Địch vốn có thể hưởng thụ cuộc sống không buồn không lo, nhưng mà khi nàng được ba tuổi thì đột nhiên cha nàng lại đem nàng đến Thần miếu giao cho Đại Tế Ti nuôi nấng. (Trong Áo Giáp Vàng thì là Thánh Vực và Giáo Hoàng)
Đối với một đứa nhỏ ba tuổi mà nói thì đây chính là điều tàn nhẫn nhất, mà mặc cho Gia Địch kêu gào cầu xin thế nào thì cha mẹ nàng cũng không thay đổi.
Vì thế, Gia Địch bắt đầu tự thu hẹp bản thân, mà không lâu sau cha mẹ của nàng đột nhiên bị tai nạn qua đời, từ đó chứng trầm cảm của nàng cũng đạt tới đỉnh phong.
Không giao tiếp cùng người khác, không tham gia các hoạt động xã hội, không muốn kết bạn… Cứ như vậy kéo dài mãi cho đến khi một cuộc điện thoại kỳ quái gọi đến.
Không phải không thừa nhận, có rất ít người có thể chống lại ba tấc lưỡi của Nặc Nặc, cho nên dù là một người có trầm cảm tâm tình sắt đá như Gia Địch cuối cùng cũng dần dần mở rộng lòng.
Vài năm sau rốt cuộc thì nàng cũng đã thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu, mà khi đó đúng lúc lại nghe được điện thoại của Trần Mặc.
Nghe xong Gia Địch tự thuật thì Trần Mặc đề nghị nàng thử đối mặt với chuyện cũ, tỷ như đi tìm nguyên nhân mà cha mẹ nàng đưa nàng đến Thần miếu, bởi vì tai nạn xe cộ kia thật quá trùng hợp.
Mà kết quả đúng như phán đoán của Trần Mặc, Gia Địch tìm được một bức thư mà cha mẹ nàng để lại, trong đó có nhắc tới một thế lực muốn hãm hại họ, mà cha mẹ nàng bởi vì lo lắng cho nàng nên mới đưa nàng đến Thần miếu để họ bảo vệ nàng.
Ngoài ra, Gia Địch cũng nhận được một tài sản kếch xù, theo lời trong di chúc thì cha mẹ nàng không có cách nào bảo vệ nàng, như vậy chỉ có thể để tiền bảo vệ nàng thôi.
- Khó trách cô lại có thói quen tiêu tiền như vậy. Nghe được câu này thì Trần Mặc không khỏi nói thầm, đương nhiên là trên mặt hắn còn lộ ra vẻ đồng tình.
Gia Địch cũng không nói thêm gì nữa mà là hôn nhẹ lên mặt hắn một cái rồi mỉm cười xoay người rời đi: - Thôi, trễ lắm rồi anh đi nghỉ đi, nhớ là chăm sóc cho con gái của chúng ta đó.
- Ặc… Cái gì mà con của chúng ta? Trần Mặc bối rối múa tay múa chân kháng nghị, nhưng Gia Địch đã rời đi.
Nặc Nặc từ trong túi áo hắn nhảy ra, thấp giọng than thở nói: - Lão đại, em cảm thấy Gia Địch càng ngày càng bình thường rồi, đều là công lao của em đó nha.
- Cút, cô ấy vốn rất là bình thường. Hung hăng nhét Nặc Nặc vào túi nhưng Trần Mặc cũng có suy nghĩ giống nó, gần đây Gia Địch quả thật là giống người thường rồi.
Hắn xoay người trở về cái ổ tạm thời, bỗng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Lúc này, mấy tên đồ điện đang vây quanh Huân Nhi nói bậy nói bạ, Xa Xa còn tỏ ra hổ báo, dương dương tự đắc: - Thật hoài niệm, nhớ năm đó lão Xa ta đây từng quét ngang trên một con đường…
- Sau đó thì sao? Sau đó thì sao ? Hiển nhiên là Huân Nhi tin loại chuyện ma quỷ này, lại còn chớp mắt to hỏi.
Hiếm khi nào gặp được người nghe trung thành như thế này, tự nhiên là Xa Xa tinh thần đại chấn, thuận miệng bậy bạ nói : - Sau đó những chiếc BMW, Rolls-Royce, Cadillac… tất cả đều bái lạy ta, hơn nữa còn khóc mà van xin ta thu chúng nó…
- Thu cái đầu mày. Trần Mặc trực tiếp tung một cước, đem mấy tên bất lương này đá đi.
Thấy hắn xuất hiện thì Huân Nhi liền hoan hô nhào lên, sau đó như đã thành quen quấn chặt lấy hắn: - Ba ba, Huân Nhi muốn xem phim hoạt hình… Bản Bản nói, nó có rất nhiều phim hoạt hình!
- Này, tao không nhớ là mình có download phim hoạt hình! Trần Mặc có chút nghi ngờ nhìn vào Bản Bản, đột nhiên cảm có cảm bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, tiểu Huân Nhi đã ôm chặt lấy Bản Bản, thực nghiêm túc gật đầu nói: - Bản Bản nói, có một chú đánh nhau với một dì ở trên một cái giường rất lớn, bọn họ đánh nhau đến nỗi cảm thấy rất nóng cho nên ngay cả quần áo cũng đều cởi hết ra.