Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 4: Lấy tiền đập mày



oOo

Trên đường cao tốc trống trải, hai chiếc xe bám đuôi đuổi sát nhau, tốc độ khủng khiếp khiến người khác cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh.

Có lẽ ý thức được cứ như vậy chẳng tác dụng gì, Jaguar đột nhiên quặt tay lái, theo lối ra mà lao vào cánh đồng bát ngát.

Xa Xa thấy thế không chút do dự trực tiếp nhảy qua hàng rào bảo vệ, bay thẳng vào cánh đồng, đồng thời vượt lên trước Jaguar.

- Nhanh kết thúc đi!
Trần Mặc lại giục, Xa Xa chuyển bánh ngoắt 180 độ khiến bùn lầy bắn tung, đối đầu với Jaguar.

Bùn đất bay lên còn chưa rơi hết xuống, nó đã không chút do dự lần thứ hai khởi động, húc thẳng tới.

Mấy gã cướp đưa mắt nhìn nhau, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình mình — có lầm hay không, chiếc xe điện kia chẳng lẽ định chơi trò Hỏa Tinh đụng Địa Cầu, muốn lĩnh tiền tuất (tiền được nhận hỗ trợ cho ma chay) cũng không cần làm như vậy chứ!

- Con mẹ nó, lão tử thành toàn cho mày!
Hung tợn cắn răng, lái xe dữ tợn giẫm chân ga, hung mãnh lao thẳng nghênh đón.

Tiếng ầm ầm nổ vang, hai chiếc xe thể tích không đối xứng đã đụng vào nhau, lập tức bụi bay mù mịt khắp không gian.

Đợi đến khi đất cát lắng xuống, một màn khó có thể tin hiện ra giữa cánh đồng bát ngát.

Xe điện đâm vào Jaguar lại lông tóc không tổn hao, ngay cả một vệt xước sơn cũng không có. Mà chiếc xe thể thao xem chừng cường hãn, lại bị bức lui năm sáu mét, nửa thân xe đều vỡ thành sắt vụn.

Tên cầm lái trực tiếp bị thương ngất xỉu, mà mấy tên đằng sau thì bay khỏi xe xa vài mét, chỉ có một gã tóc húi cua có vẻ bị nhẹ nhất một tay ôm lấy cái đầu chảy máu, tay kia nâng súng định bắn trả.

- Cá nhân anh thấy viên đạn này dành cho chú thì vừa xinh đấy!
Trần Mặc khinh thường mở miệng châm chọc, tay không chậm đấm tới.

Công kích nhìn như hời hợt, nhưng lại nhấp nháy luồng điện, vừa chạm tới khiến đối phương trực tiếp hôn mê. “Soạt” một tiếng, một túi nilon lớn màu đen cũng lập tức rơi xuống đất, mấy cọc tiền trong đó rơi ra.

- Của ka! Của ka! Toàn bộ đều là của ka!
Không đợi Trần Mặc cúi đầu nhìn, Oa Oa hai mắt phát sáng nhảy vọt tới. Trần Mặc vội vàng đem nó một cước đá văng ra, thầm nghĩ mấy thứ này nếu mang về, chính mình sợ là lại dính một lần xui xẻo lớn, chẳng hạn đang ăn cơm lại chết vì hóc xương cá...

Oa Oa bị đá lăn mấy vòng ra đất, mặt đầy bi phẫn nhìn lên số tiền kia, khóc không ra nước mắt nức nở:
- Tiền của ka, tình yêu của ka! Lão đại, chúng ta thó một chút thôi là có thể giúp anh mua nhà rồi!

- Không sai, nhưng khi vận đen đến mày giỏi thì đỡ giùm tao nhé?
Thấy Oa Oa sắp lao lên giựt bọc tiền, Trần Mặc vội vàng tóm lấy cái túi đen kia.

Động tâm thì động tâm, nhưng hắn cũng chỉ đành ném cái túi trả lại trong chiếc Jaguar. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khàn khàn cách đó không xa vang lên:
- Đừng nhúc nhích! Nếu không muốn chết, đem cái gói kia ném lại đây!

Chẳng biết từ lúc nào, một gã đầu trọc bị văng ra ngoài ban nãy đã tỉnh lại, đang giơ khẩu súng chậm rãi tới gần.

Nhìn thẳng họng súng đen kịt, Trần Mặc không hề sợ hãi, vẫn lạnh nhạt cười nói:
- Này anh bạn, anh không thấy mình vừa nói quá mâu thuẫn sao? Rốt cuộc là muốn tôi đứng im, hay muốn tôi ném túi tiền qua đây? Haiz, đợi máu chảy lên kịp não rồi hẵng nói chứ!

- Câm mồm, ném tiền lại đây!
Đầu trọc sốt ruột bước gần thêm, thuận tiện còn liếm liếm khóe miệng chảy máu.

- Như anh mong muốn!
Trần Mặc khẽ đẩy gọng kính, rồi theo lời ném túi đen qua, sau đó ngoan ngoãn giơ hai tay qua đầu.

Đầu trọc chuẩn xác tiếp nhận túi tiền, bên vẫn chĩa súng vào Trần Mặc, bên cúi đầu kiểm tra cái túi. Vài giây sau, hắn bỗng nở nụ cười dữ tợn, ngón đặt lên cò súng:
- Thằng nhóc, là do mày xui xẻo!

- Xem ra mày rất yêu tiền?
Không đợi hắn bóp cò, Trần Mặc đột nhiên cười cười, dường như không có việc gì hỏi.

Đầu trọc ngẩn ra, theo bản năng trả lời:
- Nói nhảm, ai không yêu tiền? Con mẹ nó, bố mày liều mạng với kiếm được chỗ này, mày lại muốn phỗng tay trên á, mơ đi con... Cái gì?

Hắn đang cười ác độc đột nhiên cứng mặt lại, giống như bị người không khoan nhượng bóp chặt yết hầu.

Nương theo hào quang xanh lét nhấp nháy, gần trăm cọc tiền giá trị cực lớn đột nhiên bay lên trời, rồi lao xuống đập thẳng vào mặt hắn.

Bị tiền đập vào mặt có lẽ đủ quái dị, nhưng lại không đến mức chết người. Có điều nếu cứ liên tục như thế, kết quả có thể nghĩ, đầu trọc hoa mắt chóng mặt ngã lăn ra đất.

Mà những cọc tiền kia vẫn chưa chịu thôi, còn “âu yếm” gương mặt hắn thêm mấy cái khiến nó sắp nở hoa, rồi mới dần dần yên tĩnh trở lại...

- Uhm, xem ra mày thật sự rất yêu tiền, yêu đến ngất luôn!
Nếu đầu trọc còn có ý thức, có lẽ sẽ bị lời châm chọc này làm thổ huyết, nhưng có lẽ hắn còn may mắn chán.

Cười tít mắt xoa xoa cằm, Trần Mặc trực tiếp xoay người nhảy lên xe điện. Chỉ là ngay lúc định đề nổ máy thì hắn lại đột nhiên nheo mắt lại, hơi có vẻ nghi hoặc nhìn lên mặt đất...

Trong bùn lầy, một mảnh ngọc vụn hình thoi đang lóe lên hào quang mỏng manh màu đỏ tím.

- Của ka! Của ka! Của ka đất!
Oa Oa tham lam lần thứ hai bạo phát, không nói hai lời lập tức hút lấy mảnh ngọc.

Trần Mặc trắng mắt liếc nó một cái, giằng lấy mảnh ngọc. Nhìn qua thì mảnh ngọc này không đáng tiền, giống như loại đồ chơi làm từ nhựa tổng hợp.

Chỉ rất là kỳ quái, ngay lúc chạm vào mảnh ngọc kia, Trần Mặc lại mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc...

- Lão đại, định ăn chặn của em thì nói đại đi, không cần kiếm cớ làm trò làm gì!
Oa Oa bên cạnh nhịn không được mỉa mai.

Trần Mặc nhếch khóe miệng, lực chú ý vẫn đặt trên mảnh ngọc này. Cơ hồ là từ bản năng, hắn đột nhiên ngưng tụ ra hào quang màu xanh, thử dò xét mảnh ngọc vụn.

Khi ngón tay hắn chạm tới, mảnh ngọc đột nhiên phát ra hào quang đỏ tím chói mắt, đồng thời hào quang như có sinh mệnh, lập tức theo ngón tay dũng mãnh tiến vào thân thể Trần Mặc.

- Ái!
Nhẹ nhàng khẽ quát một tiếng, Trần Mặc có chút kinh ngạc lui về phía sau vài bước, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng tràn lan trong thân thể.

Mà đối ứng cùng biến hóa của hắn, mảnh ngọc vụn kia sau khi hấp thu hào quang màu xanh cũng dần dần trở nên trong suốt.

Tới lúc này mảnh ngọc mới đúng là trở thành “ngọc”, chứ không phải giống đồ chơi ngụy tạo như ban đầu, ít nhất còn có hào quang tím lưu chuyển quanh khiến nó so với thạch anh còn đẹp đẽ hơn.

Nhưng mà hiện tượng kỳ lạ này cũng không duy trì, Trần Mặc rất nhanh liền khôi phục bình thường, chẳng qua cảm giác giống mới bước ra từ một suối nước nóng, ấm áp thoải mái vô cùng.

Đại khái muốn nhìn một chút xem có cái gì biến hóa, hắn đột nhiên xoa xoa cằm, trong ánh mắt kỳ quái của Oa Oa cùng Xa Xa mà sủa ra một câu thực vô sỉ:
- Xuất hiện đi, Sora Aoi*, anh lấy danh nghĩa chủ nhân triệu hoán em!
(*: tên diễn viên “vô cùng” nổi tiếng một thời)

Không thể không thừa nhận, tư thế một tay chỉ trời một tay vẽ ma pháp trận thực tiêu chuẩn, hơn nữa cũng rất anh tuấn...

Bất quá cùng với biểu tình há mồm như gặp thằng điên của hai yêu quái, một cái đĩa JAV cũng không có chứ đừng nói JAV idol kia từ trên trời rơi xuống.

- Không ra!
Thực bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc xoay người nhảy lên xe điện:
- Vốn biết là trời không tự nhiên rơi xuống miếng bánh, mấy tiểu thuyết Internet quả thực là gạt người mà!

Oán hận lẩm bẩm, hắn thuận tay nhét luôn mảnh ngọc vào túi, thoạt nhìn thứ này không giống như là tang vật, không bằng tịch thu làm kỷ niệm đi.

Mấy phút sau, Xa Xa thực hưởng thụ mở đèn xe, khoái trá nghiền bánh lên nóc chiếc thể thao, rồi tăng tốc phóng ra khỏi cánh đồng bát ngát.

Oa Oa còn tiếc rẻ quay đầu nhìn túi to kia, không ngừng than thở lên:
- Của ka maaaaaaaaaaaà!

Trần Mặc thực bất đắc dĩ vỗ vỗ nó, thở dài:
- Đừng nghĩ nhiều, để mai tao ra khu hàng mã mua cho mày mấy cọc tiền âm phủ làm lễ vật!

Không để ý đến Oa Oa kháng nghị, hắn thoải mái duỗi lưng một cái, ai ngờ ngửa mặt thẳng mặt trời chính Ngọ, vội nhắm tịt mắt lại.

Nhưng mà vài giây sau, hắn đột nhiên có loại dự cảm bất thường:
- Này, chúng ta có quên chuyện gì không nhỉ? Nếu tao nhớ không làm, hôm nay chúng ta đang đi... Sax, ai nói cho tao biết hai cặp lồng đựng cơm đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.