Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 45: Tinh thần chuyên nghiệp



Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi Vương Đại Hải lần đầu tiên cố lấy dũng khí đi mua AV, hắn run rẩy mà hỏi gã chủ quán nơi đó:
- Xin hỏi, ở đây anh có bán phim AV không?

- AV? Anh Vĩ? Đương nhiên có, hơn nữa có cả tập thuyết minh nữa đó!
Gã chủ quán kia rất hòa ái, tự mình chọn giúp cho hắn, còn khuyến mại thêm một cái túi bóng đen.

Thầm cảm ơn chủ quán là người tốt, Vương Đại Hải thật hưng phấn chạy nhanh về nhà, gọi đám hồ bằng cẩu hữu tới, sau đó run rẩy mở máy tính.

Ngay sau đó, trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ — Thế Giới Động Vật, bộ Anh Vĩ hay còn gọi là bộ Ba Đuôi…

- AV? Anh Vĩ? Óa há há há…
Tiếng cười rú vang lên như pháo nổ. Vương Đại Hải buồn bực suốt ba tháng, nhưng rồi hắn rốt cục lĩnh ngộ được đạo lý phá rồi lại lập, hơn nữa từ đó về sau càng thêm thấu hiểu hơn về thế giới AV thần bí.

Cho nên tới hiện giờ Vương Đại Hải sớm đã đạt cảnh giới cao thủ tịch mịch, bằng mấy trăm bộ JAV khủng trong lap của hắn cũng đã đủ để thở dài "Nhật xuất đông phương, duy ngã Đông Phương Bất Bại"…
(Mặt trời mọc hướng đông, chỉ có mình Đông Phương Bất Bại ta – câu của ĐPBB trong bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ)

Chẳng qua giờ khắc này, khi vị tồn tại đỉnh cao của đội sưu tập AV này chứng kiến những gì có trong laptop thì lại đột nhiên nản lòng thoái chí. Nhìn những bộ phim kia đi! Chỉ cần lấy bừa ra một bộ, toàn bộ tiệm đĩa hay topic web phim cũng đều xấu hổ tới muốn tự vẫn!

Cái gì gọi là “sơn ca rên rỉ”, cái gì gọi là “suối nước phun trào”, cái gì gọi là phụ đề thuyết minh… Nghiêm khắc mà nói, cho dù chính là một hãng sản xuất dòng phim kia của Nhật cũng chưa chắc có được chi tiết bằng!

- Bán thế nào?
Sợ run vài giây đồng hồ, thẳng đến khi xem hết đoạn trailer miễn phí, Vương Đại Hải mới lắp bắp hỏi.

- Ghi mỗi đĩa phí ba đồng!
Trả lời hắn vẫn là giọng nói từ sau cánh cửa sắt kia.
- Thống nhất cách thức, DVD bản HD, không che, còn có phụ đề tiếng Trung… Nếu cần, chúng tôi có thể cung cấp cả bản do Lý Á Bằng lồng tiếng!
(Lý Á Bằng: diễn viên Trung Quốc, đóng vai Quách Tĩnh trong Anh Hùng Xạ Điêu năm 2003)

Không đợi đối phương nói xong, Vương Đại Hải đã hoàn toàn chết lặng. Hắn rốt cuộc rõ một chuyện, hóa ra khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng lớn như vậy, ngay cả diễn viên nổi tiếng cũng phải đổi nghề đi lồng tiếng phim AV…

Chính là nói đi thì nói lại, cảm thán thì cảm thán, Vương Đại Hải vẫn bỏ ra 3 đồng mua một đĩa, có điều cũng định mặc cả.

- Đừng có mặc cả, mua hay không tùy!
Nhận thấy hắn do dự, giọng nói kia không chút khách khí cự tuyệt nói:
- Nói thẳng cho anh biết, giờ quanh hội chợ công nghệ này đố anh tìm được hàng thứ hai đấy, bởi vì bọn họ đã…

Không có nói tiếp, chỉ có tiếng cười rợn gáy phát ra, thoạt nhìn rất giống với kiểu các kẻ xấu trong phim.

Vương Đại Hải do dự một chút, cuối cũng vẫn không từ chối nổi loại dụ hoặc này, miễn cưỡng gật đầu nói:
- Được rồi! Vậy cho tôi năm đĩa… Không, cho tôi mười đĩa!

Mấy phút sau, giao dịch chính thức thành công, mà tốc độ ghi đĩa của bên bán càng là vượt xa tưởng tượng.

Vương Đại Hải cảm khái lắc đầu, đột nhiên bắt đầu vì đám con buôn băng đĩa AV mà bi ai — có tiểu thương kinh doanh mạnh mẽ nhường này liệu kẻ nào có thể tranh phong nữa chứ. Xem ra ngành buôn bán AV tại Nam thành muốn một hồi gió nổi mây vần rồi…

Cảm khái là thế, hắn vẫn không quên thử đĩa CD, đến khi xác định không có vấn đề mới khoái trá rời đi.

Mà bởi vì đắm chìm ở trong vui sướng, Vương Đại Hải thậm chí không có phát hiện cánh cửa sắt vẫn đóng kín đang chậm rãi hé rộng, bên trong có mấy đồ điện nhảy ra ngoài.

- Quá đơn giản, chỉ một buổi sáng chúng ta đã lời ba trăm đồng! (Hơn 1 triệu VNĐ)
Nhìn số tiền trên mặt đất, Oa Oa lập tức hoan hô ầm lên:
- Những tên kia thật không có đầu óc, lãng phí tiền như vậy!

- Không phải không có đầu óc, là trong đầu có rất sạn!
Trư Đầu Tam ngậm điếu thuốc, phì phèo phun khói đi ra.

Sau buổi tối hôm qua, con heo này lấy trí tuệ vượt xa người thường nhanh chóng nghĩ ra cách kiếm tiền siêu tốc này.

Bản Bản phụ trách quảng cáo, Xa Xa cùng Oa Oa đánh ngất xỉu toàn bộ đối thủ cạnh tranh, Nặc Nặc phụ trách cò kè mặc cả cùng người mua… Ngoài ra Huân Nhi cũng bị lừa đến hỗ trợ bởi chúng nó cần có con người ra mặt, lý do đương nhiên là vì trợ giúp ba ba…

- Đương nhiên, chủ yếu là nhờ tài lãnh đạo anh minh của ca!
Rất phong cách phun ra một vòng khói, Trư Đầu Tam nhìn đống tiền kia, bắt đầu tính toán xem nên đòi bao nhiêu %.

Nhưng lúc này Bản Bản lại có chút do dự hỏi:
- Ê tiểu Tam, chúng ta làm như vậy có tính là phạm pháp không hả?

- Đương nhiên không tính! Chúng ta đây là cần cù làm giàu hợp pháp!
Trư Đầu Tam tức giận trừng mắt liếc nó một cái, lại lại đột nhiên cười híp mắt gật đầu:
- Hơn nữa chúng ta có thật sự là bán đĩa đen chắc?

Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên quỷ dị lắc đầu. Chúng nó bán AV thật mới lạ, dùng lời Nặc Nặc mà nói thì tại sao phải đi phục vụ không công đám dâm tặc bỉ ổi kia?

Sự thực những gì trong đĩa CD đều chỉ là… Mà khi Vương Đại Hải thử đĩa, bỏ CD vào ổ căn bản không phải chạy CD mà là chạy file có sẵn trong máy.

- Truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy mới là hành vi phạm pháp vô đạo đức!
Cảm giác mình lừa dối thực có lý do, Trư Đầu Tam vỗ ngực đến phát ra tiếng, mặt đầy chính khí quát.

- Ca mặc dù là heo, nhưng trư phẩm còn hơn rất nhiều nhân loại tự xưng có nhân phẩm! Ngẫm lại xem, nếu tên vừa rồi về nhà phát hiện bị lừa tức là từ nay về sau hắn sẽ không đi mua thứ này nữa… Hành vi của chúng ta vĩ đại bao nhiêu, hành vi của chúng ta cao thượng cỡ nào, chúng ta chính là đã cứu vớt một linh hồn sa đọa!

Nương theo tiếng quát to của nó, bốn đồ điện thực chỉnh tề bày trận tạo hình, chỉ thiếu vòng sáng trên đầu là có thể sắm vai Thiên Sứ.

Chẳng qua vài giây sau, khi thấy Huân Nhi lại dẫn một gã mập tới thì “tổ năm người cao thượng” lập tức lại lao vào cửa sắt, chỉ để lại tấm poster chào hàng.

Một lần này, giao dịch càng thêm thuận lợi. Căn bản là gã mập kia không thèm hỏi han gì mà trực tiếp chọn vài đĩa bày sẵn bên ngoài sau đó để tiền lại.



Có điều rõ ràng đã thanh toán xong nhưng gã này cũng không vội đi.

Xác định chung quanh không ai, hắn đột nhiên bày ra vẻ mặt đủ bỉ ổi, cười híp mắt nhìn Huân Nhi:
- Cháu bé à, có một mình cháu thôi sao?

Huân Nhi nghi hoặc gật đầu, nàng không có nói dối, nơi này thực sự chỉ có một mình nàng là “người”.

- Thế hả!
Nghe được đáp án này, gã mập lập tức thở phào một cái, như làm ảo thuật lấy ra một cái kẹo que:
- Vậy cháu đi chơi cùng với thúc thúc nhé, thúc thúc mời cháu ăn kẹo que!
(Định để là chú, mà quái thúc thúc hay hơn )

- Đi ra ngoài chơi?
Huân Nhi nhìn thấy cái kẹo que kia, ngẫm nghĩ cắn cắn ngón cái, sau đó gật gật đầu.

- Đi công viên, được không?
Không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, mập mạp mở cờ trong bụng, lập tức vươn cái “móng giò” trước đến:
- Thúc thúc dắt cháu đi chơi rất nhiều trò, đảm bảo cháu sẽ rất vui vẻ… Á!

"Bốp!"
Lời còn chưa dứt, giữa hai chân đột nhiên truyền đến đau nhức, mập mạp lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, kìm lòng không đậu quỳ xuống.

- Chú à!
Nhìn thấy gương mặt béo phì kia vặn vẹo vì đau, Huân Nhi chớp cặp mắt to khả ái, chậm rãi thu chân về:
- Ba ba nói, nếu là có người đưa kẹo que, nhất định phải tặng hắn Phật Sơn Vô Ảnh Cước!

- Sax, còn có loại ba ba như thế?
Nghe được phương pháp giáo dục quỷ dị nhường này, mập mạp đáng thương chỉ có thể rơi lệ đầy mặt.

Nhưng khi nhìn lên tiểu loli đang gần trong gang tấc, hắn không cách nào ức chế tà niệm đột nhiên đưa tay:
- Đợi một chút! Cháu à, chú sẽ cho cháu rất nhiều tiền…

- Ê ku, đây cơ mà!
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt đứt lời mập mạp, làm cho hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sắt.

Trong nháy mắt này, một tấm vải đen đột nhiên bay tới chụp lấy cả người hắn.

- Xem quyền của ca đây!
Theo sau tiếng thở hổn hển, một con heo cảnh từ cửa sắt chợt nhảy ra, lăng không tung ra ba cước liên tục.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mập mạp đáng thương nhất thời ngửa mặt ngã xuống đất, tay chân luống cuống không kịp nhấc tấm vải ra, chỉ có thể kinh hoảng hô:
- Bọn chó chết! Chúng mày lại dám đánh tao, biết tao là ai…

- Ai cái đầu mày!
Trư Đầu Tam nhả khói, từ trên trời giáng xuống, hung tợn cả giận nói:
- Con mẹ nó! Lại có thể dám động thủ với tiểu loli nhà chúng ta… Các huynh đệ, lập tức đánh nó thành ca!

- Củ lạc giòn tan? Tại sao lại đánh tao thành mày?
Nghe Trư Đầu Tam uy hiếp, mập mạp hiển nhiên có chút hồ đồ.

Nhưng hắn đã không kịp nghe giải thích nữa rồi, bốn đồ điện sát khí cuồn cuộn ùa lên, Nặc Nặc vẫn còn rất hưng phấn hô:
- Đánh BOSS săn đồ thôi!

Mà đúng thật là đánh Boss săn đồ! Bởi vì mấy phút sau, khi mập mạp hấp hối xin tha, ví tiền cùng di động của hắn cũng đã sang tên cho Oa Oa.

- Đồ *** sắt, ra đường cũng không mang thêm nhiều chút!
Không cam tâm lục đến sắp rách cả cái ví, Oa Oa đột nhiên ngẩn ra:
- Ê mập, đây là danh thiếp của chú hả? La Đại Phàm, chủ tịch công ty bất động sản Đông Hoa… Ơ, nghe quen quen?

Nghe thấy tình thế có thể xoay chuyển, La Đại Phàm nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng muốn nói vài lời.

Nhưng không đợi hắn mở miệng, chợt nghe Oa Oa đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
- À nhớ rồi, con bà nó, chính là tụi bây khiến giá nhà đất cao như vậy, hại lão đại của tao không mua nổi nhà… Các huynh đệ, đánh cho hắn tàn phế!

Giờ khắc này, La Đại Phàm đáng thương nhất thời rơi lệ đầy mặt, hắn không sao nghĩ ra thời buổi này xã hội đen lại thảm như vậy sao, cả nhà cũng không mua nổi?

Lúc này, Nặc Nặc đang lấy đà chuẩn bị tung liên hoàn trảm ba trăm sáu mươi độ lại đột nhiên ồ lên một tiếng:
- Đợi một chút! Hình như có người ... Đệch, là cảnh sát!

Nghe được tiếng còi hú vang truyền tới, mấy đồ điện lập tức nhảy qua vách tường, nhanh tới nỗi giống như chưa từng xuất hiện.

Huân Nhi ngơ ngác tròn mắt nhìn, vội vội vàng vàng muốn theo sau, nhưng cơ hồ đồng thời, một bàn tay mềm đã nhẹ nhàng đặt trên vai cô bé…

- Các người làm gì đây?
Giọng nói không chút cảm tình vang lên, nữ cảnh sát tên Mộc Vân lại xuất hiện, vẫn là biểu tình như rôbôt.

Thế nhưng đối với La Đại Phàm đang đau đến hét thảm mà nói, nữ cảnh sát vẻ mặt cứng đờ như cương thi này không thể nghi ngờ là Thiên Sứ. Bất chấp nghĩ nhiều, hắn lập tức lệ nóng lưng tròng nhào lên:
- Cảnh sát! Bọn chúng xui tiểu cô nương bán đĩa đen, sau khi bị tôi vạch mặt còn đánh tôi!

Sợ Mộc Vân không tin, La Đại Phàm vội giơ cao CD trong tay, hét ầm lên:
- Cảnh sát, tôi có chứng cớ…

- Biết rồi!
Mộc Vân mặt không chút thay đổi gật đầu, cắt lời La Đại Phàm, đồng thời cũng xoay người nhìn phía Huân Nhi.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau trên không trung, Huân Nhi đột nhiên kìm lòng không đậu run rẩy lên, mắt đã ầng ậng nước.

Nhưng nhìn thấy một màn đáng thương như thế, Mộc Vân như cũ yên tĩnh như giếng nước, tựa như trời sinh đã không có cảm tình: truyện copy từ .
- Tiểu cô nương, tên tuổi, địa chỉ gia đình cô là gì?

- Oa!
Nghe được câu hỏi nghiêm khắc như thế, Huân Nhi sớm đã hai mắt nước mắt lưng tròng rốt cục khóc lớn. Trong nháy mắt, tiếng khóc nức nở vang vọng cả con hẻm nhỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.