Vội vàng đứng bật dậy, Trần Mặc nắm lấy Nặc Nặc cùng Bản Bản xông ra ngoài.
Xa Xa nhìn nhìn tạo hình khốc tới cực điểm của mình, rốt cục vẫn phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, biến trở về dạng cái xe điện rách rưới.
Không đến vài phút, bọn hắn đã vội vội vàng vàng trở lại tiệm cơm. Trần Mặc lao qua cửa, mắt đảo xung quanh, phát hiện mảnh ngọc kia đang được Diệp Dung đeo trên cổ.
Gần như không chút do dự, hắn theo bản năng định túm lấy, kết quả lại bị Diệp Dung không chút khách khí vỗ một chưởng!
- Xin lỗi nhé! Nếu muốn sỗ sàng thì mời sang nhà hàng đối diện! Thở phì phì trừng mắt liếc hắn một cái, Diệp Dung bắt chéo tay che bộ ngực, tựa như đang đề phòng sắc lang.
- Lạy hồn, làm như ca đói khát lắm! Trần Mặc xoa xoa mu bàn tay còn có chút, chỉ vào mảnh ngọc đang được đeo trên vòng cổ của Diệp Dung, bất đắc dĩ thở dài: - Thôi bỏ đi, việc chính là mảnh ngọc này…
- Cái này sao? Vừa rồi là một vị khách tặng! Vốn tưởng đối phương định vô lễ, có điều nghe được giải thích của hắn, Diệp Dung không khỏi ngẩn ra.
- Sặc… Trần Mặc nhất thời ngạc nhiên không biết nói gì, thầm nghĩ lại có loại người vừa ngu vừa mặt dày như thế, lấy lòng mỹ nữ cũng không cần tùy tiện chọn một mảnh ngọc vụn làm lễ vật chứ! Lắc lắc đầu cảm khái, hắn vẫn bất đắc dĩ nói: - Dung tỷ, kỳ thật thứ này tôi làm rơi, tên kia lừa cô đó!
- Thật sao? Diệp Dung hồ nghi nhìn mảnh ngọc, vẫn do dự tháo nó xuống. Nhưng ngay khi sắp đưa trả Trần Mặc, nàng lại đột nhiên rút tay về: - Không được! Đợi mai hắn đến tôi phải hỏi cho ra nhẽ đã…
- Mai? Tuy Diệp Dung cũng không có làm gì sai, nhưng Trần Mặc vẫn còn chút do dự, cảm giác như sắp có chuyện, nói: - Hay là cô cứ đưa trước cho tôi, rồi mai hỏi hắn cũng được mà!
- Được rồi! Một ngày thôi mà, anh khẩn trương cái gì? Diệp Dung sóng mắt đung đưa nhìn hắn một cái, đột nhiên cười hì hì vênh mặt lên: - Kỳ thực đưa cho anh luôn cũng được! Chỉ cần ngay bây giờ anh chịu chạy ra cửa, quay mặt về nhà hàng đối diện mà hét to: Gia Địch, đánh chết tôi cũng sẽ không cưới cô…
Vừa nghe điều kiện trao đổi này, Trần Mặc thực không biết nói gì, trợn trắng mắt, thầm nghĩ: nếu ca mà làm thế thật thì mảnh ngọc cầm về, nhưng tính mạng có khi bán cho cửa sông cửa biển nào mất.
Nói đùa, hơn 50 gã bảo tiêu kia chẳng lẽ để làm cảnh, mỗi thằng một đạp cũng đủ khiến mình còn khổ hơn cả Châu Tinh Trì lúc vượt qua trận 18 người đồng của Thiếu Lâm Tự rồi.
- Hứ, đúng là không có dây thần kinh hài hước mà! Thấy mặt Trần Mặc càng lúc càng tái, Diệp Dung rốt cục thôi trêu hắn, lần nữa đưa mảnh ngọc tới. Nhưng nghĩ nghĩ, nàng lại đột nhiên nói: - Chụp một tấm hình đã nhé, tôi cảm thấy mảnh ngọc này gắn lên vòng cổ đeo rất hợp, chụp làm kỷ niệm được không?
- Không thành vấn đề! Trần Mặc thở một hơi dài nhẹ nhõm, lấy di động ra giơ về Diệp Dung đang ưỡn ngực khoe chiếc vòng gắn mảnh ngọc rồi bấm chụp. Mà sau khi cầm lấy mảnh ngọc, hắn lập tức cẩn thận để vào túi áo, lúc này mới nhấc cái nồi cơm điện bước theo vào phòng bếp.
Đương nhiên, hắn cũng không quên “thù” vừa nãy, trước khi bước vào sau cửa phòng bếp còn ngoái đầu lại, cười gian nói: - Dung tỷ, có chuyện tôi muốn nói cho cô — tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực không hợp với cô đâu, màn hình đã phẳng, có cố thế nào nó cũng không lồi thêm nổi… (Dịch: ôi các bé gái 4vn =]] )
Đáp lại hắn là đủ loại ám khí từ quầy bay đến, Trần Mặc nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại, sau đó chợt nghe bên ngoài binh binh bang bang loạn vang một hồi, có thể thấy được nhiều “ám khí” đến cỡ nào.
Đầu bếp chính của tiệm, Vương mập đang chuẩn bị làm bữa tối, thấy Trần Mặc tiến vào không khỏi ngẩng đầu, mặt mày hớn hở nói: - Mặc Mặc đấy à, đôi khi anh cũng rất bội phục chú đấy, có thể trêu chọc khiêu khích Dung tỷ tới 5 năm mà vẫn không bị giết chết!
- Anh phải bội phục cô ả mới đúng chứ, bị em đả kích 5 năm mà chưa chịu tử nạn! Trần Mặc cười cười, hình dung cảnh Diệp Dung ở bên ngoài đang “thú hóa”, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm thấy ấm áp.
Cẩn thận hồi tưởng lại, có lẽ nhân tố lớn nhất làm cho hắn ở lại tiệm cơm này đến 5 năm là thói quen tranh cãi với Diệp Dung đi! Cảm giác này vừa vui vẻ vừa khoái trá, tựa như nghĩ ra cái gì là có thể nói cái đó, không cần lo lắng lỡ mồm như là giao tiếp với người ngoài.
Trần Mặc bất tri bất giác cười mỉm, sau đó mau chóng trở lại hiện thực, đưa nồi cơm điện tới trước mặt Vương mập: - Đúng rồi, em đem cái này cho anh mượn đây!
- Đừng nhìn nó bộ dáng tầm thường, thật ra chính là một sản phẩm nghiên cứu mới nhất em lấy từ một người bạn đó! Đơn giản mà nói, trước mỗi lần anh chế biến đồ ăn thì hãy đem nguyên luyện bỏ vào nồi này chưng qua một lần, hiệu quả sẽ rất bất ngờ!
- Thật á? Vương mập nhìn không chớp mắt cái nồi cơm điện cũ như từ đời ông nội hắn để lại, thầm nghĩ chẳng lẽ thứ này chính là Hỗn Độn chí bảo trong truyền thuyết??
Chẳng qua chăm chú một hồi, hắn lại đem nồi cơm điện đẩy trở lại trước mặt Trần Mặc, bất đắc dĩ thở dài: - Được rồi, coi như đây là thật, chỉ sợ anh cũng không còn cơ hội dùng thứ này, bởi vì anh phải đi!
- Đi? Đi đâu? Trần Mặc nao nao, nhưng người thay hắn hỏi vấn đề này lại là Diệp Dung vừa lúc xông vào phòng bếp, đằng sau còn mang theo mấy nữ phục vụ chờ xem náo nhiệt.
Trầm mặc vài giây, Diệp Dung đột nhiên theo bản năng quay đầu nhìn phía phía sau, ngạc nhiên nói: - Lão Vương, đừng nói với tôi là anh định sang làm cho nữ nhân ngoại quốc kia đấy chứ…
- Thật xin lỗi bà chủ! Vương mập có chút xấu hổ gãi đầu, nhưng vẫn tháo mũ đầu bếp xuống đặt trước mặt Diệp Dung: - Tuy bà chủ đối với tôi không tệ, nhưng người ta lại trả lương gấp ba lần. Bà chủ cũng biết đấy, con gái tôi đang chuẩn bị bước vào tiểu học, trường mẹ nó chọn lại có học phí giá trên trời, cho nên…
- Tôi hiểu rồi! Diệp Dung đột nhiên xua tay cắt lời hắn, im lặng nhìn thẳng. Qua vài giây, nàng đột nhiên quay đầu nhìn đám nữ phục vụ:
- Còn mọi người thì sao? Nếu Gia Địch đã đào đi cả đầu bếp thì không lý do gì không đào nhân viên phục vụ, dù sao cô ta cũng nhiều tiền không có chỗ tiêu! Không sao, tôi chịu đựng được, mọi người cứ nói thẳng đi!
- Dung tỷ, bọn em không đi! Vài nữ phục vụ đưa mắt nhìn nhau rồi giơ nắm tay, kiên định lắc đầu. Sau đó, cô gái lớn tuổi nhất tên Lâm Lâm tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Diệp Dung.
- Dung tỷ, nếu không nhờ chị thu nhận giúp đỡ, giờ bọn em không biết đang thế nào! Đúng vậy, Gia Địch hứa trả lương cho bọn em gấp đôi, nhưng tất cả đều từ chối, không ai muốn rời đi!
Nhìn những nữ phục vụ vây quanh mình, con mắt Diệp Dung đã có chút ươn ướt, nhưng cuối cùng nàng nở nụ cười sáng lạn rồi ôm lấy hết thảy những chị em tốt này.
Trong bầu không khí ấm áp, Vương mập đột nhiên vung tay tát cho mình một cái bạt tai, rồi sải bước đi tới cửa. Chỉ là mới bước vài chục bước, hắn lại xoay đầu lại, thấp giọng nói:
- Dung tỷ, lão Vương tôi thực xin lỗi cô, nhưng vì con gái tôi… Trước khi đi tôi giúp cô làm một chuyện cuối cùng, thực đơn đêm nay tôi đã chuẩn bị xong xuôi, cô chỉ cần bảo mọi người chuẩn bị lại một chút thì sẽ không có vấn đề!
Sau khi nói xong những lời này, Vương mập rốt cục xoay người rời đi hẳn. Diệp Dung nhìn bóng hắn khuất dần, đột nhiên dùng sức khịt mạnh cái mũi, thuận thế dừng luôn nước mắt:
- Mập mạp chết bầm, tôi cũng không tin anh đi thì hỏng hết! Chị em, xốc lại tinh thần cho tôi, đêm nay tôi tự mình xuống bếp, nữ nhân ngoại quốc kia có bản lĩnh thì mua chuộc nốt cả lão nương đi!
Theo lý mà nói, lời hùng hồn như thế nên được một trận hoan hô vang dội mới đúng. Nhưng giờ phút này nghe được Diệp Dung nói thế, mọi người cũng nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất kinh khủng.
Ước chừng yên tĩnh đến vài phút, tới lúc Diệp Dung thẹn quá hoá giận định nổi bão thì Lâm Lâm mới thật cẩn thận hỏi: - Cái này… Dung tỷ, nếu giờ bọn em định sang nhà hàng đối diện liệu có quá muộn không?
- Ặc… Đồ ăn tôi làm khó ăn đến vậy sao? Diệp Dung nghiến răng nghiến lợi nhìn các nàng, khuôn mặt đỏ rồi lại xanh, giống như tiết mục biến mặt nạ trong Xuyên kịch đất Tứ Xuyên. (Một loại hình nghệ thuật, nhánh của Kinh Kịch Trung Quốc, như ảo thuật thay đổi đường nét được vẽ trên mặt sau một cái vung tay hay là xòe quạt)
Mọi người đối mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu, thầm nghĩ lão nhân gia ngài làm đồ ăn há lại chỉ là khó ăn mà thôi. Người khác làm đồ ăn để ăn mà sống, còn ngài làm đồ ăn để độc chết người sống.
- Gì chứ, vậy để các cô làm đi, ai nhận? Bị người khinh thị, Diệp Dung rốt cục nhịn không được bạo phát, hoàn toàn không còn tí ti cảm động vừa xong.
Mấy nữ phục vụ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai đủ can đảm đứng ra nhận. Nói đùa, tùy tiện kiếm là được một đầu bếp có thể phục vụ 10 bàn thực khách thì chẳng khác gì bảo đứa trẻ mới sinh đi làm toán.
- Hay để tôi thử xem! Đúng lúc Diệp Dung sắp hóa thân thành bạo chúa, đột nhiên một giọng nói vang lên. Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, đã thấy Trần Mặc đang tiện tay nghịch nghịch chiếc muôi xào nấu.
Giờ khắc này, toàn trường lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ… Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng cười nổ trời vang lên, tất cả mọi người cười ngặt nghẽo đến gập cả bụng.
- Tiểu Mặc Mặc, anh nấu? Diệp Dung đặt hai tay lên vai Lâm Lâm, cười đến gập bụng không đứng thẳng nổi, thậm chí chảy cả nước mắt.
Cũng khó trách các nàng có loại phản ứng này. Phải biết rằng Trần Mặc ngay cả chiên trứng cũng chưa từng làm, lần trước để hắn vào bếp đến việc bật ga lên cũng phải hỏi cách.
Trên thực tế, nếu không nghĩ việc Trần Mặc coi như trung thành và tận tâm vì tiệm suy nghĩ, Diệp Dung sớm đã bay lên một cước đem hắn đá đi, để hắn nấu còn đáng sợ hơn cả việc người bị Gia Địch đào đi hết!
- Cười xong Chưa? Nếu xong rồi thì tôi sẽ bắt đầu! Trần Mặc làm như tất cả không liên quan đến hắn, đứng dựa vào cạnh bàn bếp, thẳng đến lúc tiếng cười tắt dần, mới vô nghĩa nhún nhún vai, làm điệu bộ nếu ai không có việc ở đây mời ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ gã này không phải phát sốt chứ! Diệp Dung nhịn không được tiến lên sờ sờ trán của hắn, lẩm bẩm nói: - Không nóng mà… Tiểu Mặc, anh nghiêm túc đấy à?
- Cô nói xem? Trần Mặc cười híp mắt nhìn nàng, rồi đột nhiên đổi nét mặt, thở dài rất là tang thương, nhỏ giọng nói: - Được rồi, chuyện cho tới nước này tôi cũng chỉ có thể nói hết sự thật!
- Kỳ thật, tôi chính là hậu duệ của Trù thần (thần bếp) trong truyền thuyết, kiêm truyền nhân đời thứ 32 của trường phái Trung Hoa tiểu đương gia*. Năm năm trước, tôi bị kẻ gian hãm hại phải phiêu bạt chân trời, một thân công lực toàn bộ trôi theo dòng nước, cho tới mãi gần đây… Này này, mọi người bỏ đi đâu thế, chẳng lẽ chuyện xưa này không cảm động sao? (* Theo mình tra được thì nó là tên một bộ phim hoạt hình về ẩm thực Trung Quốc, đại khái ai đã đọc bộ truyện tranh Tiểu Đầu Bếp Cung Đình có nhân vật chính Lưu A Ngang đã xuất bản ở VN sẽ rõ)