Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 98: Một ly mười vạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin tức nữ minh tinh Ngu Băng Băng gặp tập kích ngay hôm sau đã lên trang đầu của mọi tờ báo trong Nam thành, đương nhiên là đi kèm đủ loại suy đoán.

Thế nhưng khi vô số phóng viên giống như ruồi mà nhao nhao phóng về căn biệt thự ngoại thành kia thì phát hiện nơi này đã sớm người đi – nhà trống.

Mà giờ này khắc này, trên lầu hai của tiệm cơm Cát Tường nằm tại Phúc Phường Nhai, cuộc chiến tranh phòng lại đang được tiến hành…

Kết quả là, chiến đấu thảm thiết đi qua, Trần Mặc rốt cục bị đuổi xuống ngủ ở đại sảnh lầu dưới, hai mẹ trẻ thì chiếm cứ phòng ngủ trên lầu.

Mà người xui xẻo nhất là Lâm Đức, Diệp Dung dùng thái độ tín nhiệm, khẳng khái chia cho hắn một góc ngay đầu hành lang. Nghe đâu như vậy có thể tránh việc Trần Mặc tập kích ban đêm, hoặc chuẩn xác mà nói, là bị tập kích ban đêm. (Canh chồng theo gái kinh quá  )

- Anh vất vả rồi!
Nhìn Lâm Đức lệ rơi đầy mặt, Trần Mặc chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi.

Lâm Đức ấm ức khụt khịt mấy cái, rồi thấp giọng than thở:
- Em dù ngủ ở WC cũng không sao cả! Nhưng nếu mà nửa đêm cả hai chị dâu đều tập kích lão đại thì em nên đánh ngất người nào ạ?

Quả thực đây là một vấn đề rất đáng để nghiên cứu. Có điều chắc do cả hai con sư tử còn bận giám thị nhau, cho nên không có xuất hiện tình huống tập kích giữa đêm như trong dự liệu.

Chẳng qua ngày hôm sau lúc thức dậy, vô luận là Diệp Dung hay là Ngu mỹ nhân, hai cái vành mắt đều đen xì, nhìn qua tương đối hoành tráng.

Cứ thế này, có lẽ kẻ cao hứng duy nhất là Oa Oa, bởi vì nó càng có nhiều lựa chọn cùng cơ hội ăn cắp áo lót.

Tóm lại, chuyện hậu cung cứ như thế đã, thế nhé… Trở lại với bộ điện ảnh “Chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim”, bộ phim đang được tiến hành rất thuận lợi. Tuy rằng thiếu hụt tài chính, nhưng nhờ có Ngu mỹ nhân vận dụng quan hệ của mình, cho nên mọi việc tạm thời vẫn đang rất trơn tru.

Chẳng qua vấn đề tài chính vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu…

- Cho nên giờ chúng ta phải đi nhờ lũ ngốc này?
Tối hôm đó, khi chiếc xe thể thao chầm chậm đi vào bãi đỗ trong khuôn viên khách sạn hạng sang thì Diệp Dung thốt ra được một câu một câu lâu lâu mới chuẩn.

Dựa vào mị lực của Ngu mỹ nhân, đêm nay bọn họ phải gặp mấy gã phú thương nổi tiếng Nam thành để vận động tài chính cho đoàn làm phim.

Mà căn cứ tin tức người trung gian đã báo trước, đối phương muốn có thêm một yêu cầu đặc biệt, đó là Ngu mỹ nhân nhất định phải tham dự bữa tiệc rượu này.

Lại nói tiếp, tuy rằng từ trước đến nay xây dựng hình tượng quyến rũ gợi cảm, nhưng Ngu Băng Băng vẫn luôn giữ mình trong sạch trong giới giải trí, rất ít khi tham gia những hoạt động như tiếp rượu thế này.

Cho nên khi nghe được tin này, Thương Trụ lập tức không hề do dự cự tuyệt, nhưng Ngu mỹ nhân lại ngăn trở hắn, hơn nữa đáp ứng tham gia.

Điều này làm cho Trần Mặc càng thêm tò mò, không hiểu là cha của Thương Trụ có giao tình gì với Ngu Băng Băng mà có thể làm cho Ngu mỹ nhân không tiếc thanh danh dốc sức giúp đỡ thế này.

Song đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là nếu đã đảm nhiệm chức vụ bảo tiêu lâm thời thì Trần Mặc cũng phải đi cùng.

Vừa đi vừa nói, bọn họ đã chậm rãi tiến vào đại sảnh, một người đàn ông mặc âu phục lập tức tiến tới chào đón:
- Là Thương đạo diễn sao? Cao tổng của chúng tôi đã đợi ngài lâu rồi, mời!

Tuy thái độ nho nhã lễ độ, nhưng nụ cười của gã trợ lý này lại có vẻ rất cứng ngắc, hơn nữa có vài phần vênh váo.

Chẳng qua dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, Thương Trụ cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, theo hắn chậm rãi đi hướng một căn phòng VIP.

Diệp Dung kéo tay Trần Mặc, nhịn không được than thở nói:
- Ra vẻ cái gì! Lũ ngốc thế này, lão nương đây phất tay cũng có thể câu được cả đống!

- Quên đi! Ai bảo người ta có bối cảnh, chúng ta thì chỉ có bối ảnh? (Kiểu chơi chữ, bối cảnh = chỗ dựa, hậu thuẫn về quyền, tiền…; bối ảnh = bóng người)
Trần Mặc cười cười, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay nàng an ủi.

Cơ hồ đồng thời, gã trợ lý kia đột nhiên xoay đầu lại, khẽ nhíu mày nói:
- Thương đạo diễn! Cao tổng của chúng tôi chỉ mời ngài cùng Ngu tiểu thư, hai vị này có lẽ nên dùng cơm ở chỗ khác, để tôi cho người an bài nhé?

Cũng chẳng trách hắn có đề nghị này, ai bảo Trần Mặc cùng Diệp Dung khi xuất hiện đã tự xưng là bảo tiêu cùng trợ lý.

Bất quá không đợi Diệp Dung tức giận trả lời, Thương Trụ liền giành trước nói:
- Không cần làm phiền, a Mặc cùng Diệp tiểu thư là bạn của chúng tôi, đi cùng nhau là được rồi!

- Vậy cũng được!
Nhìn nhìn Trần Mặc cùng Diệp Dung ăn mặc rất thông thường, gã trợ lý tuy rằng miễn cưỡng gật gật đầu, nhưng vẫn có vẻ có chút do dự.

Bất quá chần chờ một lát, hắn rốt cục kéo cửa phòng, mời mọi người đi vào.

Mà ngay khi cừa vừa mở, khói cùng mùi xì gà đã mùi mịt bốc ra, làm cho Diệp Dung ho khan liên tục.

Thấy khách đã tới, mấy gã to béo trong phòng lập tức đứng lên, mặt tươi cười chào đón.

Thế nhưng dù luôn miệng nói lời khách sáo, ánh mắt của bọn hắn lại sỗ sàng nhìn chằm chằm không bỏ sót chỗ nào trên người Ngu mỹ nhân, hoàn toàn xem nhẹ Thương Trụ.

Về phần Trần Mặc cùng Diệp Dung, tự nhiên là trở thành bức tường cùng lọ hoa.

Chào hỏi đơn giản xong xuôi, song phương khách sáo mời nhau ngồi xuống, mà để tranh giành chỗ ngồi bên cạnh Ngu mỹ nhân, vài tên phú thương lại xảy ra một trận cắn nhau chí chóe.

Cuối cùng, Ngu mỹ nhân đáng thương bị hai gã to béo kẹp ở giữa, coi như Diệp Dung bình thường không ưa nàng, giờ phút này cũng không nhịn được sinh lòng thương cảm.

Đương nhiên phải thương cảm rồi! Trước tiên không nói đến mấy cái mồm đầy mùi thuốc lá, chỉ cần lúc nào cũng có thể chẳng may đụng phải mấy bàn tay heo to béo đầy mồ hôi dầu kia cũng đã là chuyện bi thảm trên đời rồi.

Còn may Ngu mỹ nhân xem như đủ kinh nghiệm ứng phó, lập tức tìm ra cách hiệu nghiệm nhất, tuy rằng cười cười nói nói thân thiết hiền hòa, nhưng không hề để cơ hội nào cho đối phương lợi dụng. 

Trương Trụ nâng chén lên trước mặt, Trần Mặc bên tai thấp giọng nói:
- Chú ý hai người là Cao Bình Nguyên, Cao tổng và Vương Giai Thông, Vương tổng… Chỉ cần hai người bọn họ chịu đầu tư, bộ phim của chúng ta sẽ không thành vấn đề.

Trần Mặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn về phía Ngu Băng Băng đang vất vả ứng phó hai gã phú thương.

Cao Bình Nguyên người cũng như tên, khuôn mặt vừa to vừa béo lại dẹt, trông rất giống bình nguyên (đồng bằng); còn Vương Giai Thông thì mắt vừa nhỏ vừa híp, híp đến độ bị thịt béo trên mặt suýt nữa chôn sống.

Nhưng dù hình tượng bất đồng, hai người bọn họ hiện đang làm chuyện rất giống nhau, không phải vội vàng cùng Ngu mỹ nhân lôi kéo làm quen xum xoe, cũng là đàm luận thổi phồng thành tựu sự nghiệp cuả mình.

Làm ầm ĩ một trận, theo rượu và thức ăn như nước chảy đưa lên, căn phòng cũng dần dần an tĩnh hơn một chút.

Ngu mỹ nhân giữ nguyên thần sắc quyến rũ, khẽ cụng chén, nhẹ nhàng tránh được cái ôm của Cao tổng.

Nhìn sang Thương Trụ, nàng hơi mỉm cười trấn an hắn, rồi thừa dịp hai vị phú thương đang vui vẻ, chợt nhẹ nhàng nói:
- Cao tổng! Vương tổng! Hai người người giàu nhất Nam thành các vị không biết có hứng thú đầu tư cho bộ phim của chúng tôi không?

- Không dám! Không dám! Hai người chúng ta làm sao có thể gọi là giàu nhất được!
Dù được khen sướng tới mặt nở hoa, nhưng Cao Vương hai người vẫn lắc đầu khiêm tốn.

Hơi ngừng lại một chút, Cao Bình Nguyên lại đột nhiên cười tủm tỉm nói:
- Ngu tiểu thư, đầu tư đương nhiên là có thể! Nhưng mà trên bàn tiệc thì làm sao bàn rõ ràng được, em xem chúng ta có nên chọn một lúc nào đó ngồi xuống từ từ nói chuyện không?

Không hề nghi ngờ, là gạ gẫm, hơn nữa còn là thẳng thừng gạ gẫm.

Thương Trụ nhất thời biến sắc, nhịn không được muốn đứng dậy, lại bị Trần Mặc kéo xuống.

Nhưng động tác của hắn cũng đã khiến Cao Vương hai người chú ý, Vương Giai Thông lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Thương đạo diễn, có phải là ngài có việc cần đi trước không, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt Ngu tiểu thư!

Cũng không trách bọn họ kiêu ngạo như vậy, vốn trong giới giải trí là loạn như vậy, nữ minh tinh đi bồi rượu cũng không phải chuyện xa lạ.

Hơn nữa Cao Vương hai người uống chút rượu, lại đang nắm đằng chuôi, tự nhiên càng không có e ngại.

Chẳng hạn như Vương Giai Thông, lúc hắn nói xong hai chữ "chiếu cố" thì cũng đã vươn tay, tựa hồ muốn ôm lấy vòng eo của Ngu Băng Băng.

- Khốn…
Nhìn cánh tay mập như heo kia hành động, Thương Trụ nhịn không được muốn bạo phát.

Nhưng trước khi hắn bộc phát, Trần Mặc đã bình thản đưa qua một chén rượu, cười hì hì chắn trước mặt Ngu Băng Băng: 
- Vương tổng, Cao tổng, tôi mời hai vị một chén! Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều!

- Anh là ai?
Nhìn đối phương ăn mặc bình thường, lại đang có cồn trong người, Vương Giai Thông khinh thường trợn mắt:
- Đi qua một bên, tao và ông chủ của mày đang bàn chuyện, không phải chỗ cho mày nói!

- Chuẩn! Hiện giờ nhân viên đều không có tố chất như vậy sao?
Cao Bình Nguyên hiển nhiên cũng đã uống nhiều quá, trực tiếp đặt một ly uống rượu vang trước mặt Ngu Băng Băng, hào sảng rót Ngũ Lương Dịch. (Ngũ Lương Dịch: một loại rượu mạnh của Trung Quốc, hiểu như là rượu nấu 50 độ ở VN đi)

- Không phải chỉ là đầu tư thôi sao, không thành vấn đề! Ngu tiểu thư, em uống cạn ly này đi… Cứ uống hết một ly, anh chi 10 vạn; uống hai ly, anh chi 20 vạn; em uống được bao nhiêu anh chi bấy nhiêu!

Cho dù cố gắng mỉm cười tự nhiên đến thế nào, nhưng nghe xong điều kiện trao đổi này, Ngu mỹ nhân cũng không nhịn hơi hơi biến sắc.

Nói đùa gì vậy, dùng ly rượu vang uống rượu đế, chỉ sợ cạn một ly đầy này, không lăn quay luôn cũng muốn ngộ độc cồn.

Hơn nữa, coi như có thể cố mà nhồi thêm năm sáu ly thì thế nào, thêm năm sáu chục vạn đối với đoàn làm phim cũng chỉ như là muối bỏ biển.

Cho nên thực hiển nhiên, Cao Vương hai người mục tiêu căn bản không phải uống rượu, mà là muốn chuốc cho Ngu Băng Băng quá chén.

Hơi ngẩn ra, Thương Trụ lập tức mặt xanh mét đứng dậy, mà Diệp Dung sớm đã tức đến thở phì phì, cầm lên túi xách mở cửa:
- Mặc Mặc, chúng ta về nhà, em thật sự không nhịn được! Hai gã đàn ông khi dễ một cô gái yếu đuối, không sợ mất mặt nữa hay sao?

- Diệp tiểu thư?
Bởi vì lúc trước trong mắt chỉ có Ngu Băng Băng, Cao Vương hai người đều không để ý tới Diệp Dung.

Nhưng giờ phút này chứng kiến khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Dung, Cao Bình Nguyên cùng Vương Giai Thông đối mắt nhìn nhau một cái, lại lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười:
- Làm sao có thể, chúng ta đâu dễ dàng khi dễ ngu tiểu thư… Như vậy đi, Diệp tiểu thư cũng tới tham gia, còn có mọi người ở đây cũng có thể tham gia, vậy được chứ!

- Được cái đầu nhà ngươi!
Diệp Dung lẩm bẩm chửi xéo vài câu, thầm nghĩ coi như chúng ta mọi người cùng nhau tiến lên, liệu uống được bao nhiêu Ngũ Lương Dịch chứ.

Cơ hồ đồng thời, Thương Trụ đã bước nhanh đi đến bên người Ngu Băng Băng, chắn giữa nàng cùng Cao vương hai người: 
- Cao tổng, Vương tổng, ngày hôm nay đến đây thôi! Nếu có cơ hội, chúng ta tiếp tục ngồi xuống từ từ nói chuyện…

- Không cần, tôi cảm thấy được ngày hôm nay cũng rất thích hợp!
Đột nhiên vang lên thanh âm cắt lời Thương Trụ.

Trong tầm mắt kinh hãi của mọi người, Ngu Băng Băng đã bưng lên ly Ngũ Lương Dịch tựa như thuốc độc kia, không chút do dự dốc cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.