Tất cả mọi người cảm thấy, Thẩm Lãng tiêu tùng rồi.
Ai cũng cứu không được.
Ôi thật không ngờ, Thẩm Lãng thích tìm đường chết đến cỡ này.
Tầm mắt Lý Văn Chính lãnh đạm liếc Trương Tấn.
Ý kia quá rõ ràng, Trương Tấn nhà ngươi xem một chút lực sát thương của Lý Văn Chính ta đây.
Coi mấy cái trò mèo trước kia của ngươi kìa, chơi kiểu gì vậy, không thể gây thương tổn được cọng lông nào của Thẩm Lãng cả.
Lý Văn Chính ta đây xuất thủ, dứt khoát một chiêu phải giết.
Trương Tấn chẳng nói năng gì, chẳng qua cười cợt với Lý Văn Chính.
Tầm mắt Lý Văn Chính xem Kim Mộc Lan, thản nhiên nói:
- Kim tiểu thư, nàng cùng Thẩm Lãng vạch rõ giới hạn đã không còn kịp rồi, nhưng có tư thế dù sao vẫn tốt hơn so với không có tư thế gì cả, nàng thấy có đúng không?
Người này đối với Mộc Lan cũng có lòng muông dạ thú đó.
Mặc dù gã ẩn dấu rất sâu, nhưng Thẩm Lãng liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Bất quá cũng bình thường, toàn bộ đàn ông thành Huyền Vũ đều ôm ảo tưởng với Mộc Lan.
Công chúa thành Huyền Vũ, đệ nhất mỹ nhân Nộ Giang, nhưng không phải nói cho vui đâu, thực sự chính là tình nhân trong mộng mỗi một người đàn ông.
Gã Lý Văn Chính này cũng chẳng ngoại lệ.
Có thể từ nhỏ đến lớn, gã với Mộc Lan càng cuồng nhiệt đi.
Cuối cùng, gã thấy bản thân hết sức ưu tú, toàn bộ thành Huyền Vũ trừ gã ra, đại khái không có đàn ông khác có thể xứng đôi Mộc Lan.
Cho nên, khi Mộc Lan gả cho Thẩm Lãng, trong lòng thống hận nhất còn không phải là gã Lý Văn Chính sao?
Chẳng sợ gã vĩnh viễn cũng không thể nào thành người ở rể được, thậm chí mãi mãi cũng sẽ không lấy Mộc Lan.
Bởi vì gã là người của quốc quân, nhất định phải đứng đối lập với quý tộc lâu đời.
Nhưng mà ta không có được cô gái thì bất kỳ tên đàn ông nào cũng đừng mơ tưởng được, đại khái là tâm lý bình thường của bất kỳ tên đàn ông nào đi?
Mộc Lan thờ ơ đáp:
- Ta và Thẩm Lãng vợ chồng nhất thể, liền không cần Lý đại nhân phí tâm.
Tầm mắt Lý Văn Chính phát lạnh, thật không ngờ Kim Mộc Lan lại nông cạn như thế, bị bề ngoài tuấn mỹ của tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng hấp dẫn.
Chẳng lẽ nàng không biết, sức hấp dẫn của đàn ông nằm bên trong sao?
- Vậy về sau nàng có khả năng phải đi nhà ngục kinh đô mà gặp Thẩm Lãng đó. - Lý Văn Chính ra lệnh:
- Còn đứng ì ra làm gì? Bắt Thẩm Lãng, đeo xiềng xích, áp giải vào kinh đô.
Hai gã võ sĩ áo bạc cầm xiềng xích tiến lên, muốn tóm Thẩm Lãng khóa lại.
Mộc Lan đứng dậy, chân ngọc nhẹ nhàng nhún một cái, bay xuống trước mặt Thẩm Lãng, nhuyễn kiếm trên tay lay động trong không khí.
Tức khắc, hai vị võ sĩ áo bạc chẳng dám tiến lên.
Lý Văn Chính lạnh giọng vấn:
- Kim Mộc Lan, nàng muốn mưu phản sao?
Kim Mộc Lan bày tỏ:
- Lý Văn Chính đại nhân, trước khi ngài muốn bắt người, vì sao không nghe phu quân của ta nói thế nào đã?
Lý Văn Chính nói:
- Hắn còn có đường sống để nói chuyện ư? Có lời gì vào trong đại lao nói đi.
Kim Mộc Lan nói:
- Đối mặt Ngân y Tuần sát sứ, lẽ nào cơ hội để chúng ta giải thích rõ đều không có sao? Phủ Ngân Y các người có phần cũng quá chuyên quyền độc đoán đi.
Lý Văn Chính cười gằn tra hỏi:
- Thẩm Lãng còn muốn nói gì nữa? Nói lúc in ấn quyển sách này, dùng chữ in rời bị lỗi, cho nên mới khiến Chu biến thành Tru?
Vậy cũng là một lý do khá tốt nha, tuy rằng nói không xuôi mấy, nhưng miễn cưỡng coi như là một lý do.
Nhưng mà Thẩm Lãng bày tỏ:
- Ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều không lừa được kìa, ta chính là cố tình đấy, bài thơ ẩn của ta liền cố ý muốn in bốn chữ này, trời tru vua Căng.
Vừa nói xong, mọi người đều ngẩn ra.
Thẩm Lãng nhà ngươi rốt cuộc thực điên quá rồi đó, tìm đường chết đến mức này, thực là trời cao cũng cứu không được.
Lý Văn Chính cũng đờ người, nhịn không được cười ha hả nói:
- Kẻ vô tri không biết sợ nhỉ, thứ kiêu căng dốt nát giống Thẩm Lãng nhà ngươi, thật là lần đầu tiên ta mới thấy đó. Ngươi đều đã thừa nhận, vậy liền trực tiếp xích hắn lại.
Thẩm Lãng bỗng nhiên sâu xa hỏi:
- Lý Văn Chính, quan hệ của ngươi và vua Căng rất tốt sao?
Lý Văn Chính đáp:
- Năm ngoái ở kinh đô, vua Căng đến đây vì chúc thọ quốc quân. Ta có may mắn được gặp mặt ngài, còn trò chuyện với nhau thật vui. Được vua Căng thưởng thức, chuyện trò mấy ngày, sau biếu tặng cho nhau thơ ca và văn chương, được vua Căng xem là bạn tâm giao.
Khi nói đến những chuyện này, Lý Văn Chính rất là kiêu ngạo, cái này cũng quả thực đối với danh dự gã có tác dụng thúc đẩy to lớn.
Thẩm Lãng hỏi:
- Ngươi và vua Căng mật đàm mấy ngày, ai có thể chứng minh đây?
Lý Văn Chính nói:
- Ta xuất nhập phủ đệ vua Căng nhiều lần, rất nhiều người đều có thể chứng minh. Vời lại ta há là cái hạng mua danh chuộc tiếng, như thế chẳng phải rõ làm bẩn chi giao giữa ta và vua Căng quân tử sao?
Thẩm Lãng bày tỏ:
- À há, vậy ta hỏi xong rồi.
Lý Văn Chính bảo:
- Hiện giờ làm trò trước mặt mọi người, Thẩm Lãng nhà ngươi thú nhận tội lỗi trước tiên đi, vì sao phải trong thơ ẩn đó viết “trời tru vua Căng”? Vì sao phải nguyền rủa lá chắn của Việt quốc ta? Vì sao phải nguyền rủa hoàng tộc Việt quốc?
Thẩm Lãng bình thản đáp:
- Ta cố ý mà.
Khi nghe thấy những lời nyà, Lý Văn Chính cơ hồ tin không nổi lỗ tai của gã nữa.
Hết thảy mọi người cũng chẳng dám tin tưởng.
Trên cái thế giới này lại có người muốn tìm đường chết đến vậy ư?
- Ha ha ha ha... - Lý Văn Chính nói:
- Thật sự chưa từng thấy, mới nghe lần đầu nhỉ? Thẩm Lãng, vậy lúc ngươi viết bài thơ ẩn ấy, Huyền Vũ Bá cũng biết chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên biết, nhạc phụ đại nhân là độc giả chân chính đầu tiên của quyển sách. Ta còn chuyên môn hỏi xin phép vấn đề này với ông ấy nữa kia, ông cũng đồng ý ta viết bài thơ ẩn dưới đây.
Toàn tràng người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người lơ mơ.
Thẩm Lãng đây là bởi vì ngủ không được Kim Mộc Lan, cho nên trở mặt thành thù?
Đây là muốn cầm toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ kéo xuống nước đấy.
Cái thù oán gì chứ?
Kỳ quái là Kim Mộc Lan lúc này đáng lẽ nên đâm một kiếm về Thẩm Lãng đi?
Nhưng mà nàng không có làm gì, trường kiếm mà đứng như cũ, bảo vệ trước mặt Thẩm Lãng.
Lý Văn Chính sâu kín nhìn Kim Mộc Lan một cái, ánh mắt kia vô cùng rõ ràng, gia tộc nhà họ Kim xong rồi.
- Bắt Thẩm Lãng, nếu có bất kỳ người ngăn cản, giết chết bất luận tội. - Lý Văn Chính quát lớn.
Lập tức, lại tràn vào bảy tám võ sĩ Ngân Y, bao vây Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan.
Chiến đấu chạm một cái liền bùng nổ.
- Động thủ! - Lý Văn Chính ra lệnh.
Tám võ sĩ áo bạc chợt rút kiếm, hướng Kim Mộc Lan đâm tới.
- Keng!
Mộc Lan xoẹt ra một kiếm.
Trong nháy mắt, lợi kiếm trong tay tám gã võ sĩ áo bạc toàn bộ tuột bay đi, tất cả cổ tay trật khớp gãy xương.
Lý Văn Chính giận dữ:
- Kim Mộc Lan, ngươi đây là đang mưu phản!
Rồi Lý Văn Chính lạnh lùng sai:
- Thành chủ Liễu Vô Nham, Trương Tấn tướng quân, các ngươi cũng là quan viên việt quốc đó, có trách nhiệm vì nước trừ gian. Ta lấy thân phận Ngân y Tuần sát sứ ra lệnh các ngươi, lập tức xuất động toàn bộ binh mã, bắt Thẩm Lãng cùng với đám thành viên mưu phản, bất kỳ người nào ngăn trở, giết chết bất luận tội!
Sau đó, Lý Văn Chính trực tiếp giơ lên lệnh bài trong tay.
Trương Tấn cùng thành chủ Liễu Vô Nham khom người thi lễ.
- Vâng. - Thành chủ Liễu Vô Nham nói.
Sau đó, ông ta nhẹ nhàng vung tay lên.
Bống chốc bên ngoài mấy trăm tên lính võ trang đầy đủ, như thủy triều hắc ám tràn vào.
Bao vây khắp đại sảnh xung quanh.
Thành chủ Liễu Vô Nham trực tiếp lấy binh phù phủ thành chủ hai tay dâng, giao cho Lý Văn Chính.
Điều này đại biểu cho quyền chỉ huy quân đội nhánh mấy trăm người đó, toàn bộ nằm trong tay Lý Văn Chính.
Khuôn mặt nho nhã của Lý Văn Chính, rốt cuộc lộ ra có chút dữ tợn.
Võ công Kim Mộc Lan rất cao, ngươi có thể đánh bại tám người, thậm chí mười tám tên, nhưng ngươi có thể đánh bại mấy trăm người sao?
- Bắt cả Kim Mộc Lan cùng Thẩm Lãng, nếu có chống lại, giết chết bất luận tội.
- Dạ!
Mấy chục tên võ sĩ rút vũ khí ra, nhằm phía Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan, bao vây hai người vào vòng.
Nội tâm Lý Văn Chính vô cùng vui sướng.
Thoải mái quá!
Đây là mùi vị quyền lực ư? Quả thực so với gã thi đậu nhị giáp tiến sĩ còn muốn thoải mái hơn.
Từ lâu, phủ Bá Tước Huyền Vũ mà gã ngưỡng vọng đến cỡ nào? Khi vừa thấy Kim Mộc Lan, gã đã tự ti ra làm sao
Mà bây giờ! Gã lại có thể quyết định vận mệnh phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Gã lại nắm giữ sinh tử của Kim Mộc Lan cao cao tại thượng trong tay.
Loại cảm giác này thật tuyệt vời.
Vụ án này xong, phủ Bá Tước Huyền Vũ dẫu chẳng tiêu đời, cũng sẽ thương gân động cốt.
Trương Xung hỡi Trương Xung, chuyện ngươi mấy năm đều không làm được, Lý Văn Chính ta đây vừa ra là xong.
Lý Văn Chính ta đây quả nhiên là niềm tự hào của thành Huyền Vũ, tài năng ngút trời kia mà.
Sau trận chiến này, ta nhất định làm thiên hạ sửng sốt trong một ngày. Lập được công lớn đến thế, chỉ sợ lập tức thăng một bậc quan đi.
Ha ha ha ha!
Quá sung sướng! Cảm giác cầm vận mệnh của người khác giẫm ở dưới chân, thật tốt quá!
Thẩm Lãng, ngươi thực có phúc ba đời quá, lại biến thành hòn đá cần phải đạp bể trên con đường làm quan của Lý Văn Chính ta đây.
Mà ngay tại lúc này.
Thẩm Lãng than thở xa xôi:
- Lý Văn Chính, chao ôi, ngươi thật đúng là một kẻ ngu.
Nghe lời này, Lý Văn Chính đực mặt luôn.
Thẩm Lãng bộ óc nhà người hóng gió hả? Sắp chết đến nơi, còn nói ta như vậy?
Lý Văn Chính không giận phản cười nói:
- Thẩm Lãng, dốt đặc cán mai tìm đường chết đến cỡ như ngươi, thực đáng ngạc nhiên.
Thẩm Lãng nói:
- Là ngươi đang tìm đường chết chứ nhỉ Lý Văn Chính. Ngươi là đồ ngu, ngươi cũng không nghĩ xem, thành Lan Sơn phát hành 《 Kim Bình Mai phong nguyệt vô biên 》 cùng phiên bản thành Huyền Vũ, chỉ cách vài ngày, ta vì sao phải từ Chu đổi thành Tru? Ta vì sao phải cất giấu trong thơ trời tru vua Căng?
- Không sai, ta cố tình đấy. Thế nhưng ngươi cảm thấy ta là một kẻ ngu si à? Não ta nhúng nước chăng?
- Hay hoặc là ngươi cảm thấy nhạc phụ ta, nương tử của ta đều là người ngu?
- Quốc chủ Sa Căng Nam Ẩu mưu phản đó!
Thẩm Lãng nói những lời này rất nhẹ.
Nhưng quả thực chân chính sét đánh bên tai vậy, chấn động tất cả mọi người ngớ ngẩn luôn.
Giống như hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Lý Văn Chính cười lạc giọng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi bị bệnh tâm thần hả? Vua Căng trung thành và tận tâm vì Việt quốc ta bảo vệ lá chắn tây nam, hắn không những là con nuôi của quốc quân, còn là chồng của công chúa Ninh La, hắn làm sao có thể mưu phản?
Thẩm Lãng bình thản bày tỏ:
- Hắn âm mưu giết công chúa Ninh La bằng thuốc độc không thành công, bị ép mưu phản sớm rồi.
- Ta cố ý ở trong sách chôn xuống trái mìn kia, liền xem ai phải đạp vào để bị nổ tan nát.
- Thật không ngờ, dĩ nhiên là đồ ngu như ngươi khẩn cấp đạp vào đây.
- Như vậy tích cực làm cái gì cơ chứ? Sống sót không tốt sao? Vì sao vội vã không dằn nổi tìm đến cái chết đây?
- Những kẻ có xuất thân rễ cỏ (*thấp kém) đúng là không có được sự nhạy cảm chính trị, tầm mắt quả thực nông cạn ghê nơi? Không giống những quý tộc chúng ta này, nhìn xa trông rộng.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhịn không được trong lòng xì một tiếng khinh miệt.
Thẩm Lãng nhà ngươi rõ ràng so với rễ cỏ còn rễ cỏ hơn, hiện tại liền vội vã luôn mồm nói quý tộc chúng ta?
Thẩm Lãng nói:
- Ta mỗi ngày danh chính ngôn thuận ngủ phụ nữ quý tộc, không phải là quý tộc sao? Đạo lý siêu đơn giản nè.
Sau đó, hắn chẳng biết tại sao nghe được tiếng người cắn răng.
Trong trẻo như vậy, êm tai đến thế, nhất định là từ răng ngọc của nương tử truyền tới.
Cổ Thẩm Lãng co rụt lại, tức khắc không dám đi sâu vào đề tài trên.
Hắn đưa ánh mắt tràn ngập cảm giác về sự ưu việt nhìn phía Lý Văn Chính, thản nhiên nói:
- Ta vừa rồi liền cùng nương tử nói, ở trong mắt ta, các ngươi ở đây đều là đống rác rưởi. Lý Văn Chính nhà ngươi vừa rồi chính mồm nói qua, cùng quốc chủ Nam Ẩu tình đầu ý hợp, ngủ chung, mật đàm mấy ngày mấy đêm. Cho nên hắn mưu phản, ngươi cũng có tham gia đi, nói không chừng chính là người lên kế hoạch bày trận mưu phản này.
- Lý Văn Chính, cái thứ ngu xuẩn nhà ngươi chết chắc rồi, về nhà thăm vợ chút đi, tiếp đó rửa sạch sẽ cái cổ chờ chết đi!