Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 103: Lãng nhi là niềm tự hào của ta! Cách giết người tàn nhẫn nhất của Thẩm Lãng!



Lúc Thẩm Lãng trở lại phủ Bá Tước đã tầm 4 giờ sáng.

Nhạc phụ nhạc mẫu còn chưa ngủ, nét mặt hai người vô cùng lo lắng, ánh mắt đều tràn đầy tơ máu.

Thẩm Lãng cùng Mộc Lan gần như mới vừa tiến vào cổng phủ Bá Tước, nhạc phụ nhạc mẫu liền vọt ra.

Kết quả tối hôm nay, hai người đã biết rồi, bởi vì Kim Hối đã sớm phái người ra roi thúc ngựa trở về bẩm báo, đồng thời đem toàn bộ quá trình báo cáo rõ ràng.

Bá tước cùng phu nhân rõ ràng bị kinh hãi.

Bọn họ biết sức chiến đấu Thẩm Lãng ất mạnh, nhưng thật không ngờ còn mạnh đến nước này.

Trò diễn tập bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước cố tình vô tâm sao.

Nhân vật bao vây tấn công Thẩm Lãng càng ngày càng lớn hơn, chiêu số càng ra càng độc ác hơn.

Thật không ngờ Thẩm Lãng dĩ nhiên là thắng được mà không cần tốn nhiều sức nữa.

Quả thực đè bẹp tất cả.

Con rể của ta lợi hại đến nước này, thật là làm cho người chấn động mà lại vui mừng không thôi.

Bá tước phu nhân tiến lên túm tay Thẩm Lãng, cảm giác nhìn thế nào với gương mặt này cũng chưa đủ vậy.

Quá tự hào.

- Con ta rõ ràng lợi hại, thật là ghê gớm.

- Mẹ đây rõ ràng nghe được kinh hồn táng đảm lại đã ghiền cực kỳ, Mộc Lan có thể gả cho con, thật là phúc khí lớn lao của phủ Bá Tước chúng ta đó.

Nhạc mẫu đại nhân khen ngợi, câu sau so với câu trước càng thêm nhiệt liệt hơn.

Bên cạnh Kim Mộc Thông cũng vò đầu bứt tai, thật vất vả tìm được một cơ hội nói:

- Thẩm Lãng, a không, tỷ phu, cái... đó!

Thẩm Lãng nói:

- Đệ muốn hỏi, bữa tiệc ngày hôm nay có người nào nhắc đến một tác giả khác của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, có người nào khen ngợi đệ hay không vậy?

Kim Mộc Thông ra sức gật đầu:

- Đúng, đúng đó.

Gã mở không to mắt, tràn trề mong đợi nhìn Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nhớ lại một hồi lâu rồi nói:

- Không có, hoàn toàn không có.

Buồng tim Kim Mộc Thông giống như tầng tầng lớp lớp bị nện cho một quyền.

Tại sao vậy?

Cả quyển sách cũng là ta “viết” mà, tay ta chép đến nỗi muốn đứt lìa, ta không có công lao cũng có khổ lao.

Vì cái gì vẫn chưa có người nào khen ngợi ta?

Vì cái gì còn chưa có em gái thích ta, truy đuổi ta?

Nếu tiếp tục như vậy, ta cũng sẽ không yêu nổi à.

- Toàn là gạt người ta thôi, nói cái gì chỉ thích tài hoa không chuộng tướng mạo, toàn bộ là dối trá, đứa con gái nào cũng nông cạn hết. - Kim Mộc Thông đau lòng muốn chết chạy đi mất dép.

...

Ánh mắt Bá Tước đại nhân nhìn Thẩm Lãng vô cùng kích động, nhưng lão nhân gia ông ta dù sao cũng có chút rụt rè biểu lộ tình cảm.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ngày hôm nay không có thể dụ dỗ được Trương Xung, vô cùng đáng tiếc.

Thẩm Lãng không tiếc bất chấp mạo hiểm lớn như vậy, ở trong sách giấu diếm “trời tru vua Căng”, liền là muốn thu hút Trương Tấn cùng Trương Xung xuất thủ.

Quả mìn này vốn là muốn nổ banh hai cha con này.

Thế nhưng Trương Xung quá cáo già, bản thân căn bản không xuất thủ, cũng không để Trương Tấn xuất thủ, thậm chí không để cho quan viên dưới trướng mình xuất thủ.

Mà là đẩy thằng ngu Lý Văn Chính ra, mượn đao giết người.

Lý Văn Chính không phải người của Trương Xung, gã là người của quốc quân.

Mặc dù tối hôm nay Thẩm Lãng thắng thật hoàng tráng, nhưng trong lòng vẫn kính nể đối với vị Thái Thú đại nhân này.

Lợi hại!

Người này rõ ràng bộc lộ tài năng, nhưng lại là gần như tìm không được nhược điểm của ông ta ở nơi nào.

Bá Tước đại nhân nói:

- Trương Xung người này lợi hại, ta là lĩnh hội đầy đủ. Muốn kéo hắn xuống thì khó khăn vô cùng.

Tiếp tục, nhạc phụ nhìn phía Thẩm Lãng nói:

- Lãng nhi, không sợ nói cho cho con biết suy nghĩ thật lòng của ta. Lúc trước ta đối mặt Trương Xung rõ ràng một chút lòng tin cũng không có, mà bây giờ có con, ta chỉ có thể nói con và Trương Xung rõ ràng kỳ phùng địch thủ.

Lời này của nhạc phụ đại nhân rõ ràng ca ngợi cực kỳ lớn.

Trương Xung là một Thái Thú đang nắm quyền, mà Thẩm Lãng chỉ là một người ở rể.

Bá Tước đại nhân nói:

- Trương Tấn phải trước tiên hồi báo tình hình tối hôm nay cho Trương Xung, ta thực sự vô cùng mong đợi phản ứng Trương Xung, thiên tài giống như Lãng nhi, tin rằng hắn ta cũng chưa từng thấy qua mấy người đâu.

Thẩm Lãng nghiêm trang nói:

- Nhạc phụ đại nhân, xin ngài đem chữ “mấy người” thành “một người” đi.

Nhạc phụ đại nhân thấy hôm nay trò chuyện không nổi nữa.

Lúc trước gặp phải trang tuấn kiệt trẻ tuổi, đứa nào đứa nấy càng giỏi càng khiêm tốn. Mà đứa con rể của ông ta lại hận không thể nói thiên hạ biết người, ta rất lợi hại.

Thái độ thế này để Bá Tước đại nhân bảo thủ có chút khó chịu.

Sau khi cố kìm chế mọi thứ trong lòng, Bá Tước đại nhân nói:

- Lãng nhi, chuyện kế tiếp liền giao cho vi phụ.

Chuyện kế tiếp?

Thẩm Lãng tối hôm nay thắng thật lớn chỉ là bắt đầu, kế tiếp mới chính thức tiến vào ván cờ chính trị.

Ví như Bá Tước đại nhân cần nhẹ nhàng cùng quốc quân nắm cổ tay một chút.

Cơn bão táp vua Căng làm phản lớn như vậy sẽ dính dáng rất nhiều người, sẽ chết rất nhiều người.

Bá Tước đại nhân nếu là không thừa cơ khuấy chuyện, vậy ông cũng không xứng làm một nhân vật chính trị thành thục.

Nhưng mà, Bá tước Kim Trác có thể không phải thiên tài, nhưng tuyệt đối là một đại nhân vật cay độc.

Hành vi Thẩm Lãng cùng Huyền Vũ Bá biểu hiện ra bề ngoài là có công.

Ta cứu công chúa Ninh La, hơn nữa còn tiết lộ bộ mặt thật của vua Căng đó.

Thế nhưng bên trong, Huyền Vũ Bá cùng Thẩm Lãng quả thực tát vô mặt quốc quân.

Cho nên... Kế tiếp cần phải đánh cờ.

Bá Tước đại nhân nói:

- Lãng nhi, đêm nay con cực khổ, nghỉ ngơi cho khỏe đi.

- Vâng. - Thẩm Lãng khom người nói, sau đó hướng Mộc Lan thì thầm:

- Nương tử, chúng ta đi ngủ đi.

...

Buổi trưa hôm sau!

Thành Huyền Vũ Chủ Bộ Vương Liên đại nhân, cuối cùng tỉnh táo lại.

Đầu đau như búa bổ.

Tỉnh lại trước tiên, đầu óc của gã bên trong hiện ra ba câu hỏi.

Ta là ai?

Đây là nơi nào?

Vì sao ta lại ở chỗ này vậy?

Ngay sau đó, hắn có hiện ra vấn đề thứ tư.

Trên người ta vì sao cái gì cũng không mặc a?

Hơn nữa chim nhỏ giống như bị thương, đau như bị phỏng vậy.

Vương Liên lập tức bản năng sờ cái mông.

Hú hồn, không sao, không đau cũng không rát, chuyện đáng sợ nhất không có phát sinh.

Ngắm nhìn bốn phía, đây là một căn phòng tráng lệ, hơn nữa đặc biệt quen thuộc.

Không sai, đây chính một chỗ bí mật của gã, một bất động sản của ông cậu Hứa Văn Chiêu chuyên để Vương Liên ở.

Mỗi lần Vương Liên đều mang những người đàn bà khác nhau tới ở đây chơi đùa.

Đêm qua ta uống say như vậy ư? Chuyện gì cũng quên hết trơn?

Nhưng mà cũng bình thường, thật cao hứng mà.

Thẩm Lãng lập tức sẽ phải xong đời, phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng phải bị dính líu.

Then chốt, Vương Liên đã vu tội danh đạo văn vu oan đến trên đầu Thẩm Lãng, đối phương không có biện pháp nào, rõ ràng quá sung sướng a.

Không sai, Vương Liên với ký ức chỉ dừng lại ở một khắc gã điên cuồng vả mặt Thẩm Lãng.

Kế tiếp, phái tân chính sẽ tiếp nhận Vương Liên thôi.

Cái chức Chủ Bộ tầm thường này gã cũng không làm nữa, chuẩn bị cho lần thi hội tiếp theo, có phái tân chính chiếu cố, đậu Tiến sĩ chắc chắn không có vấn đề.

(Chú thích của Bánh: ở thế giới này, sau khi đạt chức vị cử nhân, chỉ cần từ quan vẫn có thể tham gia thi hội, khác với Trung Quốc cổ đại)

Đậu Tiến sĩ xong, Vương Liên sẽ lên tận đỉnh nhân sinh đi.

Đêm qua, đòn cuối cùng của đám Trương Tấn bọn họ quá trí mạng, Thẩm Lãng chắc chắn không tránh khỏi.

Thẩm Lãng phải xong rồi!

Phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng muốn xong rồi.

Đến lúc đó, Kim Mộc Lan cao cao tại thượng phải trở thành phượng hoàng gãy cánh, một người đàn bà goá chồng mất đi thân phận quý tộc.

Mà Vương Liên ta đây đậu Tiến sĩ, đi lên đỉnh nhân sinh.

Cho đến lúc này, ta có thể nhìn xuống Kim Mộc Lan.

Cho đến lúc này, Vương Liên ta đây dùng hết mọi biện pháp, cũng muốn ngủ với tuyệt sắc báu vật này.

Tốt nhất lôi nàng trong phòng, lấy tư cách đồ chơi riêng cả đời.

- Két két!

Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, một người đàn ông đẹp trai chói lóa đến độ khiến người ta muốn mù chậm rãi đi xuống.

Hắn ta chính là Thẩm Lãng.

Vương Liên lạnh giọng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi còn chưa có chết sao?

Thẩm Lãng ra vẻ thê thảm, run rẩy nói:

- Vương Liên, ngươi đủ độc ác rồi đó. Ngươi lại cùng Trương Tấn cấu kết cùng một chỗ, làm hại ta thật thê thảm!

- Ha ha ha... - Vương Liên cười to nói:

- Thứ thấp hèn như nhà ngươi chẳng soi gương bao giờ hay sao, ngươi là cái thá gì mà có thể lấy Kim Mộc Lan. Đây là mầm tai họa với hạng người vô tri như ngươi thì sao tránh khỏi cái chết?

- Với thân phận của Thẩm Lãng nhà ngươi, muốn trở thành con rể phủ Bá Tước Huyền Vũ là tự tìm đường chết biết không?

Tiếp tục, Vương Liên nheo mắt lại, ra vẻ miệt thị, cất giọng thản nhiên:

- Ngươi đã chết đã đến nơi, còn tới chỗ của ta làm cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ta mang đến cho ngài bốn mỹ nhân, xin Vương Liên đại nhân hưởng thụ thật vui vẻ.

Vương Liên cười to:

- Bây giờ mới biết lấy lòng ta? Chậm rồi!

Thẩm Lãng vỗ tay một cái, tức khắc bốn mỹ nhân đi đến.

Quả nhiên vô cùng mê hoặc.

Không phải xinh đẹp nhất, nhưng lại là dạng thành thục nở nang, hấp dẫn như một trái đào mật vậy đó.

Đây... Đây là thứ Vương Liên thích nhất.

- Vương Liên đại nhân, ngài từ từ hưởng dụng. - Thẩm Lãng nói.

Vương Liên đắc ý cười nói:

- Vô dụng Thẩm Lãng, ngươi bây giờ mới lấy lòng ta thì vô dụng thôi, ngươi nhất định phải chết!

Bốn mỹ nhân hướng Vương Liên nhào tới.

- Đừng, đừng như vậy.

- Ta là cử nhân, ta là người đứng đắn.

- Đừng, đừng như vậy.

- A...

Vương Liên thất thủ, rơi vào trong ổ mỹ nhân.

...

Năm phút đồng hồ sau!

Chớ giễu cợt người ta, liền thời gian này đã cộng thêm kịch mở màn cùng dư âm.

Vương Liên lười biếng nằm ở trong ngực mỹ nhân, cất giọng thản nhiên:

- Thẩm Lãng, nhà ngươi đó, liền phải biết mình bao nhiêu cân lượng. Thứ kiến hôi nhà ngươi dựa vào cái gì dám lấy Kim Mộc Lan a? Bây giờ chết chắc rồi thấy chưa.

- Người nào cũng không thể nào cứu được ngươi, thế nhưng cha mẹ và em trai ngươi, có thể sống tiếp, giả như ngươi cũng biết cách hiểu chuyện. - Vương Liên nói.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ta phải như thế nào mới coi là hiểu chuyện ấy nhỉ?

Vương Liên nói:

- Nghĩ biện pháp thành toàn chuyện ta và Mộc Lan, để ta được như nguyện, dù cho ngươi hiểu chuyện. Như vậy ta sẽ mở lời mà cứu cha mẹ em trai của ngươi, ta có thể lo lắng xuất thủ cứu giúp, không thì bọn họ chết chắc rồi, hơn nữa sẽ chết vô cùng thảm.

Thẩm Lãng thu hồi nụ cười, cất giọng thản nhiên:

- Được rồi, không chơi nữa.

Tiếp tục, ánh mắt Thẩm Lãng trở nên băng giá, cất giọng thản nhiên:

- Vương Liên, cho tới bây giờ không ai có thể chọc ta xong còn có thể sống thật tốt. Ngươi nói xấu ta đạo văn thơ từ không có gì, nhưng ngươi lại bôi nhọ sự trong sạch của nương tử ta, ngươi còn nói phải cắm sừng cho ta.

Thẩm Lãng mỉm cười:

- Cho nên, ta sẽ cho ngươi một kiểu chết cực kỳ thê thảm, cực kỳ khác biệt, sỉ nhục nhất và đau đớn nhất trên đời.

Vương Liên cười to nói:

- Thẩm Lãng, ngươi bị điên sao? Ngươi chỉ có một con đường chết, còn dám nói như vậy?

Thẩm Lãng vỗ tay.

Tức khắc, bốn người đàn bà nở nang hấp dẫn xốc lên quần áo của mình, lộ ra thân thể đáng sợ của họ.

Không sai, là đáng sợ.

Những cô gái này vừa rồi dù cho cùng Vương Liên quần nhau cũng mặc quần áo.

Bây giờ sau khi cởi xuống.

Chỗ tư mật của bốn cô gái đẹp này có nhiều vết lở loét, có cả bông cải (sùi mào gà), có cả những vết lốm đốm như hoa mai.

Trên người của bốn cô ả này đều mang bệnh hoa liễu đáng sợ, từ giang mai đến sùi mào gà, cái gì cần cũng có.

Mà họ mới vừa cùng Vương Liên bừa bãi, thậm chí chim nhỏ Vương Liên còn bị thương rách da.

Đây là Thẩm Lãng giết người đó!

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ năm đưa lên, ở báng vé tháng sách mới ngây người nửa ngày bị đẩy xuống thật buồn. Các vị ơi hãy cố kéo người anh em này lên đi, đem vé tháng bỏ cho ta với!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.