Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 107: Thẩm tra nam trộm ngọc thu hương! Quốc quân hạ chỉ Thẩm Lãng



Đây là một nữ tài xế a, hơn nữa còn là một nữ tài xế nghiện đua xe siêu cấp.

Thẩm Lãng mừng rỡ!

Bởi vì trực giác của hắn đúng.

Ả yêu tinh Trương Xuân Hoa này quả nhiên là tới dụ dỗ ta, quả nhiên là mỹ nhân kế!

Ha ha ha ha!

Việc này chứng minh được gì vậy?

Chứng minh Thẩm Lãng có sức hấp dẫn vô địch đấy.

Người ta đệ nhất mỹ nhân Nộ Giang sau khi nghe về tài hoa của ta, cũng không nhịn được thiêu thân lao đầu vào lửa.

Ôi!

Dáng dấp đẹp trai như vậy, có sức hấp dẫn thế này, thật là một loại sai lầm.

Người đẹp thích ta nhiều như vậy, ngay cả ta có nghìn vạn...

Ta mệt mỏi quá đi!

...

Tiếp tục Thẩm Lãng nhịn không được nhìn về phía cửa sổ.

Giờ sửu, cũng chính là hơn nửa đêm đến ba giờ?

Ở cầu mái ngói, khoảng cách không xa, tối đa mười dặm.

Đêm đen gió cao, không phải là thời gian cẩu nam nữ thông đồng dụ dỗ tốt nhất sao?

Xì xì xì!

Có một giây, Thẩm Lãng đang do dự bản thân có muốn đi hay không.

Con hồ ly tinh kia rõ ràng khiến lòng người ta không kìm được.

Tuyệt đối là một báu vật ngàn dặm mới tìm được.

Tra nam Thẩm Lãng không ngừng tìm cho mình lý do.

Thân thể đàn ông vượt quá giới hạn không tính thật sự vượt quá giới hạn, tinh thần vượt quá giới hạn mới tính.

Chỉ cần trong lòng ta yêu nương tử, thỉnh thoảng đi ra ngoài mua vui cũng là chuyện bình thường của con người mà thôi.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết (), mạc sử kim tôn không đối nguyệt ()(*).

(*) Câu này trong bài Kim Lũ Y – Áo kim tuyến của Đỗ Thu Nương, nghĩa là: Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay.

()() Câu này trong bài Thương Tiến Tửu – Xin mời rượu của Lý Bạch, nghĩa là: Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.

Tuy rằng ta xằng bậy với đàn bà bên ngoài, tuy rằng sinh hoạt cá nhân của ta rất lộn xộn, nhưng ta vẫn là đàn ông tốt mà.

Lại nói em gái người ta ra sức mời mọc, nếu không đi thì nhà ngươi làm tổn thương người ta đó.

Bất cận nhân tình (*), thật không có phong độ thân sĩ.

(*) Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta, không để ý đến quan hệ tình cảm.

Chưa kể dù ta có đi, ta cũng chưa chắc phải thật sự làm những chuyện đó kia mà.

Cho dù cùng một chỗ thật lâu, cũng không nhất định phải hôn môi.

Cho dù kéo dài tiếp nữa cũng không nhất định phải làm những chuyện đó.

Cho dù có xảy ra, cũng không nhất định phụ trách nhiệm, cả ta và nàng đều tình nguyện mà.

Thế nhưng, chỉ một giây đồng hồ.

Thẩm Lãng liền đánh rớt hết những ý niệm này.

Bởi vì hắn biết, nếu như hắn thật sự nửa đêm mò đến cầu mái ngói, liền trở thành trò cười.

Không sai, con hồ ly tinh kia là ở trêu chọc dụ dỗ hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhanh chóng huỵch toẹt như vậy.

Nàng đây là dùng một đại chiêu, trong nháy mắt lưu lại một ấn tượng khắc sâu ở trong lòng Thẩm Lãng.

Bình thường những thiên kim tiểu thư vờ vịt rụt rè thấy cũng nhiều, chợt có một em quyến rũ lẳng lơ thế này thật sự làm cho tâm thần người ta chập chờn.

Đương nhiên, tại đây cái chữ lẳng lơ này mang nghĩa tốt.

Có chút hồ ly tinh chính là như vậy, lúc trêu chọc nhà ngươi, quả thực có dũng khí vô biên, lẳng lơ đến vô biên vô hạn.

Thế nhưng khi nhà ngươi cắn câu, liền sẽ phát hiện ngay cả ngón tay của nhà ngươi mà người ta còn chẳng chịu nổi, chẳng qua chỉ có thể cho ngươi ngửi thấy chút mùi hồ ly tinh mà thôi.

Cô gái à, muốn cùng Lãng gia chơi trò này sao? Nhà ngươi còn quá non, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân, trái tim khó giữ được.

Ngay sau đó, da đầu Thẩm Lãng bỗng nhiên một trận tê dại.

Bản năng đánh hơi ra một mùi nguy hiểm.

Muốn cầu sinh, muốn cầu sinh.

Ngay lúc này, nghìn vạn lần không thể nhẹ dạ đó.

Thế là, Thẩm Lãng cầm bài thơ viết xong này vọt tới phòng của Mộc Lan thật nhanh.

...

- Nương tử, nguy, nguy rồi.

- Con hồ ly tinh Trương Xuân Hoa không biết xấu hổ dám dụ dỗ ta.

- Nàng xem cái này đi, đây là thơ ẩn đó, cô ả hẹn hò ta nửa đêm ở trên cầu mái ngói.

- Rõ ràng không biết liêm sỉ, ta tưởng ả này lịch sự văn nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn tưởng rằng là danh môn khuê tú gì đó, thật không ngờ nàng dĩ nhiên là người như thế.

- Nương tử, về sau loại nữ nhân này chúng ta phải phân rõ giới hạn, bớt gặp là hơn.

Thẩm Lãng vỗ bộ ngực, lòng đầy căm phẫn nói:

- Rõ ràng thật là quá đáng, ta xem nàng là địch nhân, nàng lại muốn ngủ ta, thật quá phận.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lén lút liếc về Mộc Lan trên bàn có một tờ giấy trắng, trên đó viết bài thơ Trương Xuân Hoa

Hơn nữa núp ở bên trong có tám chữ (yêu quân lai X, sửu thì cầu mái ngói) đã được Mộc Lan dùng bút lông khoanh tròn.

Mộc Lan rất ngay thẳng, nhưng tuyệt đối thông minh, với thơ từ cũng có trình độ cao, chẳng qua là nàng không thích mà thôi.

Nàng sớm liền phát hiện nội dung ẩn trong thơ, chỉ bất quá có tài khống chế, chờ nhìn Thẩm Lãng biểu hiện.

Phía sau lưng Thẩm Lãng một thân mồ hôi lạnh.

May mà ta phản ứng đúng lúc, nếu như trễ nửa canh giờ nữa, ta... Thẩm Lãng ta đây lạnh xác luôn rồi.

Cuối cùng còn sống, quá không dễ dàng.

Chỉ bất quá nương tử à, thật không ngờ nàng là người như thế, tính ngay thẳng của nàng đâu?

- Nương tử, ngươi xem ta làm người phái bất chính? Một lòng một dạ hay không một lòng một dạ? - Thẩm Lãng vẻ mặt chính nghĩa, như là vai nam chính trong phim truyền hình.

Mộc Lan nói dịu dàng:

- Phu quân, nếu chàng không thèm nghĩ nữa, sao biết đem bài thơ này viết trên giấy, sao biết phát hiện nội dung ẩn bên trong? Nói rõ chàng còn quan tâm đến nàng ta sao, chàng còn nhớ người ta à.

Thẩm Lãng tức khắc muốn khóc.

Đây là nàng mặc dù không có chửi ta, thế nhưng ta cảm thấy trong lòng nàng đang mắng ta kiểu khác đó.

Đây là chủ nghĩa duy tâm, đây là giết lòng đó.

- Xì! - Mộc Lan nhoẻn miệng cười, gương mặt tuyệt mỹ như là hoa tươi nở rộ.

- Được rồi, coi như chàng ngoan.

Mộc Lan nói dịu dàng, tiếp đó hôn nhẹ trên gương mặt hắn một cái.

...

Khí trời đã không còn ấm, còn có chút lạnh, nhưng là khoảng chừng chỉ có mười mấy độ C mà thôi.

Bên trong nhà cũ của họ Trương.

Bên trong một căn phòng tráng lệ, đốt than không khói, khiến cho nhiệt độ bảo trì chừng hai mươi độ C đó.

Trương Xuân Hoa đang đọc sách.

Nàng lười biếng nằm ở trên chiếc ghế lớn mềm mại mà đọc sách.

Trên người nàng gần như không mặc gì cả, liền một món đâu trẻ, ngồi với tư thế ngả ngửa ra sau trên chiếc ghế lớn mà đọc sách.

Rõ ràng đẹp không sao tả xiết, mê người vô cùng.

Nàng đọc cái quyển Phong Nguyệt Vô Biên của Thẩm Lãng viết lần thứ mười một.

Thân thể của nàng thật đẹp, thế cho nên tỳ nữ cũng không dám nhìn, một là bởi vì phải tự ti, mà là bởi vì sẽ động tâm.

- Tiểu thư, ngài, ngài không phải mời Thẩm Lãng công tử đi cầu mái ngói sao? Thế nào còn chưa đi vậy? - Tỳ nữ bèn hỏi.

- Hắn sẽ không đi đâu. - Trương Xuân Hoa nói:

- Nếu như hắn thật sự đi, ngược lại cũng bị ta xem thường.

- A... - Tỳ nữ nói:

- Vậy sao tiểu thư còn mời hắn?

Trương Xuân Hoa nói:

- Ta chỉ là trêu chọc hắn một chút, thử xem phẩm chất của hắn mà thôi. Thuận tiện nói cho Kim Mộc Lan một chút, lão nương suy nghĩ qua đây cướp trai của cô ả.

Tiếp tục, Trương Xuân Hoa lười biếng nói:

- Thật hy vọng Kim Mộc Lan phải nổi đóa, hy vọng nàng là một người đàn bà chân chính ngay thẳng.

...

Đại Ngốc tỉnh!

Thân thể gã vô cùng đặc biệt, lúc trước bị thương nặng như vậy, chỉ không đến nửa tháng liền gần như khỏi

Hơn nữa người khác đánh gãy xương cần thật lâu mới có thể khép lại, hắn không đến một tháng, liền hoàn toàn lành lặn.

Điều này làm cho đại phu An Tái Thế đặc biệt ngạc nhiên.

Nhưng mà cho dù khỏi rồi, Đại Ngốc vẫn hôn mê bất tỉnh, để cho người ta đặc biệt không giải thích được.

Tiếp đó bỗng nhiên một ngày, gã liền tỉnh dậy, gã đàn ông như con đại tinh tinh bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường.

Trong óc của gã hiện ra ba vấn đề kinh điển.

Ta là Đại Ngốc, ta biết.

Nhưng đây là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây vậy?

...

Thẩm Lãng cao hứng vô cùng.

Thế nhưng luôn có một loại người, ngươi đặc biệt quan tâm hắn, quan hệ đặc biệt thân mật.

Nhưng chẳng có lời gì để nói cùng hắn, không có cách nào khác nói chuyện phiếm.

Cũng tỷ như Thẩm Lãng cùng Đại Ngốc.

Đại Ngốc tỉnh lại, Thẩm Lãng đặc biệt kích động, trước tiên liền tiến lên thăm gã.

Tiếp đó, hai người yên lặng không nói gì.

Không có chuyện gì nói hết trơn.

- Đại Ngốc, ngươi khỏe hẳn rồi chứ. - Thẩm Lãng.

Đại Ngốc đáp:

- Đúng vậy, ta khỏe rồi, Nhị Ngốc à.

Thẩm Lãng nói:

- Sau này đừng gọi ta là Nhị Ngốc nữa, ngươi phải gọi ta là thiếu gia.

Đại Ngốc đáp:

- Được, Nhị Ngốc.

Thẩm Lãng bảo:

- Gọi thiếu gia, không nên gọi Nhị Ngốc.

Đại Ngốc nói:

- Không có vấn đề, Nhị Ngốc.

Mộc Lan ở bên cạnh cười phụt một cái:

- Đại Tráng, sau này hãy gọi thiếu gia Thẩm Lãng nhé, hiểu chưa?

Đại Ngốc lập tức hô:

- Thiếu gia.

Thẩm Lãng mím môi nhìn chòng chọc Đại Ngốc, hắn hoài nghi con tinh tinh đang giả bộ ngốc, không phải thật sự khờ đâu.

Mộc Lan nói:

- Đại Ngốc, sau này huynh cứ ở nơi này, được không?

Đại Ngốc nói:

- Cha ta, mẹ ta, em của ta đâu?

Mộc Lan nói:

- Em của ngươi đi xa nhà, cha ngươi bị thương cũng ở ngay cách đó không xa, mẹ kế của ngươi cũng ở trong nhà này.

Đại Ngốc vẫn trầm ngâm không nói gì cả.

Gã có chút không muốn ở tại trong nhà người khác, nhưng lại chẳng biết nên biểu đạt thế nào.

Mộc Lan nói dịu dàng:

- Đại Tráng, Thẩm Lãng cần huynh, có rất nhiều người ăn hiếp đệ ấy, huynh phải bảo vệ đệ được không?

Đại Ngốc tức khắc chợt đứng lên nói:

- Ai muốn ăn hiếp Nhị Ngốc? Bọn họ có thể đánh ta nhưng không thể đánh Nhị Ngốc được.

Kỳ thực, Thẩm Lãng đến bây giờ cũng không biết, Đại Ngốc vì cái gì từ nhỏ đối với hắn tốt như vậy.

Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc trướcThẩm Lãng đần độn đã cho Đại Ngốc một cục kẹo.

Chỉ là một cục kẹo mà thôi.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không ai cho Đại Ngốc kẹo ăn, không người nào muốn cùng chơi với gã cả.

Đối với những người cô đơn và bị đối xử lạnh nhạt, một chút ngọt ngào cũng đủ ghi khắc suốt đời, nhất là với những người có chút ngốc nghếch.

Mộc Lan nói:

- Vậy sau này hai huynh đệ liền sống chung một chỗ được không? Mẹ kế của huynh cũng ở đây, nếu như huynh nguyện ý, chúng ta có thể đem nhận luôn cả cha huynh nữa.

...

Đại Ngốc đồng ý lưu lại.

Mộc Lan cùng Thẩm Lãng trở lại phòng của mình.

- Phu quân, ngày mai chúng ta suy nghĩ thử một chút gân mạch cùng xương cốt Đại Ngốc, chúng ta hoài nghi hắn có thể sẽ có năng khiếu luyện võ rất cao đó. - Mộc Lan nói.

Thẩm Lãng cũng đặc biệt mong đợi.

Bởi vì thân thể Đại Ngốc quá đặc thù, giống như đột biến gien vậy, dáng dấp cao lớn hùng tráng như vậy.

Hơn nữa, bị thương nặng như vậy còn khỏi thật nhanh.

Mấu chốt nhất là Thẩm Lãng vừa nãy dùng X quang nhìn qua chỗ xương gãy trước kia của gã mà không thấy dấu tích gì.

Đây thật không còn nghi ngờ gì nữa nha, đây rõ ràng là đãi ngộ nhân vật chính đó.

Ta mới là vai chính mà, vì sao cái thiên phú này không để cho ta vậy?

Nhưng mà nói không chừng Thẩm Lãng ta đây có lại năng khiếu càng thêm lợi hại thì sao?

Ngày mai ta cũng đi thử một chút.

Ta nhất định là hiếm có, không đúng, là kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp, nhất định là vậy!

Tuy rằng ta không đánh đấm hay luyện võ, thế nhưng vì cái gì mà không đem thiên phú kỳ tài luyện võ vạn năm không gặp cho ta?

Mộc Lan thấy phu quân hình như lại lâm vào cái ảo tưởng vớ vẩn nào đó, tức khắc trong lòng bất đắc dĩ.

Nàng nói dịu dàng:

- Phu quân, sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi!

Thẩm Lãng nói:

- A, được!

Sau đó, nàng đi lên tú lâu của mình.

...

Thẩm Lãng về tới gian phòng của mình.

Ở bên trong gian phòng của mình, Thẩm Lãng lại một lần nữa lăn lộn khó ngủ.

Rõ ràng quá nhàm chán.

Đã mấy ngày trôi qua, quốc quân bên kia còn chưa hạ ý chỉ đến.

Hết thảy đều quá bình yên.

Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng từ cửa sổ tú lâu Mộc Lan thấy sương khói lượn lờ, hơn nữa cửa sổ nàng hình như không có đóng.

Chẳng lẽ, Mộc Lan đang tắm?

Lòng Thẩm Lãng tức khắc ngứa ngáy.

Trong đầu bắt đầu tưởng tượng hình ảnh vô cùng tuyệt vời.

Có nên đi rình coi hay không?

Quên đi, làm như vậy cũng quá không biết thưởng thức.

Thẩm Lãng ta đây đường đường nam nhi bảy thước, tại sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu thế được?

Nếu để cho Mộc Lan biết được, Thẩm Lãng ta đây còn mặt mũi nào làm người nữa đây?

Thẩm gia ta đây phong lưu chứ không hạ lưu, ta còn muốn giữ thể diện đó.

...

Một khắc đồng hồ sau đó!

Thẩm Lãng mang theo một cái mặt nạ, che mặt mình, cẩn thận từng li từng tí, dùng tay chân leo đến trên tường rào.

Nếu sợ mất mặt, vậy che khuất mặt được rồi.

Lại nói Thẩm Lãng ta đây leo đến trên tường rào, là vì đọc sách dưới ánh trăng, tuyệt đối không phải là vì nhìn lén nương tử tắm rửa đâu.

Cho dù bị nàng bắt được, ta cũng có lời đỡ.

Ôi!

Tú lâu nương tử quá cao, cũng chỉ có ở trên tường rào mới thấy được, ta có trời cao chứng giám.

Nhưng là vì nhìn nương tử Mộc... Không đúng, là vì đọc sách dưới ánh trăng ta cũng chỉ có thể mạo hiểm.

Thật vất vả leo đến chỗ cao nhất trên tường rào, Thẩm Lãng mở ra sách vở, rồi ánh mắt không để ý hướng nhìn về tú lâu của Mộc Lan.

Xuyên thấu qua cửa sổ hắn thấy được nương tử.

Quả nhiên... Nàng đang tắm, có khi ngồi, có khi đứng lên.

Hình ảnh kia, xinh đẹp như là trong mơ.

Tim Thẩm Lãng đập như sấm, miệng lưỡi khô khốc.

Trong lúc nhất thời, gần như quên hết tất cả.

Nương tử của ta... quá đẹp.

Tiếp đó, Thẩm Lãng cứ như vậy say sưa trong cảnh xuân thì.

Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng nói gấp gáp chói tai vang lên.

- Quốc quân có chỉ, Thẩm Lãng tiếp chỉ!

- Quốc quân có chỉ, Thẩm Lãng tiếp chỉ!

Bóng dáng này trong nháy mắt đâm rách nửa đêm tĩnh lặng.

Trên tường rào Thẩm Lãng chợt run run một cái.

Trên tú lâu, chính Mộc Lan đang tắm cũng khẽ run lên, đôi mắt đẹp chợt phóng tới.

Tức khắc, nàng và Thẩm Lãng trên tường rào rình coi bốn mắt nhìn nhau!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay đổi mới hơn một vạn chữ, thực sự mệt mỏi tê liệt, những người anh em còn có vé tháng đừng để lại, ta cần nó lắm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.