Kế tiếp Thẩm Lãng khống chế đủ liều lượng, để Vương Liên đủ phê như con tê tê.
Trong phút chốc.
Vương Liên lại một lần nữa mở ra cổng thế giới mới.
Tất cả đều đáng giá.
Muốn bay, muốn bay lên giời.
Vương Liên ta đây hai mươi năm hết tết từ xưa đến nay sống quá uổng phí.
Khoa cử cái quái gì.
Con đường làm quan cái quái gì.
Đàn bà cái quái gì.
Toàn bộ cũng là không đáng một đồng.
Vương Liên càng ngày càng cảm thấy bản thân thực sự sắp thành tiên.
Chí ít tại trong một canh giờ, gã cảm giác mình là không gì làm không được.
Cảm giác của gã trở nên nhạy cảm như vậy, dường như tất cả hình ảnh chung quanh cũng thay đổi.
Xuyênqua cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài.
Vương Liên cất bước nhẹ nhàng, trong đầu hiện ra mấy vấn đề.
Vương Liên ta đây là ai? Ta từ đâu tới? Ta phải đi về đâu?
Nguồn gốc của thời không này ở nơi nào?
Những ngôi sao trên bầu trời kia là cái gì? Vương Liên ta đây sau khi chết, có thể hóa thành sao trên trời hay không.
...
Một lúc lâu sau!
Loại cảm giác này dần dần nhạt đi.
Vương Liên trong lòng từ phấn khởi vô biên vô tận, rơi xuống uể oải vô tận vô biên.
Cái loại ảm đạm cùng tuyệt vọng này hoàn toàn không cần biểu diễn.
Cứ cái trạng thái này đi gặp Lâm Chước tốt nhất.
Thẩm Lãng đem một bọc thuốc nhỏ đưa cho Vương Liên nói:
- Chắc là ngươi không dùng phần thuốc này trên đường chứ?
Vương Liên nói:
- Ân công, nếu như ngày mai ngài giao cho ta, ta nhất định tự dùng nó. Thế nhưng ta bây giờ mới vừa phê, cơn nghiện còn chưa có bắt đầu.
Tiếp tục, hắn buồn bã nói:
- Lại nói, ta so với ngài càng muốn trả thù Lâm Chước.
Xuất thân kém cỏi như vậy, bây giờ lại là con rể phủ Bá tước Tĩnh An, hơn nữa lập tức chính là thực sự mang chức Thiên hộ, dựa vào cái gì?
Ngươi vui vẻ, ta còn hạnh phúc thế nào được?
Kế tiếp, Vương Liên tắm rửa thay y phục, tiếp đó đổi sang một cái áo bằng lụa cũ kỹ.
Công danh của gã đã bị tước đoạt, chức quan cũng không con, cho nên đã không có tư cách mặc quan phục nữa.
Ngồi ở trước gương.
Vương Liên hơi do dự một chút, tiếp đó không khống chế được hai tay của mình, bắt đầu vẽ mày, bắt đầu quét son môi.
Hơn nữa nhìn bản thân mình trong gương, gã còn lộ ra một nụ cười quái dị, dĩ nhiên là thuộc tính quyến rũ.
Tiếp tục tại não gã còn hiện ra Kim Mộc Lan.
Then chốt hiện lên không phải là của nàng khuôn mặt, mà là y phục của nàng.
Trong lòng Vương Liên bắt đầu kinh hãi, lẽ nào... lẽ nào trên người có biến hóa gì à?
Tiếp tục gã khống chế không được hai tay của mình, bôi tinh dầu hoa hồng lên toàn thân.
Hết thảy đều như ma xui quỷ khiến vậy đó.
Một lúc lâu sau, một Vương Liên chẳng hề giống như bình thường tí nào đã ra khỏi phòng.
Phía trước có ba con ngựa để gã chọn.
Dựa theo lúc trước, gã nên chọn vậy con hùng tráng cao to nhất.
Nhưng không biết vì cái gì, gã lại ma xui quỷ khiến lựa con ngựa gầy nhất.
Con ngựa gầy đến mức lộ cả sống lưng.
Trong đầu Thẩm Lãng không khỏi hiện ra một câu tục ngữ.
Đại cô nương cưỡi lừa gầy, coi như vừa khít (*).
(*) Đại cô nương kỵ sấu lư, nghiêm ti hợp phùng: vì lừa ốm nên xương đai vai lẫn xương sống của nó gồ lên, vừa khít cái chỗ ấy của thiếu nữ. Cũng chính vì thế ngày xưa Trung Quốc cổ đại có hình phạt Mộc Lư – lừa gỗ trừng trị những người đàn bà dâm loàn, dùng cái yên lừa gỗ có dương v*t giả bắt người đàn bà khỏa thân ngồi lên kéo đi thị chúng.
Không nên không nên, ta phải vội vàng xua những lời này ra khỏi đầu mới được.
Kim Trung ở bên tai Thẩm Lãng hạ giọng nói:
- Cô gia, có muốn phái người giám thị hắn hay không? Nhỡ ra hắn thừa cơ chạy trốn thì sao?
Thẩm Lãng đang muốn giải thích.
Kết quả Vương Liên quay đầu lại nói:
- Kim Trung, ta còn có thể sống bao lâu? Ta còn đi được nơi nào?
Nguy rồi, cảm quan Vương Liên bây giờ đều tiến hóa, thanh âm cách xa như vậy, nhỏ như vậy cũng có thể nghe được.
Nhưng lời gã nói là thật.
Vương Liên sống không lâu, gã mất đi công danh, mất đi chức quan, thậm chí của quý đều mất nốt, gã còn có thể đi nơi nào?
Hiện tại động lực duy nhất để gã sống được chính là một canh giờ mỗi ngày lên cõi tiên.
Đối với một số con nghiện trong đời thực, chỉ cần mỗi ngày có thể đã ghiền, đừng nói ở trong nhà kẻ thù, dù cho ở tại nhà xí bọn họ đều không thèm để ý.
...
Trong cái đại doanh của sở Thiên Hộ Diêm Sơn.
Ông chủ Cẩm Tú Các Lâm Mặc đến thăm con trai.
- Chước nhi, thật không có vấn đề à? - Lâm Mặc nói:
- Suốt mấy tháng này, những kẻ cùng Thẩm Lãng đối nghịch, gần như chết ráo rọi hết trơn.
Lâm Chước nói:
- Phụ thân, thế nhưng những kẻ bị Thẩm Lãng giết chết cũng không có chỗ dựa mà.
Không nghĩ qua là, Lâm Chước vô tình nói ra cái chân lý của Tây Du Ký (*).
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: Tây Du Ký là câu chuyện phiêu lưu, mượn chuyện thỉnh kinh ở phía Tây gặp vô vàn yêu quái thời Đường mà vạch trần bản chất xã hội cuối đời Minh (thời của Ngô Thừa Ân). Nếu tinh ý thì các độc giả, khán giả sẽ thấy những yêu quái của 81 kiếp nạn toàn có lý lịch dây mơ rễ má không với thiên đình cũng với chốn Tây phương cực lạc và… hầu như chẳng bị giết. Và đây cũng là tầng ý nghĩa quan trọng nhất khiến cho Tây Du Ký trở thành 1 trong 4 viên ngọc văn học của Trung Quốc cổ đại.
Lâm Chước nói:
- Trương Tấn có chuyện gì sao? Từ Thiên Thiên có chuyện gì sao? Chúc Văn Hoa có chuyện gì sao? Không phải vẫn sống hạnh phúc à? Quốc quân đưa tín hiệu thứ nhất, những người này đều không mài đao soàn soạt chờ giết Thẩm Lãng à?
Lâm Mặc nói:
- Vi phụ cho là chúng ta không nên vội biến thành chim đầu đàn, để Trương Tấn đi hại Thẩm Lãng không tốt hay sao?
Lâm Chước khinh thường nói:
- Phụ thân, sau lưng của con là phủ Bá tước Tĩnh An. Nhạc phụ đại nhân của con là Bình Bắc tướng quân, thống soái hơn ba vạn đại quân. Bốn phương tám hướng đều bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, con chính là một trong những lực lượng tiên phong, cái vinh quang đó đáng tự hào như thế nào? Phụ thân cảm thấy con cần phải lùi bước à? Lại nói Thẩm Lãng đã tới, nó đã cầu khẩn con thả kỵ binh nhỏ nhoi của phủ Bá Tước Huyền Vũ, một cái rắm nó còn chả dám thả, người như thế chính kẻ yếu để bị bắt nạt thôi.
Tiếp tục, Lâm Chước cảm thấy thái độ của mình trước mặt cha có vẻ làm càn, liền cầm cái ấm trà rót một chén cho Lâm Mặc tiến hành bù đắp.
- Phụ thân, bởi vì Thẩm Lãng ngài bị bực nào hoảng sợ? Ngày đó ngài ngay cả di chúc đều viết xong, độc dược cũng mua xong, Cẩm Tú Các trực tiếp đóng cửa một tháng không dám làm làm ăn, Thẩm Lãng làm hại ngài như thế, chẳng lẽ không cần phải trả giá thật lớn à? - Lâm Chước lạnh giọng nói:
- Nhà họ Lâm chúng ta mất đi mặt mũi, chẳng lẽ không cần nhặt trở về à?
- Lâm gia chúng ta như thế nào đoạt lại thể diện, như vậy làm sao đặt chân thành Huyền Vũ, đương nhiên là đạp đầu Thẩm Lãng. - Lâm Chước nói:
- Cái thứ mặt mũi này phải nhặt lên từ trên cột. Sau này nhà họ Lâm chúng ta cũng trở thành quyền quý rồi, thể diện quan trọng lắm đấy.
Lời này Lâm Mặc đồng ý, ông ta nhớ lại mọi việc rồi nói:
- Đúng rồi, hôm qua Từ Quang Doãn tới tìm phụ thân, nói kế tiếp bảo phụ thân liên thủ với ông ta đối phó phủ Bá Tước Huyền Vũ, phải để cho bọn họ ngã một cú thật đau.
- Tiến hành đi! - Lâm Chước nói:
- Chỉ cần là công kích phủ Bá Tước Huyền Vũ, bây giờ chính là hướng đi chính trị chính xác nhất, mặc kệ trả giá lớn đến đâu vẫn phải tiến hành. Từ Quang Doãn cuối cùng từ thất bại trong buổi tiệc đính hôn đã khôi phục lại rồi? Một tờ chiếu thư của quốc quân quả nhiên lợi hại thật, trong nháy mắt để cho ý chí chiến đấu người ta sục sôi.
Lâm Mặc nói:
- Nghe nói Lý Văn Chính đã chết? Nghe nói hắn và Hà Viên Viên cũng có một chân, mà hôm nay Hà Viên Viên trở thành thứ quốc quân độc chiếm, cho nên hắn liền chết sao?
Lâm Chước thoáng do dự nói:
- Không chỉ có như thế, then chốt cái này thứ không biết chết sống liên lụy tiến vào chuyện tranh đấu giữa nhị vương tử cùng thái tử, còn âm thầm dùng vu cổ nguyền rủa thái tử. Bởi vì chuyện này, nhị vương tử ở bên ngoài cung điện quốc quân quỳ ba canh giờ. Thằng ngu Lý Văn Chính này dù cho quốc quân không giết hắn, nhị vương tử cũng sẽ đem hắn lột da, quốc quân giết hắn cũng là bất đắc dĩ, thái tử cùng nhị vương tử còn muốn trình diễn tình huynh hữu đệ cung.
Tiếp tục Lâm Chước vội vàng nói:
- Phụ thân, chuyện này phụ thân tự biết là được, nghìn vạn lần nghìn vạn lần không nên truyền ra bên ngoài. Chuyện Lý Văn Chính chết tuyên truyền ta ngoài là bị sốc quá nặng, bệnh tim tái phát chết bất đắc kỳ tử. Sau khi hắn chết quốc quân có thể còn muốn hạ chỉ nâng chức quan cho hắn đấy.
Bất kể là âm thầm nguyền rủa thái tử, còn là Hà Viên Viên cùng Lý Văn Chính có một chân chuyện tình, đều là không thể công khai tuyên dương.
Giết Lý Văn Chính là một chuyện, quốc quân phát tín hiệu chính trị ra ngoài nhất định không thể đổi.
- Được rồi phụ thân, người nhạc phụ phái tới thương nghị việc hôn nhân có thể lập tức sẽ phải đến nhà, phụ thân phải mau về nhà, nhỡ ra thời điểm quý khách tới ngài không ở nhà sẽ thất lễ đó. - Lâm Chước nói.
Lâm Mặc vội vàng đứng lên, đi ra bên ngoài, tiếp đó quay đầu lại nói:
- Chước nhi, bên phủ Bá tước Tĩnh An kia có thể phải phái ai tới cùng vi phụ thương nghị việc hôn nhân?
Lâm Chước nói:
- Chắc là một người chú trong dòng họ thôi.
...
Màn đêm buông xuống.
Một ngày huấn luyện kết thúc, sở Thiên Hộ Diêm Sơn kết thúc một ngày ầm ĩ rộn ràng.
Bọn lính trở về doanh trại.
Lâm Chước đang đắc ý tự rót rượu uống một mình.
Biến thành phủ Bá tước Tĩnh An con rể sắp cưới đã có một đoạn thời gian, nhưng hắn vẫn như cũ nhẹ bỗng giống như ở đám mây vậy, thật là có một có loại cảm giác không thật.
Vừa uống rượu, Lâm Chước vậy ở trong lòng tự nói.
- Thẩm Lãng, còn có một trời! Ngươi ngày mai nếu không phải không để cho ta cúi chào lạy xuống bồi lễ nói xin lỗi lời nói, ta sẽ phải với phủ Bá Tước Huyền Vũ vậy chút kỵ binh động thủ, ta sẽ phải với cái kim kiếm nương động thủ, đến lúc đó đừng trách ta vô tình.
- Thẩm Lãng, đừng trách ta đạp ngươi, thanh danh của ngươi lớn, ta chỉ có đạp đầu của ngươi, mới có thể danh tiếng thước khởi.
Hắn lại nói ra một câu chân lý, nghĩ phải tìm đường tắt thành danh nhanh nhất là cái gì? Đương nhiên là đạp một người khác tên đầu của người ta thượng vị?
Cho nên bất kể là giới giải trí, còn là giới văn nghệ, đều có đấu khẩu nhiều như vậy.
Lâm Chước tiếp tục nhâm nhi rượu.
Rất nhiều người cảm thấy hắn cưới một nương tử hơn ba trăm cân, chắc chắn đặc biệt bi thảm, chắc chắn gần như phải không cứng nổi.
Nhưng thật tình không phải như thế.
Lâm Chước phát hiện, mỹ nhân tuyệt sắc đương nhiên ngon lành.
Thế nhưng những người đàn bà xinh đẹp tầm thường kia có mùi vị chẳng bằng nương tử ba trăm cân của gã.
Đều có phong vị cả mà, không nếm thử nào biết rằng có ăn ngon hay không?
Đương nhiên còn chưa có thành thân, cho nên hắn còn chưa có chân chính nếm qua cái này ba trăm cân nương tử mùi vị, nhưng là thấy quá tương lai nương tử sau, hắn phát hiện mình với nàng ba trăm cân thật có cảm giác.
Loài người quá nhỏ nhoi, sự hiểu rõ đối với bản thân mình rất nông cạn, căn bản không biết mình chân chính thích cái gì.
Trong bộ phim《 Game of Thrones 》, vị lãnh chúa khát máu Roose Bolton còn cưới một người đàn bà nhà Frey tên Walda nặng ba trăm cân, thậm chí còn có với nhau một đứa con trai nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên một trận tiếng động lớn xôn xao.
Lâm Chước lạnh giọng nói:
- Chuyện gì? Người phương nào? Dám ở bên ngoài trại lính gây tiếng động, không muốn sống à?
Thuộc hạ vào đây nói:
- Có một nam tử tự xưng là bạn tri kỷ của ngai, cố đi vào, đang bị loạn côn đánh ra.
Ngay sau đó, bên ngoài có người hô lớn:
- Lâm Chước huynh là ta mà, Vương Liên, Vương Liên!
Vương Liên?
Lâm Chước mừng rỡ, trong lòng vô cùng kích động.
Vương Liên huynh, nhà ngươi cuối cùng xuất hiện à?
Ta áo gấm về nhà cuối cùng được viên mãn rồi sao? Màn khoe mẽ này cuối cùng cũng được viên mãn rồi à?
Lâm Chước mừng rỡ, lúc đầu nghĩ bản thân ra đi nghênh đón, thế nhưng suy nghĩ một chút, lạnh nhạt phất tay nói:
- Để hắn vào đây.
...
Vương Liên sau khi đi vào, trực tiếp lạy trên mặt đất vừa nói vừa khóc thút thít:
- Lâm Chước huynh, cứu ta, cứu ta đi!
Ôi chao!
Rõ ràng quá sung sướng.
Lúc trước hàng ngày ngươi đều khoe khoang khoác lá, bây giờ lại trực tiếp quỳ gối trước mặt của ta
Những buổi tụ họp lúc trước, đám bạn tốt cùng trường tuy rằng cũng tâng bốc gã, nhưng còn mang theo vẻ rụt rè, vuốt mông ngựa cũng không phê, cái loại cảm xúc thoải mái giống như cù lét mà cách một lớp giày vật.
Mà bây giờ Vương Liên trực tiếp quỳ xuống.
Cái này... Đây là thật thoải mái.
Tức khắc, Lâm Chước tiến lên nâng Vương Liên dậy:
- Vương huynh sao phải làm như thế? Chúng ta là bạn tri kỉ tốt với nhau, tại sao có thể khách sáo như vậy. Đại lễ này của huynh, ta làm sao mà nhận được nổi?
Vương Liên dập đầu nói:
- Lâm huynh cứu ta, cứu ta với, tiểu đệ đã đến bước đường cùng rồi.
Lâm Chước hỏi:
- Thế nào? Là ai hãm hại Vương huynh vậy?
Vương Liên vừa nói vừa khóc thút thít:
- Đương nhiên là thành chủ Liễu Vô Nham, ta... ta và vợ bé của ông ta tình đầu ý hợp, dưới sự kích động khó tránh khỏi làm một chút việc không hay, kết quả Liễu Vô Nham trực tiếp nhận chìm tiểu thiếp đó.
Lâm Chước nói:
- Vậy... vậy Liễu Vô Nham sẽ không có trả thù Vương huynh sao?
Lâm Chước vẫn còn có chút cảnh giác.
Vương Liên nhà ngươi không phải đã bị Liễu Vô Nham xử sao? Vì sao lại bỗng nhiên xuất hiện?
Vương Liên đứng lên, lộ ra đau khổ vô cùng, biểu cảm vô cùng sỉ nhục, cất giọng run run:
- Liễu Vô Nham phái người bắt ta, tiếp đó lại thả ta ra đấy.
Lâm Chước nghi ngờ nói:
- Ông ta cứ như vậy dễ dàng thả Vương huynh ra à?
Cái này không hợp lý.
Vương Liên không nói hai lời, trực tiếp xốc lên áo choàng, cởi quần xuống.
Lâm Chước hết hồn:
- Vương huynh, nhà ngươi... ngươi đây tính làm gì vậy?
Tiếp đó, gã hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Bởi vì gã thấy phía dưới Vương Liên trống không, vết thương được khâu lại còn đỏ.
Tên này lại bị thiến.
Lâm Chước không khỏi từng đợt da đầu tê dại, lúc đó Vương Liên đau đớn cỡ nào.
- Thành chủ Liễu Vô Nham làm sao? - Lâm Chước bèn hỏi.
Vương Liên cắn răng nghiến lợi nói:
- Trừ hắn ra còn ai nữa?
Lần này tất cả đều được giải thích thông suốt, thảo nào Vương Liên được thả ra, bởi vì gã đã đón nhận trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Tiếp tục, Vương Liên lại một lần nữa quỳ xuống, vừa nói vừa khóc thút thít:
- Lâm đại nhân, tiểu nhân đã đến bước đường cùng, van cầu ngài cứu ta một lần đi!
- Lâm đại nhân, ta bị Thẩm Lãng làm hại, chức quan bị tước đoạt, công danh cũng bị lột bỏ, bây giờ không còn chỗ nào có thể đi được nữa, van xin đại nhân chứa chấp, tiểu nhân dù cho làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp ân đức của ngài. - Vương Liên không ngừng dập đầu.
Tên này đang dùng tính mạng để biểu diễn.
Gã hôm nay đã tiến vào trạng thái cực đoan nào đó rồi.
Thậm chí không cần Thẩm Lãng khen thưởng, gã đều có thể dụng hết toàn lực đi hại Lâm Chước.
Lâm Chước khổ sở đáp:
- Nhưng mà bên cạnh ta cũng không có chức quan nào thích hợp cả đâu?
Vương Liên vừa nói vừa khóc thút thít:
- Đã đến cái hoàn cảnh này rồi, tiểu nhân nào dám hy vọng xa vời chức quan gì. Chỉ cần có một miếng cơm ăn, có một mảnh mái hiên ở cũng đã thỏa mãn.
Lâm Chước nói:
- Vậy, vậy Vương huynh chịu khó ở bên cạnh ta làm một tiểu văn thư, sửa sang công văn bản thảo cho ta vậy.
- Vâng, chủ công. - Vương Liên mừng rỡ lạy xuống.
Lâm Chước càng thêm mừng rỡ.
Kẻ đã từng cao cao tại thượng, bây giờ biến thành nô tài của ngươi, trên thế giới này còn có câu chuyện nào thoải mái hơn được nữa đâu?
- Bay đâu, mở tiệc rượu để ta tẩy trần cho Vương huynh đi nào. - Lâm Chước hạ lệnh.
...
Kế tiếp, hai người uống rượu dùng bữa trong hạnh phúc.
Vương Liên trăm nghìn kế ra sức lấy lòng vỗ mông ngựa.
Từng câu, từng chữ, quả thực cực kỳ nịnh bợ, không có đường xuống chỗ nào.
Thật là làm cho người nghe đếnlỗ chân lông cũng thư giãn.
Lâm Chước vô cùng thỏa mãn.
Lúc trước những lời nịnh bợ la liếm của gã phát ra bao nhiêu hôm nay được trả lại gấp mười lần rồi.
Ai nói nỗ lực sẽ không có hồi báo?
Có thể thấy được người này vẫn bị thất bại.
Ngó xem cái tên Vương Liên mà ta từng kêu huynh, trước đây ra vẻ vênh váo tự đắc cỡ nào, để cho người ta xem hận không thể đánh chết ra sao.
Bây giờ, quá ngon lành rồi, thật để cho người ta thoải mái.
Tiếp đó chút bất tri bất giác, Lâm Chước dần dần uống nhiều rồi.
Không biết vì sao? Gã lại cảm thấy ánh mắt của cùng thần thái Vương Liên có một chút quyến rũ?
Cái này... Cái này...
Quan trọng ở chỗ, gã lại thấy có chút hay ho.
Loài người quả nhiên nhỏ bé như vậy à? Hiểu rõ bản thân nông cạn như thế sao?
Mỗ ngày đều có cổng thế giới mới chờ được mở ra à?
- Vương Liên huynh à, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
- Thẩm Lãng ở trong mắt ta chính là một tên hề nhảy nhót mà thôi, ngươi sẽ chờ xem thấy ta đạp đầu của hắn, để thể diện của hắn mất hết.
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ? Chẳng qua là một nấm mộ xương khô mà thôi.
- Còn Kim Mộc Lan nữa, ngươi đừng nhìn nàng bây giờ ra vẻ cao cao tại thượng, tương lai sau khi phủ Bá Tước Huyền Vũ bại vong, nơi duy nhất nàng có thể đi chính là Giáo Phường Ti. Đến lúc đó nàng bị phế võ công, chỉ có thể trở thành một con đĩ để cho ngàn vạn người cưỡi lên như con thú thôi.
- Tất cả mọi người nghe đây, trước rạng đông không nên tới gần cái phòng này, đừng quấy rầy chúng ta uống rượu.
Lâm Chước kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:
- Có nghe hay không hả, không được tới quấy rầy chúng ta uống rượu.
- Vâng. - Tất cả binh sĩ đồng thanh đáp.
Tiếp tục, Vương Liên lặng lẽ lấy bột màu trắng Thẩm Lãng chuẩn bị, thuốc gây ảo giác mạnh nhất trên thế giới rót vào bí ẩn rót vào bên trong bầu rượu.
Tiếp đó, gã rót mỗi người một chén rượu.
Hai người cộng ẩm, hai người cùng một chỗ này.
Vương Liên cũng còn tốt, gã đã có kinh nghiệm.
Mà Lâm Chước uống say, hoàn toàn mở ra cổng thế giới mới.
Rượu này từ khi nào mạnh như vậy ấy nhỉ?
Toàn bộ thế giới cũng thay đổi.
Tất cả mọi thứ xung quanh, lại trở nên tuyệt vời, vô vàn cái bóng xoay tròn một cách kỳ diệu.
Cả người giống như muốn bay khỏi mặt đất.
Lúc này, ánh mắt cùng biểu cảm Vương Liên trở nên càng thêm quyến rũ, bưng rượu đến bên môi Lâm Chước.
- Đại lang à, uống thuốc đi nào.
Trong miệng của Vương Liên ma xui quỷ khiến nói ra những lời này, quyển sách kia của Thẩm Lãng rõ ràng gã cũng xem qua rất nhiều lần.
Kế tiếp...
Xảy ra một màn để cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Vương Liên dẫn dắt tất cả, để Lâm Chước đưa gã lên giường!
Hơn nữa, phát ra tiếng động rất lớn.
Biểu cảm trên gương mặt của đám lính gác bên ngoài trở nên vô cùng quỷ dị.
Từng đợt rợn cả tóc gáy.
Có người nhịn không được lặng lẽ xốc lên khe cửa ngó một phát vào trong.
Thực sự thiếu chút nữa mắt bị mù mất rồi đó.
Quả thực... quá khó coi.
Thật không ngờ a, Lâm Chước đại nhân đường đường cô gia phủ Bá tước Tĩnh An lại có khẩu vị mặn mà thế này.
Đương nhiên, khẩu vị mặn này với đại nhân vật cũng chả thấm vào đâu.
Then chốt Lâm Chước đại nhân, người như ngài mà cứ công nhiên phóng đãng có ổn không?
Không sợ nhạc phụ đại nhân của ngài biết sao?
Thế giới này thật sự vô cùng đáng sợ!
...
Mấy canh giờ trôi qua!
Trời đã sáng!
Lâm Chước cảm giác còn say men, đầu đau như búa bổ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bình thường uống say cũng sẽ không đau đầu thế này.
Đêm qua xảy ra chuyện gì? Gần như hoàn toàn không thể nào nhớ nổi.
Thật giống như trong giấc mộng.
Một cảnh tượng đặc biệt diễm lệ, nhưng lại đặc biệt đáng sợ.
- Lâm lang, chàng tỉnh rồi. - Bên tai truyền đến một chất giọng quái dị.
Chất giọng có vẻ đau đớn, còn mang theo một chút quyến rũ, nhưng là đàn ông phát ra, hình như là Vương Liên thì phải?
Lâm Chước mở choàng mắt.
Tiếp đó, gã thấy được một màn không cách nào chịu đựng nổi.
Gặp được một màn hủy diệt thế giới quan.
Đầu tiên, gã hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Không, đây nhất định là đang nằm mơ, tất cả chuyện này cũng không phải thiệt đâu.
Lâm Chước nhắm hai mắt.
Lại một lần nữa mở mắt, một màn trước mắt này vẫn đáng sợ như vậy, vẫn là khuôn mặt độc ác mà lại quyến rũ của Vương Liên.
Bởi vì liều thuốc không nhiều, tất cả những gì đêm qua phát sinh đều ở trong não rõ mồn một.
Lâm Chước gần như phải bùng nổ, cả người giống như bị sấm sét bắn trúng.
Da đầu từng đợt tê dại, tứ chi bách hài đều run rẩy.
Nhìn thấy Vương Liên, giống như gặp quỷ vậy.
- A... A... A...
Lâm Chước gần như phải điên rồi!
Phát ra từng đợt thảm thiết kêu thảm thiết.
- Không, không, không!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba lên, ngày hôm nay đổi mới một vạn năm. Ta thoáng nghỉ ngơi một chút tiếp đó tiếp tục gõ chữ đến nửa đêm, bánh điểm tâm liều mạng, nhưng lạy xin các huynh đệ cho ta khuyến khích cùng hỗ trợ a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Kể từ khi Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình xuất hiện trong tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ thì xem như những chàng trai có chữ Liên trong tên có xác xuất vào vai gay trong đa số truyện, bất chấp nó có nhãn đam mỹ hay không. R.I.P các bạn Liên =))