Đây cũng là đại nhân vật trên mặt biển phía Đông của Việt quốc.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy hôm nay tự phong thành chủ Nộ Triều, đã an hưởng giàu sang.
Mọi chuyện trên biển đều giao hai đứa con của mình.
Cừu Kiêu cùng Cừu Yêu Nhi.
Hai chị em hải tặc này tung hoành nghìn dặm ngoài khơi, để cho người ta nghe tiếng đã vỡ gan bể mật.
Hầu hết đàn bà tình nguyện chết cũng không muốn rơi vào Cừu Kiêu trong tay, bởi vì thủ đoạn gã giày xéo đối với phụ nữ thường khiến cho người ta sống không bằng chết.
Còn đám đàn ông tình nguyện chết cũng không muốn rơi vào trong tay Cừu Yêu Nhi, bởi vì thủ đoạn nàng hành hạ đàn ông để cho người ta hận không thể xuống dưới tầng mười tám địa ngục, hận không thể cho tới bây giờ sẽ không có sống trên thế giới này, bởi vì thật sự là quá đau khổ.
Cô gái này quả thực chính là một sát thần.
Thấy đẹp trai, không vừa mắt, giết.
Thấy trai xấu, không vừa mắt, giết.
Thấy đàn ông bình thường, vẫn không vừa mắt, giết.
Không sai, nàng thù hận đàn ông từ trong xương cốt.
Chỉ có hai loại đàn ông ngoại lệ.
Một là cha nàng, một là đám thủ hạ của nàng.
Thủ hạ của nàng có nam có nữ, nhưng nàng đều đối xử bình đẳng, đem thuộc hạ trở thành tay chân.
Cho nên nàng mặc dù là đàn bà, dù có võ công cao thủ đoạn ác, ở thành Nộ Triều cũng có danh vọng rất cao, hoàn toàn cùng tương xứng thiếu chủ Cừu Kiêu, hai người đấu tranh cũng bừng bừng khí thế, đều muốn trở thành người thừa kế thành Nộ Triều.
Tại các quốc gia trên đất liền, con gái không thể kế thừa gia nghiệp.
Thế nhưng đối với hải tặc, lại không có phép tắc lớn như vậy, người nào lợi hại thì làm thủ lĩnh thôi.
Vị Cừu Yêu Nhi này là nữ sát thần, là ác mộng của đám đàn ông, thế nhưng nàng có một ưu điểm.
Đó chính là đối với đàn bà rất tốt, đặc biệt tốt.
Nhất là nữ tử xinh đẹp nhu nhược, đều có thể có được nàng bảo hộ.
Cho nên rất nhiều người cũng hoài nghi tính hướng nàng có vấn đề, bằng không cũng không đến mức đến hai mươi chín tuổi còn chưa có lập gia đình.
- Ngươi lại muốn làm cái gì? - Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi muốn để ta trở thành một cái nữ gian sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nghĩ như vậy cũng có thể.
Hành động này của hắn cũng là vô tâm cắm liễu mà thôi, cũng chẳng mong đợi có thu hoạch nhất định gì.
Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi sẽ không sợ ta đến lúc đó sẽ phản bội ngươi sao?
Thẩm Lãng nói:
- Không sao cả, ngươi vốn không có thuần phục ta, nói phản bội thế nào được? Chúng ta chẳng qua là người hợp tác mà thôi!
Từ Thiên Thiên ngẫm một hồi rồi nói:
- Ta không đi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không phải nói vì báo thù cái gì cũng làm à?
Từ Thiên Thiên nói:
- Nhưng muốn báo thù, cũng muốn trước giữ lại tính mạng cái đã. Ta có thể bán mình cho ngươi, nhưng không thể bán mạng.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi đi thành Nộ Triều sẽ chết?
Từ Thiên Thiên nói:
- Lần này trong đám bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ, thành Nộ Triều cũng là một thế lực, Cừu Thiên Nguy cùng Trương Xung có cấu kết. Nếu như ta đi đến thành Nộ Triều, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?
Nàng nghĩ như vậy cũng là có đạo lý.
Từ Thiên Thiên chiếm quyền chủ động:
- Thẩm Lãng, ngươi muốn nghe nghe ý kiến của ta à?
Thẩm Lãng nói:
- Mời nói.
Từ Thiên Thiên nói:
- Vì tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, Trương Xung đã kết thành một cái lưới lớn, phủ Hầu tướcTrấn Bắc, phủ Bá tước Tấn Hải, phái tân chính, thành Nộ Triều, phủ Bá tước Tĩnh An, phủ Tử tước Lan Sơnvân vân đều tham dự trong đó, thiên hạ bao vây tấn công. Ngươi tuy rằng vô cùng nhạy bén, nhưng là có chút thời điểm lực lượng của cá nhân là có hạn. Ngươi cứu không được phủ Bá Tước Huyền Vũ, lần này gia tộc họ Kim huỷ diệt đã trở thành kết cục đã định.
Thẩm Lãng sờ sờ mũi nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Từ Thiên Thiên nhìn động tác của hắn, trong lòng không khỏi thầm mắng, ra vẻ ngầu lòi gì thế.
Đã từng có một tiểu thuyết 《 Đông Ly Ký 》, thịnh hành toàn bộ thế giới, lượng tiêu thụ đạt được một triệu bản kinh người, lực ảnh hưởng vượt qua《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng vô số lần.
Vai nam chính trong đó chính là đế chủ Khương Ly của vương quốc Đại Càn cổ xưa, gã được ca ngợi là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, mà động tác kinh điển của gã chính là thích sờ mũi.
Sau khi quyển sách 《 Đông Ly Ký 》 này thịnh hành thế giới, có vô số nam nhân đều thích học tập động tác này.
Đương nhiên, quyển sách này bây giờ đã trở thành sách cấm, hoàng đế Đại Viêm chí cao vô thượng đã ban hành lệnh cấm.
Từ Thiên Thiên tiếp tục nói:
- Thẩm Lãng ngươi trí tuệ tuyệt đỉnh, không nên ở một chỗ nhỏ xíu như phủ Bá Tước Huyền Vũ thế này, ngươi nên đi phụ tá người có quyền lực lớn hơn.
Ánh mắt của Thẩm Lãng tán thưởng, Từ Thiên Thiên quả nhiên lột xác, thậm chí còn muốn thuyết phục Thẩm Lãng, nhưng mà nhịn không được lại sờ sờ mũi.
Từ Thiên Thiên ghét nhất động tác này, hơi hơi nhíu mày, tiếp tục nói:
- Chúc Nhung cùng Trương Xung là người của phe thái tử, chúng ta phải đi đầu nhập vào Tam vương tử. Nếu như ngươi không tiếc, ta phải đi bán đứng nhan sắc của ta biến thành cơ thiếp của hắn, ngươi nói không bỏ được ta, ta liền bán đứng nhan sắc biến thành cơ thiếp của ngươi.
Á!
Lời này nghe quen tai lắm, giống như một nữ diễn viên trong phim 3X nói, bên ngoài em bị người ta đè mạnh, về nhà bị anh đè thật mạnh, có gì khác nhau đâu?
- Thẩm Lãng, trên cái thế giới này chỉ có một người có thể giúp đỡ chúng ta tiêu diệt Trương Xung, đó chính là Tam vương tử. - Từ Thiên Thiên nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt đã trở thành kết cục đã định, bởi vì chân chính muốn tiêu diệt gia tộc họ Kim chính là quốc quân, Trương Xung chẳng qua là dao nhỏ, dù cho ngươi có nhạy bén đến đâu, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
- Thẩm Lãng ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ biến thành mưu sĩ của Tam vương tửmà ta am hiểu nhất là kiếm tiền, ta có thể làm túi tiền của Tam vương tử. - Từ Thiên Thiên nói:
- Hai người chúng ta liên thủ, nhất định có thể trở thành tâm phúc Tam vương tử, ngày sau vinh hoa phú quý, quyền thế bức người.
Tam vương tử, thiếu quân duy nhất có thể đọ sức lại với thái tử, con trai quốc quân sủng ái nhất, hoàng tử có quyền thế trong tay lớn nhất.
- Thẩm Lãng, ngươi có thể đừng sờ lỗ mũi hay không? Ngươi cố bắt chước à? Trên thế giới chỉ có một tuyệt thế mỹ nam, đó chính là đế chủ Khương Ly, ngươi không nên học hắn. - Từ Thiên Thiên không thể nhịn được nữa.
Thẩm Lãng vô tội nói:
- Thiên Thiên, ngươi có thể mặc quần áo và khép hai chân lại hay không, mùi vị thực sự có chút nồng nặc, như là mùi cá chết ấy, ta... ta thực sự không chịu nổi, lại không thể bịt mũi, như vậy không lễ phép, cho nên liền không nhịn được muốn sờ mũi, thoáng đuổi đi một chút mùi vị.
Tức khắc...
Từ Thiên Thiên phải bùng nổ.
Nàng vội vàng khép hai chân, mặc quần áo.
Nàng xin thề, Từ Thiên Thiên vẫn là lần đầu tiên bị người ghét bỏ thế này.
Đây là một gã đàn ông nên chị chém ngàn đao.
Đây là một gã đàn ông nên bị lột da rút gân.
Từ Thiên Thiên một lần nữa mặc quần áo xong, trong đầu nghĩ đến cảnh phải tắm cho thật sạch, nàng nhất định cào sạch một lớp da chết trên người, đỡ phải để cho kẻ như vậy ghét bỏ.
- Ngươi suy tính thế nào? - Từ Thiên Thiên nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ lập tức sẽ phải huỷ diệt, chúng ta bây giờ ra đi còn kịp, chờ phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong rồi mới chạy, ngươi liền chết không có chỗ chôn.
Thẩm Lãng lắc đầu.
Từ Thiên Thiên nói:
- Là bởi vì Kim Mộc Lan à? Tuy rằng nàng ta rất đẹp, nhưng chỉ cần có quyền thế, dạng đàn bà gì không có? Dù cho ta không đẹp bằng, cũng không phải kém rất nhiều đi, chúng ta cùng đi đầu nhập vào Tam vương tử, ta làm đàn bà cho ngươi, hơn nữa còn không ngăn cản ngươi cưới vợ cưới vợ bé, chẳng lẽ không được sao?
Thẩm Lãng nghiêm túc nói:
- Ta vô cùng yêu nương tử của ta, ta cũng yêu nhạc phụ, nhạc mẫu của ta, còn có cái tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông, bọn họ đều là người nhà của ta. Ta làm tất cả, chính là vì bảo hộ bọn họ, cũng như bảo hộ phụ mẫu và đệ đệ của ta vậy.
Từ Thiên Thiên nhìn Thẩm Lãng mà không hiểu nổi:
- Thật không ngờ dạng người như ngươi còn có thể có tình cảm.
- Nói vô ích. - Thẩm Lãng nói:
- Đừng nói người khác, liền chỉ cần ta và ngươi, một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ta đối với ngươi vẫn có tình cảm đấy.
Từ Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, cả giận nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi lại nói những lời một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm này, ta sẽ giết ngươi. Nếu như ngươi đối với ta có một chút xíu tình cảm, sao ngươi hại ta thê thảm như vậy? Ngươi để ta cửa nát nhà tan?
Nhìn thấy Từ Thiên Thiên nổi giận, Thẩm Lãng buồn bã nói:
- Đàn bà chính là thích lôi chuyện cũ, cho nên ta chưa bao giờ cùng đàn bà cãi nhau.
Từ Thiên Thiên trực tiếp đứng lên nói:
- Lời không hợp ý nửa câu thấy cũng thừa, Thẩm Lãng nhà ngươi nếu phải ở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ chờ chết, chúng ta đây liền bỏ con đường lớn đó sang một bên đi, tiết thanh minh sang năm ta sẽ đốt cho ngươi một nén nhang, cuối cùng một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm.
F*ck, ngươi không cho ta nói những lời này, chính ngươi lại muốn nói.
Tiếp đó, Từ Thiên Thiên sẽ phải rời khỏi, đi về kinh đầu nhập vô phe Tam vương tử.
Thứ duy nhất nàng có chính là sự xinh đẹp, còn có bản lĩnh kiếm tiền, nàng cũng không tin không cách nào đặt chân ở chỗ Tam vương tử.
- Thiên Thiên... - Thẩm Lãng ở sau lưng hô.
Từ Thiên Thiên nói:
- Thế nào, ngươi muốn giam ta sao? Đừng quên, ngươi thiếu ta một món quà lớn, bằng không lãnh địa nhà ngươi sẽ phát sinh bệnh dịch đáng sợ, tử thương vô số.
Thẩm Lãng nói:
- Một mình cô gái yếu đuối như ngươi đi đến chỗ Tam vương tử chẳng khác gì dê vào miệng cọp, ta không bỏ được.
- Xì! - Từ Thiên Thiên nói:
- Ngươi sẽ để ý ta chết sống thế nào à? Mọi người đều là người vô tình, cũng không cần lưu luyến.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi cảm thấy chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn, chúng ta chắc chắn thất bại à?
Từ Thiên Thiên nói:
- Đương nhiên, ba trận chiến các ngươi đều thất bại, thần tiên cũng vô pháp bù đắp lại.
Đây thật đúng là nhận thức chung của thiên hạ, Kim Mộc Lan đánh không lại Đường Viêm, Kim Mộc Thông không sánh bằng Đường Duẫn, binh khí áo giáp phủ Bá Tước Huyền Vũ không sánh bằng phủ Bá tước Tấn Hải.
Ba trận chiến thua hết, không hề hy vọng chút nào.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi sẽ thấy, chờ vài ngày, nếu như tranh chấp đảo Kim Sơn chúng ta thắng, ngươi phải nghe lời ta, đi thành Nộ Triều câu dẫn Cừu Yêu Nhi. Nếu như chúng ta thua, ta sẽ nghe lời ngươi, đầu nhập vào Tam vương tử.
Từ Thiên Thiên không nói lời nào.
Thẩm Lãng nói:
- Từ Thiên Thiên, mọi người cũng từng là phu thê mà, không lẽ ngươi cũng không có tin tưởng điểm ấy của ta sao.
Đối với nhân phẩm người đàn ông này, Từ Thiên Thiên ngay cả một cọng lông đều không tin nổi.
Trên người của hắn mỗi một lỗ chân lông cũng là ác, đều có độc.
Thế nhưng với bản lĩnh người đàn ông này, Từ Thiên Thiên có sự tin tưởng.
Nhìn bản thân nàng thảm đến cỡ nào? Chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
...
Sau khi Mộc Lan trở về, trước đi tắm, sau khi thơm phức mới đi gặp Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, đều giải quyết rồi à?
Mộc Lan gật đầu nói:
- Đã giết tất cả hải tặc, tất cả độc thi đều đốt, toàn bộ nước giếng ô nhiễm đều dùng vôi đốt sôi, tiếp đó niêm phong lại.
Tiếp tục, Mộc Lan nói:
- Vợ cũ yểu điệu của chàng đâu?
Thẩm Lãng đáp:
- Đi rồi.
Mộc Lan lại hỏi:
- Đi rồi? Chàng đối với người ta làm cái gì à?
Thẩm Lãng cả giận nói:
- Kim Mộc Lan, nàng không tin ta sao? Ta là hạng người như vậy sao? Lại nói ả ta hai ngày rưỡi không có tắm, bốc mùi như vậy, ta còn có thể đè được à?
Mộc Lan nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Lãng một lúc lâu, hôn một cái qua quít rồi nói:
- Tốt, coi như chàng ngoan.
Thẩm Lãng mất hứng.
Ở trước mặt trai đẹp như ta, nàng lại không yên lòng, Kim Mộc Lan à, nàng muốn làm gì?
- Phu quân, ta muốn giết Cừu Kiêu. - Mộc Lan nói:
- Người này không có chút nhân tính nào, nếu như lần này để cho hắn thực hiện được, con dân trên đất phong chúng ta không biết sẽ chết bao nhiêu người. Hơn nữa không biết có bao nhiêu cô gái đáng thương bị hắn chà đạp chết không nhắm mắt.
Thẩm Lãng ôm chiếc eo thon nhỏ của Mộc Lan nói dịu dàng:
- Đừng hấp tấp. Người này là bảo bối, bây giờ còn không thể giết. Thế nhưng ta xin thề, chúng ta sẽ làm thịt hắn nhanh thôi, hơn nữa còn dùng cách đau đớn nhất để hắn chết.
Đột nhiên cảm giác được mũi có chút ngứa.
Thẩm Lãng không khỏi đưa tay gãi mũi.
Mộc Lan nói:
- Không nên sờ mũi, không nên học đế chủ Khương Ly, phu quân chính là phu quân, chàng chính là người đàn ông xuất sắc nhất thiên hạ, không được học người khác.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói:
- Ta, ta chỉ là muốn ngoáy mũi, có chút ngứa ngáy mà thôi.
Mộc Lan vươn đầu ngón tay út, nhẹ nhàng gãi nhẹ bên ngoài mũi Thẩm Lãng một chút.
Tiếp tục, nàng lại vươn đầu lưỡi, ở trên chóp mũi hắn hôn một cái.
- Phu quân, bây giờ còn ngứa nữa không?
Thẩm Lãng đứng lên nói:
- Không biết vì sao, cảm thấy trứng có hơi ngứa.
Một giây sau!
Thẩm tra nam bị Mộc Lan dùng cầm nã thủ bẻ cánh tay đặt tại trên ghế.
Hắn còn dùng tay còn lại vỗ vào ghế, cất giọng thảm thiết:
- Đau đau đau, cầu xin tha thứ, cầu xin tha thứ. Nương tử ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.
...
Ban đêm!
Nộ Giang Thái Thú Trương Xung đưa tới một tấm thiệp mời, mời Thẩm Lãng đi phủ Thành Chủ tham gia tiệc nghênh tiếp tứ hoàng tử.
Hơn nữa, chỉ mời mỗi một mình Thẩm Lãng, không có mời Mộc Lan.
Thẩm Lãng vỗ thiệp mời trong tay, cười nói:
- Thú vị, thú vị.
Tiếp đó, hắn lại mặc một thân cẩm phục kim quan, ngồi xe ngựa lộng lẫy, đi phủ Thành Chủ dự tiệc.
Quần áo mới.
Bộ này tốn hai trăm ba mươi lượng vàng.
Bộ trước tốn một trăm chín mươi lượng vàng, thế nhưng đã mặc rồi.
Lãng gia lần này thì càng rộng rãi, lập tức làm năm bộ quần áo, từ từ trâm cài đến đai lưng rồi xuống đến giày, không phải bảo ngọc chính là vàng, ngay cả bạc trắng đều không thèm dùng.
Riêng khoản quần áo của hắn, so với bốn người nhạc phụ, nhạc mẫu, nương tử, cậu em vợ cộng lại còn đắt hơn.
Từ trên người hắn, là căn bản không nhìn ra phủ Bá Tước Huyền Vũ có khủng hoảng tài chính gì cả.
...
Trong căn nhà cũ của họ Trương!
Trương Xung nói:
- Tối hôm nay tiệc, tiểu thư nhà họ Trì cũng tới, con có thể mượn cơ hội xem mắt.
Tiểu thư của nhà họ Trì, chính là em họ Thư Đình Ngọc, nhà nàng là đại vương hương liệu của Việt quốc, giàu không ai bằng.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xày ra, vị Trì tiểu thư này sẽ trở thành vị hôn thê mới của Trương Tấn.
- Vâng. - Trương Tấn lại hỏi:
- Phụ thân, vì sao phải mời Thẩm Lãng?
Trương Xung nói:
- Thăm dò một việc hư thật.
Trương Tấn nói:
- Còn có cần phải thăm dò à? Lần này tranh chấp đảo Kim Sơn, phủ Bá Tước Huyền Vũ chắc chắn thất bại, thần tiên cứu còn khó. Ba trận chiến đều thua, không có một chút khả năng thắng.
Trương Xung lạnh giọng nói:
- Trên cái thế giới này sẽ không có chuyện tình không sơ hở chút nào, con nhớ kỹ cho ta, chỉ cần coi khinh kẻ địch về mặt chiến thuật. Cho dù là một kẻ địch sẽ chết, cũng tuyệt đối không thể phớt lờ.
- Vâng! - Trương Tấn đáp.
Trương Xung nói:
- Con bảo Xuân Hoa vào đây.
Một lát sau, Trương Xuân Hoa lượn lờ đi đến.
Nàng đêm nay, rõ ràng diễm tuyệt nhân gian, cuốn hút tâm hồn người ta.
Trương Xung nói:
- Tối hôm nay liền hạ luôn Thẩm Lãng, có thể làm ngay rồi à?
Trương Xuân Hoa không nói hai lời, trực tiếp vén quần lên, vươn cặp đùi thon dài mê người giẫm lên ghế.
Cái tư thế này, vừa khí phách mà lại bốc lửa không gì sánh bằng.
Trương Xung vội vàng nhắm mắt lại, một màn xốn mắt thế này, ông thật sự nhìn không nổi nữa rồi.
...
Trên một chiếc xe ngựa lộng lẫy to lớn.
Đến đây dự tiệc chính là một kẻ thù khác của Thẩm Lãng, Tử tước Lan Sơn Chúc Lan Đình, còn có đứa con trai ông ta là Chúc Văn Hoa.
Chúc Văn Hoa từng bị Thẩm Lãng gài cho tự đốt 《 Mộng Uyên Ương 》của mình sáng tác, tính ra vô cùng nhục nhã.
- Tối hôm nay, chúng ta liền hướng Trương Xung Thái Thú cầu hôn, quyết định hôn sự của con và Trương Xuân Hoa. - Tử tước Chúc Lan Đình nói.
Trong lòng của Chúc Văn Hoa hân hoan, nhưng vừa tràn trề thấp thỏm, nói:
- Đa tạ phụ thân, chỉ sợ Trương Thái Thú có ý tứ gì khác.
Chúc Lan Đình nói:
- Sẽ không đâu, bởi vì đêm nay có người phải thay chúng ta làm mai mối, một người mà Thái Thú Trương Xung không cách nào từ chối.
Chúc Văn Hoa hỏi:
- Người nào vậy?
Chúc Lan Đình nói:
- Tổng đốc Chúc Nhung.
Chúc Văn Hoa mừng rỡ.
Đại đô đốc Chúc Nhung là ân chủ của Trương Xung, một khi phải làm mai mối với ông ta, Trương Xung Thái Thú nhất định không dám cự tuyệt.
Tử tước Chúc Lan Đình nói:
- Chú ý, nghìn vạn lần không nên lòi đuôi ra, sự việc Tổng đốc Chúc Nhung làm mai mối là bí mật, ngay cả Trương Thái Thú cũng không biết. Nhất định phải cho hắn trở tay không kịp, đem gạo nấu thành cơm.
Chúc Văn Hoa kích động đến không kềm chế được.
Chúc Lan Đình nói:
- Còn nữa, trong mắt con không nên chỉ có mỹ nhân. Để cho con cùng Trương Xuân Hoa thành hôn, hoàn toàn là vì lợi ích của gia tộc. Lần này phủ Bá Tước Huyền Vũ nhất định huỷ diệt, xác gia tộc họ Kim có rất nhiều người cướp. Trương Xung Thái Thú là người chủ trì, một khi chúng ta cùng hắn thông gia, là có thể cắn xuống một miếng thịt to từ trên thi thể gia tộc họ Kim.
- Vâng. - Chúc Văn Hoa run rẩy đáp:
- Vậy đến lúc đó có thể giao thằng Thẩm Lãng cho con xử lý hay không, con nhất định phải đem hắn bằm thây vạn đoạn, lột da rút gân.
Chúc Lan Đình lắc đầu nói:
- Người muốn đem hắn lột da rút gân quá nhiều, có thể còn chưa tới phiên nhà của chúng ta, thế nhưng để cho con cắt phía trên mấy đao, chắc cũng được.
Chúc Văn Hoa dữ tợn:
- Vậy con liền thiến hắn.
Chúc Lan Đình lắc đầu nói:
- Một đao kia, phỏng chừng cũng không tới phiên con đâu.
Chúc Văn Hoa kinh ngạc, rốt cuộc súc sinh Thẩm Lãng này có bao nhiêu người hận vậy.
...
Thẩm Lãng ngồi xe ngựa to, phi như bay vào trong thành Huyền Vũ, khoảng cách phủ Thành Chủ đã rất gần.
Thẩm Lãng tự nhủ với lòng.
Tối hôm nay nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể lòi đuôi, để Trương Xung đoán ra hư thật.
Lão hồ ly này, thực sự quá xảo quyệt.
Nhưng mà vào lúc này.
Bỗng nhiên mũi cảm nhận một đợt hương thơm.
Tiếp đó, một bóng dáng tuyệt mỹ mê người chui vào trong xe ngựa của hắn.
Một nữ nhân trực tiếp đè lên chân hắn, cánh tay ngọc như rắn ôm cái cổ Thẩm Lãng.
Là con hồ ly tinh Trương Xuân Hoa này.
- Thẩm Lãng, chàng mau cứu thiếp, cứu thiếp với!
- Tối hôm nay có người muốn phá hủy hạnh phúc suốt đời của thiếp, chàng hãy cùng thiếp bỏ trốn đi, chúng ta đem gạo nấu thành cơm đi.
...
Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ta tiếp tục viết chương thứ ba.
Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, a a a!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thẩm Lãng có bệnh sạch sẽ là do nghề nghiệp bác sĩ, còn bị ngứa mũi là vì nhiều người chửi hắn quá.