- Tên Thẩm Lãng tuy rằng ỷ lại và chẳng ra thể thống gì, nhưng quả thật có chút tài hoa.
Cũng không có người nào đáp lại ông ta.
Duy chỉ có Trương Xuân Hoa hơi nhíu mày, nàng đã nghe được lời thuyết minh, Chúc Lan Đình là muốn phong kín đường lui của Thẩm Lãng.
Quả nhiên, Tử Tước Chúc Lan Đình nói tiếp:
- Bá Tước phủ Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi, đến lúc đó Thẩm Lãng giống như quạ đen mất ổ, hay là Tứ điện hạ đưa hắn thu nhập dưới trướng huấn luyện nhỉ.
Tứ hoàng tử Ninh Chân nói:
- Đã nói là quạ đen còn thu vào dưới trướng làm gì? Không may! Lại nói phụ vương không thích cái dạng người đầu cơ trục lợi bạ đâu nói đấy bất kể gì, ai lại dám dùng?
Lời này vừa ra, Tử Tước Chúc Lan Đình mừng rỡ.
Thẩm Lãng chết chắc rồi!
Nguyên bản ông ta còn lo lắng có người nhìn trúng tài năng của Thẩm Lãng, dù cho phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, tên tiểu súc sinh này vẫn chết không được, ngược lại đầu nhập vào dưới trướng mỗi một đại nhân vật, như vậy thì phiền toái.
Ví như Trương Xung, thậm chí là Tổng đốc Chúc Nhung, bọn họ đều cần nhân tài.
Nhưng mà lời của tứ hoàng tử Ninh Chân vừa ra, hẳn không có ai dám nhận Thẩm Lãng đi.
Quốc quân không thích Thẩm Lãng.
Đây là tín hiệu chính trị mạnh mẽ lan khắp mọi nơi.
Nhất là loại quan viên dã tâm bừng bừng như Trương Xung, tuyệt đối không có khả năng làm trái bất luận ý chí gì của quốc quân.
Quả nhiên, nghe được lời của tứ hoàng tử nói xong, tay Trương Xung hơi dừng lại một chút.
Mà Trương Xuân Hoa trực tiếp biến sắc, nhưng Trương tấn trong lòng mừng rỡ, gã càng muốn Thẩm Lãng chết thật nhanh.
Tổng đốc Chúc Nhung nhìn Tử Tước Chúc Lan Đình một cái.
Rõ là kẻ muốn cắn lén một phát, lập luận sắc sảo.
Thủ đoạn nhỏ xíu con con của của Chúc Lan Đình, liền cơ hồ đoạn tuyệt đường sống của Thẩm Lãng.
...
Tiệc sau khi kết thúc, bên trong nhà cũ của họ Trương.
Trương Xuân Hoa lại một lần nữa ngồi chồm hổm trên ghế, hai tay ôm chân, đặt cằm ở trên đầu gối.
- Phụ tử Chúc Lan Đình đáng chết. - Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân sao lúc đó mắt mù, lại muốn con gả cho Chúc Văn Hoa.
Trương Xung đặc biệt nghiêm khắc với con trai, nhưng đối với con gái lại rất khoan dung, ngay cả khi Trương Xuân Hoa nói vô lễ như thế cũng chẳng để ý.
Lúc đó ông ta muốn gả Trương Xuân Hoa cho Chúc Văn Hoa, cũng hoàn toàn là vì đón ý nói hùa ý chí quốc quân.
Lúc Chúc Lan Đình dâng ra đất phong cùng binh quyền, thật sự được quốc quân trọng vọng, hoàn toàn là lá cờ biểu tượng trong tay quốc quân.
Hơn nữa lúc đó tân chính chưa thuận lợi như lúc này, trong lòng phái tân chính cũng không có tự tin lắm.
Rốt cuộc thế lực dòng quý tộc lâu đời vẫn là vô cùng cường đại.
Hơn nữa lúc ấy tài danh Chúc Văn Hoa là vô cùng hiển hách, nổi tiếng khắp hành tỉnh Thiên Nam, nhìn qua cũng tiền đồ vô lượng.
Cho nên ông ta tiết lộ muốn mang con gái gả cho Chúc Văn Hoa, hoàn toàn là một kiểu tỏ thái độ chính trị thôi, Trương Xung ta đây vĩnh viễn cùng quốc quân bảo trì nhất trí.
Hôm nay đã qua hai năm.
Thế cục đã nổi lên biến hóa cực lớn.
Phái tân chính hoàn toàn xưng là bẻ gãy nghiền nát.
Nhất là khi hai tên đầu sỏ Trấn Bắc Hầu, Trấn Viễn Hầu thỏa hiệp, khiến cho phe phái toàn bộ quý tộc lâu đời như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy.
Hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi.
Nên cái ngọn cờ của Tử tước Chúc Lan Đình cũng không còn chắc chắn như trước nữa.
Thế là, lòng của Trương Xung với cuộc hôn nhân này cũng phai nhạt.
- Con ạ, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều mà, tìm một người khác thích đi con. - Trương Xung thở dài nói.
Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân, người nghĩ lòng của con gái là nhà xí hay sao? Tùy ý đàn ông tiến lùi sao? Đúng là con không thích bị trói buộc, nhưng không phải loại phóng đãng.
Trương Xung nhíu mày một cái, nhưng cũng không đi chỉ trích con gái.
Trương Xuân Hoa hỏi:
- Phụ thân, Thẩm Lãng thực sự phải chết chắc à?
Trương Xung đành phải giải thích:
- Trừ phi quốc quân cải biến cái nhìn đối với hắn, bằng không không người nào dám dùng hắn, vi phụ thì càng thêm không dám dùng, cuối cùng vi phụ tay sai trung thành nhất của quốc quân. Con yên tâm, vi phụ nhất định sẽ tìm cho con một người đàn ông ưu tú hơn hắn.
Trương Xuân Hoa nói:
- Ưu tú Thẩm Lãng nhưng chưa chắc thú vị như hắn. Phụ thân bảo con trêu chọc hắn, bây giờ hậu quả đến rồi. Con sợ dù cho tương lai có lập gia đình vẫn không nhịn được tìm hắn vượt quá giới hạn.
Mí mắt Trương Xung giật điên cuồng.
Nếu như là con trai dám nói như vậy, sớm đã bị ông ta đánh chết tám trăm lần.
Trương Xuân Hoa không phải chưa từng đọc các loại sách dạy đàn bà con gái, nhưng cũng là bởi vì nàng đọc quá kỹ, xem thấu đáo lòng dạ của kẻ viết sách, cho nên mới biểu hiện không ràng buộc chẳng màng như thế.
Trương Xung vẫn còn cau mày không thể giãn ra được.
Trương Xuân Hoa thấy vậy, không khỏi hỏi:
- Phụ thân, người lại quan tâm Thẩm Lãng sống chết đến vậy ư?
Trương Xung lắc đầu, tuy rằng ông ta quý người tài, nhưng còn chưa tới nước đó.
- Tối nay biểu hiện Thẩm Lãng có vấn đề. - Trương Xung bảo.
Trương Xuân Hoa kinh ngạc:
- Hắn biểu hiện không có vấn đề, bài thơ sau cùng của hắn là phát ra từ nội tâm tuyệt vọng cùng thê lương mà.
Trương Xung nói:
- Bài thơ này không có vấn đề, mà là một chi tiết khác, phản ánh trong lòng cũng không tuyệt vọng.
Trương Xuân Hoa nhớ lại một hồi, nói:
- Đặng Tiên?
Trương Xung nói:
- Đúng, Thẩm Lãng xuất thủ cứu Đặng Tiên quá tích cực. Thử hỏi nếu một người lâm vào tuyệt cảnh hẳn phải chết sẽ còn có lòng dạ đi cứu người khác sao?
Trương Xuân Hoa hỏi:
- Phải chăng Thẩm Lãng rất nhiệt tình vì lợi ích chung?
Trương Xung lắc đầu nói:
- Con cảm thấy Thẩm Lãng là người như vậy à?
Trương Xuân Hoa lại ngẫm một hồi, lắc đầu nói:
- Không phải, hắn chính là một tên cặn bã.
Trương Xung tiếp:
- Đặng Tiên chỉ là một người vì hắn xuất bản sách, có giao tình không có cảm tình. Thời điểm Đặng Tiên gặp phải nguy cơ, Thẩm Lãng bản năng ra tay cứu giúp, còn biểu hiện cực kỳ nhạy bén quả quyết. Vào lúc một người khi ở tuyệt cảnh, trong lòng là u ám, chết lặng mọi nhận biết với thế giới xung quanh, đây là tính bản năng của con người, là sự bảo vệ tinh thần, mọi thứ sống chết chung quanh chả còn quan trọng nữa, cho nên Thẩm Lãng biểu hiện không bình thường.
Lời nói này Trương Xung không phải tuyệt đối không có.
Dẫu cho Trương Xuân Hoa thích Thẩm Lãng đến đâu, nhưng nếu là hiện tại phụ thân nàng Trương Xung thân ở tuyệt cảnh hẳn phải chết chắc, nàng còn có tâm trạng cùng Thẩm Lãng câu kết làm bậy sao?
Không hề nghi ngờ, không đời nào.
Trương Xuân Hoa nói:
- Không cần lo lắng đến tranh chấp đảo Kim Sơn, ba trận luận võ, họ Kim tất bại, điểm ấy không thể nghi ngờ được.
Trương Xung gật đầu.
Có một số việc tuyệt đối không phải dựa vào tài hoa có thể xoay chuyển.
Ví như ba trận luận võ giữa họ Kim cùng họ Đường.
Dù cho mặt trời mọc hướng tây, gia tộc họ Kim cũng chắc chắn thất bại.
Trương Xuân Hoa nói:
- Có lẽ là Thẩm Lãng đã nghĩ tới đường lui, đường lui khi phủ Bá Tước Huyền Vũ bại vong.
Cũng có cái khả năng này.
Trương Xuân Hoa nói:
- Nếu như cho đến lúc này, phụ thân sẽ thả cho hắn một con đường sống à?
Trương Xung lắc đầu đáp:
- Đến lúc đó còn hơn nữa, phụ thân chỉ là tay sai của quốc quân, quốc quân bảo ta giết đến đâu thì ta giết đến đấy.
...
Sau khi về đến nhà, Thẩm Lãng chau mày.
Mộc Lan nói:
- Thẩm Lãng, nếu như chàng vì che giấu chuyện lêu lổng cùng Trương Xuân Hoa thì không cần.
Á?
Thẩm Lãng vội vàng ngẩng đầu, hết hồn nói:
- Kim Mộc Lan, nàng theo dõi ta?
Không quá nửa giây sau, hắn lập tức đổi giọng:
- Nương tử, nàng lo lắng ta an nguy, cho nên luôn luôn âm thầm bảo hộ ta, nàng... nàng đối với ta thật tốt, ta cảm động quá chừng.
Thấy chưa, đồng dạng ý nghĩa, nhưng dứt khoát có thể nói ra hai câu khác nhau.
Một con đường sống, một con đường chết.
Mộc Lan đi tới trước mặt Thẩm Lãng, ngồi ở phía trên bắp đùi hắn, hai cánh tay ôm cổ Thẩm Lãng.
Màn này vô cùng kiều diễm tươi đẹp nhỉ?
Mộc Lan chưa từng có chủ động đến nước này.
Nhất là vóc người của nàng bốc lửa dường nào, xúc cảm vừa ngồi lên tới đây, hoàn toàn là đẳng cấp bùng nổ.
Thế nhưng lông tơ của Thẩm Lãng toàn thân đều dựng lên.
Màn này quen hay không vậy, hình như mấy canh giờ trước mới vừa phát sinh qua.
Trương Xuân Hoa lúc đó chính là ngồi ở trên đùi hắn như vậy.
Cho nên bây giờ Thẩm Lãng rõ ràng một cử động cũng không dám.
- Phu quân, đàn ông thỉnh thoảng đi ra ngoài gặp gỡ chơi bời thì thiếp cũng vậy có thể hiểu, chỉ cần lòng ở nhà, chỉ cần tinh thần không chệch hướng không coi là lạc lối. - Mộc Lan dịu dàng ngỏ ý.
Những lời này cũng là Thẩm Lãng từng nói.
Nguy cơ trước mắt là vô giải, mặc kệ Thẩm Lãng nói cái gì cũng là sai.
Cho nên, lúc này nhất định phải dùng tới đại pháp dời hồn phân tâm đổi chỗ.
- Nương tử, ngày hôm nay ta phạm vào một sai lầm. - Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
- Cái gì? - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Trương Xung vẫn luôn đang thử thăm dò hư thật từ ta, ngay từ đầu phái Trương Xuân Hoa tới, sau lại khiến cho ta làm thơ, ta trả lời cũng không có sai lầm gì cả, duy lại lộ ra chút sơ hở, để Trương Xung nhìn ra kẽ hở đó.
Những lời này vừa hời hợt giải thích nỗi khổ cùng Trương Xuân Hoa lêu lổng, lại dời đề tài đi.
Mộc Lan là một người không vì việc riêng ảnh hưởng việc công, lập tức nghiêm túc nói:
- Sơ hở gì?
Thẩm Lãng nói:
- Ta xuất thủ cứu Đặng Tiên quá tích cực, thử hỏi cả người lâm vào tình thế không lối thoát, còn có khả năng nhàn hạ thoải mái đi cứu một người khác sao? Bản tính của con người đều giữ mạng mình trước lại cứu người khác, Nê Bồ Tát (Bồ Tát bằng đất sét) qua sông tự thân đều khó bảo đảm, lại nơi nào sẽ đi quản người khác chết sống.
Mộc Lan cau mày, bỗng nhiên bày tỏ:
- Nếu bản thân của thiếp khó bảo toàn, cũng sẽ cứu chàng trước.
Thẩm Lãng một tay ôm lấy Mộc Lan, hôn lên môi của nàng dịu dàng nói:
- Ta cũng vậy, bởi vì ở chúng ta trong lòng đối phương đều so với chính mình quan trọng hơn, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng ta.
Mộc Lan buồn bã hỏi:
- Thế nhưng, một ấm trà phải phối hợp không chỉ một cái tách đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Lời này sai rồi, quá sai trái.
Tiếp đó, hắn quét phát trên bàn ba cái tách trà xuống mặt đất đánh nát, còn lại duy nhất một cái.
- Nương tử, thân thể ta yếu ớt, bản lĩnh trên giường chắc chắn không mạnh, ứng phó mỗi một yêu tinh như nàng đều phải dùng hết toàn lực, nào có tinh lực đi thăm dò những nữ nhân khác đâu chứ. - Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Nương tử rõ ràng quá nhạy cảm, đa nghi rồi.
Thấy phu quân nhà mình vì cầu sinh, bôi đen chính hắn đến trình độ này, Mộc Lan nhịn không được cười lên một tiếng.
Bình thường nam nhân đều là nói khoác trên giường bản lĩnh mình lợi hại lắm, chỉ có phu quân của nàng luôn miệng nói bản lĩnh của mình không xong.
- Thấy ghét... - Mộc Lan vặn vẹo eo thon nhỏ, cọ đến hồn Thẩm Lãng đều muốn bay.
Tiếp tục, Mộc Lan nghiêm túc hỏi:
- Phu quân, bị Trương Xung nhìn ra chút sơ hở, có nghiêm trọng không?
- Chặt, quá chặt, ép tới quá chặt... - Thẩm Lãng run cầm cập nói.
Mộc Lan đưa tay nhéo hai cái lỗ tai Thẩm Lãng nói:
- Nói chính sự.
Thẩm Lãng nói:
- Không hề gì, nhưng là... vì để ngừa nhỡ ra, vẫn là phải làm ra sắp đặt liên quan, thật là hy vọng có người không bị ta giết chết cõi lòng đấy.
...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống không thể khoe mẽ, trôi qua nhanh chóng.
Bốn ngày trôi qua.
Ngày mai, tranh chấp đảo Kim Sơn sẽ chính thức mở ra.
Ba trận luận võ của phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng phủ Bá tước Tấn Hải chính thức bắt đầu!
Vì tuyệt đối công bằng, luận võ sẽ được tiến hành ở bên thứ ba.
Bãi săn Nộ Giang!
...
Bên trong nhà cũ họ Trương.
Một đám người mặt đỏ tía tai, vỗ bàn đập chén.
Trên bàn bày một tấm bản đồ, là đất phong cùng đảo Vọng Nhai của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Trên bản đồ quặng mỏ, xưởng tinh luyện kim loại, ruộng muối, trường đua ngựa, ruộng dâu, pháo đài lớn nhỏ, các loại trang viên, đều bị đánh dấu rõ ràng ra.
Từ trên bản địa đồ này có thể thấy được, nội tình quý tộc một trăm năm là dày cỡ nào?
Đây giống như có mấy công ty bị lỗ, bán một cái nhà cao ốc, lập tức thu hồi vốn, mà cao ốc như thế, bọn họ còn có mấy chục tòa.
Thế nhưng hiện tại những thứ tài sản đó đều trở thành bữa ăn trên cái bàn tròn quyền quý kia.
Hội Ẩn Nguyên, Bá tước Tấn Hải, Tĩnh An Bá, phái tân chính, phủ Tử tước Lan Sơn, phủ Hầu tước Trấn Bắc, thậm chí Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy đều tới chia của.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa có ngã xuống, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người cũng đã là một xác chết, tùy ý làm thịt.
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu hội Ẩn Nguyên chúng ta một món nợ khổng lồ, hơn nữa dùng đảo Vọng Nhai thế chếp. Cho nên ta mặc kệ ruộng muối cùng hầm mỏ của đảo Vọng Nhai cuối cùng thuộc về người nào, thế nhưng trong đó một nửa tiền lời phải cấp cho hội Ẩn Nguyên.
- Mặt khác, những thứ đồ cổ tranh chữ của phủ Bá Tước Huyền Vũ, hội Ẩn Nguyên chúng ta cũng có quyền tiến hành bán đấu giá.
- Lần này giết chết phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Đường của ta là chủ lực, về lý nên được chia phần lớn nhất, phủ Bá Tước Huyền Vũ tất cả hầm mỏ ai dám cùng ta tranh chấp, ta sẽ trở mặt với kẻ đó.
- Gia tộc họ Kim còn thiếu tiền thành Nộ Triều chúng ta, ruộng muối đảo Vọng Nhai, gia tộc họ Cừu của ta muốn một nửa, bằng không kế tiếp thuyền nhà ai cũng đừng hòng rời bến bình an.
- Phủ Bá tước Tĩnh An của ta vì tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, tử thương hơn trăm người, con rể Lâm Chước cũng chết ở trên chiến trường. Nếu là có người muốn để cái gì của ta thì đừng hòng, ta sẽ ghim các ngươi.
- Phủ Tử tước Lan Sơn của ta cũng chẳng cần thứ gì khác, chỉ cần một vạn mẫu ruộng dâu của gia tộc họ Kim, Chúc Lan Đình ta đây một chút đều không lòng tham, các ngươi chẳng lẽ giành với ta một vạn mẫu ruộng đồng cỏn con này sao.
Một màn trước mắt này, thật là quần ma loạn vũ (*).
(*) một bọn người xấu đang múa may trên vũ đài chính trị
Hơn nữa đặc biệt trông thật quen.
Giống như Trung Quốcđầu thế kỷ hai mươi, một số cường quốc tham lam phân chia những thứ thuộc về dân tộc và lợi ích quốc gia chúng ta (*).
(*) Cái này trong sách giáo khoa môn sử có nhắc đến, cụ thể là thông qua bức biếm họa cái bánh ngọt Trung Quốc. Đây là bức tranh miêu tả 6 vị nguyên thủ quốc gia Hoàng đế Đức, Tổng thống Pháp, Nga hoàng, Nhật hoàng, Tổng thống Mĩ và Thủ tướng Anh lúc bấy giờ đang ngồi cắt bánh.
Rõ ràng khi đó, Trung Quốc cũng có chính phủ cùng chủ quyền.
Mà lúc này rõ ràng Bá Tước phủ Huyền Vũ còn chưa có diệt vong đâu, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người đã là nấm mộ xương
Sau khi phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, kẻ thu lợi lớn nhất đương nhiên là quốc quân.
Hơn một ngàn cây số vuông đất phong, trực tiếp thuộc quyền sở hữu về tay quốc quân.
Thế nhưng quốc quân ăn thịt, người phía dưới cũng muốn đi theo ăn canh, bằng không sau này ai còn theo ngươi ra sức chứ.
Trong cái buổi thịnh yến chia chác đó, biểu hiện rất vô dục vô cầu chính là Trương Xung.
Ông ta chẳng muốn cái gì cả.
Với lại ông ta cũng không thể muốn gì được.
Bởi vì, ông là người chủ trì.
Ông ta chỉ cần tiền đồ, chỉ cần chức Hạ Đô Đốc Diễm Châu.
Trương Tấn cùng Trì Dư thông gia đã trở thành kết cục đã định, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp tuyên bố.
Tiền nhà họ Trì, cũng tùy thời đều dùng được.
Đám lái buôn hội Ẩn Nguyên cũng bắt đầu ra sức thuyết phục chính trị.
Không thể không nói, một khi cùng hội Ẩn Nguyên thông gia xong xuôi, mọi chuyện đều trở nên đơn giản rất nhiều.
Rất nhiều người nguyên bản phải cản trở Trương Xung lên chức, cũng đều ngừng mọi hành động.
Nguyên bản kế hoạch mười vạn lượng vàng cũng chưa cần đến một nửa.
Chỉ cần Bá Tước phủ Huyền Vũ huỷ diệt, Trương Xung liền đi nhậm chức Hạ đô đốc Diễm Châu, đi lên cuộc sống đỉnh phong mới mẻ.
...
Buổi tối!
Ngày mai, quyết chiến sắp bắt đầu.
Mặc dù trong lòng tất thắng, nhưng Mộc Lan vẫn cảm thấy có chút lo âu.
Trước kia nội tâm của nàng rất mạnh mẽ.
Thế nhưng từ khi gả cho Thẩm Lãng, nàng cảm thấy bản thân càng mạnh hơn, nhưng là càng thêm yếu đuối.
Một người nỗ lực yêu càng nhiều, liền càng cường đại bởi vì phải bảo hộ người khác.
Nhưng cùng lúc đó, cũng càng yếu đuối, bởi vì phải lo lắng.
Mộc Lan vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Kim Mộc Thông càng thêm hồi hộp sợ hãi hơn, gã vẫn đang liều mạng chép bài.
Mặc dù mười chín phần sách luận, một trăm năm mươi bài thơ hắn đã học thuộc làu, không sai lại thêm hai mươi bài nữa.
Hai tháng này, gã đã chép đến mấy chục lần.
Nhưng gã vẫn sợ bản thân quên khuấy, vẫn ra sức sao chép.
Gã làm như vậy suốt một tháng, không làm gì hết.
- Nhóc mập, đi ngủ đi. - Thẩm Lãng nói, tiếp đó đưa tới mấy tấm tranh màu sắc rực rỡ, mỗi một tờ đều đặc biệt bốc lửa kích thích.
Áp lực quá lớn, liền cần phát tiết một chút, như vậy mới có thể ngủ ngon lành được.
Kim Mộc Thông nhận lấy, run rẩy nói:
- Tỷ phu, đệ sợ.
Thẩm Lãng nói:
- Sợ gì cơ?
Kim Mộc Thông nói:
- Đệ sợ thua Đường Doãn, hủy vận mệnh gia tộc.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ suy nghĩ nhiều, đệthua là bình thường, thắng mới là quái đản, ta đối với đệ không có ôm hy vọng gì sất. Chẳng qua đệ rảnh rang thì cứ làm đi...
- Á... - Huyệt Thái Dương của Kim Mộc Thông gồ lên.
Thẩm Lãng nói:
- Tự chơi đi, chơi hết xong, đi ngủ sớm một chút.
...
Mộc Lan càng thêm hồi hộp, ngay cả hô hấp đều không thoải mái.
Bởi vì trận chiến đầu tiên ngày mai chính là nàng lên sân khấu quyết đấu cùng Đường Viêm.
- Phu quân, chàng nói nhỡ ra Đường Viêm dùng ra kiếm pháp khác làm sao đây?
- Nhỡ ra Đường Viêm kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh cùng chúng ta trong tưởng tượng không giống thì làm sao bây giờ?
- Nhỡ ra trong quyết đấu thiếp lại phạm sai lầm thì sao, thua Đường Viêm làm sao bây giờ?
- Nếu thiếp thua, tranh đảo Kim Sơn liền hoàn toàn thất bại, nhà của chúng ta thì xong rồi.
Thẩm Lãng ôm vợ vào ngực, ngửi mùi thơm mê người trên người nàng.
Dưới sự ôm ấp của Thẩm Lãng, Mộc Lan dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng mà rất nhanh hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.