Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 141: Quá mạnh! Kỳ tích chiến đấu thứ ba!



Trận chiến thứ hai kết thúc!

Cuối cùng Bá tước Tấn Hải vẫn như cũ đồng ý thế hoà.

Sau khi tỉnh táo lại, ông ta cũng biết đây đại khái là kết cục tốt nhất.

Bên mình còn dư lại hai mươi người, nhưng cũng là cao thủ trăm người có một.

Bá tước Huyền Vũ bên kia còn dư lại bảy mười mấy người, chỉ có năm cao thủ.

Thực lực của hai bên có thể nói là tương xứng, nếu quả như thật muốn chiến đấu đến một khắc cuối cùng, kết quả kia rõ ràng khó khăn xác định.

Lẽ ra phủ Bá tước Tấn Hải phần thắng lớn hơn một chút, đây hai mươi cao thủ thực lực cuối cùng là phải hơn một chút.

Nhưng luận sĩ khí, nhất định là phủ Bá tước Huyền Vũ bên kia càng cao.

Cho nên nếu là kiên trì chiến đấu tiếp, hươu chết vào tay ai, còn chưa thể biết được.

Hơn nữa thế hoà đối với phủ Bá tước Tấn Hải vẫn có lợi nhất.

- Huyền Vũ, Tấn Hải, hai người các ngươi có đồng ý thế hoà hay không? - Vương thúc Ninh Khải lại một lần nữa bèn hỏi.

Bá tước Huyền Vũ ra khỏi hàng khom người nói:

- Đồng ý.

Bá tước Tấn Hải cũng ra khỏi hàng, khom người nói:

- Đồng ý!

...

Nơi dừng chân của phủ Bá tước Tấn Hải.

Một đám quyền quý theo cảm giác một người làm quan cả họ được nhờ, đương nhiên cũng có mùi vị sống sót sau tai nạn.

Trận chiến thứ hai mặc dù cùng trong dự đoán mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển rất lớn.

Nhưng ít ra không thua mà không phải sao?

Một lúc mới bắt đầu, rõ ràng đem tất cả mọi người sợ đến hồn phi phách tán a.

Người nào lại nghĩ đến áo giáp và binh khí mới của phủ Bá tước Huyền Vũ sắc bén như thế, đơn giản là bẻ gãy nghiền nát tàn sát.

May là Thái thú Trương Xung có dự kiến trước, sớm để Bá tước Tấn Hải bỏ ra giá lớn mượn cao thủ các nhà khác..

Bằng không bây giờ đã hoàn toàn thua, văn chiến thứ ba cũng không cần so, trực tiếp dẹp đường trở về phủ.

Nói vậy, tổn thất lợi ích sẽ không cách nào lường được.

Trong lòng của thế tử Đường Doãn thậm chí còn có có chút may mắn, bởi vì chuyện thứ nhất này hắn mới là cứu gia tộc, ngăn cơn sóng dữ từ người kia.

Mặc dù bây giờ phủ Bá tước Tấn Hải là một nơi yên ổn, nhưng ở trong mắt nhiều người, thắng lợi đang ở trước mắt.

Buổi chiều văn chiến, Đường Doãn hạ gục nhanh Kim Mộc Thông chưa từng có còn lo lắng gì kia chứa?

Không có!

Thực sự dù cho mặt trời mọc hướng tây, cũng vô pháp cải biến kết cục này.

Trận chiến thứ ba Đường Doãn đại thắng, tối hôm nay trực tiếp chiến đấu thêm, một phát định thắng bại.

Bá tước Huyền Vũ đối chiến Bá tước Tấn Hải.

Một trận chiến này đồng dạng là không có bất ngờ.

Bá tước Huyền Vũ người này nói như thế nào đây?

Dùng dễ nghe nói, chính là chính trực, kiên nghị, bao dung.

Dùng lời khó nghe nói chính là bảo thủ, bình thường.

Các phương diện đều bình thường.

Bất kể là văn tài hay võ công, cũng là thường thường bậc trung.

Đặt ở trong mắt người bình thường đương nhiên là rất tốt, thế nhưng ở trong giới quý tộc thật sự có chút mờ nhạt,

Cho nên rất nhiều người đều nói mỉa, Huyền Vũ là con rùa đen, mà Kim Trác là Bá tước Huyền Vũ giống rùa đen nhất.

Thậm chí có người còn dám đùa với lửa, nói Kim Mộc Thông rất có thần vận của Bá tước Kim Trác.

Ý tứ này nói đúng là, Kim Mộc Thông là phiên bản thấp của Bá tước Huyền Vũ Kim Trác.

Căn cứ lương tâm nói, võ công Bá tước Huyền Vũ rất cao.

Tuy rằng năng khiếu ông ta chỉ có thế, thế nhưng ông cũng đủ chăm chỉ cùng kiên trì a.

Nhưng cũng tiếc thay, ông không có kỳ ngộ của Quách Tĩnh đại hiệp, cho nên chênh lệch võ công của ông cùng Bá tước Tấn Hải khá là xa.

Bá tước Tấn Hải là dạng người cực đoan, cá tính cường ngạnh, góc cạnh rõ rệt, cùng Bá tước Huyền Vũ bốn bề yên tĩnh tuyệt nhiên ngược lại.

Bằng không ông ta cũng sẽ không bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ, phản bội lập trường của mình biến thành ngọn đao trong tay quốc quân.

Mặc dù Đường Luân thích nghiền ngẫm từng chữ một, nhưng văn tài của ông ta kỳ thật vô cùng bình thường, năng khiếu võ đạo ngược lại rất cao.

Một khi phát triển đến mức Bá tước Huyền Vũ cùng Bá tước Tấn Hải luận võ quyết định thắng bại, vậy gia tộc họ Đường quả thực tất thắng không thể nghi ngờ.

Cho nên, đám quyền quý đang chầu chực chờ chia ăn xác gia tộc họ Kim mới có thể một người làm quan cả họ được nhờ.

Tuy rằng trận chiến thứ hai hòa, nhưng chung quy sẽ không cải biến thắng lợi kết quả.

Bá tước Tấn Hải Đường Luân đi tới trước mặt Thái Thú Trương Xung, khom người lạy xuống nói:

- Đường Luân bái tạ Thái Thú đại ân.

Ông ta quả thực ngẫm lại mà sợ.

Nếu không có Trương Xung, bây giờ phủ Bá tước Tấn Hải đã kết thúc.

Thế là mọi người đều tán thưởng Trương Xung, nói ông ta thật không hỗ danh lương tài quốc gia, mắt sáng như đuốc.

Vị Thái Thú đại nhân này, thật sự là đại cứu tinh.

Nhưng mà trên mặt Trương Xung lại không có nụ cười gì cả.

Dự cảm không may trong lòng ông ta chẳng những không hạ xuống, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Nhìn thấy đám minh hữu này đã sớm chúc mừng thắng lợi, ông ta vốn định khuyên nhũ hai câu, nhưng ngẫm lại còn là thôi.

Cả thế gian đều say, chỉ có ta một mình tỉnh táo làm việc, sẽ hoàn toàn không có bạn bè.

- Chư quân, Xung cáo lui trước!

Trương Xung rời đi.

...

Sau khi trở lại phòng của mình, Thái thú Trương Xung một lần lại châm trà từ lần này đến lần khác, nhưng lại là lại không uống.

Trong đầu ông ta chỉnh lý mỗi một chi tiết.

Nhìn mình rốt cuộc sơ hở thứ gì?

Trương Tấn bước vào, nhìn thấy phụ thân cau mày, không khỏi nói:

- Phụ thân, thế hòa trận thứ hai tuy rằng không phải tốt nhất, nhưng vẫn là kết quả tốt, hôm nay đại cục đã định rồi.

Trương Xung nói:

- Vì sao con lại nói như vậy? Con cảm thấy kế sách của Thẩm Lãng hết ở chỗ này sao?

Trương Tấn nói:

- Dựa theo kế hoạch của Thẩm Lãng ba trận hai thắng, võ chiến đấu cùng quân chiến thắng, văn chiến bại. Hắn đúng là một thiên tài, thiếu chút xíu nữa liền thành công.

- Nếu không phải phụ thân nhạy cảm, Thẩm Lãng lúc này đã thắng. Người nào đều không thể nghĩ đến hắn lại có thể tìm được phương pháp phá giải kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, người nào cũng thật không ngờ hắn lại có thể làm ra áo giáp cùng binh khí kinh người như vậy.

- Nhưng kỳ tích Thẩm Lãng cũng dừng ở đây, hắn dùng hết bài.

Lời này của Trương Tấn đặc biệt rất có lý.

Đây cũng là lý do những quyền quý kia sớm chúc mừng thắng lợi.

Trương Tấn nói:

- Mỗi người đều nói gỗ mục không thể khắc, lẽ nào phụ thân cảm thấy loại phế vật như Kim Mộc Thông còn có khả năng dạy dỗ sao? Dù cho hắn chăm chỉ đến đâu, dù cho còn nữa danh sư, thành tựu lớn nhất của cả đời Kim Mộc Thông có thể cũng chính là thi đậu một tú tài.

Lời này thật đúng là nửa điểm không giả.

- Mà Đường Doãn giống như sao Văn Khúc trên trời, năm ngoái thi đình Thám Hoa Lang, đánh đấm ra trò văn tài trác tuyệt, dù cho sông núi lật úp, nước biển đảo ngược, cũng không có khả năng cải biến kết cục Kim Mộc Thông bị Đường Doãn đè bẹp.

- Hơn nữa, lần này đề thi văn chiến chỉ có quốc quân biết, hoàn toàn phong ở bên trong rương, Thẩm Lãng dù cho muốn giúp Kim Mộc Thông ăn gian cũng không có khả năng.

Trương Xung bỗng nhiên chân mày run lên, trong đầu phảng phất có manh mối.

- Coni đã từng nói, Thẩm Lãng ở bên trong sòng bạc Điền Hoành đại sát tứ phương, thắng liên tục mười ba ván?

Trương Tấn kinh ngạc nói:

- Quả thực có chuyện này?

Trong đầu của Trương Xung tức khắc có một loại nhận xét đặc biệt vô lý.

Thế nhưng rất nhanh ông ta chỉ lắc đầu đem cái ý niệm này văng ra ngoài.

Bởi vì thật sự là quá hoang đường, vòng càn khôn này làm sao có thể xuất hiện loại chuyện lạ lùng như vậy, chẳng phải là thấy quỷ thần à?

Trương Xung bèn hỏi:

- Con nói Thẩm Lãng có khả năng hay không sớm biết đề bài thi văn, đồng thời là Kim Mộc Thông viết xong sách luận và thơ từ?

Trương Tấn kinh hãi phân bua:

- Này, sao có chuyện này được? Hoàn toàn không có khả năng.

Trương Xung nói:

- Liêu địch tại rộng, có dũng khí tưởng tượng, cẩn thận tìm chứng cứ.

Tiếp tục, hắn lại nói:

- Con bảo Xuân Hoa vào đây.

Một lát sau, Trương Xuân Hoa đi đến.

Lúc này ông ta tin tưởng trực giác của nữ nhân càng thêm nhạy cảm, nhất là con gái này của ông ta trước sau như một thiên mã hành không, không vì thế tục gò bó.

Lại thêm mấu chốt là con bé thích Thẩm Lãng.

- Xuân Hoa, buổi sáng lúc kết thúc quân chiến, con có để ý nét mặt của Thẩm Lãng hay không?

Trương Xuân Hoa đương nhiên chú ý.

Nàng nhớ lại nói:

- Bá tước Huyền Vũ lúc đưa ra thế hoà đình chiến, Thẩm Lãng giống như thở dài một hơi, nhưng lại cau mày.

- Không đúng! - Trương Xung nói:

- Có một chi tiết không đúng!

Trương Xuân Hoa nói:

- Cái chi tiết nào?

Trương Xung nói:

- Kim Mộc Lan là người sợ chết à?

Trương Xuân Hoa nói:

- Cô ả ngốc nghếch không sợ chết, gan dạ rất, mấy tháng trước chiến sự diễn luyện, đã vì phủ Bá tước Huyền Vũ danh tiếng cũng dám ra sức.

- Thế nhưng ngày hôm nay nó lại chiến đấu đặc biệt bảo thủ, một chút cũng không có dáng vẻ liều mạng đánh bạc tính mạng. - Trương Xung nói:

- Điểm này đặc biệt không bình thường, lẽ ra trận quân chiến nàyquan hệ đến sống chết tồn vong phủ Bá tước Huyền Vũ, nó sẽ mặc kệ sự sống, thậm chí sẽ dùng đấu pháp đồng quy vu tận. Thế nhưng nó không có, ngược lại chiến đấu cẩn thận từng li từng tí.

Nghe những lời này, Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa lập tức cảm thấy điểm này đặc biệt khả nghi.

Tìm được!

Trương Xung rốt cuộc tìm được là lạ ở chỗ nào.

- Hôm nay Kim Mộc Lan nghe lời ai nhất, đương nhiên là Thẩm Lãng. - Trương Xung nói:

- Con bé đó vì sao không ra sức? Bởi vì Thẩm Lãng không để cho nó phải ra sức, coi như thua cũng không có cái gì. Thẩm Lãng vì sao có tự tin như vậy? Bởi vì hắn cảm thấy văn chiến tất thắng!

Trương Tấn nói:

- Có lẽ là bởi vì Thẩm Lãng đặc biệt thương yêu Kim Mộc Lan, không để ả thụ thương thì sao?

Trương Xung nói:

- Nếu không phải Thẩm Lãng định liệu trước, Kim Mộc Lan như thế nào phải nghe lời của hắn mà cẩn thận tác chiến, trên người ngay cả một chút vết thương đều không có để lại, đây chính là quan hệ đến tồn vong của gia tộc nó. Tất nhiên là Thẩm Lãng đã phân phó, trận thứ ba văn chiến tất thắng không thể nghi ngờ, để cho nàng nghìn vạn lần không nên ra sức, tuyệt đối không phải bị thương.

Trương Xuân Hoa lại cảm thấy lời của phụ thân đặc biệt rất có lý.

- Thẩm Lãng vì sao với văn chiến định liệu trước? Kim Mộc Thông là không có khả năng thắng Đường Doãn. - Trương Xung nói:

- Duy nhất có khả năng chính là, hắn sớm biết đề thi, đồng thời sớm làm tốt văn chương cùng thơ từ để Kim Mộc Thông học thuộc.

Trương Tấn hết hồn:

- Sao có chuyện này được? Đề mục này là quốc quân tự mình ra, hơn nữa trực tiếp phong đến trong hộp, căn bản không có khả năng tiết lộ a.

- Ta cũng nghĩ không ra Thẩm Lãng như thế nào sớm biết đề thi. - Trương Xung nói:

- Thế nhưng, khi con bài trừ tất cả những đáp án sai lầm, cuối cùng còn dư lại vậy một đáp án, dù cho sẽ hoang đường, cũng là chân tướng!

Trương Xuân Hoa nói:

- Phụ thân, con đồng ý phán đoán của người.

Trương Xung nói:

- Khoảng cách buổi chiều văn chiến còn có hơn một canh giờ, thời gian rất vội vã, nhưng còn kịp bù đắp lại cục diện.

Dứt lời, Trương Xung rời đi, cầu kiến Vương thúc Ninh Khải.

...

Bên trong lâu đài trên đỉnh núi.

Chú của quốc quân Ninh Khải nghe xong lời Trương Xung nói, tức khắc cảm thấy vô cùng hoang đường.

- Trương Xung, ngươi đây là không tín nhiệm chúng ta à?

Tiếp tục, lão chỉ vào cái hộp kia nói:

- Buổi chiều đề thi văn chiến đang nằm yên lành trong hộp, người nào cũng không có xem qua, kể cả ba người chúng ta, Thẩm Lãng coi như là thần tiên cũng không có khả năng sớm biết.

Trương Xung trực tiếp quỳ xuống nói:

- Xung lo lắng.

Ninh Khải nói:

- Ngươi xem cho rõ, sáp ấn trên hộp có hao tổn gì chưa? Giấy niêm phong có hao tổn gì chưa?

Trương Xung nhìn kỹ, cũng không có nhúc nhích quá.

Ninh Khải nói:

- Trương Nộ Giang, ngươi là một năng thân, cũng là một can thần, có thể có thần tử như ngươi vậy, là may mắn của họ Ninh chúng ta. Nhưng có chút thời điểm, ngươi có thể quá đa nghi.

Trương Xung lại một lần nữa dập đầu nói:

- Xung lo lắng.

Ninh Khải nói:

- Ngươi đi đi, chuyện này quá lớn, chúng ta không có khả năng bởi vì suy đoán của ngươi mà đổi đề.

Trương Xung dập đầu nói:

- Xung xin cáo lui.

Ông ta vô cùng kiên nghị, tuyệt đối không có khả năng bởi vì một chút thất bại mà bỏ đi.

Sau khi rời khỏi lâu đài trên đỉnh núi, Trương Xung dùng tốc độ nhanh nhất đi gặp Tổng đốc Chúc Nhung.

Cuối cùng là ân chủ của mình, Trương Xung nói cũng rất trực tiếp.

- Để bảo đảm không sơ hở tý nào, văn chiến đề thi nhất định phải đổi, xin Tổng đốc đại nhân đứng ra.

Đối với Trương Xung, Tổng đốc Chúc Nhung là phi thường tin cậy nể trọng.

- Ngươi cảm thấy thật sự việc này có cần thiết? - Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Ngươi dám khẳng định Thẩm Lãng phải sớm biết đề thi, cái này vô cùng hoang đường đó!

- Hạ quan không dám khẳng định. - Trương Xung nói:

- Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Nhỡ ra lo lắng của hạ quan là thật, vậy phủ Bá tước Huyền Vũ liền sẽ đoạt được tranh chấp đảo Kim Sơn, đến lúc đó chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lúc trước tất cả nỗ lực, toàn bộ tiêu hao tài nguyên, cũng toàn bộ thả luôn xuống sông, làm sao chuẩn bị mới mà không ưu sầu.

Vì xây dựng ván cờ bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ, Trương Xung có thể nói là dốc hết tâm huyết.

Phủ Hầu tước Trấn Bắc, hội Ẩn Nguyên, phủ Bá tước Tấn Hải hoàn toàn đứng thành hàng, cũng là ông ta một tay thúc đẩy.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Thẩm Lãng cho dù có vài phần văn tài, nhưng không sánh bằng Đường Doãn đâu.

Trương Xung nói:

- Cho dù có nhỡ ra có khả năng, chúng ta không gánh nổi mạo hiểm thế này.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Vương thúc Ninh Khải tư cách quá lão luyện, ta không thuyết phục nổi ông ta đâu..

Trương Xung nói:

- Đại đô đốc, lần này văn chiến, quốc quân nhất định chuẩn bị đề bài dự bị, hơn nữa cũng dùng cái rương giống y chang phong tồn. Nếu như hạ quan không có đoán sai, rương đề dự bị này do Tác Huyền cùng Công tước Uy Vũ bảo quản. Chỉ bất quá không có hướng mọi người công khai mà thôi.

Tổng đốc Chúc Nhung gật đầu.

Sự thực quả thực như thế.

Bất kể là cuộc thi khoa cử, hay văn chiến giữa quý tộc, nhất định đều có đề dự phòng.

Nhỡ ra đề bài bị lộ, có thể thay đề cũ.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Dù cho như thế, ta cũng rất khó để Vương thúc Ninh Khải đổi đề.

Trương Xung nói:

- Không phải để ngài thuyết phục hắn, mà là lấy tư cách kiểm tra đề thi văn chiến, không cẩn thận tổn hại trên sáp ấn cùng giấy niêm phong trên cái rương. Kể từ đó coi như là vì công bằng công chính, Công tước Ninh Khải cũng nhất định phải đổi đề.

Tổng đốc Chúc Nhung không khỏi lại một lần nữa nhìn phía Trương Xung.

Bụng dạ của tên thủ hạ làm việc thật sự là thiên mã hành không, không bám vào một khuôn mẫu.

Biện pháp này vô cùng mạnh mẽ, nhưng đúng là biện pháp tốt nhất.

Lấy tư cách huynh trưởng vương hậu, Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam, dù cho ông ta không cẩn thận phá hủy ấn sáp đề bài, Công tước Ninh Khải cũng chỉ là trách mắng hai câu mà thôi, không có khả năng trách tội.

Quốc quân cũng không thể trách tội ông ta.

Một khi ấn sáp niêm phong đề thi bị phá hỏng, dù cho không lộ bài cũng không thể dùng, đây là phép tắc.

Bởi vì ai có thể bảo đảm ngươi không có mở ra xem qua?

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Trương Xung, ngươi nhất định phải như thế sao?

Trương Xung nói:

- Vâng, phải bảo đảm không sơ hở tý nào!

Tổng đốc Chúc Nhung gật đầu nói:

- Tốt, y theo ngươi!

...

Hai khắc sau!

Tổng đốc Chúc Nhung dùng danh nghĩa mượn kiểm tra giấy niêm phong và ấn sáp đề thi giả vờ không cẩn thận đánh rơi cái hộp xuống đất.

Vương thúc Ninh Khải nhìn thấy cái hộp rơi xuống, sáp ấn phía trên toàn bộ nứt hết, giấy niêm phong cũng xé đứt.

- Chúc Nhung, ngươi làm cái gì? - Công tước Ninh Khải cả giận nói.

Trương Xung vội vàng cúi người chào nói:

- Vương thúc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta nhất thời thất thủ.

Tiếp đó ông ta vội vàng đem trên mặt đất hộp nhặt lên, kinh hô:

- Ôi chao, sáp ấn cũng hỏng, giấy niêm phong rách mất rồi..

Vương thúc Ninh Khải run rẩy nói:

- Chúc Nhung, ngươi cố ý, ngươi chính là cố ý, nhất định là Trương Xung sai khiến ngươi làm như vậy, hắn thật to gan.

Tổng đốc Chúc Nhung liên tục cúi người:

- Thật xin lỗi Vương thúc, cũng là ta không tốt, cũng là ta không tốt. Ngài hãy tha cho ta đi, bằng không ngài có thể đánh ta?

Tổng đốc Chúc Nhung ở ngoài trước mặt người khác cũng là vô cùng uy nghiêm, nhưng ở trước mặt Vương thúc Ninh Khải, vẫn vô lại như mấy thập niên trước.

Hắn là huynh trưởng vương hậu, cũng là vãn bối của Vương thúc Ninh Khải, giao tình mấy thập niên.

- Về đi, chính ngươi hướng quốc quân thỉnh tội đi. - Vương thúc Ninh Khải thở phì phò nói.

Bây giờ cũng không có biện pháp, đề chính đã bị hủy, cũng chỉ có thể bắt đầu đề dự bị.

- Công tước Uy Vũ, Hầu tước Tác Huyền, lấy ra đề thi dự bị đi.

Một lát sau, trong tay của Hầu tước Tác Huyền đang nâng một cái hộp, giống y hệt cái hộp vừa rơi trên đất.

Bất kể là màu sắc, hoa văn, thậm chí ngay cả sáp ấn trên giấy niêm phong đều giống nhau.

- Lần này ngươi hài lòng chưa? Trương Xung cũng hài lòng rồi chứ? - Vương thúc Ninh Khải cả giận quát:

- Cút đi.

Tổng đốc Chúc Nhung nhanh chóng đi ra ngoài.

...

Đi tới phía bên ngoài viện, nhìn thấy Trương Xung đang quỳ thẳng.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Ta về rồi ngươi có muốn thỉnh tội với quốc quân cũng được, ngươi không cần quỳ tại đây, Vương thúc chỉ nóng nhất thời thôi.

Trương Xung nói:

- Cảm ơn chủ thượng quan tâm.

Thế nhưng ông ta chưa đứng lên.

Chúc Nhung cùng Vương thúc Ninh Khải là người một nhà, cho nên sẽ không trách tội.

Mà Trương Xung lúc này đây xem như là đã đắc tội thê thảm với Vương thúc Ninh Khải.

Tuy rằng vị lão Vương thúc nàyđã không có đảm nhiệm chức vị gì, thậm chí cũng chưa chắc phải thực sự đi nghiêm phạt Trương Xung.

Thế nhưng lễ nhiều thì người ta mới không trách, càng già càng con nít, niên kỷ càng lớn lại càng cần dỗ dành.

Ông ta quỳ tại đây một ngày một đêm, cuối cùng là không sai.

Một lát sau, Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ, Hầu tước Tác Huyền đi ra, trong tay đang cầm cái rương đựng đề thi dự bị.

Nhìn thấy Trương Xung quỳ ở trong sân nghiêm trang, Vương thúc Ninh Khải nói:

- Trương Nộ Giang, tâm cơ ngươi quả nhiên thâm sâu.

Trương Xung dập đầu xuống:

- Xung có tội.

Ông ta không có nói khoa trương bản thân tội đáng chết vạn lần các loại.

- Đứng lên đi, ta chỉ giận ngươi, không phá hỏng tiền đồ ngươi đâu. - Vương thúc Ninh Khải nói.

Trương Xung lại một lần nữa dập đầu, lần này đem cái trán dán trên mặt đất, nói:

- Xung có tội!

Nhìn thấy thái độ ông ta thành khẩn thế này, sự tức giận trong lòng Vương thúc Ninh Khải hơi giảm xuống một chút.

- Ngươi sẵn lòng quỳ, liền quỳ như vậy đi, một hồi trời mưa đấy. - Vương thúc Ninh Khải nói:

- Bảo người đưa cho ngươi cây dù rồi về đi.

Trương Xung không dám đáp lời, vẫn như cũ cái trán sát đất.

- Ùng ùng...

Cuối thu, nhưng có sét đánh.

Mây đen cuồn cuộn, bắt đầu chồng chất.

Quả nhiên là trời muốn mưa, mây mù sáng sớm quả nhiên là có dự báo a.

Mấy tên võ sĩ vội vàng mở cái lọng to, che trên đỉnh đầu Vương thúc Ninh Khải.

Vương thúc Ninh Khải rời đi, bởi vì khoảng cách tỷ thí văn chiến buổi chiều lập tức liền muốn bắt đầu.

Lúc Công tước Uy Vũ Biện Tiêu đi qua bên người Trương Xung dừng bước lại, nói:

- Trương Xung, ngươi không tệ!

Trương Xung ngẩng đầu, tiếp đó lạy xuống nói:

- Xung sợ hãi.

Công tước Uy Vũ rời đi.

Người này hết sức ngạo mạn, coi khinh thiên hạ, tự cao tự đại, có thể có được một câu khen của lão, rõ ràng lần đầu tiên.

Ở chức Hạ đô đốc Diễm Châu, lời của Công tước Uy Vũ chính là vô cùng có giá trị.

Được lão thừa nhận là tin tức cực kỳ tốt.

- Ùng ùng...

Tiếng sấm trên trời càng ngày càng lớn.

Cuối cùng, mây đen chồng chất đến cực hạn.

Mưa to như trút xuống.

Trương Xung vẫn quỳ ở trong sân không nhúc nhích, màn mưa hoàn toàn che phủ bóng người gầy đét của ông ta.

Một lát sau, trên người ông toàn bộ ướt đẫm, trên mặt đất một mảnh lầy lội, có vẻ cực kỳ chật vật.

Trương Tấn cùng Trương Xuân Hoa đã chạy tới, lấy dù che ở trên đầu Trương Xung.

- Lấy ra. - Trương Xung nói.

Trương Tấn nói:

- Phụ thân, ngài làm như vậy cũng là vì tân chính, vì vương tộc họ Ninh mà, thậm chí là vì lợi ích Vương thúc Ninh Khải mà. Vì sao phải làm hèn hạ bản thân như thế?

- Ấu trĩ! - Trương Xung nói:

- Ngươi nếu cùng chủ quân giảng đạo lý nói đúng sai, vậy vĩnh viễn cũng vô pháp xuất đầu.

Trương Tấn phẫn hận nói:

- Tranh chấp đảo Kim Sơn, phủ Bá tước Tấn Hải, phủ Bá tước Tĩnh An, phủ Tử tước Lan Sơn bọn họ mới là kẻ được lợi, vì sao bọn họ ở nơi nào một người làm quan cả họ được nhờ, ngài lại phải ở chỗ này chịu tội?

- Nếu đồng bọn không ngu, làm sao chứng tỏ con lợi hại? - Trương Xung hỏi vặn lại.

- Lập tức đi, đừng lề mề, chịu mưa một đêm còn chưa chết người.

...

Bên ngoài, mưa to mưa như trút nước!

Trong thư phòng bãi săn Nộ Giang.

Trận chiến thứ ba tranh chấp đảo Kim Sơn đang tiến hành.

Bất quá lần này sẽ không có người xem, vì để cho Đường Doãn cùng Kim Mộc Thông phát huy tốt, trừ ba giám thị, sẽ không bất kỳ người nào khác.

Ninh Khải để cái rương niêm phong đề thi lên bàn.

- Huyền Vũ, Tấn Hải, hai người các ngươi kiểm tra một chút, sáp ấn và giấy niêm phong đề thi trên rương có dấu vết tổn hại nào không?

Nếu như là Thẩm Lãng ở đây, nhất định sẽ phát hiện đề thi đã đổi, thế nhưng hắn không có tư cách tiến vào trường thi.

Nhưng Bá tước Huyền Vũ cùng Bá tước Tấn Hải không nhìn ra, bởi vì hai cái rương hoàn toàn giống y chang.

- Không có bất kỳ tổn hại.

- Không có bất kỳ tổn hại.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Đã như vậy, vậy ta liền cắt giấy niêm phong, mở ra cái rương.

- Vâng!

Kế tiếp, Vương thúc Ninh Khải đặc biệt chậm rãi cắt giấy niêm phong, đốt nóng dấu sáp, tiếp đó đem mở rương ra.

Lấy ra bên trong một tờ giấy, tiếp đó bày ra, để Đường Doãn cùng Kim Mộc Thông thấy rõ ràng.

Đây cũng là đề văn chiến hôm nay, đề dự bị của quốc quân.

Đề thứ nhất, đề sách luận.

Đề bài là: Hình thưởng trung hậu chi chí luận (bài luận thưởng phạt trung hậu)

Câu hỏi này xuất thân từ 《 Thượng Thư. Đại Vũ Mô 》

Đề thứ hai liền đặc biệt bỡn cợt.

Xin lấy Huyền Vũ là đề, làm một bài thơ.

...

Đường Doãn nhìn thấy hai cái đề này, tức khắc vui vẻ, thật đắc ý.

Hai đề này đều đặc biệt am hiểu a, dù cho tham gia thi đình cũng cũng đủ lấy thêm một lần thám hoa, thậm chí bảng nhãn.

Hạ gục thứ phế vật Kim Mộc Thông nhanh chưa từng có à?

Quả thực cấp quá thấp, quả thực đã đánh mất thân phận của Đường Doãn.

Gã tùy tiện rút ra một cọng lông, liền cũng đủ đem Kim Mộc Thông hạ gục nhanh chưa từng có một trăm lần.

Kim Mộc Thông vẫn luôn đặc biệt tin cậy Thẩm Lãng.

Đêm qua Thẩm Lãng nói cho gã biết ngày hôm nay phải thi đề mục gì, đồng thời làm một phần sách luận cùng một bài thơ để gã thuộc.

Kim Mộc Thông lập tức tin ngay.

Tiếp đó, gã dùng trọn mấy canh giờ, sao chép mấy chục lần.

Hoàn toàn thuộc không sót một chữ.

Bởi vì gã quá tin tưởng, hơn nữa cũng không hỏi tại sao.

Anh rể nói thi toàn quốc cái gì, liền nhất định sẽ thi gì gì đó.

Cho nên gã cảm thấy, hôm nay đề thi nhất định sẽ ý chang đề Thẩm Lãng nói cho gã biết ngày hôm qua.

Thậm chí lúc vào trận, gã đều luôn luôn ở yên lặng đọc thuộc lòng.

Thậm chí vừa đọc thuộc lòng, nhất định nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Đường Doãn.

Đại gia mập ta đây cũng muốn nghịch thiên.

Đường Doãn, ngươi sẽ chờ ta đem ngươi nghiền thành đống cặn bã đi.

Hiện tại gã thấy được đề mục này, tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Không đúng!

Trời, không đúng rồi ra!

Đây không phải là hai cái đề hôm qua tỷ phu hôm qua nói cho mình biết.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đến tột cùng sai lầm chỗ nào?

Tỷ phu không thể nào sai mà.

Tỷ phu nói ra hai đề đó, liền nhất định sẽ thi.

Ngày hôm nay tại sao cũng không thi?

Kết thúc, kết thúc thật rồi!

Lần này ta còn thế nào nghịch thiên? Ta còn thế nào diệt Đường Doãn a?

Ta chắc là phải bị hắn nghiền thành đống cặn bã mất thôi.

Luận chân thực tài hoa, Đường Doãn rút ra một cọng lông cũng có thể hạ gục ta nhanh chưa từng có.

Tranh chấp đảo Kim Sơn phải thua.

Gia tộc vận mệnh phải hủy ở ta Kim Mộc Thông trong tay.

Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông gần như muốn khóc, toàn thân run rẩy.

Ngay sau đó, gã giống như cảm thấy có cái gì không đúng?

Tiếp đó gã vội vàng nhớ lại!

Hai đề bài này hình như mình có chút ấn tượng.

Ngay sau đó, tên béo ở lì trong nhà nghĩ tới.

Không sai, chính là đề tủ anh rể Thẩm Lãng lúc trước đoán ra.

Gồm mười chín đề sách luận, một trăm năm mươi bài thơ.

Nghe nói là hoàn toàn căn cứ tập tính quốc quân yêu thích, còn có loại sách ông ta thích đọc nhất là đoán đề tủ.

Trước mắt hai dòng đề bài này, tỷ phu đoán trúng tủ.

Hơn nữa căn cứ hai dòng đề bài này, tỷ phu cũng chuẩn bị sách luận văn chương cùng thơ từ

Không chỉ có như thế, nghe tỷ phu nói phần sách luận này là lợi hại bất thế, còn bài thơ rùa đen kia là nghìn năm độc nhất vô nhị.

Lúc đó Kim Mộc Thông ra sức chép lia lịa, cố gắng thuộc, đều thuộc làu.

Đúng, đúng!

Ngày đó sách luận cùng vậy bài thơ, trong nháy mắt hiện lên ở trong não tên mập.

Trí nhớ tốt không bằng nát đầu bút a!

Tên mập cảm thấy quần áo toàn thân đều ướt đẫm.

Vừa rồi thực sự thiếu chút xíu nữa, gã liền bị dọa tè ra quầ.

Tỷ phu quá ghê tởm, lại tới đùa giỡn ta, thiếu chút nữa hù chết ta rồi đó.

Ha ha ha ha!

Kim Mộc Thông ta đây phải nghịch thiên.

Đường Doãn ngươi chờ cho ta, đại gia mập đây muốn đem ngươi nghiền thành đống cặn bã.

Ha ha ha ha ha!

Khặc khặc khặc khặc khặc!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất sáu ngàn chữ, lại viết đến buổi sáng tám giờ! Nhưng viết vui sướng đã ghiền, trong lòng chỉ kêu một câu Trương Xung đại nhân lợi hại. Lạy xin mọi người hỗ trợ, cho ta sức mạnh vô hạn.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mọi người à, Mèo thức khuya cũng vật vờ theo rồi T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.