Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 145: Tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc! Đại sự muốn nổ ra



Có người yếu ớt mà nói một tiếng:

- Như vậy có vi phạm lẽ trời hay không?

Tức khắc tất cả mọi người hướng ông ta nhìn lại.

Ngay trong chúng ta lăn lộn vào được một thằng ngu thế à?

Ngươi ấu trĩ thế này, thế nào sống đến bây giờ, đồng thời lăn lộn vào trong chúng ta được vậy.

Đấu tranh chính là không từ thủ đoạn biết chưa?

- Hồ chứa nước phía bắc của phủ Bá Tước Huyền Vũ để dẫn nước tưới cho toàn bộ đồng ruộng trên đất phong, một khi vỡ đê, đừng nói đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ bị chìm, ngayrất nhiều thôn trấn cả thành Huyền Vũ cũng sẽ bị chìm, đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người.

Người kia nghiêm túc nói.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Trong số người chết, có phụ mẫu người nhà của ngươi không?

Người kia đáp:

- Không có.

Bá tước Tấn Hải lại nói:

- Có tình nhân con riêng của ngươi không?

Người kia đáp:

- Cũng không có.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Vậy ngươi quan tâm chết bao nhiêu người làm gì?

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Hơn nữa đại bộ phận bị chìm cũng là đất phong của đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ, kế tiếp đã bị núi non che, chờ đến thành Huyền Vũ bên này đã không còn dư lực. Lại nói đây là cuối thu, dưới cơn mưa lớn như vậy, vài thập niên đều không thấy được một lần, hồ chứa nước vỡ đê không phải chuyện rất bình thường à?

Bên cạnh nói:

- Chỉ sợ người của phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ phái người đi thủ hộ đê đập.

Đây là nhất định, hàng năm lúc trời mưa, đều sẽ phái người chuyên giữ đê đập.

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Chủ lực tinh nhuệ nhất của phủ Bá Tước Huyền Vũ tinh nhuệ nhất đều ở bãi săn Nộ Giang, đất phong bên kia rắn mất đầu, thế nào chống đỡ được binh sĩ như lang sói chúng ta đâu?

Bá tước Tấn Hải chợt đập một phát lên bàn, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Làm chuyện này đi!

Bá tước Tĩnh An gõ bàn một cái, mặc dù không có mở miệng, nhưng ý kiến cũng vô cùng rõ ràng.

Phải làm việc này.

Hắn và Thẩm Lãng cũng là sinh tử đại thù.

Lúc trước Thẩm Lãng để Lâm Chước dính vào virus đáng sợ, tiếp đó lan tràn toàn bộ phủ Bá tước Tĩnh An, cả gia tộc đã chết gần trăm người.

Đương nhiên những người khác bị chết nhiều hơn nữa cũng không có vấn đề gì.

Mấu chốt là con thứ ba cùng thứ năm của ông ta, Ngũ Triệu Trọng bị ép thân thủ giết chết bọn họ.

Như vậy thâm cừu đại hận, hắn phải gấp mười lần, gấp trăm lần đòi lại.

Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nhị công tử Trấn Bắc Hầu Nam Cung Bình.

Vị nhị công tử này trong lòng hơi có chút hối hận, gã thực sự không nên trộn lẫn đến cái đám nát bét này.

Hơn nữa nhà gã cũng căn bản không cần từ phủ Bá Tước Huyền Vũ được chỗ tốt gì cả.

Thế nhưng phụ thân vì giữ được binh quyền, vì tiền đồ của mình cùng huynh trưởng Nam Cung Hiệp mới gia nhập trận cắn giết với phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Hôm nay những người này thương lượng chuyện vô cùng hiển nhiên là vô cùng nguy hiểm đáng sợ.

Thế là Nam Cung Bình xuất hồn bay ra ngoài, giống như chưa nghe thấy gì cả.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Chuyện này nếu quyết định làm, vậy tất cả mọi người phải gánh chịu trách nhiệm, mỗi một gia đều phải phái ra cao thủ.

Đây thì tương đương với đầu danh trạng.

Chuyện xấu mọi người cùng nhau làm, bằng không nhỡ ra có một người mật báo làm như vậy?

Chuyện này quá lớn, nhỡ ra được bùng nổ, phải dẫn phát thiên đại hậu quả.

- Nếu ai không tham gia, hôm nay cũng không nhất định đi ra khỏi cái cửa này. - Bá tước Tĩnh An nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Tử tước Chúc Lan Đình, cái chủ ý này nếu là ngươi nói ra, vậy ngươi liền đi làm đầu tiên đi.

Chúc Lan Đình kinh ngạc, sau đó nói:

- Ta cũng không thể phí công làm điều đó chứ?

Bá tước Tấn Hải nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Chúc Lan Đình, lần trước tại bữa tiệc nghênh tiếp tứ hoàng tử, ngươi xuất thủ hại Thẩm Lãng, bây giờ tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc, ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua ngươi sao?

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Hắn có thể làm khó dễ được ta?

Tiếp tục, ông ta mở miệng nói:

- Để ta làm việc có thể, nhưng không thể làm không.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Cho ngươi định mức hai chiếc thuyền biển, thuyền chính ngươi mua, nhưng cũng cho ngươi thêm vào con đường mậu dịch trên biển với chúng ta.

Chúc Lan Đình tức khắc mừng rỡ.

Trong chuyến mậu dịch, cái gọi là mấy chiếc thuyền biển, bản thân chiếc thuyền cũng không phải đáng giá tiền nhất.

Đáng giá chính là quyền mua bán trên đường thủy.

Mà cái quyền mua bán này liền đặc biệt phức tạp, nắm giữ ở trong tay một bộ phận quý tộc cùng quan liêu vùng duyên hải, mà mặt khác một đại bộ phận nắm giữ ở trong tay thành Nộ Triều.

Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy là người nắm quyền toàn bộ con đường mua bán trên biển của biển Đông nước Việt.

Cho nên Cừu Kiêu là con của một hải tặc, mới có thể đường hoàng xuất nhập phủ đệ quý tộc.

Đương nhiên phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng nắm giữ có bộ phận quyền mua bán, muối nhà ông ta có một phần là qua trên biển mua bán bán đi.

Tân chính của quốc quân, một trong những ý đồ liền là muốn giữ độc quyền muối sắt, thu hết hai tài nguyên lớn này từ trong tay đám quý tộc.

- Được, chuyện này ta đi tiên phong làm cho. - Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Cừu Kiêu thiếu chủ, chuyện này sợ rằng lại muốn dùng danh nghĩa nhà của ngài.

Cừu Kiêu toét miệng nói:

- Có thể! Thẩm Lãng đoạt nữ nhân của ta, hơn nữa còn giết người của ta, ta muốn giết sạch một nghìn người, một vạn người bọn họ.

Bá tước Tấn Hải nói:

- Tốc độ phải nhanh, mưa to này không biết lúc nào dừng, chờ mực nước giảm xuống, lực sát thương nước lũ liền yếu đi, thì không thể đem đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn nhấn chìm.

Kế tiếp tất cả quyền quý ở đây, trừ gia tộc Trấn Bắc Hầu ra, mỗi gia đều phái ra mấy chục tên võ sĩ tinh nhuệ.

Do Tử tước Chúc Lan Đình, tên Vua Hải Tặc nhỏ Cừu Kiêu dẫn đầu hai trăm tên võ sĩ tinh nhuệ, mạo hiểm mưa to, thừa dịp đêm tối dùng khoái mã lao tới thành Huyền Vũ làm đại sự.

Quật đê hủy diệt toàn bộ đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ, làm chết đuối vô số con dân gia tộc họ Kim, ngẫm lại cũng làm cho người nhiệt huyết sôi trào a.

...

Lúc nửa đêm!

Ngoài cửa sổ mưa to vẫn mưa như trút nước xuống.

Dưới cơn mưa to cuối thu, rõ ràng tà tính.

Thời tiết như vậy, rõ ràng cổ vũ tà tâm người ta.

Mộc Lan mặc áo ngủ bằng lụa, đứng ở trước giường, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Thẩm Lãng.

Áo ngủ bằng lụa này rõ ràng là rộng rãi, nhưng mặc ở trên người của nàng, lại có vẻ hơi bó.

Không có biện pháp, vóc người thực sự quá bốc lửa.

- Phu quân, có phải đấu tranh kế tiếp của chúng ta càng thêm kịch liệt không? - Mộc Lan bèn hỏi.

Bàn tay Thẩm Lãng đặt ở phía trên chiếc eo thon của nương tử, hơi dừng lại một chút, lại tiến vào bên trong áo ngủ tơ lụa.

Mộc Lan không có ngăn cản.

Ngón tay Thẩm Lãng đang dò từng tấc cảm nhận cái eo thon nhỏ của Mộc Lan.

Rõ ràng như là trắng nõn như đồ sứ vậy, tràn đầy lực lượng cùng tính dẻo dai kinh người.

- Trên cơ thể con người có ba chỗ chỗ thần kinh mẫn cảm nhất, nàng có biết đó là đâu không? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Mộc Lan đáp:

- Thiếp biết, thế nhưng thiếp không nói đâu.

Thẩm Lãng giảng giải:

- Đôi môi, tay, còn có chỗ đó. Cho nên nàng nói cuộc sống này kéo dài, có phải liền vì nam nữ hoan ái hay không?

- Ừ, vâng! - Mộc Lan đáp.

Ồ? Bình thường nàng không phải trả lời như vậy mà.

Thẩm Lãng nhẹ hôn nhẹ cái vành tai trong suốt óng ánh của nương tử, nói:

- Kế tiếp đấu tranh là phải đặc biệt vô cùng thê thảm, có thể sẽ chết rất nhiều rất nhiều người. Thế nhưng... kẻ chết đều là địch nhân của chúng ta.

Mộc Lan dùng khuôn mặt liếm gò má của Thẩm Lãng, dùng mũi hít một cái phát ra tiếng.

- Phu quân, chàng nói Đường Luân phải thuận lợi mà đem đảo Kim Sơn giao ra đây à? - Mộc Lan bèn hỏi.

- Sẽ không đâu. - Thẩm Lãng đáp.

Mộc Lan dịu dàng hỏi:

- Vậy làm sao bây giờ?

Thẩm Lãng hôn cổ của nương tử, Mộc Lan hơi hơi ngửa ra sau, để cho gáy ngọc như thiên nga của mình hoàn toàn bày ra.

Thẩm Lãng nói:

- Có thể làm sao? Đương nhiên là chảy máu, chiến đấu!

Mộc Lan nói:

- Lẽ nào sẽ không dừng lại sao?

Thẩm Lãng nói:

- Có dừng, chờ chúng ta hoàn thành chiến lược bước thứ tư, là có thể bức lui ý chí của quốc quân, nhà của chúng ta là có thể an bình.

Cổ của Mộc Lan cùng Thẩm Lãng giao nhau, nhịn không được mân mê đôi môi, nhẹ hôn vành tai Thẩm Lãng.

...

Sau mấy canh giờ!

Kim Hối chạy tới phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Toàn bộ phủ Bá Tước gần như đều không ngủ.

Căn bản không thể ngủ được.

Bởi vì tranh chấp đảo Kim Sơn rất nhanh đã phải có kết quả rồi, đây hoàn toàn quan hệ đến gia tộc vận mệnh.

Còn trời giáng mưa sa, phu nhân Tô Bội Bội không lo lắng.

Cuối cùng trời hạn lâu như vậy, mực nước hồ chứa nước đã giảm xuống rất nhiều, lần này mưa sa mặc dù sẽ để Nộ Giang tràn vào hồ chứa nước dẫn đến mực nước dâng lên, nhưng đây là chuyện tốt, không có cái gì nguy hiểm.

Phu nhân tuy rằng tính cách mạnh mẽ, nhưng đáy lòng thiện lương, thật không ngờ người ta lại ác độc đến nước này, căn bản không có nghĩ đến sẽ có người tới hủy diệt đê đập, làm ngập úng đất phong phủ Bá Tước.

Nhìn thấy Kim Hối xông vào.

Phu nhân chợt đứng lên nói:

- Kim Hối, ba trận luận võ tranh chấp đảo Kim Sơn kết quả như thế nào? Chúng ta thắng à?

Kim Hối nói:

- Đã thắng!

Phu người vui mừng nói:

- Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ! Lãng nhi của ta thật lợi hại, đến sau khi nó về nhà, ta nhất định phải khen ngợi nó thật tốt.

Kim Hối không có đem chuyện bí mật hủy đê kế tiếp báo cho phu nhân.

Mà là trực tiếp tìm tới Kim Kiếm Nương.

Kim Hối, Kim Trung, Kim Sĩ Anh, Kim Trình đều không ở đây, Kim Kiếm Nương liền trở thành một trong các thủ lĩnh tư quân.

Lúc này Kim Kiếm Nương một thân nhung trang, tư thế oai hùng hiên ngang, mặt không chút thay đổi.

Dù sao cũng chỉ cần không ở trước mặt Thẩm Lãng, mặt của nàng trước sau là tảng băng.

Nàng kỳ thực có một bí mật không có nói cho Thẩm Lãng.

Đêm hôm đó người lính đánh bay hắn, chính là Kim Kiếm Nương, chỉ bất quá lúc đó nàng toàn thân đều che phủ ở bên trong khôi giáp, cũng nhìn không ra.

- Kiếm Nương, muội hạ lệnh, phái ra ba nhánh quân trăm người, đi ba cái đê đập phía bắc, tuần tra thủ hộ. - Kim Hối nói.

Mày liễu Kim Kiếm Nương giương lên nói:

- Ca, có người muốn hủy diệt đập lớn, dìm chết chúng ta à?

Kim Hối gật đầu.

Kiếm Nương nói:

- Nhưng mà, chúng ta cũng không đủ chiến mã, tốc độ chưa đủ, nhỡ ra xảy ra chuyện không kịp phối hợp tác chiến lẫn nhau.

Kim Hối nói:

- Nếu như gặp phải kẻ địch, chỉ có thể ghi nhớ giám thị, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên tác chiến. Quân tinh nhuệ chúng ta đều ở bên kia bãi săn Nộ Giang, cho nên chỉ cần động thủ, các ngươi phải bị tổn hại.

Kiếm Nương nói:

- Lẽ nào chúng ta mặc kệ bọn họ hủy diệt đê đập? Hủy diệt nhà của chúng ta?

Kim Hối cùng Kim Kiếm Nương cũng là trẻ mồ côi trong chiến tranh, từ nhỏ đã được phủ Bá Tước Huyền Vũ nhận nuôi, hoàn toàn đem ở đây trở thành nhà, đem mảnh đất này trở thành cố hương.

Kim Hối nói:

- Yên tâm, cô gia sớm có chuẩn bị.

Nghe thấy đến hai chữ cô gia, khuôn mặt Kiếm Nương trong nháy mắt đỏ ửng lên, rõ ràng mang cảm giác có tật giật mình.

Kim Hối vốn định im lặng, chung quy không nhịn được nói ra:

- Kiếm Nương, cô gia là rất ưu tú, nhưng... nhưng...

Lập tức Kim Kiếm Nương cũng không biết phải hình dung cô gia như thế nào.

Nói không tốt sao? Không bỏ được, cũng không dám.

Nói hắn tốt, rõ ràng không cam tâm.

Vị cô gia này có bao nhiêu cặn bã, không ai so với Kim Hối hiểu rõ hơn, rất nhiều chuyện cũng là ngay trước mặt gã phát sinh mà.

- Ca, không được nói cô gia như vậy, bằng không ba ngày không để ý tới ca đó. – Ngay cả cổ của Kim Kiếm Nương đều ửng hồng, trực tiếp đi ra ngoài làm việc.

Kim Hối không nhịn được nói:

- Nghiệp chướng...

...

Lúc Kim Hối tìm được Thẩm Thập Tam (Điền Thập Tam), gã đang ngồi ngây người trong bóng đêm.

Từ khi gã tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, đã mấy tháng rồi.

Thập Tam ta cũng là một người mà?

Thẩm cô gia nhà ngươi mời chào qua đây sau, không đề cập trọng dụng, không đề cập lấy lễ đối đãi.

Trực tiếp quên sạch sành sanh.

Thật sự quên mất.

Suốt mấy tháng này, Thẩm Thập Tam ăn mặc không lo.

Phụ mẫu của gã cũng sống rất thoải mái, nhất là mẫu thân, lại cùng mẫu thân của Thẩm Lãng, mẹ kế Đại Ngốc Tống thị kết thành bạn tốt.

Mỗi ngày đều theo cùng nhau quay tơ diệt lụa thêu thùa.

Gã căn bản cũng không biết, làm thế nào mà ba bà này lại chơi chung với nhau.

Thế nhưng Thẩm Thập Tam đã bị quên ở một xó trong lâu đài, chân chính ban ngày không có cái quái gì làm, buổi tối cũng chẳng có cái méo gì để mần.

Đáng sợ nhất là, mẫu thân lại đang tìm vợ cho gã.

Thế là mẹ kế của Đại Ngốc Tống hỏi thăm khắp nơi kiếm mối mần mai cho gã.

Có thể vài ngày sau, Thẩm Thập Tam sẽ phải đi tương thân.

Ta đây con mẹ nó còn là sát thủ giang hồ à?

Cái chân gãy của gã đã lành, mỗi ngày không có việc gì cũng chỉ có thể ra sức luyện kiếm, luyện kiếm, luyện kiếm.

Khi Kim Hối ra hiện ra ở trước mặt gã, Thẩm Thập Tam đang nhìn phía ngoài mưa to ngây người.

Cuối cùng có người tới tìm ta, ta còn tưởng rằng tổ chức sớm đã quên ta từ lâu.

Làm sao biết chứ? Coi như là một tờ giấy, một mảnh cây quẹt phân cũng có tác dụng mà.

Kim Hối nói:

- Đi nào, có nhiệm vụ.

Thẩm Thập Tam hưng phấn, chợt đứng lên, cầm lấy kiếm liền đi ra ngoài.

Thân thể gã, muốn rỉ sét rồi.

Còn nhiệm vụ gì?

Gã không muốn hỏi, tóm lại có chuyện làm là tốt rồi.

Suốt thời gian không có việc gì làm phải bó gối ở đây, gã gần như phát điên rồi.

...

Đi tới tiểu viện của Thẩm Lãng cùng Mộc Lan.

Kim Hối ở bên ngoài hô:

- Tiểu Băng cô nương, ta mệnh lệnh phụng cô gia đến tìm cô nương đây.

Một lát sau.

Trong sân có thật nhiều cửa sổ đều thắp sáng đèn dầu.

Ngay sau đó đại bộ phận đều dập tắt, chỉ còn lại một cửa sổ sáng.

Nửa khắc đồng hồ sau đó, tiểu Băng đi ra, mắt buồn ngủ mông lung.

- Chuyện gì? - Tiểu Băng nói.

Kim Hối nói:

- Cô gia để cho ta tới gặp cô nương lấy chìa khóa mật thất dưới đất số 3.

Tiểu Băng vỗ đầu của mình.

Mật thất số 3, mật thất số 3.

Cô gia rất đáng ghét, tổng cộng mười mấy mật thất, hơn nữa trước khi đi giao chìa khóa cho nàng bảo quản.

Nhớ ra rồi, chìa khoá mật thất số 3.

Tiểu Băng xuất ra chìa khoá, mở ra căn phòng cô gia, lại cầm lấy chìa khoá mới, mở ra mật thất của cô gia, lại cầm lấy chìa khoá mới, mở ra ngăn tủ của cô gia, ở trong ô vuông thứ 3 lấy ra chìa khoa

Hết thảy đều rất thành thạo.

Có thể không thuần thục à?

Tiểu Băng như thường lệ nửa đêm lặng lẽ mò qua tới trộm người.

Kim Hối đưa tới bức thư do Thẩm Lãng đích thân viết, tiểu Băng sau khi xem xong, đem chìa khoá đưa tới.

Tiếp đó phát sinh một tiếng rên.

Bởi vì, nàng mặc áo ngủ tơ lụa, vừa đưa tay, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Nàng vội vàng xé tay áo, che ở cánh tay của mình, nói:

- Các ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn cánh tay của ta, ta là đàn bà của cô gia.

Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam không nói gì.

Tiếp nhận chìa khoá không nói hai lời liền đi.

- Nghiệp chướng...

Kim Hối không nhịn được nói:

- Thập Tam à, ngươi có nghĩ tới cưới vợ hay không?

Thẩm Thập Tam ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu.

Kim Hối nói:

- Đi bên ngoài tìm đi, có cô gia ở đây, chúng ta ở trong phủ tìm không được vợ đâu.

Thẩm Thập Tam rất tán thành.

Kim Hối đi mật thất số 3 dưới đất, lấy ra hai rương lớn, dùng vải dầu tầng tầng bao vây lại.

Cô gia đã nói, không thể mở ra nhìn, không thể hỏi đây là vật gì.

Gã lấy một cái rương lớn trong đó đưa cho Thẩm Thập Tam nói:

- Cái rương nghìn vạn lần không nên bị ướt, không nên mở ra nhìn, ngươi đi con đê Khổ Thủy, đào một cái lỗ ở tầm cao hai trượng, tiếp đó nhét cái rương này vào, đốt kíp nổ, tiếp đó lập tức rời chạy ra khỏi phạm vi hai nghìn thước. Chờ đê đập bị nổ tung một lổ hổng lớn, nước lũ trút xuống đến Khổ Thủy, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành.

Thẩm Thập Tam ôm lấy cái rương đáp:

- Vâng.

Kim Hối nói:

- Nếu có người chặn lại.

Thẩm Thập Tam nói:

- Giết chết bất luận tội.

Kim Hối nói:

- Nếu như đánh không lại, liền ra sức trốn. Nếu quả như thật trốn không thoát, liền đốt kíp nổ đồng quy vu tận, cái rương trong tay ngươi nhất định không thể rơi vào trong tay bất luận kẻ nào, hiểu chưa?

- Vâng. - Thẩm Thập Tam nói.

Tiếp đó, hai người cỡi khoái mã, mỗi người đi một ngả.

Một đi làm nổ con đê phía bắc phủ Tử tước Lan Sơn, trình diễn vở kịch lớn nước lũ bao phủ gia tộc họ Chúc.

Một đi đến con đê Khổ Thủy gây nổ để thoáy nước.

Mà lúc này, Tử tước Chúc Lan Đình mới suất lĩnh mấy trăm tên võ sĩ tinh nhuệ lao ra bãi săn Nộ Giang đi đến thành Huyền Vũ.

Chênh lệch thời gian, rất trọng yếu!

...

Sáng sớm hôm sau!

Mưa to vẫn còn.

Thời tiết này, thật tình là ẩm ướt khó chịu!

Ngày hôm nay sẽ phải đúng là tuyên bố tranh chấp đảo Kim Sơn kết thúc.

Phán định đảo Kim Sơn thuộc sở hữu.

Mộc Lan chuẩn bị vậy một thân hoa lệ váy dài cuối cùng có cơ hội mặc vào, xinh đẹp mà đứng ở bên cạnh Thẩm Lãng, át hết hoa thơm cỏ lạ.

Trong mấy trăm người ở đây, số đàn bà con gái cũng tầm trăm người.

Toàn bộ cũng là thiên kim phu nhân quyền quý, đẹp hơn đa số người

Nhưng Mộc Lan là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất, Thẩm Lãng tha hồ kiêu ngào, lòng hư vinh lấy được vĩ đại thỏa mãn.

Nhưng mà, hắn đương nhiên cũng phát hiện.

Không thấy Tử tước Chúc Lan Đình, thiếu chủ thành Nộ Triều Cừu Kiêu cũng không thấy.

Kẻ địch quả nhiên như là trong tưởng tượng của hắn quả nhiên không có đường xuống chút nào.

Đối mặt hạng người trơ tráo như thế, sẽ phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu a.

Không biết Chúc Lan Đình biết được bản thân mấy vạn mẫu trang viên ruộng đồng, còn có lâu đài mấy trăm mẫu, mấy trăm năm gia tộc cơ nghiệp bị nước lũ bao phủ sẽ có biểu cảm đặc sắc cỡ nào?

- Yên lặng!

Một tiếng gào to, toàn tràng tĩnh lặng, mấy trăm người ngồi thật nghiêm trang.

Vương thúc Ninh Khải cất cao giọng nói:

- Ta tuyên bố, ba trận luận võ tranh chấp đảo Kim Sơn, chính thức kết thúc!

- Quá trình luận võ, công bằng công chính.

- Kết quả luận võ, công chính hiệu quả.

- Người thắng trận tranh chấp đảo Kim Sơn sau cùng là phủ Bá Tước Huyền Vũ, gia tộc họ Kim.

- Kể từ hôm nay, quyền vĩnh cửu cai trị đảo Kim Sơn toàn bộ về tay gia tộc họ Kim.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục gõ chữ viết canh thứ ba, ban ngày ngủ không ngon, so với ngày xưa phải uể oải thật nhiều. Lạy xin mọi người hỗ trợ bơm hơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.