Nghe xong lời của Kim Mộc Thông nói, nhạc mẫu, Mộc Lan cùng Thẩm Lãng đều có chút ngây người.
Tên mập vĩnh viễn đều giống như là một đứa bé vậy.
Mặc kệ tham gia bất luận cơ mật đại sự gì đều buồn ngủ, xuất hồn bay ra ngoài.
Lại thật không ngờ gã sẽ nói ra một lời như thế này.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóc mập, đệ nghĩ xong rồi chứ?
Kim Mộc Thông gắng sức gật đầu nói:
- Đệ đã suy nghĩ hai ngày, mặc dù ngay từ đầu đều tràn trề sợ hãi, nhưng sau cùng vẫn có quyết định này.
Mắt của Tô Bội Bội có chút đỏ hoe.
Tuy rằng bà hay đánh chửi Kim Mộc Thông, hơn nữa còn chán ghét đủ kiểu.
Nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của bà, bà làm sao có thể không đau không thương.
Huống hồ sau khi Thẩm Lãng tiến vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, gần như điền vào tất cả khuyết điểm Kim Mộc Thông, gã liền biến thành một thế tử rất tốt.
Đây là một đứa trẻ thật biết điều, cho tới bây giờ đều không gặp rắc rối, lại nghe lời như vậy, hoàn toàn khác với những đứa nhóc hư hỏng đáng ghét bên ngoài.
Hôm nay đứa con trai này sẽ phải rời xa, tiến vào cái vòng thị phi kinh đô, để cho bà thế nào cũng không thể không lo lắng.
Đứa con trai này còn chưa từng rời khỏi bên cạnh mình.
Thế nhưng nội tâm của bà cũng biết, con trai phải đi ra ngoài rèn luyện mới có thể lớn lên, chim ưng non phải xa cha mẹ bên người mới có thể bay lượn.
...
Bên trong thư phòng chỉ còn sót Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông.
- Tỷ phu à, lúc mấy ngày nay tỷ phu không ở đây, đệ thự sự muốn biết tình tiết phía sau《 Tây Du Ký 》 cho nên đệ đã tự viết mấy vạn chữ, tỷ phu xem giúp đệ với,
Thẩm Lãng nhận lấy bản thảo.
Dùng khoảng chừng hơn nửa canh giờ để xem.
Thật bất ngờ, vô cùng ngạc nhiên.
Cảm xúc viết sách của tên mập đặc biệt lợi hại, rõ ràng là đánh một yêu quái, lại để cho gã viết lửa giận ngút trời, tên yêu quái nếu không chết nổi quả thực thật xin lỗi trời đất.
Cũng chính là đặc biệt am hiểu kéo thù hận.
Mà lại, gã viết sách còn hiểu đến vòng vòng đan xen.
Ví như mới vừa đánh một tiểu yêu quái, tiếp tục tới một người đại yêu quái, đánh xong một đại yêu quái, tức khắc một thần tiên đến, mới vừa đánh xong thần tiên này, Ngọc Đế đều bị kinh động.
Một màn này quen đến không thể nào quen được hơn nữa.
Rất giống là tiểu thuyết huyền ảo hậu thế, kẻ địch càng lúc càng lớn, càng ngày càng lợi hại, âm mưu luận tiếp cái này đến cái kia.
Nhưng mà cái nàykhông thích hợp với Tây Du Ký.
Tây Du Ký là thấy tốt thì lấy, cho nên dù cho đám yêu quái có chỗ dựa vững chắc, với thần tiên trên trời cũng đến đấy là dừng, không phải luôn luôn đánh lên, với âm mưu luận đến điểm cần là dừng.
Mà tên mập lúc này mới mấy vạn chữ, liền đẩy nội tình đen tối ngập trời viết đến chỗ Ngọc Đế.
Đọc thì hấp dẫn vô cùng.
Thế nhưng cũng đẩy chủ tuyến sai lệch.
Kiểu viết như thế này, kế tiếp lại muốn đánh Ngọc Đế, nói không chừng còn muốn một lần nữa đại náo Thiên Cung, còn lấy cái rắm trải qua thỉnh kinh thế nào.
Như thế sau mười vạn chữ, Tôn Ngộ Không đã diệt Ngọc Đế hủy thiên cung mất rồi.
Huống hồ câu chuyện Tây Du Ký, đến khi bắt đầu thỉnh kinh có chút như là phim truyện hệ liệt (*)
(*)Hệ liệt: là 1 bộ truyện cùng tác giả có liên quan đến nhau, có nhiều quyển, nhân vật chính truyện này có thể xuất hiện ở truyện khác với tư cách là nhân vật phụ.
Không ngừng gặp phải yêu quái mới, không ngừng gặp phải khó khăn mới, thế nhưng đã chấm dứt thật nhanh.
Kết quả Kim Mộc Thông đặc biệt viết mấy vạn chữ, vẫn đang viết ở mỗi một sự kiện, hơn nữa càng quậy càng lớn, đã sớm đẩy chủ tuyến thỉnh kinh sang méo sẹo.
- Thế nào? Tỷ phu? - Kim Mộc Thông vô cùng khẩn trương, giống như một tác giả mới viết xong sách giao cho biên tập đọc vậy.
- Sau khi tiến vào Quốc Tử Giám, đệ định dùng viết sách mở ra cục diện, liền dùng bản 《 Tây Du Ký 》này. - Kim Mộc Thông hỏi:
- Đệ nhất định phải nổi danh toàn bộ Quốc Tử Giám, tỷ phu không ngại đệ dùng bút danh Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh chứ?
Thẩm Lãng đáp:
- Nhóc mập, đệ viết rất khá.
Tên mập mừng rỡ.
- Thế nhưng... - Thẩm Lãng nói:
- Đệ không thích hợp viết 《 Tây Du Ký 》, đệ hành văn quá kịch liệt, thù hận kéo được quá ác, tình cảm quá kịch liệt.
Kim Mộc Thông kinh ngạc nói:
- Đây... vậy không tốt sao?
- Tốt. - Thẩm Lãng nói:
- Ta giới thiệu cuốn tiểu thuyết khác cho đệ viết, ta sẽ đọc sáu vạn chữ cho đệ ngươi nghe, đệ đừng sao chép, nghe thấy là được rồi.
- Tốt, tốt... - Kim Mộc Thông nói.
Thẩm Lãng bắt đầu thì thầm: Chương 1, Thiên tài rơi xuống.
- Đấu lực, ba đoạn!
Nhìn trên tấm bia ma thạch trắc nghiệm có năm chữ lóe sáng thậm chí có hơi chói mắt, mặt thiếu niên không chút thay đổi, khóe môi có than tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến một trận đau đớn
Không sai!
《 Đấu Phá Thương Khung 》 xuất thế ngang trời.
Đương nhiên thế giới này chỉ có nội lực cùng chân khí, là không có đấu khí.
Hơn nữa võ đạo thế giới này không có cao như bên trong Đấu Phá Thương Khung vậy đâu.
Nhưng chung quy coi như là thế giới võ đạo, rất nhiều thứ đều quen thuộc, nên cảm giác nhập tâm cũng lớn hơn nhiều.
Thẩm Lãng mồm miệng rõ ràng, đọc thật nhanh.
Kim Mộc Thông nghe được đâu chỉ như mê như say, quả thực như si như cuồng.
Nhất là nghe được đoạn Nạp Lan Yên Nhiên tới từ hôn, gã nhập tâm quá mãnh liệt.
Toàn thân nhiệt huyết sôi trào, nắm chặt tay, ảo tưởng mình là Tiêu Viêm.
Hóa ra cái câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng bắt nạt thiếu niên nghèo là từ nơi này xuất hiện hả?
Tỷ phu còn thường xuyên nói những lời này.
Tầm mấy canh giờ, Thẩm Lãng cuối cùng đã đọc xong tập một《 Đấu Phá Thương Khung 》.
Mắt của Kim Mộc Thông gần như xanh mét.
Trời ạ?
Câu chuyện này quá đặc sắc, quá dễ xem, quá kích thích.
Ta còn muốn khóc rồi.
Trời cao tại sao phải để cho Kim Mộc Thông ta đây nghe câu chuyện hay như thế.
Luận trình độ văn học, đương nhiên《 Tây Du Ký 》 vượt qua rất ra.
Thế nhưng luận về độ nhập tâm và lực tác động của tình tiết,《 Đấu Phá Thương Khung 》 siêu cấp mạnh mẽ.
Giống như so sánh《 Thiên Long Bát Bộ 》 với 《 Tầm Tần Ký 》 càng thêm kinh điển, thậm chí không thể so sánh nổi.
Thế nhưng khi người viết đọc 《 Tầm Tần Ký 》, hoàn toàn như là mở ra cổng thế giới mới, ngày đêm không ngủ, khâm phục trên thế giới vẫn còn có sách hay như vậy? Lúc đó mức độ si mê, thậm chí còn muốn vượt qua 《 Thiên Long Bát Bộ 》 cùng 《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》.
Bởi vì lực tác động của ham muốn, Tầm Tần Ký vượt qua Thiên Long Bát Bộ, cũng càng thoải mái.
- Nhóc mập, đệ phải nghĩ kỹ, đệ xác định vào Quốc Tử Giám để viết 《 Đấu Phá Thương Khung 》?
Kim Mộc Thông nói:
- Nhất định phải viết, đời này đệ mặc kệ chuyện gì khác, cũng phải viết ra quyển sách này.
Thẩm Lãng nói:
- Sau khi đệ viết quyển truyện này, những bạn học Quốc Tử Giám có thể vừa điên cuồng đọc, vừa chửi sách của đệ viết nát vụn, không có giá trị văn học, thậm chí xem đệ thành sự sỉ nhục của Quốc Tử Giám sỉ.
- Có thể nổi tiếng không? - Kim Mộc Thông bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
- Có thể, hơn nữa nhất định sẽ thành đại danh. Thậm chí không chỉ Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học, thiếu niên dưới hai mươi mấy tuổi đều có thể bị một lưới bắt hết. Thế nhưng danh tiếng có thể sẽ không được tốt, người ta sẽ rủa đệ đã viết một quyển đại độc thảo (sách độc hại).
- Ha ha ha ha... - Kim Mộc Thông cười:
- Có thể nổi tiếng là tốt rồi, có thể tìm được một người vợ rất tốt, vậy có thể đủ giao lưu bằng hữu không?
Thẩm Lãng nói:
- Có thể, nhưng mà những kẻ giao lưu cũng là phường cặn bã dốt nát, những học bá hay Tiến sĩ sẽ không làm bạn với đệ đâu.
- Vậy thì thật là tốt, đệ cũng là học sinh cặn bã. - Kim Mộc Thông nói:
- Tỷ phu mau đưa cho đệ dàn ý cốt truyện với giới thiệu nhân vật sơ lược nữa, đệ sẽ vừa nghĩ suốt trên đường lên knh, vừa đến Quốc Tử Giám đệ liền lập tức viết.
Thế là, kế tiếp Thẩm Lãng múa bút thành văn.
Căn cứ trí não tinh luyện, lập dàn ý nội dung tình tiết của một triệu chữ và sơ lược nhân vật của《 Đấu Phá Thương Khung 》 viết ra toàn bộ.
Tầm hơn hai vạn chữ.
Kim Mộc Thông tiếp nhận những thứ này dàn ý, giống như được tuyệt thế bí kíp võ công《 Cửu Âm Chân Kinh 》 vậy.
- Cám ơn tỷ phu, tỷ phu đối với đệ tốt quá.
- Tỷ phu chờ xem, đệ sẽ không làm mất mặt tỷ phu, đệ rất định sẽ nổi như cồn.
Tiếp tục Kim Mộc Thông ngượng ngùng nói:
- Tỷ phu, khi sách mới ra thị trường, đệ có thể đổi tên sách thành《 Kim Bình Mai Đấu Phá Thương Khung 》 hả?
Ta... Đ*!
Da đầu của Thẩm Lãng đều phải bùng nổ, Kim Mộc Thông nhà ngươi cũng ưu tú thế này?
Ăn ké cũng không phải ké đến nước này.
- Ý của đệ là sao? - Thẩm Lãng cả giận nói.
Kim Mộc Thông nói:
- Vậy có thể gọi là Đấu Phá Thương Khung Phong Nguyệt Vô Biên hay không?
Thẩm Lãng nói:
- Đệ à, không lẽ đệ định cho vào đó mấy cảnh giường chiếu hả?
Kim Mộc Thông gắng sức gật đầu nói:
- Bên trong gái đẹp rất nhiều, không thêm thì tiếc.
Thẩm Lãng nói:
- Đệ có thể thêm vào, nhưng là tuyệt đối không thể nhiều, không thể phá phá hư thuộc tính nội dung câu chuyện.
Suốt đêm, Kim Mộc Thông đều cùng Thẩm Lãng thảo luận về quyển sách mới gã sắp viết.
Càng ngày càng phấn khởi, càng ngày càng mong đợi, trong lòng gã cũng dần dần không sợ.
Ngược lại với chuyến đi Quốc Tử Giám đọc sách tràn đầy mong đợi.
Kim Mộc Thông ta đây sắp nổi, ta nhất định sẽ nổi tiếng toàn bộ kinh đô.
Cho đến lúc này, còn sợ không có em gái thích ta sao?
Phía trên một quyển Phong Nguyệt Vô Biên ai cũng biết là tỷ ta phu viết.
Nhưng cuốn sách này, chính là tác phẩm Kim Mộc Thông đại thần ta đây.
Tên mập ảo tưởng sách của mình gây sốt, thắng được bạch phú mỹ, hướng đến đỉnh nhân sinh.
Rơi vào mộng đẹp không thể tự kềm chế.
Nhạc mẫu Tô Bội Bội lúc đầu muốn khuyến tên mập đi ngủ, đỡ phải ngày mai mất tinh thần khi lên đường, thế nhưng ở bên ngoài nghe được Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông thảo luận khí thế ngất trời, lại rút về phòng sửa soạn hành lý cho Kim Mộc Thông.
Nhóc mập này vốn thân với anh rể gã mà.
Ngày tiếp theo khi trời chưa sáng.
Có một vị khách thần bí đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Một thái giám già, mười mấy người võ sĩ.
- Bái kiến Bá tước Huyền Vũ phu nhân. - Cái thái giám già hướng Tô Bội Bội hành lễ.
Cái thái giám già đưa lên ngũ vương tử Ninh Chính bái thiếp, còn có thơ của gã đích thân viết.
Đây là thái giám tâm phúc của hoàng tử Ninh Chính.
- Điện hạ bảo ta dẫn người tới đón thế tử, sau khi tiến vào kinh đô, thế tử cũng ở trong phủ Ngũ điện hạ, mỗi ngày điện hạ đều sẽ phái người bảo hộ thế tử đi học, xin phu nhân yên tâm. - Thái giám già nói.
- Vậy đa tạ điện hạ, xin trưởng lão chờ một chút, ta đây đi chuẩn bị ngay một chút quà quê để ngươi mang về kinh đô đi.
Thái giám già nói:
- Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được, điện hạ biết được mất hứng.
Tô Bội Bội nói:
- Cũng là một chút thứ không đáng tiền, nhất định phải nhận lấy.
Kế tiếp, Tô Bội Bội chuẩn bị mấy rương lớn lễ vật.
Có tơ lụa, có bảo kiếm, đương nhiên chủ yếu chính là xà phòng thơm, nước gội đầu, nước hoa, mặt nạ, toàn bộ là quà cho vợ của Ninh Chính.
Thẩm Lãng tiến lên phía trước nói:
- A ông, cuộc sống của Ngũ điện hạ gần đây có phải không tốt lắm hay không?
Đây là rất hiển nhiên.
Đoạn thời gian trước, phủ Bá Tước Huyền Vũ đối mặt tuyệt cảnh, Tô Bội Bội đi chạy vạy khắp nơi chỉ mượn một nghìn lượng vàng, biến thành trò cười quý tộc.
Ngũ vương tử Ninh Chính đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dốc hết toàn bộ đưa tới một vạn bảy nghìn lượng vàng.
Lúc đó quốc quân cũng đã đặc biệt không thích, nhưng ngẫm lại một vạn bảy nghìn lượng vàng cũng không sửa đổi được đại cục, còn có thể bù đắp lại một chút vương tộc thể diện, cũng không có truy cứu.
Thế nhưng sau, Thẩm Lãng nhất cử lấy ra tám mươi vạn lượng vàng, nện thật mạnh ở trên đầu hội Ẩn Nguyên, làm mất mặt khắp thiên hạ.
Quốc quân đương nhiên tức giận.
Loại phẫn nộ này không cách gì phát tiết với phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhưng lại có thể với Ninh Chính.
Xem ra Ninh Chính nhà ngươi vô cùng xảo quyệt, đã sớm cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ có cấu kết đi.
Toàn bộ người kinh đô cũng đều nghị luận, thậm chí trào phúng.
Đều nói Ngũ vương tử Ninh Chính tính cách lầm lì, thuần phác ngay thẳng, hiện tại xem ra cũng rất giảo hoạt, tâm cơ sâu vô cùng.
Biết phủ Bá Tước Huyền Vũ muốn phát đạt, cho nên giả mù sa mưa mà đưa ra một vạn bảy nghìn lượng vàng thu mua nhân tâm.
Toan tính không nhỏ.
Cho nên, Ninh Chính xem như là bị Thẩm Lãng kéo xuống nước, gần đây cuộc sống đặc biệt khổ sở.
Bị người khác châm chọc khiêu khích vẫn là việc nhỏ, bị quốc quân nghi kỵ mới là đại sự.
Quốc quân đã gọi gã đi trách phạt nhiều lần, hơn nữa phạt quỳ nhiều lần.
Thậm chí bởi vì một chuyện giả dối cỏn con, hạ một đường ý chỉ, hủy đi đi một chân cột quý phủ Ninh Chính, tỏ vẻ cảnh cáo.
Ở vào thời điểm này, Ninh Chính hẳn là lập tức cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ phân rõ giới hạn, tỏ vẻ trong sạch.
Thế nhưng biết được quốc quân hạ chỉ để Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám đọc sách, đây là có ý bắt làm con tin.
Lúc này gã rõ ràng không nên xuất thủ, nhưng vẫn là xuất thủ.
Bởi vì để Kim Mộc Thông vào Quốc Tử Giám đọc sách là gã kiến nghị, lúc đó là vì giữ được độc đinh của gia tộc họ Kim.
Cho nên, Ninh Chính cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Còn tránh hiềm nghi? Không có cần thiết.
Nghe được lời Thẩm Lãng hỏi, thái giám già nói:
- Chủ tử của chúng ta vô dục vô cầu, bị một chút bạch nhãn cũng không có vấn đề, đã quen rồi.
Thẩm Lãng lạy xuống nói:
- Đa tạ điện hạ, ngày khác Thẩm Lãng tiến vào kinh đô, nhất định đăng môn lạy xuống.
- Đâu có, đâu có. - Thái giám già nói.
Tiếp tục, thái giám già muốn nói lại thôi.
Thẩm Lãng nói:
- A ông, có chuyện gì hãy nói đi.
Thái giám già nói:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đảo Vọng Nhai gió to sóng lớn, xin hãy Bá tước Huyền Vũ cẩn thận.
Thẩm Lãng hỏi:
- Hóa ra có người vào kinh thuyết phục à?
Thái giám già đáp:
- Không chỉ một đợt, vô số thế lực đều đối với mỏ vàng đảo Vọng Nhai thèm nhỏ dãi không ngớt, đã mài đao soàn soạt, rục rịch cả rồi.
Thẩm Lãng khom người nói:
- Cảm ơn A ông báo cho biết.
Sau khi hừng đông!
Trong ánh mắt lưu luyến của mọi người, Kim Mộc Thông rời khỏi phủ Bá Tước Huyền Vũ, tiến vào kinh đô.
Trừ mười mấy người võ sĩ Ngũ vương tử phái tới bảo hộ phía dưới, phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng phái hai mươi mấy người đi theo.
Đại thái giám truyền chỉ gặp việc này, một trận cười nhạt, hướng thái giám tâm phúc của Ngũ vương tử nói:
- Ngũ điện hạ nhà các ngươi thật đúng là chân thực nhiệt tình, chỉ bất quá đã sắp ăn cơm, lúc này mới bắt đầu nhóm lửa có chút quá muộn đi.
Ý kiến châm chọc không che giấu chút nào, nói Ngũ vương tử Ninh Chính cấu kết ngoại thần, ý đồ tranh ngôi.
Thẩm Lãng ở bên cạnh buồn bã nói:
- Lời này của công công là có ý gì, nguyền rủa quốc quân à?
Đại thái giám truyền chỉ cao giọng nói:
- Ngươi có thân phận gì? Một tên ở rể nhỏ nhoi, có tư cách gì nói chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi nói sắp đến lúc ăn cơm? Người nào sắp ăn cơm hả? Là thái tử à? Hôm nay quốc quân thiên thu đang thịnh, sống lâu trăm tuổi hay hơn nữa, ngươi lại nói nhanh đến lúc ăn cơm, đây rõ ràng chính là nguyền rủa quốc quân. A ông, lời này có cần phải phổ biến.
Tên đại thái giám truyền chỉ sắc mặt tái mét tức thì, cao giọng nói:
- Chúng ta không có ý tứ này, ngươi không nên ăn nói bừa bãi.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi có ý này hay không, quốc quân tự có phán đoán, dù sao cũng ta cảm thấy có cần phải nói những lời này để quốc quân biết.
Đại thái giám truyền chỉ da đầu một trận tê dại.
Lời này truyền đến tai quốc quân, ông ta đương nhiên tội không đáng chết, cũng sẽ không bị cách chức.
Thế nhưng quỳ mấy canh giờ, tự tát mấy bạt tai là không tránh khỏi.
Hơn nữa có một câu gièm pha như vậy, kế tiếp một số đối thủ trong cung sẽ có gấp mười lần, gấp trăm lần lời gièm pha.
Rõ ràng họa là từ ở miệng mà ra.
Nghe nói tiểu súc sinh Thẩm Lãng này là rắn độc, xem ra cũng chẳng hề sai.
Nắm lấy cơ hội liền cắn người.
Kế tiếp, tên đại thái giám truyền chỉ cũng không dám dây dưa, trực tiếp suất đội đi.
Kim Mộc Thông không ở trên xe ngựa la lớn:
- Tỳ phu, đến Quốc Tử Giám đệ nhất định sẽ không cho tỷ phu mất mặt, tỷ phu chờ tin tốt đệ nổi tiếng kinh đô nhé!
...
Kim Mộc Thông đi.
Mộc Lan rất khó chịu, nhạc mẫu Tô Bội Bội càng thêm ngơ ngác.
Có đôi khi bản năng còn hô một tiếng nhóc mập.
Tiếp đó, lại sửng sốt khi cầm lấy thước, chổi lông gà v.v…đánh Kim Mộc Thông mà yên lặng rơi lệ.
Chuyện hàng ngày trong nhà.
Ăn cơm, đi ngủ, ăn hiếp Đậu Đậu.
Bây giờ Đậu Đậu đi rồi.
Thật là làm cho người ta khó chịu.
Thậm chí kể cả Thẩm Lãng, tên mập Kim Mộc Thông mới vừa đi không lâu sau, hắn cũng đã nhớ gã.
Thẩm Lãng nhìn nhạc mẫu mất hồn mất vía, lại an ủi:
- Nhạc mẫu ngài yên tâm, không bao lâu, con liền tự mình tiến vào kinh đô nhận nhóc mập về nhà.
...
Thẩm Lãng cũng không thể ở phủ Bá Tước Huyền Vũ quá lâu!
Tên mập Kim Mộc Thông rời khỏi là một khúc nhạc đệm, kế tiếp vở kịch lớn còn phải tiếp tục trình diễn.
Chiến lược đảo Vàng, lập tức sẽ phải đến cao trào lớn nhất.
Đảo Vọng Nhai thiên la địa võng, còn cần Thẩm Lãng giăng tấm lưới cuối cùng.
Sau khi tên mập ra đi, Thẩm Lãng lại ở nhà cùng nương tử và nhạc mẫu suốt một ngày.
Sáng sớm hôm sau, hắn rời nhà, ở dưới sự bảo vệ của Hoàng Phượng đi đảo Vọng Nhai.
Mộc Lan rõ ràng hận không thể luôn luôn đi theo bên người Thẩm Lãng.
Thế nhưng không được, nàng cần giữ nhà, cần phải bảo vệ phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng cả đất phong.
Lúc này bốn ngàn quân đội toàn bộ điều đi đảo Vọng Nhai, ở lại phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng chỉ có một nghìn tinh nhuệ cùng hai nghìn dân binh, nhiệm vụ phòng thủ đặc biệt nặng nề.
Thẩm Lãng ôm nương tử, hôn lên trán, chóp mũi, đôi môi, cằm của nàng một cái.
Tiếp đó xoay người rời khỏi.
Do dự một chút sau đó lại trở về, ở ngay chỗ mê người nhất dưới thắt lưng của nương tử cũng nhẹ nhàng hôn cắn một cái.
...
Cừu Kiêu cùng hai nghìn hải tặc ở trên đảo Vọng Nhai, được tiếp đãi như tổ tông vậy.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ quả nhiên không dám tổn thương nửa cọng lông măng của gã.
Quân doanh phía trên đảo Vọng Nhai mới vừa xây xong một nhóm, binh sĩ gia tộc họ Kim còn chưa kịp vào ở đi, đã bị hải tặc Cừu Kiêu cướp rồi tiến vào.
Cừu Kiêu rõ ràng đã mang lương thực cùng thịt.
Kết quả lại phái người đi về phía phủ Bá Tước Huyền Vũ làm cho muốn, không chỉ có đưa tay muốn, hơn nữa còn trực tiếp xuất thủ đoạt.
Hai ngày này không biết xảy ra bao nhiêu xung đột.
Nhưng Bá tước Huyền Vũ mỗi một lần đều áp chế xuống, đơn giản là từng bước nhượng bộ.
Điều này làm cho Cừu Kiêu vô cùng đắc ý.
Ha ha ha ha!
Sau lưng ta có thành Nộ Triều, sau lưng ta là phụ thân Vua Hải Tặc, chính là trâu bò.
Gia tộc họ Kim chẳng những không dám tổn thương ta, hơn nữa còn muốn ra sức nịnh bợ ta, rõ ràng quá thú vị.
Ha ha ha ha ha!
Thế là, Cừu Kiêu được một tấc lại muốn tiến một thước, nói lên yêu cầu càng ngày càng quá phận.
Ví như để Kim Mộc Lan tới đảo Vọng Nhai, không làm gì khác, chính là bồi gã và uống vài chén rượu mà thôi.
Hơn nữa các huynh đệ hải tặc của gã không thể không có nữ nhân.
Để Bá tước Huyền Vũ lập tức đi vận tới một nhóm nữ nhân, để các huynh đệ hải tặc của gã hưởng dụng.
Điều quan trọng nhất là, Cừu Kiêu coi trọng một nữ nhân của Bá Tước Huyền Vũ, tâm phúc của Mộc Lan Kim Kiếm Nương.
Vì phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng thành Nộ Triều hữu nghị, các ngươi đặc biệt cần xem Kim Kiếm Nương thành lễ vật đưa cho Cừu Kiêu ta đây hưởng dụng.
Những ngày này, phe Cừu Kiêu vừa làm mưa làm gió, nhưng cũng không có quên chính sự.
Đi tìm hiểu hư thật của đảo Vọng Nhai khắp nơi.
Toàn bộ đảo Vọng Nhai đều đang khí thế ngất trời mà xây dựng.
Tầm hơn vạn tên dân phu, không ngừng đốn củi, khai thác đá.
Không chỉ xây dựng thêm bến tàu, hơn nữa đã bắt đầu xây công sự.
Nền tảng đều xây gần xong.
Quy mô pháo đài này rất lớn, có chừng trên trăm mẫu.
Những ngày này, vô số kể lương thực cùng các loại vật tư, liên tục không ngừng vận đến đảo Vọng Nhai.
Lúc này Cừu Kiêu hoàn toàn kết luận.
Trên đảo này nhất định có mỏ vàng, hơn nữa còn là mỏ vàng siêu cấp lớn.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ đã tiến hành chiến lược dời đi, hận không thể cầm toàn bộ phủ Bá Tước bắt đầu dời đến đảo Vọng Nhai.
Hơn nữa mấy ngày nay, Bá tước Huyền Vũ tuy rằng nhường nhịn lần nữa, nhưng lại là kiên quyết không cho Cừu Kiêu đi lấy mỏ quặng.
Vẫn luôn đang nói, hầm mỏ còn chưa có xây xong, vô cùng nguy hiểm, không có gì đẹp mắt.
Hôm nay!
Cừu Kiêu giở trò kim thiền thoát xác, hóa trang mình thành một kẻ bỏ bê công việc, tiếp đó lén lút chạy vào trong hầm mỏ.
Tức khắc, gã hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Hầm lớn như vậy?
Quá... Quá chấn động.
Đường kính hầm nay có chừng một ít trăm trượng đi, hơn nữa sâu không thấy đáy, tối thiểu sâu vài chục trượng.
Nhưng mà dưới đáy hầm, chi chít xây dựng nhà cửa.
Hơn nữa thủ vệ hết sức nghiêm ngặt, gần như mỗi một tòa nhà bên ngoài, đều có bốn tên lính.
Bất kỳ một tên bỏ bê công việc ra vào, đều cần vào bằng thẻ số.
Hơn nữa ở ngay hầm mỏ, bất luận ai bỏ bê công việc đều không được nói chuyện với nhau, chỉ có thể vùi đầu làm việc.
Phương diện này khẳng định có quỷ, nếu như là mỏ quặng sắt bình thường căn bản không có dạng này.
Thế là Cừu Kiêu dần dần mai phục, tìm được một cái cơ hội, đánh bại một thợ mỏ, thay áo của gã, mang theo số của gã, len lén lẻn vào sâu trong hầm.
Nội tâm của gã tràn đầy mong đợi.
Đảo Vọng Nhai đến tột cùng có mỏ vàng hay không?
Chân tướng rất nhanh đã muốn tiết lộ.
Đẩy cửa ra, đi vào một căn phòng bên trong.
Tiếp đó...
Cừu Kiêu hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Cũng là Kim Tử, trong cả trong căn phòng cũng đầy vàng.
Gã gặp được một màn trước nay chưa từng có.
Vô số cát vàng giống như chất thành một ngọn núi vậy.
Bên trong có một cái bếp lớn, đang hòa tan cát vàng, tiếp đó đúc thành từng bước từng bước vàng khối.
Khối vàng siêu lớn, trên trăm cân một khối.
Mà những khối vàng trên trăm cân, đã chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất bên cạnh.
Một đống này có bao nhiêu vàng?
Tối thiểu hơn vạn cân đi.
Tiếp tục, Cừu Kiêu rút lui ra khỏi gian phòng này, tiến vào một gian phòng khác.
Trong phòng này lại có một dòng sông, mấy chục tên thợ mỏ đang đãi vàng.
Cái gọi là đãi vàng, chính là cầm mỏ đất không ngừng rửa, sàng qua sàng lại đến khi thấy cát vàng.
Cừu Kiêu thấy rất rõ ràng.
Bên trái vậy một đống cát vừa mới đãi ra.
Hàm lượng vàng… này cũng quá cao, đây là một mỏ giàu siêu cấp, trước nay chưa từng có.
Bởi vì vừa liếc một cái, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy cát mang ánh vàng rực rỡ.
Mà bên phải là đống cát vàng mới vừa đãi, cũng chất thành một tòa núi nhỏ, tối thiểu có mấy trăm cân trở lên.
Cừu Kiêu trong lòng thực sự hoàn toàn sợ run.
Gã gần như không cách nào hít thở.
Thảo nào phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể lập tức ra tám mươi vạn lượng vàng.
Bọn họ lại phát hiện thế này một mỏ siêu cấp như thế!
Kế tiếp, gã tiến vào mỗi một phòng, thấy toàn bộ cũng là vàng.
Cát vàng, vàng khối, vàng thỏi, lượng vàng.
Nội những lượng vàng này, có chừng hết mấy vạn khối, tương đương với mấy chục vạn lượng vàng.
Như vậy cả khu mỏ này có bao nhiêu số lượng dự trữ vàng?
Trời biết!
Loại mỏ như thế, quả thực thấy những điều chưa hề thấy và cũng chưa nghe bao giờ.
Họ Cừu chúng ta muốn phát tài, đại phát tài a!
Cái này mỏ vàng là của ta, là gia tộc họ Cừu chúng ta.
Kế tiếp gã phải truyền tin cho cha, bất kể bất cứ giá nào đều phải đoạt được đảo Vọng Nhai.
Cái gì năm thành?
Không, phải cướp hết toàn bộ.
Mỏ vàng siêu lớn như vậy, gã thế nào không thể nhường ra một nửa.
Thành Nộ Triều phải dốc hết toàn bộ, mấy vạn đại quân cùng đi, chém tận giết tuyệt gia tộc họ Kim.
...
Ban đêm, Thẩm Lãng leo lên đảo Vọng Nhai.
- Cừu Kiêu đến rồi ạ?
Bá tước Huyền Vũ đáp:
- Đến mấy ngày rồi, làm mưa làm gió, người người oán trách.
Thẩm Lãng nói:
- Hắn đi đến hầm mỏ chưa?
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Đi qua, thấy được toàn bộ.
Thẩm Lãng mang tất cả vàng đều dùng để đóng kịch.
Cho nên, nhất định khu mỏ này sẽ cho Cừu Kiêu bị sốc nhất từ trước đến giờ.
Cả người giống như đưa thân vào vào trong núi vàng.
- Hắn đã phái mười mấy người võ sĩ đi thành Nộ Triều, cho là mình làm vô cùng bí ẩn, để những hải tặc này dạo ra khỏi đảo Vọng Nhai mấy dặm trở lên thuyền, không lâu sau sau, Cừu Thiên Nguy sẽ nhận được mật thư của con trai.
Thẩm Lãng mừng rỡ nói:
- Tối hôm nay sẽ mới Cừu Kiêu uống rượu.
- Con heo này đã vỗ béo lắm rồi, phải giết ngay thôi.
Bá tước Huyền Vũ nói:
- Là giết mỗi mình hắn, hay là...
- Giết hết, cùng với hai nghìn hải tặc, chém tận giết tuyệt, đưa hai nghìn cái đầu cho Cừu Thiên Nguy, tuyệt đối chấn động.
...
Chú thích của Bánh: Bắt đầu điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi, tối hôm qua vô cùng khó khăn ngủ bốn canh giờ. Tinh thần mệt mỏi rã rời buổi sángđành phải pha trà đậm viết mấy canh giờ, cho nên chương thứ nhất hơi trễ, ta sẽ kiên trì tới cùng. Lúc này cần các huynh đệ hỗ trợ, ta xin mọi ngườ đó!