Cho dù là lấy tư cách nghi phạm cùng bị cáo, nhưng Kim Mộc Thông là thế tử phủ Bá Tước, không cần quỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Lãng gã liền nước mắt lưng tròng, trên mặt tràn đầy áy náy, y hệ như con Husky làm sai chuyện vậy.
Không, không phải Husky.
Là con chó Golden Retriever cực kỳ mập thì có.
Husky quá ngốc, dù cho hủy cả nhà của ngươi nó cũng chẳng cảm thấy áy náy.
Mặt khác, trong ánh mắt của gã tràn đầy hân hoan, kích động, thân cận vô hạn.
Giống như một chú cún vừa bị vứt bỏ, lại một lần nữa được chủ nhân ôm về nhà.
Ngày hôm nay đối với Kim Mộc Thông mà nói, hoàn toàn là một giai đoạn trưởng thành, một lần tra tấn.
Đầu tiên, gã bị làm bẩn, mất đi tấm thân mười mấy năm trong sạch.
Đương nhiên, điểm ấy gã hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy rất sảng khoái.
Cái thứ xử nam quái đản này, gã đã sớm muốn chào thân ái và quyết thắng, nhưng luôn luôn tìm không được cơ hội.
Gia quy nghiêm như vậy, không thể gây tai họa cho tỳ nữ trong nhà.
Không sợ tất cả mọi người cười chê, Kim Mộc Thông đã thầm mến qua tiểu Băng.
Đương nhiên cũng chưa nói tới thầm mến, chỉ là một loại cảm xúc tốt đẹp đặc biệt mông lung.
Kết quả không nói cũng được, tiểu Băng sau khi trở thành người đàn bà của Thẩm Lãng liền hoàn toàn trở thành phóng túng, hoàn toàn phá hủy hình tượng thuần khiết trong lòng gã.
Không thể tai họa cho tỳ nữ, vị hôn thê cũng từ hôn, trong nhà có đại sự gấp rút, căn bản là không kịp tìm vợ cho gã.
Tên mập thậm chí có nghĩ tới bản thân lén lút đi thanh lâu, giải quyết việc này quách cho xong
Thế nhưng... Gã không dám.
Đi tới kinh đô xong xuôi, gã vốn có thể cho phép cất cánh bản thân.
Nhưng anh rể nói qua, không thể đi thanh lâu, cho nên gã thì không đi được.
Không thể tưởng đến, lần đầu tiên bản thân dĩ nhiên là dùng phương thức này cáo biệt.
Mặc dù có chút đau, nhưng là không có gì không tốt, chí ít đặc biệt lạ lẫm.
Thế nhưng, đối với chuyện Dư Phóng Chu hãm hại Kim Mộc Thông để cho gã đau thấu tim gan.
Thế giới này đen tối như vậy, hiểm ác như vậy sao?
Ta xem ngươi là thành bằng hữu duy nhất, xem như tri kỷ.
Ngươi lại hại ta như thế? Hơn nữa hi sinh sự trong sạch của chính vợ mình, cái đó và cầm thú có cái gì khác nhau chớ?
Lúc đó Kim Mộc Thông vẫn chỉ là oán giận, nhưng nhìn chung vẫn không sợ hãi.
Thế nhưng, khi gã bị bắt đến trong đại lao, cảm giác sợ hãi thật sự đang đến.
Gã từ nhỏ đến lớn đều còn chưa có rời khỏi nhà, luôn luôn được cha mẹ bảo bọc.
Đương nhiên, trước khi anh rể tiến vào nhà, gã gần như mỗi ngày đều chịu đòn.
Thế nhưng, đánh là thân, chửi là yêu.
Cha mẹ một hồi lâu không đánh, gã còn cảm thấy thật là không quen.
Trong khoảng thời gian này ở kinh đô, gã vẫn thường lệ nằm mơ cha mẹ đánh gã, hơn nữa còn là mộng đẹp, không phải ác mộng.
Hôm nay, gã bị người hãm hại, nhốt ở bên trong phòng giam.
Cả người giống như một chú cún béo mập sắp bị giết, tràn đầy bất an cùng sợ hãi, nhưng mà chỉ có thể nức nở rơi lệ, nhưng không thể khóc ra thành tiếng, bởi vì gã là thế tử của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Ta rất sợ, nhưng là không thể mềm yếu.
Lúc bị bắt vào nhà tù, gã còn không biết Thẩm Lãng đã tới.
Hơn nữa, của quý bên dưới đã bị thương, đau quá.
Ngay lúc đó gã, không ngừng ở trong lòng cầu nguyện.
- Tỷ phu, mau đến cứu đệ, cứu đệ với...
- Không được, ta không thể khóc, ta là thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ, ta muốn đấu tranh cùng bọn họ đến cùng.
Tiếp đó, gã đã bị áp lên công đường, nghe được bọn nha dịch hô to uy vũ, thủy hỏa côn ra sức gõ xuống mặt đất, gã lại sợ đến một trận run rẩy.
Gã biết, lát nữa sẽ bị đánh, nhưng không phải cái loại đánh của mẹ cha đâu.
Những tên này đều là kẻ địch, là chân chánh đòn hiểm.
Cho nên, Kim Mộc Thông càng thêm thấp thỏm lo âu.
Nhưng mà thật không ngờ, anh rể lại thực sự đến, giống như từ trên trời giáng xuống, xem ra cầu nguyện vẫn có tác dụng.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh rể.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Kim Mộc Thông liền bình tĩnh lại.
Trong lúc nhất thời giống như bị một lực tràng cường đại bảo vệ.
Tất cả sợ hãi tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
...
Thẩm Lãng tiếp tục cất giọng như thể lòng đầy căm phẫn lắm.
- Chuyện này không thể cứ tính như vậy, đệ đệ Kim Mộc Thông của ta không thể bị mất trinh oan uổng được, mụ Trần thị này nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ, ngay cả chủ nhân hiệu sách Thiên Phong Dư Phóng Chu cũng khiếp sợ ra mặt.
Thế giới này không phải chỉ có nam hiếp nữ hay sao?
Nào có nữ tử cường bạo nam nhân?
Lại nói Kim Mộc Thông anh tuấn đáng yêu? Thị hiếu Thẩm Lãng nhà ngươi có vấn đề đi.
Ước chừng một lúc lâu, ông chủ hiệu sách Thiên Phong Dư Phóng Chu nói:
- Thẩm công tử, ngài không nên càn quấy.
Tiếp đó, gã chợt quỳ trên mặt đất, cất giọng buồn bã:
- Đại nhân, tiểu dân vì chuyện phát hành sách của Kim Mộc Thông mà dốc hết tâm huyết. Lúc lão mẫu thân của tiểu dân sinh nhật, người nào cũng chẳng mời, chỉ mời mỗi một mình hắn mà thôi. Bởi vì nương tử của tiểu dân xinh đẹp, hắn đã nhìn đến mấy lần ở bữa tiệc, tiểu dân lúc ấy cũng không làm cho ra lẽ, bởi vì cho rằng tên này chỉ là thiếu niên ngây thơ, kết quả chỉ uống hai chén đã say ngã, muốn ở phòng của tiểu dân nghỉ ngơi. Tiểu dân đỡ hắn lên giường rồi bảo nương tử nấu canh giải rượu đưa đến chỗ hắn, không ngờ hắn chỉ vờ say, cưỡng bức làm bẩn vợ của tiểu dân, hơn nữa còn làm nhục hơn một canh giờ.
Hơn một canh giờ?
Nhóc mập lợi hại, tỷ phu tự hào thay cho đệ.
Khạc!
Nhất định là giả, nhóc mập không có khả năng có sức chiến đấu này.
Toàn bộ vượt qua ba mươi phút, cũng là giả.
Bởi vì Lãng gia ta đây mới... Quên đi, quên đi, chuyện này dài dòng, hơn nữa một chút đều không quan trọng.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
- Làm nhục hơn một canh giờ, cũng không có người đi ngăn cản?
Dư Phóng Chu nói:
- Lúc đó tiểu nhân uống nhiều rồi, cũng đang định ngủ, trong nhà cũng chỉ có mẹ già lãng tai, còn có hai đứa bé. Tên súc sinh Kim Mộc Thông này uy hiếp nương tử của tiểu dân, nếu như nàng can đảm dám phản kháng, dám can đảm la toáng lên, sẽ giết hai đứa con của tiểu dân.
Kim Mộc Thông tức khắc nổi giận.
Gã đến nhà Dư Phóng Chu đặc biệt thích hai đứa bé, không chỉ tặng quà mà còn cho cả tiền lì xì nữa.
Hơn nữa còn ước định, lần sau tặng hai chú cún cho đôi chị em này.
Trần thị quỳ trên mặt đất, ra vẻ tức tưởi mà nói:
- Đại nhân, dân nữ vẫn luôn giữ mình trong sach, ngay cả một đầu ngón tay cũng không để cho đàn ông khác đụng vào, hôm nay thân thể bị tên cầm thú này làm bẩn, dân nữ cũng nữa không mặt mũi nào sống trên thế giới này nữa, chỉ cầu xin đại nhân cho ta một công đạo, trừng trị tên ác nhân này.
Thẩm Lãng nói:
- Kim Mộc Thông, ngươi nói cho Vương đại nhân, ngươi nói cho tất cả mọi người, có phải hay không con ả Trần thị thừa dịp ngươi say rượu, làm bẩn ngươi.
Kim Mộc Thông run lên nói:
- Đúng, ta uống hai chén rượu sau đó liền bất tỉnh nhân sự, lại một lần nữa mở mắt ra, giống như con mụ này ngủ ở cùng một chỗ.
Ông chủ hiệu sách Thiên Phong Dư Phóng Chu nói:
- Rõ ràng buồn cười, ngươi lại nói nương tử của ta làm bẩn ngươi, lúc chúng ta đây phát hiện, ngươi liền đặt ở trên người nương tử của ta.
Thẩm Lãng nói:
- Kim Mộc Thông, lúc đệ tỉnh lại là tư thế gì, có phải đặt trên người của ả không?
Kim Mộc Thông nhớ lại, hình như kà vậy.
Đương nhiên là như vậy, vì cái tư thế đó này chính là người khác bày ra.
Thẩm Lãng nói:
- Có bộ vị thân thể nào của người đàn bà này đặt ở trên người của đệ không? Chân hay cánh tay cũng được.
Kim Mộc Thông nói:
- Chân của người đàn bà này đặt trên đùi của đệ.
Thẩm Lãng nói:
- Nghe chưa? Người đàn bà này cũng đặt ở trên người của đệ đệ ta mà.
Dư Phóng Chu nói:
- Thẩm Lãng, ngươi không nên ăn nói bừa bãi, rõ ràng là Kim Mộc Thông đặt trên người nương tử của ta mà.
Thẩm Lãng nói:
- Thân thể Kim Mộc Thông là thân thể, chân của thê tử ngươi không phải à? Vậy làm sao có thể nói đệ đệ ta ép thê tử nhà ngươi kia chứ? Hoàn toàn đè nhau thì có.
Dư Phóng Chu nói:
- Vậy ngươi xem thê tử ta, trên người để lại vết sẹo, toàn bộ là dấu vết vùng vẫy, chẳng lẽ còn không thể chứng minh nàng là bị cưỡng bức làm bẩn sao?
Thẩm Lãng nói:
- Kim Mộc Thông, trên người ngươi có dấu vết thương tích không?
Kim Mộc Thông nói:
- Có, nhưng mà, nhưng mà ở nơi nào.
Thẩm Lãng hô to nói:
- Nhìn thấy mà giật mình, nghe rợn cả người, cái con đàn bà Trần thị hung ác này, lại làm bị thương mệnh căn của đệ đệ ta đến chảy máu, ngươi, ngươi… làm thế nào, chẳng lẽ ngươi còn dùng răng sao? Y quan đâu? Nhanh chóng kiểm ra mệnh căn của đệ đệ ta, xem có bị thương hay không? Bằng chứng như núi thế này, một người đàn ông đi cưỡng bức làm bẩn đàn bà sao có thể làm cho mệnh căn của mình bị thương được?
Y quan bất đắc dĩ quá tới kiểm tra, quả nhiên bị thương.
Trần thị nghe nói như thế, xấu hổ và giận dữ muốn chết, chỉ vào Thẩm Lãng cất giọng run rẩy:
- Tên cầm thú này lại làm nhục ta như vậy, ta không sống được, ta không sống được.
Tiếp đó, ả cố sức tông mạnh vào bậc thềm.
- Nương tử, không nên, không nên... - Dư Phóng Chu xông lên muốn ngăn lại.
Thẩm Lãng nhanh hơn, trực tiếp chặn Dư Phóng Chu.
- Ngươi đụng đi, ngươi đụng đi, nếu ngươi dám tự tông chết thì đã lắm đấy…
Đ* đại gia ngươi, cái thằng súc sinh nhỏ nhoi độc ác này.
Dư Phóng Chu này một khi không ngăn cản, Trần thị cũng không có ngưng lại, đầu trực tiếp đụng trên bậc thềm, trực tiếp sưng lên một cục to.
Đau đến mức ả gần như sắp ngất.
Thẩm Lãng ra sức cổ vũ:
- Tiếp tục đụng, gắng sức đụng, không phải muốn tìm cái chết à? Dứt khoát quyết đoán một chút, ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì? Đụng ra được một cục bé tí như vậy, muỗi đốt còn lợi hại hơn nhà ngươi.
- Thẩm Lãng, ngươi càn quấy, hò hét công đường như thế, quả thực làm nhục người trí thức, bay đâu cho ta lôi ra ngoài, lôi ra ngoài.
- Chậm! - Ngũ vương tử Ninh Chính đi đến, nói:
- Hôm nay Thẩm Lãng chính là trạng sư (*tức là luật sư ngày xưa) cho thế tử Kim Mộc Thông, hắn đương nhiên có quyền biện bạch.
Nếu chỉ ở chỗ bị mật, Vương Khải Khoa dám nhục nhã Ninh Chính.
Nhưng ở mặt của mọi người, gã tuyệt đối không thể làm như vậy.
Bởi vì Ninh Chính như thế nào đi nữa nói cũng là con trai của quốc quân, ngươi nhục nhã Ninh Chính, chính là nhục nhã quốc quân.
- Bái kiến Ngũ điện hạ!
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa khom mình hành lễ.
Tiếp đó, Ninh Chính ở công đường bên phải, tìm một trên ghế ngồi xuống, vì Thẩm Lãng áp trận.
Đương nhiên, bản thân chuyện này cũng rất sỉ nhục.
Đường đường một hoàng tử, muốn giữ lại một người đều không gánh nổi, còn muốn đích thân tới trấn trận.
Những vương tử khác tùy tiện phái tới một tùy tùng chào hỏi là được, thậm chí không cần phái chân chó cao cấp.
Dư Phóng Chu nói:
- Thẩm Lãng, ngươi luôn miệng nói nương tử của ta cưỡng bức làm bẩn Kim Mộc Thông, dựa vào cái gì hả? Tại sao hả? Kim Mộc Thông này dáng dấp múp míp, không có nửa phần anh tuấn, dựa vào cái gì hả? Không có đạo lý!
Thẩm Lãng nói:
- Bởi vì ngươi muốn... Mượn giống!
Tiếp tục, Thẩm Lãng giống như tiết lộ thiên đại bí mật giọng điệu nói:
- Tất cả mọi người các ngươi không biết, thân thể của cái tên Dư Phóng Chu có vấn đề, không thể để cho người ta mang thai. Đệ đệ Kim Mộc Thông của ta là huyết mạch quý tộc trăm năm, thế tử phủ Bá tước Huyền Vũ, cao quý đến cỡ nào? Cho nên hắn đã dụ đệ đệ ta quá chén, hơn nữa cho đệ đệ ta trúng tình dược, tiếp đó để vợ Trần thị thừa cơ làm bẩn Kim Mộc Thông, chính là vì mượn giống sinh con trai.
Nghe những lời này, tất cả mọi người xem thế là đủ rồi.
Ngươi, ngươi lợi hại.
Dư Phóng Chu giống như bị nhục nhã khủng khiếp, ánh mắt dường như muốn phun lửa vậy, giận dữ hét toáng lên:
- Thẩm Lãng, tên súc sinh nhà ngươi lại làm bẩn danh dự của ta như thế, nếu như thân thể của ta không được, nếu như ta không thể làm cho người đàn bà của ta mang thai, vậy hai đứa con gái của ta từ đâu tới hả?
Thẩm Lãng chợt vỗ tay một cái rồi nói:
- Nói thật hay, nói thật hay.
Hắn hướng huyện lệnh Vương Khải Khoa cùng Ninh Chính chắp tay nói:
- Ngũ điện hạ, Vương đại nhân, hai ngươi có chỗ không biết, hai đứa con gái của Dư Phóng Chu này căn bản cũng không phải là ruột thịt của hắn, cũng là hắn tìm tới nam nhân khác mượn giống mới sinh được. Bằng không Dư Phóng Chu năm nay đã ba mươi lăm tuổi, vì sao hai đứa con gái một đứa mới ba tuổi, một đứa mới hai tuổi? Bởi vì lúc trước mượn giống sanh cũng là hai con gái, cho nên lần này hắn muốn một đứa con trai, hơn nữa còn muốn huyết mạch cao quý, cho nên mới tìm Kim Mộc Thông.
Nghe những lời này, tất cả mọi người lại bản năng gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Dư Phóng Chu giận dữ, quát lên:
- Thẩm Lãng, ngươi ngậm máu phun người, ngậm máu phun người. Con của chúng ta sở dĩ nhỏ tuổi, hoàn toàn là bởi vì thân thể nương tử lúc trước không tốt, trải qua đã nhiều năm điều dưỡng mới thành công mang thai.
- Xì! - Thẩm Lãng nổi giận mắng lại:
- Rõ ràng chính là ngươi không được, rõ ràng giống của ngươi có vấn đề, cho nên mới muốn mượn giống. Nếu như ngươi muốn chứng minh giống của ngươi tốt, ngươi bây giờ liền làm cho một người đàn bà mang thai ngay cho ta.
Mẹ kiếp đại gia ngươi, loại chuyện mang thai này tối thiểu cũng muốn hơn một tháng mới có thể xác định đi.
Thẩm Lãng nhà ngươi có bản lĩnh, ngươi thử tại hiện trường làm cho người khác mang thai để cho ta chống mắt nhìn xem.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:
- Thẩm Lãng, lời này của ngươi không hề căn cứ, hoàn toàn chính là bản thân phỏng đoán mà thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Muốn chứng minh điểm này rất đơn giản, tìm tới hai con gái của Dư Phóng Chu, nhỏ máu nhận thân!
Đương nhiên người hiện đại chúng ta đều biết, nhỏ máu nhận thân là không đáng tin cậy.
Thế nhưng ở cổ đại, quả thật không có con đường thứ hai để xác định quan hệ huyết thống.
Nghe những lời này, Dư Phóng Chu mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói:
- Được, chúng ta tiến hành nhỏ máu nhận thân này.
Bởi vì trước kia gã quanh năm ở bên ngoài bôn ba làm ăn, ngoại hình của vợ lại xinh đẹp thế kia nên chính gã cũng có chút không yên lòng.
Hai đứa bé sinh ra không lâu sau, gã liền tiến hành nhỏ máu nhận thân, kết quả hoàn toàn hòa nhau cùng một chỗ.
Cho nên gã chắc chắn đây là con gái ruột của mình.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cũng không biết tại sao, chuyện làm sao liền phát triển đến nhỏ máu nhận thân vậy.
Rõ ràng là thẩm tra xử lí một vụ án Kim Mộc Thông cường bạo Trần thị, làm sao lại tổ lái sang chuyện nhỏ máu nhận thân nữa vậy?
Mà Dư Phóng Chu để chứng minh bản thân không có bị cắm sừng, nên mở miệng đồng ý, lòng tin tràn đầy.
Vương Khải Khoa do dự chỉ chốc lát.
Dư Phóng Chu nói:
- Xin đại nhân đi truyền hai con gái của tiểu dân qua đây, cùng tiêu dân tiến hành nhỏ máu nhận thân, tiểu dân muốn hoàn toàn phá vỡ cái lời đồn này, tiểu dân muốn chứng minh nương tử của mình trong sạch.
Vương Khải Khoa nói:
- Dư Phóng Chu, ngươi quả nhiên muốn như thế?
Dư Phóng Chu nói:
- Tiểu dân muốn chứng minh nương tử của mình trong sạch, tiểu dân cần sự thực chứng minh Thẩm Lãng hoàn toàn là ăn nói bừa bãi, bịa đặt.
Thế là, huyện lệnh Vương Khải Khoa phái người đi đón hai con gái của Dư Phóng Chu.
Ngũ điện hạ Ninh Chính cũng vỗ bốn gã võ sĩ đi tới, đôi bên giám thị lẫn nhau, cam đoan ai cũng không nhúc nhích được tay chân.
- Lúc các ngươi đi, động tác nhẹ một chút, trẻ con đang ngủ, không nên đánh thức... - Ninh Chính phân phó.
...
Không đến nửa canh giờ, hai bé gái đã bị ôm tới.
Chúng đang ngủ say, dáng dấp nhỏ bé vô cùng đáng yêu, thảo nào Kim Mộc Thông sẽ thích.
Thẩm Lãng trong lòng mềm nhũn.
Vợ chồng Dư Phóng Chu, thậm chí mẹ già của gã đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hai đứa bé này sẽ được đưa đến thành Nộ Triều nuôi lớn đi, cũng may tuổi tác còn nhỏ, còn không có ký ức gì, sau khi lớn lên cũng sẽ không đau khổ.
Sau đó vẫn có thể làm hai tiểu công chúa sung sướng hạnh phúc.
Rõ ràng làm bậy.
Lúc vợ chồng Dư Phóng Chu làm chuyện ác, lẽ nào sẽ không có nghĩ tới hai đứa bé này à?
Nhỏ máu nhận thân bắt đầu!
Cái y quan lấy ra một cây tiểu đao.
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Đứa bé nhỏ như vậy, ngươi dùng đao làm cái gì, cắt ra một dấu sẽ để lại sẹo, dùng kim đâm là được rồi.
Tức khắc, cái y quán lấy ra một cây kim nhỏ.
Thẩm Lãng tiến lên muốn cầm hai cánh tay nhỏ của bé gái.
- Thẩm Lãng, không nên đụng vào hai nhân chứng kia. - Vương Khải Khoa nói bằng giọng lạnh lẽo.
Thẩm Lãng nói:
- Máu chảy ruột mềm, tuy rằng đứa trẻ còn không biết cảm giác đau là gì, nhưng vẫn là sẽ đau. Học trò lên trước vò cho tê tay của bọn chúng, lại dùng kim đâm một lỗ nhỏ, cũng sẽ không đau.
Vương Khải Khoa cảm thấy Thẩm Lãng rất nhiều chuyện.
Thế này một chút đau lại coi là cái gì?
Thẩm Lãng nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Vương đại nhân, thân làm quan phụ mẫu, ngài lẽ nào lại không thể có một chút lòng thương tiếc với trẻ con à?
Dựa vào, ngươi lại lên mặt dùng đại nghĩa ép ta sao?
Vương Khải Khoa nói:
- Ngươi bụng dạ khó lường, tuyệt đối không thể để cho ngươi đụng vào hai nhân chứng này.
Ngũ vương tử Ninh Chính nói:
- Thẩm Lãng không thể, vậy ta cũng có thể đi.
Vương Khải Khoa cũng không muốn.
Thế nhưng, trước mắt bao người, gã chẳng lẽ nói Ngũ vương tử ngươi cũng không thể à?
Ninh Chính ta đây lấy tư cách con trai của quốc quân, tỏ ý yêu dân như con một cái có gì sai à?
Không sai!
Nếu Vương Khải Khoa nhà ngươi ngăn cản, ngươi có ý gì?
Là muốn lộ ra họ Ninh của ta cay nghiệt thiếu tình cảm à?
Ngươi đoán xem quốc quân với cái nào từ mẫn cảm nhất?
Không sai, chính là cay nghiệt thiếu tình cảm.
Thế là, Ninh Chính tiến lên mở hai tay của mình, để tất cả mọi người thấy rõ ràng.
Tiếp đó, cầm ngón tay út của hai bé gái, nhẹ nhàng mà nắn bóp.
Trực tiếp bóp tê chỗ thần kinh cảm giác ngay ngón tay.
- Có thể. - Y quan nói.
Nhỏ máu nhận thân chính thức bắt đầu!
Dư Phóng Chu trong lòng tràn đầy tự tin, gã và hai con gái đã làm không chỉ một lần nhỏ máu nhận thân.
Mỗi một lần kết quả cũng giống nhau.
Huyết dịch hòa nhau, trăm phần trăm ruột thịt cốt nhục.
Có người mang lên một chén, bên trong có nửa chén nước trong.
Dư Phóng Chu dùng kim chợt đâm rách ngón tay của mình, để hai giọt máu tươi rơi vào trong chén.
Ngay sau đó, y quan nhẹ nhàng đâm ngón tay của hai đứa con gái Dư Phóng Chu.
Một lát sau, mới trích ra một giọt máu tươi, rơi vào trong chén.
Hai cô bé thậm chí cũng không có tỉnh lại, trẻ con lứa tuổi này cảm giác đau cũng không rõ ràng gì mấy.
Rất nhiều đứa bé đi chích ngừa thậm chí sẽ không khóc, bậc phụ huynh cảm thấy con mình thật là lợi hại, thật là dũng cảm, nhưng thật ra là chúng không biết đau. Đương nhiên cũng có đứa bé khóc thê khóc thảm, có khi chẳng phải vì đau mà chính là sợ hãi.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn ba giọt máu trong chén nước.
Ở đây kẻ nắm chắc nhất chính là Dư Phóng Chu.
Gã đã thử qua bao nhiêu lần, hoàn toàn không có vấn đề.
Thẩm Lãng này là đồ ngu, lại bằng vào bản thân sinh con quá muộn mà vọng tự phỏng đoán, nói nhăng nói cuội gì chuyện mình đi mượn giống.
Còn đưa ra cái trò nhỏ máu nhận thân.
Đơn giản là buồn cười.
Đây không phải là rõ ràng cung cấp cho mình thứ vũ khí làm bằng chứng à?
Mỗi người đều nói Thẩm Lãng thông minh dường nào, cũng không hơn gì cái này mà thôi.
Tiếp đó...
Dư Phóng Chu dần dần ngây người!
Gã hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.
Bởi vì, ba giọt máu cũng không có hòa nhau.
Gã giống như bị sét đánh vậy.
Khi nhỏ máu của ba cha con vào nước xong,, chẳng những không có hòa nhau, ngược lại còn đầy bài xích, đẩy nhau ra, ngay sau đó liền tản mất, biến thành một đám máu loãng đỏ rực.
Đây... Điều này sao có thể?
Lúc trước gã Dư Phóng Chu thử qua nhiều lần nhỏ máu nhận thân, cũng không vấn đề.
Lúc trước cũng là hòa nhau, lúc trước thử qua ba lần.
Tại sao lại như thế được?
Không có đạo lý!
Đương nhiên sẽ không hòa nhau, Lãng gia đã sớm làm ba lần mưu mô, trong đó đều động tay chân cả, ngay cả trên tay của vương tử Ninh Chính cũng có phèn chua.
Vương tử Ninh Chính đau lòng nhìn hai đứa trẻ kia nói:
- Nhỏ máu nhận thân đã kết thúc, mau ôm con về ngủ đi.
- Vâng!
Tiếp đó, thái giám mang theo hai tên võ sĩ, ôm hai đứa bé này ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi, hai cái cô bé này đều ở đây ngủ say không có tỉnh lại.
...
Vẫn chờ đến khi ôm hai đứa bé kia đi xa, không còn nghe được gì nữa.
Thẩm Lãng bỗng nhiên chợt cười to một tiếng, khiến tất cả mọi người sợ đến một phen giật mình.
- Mọi người nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Ba giọt máu chẳng hề hòa nhau chút nào!
- Dư Phóng Chu, ngươi và hai con gái không hòa nhau cũng không có gì, then chốt cả hai đứa con gái của ngươi cũng chẳng hòa lẫn nhau.
- Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh Dư Phóng Chu nhà ngươi không chỉ không sanh được hài tử đi ra ngoài mượn giống, hơn nữa còn tìm đàn ông bất đồng mượn giống, cho nên phụ thân của hai đứa bé này cũng không cùng một người.
- Quá xấu hổ, quá khó coi. Trẻ con là vô tội, nhưng người lớn các ngươi là có tội, nhà họ Dư các ngươi rõ ràng dơ bẩn cực độ.
- Trần thị, con độc phụ nhà ngươi, quả thực ai cũng có thể làm chồng.
- Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có cái gì nói? Ngươi còn có cái gì nói hả?
- Rõ ràng chính là ngươi xem trúng Kim Mộc Thông nhà chúng ta có huyết mạch cao quý, muốn hướng nó mượn giống sinh ra con trai, rõ ràng là ngươi bỏ thuốc cho nó quá chén, tiếp đó thừa cơ làm bẩn nó, kết quả lại bị cắn ngược lại một cái, nói Kim Mộc Thông cưỡng bức làm bẩn ngươi!
- Đê tiện trơ tráo như thế, ai cũng có thể làm chồng như thế, con đàn bà này còn có cái gì thể diện sống trên thế giới này?
- Ngươi chết đi, ngươi có thể đi chết đượ rcồi! Nếu như trái tim ngươi còn có nửa phần liêm sỉ, ngươi có để tự tông vào tường chết tại đại sảnh này.
Thẩm Lãng lớn tiếng hô to, giống như hoàn toàn nắm giữ chân tướng, nắm giữ chân lý.
Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa da đầu từng đợt tê dại.
Trời ạ!
Chuyện làm sao sẽ phát triển đến nước này hả?
Rõ ràng là kiểm tra vụ án Kim Mộc Thông cường nhục, làm sao bẻ lái đến nhỏ máu nhận thân, tiếp đó chẳng biết tại sao đã bị Thẩm Lãng cướp đi quyền chủ động vậy?
Rõ ràng ngày chó má a!
...
Thẩm Lãng ở trên công đường, bằng vào lực một người đại sát tứ phương.
Thế nhưng, chuyện này hợp lại không có gì đặc biệt hơn người.
Bởi vì trọng tâm căn bản một trận chiến này cũng không ở huyện nha Vạn Niên.
Mà là đang ở triều đình ngày mai.
Vô số Ngự Sử ngôn quan, đều đã viết xong tấu chương tố cáo gia tộc họ Kim, tố cáo Kim Mộc Thông.
Vô số nước bọt sẽ trong nháy mắt bao phủ gia tộc họ Kim.
Không ai quan tâm chân tướng.
Thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Lãng đều không quan tâm.
Một trận chiến này, chỗ mấu chốt nhất, ở chỗ như thế nào xoay cục diện triều đình ngày mai.
Như thế nào thúc ép văn võ bá quan ngoan ngoãn giấu nhẹm cái tấu chương đã viết xong.
Như thế nào thúc ép toàn bộ quan viên chỉ có thể viết một loại tấu chương, chỉ có thể tố cáo một người.
Chuyện này mới là mấu chốt nhất.
Như thế nào làm được chuyện này?
Như thế nào thắng được một trận chiến này?
Then chốt có vài điểm.
Điểm thứ nhất, chuyện này nhất định phải phải phá trời, dẫn phát hiệu ứng núi vang sóng dậy.
Nhất định phải khiến cho thiên hạ văn võ bá quan hết sức tức giận, ai cũng muốn phát ra tiếng, tất cả mọi chuyện đều phải nhường, cũng chỉ có thể tố cáo một việc này, bằng không ngươi chính là đại nghịch bất đạo, chính là mất gốc, chính là tư tưởng chính trị chao đảo.
Điểm thứ hai, chuyện này có thể làm tức giận quan văn thiên hạ, nhưng không thể làm tức giận quốc quân, ngược lại phải cho ông ta cảm thấy thoải mái.
Điểm thứ ba, chuyện này phải cho công chúa Ninh Diễm đặc biệt sẵn lòng đi làm, bản thân nàng thậm chí còn thấy siêu cấp đã ghiền.
Điểm thứ tư, chuyện này khiến cho gia tộc họ Tô dẫn lửa thiêu thân.
Như thế nào làm ra một đại sự, đồng thời thỏa mãn cả bốn điểm trên?
Rất khó đấy!
Quả thực đặc biệt khó khăn.
Quả thực khó như lên trời, giống như hoàn toàn không thể nào làm được.
Khoảng cách hừng đông, cũng chỉ có không đến một nửa canh giờ.
Những thứ ngôn quan này chẳng bao lâu sẽ rửa mặt, muốn xuất phát vào triều.
Nhưng mà đối với Thẩm Lãng mà nói!
Một chút cũng chẳng khó.
Hắn mưu đồ cái đại sự động trời này, sẽ như là chuẩn xác như cầm dao để mổ.
Hoàn toàn cho nổ toàn bộ kinh đô!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương ba, sẽ rất chậm, các huynh đệ nghìn vạn lần không cần chờ. Các ngươi không phải bồi ta thức đêm, ta sẽ bất an, thế nhưng vé tháng nhất định phải cho ta, nghìn vạn lần nghìn vạn lần!