Đêm động phòng hoa chúc, Thẩm Lãng phòng không gối chiếc!
Tầm đến gần nửa đêm, Kim Mộc Lan cũng không có tiến vào trong động phòng.
Một cảnh xuân tình giá trị ngàn vàng, cứ như vậy nằm lẻ loi trên giường quá tiếc, nên làm cái gì giải khuây đi?
Một lần thành hôn, trong người cũng rộn ràng khát khao, muốn ngủ cũng không được rồi!
Vừa lúc đó, Kim Mộc Lan đi đến.
Thẩm Lãng không khỏi thở phào may mắn, may mà hắn vừa rồi cũng không có làm gì, nếu bị nàng nhìn thấy chắc xấu hổ chết mất?
Nhìn thấy Thẩm Lãng đứng lên, Kim Mộc Lan nói:
- Chàng ngồi xuống.
Thẩm Lãng nghe theo ngồi xuống.
Kim Mộc Lan ở ngồi xuống phía bên kia bàn, đường cong eo mông để Thẩm Lãng càng thêm nôn nóng, thực sự muốn ngủ cũng không nổi a.
- Ngày hôm nay thiếp nghe đủ lời đồn đại về chàng, có người nói chàng tham hư vinh, có người nói chàng dốt nát, cũng có người nói trí tuệ của chàng rất thấp. – Rồi Kim Mộc Lan nói tiếp:
- Thế nhưng biểu hiện đêm nay của chàng khiến ta đặc biệt bất ngờ, cũng để cho phụ thân vô cùng ngạc nhiên.
- Quá khen rồi.- Thẩm Lãng nói.
Kim Mộc Lan nói:
- Vậy chàng có thể nói rõ cho thiếp biết không, vì sao lúc trước ở rể nhà họ Từ lại đần độn nhưng đêm nay lại thay đổi nhiều như thế?
Thẩm Lãng nói:
- Ở nhà họ Từ ốm nặng một trận, gần như chết một nửa, tiếp đó não cũng thông suốt một chút, không có ngu như lợn giống lúc trước nữa.
Nghe xong, Kim Mộc Lan nói:
- Thẩm Lãng, có mấy lời thiếp muốn nói rõ cùng chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Nàng nói đi.
Kim Mộc Lan nói:
- Cả đời này của thiếp không muốn lập gia đình, phải dâng hết cuộc đời cho gia tộc. Nhưng bởi vì họ Chúc bức hôn, nên mới bất đắc dĩ phải nhận người ở rể.
Thẩm Lãng đã biết đối phương muốn nói gì, nhưng hắn không cắt đứt.
Mộc Lan tiếp tục nói:
- Chúng ta trên danh nghĩa là phu thê, cả đời này cũng sẽ không thay đổi, thiếp cũng tuyệt đối sẽ không gả cho kẻ khác. Nhưng là nghĩa vụ của phu thê, xin thứ cho thiếp không thể tạm thời thực hiện, đặc biệt xin lỗi.
Nói đúng là, không thể cùng Thẩm Lãng động phòng.
Thẩm Lãng hiểu, lộ ra một nụ cười tươi rồi đáp lời:
- Ta có thể hiểu.
Mộc Lan nói:
- Cái này có thể tạm thời, cũng có thể cả đời.
Thẩm Lãng nói:
- Ta cũng hiểu.
Người con gái kiêu ngạo như Kim Mộc Lan, làm sao có thể tùy tiện cùng người đàn ông khác chung chăn gối, dù cho người đàn ông này là chồng trên danh nghĩa của nàng.
Cấp độ con gái này, muốn có được thân thể của nàng, trước hết phải chinh phục lòng của nàng.
Từ trình độ nào đó, Thẩm Lãng ở rể phủ Bá Tước cũng không phải là vì tình cảm, hoàn toàn là vì bảo hộ người nhà cùng bản thân bình an.
Cho nên, cả hai đều không thiếu nợ nhau.
Đương nhiên, chung quy mà nói hắn vẫn thiếu Kim Mộc Lan, cuối cùng nàng tuyển Thẩm Lãng ở rể trực tiếp giải quyết nguy cơ trí mạng của Thẩm gia.
- Từ nay về sau, chàng có thể ra vào tự do ở phủ Bá Tước, mỗi tháng đều có người cung phụng, hơn nữa thiếp sẽ phụng dưỡng hiếu thuận cha mẹ của chàng, dù ở bất kỳ trường hợp nào chàng đều có thể tuyên bố là chồng thiếp.- Kim Mộc Lan nói:
- Nhưng là chúng ta có thể cả đời đều không chung chăn gối, ta sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, chàng có đồng ý không?
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Ta đồng ý.
Kim Mộc Lan nói:
- Tốt lắm, từ nay về sau chúng ta liền là vợ chồng. Chàng chịu thiệt thòi rồi, phu quân à!
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Cũng được.
Hắn trước sau rất bình tĩnh, không có biểu hiện hiện ra bộ dáng căm phẫn tức giận gì cả.
Kim Mộc Lan nói:
- Đương nhiên, thiếp cũng không thể quá ích kỷ, bản thân thiếp có thể độc thân sống quãng đời còn lại, thế nhưng chàng lại phải nối dõi tông đường. Tối hôm nay là chàng động phòng, thiếp không thể để cho ngươi lẻ loi phòng không gối chiếc, tiểu Băng vào đây!
Kim Mộc Lan kêu một tiếng.
Tức khắc, có một cô bé mặc áo đỏ tầm mười mấy tuổi đi đến, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, quan trọng là vóc dáng phát dục sớm trưởng thành rõ rệt, toàn thân từ trên xuống dưới hấp dẫn thướt tha, cơ thể nở nang làm người ta xao xuyến, vừa nhìn đã thấy vóc dáng tiêu chuẩn để sinh con đẻ cái rồi.
Quan trọng là gương mặt của nàng cũng rất thuần khiết, còn mang theo chút bụ bẫm của trẻ con, rõ ràng một thiếu nữ đẹp tuyệt diệu.
- Tiểu Băng từ nhỏ đã cùng lớn lên với thiếp, tình như tỷ muội, thiếp giao nó cho chàng. - Kim Mộc Lan nói:
- Bắt đầu từ tối nay, muội ấy sẽ cùng chung chăn gối với chàng, sẽ sinh con đẻ cái cho chàng.
Thẩm Lãng kinh ngạc, nữ thần Kim Mộc Lan lại rộng lượng thế này, nghĩ đến chu đáo thế này.
- Tiểu Băng, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của cô gia, muội phải phụng dưỡng thật tốt.- Kim Mộc Lan nói.
- Vâng.- Khuôn mặt của tiểu Băng vừa đỏ vừa đáp lời.
Thẩm Lãng nói:
- Ơ, cái này không được đâu!
Kim Mộc Lan nghiêm mặt nói:
- Thiếp không thể quá ích kỷ, không thể làm phí cả cuộc đời của chàng.
Thẩm Lãng nói:
- Không, ta không có bất kỳ thiệt thòi gì, ta cam tâm tình nguyện.
Chân mày Kim Mộc Lan hơi hơi nhăn lại, lẽ nào lòng si mê của Thẩm Lãng này với mình không thay đổi, cho nên không muốn gặp mặt nữ nhân khác? Không nên như vậy chứ, Kim Mộc Lan không muốn cùng Thẩm Lãng chung chăn gối, thế nhưng cũng không muốn làm hắn phí đời.
Nếu như Thẩm Lãng chuyên chú si tình với nàng, sẽ chỉ làm trong lòng nàng càng thêm hổ thẹn bất an.
- Thẩm Lãng, chàng hãy nghe thiếp nói.- Kim Mộc Lan nghiêm túc nói:
- Chàng thực sự ôm ảo tưởng với thiếp, khát vọng cả đời thiếp chính là suất binh tác chiến, vì gia tộc, vì quốc quân mở mang bờ cõi, chàng thích ta, ta vô cùng cảm kích. Thế nhưng nghìn vạn lần không nên làm chậm trễ hạnh phúc của chàng. Tối hôm nay chàng viên phòng với tiểu Băng, sớm sinh con, báo đáp công ơn cho cha mẹ chàng.
Thẩm Lãng nhìn Mộc Lan một phút, sau đó nói:
- Nếu nương tử ưu ái như thế, vậy nếu vi phu từ chối thì bất kính.
Tiếp đó hắn nhìn về phía tỳ nữ trẻ trung kia nói:
- Tiểu Băng, một khắc xuân giá trị ngàn vàng, đừng chậm trễ, cởi quần áo giúp ta đi.
A?!
Kim Mộc Lan tức khắc sững sờ.
Ta vô cùng cởi mở là không phải giả vờ, thế nhưng... Thẩm Lãng nhà ngươi cũng quá thẳng thừng đi, cứ như vậy đón nhận, cũng không chối từ vờ vịt chút sao?
Tiếp đó, Mộc Lan liền đi ra.
Bởi vì nếu nàng không đi, Thẩm Lãng sẽ cởi quần.
...
Sau khi Mộc Lan đi, ánh mắt Thẩm Lãng rơi vào trên người tiểu Băng.
Nguy rồi, nhìn nhỏ nhắn xinh xắn thế này nhưng tối thiểu cũng 36D, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Khuôn mặt đáng yêu như vậy, nhưng ngực lại đồ sộ thế kia.
- Cô... Cô gia, ngài thực sự muốn thị tẩm tiểu nữ à?- Tiểu Băng run rẩy nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên!
Hắn thật sự không có giả bộ, thành công ở rể phủ Bá Tước xong, tâm nguyện của hắn cũng đã đạt yêu cầu.
Còn Kim Mộc Lan có cần bồi hắn ngủ hay không? Chuyện này không quan trọng.
Đương nhiên hắn thật sự yêu thích Kim Mộc Lan, nhất là gương mặt cùng vóc người của nàng, còn có tính cách.
Thế nhưng người ta đã nói rất rõ ràng, mọi người giả phu thê, tôn trọng nhau như khách, lẽ nào Thẩm Lãng còn cố mà trông chờ theo đuổi nàng, vì nàng thủ thân như ngọc à?
Không thể nào!
Hắn độc thân bốn mươi mấy năm, nào có thời gian chậm trễ duyên phận bản thân đâu.
Đương nhiên vóc dáng Kim Mộc Lan vừa đẹp, khuôn mặt vô cùng xinh, quan trọng đôi chân siêu dài săn chắc, mùi vị nhất định là tuyệt diệu.
Thế nhưng tiểu Băng cũng không kém.
Đàn bà sau khi lên giường, tắt đèn cũng không khác biệt gì mấy, nhất là loại tiểu mỹ nhân như tiểu Băng, tại sao có thể phung phí của trời.
- Băng nhi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ tạm đi! - Thẩm Lãng nói, cây kiếm mini của hắn đã dựng lên.
Băng nhi nhìn Thẩm Lãng, chợt cắn răng một cái, tiếp đó đưa tay cởi quần áo của mình.
Thẩm Lãng lúc này là đang ở tình trạng cờ sao phấp phới.
Tỳ nữ tiểu Băng từ từ lột xuống từng lớp quần áo của mình.
Thẩm Lãng nheo mắt lại.
Bảo vệ trinh tiết suốt bốn mươi mấy năm, cuối cùng cũng được giải phóng rồi!
Thế nhưng, khi tiểu Băng vừa cởi đến quần áo lót, nước mắt nhỏ giọt, cuối cùng rơi xuống như mưa.
Đây, đây là ý gì?
Sao cảm giác như nàng biểu lộ lấy thân cho hổ xơi thế này? Tựa như con gái nhà lành sắp tiến vào hố lửa?
Thẩm Lãng ta dáng dấp đẹp trai như vậy? Chỗ nào không xứng với cô hả?
Mắt tiểu Băng đỏ ngầu, không nói lời nào, nước mắt chảy xuống càng nhiều hơn.
Thẩm Lãng không nói gì, lẽ nào con bé này ghét mình?
Quên đi, hái dưa non ăn không ngọt, Thẩm Lãng tình nguyện ở giá mười năm, cũng không thể ép buộc người khác.
- Được rồi, vậy ngươi sang căn phòng cách vách ngủ đi. - Thẩm Lãng nói.
Tức khắc, thân thể gợi cảm của tiểu Băng chạy tung tăng ra ngoài.
Thẩm Lãng cúi đầu nhìn “cái lều” của mình ở bên dưới, kiếm mini xuất ra sừng sững nhưng tâm trạng lại chán chường, thế là hắn tự hỏi:
- Tam đệ (*biệt danh Thẩm Lãng gán cho thằng em nho nhỏ), phòng Mộc Lan cũng cách đây không xa, nếu như ta chui vào chăn của nàng, kết quả sẽ như thế nào?
Hắn trực tiếp chui vào chăn, mười phút sau đó, ngáy khò khò.
...
Ngày kế, Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan cùng nhau ăn điểm tâm, tiểu Băng ở bên cạnh phụng dưỡng.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, hôm nay thiếp phải cùng cùng chàng về nhà bái kiến cha mẹ chồng, thế nhưng trong người lại có quân vụ bận rộn không có cách nào đi, một hồi chàng giúp thiếp mang vài món lễ vật về nhà.
- Được.- Thẩm Lãng đáp.
Một lát sau, Mộc Lan lại nói:
- Phu quân, sau này chàng có ý kiến cùng mục tiêu gì, có thể nói một chút cùng thiếp.
- Không có mục tiêu gì cả. - Thẩm Lãng đáp.
Mộc Lan lại nói:
- Tại sao không có mục tiêu vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng ta lại có một mục tiêu đặc biệt lớn.
- Cái gì?- Mộc Lan sửng sốt.
Thẩm Lãng nói:
- Giết chết nhà họ Từ, để Từ Thiên Thiên quỳ gối trước mặt của ta kêu rên xin rủ lòng thương.
- A...- Mộc Lan kinh ngạc.
Đàn ông không phải đều có lý tưởng rộng lớn, mặc kệ thật giả đều biểu hiện khoan hồng độ lượng a, phu quân chàng trực tiếp trừng mắt tất báo như vậy, thực sự ổn không đây?
Mộc Lan nói:
- Suy nghĩ của phu quân thiếp có thể hiểu, thế nhưng điểm này chỉ sợ không dễ dàng làm được.
Thẩm Lãng nói:
- Dù cho lấy quyền lực phủ Bá Tước, cũng không cách nào giết chết nhà họ Từ à?
Mộc Lan nói:
- Nhà họ Từ thông gia với họ Trương, phụ thân của Trương Tấn là Thái Thú Nộ Giang Trương Xung, chỗ dựa vững chắc sau lưng là gia tộc họ Chúc, lấy lực lượng phủ Bá Tước vẫn không nhúc nhích được.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ta đi trước giết chết Điền Hoành có thể chứ?
Mộc Lan nói:
- Chỉ sợ cũng không được, Điền Hoành là dân quân Thiên hộ thành Huyền Vũ, là chủ quản thành Huyền Vũ, hơn nữa vừa đầu phục nhà họ Trương, phủ Bá Tước chúng ta nếu là động vào tên đấy, chính là cùng trở mặt phủ thành chủ, xúc phạm tân chính, bởi vì quý tộc không được can thiệp chính vụ.
Thẩm Lãng nói:
- Phủ Bá Tước không phải rất lợi hại sao? Thế nào cái này cũng làm không được, thế kia cũng làm không được?
Mộc Lan nói:
- Vậy... Thật sự phải xin lỗi chàng rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, vậy ta lấy thân phận cô gia phủ Bá Tước đi vả mặt Điền Hoành Hắc Y bang được không? Không cần nói cho ta ngay cả điểm ấy cũng không được? Ngay cả một hắc bang đầu lĩnh đều ăn hiếp không được, phủ Bá Tước chúng ta đây cũng không tránh quá mức chịu thiệt thòi.
Mộc Lan khó xử mà nhìn chồng, nàng lần đầu tiên hoài nghi mình có phải chọn sai phu quân hay không?
Nhìn ánh mắt Thẩm Lãng tràn trề mong chờ, Mộc Lan ma xui quỷ khiến thế nào lại đầu nói:
- Vậy, vậy cũng có thể được.
Thẩm Lãng cầm chén đẩy nói:
- Ta ăn no rồi, nương tử ăn chậm, vi phu cáo từ trước.
Mộc Lan nhìn bóng lưng Thẩm Lãng lao đi thật nhanh, kinh ngạc không nói gì.
Lòng trả thù của phu quân rõ ràng quá mạnh mẽ, một khắc cũng chờ không được à?
...
Chú thích của Bánh: Trước khi lên kệ mỗi ngày hai chương năm sáu ngàn chữ, buổi trưa một chương, buổi tối thêm một chương, sau khi được lên kệ sẽ được thêm một chương nữa, cảm ơn mọi người!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Tin vui, đến tầm 45 chương thì tác giả đẩy tiến độ 3 chương/ngày.