Dĩ nhiên không phải không nỡ giết, cũng không phải không dám giết.
Mấu chốt là hậu quả giết chết.
Hậu quả trong nước Việt thì ông không quá để ý.
Ông ta cảm thấy quốc quân hoàn toàn là kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm, dạng người như Thẩm Lãng lúc nào muốn giết chả được.
Then chốt hiện tại trước tình thế đã được bôi đen, Thẩm Lãng dẫn kỵ binh Khương quốc nhập cảnh tàn sát dân chúng, dẫu chuyện này là vu oan, nhưng ván đã đóng thuyền, nhảy vào biển rộng cũng rửa không sạch.
Hơn nữa Thẩm Lãng công nhiên giết Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vạn Niên, chuyện này thật sự như sắt thép, đây hoàn toàn là tương đương mưu phản.
Mà Trịnh Đà trở thành công thần lớn nhất trong công cuộc dẹp loạn họ Tô, đối mặt dạng loạn thần tặc tử như Thẩm Lãng phải làm gì?
Đương nhiên là lập tức xử chém.
Hậu quả đáng sợ duy nhất, chính là Khương quốc phẫn nộ.
Trịnh Đà nghe nói, hôm nay nữ vương Khương quốc là vợ người anh em của Thẩm Lãng.
Nhưng Trịnh Đà cảm thấy chuyện này là giả, tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này đẹp trai như vậy, lại vô sỉ như vậy, cho nên chắc cùng nữ vương Khương quốc có một chân. Về phần người anh em kia là một kẻ ngu si, có đàn bà nào để ý chứ, cho nên trên đầu mọc sừng cũng chẳng lạ.
Nếu như Thẩm Lãng biết ông ta có cái ý nghĩ này, cam đoan sẽ cắt luôn bên dưới ngăn cái miệng chó lại.
Mà Arunana biết ông ta nghĩ thế này, cam đoan sẽ lột da ông ta ra làm trống gõ.
Cái loại tiểu bạch kiểm như Thẩm Lãng, tuy rằng hiện giờ ta miễn cưỡng xem hắn thành người nhà. Thế nhưng bảo hắn với ta có một chân ấy à? Tiểu bạch kiểm này chẳng khác gì một cọng giá đỗ, Arunana ta đây sẽ để ý đến hắn kia à?
Arunana ta đây yêu chính là loại nam tử hán đỉnh thiên lập địa giống Đại Ngốc vậy.
Trịnh Đà cảm thấy nếu như mình giết Thẩm Lãng nữ vương Khương quốc sẽ chắc chắn điên cuồng trả thù.
Đến lúc đó mấy vạn đại quân Khương quốc sẽ điên cuồng sang giết.
Thế nhưng...
Cái này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Đầu tiên Khương quốc là một dân tộc du mục cao nguyên, kỵ binh đặc biệt dũng mãnh thiện chiến, nhưng công thành chính là cặn bã.
Mà cái phủ Hầu tước Trấn Viễn này xây trên núi, chỉ có một con đường dẫn vào cửa thành, dù cho tới mười vạn đại quân cũng không thi triển được.
Cho nên đại quân Khương quốc muốn công phá phủ Hầu tước Trấn Viễn hoàn toàn là người si nói mộng.
Nhưng cho đến lúc này, Trịnh Đà ngược lại sẽ trở thành c anh hùng dân tộc hống lại dị tộc xâm lấn, ông ta thì càng thêm có lý do chiếm lĩnh phủ Hầu tước Trấn Viễn, thậm chí toàn bộ quận Bạch Dạ.
Vì chống lại Khương quốc xâm lấn, quốc quân nắm lỗ mũi cũng phải thừa nhận quyền thống trị của Trịnh Đà với toàn bộ quận Bạch Dạ.
Quan trọng nhất là chỉ cần hành tỉnh Thiên Tây bảo trì đại loạn, như vậy nước Ngô cùng nước Sở cũng sẽ không lui binh thỏa hiệp, Việt quốc từ đầu đến cuối ở vào trong nguy cơ vĩ đại.
Cho đến lúc này, Trịnh Đà liền đầu cơ kiếm lợi, hoàn toàn có thể thay thế lấy Tô Nan.
Thậm chí, ông ta có thể có lãnh địa còn lớn hơn, nhiều quân đội hơn so với Tô Nan, biến thành đại quân phiệt hạng thứ ba Việt quốc kế họ Biện cùng họ Xung.
Cho đến lúc này mới là cuộc sống đỉnh phong, Trịnh Đà có thể hô phong hoán vũ.
Đến khi Việt quốc trời long đất lở, gia tộc họ Trịnh chưa chắc không thể tự lập, biến thành một chư hầu mới của vương triều Đại Viêm.
Cho nên giết Thẩm Lãng, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại!
Vậy giết!
Quyết định xong xuôi, Trịnh Đà hạ lệnh cùng Thẩm Lãng khai chiến.
Toàn quân tập kết, chiến đấu bùng nổ!
...
Thẩm Lãng cùng Trịnh Đà đã đánh ba ngày!
Thế nhưng một trận chiến này đánh quá dễ tức.
Tên súc sinh Thẩm Lãng này, căn bản cũng không có tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, mà là cắm ở trên giao lộ vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Khoảng cách tường thành ước chừng hai dặm.
Chính là hai nghìn quân đội, mỗi ngày đều ở chỗ đó trêu chọc quân đội Trịnh Đà.
Giống như mấy con ả lầu xanh thông đồng đàn ông độc thân vậy.
- Đại gia, lại đây, lại đây, tới chơi...
Trịnh Đà điều động quân đội tuôn ra.
Nhưng quỷ quái ở chỗ, địa thế phía trước phủ Hầu tước Trấn Viễn quá hiểm yếu.
Đại quân căn bản là không thi triển được.
Ngươi phái một trăm, một nghìn người, một vạn cái kết quả cũng giống nhau.
Tối đa hơn một trăm người đang chiến đấu, phía sau đều ở đây vây xem.
Quân đội của tên súc sinh Thẩm Lãng này chỉ chặn ở phía giao lộ.
Kỵ binh Khương quốc cưỡi ngựa bắn cung lợi hại, hơn nữa Thẩm Lãng đặt hàng xưởng chế tạo của họ Kim đóng cung có uy lực mạnh mẽ, cách từ xa cũng có thể gây sát thương to lớn cho quân đội của Trịnh Đà.
Cung tên bắn chết xong xuôi, sẽ đánh giáp lá cà, chém lẫn nhau.
Mấy chục nữ tráng sĩ siêu cấp dưới trướng Vũ Liệt mặc siêu trọng giáp, tay cầm chiến đao thép, ngăn ở giao lộ, uy lực vô hạn.
Trịnh Đà không có hai vạn đại quân, ở cái chỗ chật hẹp này căn bản là thi triển không được.
Liên tục chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm.
Tử thương bên phía Thẩm Lãng cực kỳ bé nhỏ, thương vong bên Trịnh Đà lại vượt qua ba chữ số.
Mặc dù Trịnh Đà có ưu thế lớn về binh lực nhưng trận chiến này thực sự nghẹn đến phát điên.
...
Bên trong Phủ Hầu tước Trấn Viễn, mấy trăm người thợ đang hóa giải máy bắn đá.
Tô Nan lợi hại, xây toàn bộ tòa thành phòng thủ kiên cố, bỏ mấy chục máy bắn đá trên tường thành, hơn nữa còn là máy bắn đá cỡ lớn, có thể ném mạnh ra sáu trăm mét trở lên.
Trịnh Đà thực sự bị chiến thuật buồn nôn Thẩm Lãng phá hỏng, cho nên quyết định tháo mười đạo cụ máy bắn đá khổng lồ, muốn đậm chết tươi quân đội của Thẩm Lãng.
Cái máy bắn đá này hoặc là dùng để công thành, hoặc là dùng để tiêu diệt quân đội quy mô lớn của kẻ địch.
Bây giờ Trịnh Đà lại muốn dùng mười máy bắn đá cỡ lớn tiêu diệt hai ngàn người của Thẩm Lãng.
Như vậy sẽ có hiệu à?
Thật đúng là sẽ có hiệu quả, bởi vì địa thế phủ Hầu tước Trấn Viễn như gài bẫy.
Toàn bộ phía trước tòa thành chỉ có một con đường, hai ngàn người Thẩm Lãng ngăn ở giao lộ đã hết sức chen lấn, chen chút chưa từng thấy.
Chỉ cần trúng một tảng đạn đá, tuyệt đối tổn thất nặng nề.
Chỉ bất quá tháo những thứ máy bắn đá này tiêu hao sức lực, sau khi tháo ra còn phải lắp ráp một lần nữa.
Trịnh Long rống to:
- Còn bao lâu nữa, còn bao lâu nữa hả?
Công tượng nói:
- Nhanh, nhanh, còn nữa năm sáu ngày, là có thể hoàn toàn hủy đi kết thúc.
Con của Trịnh Đà, Trịnh Long giận dữ:
- Lại còn phải năm sáu ngày, các ngươi cũng không có ăn cơm à?
Tên cặn bã Thẩm Lãng mang theo hai nghìn kỵ binh, ngăn ở giao lộ, mỗi ngày đều ở diễu võ dương oai, thực sự làm cho người ta tức muốn sặc máu.
Trịnh Long thời thời khắc khắc đều nhớ muốn lột da rút gân hắn.
Chỉ cần có máy bắn đá đập lia lịa về cái giao lộ này điên cuồng, dù không thể đập chết quân của Thẩm Lãng cũng có thể dễ dàng đoạt lại cái giao lộ.
Chiếm lấy cái giao lộ này xong xuôi, đại quân sẽ từng bước một khép chặt để tống cổ quân đội của Thẩm Lãng ra khỏi con đường đến phủ Hầu tước Trấn Viễn, xua đến gò đất, như thế hai vạn đại quân có thể chém giết toàn bộ hai nghìn quân của tên Thẩm Lãng cặn bã này.
Chỉ cần có máy bắn đá, trên một trăm đại lực sĩ mặc trọng giáp của tên Thẩm Lãng cặn bã cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Thợ cả nói:
- Thế tử, những thứ máy bắn đá này thoạt nhìn rất to nhưng vô cùng tinh vi, một khi tháo ra nhất định phải cẩn thận, không thể phá hỏng bất kỳ cấu trúc gì, bằng không sẽ tổn hại đến sức chiến đấu của nó.
Trịnh Long nói:
- Được rồi, được rồi, năm sáu ngày liền năm sáu ngày.
Đừng nói năm sáu ngày, chỉ cần có thể đủ lột da rút gân tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, mười ngày nửa tháng cũng có thể chờ được.
Chỉ sợ nữ vương Khương quốc sẽ thêm binh qua đây.
Nhưng mà tên cặn bã Thẩm Lãng này bây giờ quá thỏa mãn, rung đùi đắc ý, căn bản sẽ không có bất kỳ ý kiến thêm binh vào.
...
Thẩm Lãng cùng Trịnh Đà khai chiến ngày thứ tám!
Mật chỉ ủa quốc quân đến, người truyền chỉ chính là Trưởng công chúa "Ninh không cứng".
Nàng bây giờ đối với Thẩm Lãng là tràn đầy kính nể, nhưng đồng dạng ngó mặt đã thấy ghét.
Thẩm Lãng vừa thấy được nàng, cảm nhận của hắn tựa như thấy miếng thịt đông cứng suốt mấy năm trời trong tủ đá, chẳng có thèm ăn chút nào.
Ninh Khiết mỗi một lần nhìn thấy hắn, nàng cảm nhận cái mùi cặn bã đều càng ngày càng đậm hơn, càng ngày càng khó chịu.
- Bệ hạ đưa ý chỉ cho ngươi.
"Ninh không cứng" cũng không đọc, trực tiếp vứt mật chỉ của quốc quân cho hắn..
Thẩm Lãng vừa mở ra đọc, phía trên viết ba chữ đằng đằng sát khí:
Chạy về đi!
Trưởng công chúa Ninh Khiết liếc Thẩm Lãng một cái, tiếp đó tiến vào đến bên trong Phủ Hầu tước Trấn Viễn đi về phía Trịnh Đà tuyên chỉ.
...
Trịnh Đà dùng lễ nghi trước nay chưa từng có nghênh tiếp trưởng công chúa Ninh Khiết đến.
So với bất luận thần tử nào còn kính cẩn nghe lời hơn.
- Trưởng công chúa điện hạ, chủ tử bây giờ mỗi tối khi nào đi vào giấc ngủ vậy?
- Mỗi bữa cơm chủ tử vẫn ăn hai chén sao? Có ăn hết hay không?
- Chủ tử vẫn thích đọc sách ban đêm à? Không tốt cho mắt, không tốt cho mắt đâu.
Trịnh Đà quỳ trên mặt đất, vừa nói vừa rơi lệ, ông ta không gọi bệ hạ, mà xưng là chủ tử.
Bởi vì ông ta hoàn toàn là tâm phúc tuyệt đối do Ninh Nguyên Hiến cất nhắc, hai mươi mấy năm trước, khi toàn bộ võ tướng đều đi theo Ninh Nguyên Vũ, Trịnh Đà cũng đã thuần phục Ninh Nguyên Hiến.
Cho nên ông ta tự cho rằng quan hệ của mình và Ninh Nguyên Hiến chẳng giống như những kẻ khác.
- Lần cuối cùng thần gặp mặt chủ tử là vào năm kia, năm ngoái, khi Thái hậu đại thọ, thần đã cố chạy trở về, thế nhưng bệ hạ có chỉ để cho thần không được tự ý rời đi, thế là thần chỉ có thể ở Bạch Dạ Quan từ xa mà chúc Thái hậu phuc thọ an khang, giang sơn chủ tử vĩnh cố.
- Gần ba năm chưa từng thấy qua mặt của chủ tử, thần thực sự nhớ người lắm thay.
- Cũng không biết chủ tử có hao gầy hay không, nhưng mà thần chắc cũng chỉ là quá lo lắng thôi, mỗi năm đều thấy chủ tử trẻ hơn tuổi thật, lúc nào cũng oai hùng phấn chấn.
Trịnh Đà vừa nhắc đến đây liền đầy xúc động, hơn nữa vừa nói vừa khóc.
Ông ta là dũng tướng võ công cao cường, một trong những đầu sỏ hạng nhì trong quân đội.
Thế nhưng gào khóc như vậy khiến cho người ta không quen.
“Ninh không cứng” tức khắc cảm thấy tràn đầy khó chịu.
Đối mặt Thẩm Lãng, nàng cũng khó chịu lắm, bởi cái mùi cặn bã của Thẩm Lãng quá nồng, giống như tới gần trong vòng ba mét sẽ bị lột truồng vậy, sẽ bị hắn phi lễ mất.
Mà sự khó chịu khi đối mặt Trịnh Đà là cảm giác buồn nôn, muốn ói hết tất cả những thứ trong bụng ra ngoài ráo rọi.
Ninh Khiết ở trước mặt Thẩm Lãng chẳng cần che giấu tí nào, thế nhưng ở trước Trịnh Đà cũng phải cố mà che.
- Bình Tây Bá có lòng. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Bệ hạ hỏi, vết thương nghiêm trọng của ngài lúc trước thế nào rồi, gần đây có khá hơn chưa?
Trịnh Đà không nói hai lời, trực tiếp kéo áo mình, lộ ra vết thương chi chít.
Mỗi một vết thương cũng chưa lành hẳn, nhìn qua quả thực để cho người ta giật mình.
Vị Bình Tây Bá này rõ ràng ác, đối với mình đều hạ thủ được.
Trưởng công chúa Ninh Khiết chợt cắn răng, bởi vì thực sự lo lắng sẽ nôn mửa ra.
Nàng là một người phụ nữ lạnh lùng vô cùng, đã từng ở Hắc Thủy Đài đảm nhiệm qua chức vụ quan trọng, không biết giết bao nhiêu người, triệt sản bao nhiêu người, không biết bao nhiêu lần nhìn tận mắt tra tấn phạm nhân, hơn nữa còn là hình phạt tàn khốc cực kỳ.
Những người đó thụ thương còn nhiều hơn, nặng nề hơn Trịnh Đá, chỉ cần nhìn thấy thì hầu hết đầu giật nảy mình.
Lúc đó Ninh Khiết không có bất luận cái cảm giác buồn nôn gì.
Lúc này nàng buồn nôn bởi vì kiểu diễn xuất của Trịnh Đà, thậm chí khoe thân ra trước mặt đàn bà?
Trịnh Đà lại một lần nữa dập đầu, khóc lớn nói:
- Chủ tử, ngài đến lúc này còn quan tâm đến thân thể của thần, dẫu cho thần có chết muôn lần không chối từ, muôn lần chết không chối từ.
Trưởng công chúa Ninh Khiết cắn răng một hồi, tiếp đó thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
- Bình Tây Bá rõ ràng không dễ dàng.
Trịnh Đà cũng cất giọng run run:
- Tất cả của thần cũng do chủ tử ban tặng, mỗi một binh sĩ thậm chí tính mạng của thần cũng là chủ tử cho, đừng nói đến bị thương, hay vạn nhất thịt nát xương tan, cũng vô pháp báo đáp ân tình của chủ tử.
Trưởng công chúa Ninh Khiết tiếp tục cắn răng.
Sớm biết thế, nàng không nói những lời này.
Vẫn là Hắc Thủy Đài tốt, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
Thật không ngờ trên cái thế giới này vẫn còn có người nói chuyện để cho ta ghét hơn so với Thẩm Lãng.
Trưởng công chúa Ninh Khiết không dám nói nói chuyện phiếm nữa, bởi vì Trịnh Đà sẽ lập tức sẽ thốt ra những lời nói càng buồn nôn gấp mười.
- Bệ hạ có chỉ, Trịnh Đà quỳ nhận!
Trịnh Đà đã quỳ trên mặt đất, lúc này nghe được câu này, lập tức cả người đều nằm rạp trên đất, chân chính phục sát đất.
- Trịnh Đà càng vất vả công lao càng lớn, sắc phong làm Trấn Viễn Bá, tạm giữ phủ Hầu tước Trấn Viễn, khâm thử!
Cái này ý chỉ vừa ra.
Thân thể của Trịnh Đà run lên bần bật, giống như hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Thân thể một nửa giá buốt, một nửa lửa nóng.
Giá rét là bởi vì ông ta hoàn toàn thấy rõ ràng thái độ quốc quân Ninh Nguyên Hiến.
Ông ta hiểu rõ Ninh Nguyên Hiến vô cùng, nếu như ý chỉ của Ninh Nguyên Hiến lớn tiếng trách mắng, giận dỗi mắng nhiếc một trận.
Vậy nói rõ ở trong mắt quốc quân với người này còn có cảm tình, không có sát tâm gì.
Trịnh Đà làm chuyện gì, trong lòng ông ta tự rõ hơn ai hết, quốc quân cũng hiểu rõ, lòng của ông ta đang rối bời chuẩn bị tinh thần nghe quốc quân mắng chửi.
Thật không ngờ chẳng những không có tức giận mắng mỏ, ngược lại là khen ngợi.
Điều này làm sao không để cho người ta rợn cả tóc gáy, rét run cả người.
Sát tâm của quốc quân với Trịnh Đà đã ngất trời.
Không chỉ có như thế, quốc quân lại sắc phong ông ta làm Trấn Viễn Bá.
Cái này, cái này sao mà được vậy?
Trịnh Đà là nằm mộng cũng muốn được tước vị này, nhưng ông ta cảm thấy cần nhiều lần tranh đấu mới có thể đạt được, thật không ngờ quốc quân trực tiếp cho.
Tại sao hả?
Vì Thẩm Lãng?
Quốc quân muốn ổn định Trịnh Đà, muốn để cho ông ta yên tâm thả Thẩm Lãng?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?
Trong lòng của Trịnh Đà tức khắc dâng lên đố kỵ vô cùng.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt thiếu tình cảm cỡ nào? Bây giờ lại vì chính là một Thẩm Lãng mà làm ra thỏa hiệp lớn như vậy, lại đối với Trịnh Đà nhượng bộ.
Tiểu tặc Thẩm Lãng đáng giá quốc quân đối đãi như vậy à?
Quốc quân sinh mấy đứa con, trong đó có một nửa quốc quân không thế nào thương yêu.
Vì sao với Thẩm Lãng lại tốt như vậy?
Trịnh Đà đố kỵ đến mức cơ hồ muốn hộc máu.
Nhưng cùng lúc đó, ông ta lại lửa nóng toàn thân
Bá tước Trấn Viễn, là vị trí mà ông ngày nhớ đêm mơ.
Điều này đại biểu được cái gì?
Đại biểu cho ông ta có thể danh chính ngôn thuận ở tại phủ Hầu tước Trấn Viễn, thậm chí danh chính ngôn thuận thống trị lãnh địa gia tộc họ Tô.
Thay thế Tô Nan.
Đương nhiên quốc quân lúc này đối với ông ta sát tâm tận trời.
Nhưng lúc đó quốc quân với Thẩm Lãng cùng Kim Trác cũng sát tâm tận trời.
Về sau, không phải là sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu à?
Thời gian có thể hòa tan một chút, cải biến một chút.
Thế cục cũng có thể cải biến tất cả.
Mặc dù biết quố ý chỉ này của quốc quân tràn đầy ý đồ giết người lãnh khốc đến cỡ nào, nhưng Trịnh Đà vẫn tha thiết ước mơ.
Chỉ có qua ý chỉ của quốc quân, ông ta mới có thể danh chính ngôn thuận thay thế họ Tô.
Giống như lúc đó Thẩm Lãng trăm phương nghìn kế cũng muốn để quốc quân sắc phong Kim Trác là hầu tước, đồng thời ban tặng thành Nộ Triều cho gia tộc họ Kim vậy.
Cho nên dù cho biết đây là một con mồi ẩn một lưỡi dao, Trịnh Đà cũng nhất định phải nuốt vào, thậm chí nuốt vào thật nhanh.
Trong phút chốc!
Trịnh Đà khóc thét ra một tiếng chói tai.
Rõ ràng làm cho công chúa Ninh Khiết giật mình.
Tiếp đó, Trịnh Đà tiến hành biểu diễn càng lố, run rẩy toàn thân, nằm liệt trên đất hoàn toàn không cách nào dậy nổi.
- Chủ tử, chủ tử...
- Ơn trời cao đất rộng như thế, để thần hồi báo thế nào kia chứ?
- Chủ tử của thần!
- Tạ chủ long ân, tạ chủ long ân...
Trịnh Đà không ngừng dập đầu, trực tiếp đập cho trán mình máu tươi nhễ nhại.
Tiếp đó hai tay run lẩy bẩy, nhận lấy ý chỉ này.
Tiếp tục, ông ta xem ý chỉ của quốc quân hết lần này đến lần khác, vừa xem vừa khóc.
Cuối cùng, cung phụng ý chỉ lên bàn thờ, kế bên còn đốt nhang.
- Trưởng công chúa xin mời ngồi.
Trưởng công chúa Ninh Khiết do dự thật lâu, mới ngồi xuống.
Nàng có sự trong sạch mãnh liệt, thực sự không muốn đụng vào bất cứ món đồ nào trong căn phòng của Trịnh Đà.
Trịnh Đà nói:
- Trưởng công chúa, với hành vi của tên giặc Thẩm Lãng này, bệ hạ cũng biết được à?
Ninh Khiết nói:
- Biết rồi, đặc biệt tức giận.
Trịnh Đà nói:
- Thần cũng không thể tin nổi, Thẩm Lãng lại mất trí đến nước này. Dẫn kỵ binh Khương quốc nhập cảnh, với dân vô tội Việt quốc của ta đại khai sát giới. Công nhiên chém giết đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, công nhiên tiêu diệt quan quân triều đình, quả thực diệt sạch nhân tính. Thần rõ ràng thấy bệ hạ không đáng, bệ hạ với Thẩm Lãng coi trọng đến cỡ nào, ân tình ra làm sao, tên giặc này chính là hồi báo bệ hạ như vậy? Loại bất trung bất hiếu này, căn bản không xứng là người, chỉ xứng trở thành chó lợn. Trưởng công chúa yên tâm, thần sẽ nhanh chóng tiêu diệt tên giặc này, cho vạn dân hành tỉnh Thiên Tây một công đạo, cho bệ hạ một cái công đạo, nhất định phải cho Thiên Tây Việt quốc của ta một trận oanh động trời đất.
Chỉ hươu bảo ngựa như thế, đổi trắng thay đen như thế, lập tức để trưởng công chúa Ninh Khiết đều không có cách nào khác nói tiếp.
Ước chừng một lúc lâu, Ninh Khiết nói:
- Bệ hạ cũng đặc biệt tức giận, lệnh ta áp giải hắn về kinh, bệ hạ muốn đích thân xử lý.
Nghe những lời này, khuôn mặt Trịnh Đà run lên.
Quả nhiên là vì Thẩm Lãng mà đến.
Quốc quân quả nhiên là vì cứu Thẩm Lãng một mạng mà sắc phong ông ta là Trấn Viễn Bá.
Nhưng Trịnh Đà đã quyết định quyết tâm phải giết Thẩm Lãng.
Để tên tiểu súc sinh này cứ như vậy trốn về kinh đô, ông ta đương nhiên không cam lòng.
Thẩm Lãng gây tai họa quá rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không gây tai họa cho Trịnh Đà.
Ngược lại là Trịnh Đà một lần nữa, dùng tới ba lần mà hãm hại Thẩm Lãng.
Kết quả bây giờ Trịnh Đà ngược lại với Thẩm Lãng thù hận tận trời, thế giới này quả thật lạ.
Giống như dân chúng quận Bạch Dạ biết rất rõ ràng tàn sát giết bọn hắn chính là Trịnh Đà, Thẩm Lãng vô tội, nhưng bọn hắn vẫn thù hận Thẩm Lãng, hận không thể lột da rút gân hắn.
Có chút thời điểm tính người quá kém, quả thực để cho người ta giận sôi.
Thẩm Lãng cũng chính bởi vì thấy quá rõ, cho nên tuyệt đại đa số ngó người khác thành chó lợn vậy.
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Ta phải áp giải Thẩm Lãng vào kinh đô, Trấn Tây Bá có ý gì?
Cái này là trực tiếp ép hỏi.
Trịnh Đà thật sự vô cùng rầu rĩ.
Ông ta đương nhiên phải bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn.
Thế nhưng, ông ta lúc này thật không muốn cãi ý chỉ Ninh Nguyên Hiến.
Bởi vì Ninh Nguyên Hiến chẳng qua là sắc phong ông ta làm Trấn Viễn Bá, không có chân chính ban phủ Hầu tước Trấn Viễn cho ông, càng không có ban đất phong vốn của gia tộc họ Tô cho ông.
Cái này giống như một củ cà rốt chỉ ăn một nửa vào miệng, còn có một nửa kia ở bên ngoài.
Dĩ nhiên.
Trịnh Đà biết một khi bản thân để cho Thẩm Lãng chạy, quốc quân cũng sẽ không cho ông ta ăn nửa củ cà rốt còn lại.
Nhưng nếu không đáp ứng quốc quân, chỉ sợ một nửa củ cà rốt cũng bị cướp đi.
Thở dài một tiếng.
Trịnh Đà nói:
- Tất cả thứ gì của thần đều là chủ tử cho, đương nhiên chủ tử nói cái gì thì chính là cái đó.
Lời này khiến cho trái tim Ninh Khiết phải giật nảy lên.
Nhìn ý tứ này của ngươi, ngươi không giết Thẩm Lãng, vẫn đối với quốc quân có ơn lớn lao?
Thế giới này thật đúng là buồn cười.
Tô Nan mưu phản, kết quả ông ta còn chẳng phải người ghê tởm nhất.
Cuối cùng ló đầu ra để cho người ta buồn nôn, dĩ nhiên là Trịnh Đà? Mà đây lại chính là tâm phúc chủ yếu của quốc quân.
Thật đúng là tạo hóa trêu người.
Trịnh Đà tiếp tục nói:
- Thẩm Lãng phạm vào tội lớn ngập trời như thế, diệt sạch nhân tính không bằng cầm thú, lúc đầu thần còn muốn giết chết hắn ngay, để vì bệ hạ trừ khử quốc tặc này. Nhưng nếu bệ hạ có chỉ, đương nhiên tất cả do bệ hạ càn khôn độc đoán!
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Tốt lắm, ngươi dẫn quân trở về bên trong phủ Hầu tước đi.
Trịnh Đà nói:
- Tuyệt đối không thể, trưởng công chúa điện hạ. Tên giặc Thẩm Lãng này không bằng heo chó, quân đội của thần nếu như ở bên cạnh hắn còn để cho hắn sợ. Nếu quân đội thần bỏ chạy, nhỡ ra hắn với công chúa điện hạ vô lễ nên làm cái gì bây giờ?
Trong phút chốc, trưởng công chúa Ninh Khiết gần như hận không thể lập tức rút kiếm, giết chết Trịnh Đà ngay.
Thế nhưng...
Võ công của Trịnh Đà chí ít thua kém nàng.
Hơn nữa bên ngoài phòng này, tối thiểu mai phục trên trăm cao thủ.
Có trên trăm cung nỏ nhắm ngay nàng.
Ninh Khiết nói:
- Được, vậy ta đi truyền chỉ cho Thẩm Lãng, cáo từ!
Trịnh Đà quỳ rạp trên đất, vô cùng cung kính nói:
- Cung tiễn trưởng công chúa điện hạ.
Tiếp đó, ông ta khom người tiễn trưởng công chúa Ninh Khiết đi ra.
Nhìn Ninh Khiết đi vào trong quân Thẩm Lãng.
Trịnh Long đi ra, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Phụ thân, máy bắn đá sắp được hóa giải hoàn tất, chúng ta nhanh chóng có thể với quân đội Thẩm Lãng điên cuồng đập, chỉ cần đuổi quân đội hắn đến gò đất, hai vạn quân chúng ta tầm gấp mười lần phe hắn, có thể giết sạch, mà để cho hắn chạy thoát cũng tiện tri cho tên tiểu súc sinh này.
Trịnh Đà cầm lấy đạo ý chỉ kia, lại mở ra xem một lần.
- Ninh Nguyên Hiến, rõ ràng ngoài mạnh trong yếu, mấy năm nay ta đã sớm nhìn thấu hắn. Trận đánh này còn chưa có bắt đầu, vì chính là một Thẩm Lãng, lại liền ban thưởng vị trí Trấn Viễn Bá tha thiết ướ cmơ cho ta.
- Nhưng mà từ nay về sau liền hoàn toàn trở mặt, con trai ta cũng sợ sao?
Trịnh Long cười lạnh:
- Từ khi chúng ta không có chân chính đi trợ giúp Trương Xung một khắc kia trở đi, cũng đã hoàn toàn đắc tội quốc quân, còn có cái gì sợ hãi nữa? Trong tay chúng ta có hai vạn đại quân, chỉ cần bảo vệ cho thành Trấn Viễn cùng phủ Hầu tước Trấn Viễn, Ninh Nguyên Hiến trừ phi điều động năm sáu vạn đại quân tới tiến đánh, bằng không căn bản đối với chúng ta không thể đánh được. Hiện tại ông ta còn có thể điều ra nhiều quân đội như vậy à? Một chiến trường nước Nam Ẩu cũng làm cho ông tabể đầu sứt trán, hắn làm sao dám bức phản chúng ta? Trấn an cũng không kịp, cắn nát lợi cũng chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
Trịnh Đà cười lạnh:
- Chính là cái đạo lý này, cơ hội trời ban như thế cho gia tộc họ Trịnh chung ta nếu không bắt được thì đó chính là kẻ ngu vô đối. Vương hầu Ninh có họ Xung theo? Gia tộc họ Ninh có thể xưng vương xưng bá, dựa vào cái gì nhà khác không được?
Trịnh Long nói:
- Tô Nan té ngã, họ Trịnh của ta ăn no!
- Ha ha ha ha, đúng là đạo lý này. - Trịnh Đà hỏi:
- Trong quân bắt đầu đại thanh tẩy chưa?
Trịnh Long đáp:
- Đã bắt đầu từ sớm, những vị trí chủ chốt đã đổi người, những tướng lĩnh trung thành với quốc quân đã sớm trừ khử.
Trịnh Đà nói:
- Nhân cách của tay Ninh Nguyên Hiến này chỗ thiếu hụt, lúc hắn ghét một người, hận không thể ngươi chết đi. Lúc thích một người liền tin tưởng hết mức, nhưng dạng kiêu hùng như Trịnh Đà ta đây mà có thể tin chỗ nào? Ha ha ha ha!
...
Ninh Khiết ở bên trong trại lính của Thẩm Lãng.
- Đi, bây giờ đi ngay, Trịnh Đà tạm thời sẽ không truy sát, chờ qua vài ngày hắn không chừng lại đổi ý. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Theo ta về kinh đô ngay đi.
Thẩm Lãng thưởng thức mật chỉ quốc quân trong tay, hắn thờ ơ đáp lời:
- Chữ của bệ hạ rất đẹp nhưng còn chưa đủ quý khí, sau này ta sẽ chỉ cho bệ hạ một kiểu chữ mới, cam đoan quý khí vô cùng.
Tay của Ninh Khiết rục rịch.
Hận không thể đập cho hắn một chưởng.
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, không phải là không nhẫn tâm, cũng không phải không dám.
Mà là tên cặn bã này quá cùi bắp, nàng sợ một cái tát liền đập chết.
- Ta không thời gian cùng ngươi nói lời vô ích, đi nhanh lên, có nghe hay không? - Ninh Khiết nói:
- Vội vàng về kinh đô, Trịnh Đà đang hủy máy bắn đá, chỉ cần có mười mấy máy bắn đá khổng lồ, hắn ta có thể đuổi ngươi ra khỏi cái khu vực chật hẹp này đến tận gò đất, lúc đó hai vạn người của hắn chắc chắn sẽ diệt hai ngàn người của ngươi.
Thật không dễ dàng, nàng lại nói một hơi nhiều như vậy chữ.
Thẩm Lãng nói:
- Không, takhông đi, ta phải giết chết Trịnh Đà. Taphải giết cả nhà Trịnh Đà, trừ Trịnh Hồng Tuyến.
Ninh Khiết kinh ngạc, ngươi cùng con gái Trịnh Đà cũng có một chân?
Thẩm Lãng nói:
- Đừng có đoán mò, Trịnh Hồng Tuyến bây giờ là dâu của người trong gia tộc họ Kim, tạo hóa trêu người, vốn còn muốn xem Trịnh Đà là thành minh hữu, kết quả lão ta so với Tô Nan còn buồn nôn hơn. Ta không giết cả nhà của lão thì khó mà giải mối hận trong lòng.
Ninh Khiết nhìn Thẩm Lãng nói:
- Nữ vương Khương quốc sẽ thêm binh sao?
Thẩm Lãng nói:
- Sẽ không, nữ vương Khương quốc dù là tẩu tử của thần, nhưng cá tính của nàng vô cùng độc lập, quân đội của nàng cũng chẳng phải của ta. Điểm này phải phân biệt cho rõ, nếu như ta vượt qua ranh giới này sẽ bị ghét ngay.
Ninh Khiết hỏi:
- Ngươi còn biết chừng mực sao?
Thẩm Lãng nói:
- Ta và trưởng công chúa điện hạ vừa thoạt nhìn đã chán ghét, cho nên cũng không nhất định nói đúng mực.
Ninh Khiết hỏi:
- Khương nữ vương không thêm binh, ngươi bằng vào hai ngàn người trong tay, muốn diệt Trịnh Đà, nằm mơ à? Hai ngàn người muốn công phá phủ Hầu tước Trấn Viễn, nằm mơ sao?
Thẩm Lãng đáp:
- Trưởng công chúa, toàn bộ thiên hạ ngài đoán xem ta tin nhất người nào?
Ninh Khiết đáp:
- Trương Xung?
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thứ hai là sai?
Ninh Khiết lắc đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Tô Nan, tên giặc này hết sức lợi hại, nếu không phải là bởi vì về lòng tham, ông ta thực sự sẽ thành đại nghiệp, ta sẽ không thắng ông ta nổi. Vì vậy, ta tin tưởng chắc chắn, ông ta sẽ không dễ dàng giao cái tòa thành kia cho Trịnh Đã, nhất định đã giăng bẫy.
Ninh Khiết hỏi:
- Hắn đã nói với ngươi sap?
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Không có.
Ninh Khiết nói:
- Ngươi hoàn toàn dựa vào đoán, liền dám mang hai ngàn người tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, liền dám đến trêu chọc hai vạn người của Trịnh Đà?
Thẩm Lãng nói:
- Không phải đoán, mà là vô cùng chắc chắc. Điểm ấy ngài không hiểu, ngài là đàn bà ba mươi mấy tuổi mà chưa từng trải, làm sao hiểu được sự ăn ý của những người đàn ông kia chứ?
Ninh Khiết không thể nhịn được nữa, đánh xuống một chưởng.
Rầm, Thẩm Lãng bị vỗ nằm sóng xoài trên đất.
Đại Ngốc vọt vào, lập tức không biết làm sao, ước chừng một lúc lâu, mới nói ra một câu:
- Ninh Khiết, ngài đừng đánh Nhị Ngốc, bằng không thì ta sẽ nổi giận.
Ánh mắt của Ninh Khiết nhìn phía Đại Ngốc tức khắc dịu dàng, nàng nói:
- Được, ta có lỗi, ta sai rồi, không có làm vậy nữa đâu.
Đại Ngốc nhìn thoáng qua Thẩm Lãng, hình như chẳng giống bị thương nên gã đi ra ngoài.
Thối mồm quả nhiên dễ chịu đòn.
Thẩm Lãng từ dưới đất bò dậy, thở dài nói:
- Xem ra ta đổ oan cho ngài, ngài không phải chưa từng trải, nhưng mà thực sự ngài rất giống đàn bà thời mãn kinh.
Ninh Khiết nắm chặt tay, sát khí bật lên ngay.
Bên ngoài vang lên giọng Đại Ngốc:
- Không được đánh Nhị Ngốc.
Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn!
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Thẩm Lãng nhà ngươi có đi hay không? Bệ hạ thật sự có ý tốt, ngươi không nên lòng lang dạ thú.
Thẩm Lãng nghiêm mặt nói:
- Thay ta cảm ơn bệ hạ, nhưng không diệt Trịnh Đà, ta tuyệt đối không đi.
Ninh Khiết nói:
- Chuyện này ngươi muốn kháng chỉ?
Thẩm Lãng nghiêm mặt đáp:
- Tướng ở bên ngoài, lệnh vua có thể không nhận!
Không phải ngươi không thể chịu, ngươi vừa mới ra ngoài đã vứt ý chỉ của bệ hạ lên chín tầng mây.
Ninh Khiết nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi muốn tìm chết, tùy ngươi. Đến lúc đó nếu có chết, đừng đi cầu ta cứu ngươi.
Thẩm Lãng mỉm cười nói:
- Vì chuyện riêng của ta, ta như thế nào đi nữa cũng sẽ không cầu xin đến trưởng công chúa đâu.
Nghe những lời này, mắt Ninh Khiết run lên.
Thẩm Lãng hoàn toàn vui vẻ nói ra câu nói này, nhưng tựa như vẽ ra một ranh giới giữa hai người vậy.
Ngày đó bởi vì vụ án Hà Nguyên Nguyên, công chúa Ninh Diễm đi cầu Ninh Khiết, để cho nàng hạ lệnh người Hắc Thủy Đài không nên tra tấn Thẩm Lãng, chuyện này đối với Ninh Khiết mà nói chẳng qua là một câu nói thuận miệng, nhưng nàng không có đồng ý.
Ninh Khiết vươn tay, nói:
- Xin lỗi, vừa rồi đưa tay đánh ngươi, là ta càn rỡ, chúng ta còn chưa có giao tình. Ngày sau nếu như là địch, nếu là chết ở trong tay ngươi, ta cũng sẽ không có hai lời.
Tiếp đó Ninh Khiết rời đi.
...
Nhìn thấy Ninh Khiết ra đi, Thẩm Lãng vẫn chưa đi.
Tức khắc Trịnh Đà hân hoan!
Ha ha ha!
Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này lại không đi?
Lại ở lại chờ chết?
Quá buồn cười, thật tốt quá rồi!
Tiểu súc sinh này chết chắc rồi!
Ninh Nguyên Hiến rõ ràng buồn cười, uổng phí sắc phong ta là Trấn Viễn Bá, kết quả vẫn không có thể cứu Thẩm Lãng.
Lòng hảo tâm của ông ta bị xem là lòng lang dạ thú, tiền mất tật mang.
Ha ha ha!
- Máy bắn chuẩn bị xong à? - Trịnh Đà giận dữ hét lên.
- Bá gia, mười ba máy bắn đá khổng lồ đã hoàn toàn tháo ra hoàn tất, hai ngày sau là có thể lắp ráp được.
Trịnh Đà cười to nói:
- Được, hai ngày sau, quyết chiến với Thẩm Lãng! Đoạt được giao lộ, đẩy hai ngàn con chuột của hắn đến gò đất rồi chém hết, chém giết sạch sẽ!
- Ha ha ha, tên tiểu súc sinh này tự tìm đường chết, tự tìm đường chết a!
Nhưng mà vào lúc này!
Một đại phu quân doanh vọt tới rất nhanh.
- Bá Tước đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, trong quân chúng ta bùng phát bệnh đậu mùa.
- Tại sao có thể như vậy? Không có nguyên nhân truyền nhiễm, làm sao sẽ bùng phát bệnh đậu mùa? Giết chết toàn bộ binh sĩ bị đậu mùa, thiêu hủy.
Theo Trịnh Đà, ngay từ đầu tối đa chỉ có mấy chục bị đậu mùa mà thôi, chỉ phải kịp thời giết sạch, tiếp đó ngăn cách những người tiếp xúc với họ, mới có thể ngăn lại dịch bệnh.
Đại phu nói:
- Bá Tước đại nhân, gần như mỗi một doanh, đều có người bị nhiễm bệnh đậu mùa. Nếu ngăn cách, toàn quân đều phải ngăn cách!